Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 41

Tác giả: Vân Thanh

Lôi Dĩnh vừa đem Lôi Tử Huyên đặt lên giường đắp chăn thật tốt đã bị các nàng kéo vội đến phòng khách. Lúc này, ngồi trên sô pha, Lôi Dĩnh ánh mắt lưu chuyển, nhìn các nàng ngồi đối diện trước mặt
Qua mấy phút đồng hồ sau, Lôi Dĩnh rốt cuộc cũng nhịn ko được mở miệng nói : “Ê!Các ngươi đừng nhìn ta nữa! Trên mặt ta có viết chữ hay bị hủy dung a?”
“Tiểu Dĩnh, nói thật hôm nay thế nào?” Nam Cung Tuyết là người đầu tiên mở miệng, nói xong vẫn ko quên hướng nàng nhíu mày
“Cái gì là thế nào a? Chỉ là cùng nhau ăn cơm trưa” Lôi Dĩnh cũng ko ngốc đến nỗi đem chuyện vừa rồi nói hết cho các nàng, ở chung lâu như vậy, nàng rất hiểu các nàng
“Tiểu Dĩnh tỷ, đừng như vậy!! Chị luôn rất thân với Tiểu Vũ, vậy nói cho Tiểu Vũ nghe đi!” Lâu Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt đáng yêu, giọng nói ngon ngọt lộ vẻ làm nũng
Lôi Dĩnh nhìn nàng, hôm nay thật sự thấy bộ dạng này, “nàng” (Lôi Dĩnh) thật đúng là ko thể đành lòng cự tuyệt, nhưng mà……..”thật sự là ko có gì, chỉ là cùng nhau ăn cơm, hơn nữa, vừa ra cửa đã ***ng phải Ngự phi ca”
“Cái gì, tỷ phu cũng đã tới? Vậy sao hắn ko vào nhà ngồi 1 chút a? Còn nữa, hắn đã tới, có phải chị cũng đến đây hay ko?” Bạch Kỳ Linh đập tay kêu lên
Hành động vừa rồi của nàng, làm cho mấy người còn lại giật nảy mình, Tôn Phỉ Lâm vỗ *** nói “Tiểu Linh, cậu đừng giả vờ kinh ngạc nữa”
Bạch Kì Linh có chút ngượng ngùng hướng các nàng nói “Ách…………thật xin lỗi”
“Ko sao, chẳng qua là em rất vui vẻ nên mới như vậy, chị em cũng đã tới, nhưng mà hiện tại đang làm việc, buổi tối lại hẹn chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm” Lôi Dĩnh cười nói, nàng muốn mượn lời nói này tránh đi vấn đề vừa rồi
“Tiểu Dĩnh, chỉ đừng đánh trống lãng, hiện tại đang nói chuyện của chị, hôm nay có phải hắn đã hướng chị cầu hôn hay ko?” Tôn Phỉ Lâm căng hai tròng mắt nhìn chằm chằm nàng, ko buông tha bất cứ biểu tình gì trên mặt Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn nàng “Em………..em làm sao mà biết?” chưa hỏi đã nói, ngay cả nàng cũng có chút hối hận
“Ha…………..vậy mà nói ko có chuyện gì xảy ra??” Nam Cung Tuyết cười hừ hừ nhìn Lôi Dĩnh
“Tiểu Dĩnh tỷ, vậy chị trả lời như thế nào?? Chấp nhận hay từ chối??” Lâu Tiểu Vũ bám vào thân nàng, tò mò hỏi, nàng thật muốn biết nha, một hoàng tử tao nhã như Thiên Mạch ca, ko biết có thể làm rung động Tiểu Dĩnh tỷ hay ko?
“Đúng vậy a, đúng vậy a!! Em cũng muốn biết” Bạch Kì Linh cả lòng hiện tại đã đặt vào chuyện này, chuyện của tỷ tỷ và tỷ phu (*anh rể) vừa rồi hiện tại đã bị nàng gạt qua một bên
“Ach……….” Tầm mắt của Lôi Dĩnh đảo tới đảo lui trên người các nàng, thật lâu mới mở miệng “Chị nói sẽ suy nghĩ lại”
“Cái gì? Chị còn suy nghĩ sao?” Tôn Phỉ Lâm vẻ mặt thất vọng, thật ko hiểu nổi , nàng rốt cuộc là đang chờ đợi thứ gì?? Một nam nhân tốt như vậy, trên thế giới này đã gần như tuyệt chủng
“Tiểu Dĩnh tỷ, em nói cho chị biết, người giống Thiên Mạch ca, trên thế giới có rất ít, chị phải biết nắm thật chắc mới được” Lần đầu tiên, Lâu Tiểu Vũ nhìn thấy hắn, nàng đã đối với hắn rất có hảo cảm, huống chi là hiện tại, đã tiếp xúc qua hai lần
“Tiểu Dĩnh, Thiên Mạch quả là 1 người đàn ông rất tốt, ta nghĩ ngươi ko nên bỏ qua” Nam Cung Tuyết cũng thay đổi thần thái du côn vừa rồi, trầm giọng nói
Lôi Dĩnh nghe các nàng nói, ngươi 1 câu ta 1 câu, tất cả đều là đáp án muốn nàng chấp nhận lời cầu hôn của hắn, nàng biết hắn là một người đàn ông tốt, nhưng mà nàng vẫn chưa ly hôn, bây giờ còn là người mẹ một con, nàng hiện tại như vậy, ko xứng để có toàn bộ tình yêu của hắn
Mười phút sau, Lôi Dĩnh thật sự nghe ko nổi nữa, nói ” Ngừng………………các ngươi cho ta tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận được ko?”
Phòng khách trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, các nàng nhìn chăm chú vào nàng, Tôn Phỉ Lâm mở miệng nói “Tiểu Dĩnh làm tỷ muội, mọi người luôn muốn ngươi hạnh phúc, hơn nữa ngươi còn có con nhỏ, Tiểu Huyên Huyên cần một người ba, một gia đình đầy đủ”
“Ta biết, ta sẽ suy nghĩ thấu đáo” Lôi Dĩnh lên tiếng trả lời cho bọn họ biết
“Tốt lắm………..để cho Tiểu Dĩnh tự mình lo lắng rõ ràng về chuyện hôn nhân đại sự cũng đúng”Lơi nói của Nam Cung Tuyêt đã thành công trong việc ngặn chặn Lâu Tiểu vụ và Bạch Kì Vân mở miệng, nói xong, nàng liền ung dung xoay người lên lầu
Hai người bọn họ mắt nhìn Lôi Dĩnh, hứng thú rời đi, mà Tôn Phỉ Lâm cũng vỗ vỗ bả vài nàng, rồi lập tức cũng rời đi, để lại Lôi Dĩnh tựa người vào sô pha, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa
______________________________
Phương Tử Kiệt ngồi trên ghế nhìn Cung Thần Hạo. Cung Thần Hạo cúp máy, gương mặt hiện lên biểu tình vui sướng, Phương Tử Kiệt mỉm cười hỏi hắn “Sao rồi?? Lại được một hợp đồng mới?”
“Ko phải, so với chuyện đạt được hợp đồng, chuyện này càng khiến tôi vui hơn” Cung Thần Hạo khóe miệng tươi cười dần dần mở rộng. ba năm, hắn đã tìm nàng gần 3 năm , nếu ko phải vừa rồi hắn ko gọi điện thoại đến, hẳn là hắn còn phải tìm nàng thêm vài năm nữa!!
Phương Tử Kiệt nhìn vẻ mặt của hắn, có thể hiểu được chút chuyện, hẳn là đã tìm ra được “nàng”, nếu ko gương mặt của hắn ko có khả năng xuất hiện nụ cười như vậy, ba năm thời gian nói dài cũng ko dài, nói ngắn cũng ko ngắn, mặc cho bọn họ dùng đến thủ đoạn gì, vẫn ko thể thu lượm được một tin tức của nàng, coi như cả người nàng, đã biến mất trên địa cầu này, là nàng che dấu rất tốt, hay là có người cố ý để bọn họ ko tìm được. Hắn cũng ko thể nào biết được
Giương mắt nhìn người ngồi trước mặt tựa tiếu phi tiếu, ko biết hắn sẽ dùng cái thủ đoạn gì , đem “nàng” kéo trở về? Ba năm nay, thái độ hắn đối với phụ nữ, có thể nói là đã thay đổi rất nhiều, nữ nhân đối với hắn chỉ là quần áo, chỉ dùng để phát tiết, chỉ là dụng cụ sử dụng 1 lần, có khi hắn cảm thấy Hao thay đổi như vậy thật xa lạ, thật lãnh khốc (*lạnh lùng và hà khắc) cũng thật vô tình
Nhưng mà hắn có thể hiểu được sâu thẳm trong nội tâm Hạo đang đau đớn ngày đêm, một kẻ cao ngạo như hắn (*Cung thần Hạo) sẽ ko cho phép nữ nhân phản bội mình, huống chỉ còn bị 1 người hắn đã từng yêu vứt bỏ
“Tìm được nàng” Phương Tử Kiệt khẳng định
“A………………người hiểu tôi, ngoài cậu ra thì ko còn ai nữa” Cung Thần Hạo cười nói
“Tính làm cách nào đuổi nàng trở về?” Phương Tử Kiệt nhìn hắn hỏi
“Đuổi? À không………………nàng vốn là vợ tôi, hơn nữa có vẻ nàng đã rời nhà lâu lắm rồi, trò chơi này cũng nên kết thúc” Cung Thần Hạo tựa người trên ghế sô pha, ngắm nghía cây Pu't máy trong tay
“Nhưng mà……………….”
Cung Thần Hạo đã trực tiếp cắt ngang lời hắn muốn nói “Được rồi, giúp tôi đặt một vé máy bay sang Paris” khóe miệng của hắn gợi lên một độ cong xinh đẹp , hắn hiện giờ rất tự tin , nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt kia, rốt cuộc cũng bị hắn tìm ra rồi, nếu ko cho nàng biết mặt 1 chút, có lẽ nàng sẽ ko biết tình cảnh của nàng hiện giờ như thế nào
“Vâng , tổng giám đốc” Phương Tử Kiệt lên tiếng trả lời, sau khi trả lời liền đứng dậy rời khỏi văn phòng
Rin: Hú…hú……….Hạo ca đã quay trở về. Sắp sửa có “Hạo Mạch đại chiến” để coi rồi hú…..hú………!!
Không khí yến tiệc náo nhiệt lại vui vẻ . Người người cười nói ko ngừng, lưu luyến lại mùi R*ợ*u và tiếng ly tách thủy tinh va chạm
Một thân tinh khiết tuyết trắng cùng đen tuyền phối hợp với nhau đã tạo nên 1 cặp đôi hoàn hảo
Đi bên cạnh Minh Thiên Mạch, Lôi Dĩnh hoàn toàn ko biết sự tồn tại của mình đã tạo nên sự chấn dông. Từ sau khi xuống xe, hắn đã không buông tay nàng, kéo tay nàng ôm lấy cánh tay hắn, một phút cũng ko thả lỏng
Nàng cũng vui mùng thoải mái, chỉ cần ở bên cạnh hắn, môi nàng vẫn có thể duy trì một cái độ cong nhất định, chuyện buôn bán nàng nghe ko hiểu, chuyện xã giao nàng cũng ko rành, nàng vốn ko muốn tham gia bữa tiệc lần này, nhưng lại ko đành lòng từ chối lời mời của hắn, còn thêm Tiểu Vũ và mọi người trong phòng làm thuyết khách, cuối cùng nàng vẫn thỏa hiệp chấp nhận
Nhìn qua khuôn mặt của Minh Thiên Mạch xem ra tâm tình của hắn thật tốt, hắn vẫn bộ dạng ôn hòa. Nhìn qua hắn, Lôi Dĩnh ko nhịn được liền nhớ một bóng hình khác , tuy rằng khí chất bọn họ cũng ko giống nhau, nhưng nàng vẫn vô ý nhớ đến hắn
Lôi Dĩnh tiến vào trung tâm của bữa tiệc, liền thấy Tiêu Ngự Phi và Bạch Kì Vân đang ở sàn nhảy thân mật khiêu vũ, nàng liền cảm thấy hai người bọn họ thập phần nhìn thật xứng đôi, nhịn được liền mỉm cười
Hai người họ rốt cuộc cũng đến được với nhau, đây là chuyện khiến nàng cảm thấy an ủi nhất , lúc trước nhìn thấy tiểu Vân đã cảm thấy nàng và Ngự Phi nhìn rất xứng đô rồi, mà tiểu Vân cũng ko e dè cùng nàng làm rõ, nàng (Bạch Kì Vân) thương hắn , hơn nữa đã thương hắn qua nhiều năm, nàng rất hi vọng cùng Lôi Dĩnh cạnh tranh công bằng, chính điều này khiến nàng(Lôi Dĩnh) thật kinh ngạc
Một nữ nhân dũng cảm như vậy, đối với tình yêu ko chỉ dám yêu dám nói, hơn nữa còn dám hành động, chuyện………….này nếu là nàng chưa chắc đã làm được, cho nên Lôi Dĩnh mới cùng nàng trở nên thân thiết như vậy , nàng (Lôi Dĩnh) cũng nói qua bản thân mình ko phải là bạn gái của hắn
Ở một khoảng rộng rãi khác của bữa tiệc, một mắt ẩn chứa oán giận đang nhìn chằm chằm lên người Minh Thiên Mạch và Lôi Dĩnh, cái loại hận ý mãnh liệt này từng bước trở nên rõ ràng thật làm người khác ko rét mà run
Lôi Dĩnh mẫn cảm nhận thấy sự khác thường, theo bản năng quay sang bốn phía kiểm tra, nhưng ko thu hoạch được gì,nàng dưới dáy lòng tự cười thầm chính mình nghi thần nghi quỷ, lại cảm thấy bàn tay đang nắm cánh tay mình đột ngột trở nên cứng ngắc
Nàng nghi hoặc dùng ánh mắt dò hỏi nam nhân bên cạnh, lại phát hiện ánh mắt của hắn đang thẳng tắp nhìn về phía trước, đáy mắt phát ra một tia lạnh lẽo trước đây nàng chưa từng gặp
Tò mò nhìn theo tầm mắt của hắn, nàng chợt thấy một vị quý phu nhân xinh đẹp, tuổi chừng năm mươi , tươi tắn, đối với bọn họ, nở nụ cười tù ái
Một nữ nhân mỹ lệ khác cũng mặc một cái váy nhỏ màu trắng, trên đầu đội nón đính kim cương đang kéo lấy tay phu nhân kia, trên mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười, hướng bọn họ đi tới
Nhưng Lôi Dĩnh vẫn nhìn thấy trong nụ cười của nàng, có một chút ghen ghét, khiến nàng(Lôi Dĩnh) có chút ko tự nhiên
Có lẽ đã hiểu được tâm tình của nàng lúc này, hắn cúi đầu cho nàng một cái mỉm cười ôn nhu, vỗ vỗ cánh tay nàng đang quàng qua tay hắn, như có muốn nói “đừng sợ”
Liên tiếp động tác dẫn phát dưới ánh đèn lóe sáng , nụ cười từ ái trên mặt phụ nhân càng thêm ngọt
Minh Thiên Mạch dắt Lôi Dĩnh hướng đến vị phu nhân kia đi tới, đứng đối diện trước mặt vị phu nhân, hắn đối với Lôi Dĩnh mỉm cười rồi mới chậm rãi mở miệng “Dĩnh, anh cùng em giới thiệu, vị này, là mẹ anh,mẹ, đây là vị hôn thê của con, Lôi Dĩnh”
Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc,nghe thấy hắn vô cùng thân thiết gọi nàng là “Dĩnh”, còn nữ nhân đang kéo kéo tay người mẹ mỹ lệ trước mặt, sau khi nghe Thiên Mạch nói ra 3 chữ “vị hôn thê” thì thân mình đã rõ ràng run lên, mà nụ cười trên gương mặt của mẹ Minh Thiên Mạch cũng nhạt dần
“Bác gái, xin chào” Vốn lễ phép, Lôi Dĩnh lên tiếng hướng nàng chào hỏi
“Mạch nhi, tiểu thư đáng yêu này là thiên kim nhà ai, sau cho tới bây giờ mẹ vẫn chưa thấy qua?” Tống Trân nhìn kẻ ko quen biết “Lôi Dĩnh” nở nụ cười từ ái, chậm rãi đánh giá nàng
“Mẹ, Dĩnh ko phải là thiên kim danh môn nhà nào cả, nàng là vị hôn thê của con, vừa rồi ko phải con đã giới thiệu qua sao?” Minh Thiên Mạch mỉm cười tuyên bố, âm thanh cũng vừa vặn phóng vào lỗ tay của vài người xung quanh
“Mạch nhi, con làm như vậy là ko đúng a! Vị hôn thê của con rõ ràng là Tiêm nhi, sao con có thể lừa gạt vị tiểu cô nương này” Tống Trân tỏ vẻ như bất bình thay cho Lôi Dĩnh quở trách hắn
“Mẹ, đó là do mẹ tự mình định đoạt , con vẫn chưa có đồng ý qua” Hắn nhỏ giọng là rõ chuyện, sau đó nắm tay Lôi Dĩnh thật chặt, hắn sợ nàng sẽ hiểu lầm
Bàn tay Lôi Dĩnh có chút đau, nhưng nàng vẫn ko rút tay về, mà tùy ý để hắn nắm, hắn là người như thế nào, nàng hiểu rất rõ, nhưng mà nàng ko muốn bởi vì mình mà mẹ con họ bất hòa
“Mạch ca ca…………………” nữ nhân mỹ lệ , khóe mắt rướm lệ, uyển chuyển kêu lên
“Con theo mẹ trở vào” Tống Trân trầm giọng nói xong, liền kéo tay nữ nhân mỹ lệ, xoay người rời đi
“Ko có việc gì, đừng lo lắng, anh đi một lát sẽ quay về ” Minh Thiên Mạch ở bên tai nàng nói nhỏ, khí nóng phà vào lỗ tai làm nàng cảm thấy rất ko thoải mái
“Được, anh cùng mẹ nói chuyện thật tốt, em ko muốn bởi vì em, mà mẹ con anh bất hòa” Nàng dùng âm lượng chỉ có hắn mới có thể nghe thấy nói
“Anh biết” Nói xong, hắn hướng Lôi Dĩnh mỉm cười nhợt nhạt, rồi buông bàn tay đang nắm chặt ra, sau đó mới hướng về phía Tống Trân vừa rời đi mà đi tới
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc