Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 21

Tác giả: Vân Thanh

Hai ngày nay hắn đều bận rộn rất nhiều việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, xem ra việc ở công ty thật sự rất nhiều
Hôm nay là ngày thứ bảy, chính là ngày nghỉ, nàng đã nhờ Đồng hẹn Thiên Mạch dùm mình, nàng muốn cùng hắn nói chuyện thật tốt, dù sao gặp mặt nói chuyện trực tiếp cũng tốt hơn
Mũi ngửi mùi vị cà phê Bali bốc lên, nhìn Thiên Mạch ngồi đối diện, Lôi Dĩnh nhất thời ko biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn uống cà phê, ung dung nhìn mọi người nơi ngã tư
Minh Thiên Mạch nhấp 1 ngụm cà phê nhỏ rồi lại đặt ly trên bàn, nhìn trước mắt Lôi Dinh muốn nói rồi lại thôi. Kỳ thật, khi hắn nhận được cú điện thoại của Đồng, nói nàng muốn gặp hắn, lòng hắn đã rất vui
Bầu ko khí như thế này khiến Lôi Dĩnh có chút bực mình, rõ ràng 3 năm trước đây hai ngườ rất gần gũi, nhưng hiện tại khi ngồi đối diện nhau, lại ko ai có thể mở miệng nói chuyện trước được, vì thế sau khi im lặng 1 lúc nàng đành lên tiếng “Thiên Mạch, ba năm nay anh sống có được ko?” Lôi Dinh cắn đầu lưỡi của mình, nàng đang hỏi cái gì a?
Minh Thiên Mạch chú ý tới câu hỏi của nàng mà ảo não, nở nụ cười ôn nhu nói “Ừ, anh sống rất tốt, còn em?”
“Ừ, em cũng rất tốt” Lôi Dĩnh đáp trả lại hắn bằng nụ cười mỉm
“Tiểu Dĩnh, em như vậy anh cảm thấy ko quen chút nào, chẳng lẽ chúng ta ko thể như trước kia, tự do tự tại nói chuyện phíêm sao?” Minh Thiên Mạch thật sự ko thích bầu ko khí hiện tại, rất áp lực
Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, gật gật đầu, nhưng có thật bầu ko khí nói chuyện giữa 2 người ko còn giống như trước ko? Nàng ko biết, cũng ko muốn để ý tới, có một số việc cứ để nó thuận theo tự nhiên phát triển đi!
“Đồng, có cùng em nói chuyện của anh” Lôi Dĩnh nhẹ giọng nói
“Vậy sao? Hắn đã nói những gì?” Minh Thiên Mạch ko có vẻ bất ngờ, hắn đã sớm đoán được từ sau cái lần gặp mặt đó, Đồng sẽ đem chuyện ba năm trước đây nói cho nàng nghe tất cả
“Ách…….tại sao anh lại ko nói với em anh bị bệnh? Chẳng lẽ em ở trong mắt anh, ngay cả bạn bè cũng ko phải sao?” Lôi Dĩnh hỏi ra nghi vấn trong đáy lòng nàng, hai mắt lăng lăng vẫn nhìn hắn
Minh Thiên Mạch cố ý né tránh ánh mắt của nàng, nhìn về phía ngoài cửa sổ “Ko muốn cùng em nói, là vì ko muốn làm cho em thấy anh và em khác biệt, anh muốn ở trước mặt em anh luôn giữ được mặt hoàn mỹ nhất”
Nghe hắn thổ lộ như vậy, Lôi Dĩnh gắt gao đan tay vào nhau, nhưng ko ngắt lời hắn
“Kỳ thật anh ko nghĩ tới khi phẫu thuật xong anh còn cơ hội sống sót, anh sợ mình sẽ ૮ɦếƭ trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo, anh ko biết được sau khi em biết tin đó em sẽ phản ứng như thế nào, anh ko muốn em khổ sở lại càng ko muốn nụ cười em trên mặt em vì anh mà biến mất, cho nên anh đã nhờ Đồng và Duong giấu kín chuyện này, tuy rằng khi leo lên máy bay, anh vẫn chờ mong sẽ nhìn thấy em lần cuối, nhưng mà cho đến phút cuối cùng anh vẫn ko nhìn thấy gương mặt tươi cười của em, sau khi ở Mỹ thực hiện tất cả các phương pháp trị liệu, anh thực may mắn khi vào năm thứ hai đã gặp được người cho trái tim thích hợp với mình, hơn nữa phẫu thuật cũng rất thành công, lúc tĩnh dưỡng lại ko có xuất hiện hiện tượng bài xích, có lẽ là anh may mắn đi!! Nhưng anh lại “may mắn” để lỡ mất em” Tiếng nói tự nhiên chợt ngừng lại, thật chậm hắn liếc mắt nhìn Lôi Dĩnh một cái, tràn ngập tình yêu say đắm, cùng thương tiếc
Lúc này, trên mặt Lôi Dĩnh đã rơi lệ, nàng có sức quyến rũ gì mà khiến một người vĩ đại như hắn chỉ có thể yêu mình nàng, mỗi lời mỗi từ của hắn như chạm thật sau vào đáy lòng nàng, nàng thật may mắn, tuy rằng nàng sinh ra trong một gia đình ko hoàn mỹ, nhưng nàng rất may mắn vì có thể gặp gỡ Đồng , Dương và hắn, nàng nên cảm ơn cuộc đời
Minh Thiên Mạch đau lòng nhìn nàng rơi nước mắt, hắn rút ra một mảnh giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, mọi chuyện đã trôi qua, hiện tại anh rất khỏe”
Lôi Dĩnh tùy ý cho hắn lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, nếu đúng như lời hắn nói, cuộc giải phẫu kia nếu như ko thành công mỹ mãn, thì chẳng lẽ cả đời này nàng sẽ ko có cơ hội được biết nguyên nhân hắn xuất ngoại sao?
“Sao anh ngốc như vậy, nếu như anh thật sự ko trở về nữa, ko phải em sẽ oán anh cả đời sao?” Nói xong, Lôi Dĩnh rốt cuộc nhịn ko được khóc lớn
Minh Thiên Mạch ko ngờ đến lôi Dĩnh lại phản ứng kích động như vậy, hắn vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay ôm lấy Lôi Dĩnh đang nức nở, miệng ko ngừng nói “Anh xin lỗi…..anh xin lỗi….”
“Ngoan đừng khóc, mọi người trong quán đang nhìn chúng ta kìa. Nếu em mà khóc nữa, đôi mắt to đẹp của em xưng to lên, thì ko phải anh đây mắc tội lớn sao?” Minh Thiên Mạch tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng lại vừa an ủi
Ko biết qua bao lâu, Lôi Dĩnh mới từ trong иgự¢ hắn lui ra, nàng có chút ngượng ngùng, nhìn иgự¢ hắn đã ướt đẫm một mãng lớn, giọng có chút khàn khàn nói “Y phục của anh đều bị em khóc làm ướt hơn phân nữa, nhưng mà, anh như vậy cũng đáng, đừng hòng em giặt đồ giùm anh”
“Ừ, anh biết, uống miếng nước cho bớt khan họng ” Nói xong, hắn liền đưa cho Lôi Dĩnh một ly nước
Lôi Dĩnh nhận nước , uống liền một mạch, Minh Thiên Mạch cũng đứng dậy trở về chỗ đối diện nàng ngồi xuống
Lôi Dĩnh buông ly nước xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói “Về sau ko được gạt em nữa, còn nữa, anh hại em khóc lâu như vậy, anh phải trả tiền, và mua cho em một phần bánh ngọt”
“Được!” Minh Thiên Mạch cười trả lời, như vậy mới đúng là nàng, nhưng mà hiện tại , mắt của nàng đã hồng hồng,hắn nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất đau lòng
Lúc này đang đứng ở đại lộ chờ đèn xanh, Âu Mị Nhi nhàm chán nhìn ngã tư, tầm mắt vô tình quét vào một ô cửa sổ, tình cờ cũng thấy được bóng hình quen thuộc
“Kia ko phải là vợ của Cung Thần Hạo sao?” Âu Mị Nhi tự nhủ, nam nhân hiện tại ngồi trước mặt nàng là ai? Hai người nhìn có vẻ khá thân mật, chẳng lẽ là….?? Một chút toan tính Ⱡồ₦g trong nụ cười dần dần hiện rõ trên gương mặt nàng
Âu Mị Nhi cho xe ngừng lại một bên lề, nếu để cho Cung Thần Hạo nhìn thấy bà xã hắn cùng nam nhân khác hẹn hò, hơn nữa còn ôm nhau, ko biết hắn sẽ có phản ứng gì!!?
Từ trong túi, nàng lấy ra điện thoại, nhắm ngay và đôi nam nữ đang ôm nhau ở ô cửa sổ, bấm “tách, tách” vài cái……
Ý cười nơi khóe khóe miệng dần dần càng khuếch trướng “Nha đầu thối, ta xem ngươi còn đắc ý đến khi nào nữa!!? Hừ…..” cất điện thoại, nàng vội vòng xe lại, lái xe rời đi
Ánh mặt trời dịu dàng theo cửa sổ tiến vào, chiếu lên dáng người đang ngủ say trên giường, rèm mỏng nơi cửa sổ cũng theo gió đong đưa, người còn mơ ngủ khẽ vươn thẳng người, Lôi Dĩnh cảm thấy lưng mình mỏi nhừ, nàng chậm rãi mở đôi mắt đầy sương mù ra, mày hơi nhíu chặt
Toàn thân đau nhức rã rời khiến nàng nhất thời cảm thấy chưa quen, đây chính là biểu hiện của dục túng quá độ a!!
Namnhân có phải là có kinh nghiệm trong việc buông thả Dụς ∀ọηg hay ko!!? Nếu ko thì tại sao cùng hoạt động làm việc như nhau, nhưng lại cho ra hai kết quả khác? Nhớ tới lúc sáng nay , Cung Thần Hạo còn có tinh thần thoải mái đi đến công ty làm việc, còn nàng, động tay động chân một chút cũng ko thể động, hay tại hắn kinh nghiệm phong phú, thân kinh bách chiến, cho nên sức chịu đựng cũng siêu cường? (*siêu mạnh)
Đột ngột phát hiện axit trong dạ dày ko buông tha người nảy lên, Lôi DĨnh cười mỉa một tiếng, nhận lệnh cử động tứ chi, chận rãi di chuyển hai chân hướng vào phòng tắm mà đi, bụng lạ đói rồi, nhưng mà nàng cần phải tắm 1 chút. Hai chân mệt mỏi vô lực, khiến nàng ko nhịn được, lại ở trong lòng oán giận vài câu, tất cả đều là tại hắn đòi hỏi quá độ, thật may khi hôm nay là Chủ Nhật
Sau khi ngâm mình trong bồn nước ấm, toàn thân nàng đều thoải mái một nửa, đau nhức cũng giảm đi rất nhiều , nàng bước đến tủ lạnh , lấy ra một phần thức ăn nhanh đông lạnh, rồi bỏ nó vào lò vi sóng, chỉnh thời gian xuống 3 phút, xong việc, nàng liền ngồi ở bàn ăn chờ thức ăn nóng bày ra bàn
Nghĩ đến tuần trước, nàng cùng Thiên Mạch đã gặp mặt nói rõ mọi chuyện, nàng ko khỏi nở nụ cười, ngày đó bọn họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều, hắn còn khoảng 2 tuần nữa sẽ trở về Mỹ, nàng có chút hi vọng ko tốt muốn hắn ở lại
Còn có một tuần nay, Hạo đối xử nàng vô cùng cưng chiều, dịu dàng khiền nàng cảm thấy thật ấm áp, thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế
Đúng giờ, tiếng chuông vi sóng cùng chuông điện thoại đồng thời vang lên, nàng đem đồ ăn đặt ở trên bàn, tò mò bước đến phòng khách bắt điện thoại
“A lô”
“Là ta”
Nghe được giọng nói đã lâu ko nghe thấy, Lôi Dĩnh trừng lớn hai mắt, hắn sao lại gọi điện thoại cho nàng? Thắc mắc nổi lên trong lòng “Ba”
“Ừ, hôn nay là Chủ Nhật, trở về nhà ăn cơm đi” Giọng nói của Lôi Vệ Cảnh có chút trang nghiêm
“Dạ” Lời của nàng vừa nói xong, đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên mấy tiếng “tút…tút…”
Chần chờ gác máy, nàng cảm thấy tâm tư lạnh lùng, đối với người cha kia, từ khi nàng cưới chồng chưa bao giờ nghe hắn nhớ tới mình, lần này hắn đích thân gọi điện thoại đến, ko thể nào chỉ là vì muốn mời nàng đơn giản ăn bữa cơm đi? Hay là hắn muốn đem nàng giới thiệu cho ai nữa?? Cười cười tự giễu, vốn nghĩ rằng nàng đã thoát ly khỏi hắn, nhưng hóa ra chỉ là nàng nghĩ vậy. Đúng là sóng này vừa lặn sóng kia lại nổi
“Reng…reng….”
Âm thanh điện thoại lại vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lôi Dĩnh, nàng cầm lấy điện thoại “A lô”
“Bà xã, rời giường rồi?” Cung Thần Hạo dịu dàng nói, trong giọng nói lộ vẻ cưng chìu
“Vừa rời” Lôi Dĩnh thu lại cảm xúc vừa rồi, đằm chìm trong sự dịu dàng của hắn, khuôn mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc
“Ngày hôm qua, khiến em mệt ૮ɦếƭ chứ?”
Bị hắn nói qua câu này, da mặt vốn dĩ trắng noãn của Lôi DĨnh liền trở nên đỏ bừng “Anh hiện tại ko bận sao?”
“Ừ, vừa làm xong việc, giành chút thời gian gọi điện thoại cho em”
“Hạo, em quay về nhà” Lôi Dĩnh nói
“Trong nhà có chuyện sao?”
“Ko có, chỉ là ba vừa gọi điện thoại lại, muốn em về nhà ăn bữa cơm”
“Anh lát nữa sẽ dặn lão Lưu đón em đi” Ko ngờ Lôi Vệ Cảnh lại đem chủ ý đánh lên người nàng
“Cảm ơn…………”
“Đừng khách sáo, bà xã. Nhưng mà em ko thể về nhà rồi ko trở lại nha” Giọng điệu của hắn có chút bướng bỉnh, trêu chọc
“Anh còn để ý em có trở về hay ko sao? Dù sao bên cạnh anh cũng ko thiếu phụ nữ” Lôi Dĩnh thấy thế liền hỏi, nếu như nàng thật sự ko trở về, hắn sẽ ra sao?
Con người là như vậy, có lúc sẽ ko cần để ý đến hậu quả mà đánh cuộc tất cả, một khi lòng người đã động, đều phải vướng bận , so đo…..sự lo lắng khiến Lôi Dĩnh ko dám nhận này chính là nỗi sợ hãi mất đi tình cảm của hắn
“Đương nhiên là phải để ý, bà xã chỉ có một mà thôi, thiếu em, cái gia đình này sẽ ko còn hoàn chỉnh” Giọng nói của Cung Thần Hạo rất tự nhiên
Lòng của nàng sau khi nghe lời hắn nói, liền đột nhiên rung động
Là trùng hợp hay là ăn ý ? Lời nói ko chút để ý kia của hắn , thế nhưng lại vô tình chuẩn xác chạm đến khát vọng sâu thẵm nhất đáy lòng nàng…..
Một gia đình, một gia đình bình thường mà hoàn chỉnh
Ở trong mắt hắn, nàng và hắn………là một gia đình hoàn chỉnh sao? Thật sự có thể chứ?
Lôi Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, xem xe cộ qua lại, nàng nhớ tới lời vừa rồi của hắn, nàng có thể có nó sao? Người hoàn mỹ như hắn, có thể vì nàng mà buông tha cho tính phong lưu sao?? Quên đi, nghĩ lại muốn nhiều chuyện ko đâu, hiện tại nàng nên suy nghĩ, sau khi về nhà phải lấy tâm tính như thế nào để đối mặt với người trong nhà
Nàng bây giờ, trên mặt ko có chút nào gọi là vui sướng khi về nhà, ngược lại , lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh, cô đơn
Nơi đó từ lâu đã ko còn là nhà của nàng, từ khi nàng gả vào Cung gia, cái nhà ấy đã ko cùng nàng liên quan nữa, nhưng mà nàng vẫn ko thể từ chối được cha ruột của mình
“Thiếu phu nhân, chúng ta đến rồi”
Lão Lưu đi đến bên ngoài cửa xe, chu đáo, thay nàng mở cửa
Nàng hít một hơi, bước ra ngoài, chuẩn bị đối mặt “Lưu thúc, chú cùng tôi vào đi thôi, hiện tại đã là giữa trưa, ăn xong chúng ta lại về nhà”
“Thiếu phu nhân, cô vào đi thôi, một hồi nữa, tôi lái xe, tìm đại một tiệm cơm ăn cơm cũng được ” lão Lưu khéo léo từ chối nói
“Vậy được rồi! Tôi vào trước” Lôi Dĩnh nhìn hắn cười cười, rồi xoay người hướng vào trong nhà mà đi tới
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc