Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 28

Tác giả: Vân Thanh

“Tiểu Dĩnh rời giường” Cung Thủ Hằng ngồi ở trên bàn cơm lẩm nhẩm đọc báo, đôi mắt mang kính nhìn Lôi Dĩnh từ trên lầu đi xuống
“Ông, chào buổi sáng” Lôi Dĩnh đi tới bàn ăn liền dịu dàng nói, ông thức dậy thực sớm, hiện tại đã gần 7 giờ, xem ra ông hẳn là 6 giờ sáng đã thức dậy rồi
“Chào” Cung Thủ Hằng buông tờ báo trong tay ra, hướng vào nhà bếp nói “A Phương, có thể dọn bữa sáng rồi”
A Phương là từ mà ông thường hay gọi Lưu thẩm , Lưu thẩm tên đây đủ gọi là Lưu Phương, chuyện này cũng là từ miệng Liễu Tình mà Lôi Dĩnh biết được “Gia gia, thật ngại, làm cho ông phải chờ” Lôi Dĩnh có chút áy náy nói
“Tối qua ngủ có ngon giấc ko?” Cung Thủ Hằng hỏi
“Dạ, tốt lắm” Lôi DĨnh trả lời
“Giữa trưa cùng ông ăn cơm rồi hẳng trở về!” Cung Thủ Hằng cũng ko muốn cho Lôi Dĩnh đi, nhưng là ko có biện pháp, ngày mai nàng phải đi làm, chỉ còn mình hắn một ông già cô đơn
“Được” Lôi Dĩnh gật đầu đáp
Ăn xong bữa sáng, Lôi DĨnh cùng Cung Thủ Hàng dạo quanh hoa viên, hàn huyên chuyện cuộc cùng chuyện của Hạo lúc trước, nhưng thật may là ông ko hỏi quá nhiều, chỉ có hỏi sơ sơ
Sau khi ăn cơm trưa xong, ông lại như trước bảo nàng đi đưa cơm cho Hạo, theo như ý ông, hẳn là muốn bồi đắp cảm tình của nàng cùng Hạo!! Lôi Dĩnh ko thể từ chối, chỉ có thể kiên trì đến tòa nhà Cung thị
“Thiếu phu nhân, sao cô ko đi vào?” Lão Lưu từ trên xe đi xuống hỏi
“Tôi vào liền, Lưu thúc, ông ở đây chở tôi 1 chút, lát nữa tôi phải đi siêu thị mua vài thứ” Lôi Dĩnh nói
“Dạ được” Lão Lưu cung kính trả lời
“Lưu thúc, ở trước mặt tôi, thúc ko cần câu nệ như vậy”
“Vâng, thiếu phu nhân” Lão Lưu cười nói, thiếu phu nhân tâm tính rất tốt, rất thiện lương
“Ừ, tôi lên 1 chút sẽ xuống liền” Lôi Dĩnh cười nói xong
“Thiếu phu nhân , xin chào” nhân viên phụ vụ trước quầy mỉm cười lên tiếng
“Lôi DĨnh hướng tới nữ nhân viên gật đầu cười, cũng nói “Xin chào” ” Nàng liền hướng về thang máy hôm qua đã vào bước tới
“Oa! Thiếu phu nhân nhìn qua thật nhỏ nha!!” Vương tiểu thư m nhân viên phục vụ trước quầy nhìn bóng lưng nàng nói
“Ừ, nhưng lại rất hiền lành” Tần tiểu thư cũng phụ họa
Lôi Dĩnh nhìn cổ tay, đã gần 12 giờ rưỡi, khó trach vừa mới vào cửa đã ko thấy người nào, hẵn là mọi người đã tan ca ăn trưa hết rồi
Thang máy kêu lên 1 tiếng, nàng chưa có đủ thời gian suy nghĩ đã lên đến tầng cao nhất, nàng bất đắc dĩ thở dài, mang theo hộp cơm bước ra thang máy, chào đón nàng là một nữ nhân cao gầy, tinh tế, phi thường mỹ lệ
“Ko thể nào?” Lâm thư kí kinh ngạc hô nhỏ, cô gái nhỏ này lại là tổng giám đốc phu nhân sao!!? Nhất định là có chuyện lầm lẫn rồi!! Có lẽ nàng là thân thích của tổng giám đốc phu nhân “Xin hỏi cô là……..” Nàng hỏi thử, ko dám hỏi quá rõ ràng, vì sợ vô lễ
“Tôi là Lôi Dĩnh”
“Trời ạ! Là thật!” Lâm thư kí che miệng thở, kinh động quá mứa khiến cho nàng trong chốc lát phá hủy đi hình tượng thư ký chuyên nghiệp của mình. Nàng trưởng thành rồi sao? Hay là tổng giám đốc có bệnh thích con nít ! (Rin: haha…૮ɦếƭ Hạo ca nha!! lớn già đầu mà dụ dỗ con nít!!)
“Thật có lỗi” Lôi Dĩnh đại khái cũng biết vị nữ nhân mỹ lệ này suy nghĩ cái gì
Thật có lỗi? Lâm thư kí hồ nghi nhìn vị tổng giám đốc phu nhân trước mắt?nàng nói thật có lỗi là có ý gì? Bất quá, mặc kệ nó là cái ý gì đi nữa,nàng đều rất khó tiếp thu, tổng giám đốc lúc trước nhìn ngắm cái đẹp rất có tiêu chuẩn, làm sao lại có thể lấy nàng về nhà?? Quên đi, vẫn là đừng đoán mò thì hay hơn, chuyện của tổng giám đốc ko phải là chuyện nàng có thể hỏi
“Xin hỏi, Hạo……………ko đúng, tổng giám đốc có ở đây ko?” Lôi Dĩnh hỏi, trước mắt vị nữ nhân cao gầy mỹ lệ này, nàng là thư kí của hắn, liệu bọn họ có thể phát sinh chuyện gì hay ko?? Nghi vấn trong đầu nàng hiện lên
“Tổng giám đốc đang ở văn phòng, xin mời theo tôi” Lâm thư kí xua tay nói, tuy rằng nhìn qua nàng rất nhỏ, nhưng vẫn rất đáng yêu, xem ra tổng giám đốc đã thay đổi khẩu vị
Lâm thư kí đi vào bàn làm việc của mình, đè núm trò chuyện xuống “Tổng giám đốc ,thiếu phu nhân đến đây” Thanh âm của nàng rất máy móc, ko có kinh ngạc chỉ có chuyên nghiệp
“Mời nàng vào đây”
“Vâng, tổng giám đốc” Nàng đi đến cửa văn phòng, gõ 2 cái, sau đó liền mở cửa, đối với Lôi Dĩnh nở nụ cười thân thiết “Mời vào, thiếu phu nhân”
Lôi Dĩnh đi vào văn phòng, thấy Cung Thần Hạo đang bù đầu bận rộn trên bàn công tác
“Lâm thư ký” Cung Thần Hạo cũng ko ngẩng đầu lên
“Vâng, tổng giám đốc có gì phân phó?” Lâm thư ký cung kính đứng bên cạnh hỏi
“Cô có thể tan ca” Cung Thần Hạo nói
“Vâng tổng giám đốc”
“Cô đi ra ngoài đi, vào làm lại cũng ko được quấy rầy chúng tôi
“Vâng” Lâm thư ký lui ra ngoài
Cửa vừa đóng lại, Cung Thần Hạo lập tức bỏ công việc trên bàn xuống, cất vài bước tiến lên trước mặt Lôi Dĩnh, bộ dạng hắn hác ắm khiến Lôi Dĩnh theo bản năng lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm đến cửa ko thể động đậy
Hắn………..hắn sao lại thế này? Vì sao đột nhiên lại như vậy? Lôi Dĩnh căng thẳng nhìn hắn
“Ngày hôm qua, tại sao ko gọi điện thoại cho anh?” Cung Thần Hạo chống hai tay lên ván cửa, đem nàng vây chặt, cúi đầu gầm lên
“Cái gì……….cái gì?” Nàng bị hắn quát mà ko hiểu ngọn ngành ra sao, đây ko phải là lần đầu tiên hắn đối với nàng phát giận, nhưng tính khí này thoạt nhìn cũng ko thật sự giống như phát hỏa, khiến cho nàng cảm thấy mù mờ
“Em còn dám hỏi!” Cung Thần Hạo hung dữ quát lên
“Ách…………………” ngày hôm qua, em cùng ông nói chuyện phiếm cho đến khuya, nên quên gọi điện thoại cho anh” Lôi Dĩnh chớp chớp đôi mắt nói
“Anh đã đói bụng” Cung Thần Hạo có chút thất vọng, nàng thật sự ko cần hắn sao?
“Em lập tức chuẩn bị giúp anh…………….Anh trước hết cho em đi , được ko?” Nàng sợ hãi nhìn hắn
Cung Thần Hạo trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, mới phẫn nộ buông tay ra, dõi theo nàng khẩn cấp rời khỏi phạm vi uy Hi*p của hắn, mang theo cơm hộp đi đến một bên sofa , đem cơm hộp nhiều tầng đặt trên bàn trà, mở từng tầng ra
“Xong rồi” Lôi Dĩnh bầy đặt xong, xoay người hướng hắn nói
Cung Thần Hạo nâng bước, ngồi xuống sofa, giương mắt hỏi “Em ko ăn?”
“A, em đã cùng ông ăn ở nhà rồi” Lôi Dĩnh trả lời
Cung Thần Hạo ko nói nữa, liền im lặng ăn, nhưng ngẫu nhiên ánh mắt lâu lâu vẫn chú ý đến Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh ngồi ngay ngắn 1 bên, nhìn hành động hắn ăn cơm, thì ra hắn ăn cơm cũng có thể đẹp trai như vậy, từng động tác tao nhã, từng cái nhai nuốt tinh vinh, ngón tay thon dài, tay nàng âm thầm xoa bụng, ko biết trong bụng nàng, đứa con là trai hay gái, nhưng mà tốt nhất vẫn là con trao đi, như vậy sẽ giống hắn, có bề ngoài tuấn dật, nụ cười dịu dàng, thái độ nghiêm túc làm việc , ngoài ra nàng còn mong muốn lớn nhất là, về sau đứa nhỏ sẽ là một người đàn ông chỉ chuyên nhất một mối tình
Mấy phút sau, Cung Thần Hạo rốt cuộc ko nhịn được giương mắt hỏi “Trên mặt anh có gì sao?” Cảm giác bị nàng nhìn chăm chú tốt lắm, hắn chẳng qua là muốn đùa với nàng một chút
“Ách…………..” Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Lôi Dĩnh đột nhiên bị hắn dùng câu hỏi kéo về hiện tại, nàng ngượng ngùng cúi đầu “Ko….ko có”
Cung Thần Hạo nhìn tiểu thê tử của hắn,nàng vẫn hay thẹn thùng như trước, nói “Buổi tối cùng nhau về nhà”
“A!!Ko cần, anh còn phải làm việc, lát nữa anh ăn xong rồi, em dọn dẹp lại một chút rồi sẽ về nhà” Lôi Dĩnh từ chối nói, ở cùng hắn một mình, nàng luôn có một loại cảm giác kềm chế “Còn nữa, tủ lạnh trong nhà đều rỗng ko, em còn phải đi siêu thị mua chút đồ”
“Sau khi tan ca, anh cùng em đi” Cung Thần Hạo đang ăn cơm, ko thấy nàng
Ách??Hắn cùng nàng đi?? “Lưu thúc đang ở dưới lầu chờ em, em cùng Lưu thúc đi” Lôi Dĩnh thanh âm rất nhỏ
“Anh gọi điện cho Lão Lưu đi về trước” Cung Thần Hạo nói xong, liền đứng dậy hướng bàn làm việc đi đến
“Anh làm việc nhiều như vậy, em một mình đi cũng được, thật sự ko cần làm phiền anh” Ý đồ của Lôi Dĩnh là muốn hắn hiểu được, nàng ko muốn quấy rầy đến công việc của hắn
Vừa cầm lấy điện thoại trong tay, hắn ko tự giác dùng sức Ϧóþ chặt, đưa lưng về phía Lôi Dĩnh nói “Em thật sự ko muốn ở chung với anh sao?” Hắn hôm nay đã rất vất vả buông cái giá, chỉ còn chờ nàng đặt cầu thang, hắn sẽ đi theo xuống dưới, nhưng tại sao nàng lại cố chấp như vậy
“Ko có” Lôi Dĩnh rất nhanh đứng thẳng, nhìn hắn trả lời
Cung Thần Hạo quay người lại, tầm mắt nhìn thẳng, ánh mắt của nàng có chút né tránh, hắn một chân bước xa, tay đặt lên đầu vai Lôi DĨnh “Ko có? Vậy em hiện tại đang ở đây làm gì?”
Lôi Dĩnh trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía khác, tầm mắt của hắn quá mức nóng cháy “Em……em …….” “em” nữa ngày, rốt cuộc nửa chữ Lôi Dĩnh cũng ko nói nên lời
“Em muốn nói cái gì?? Nếu thật ko muốn đến gặp anh, thì tại sao lại đưa cơm trưa đến?? Hay là muốn đến tra xét?? Xem anh có làm chuyện gì có lỗi với em hay ko sao??” Cung Thần Hạo hoàn toàn bị chọc giận, tức giận bị kềm chế hồi lâu đã có thể giải phóng, hai mắt nhìn chằm chằm Lôi Dĩnh quay mặt, bàn tay nắm trên vai nàng, cũng bắt đầu dùng sức
Đau!! Trên vai truyền ra đau đớn, làm cho Lôi Dĩnh cau chặt mày, nhưng mà tại sao trong lòng nàng cũng đau?? Cố nén ý muốn khóc, ko cho nước mắt chảy xuống, nàng hình như ở trước mắt đã khóc nhiều lần lắm rồi, nàng ko muốn ở trước mặt hắn lại chảy nước mắt, nàng cũng phải có tôn nghiêm của mình
“Em vì sao ko nhìn anh? Nhìn anh!”Tayphải giữ chặt cằm Lôi Dĩnh, làm cho nàng nhìn chăm chú vào hắn
Lôi Dĩnh mở to đôi mắt ngập nước, nguyên bản hai gò má có chút hồng hồng, đã trắng bệch, bọn họ cứ như vậy đối diện, thật lâu sau , Lôi Dĩnh mới mở miệng “Là ông để cho em mang cơm tới”
“Nếu ông ko để cho em mang cơm tới, em sẽ ko tới?” Hắn muốn nghe nàng nói đến câu “ko phải”
“Phải” Lôi DĨnh ko chút suy nghĩ liền trả lời
Nghe cái đáp án như thế,dụng lực trên tay Cung Thần Hạo càng lớn hơn, ૮ɦếƭ tiệt!! Nàng thể nào cũng phải nói như vậy mới được sao?
“A….” Bởi vì đau đớn, Lôi Dĩnh kêu ra tiếng
Cung Thần Hạo lúc này mới chú ý tới, rất nhanh buông tay ra, ánh mắt hắn vẫn như trước nhìn chăm chú vào nàng, cô gái nhỏ này, tại sao lần nào cũng ko chịu thỏa hiệp? Tại sao lần nào cũng làm cho hắn khốn đốn như vậy
Lôi Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, chịu đựng đau đớn, nàng ngồi xổm xuống, mở hộp đựng cơm bằng thủy tinh ở trên bàn, từng chút từng chút xếp đặt, lại lấy khăn tay ra lau dọn mạch bàn sạch sẽ, sau đó nàng mới thong thả hòa hoãn nói “Anh bận việc, em đi trước”
Cung Thần Hạo nhìn nàng đi khỏi tầm mắt , hắn thất bại thở ra, nới lỏng caravat, bàn tay to vung lên, đống văn kiên chờ xử lý trên bàn đều rơi lả tả, tay dùng sức gõ ở bàn làm việc,hắn mắt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ
Ánh mắt của nàng đau quá, tâm cũng rất đau…………..Toàn bộ đều mờ mờ mịt mịt trống rỗng, ko rõ , vừa đi ra khỏi văn phòng, nàng nghe được tiếng động lớn phát ra trong phòng, nhưng mà nàng ko có dũng khí quay lại, chỉ có thể nhanh chân đi vào thang máy, nhìn con số đang thẳng tắp xuống dần, tâm tình cũng giảm xuống theo
Tựa vào xe, lão Lưu nhìn thấy Lôi DĨnh đi ra liền chào đón “Thiếu phu nhân, cô thế nào đã đi xuống đây?”
“Ừ, hắn ăn xong rồi, hơn nữa vông việc cũng bề bộn, tôi sợ quấy rầy đến hắn” Lôi Dĩnh cúi thấp đầu, hiện tại ánh mắt của nàng đã hồng hồng, nếu như bị Lưu thúc nhìn thấy, thể nào ông ấy cũng hỏi
“A…..thiếu phu nhân đối với thiếu gia thật tốt” Lão Lưu cười nói
“Lưu thúc, ông lại phải chở tôi ra siêu thị, thật là làm phiền ông” Lôi Dĩnh âm thầm đổi chủ đề khác
“Thiếu phu nhân, cô rất khách khí rồi” Lão Lưu tiên lên mở cửa xe, để Lôi Dĩnh lên xe
“Ông là trưởng bối” Nói xong, Lôi Dĩnh ngồi lên xe, cũng ko nói thêm cái gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ
Mà lão Lưu cũng ko nghĩ nhiều, hắn vui vẻ lái xe khi nhìn thiếu gia và thiếu phu nhân âи áι như vậy, hắn nhìn thiếu gia từ nhỏ đến lớn, nhìn hắn (*Cung Thần Hạo) lưu luyến bụi hoa, ko có định tính, khiến hắn cũng sốt ruột theo, nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, có thiếu phu nhân hiền lành như vậy, đối với ai lúc nào nàng cũng tươi cười, hơn nữa đối với người khác nàng đều rất tôn trọng, khuôn mặt lại vui vẻ như con nít, nhìn thế nào, hắn cũng thấy thích
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc