Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 19

Tác giả: Vân Thanh

“Tiểu DĨnh, ngươi hôm qua đi trộm hả?” Tiểu Mễ nhìn Lôi Dĩnh trêu chọc nói
“Đúng vậy a! có trộm được quốc bảo ko? (*đồ quý)” Cao Tuyết xoay xoay ghế dựa, đồng thanh phụ hoa
Nàng hiện tại ko còn sinh lực đi để ý lời nói của các nàng nữa, nàng hiện tại chỉ muốn 1 thứ, chính là….muốn ngủ a! Hắn tối hôm qua, đúng là đòi hỏi vô độ, mãi đến 6 giờ mới chịu buông tha cho nàng, có thể thấy, Lôi DĨnh vốn là ngủ ko bao nhiêu, hiện tại còn có thể đi làm đã là kì tích
Tiểu Mễ cùng Cao Tuyết thấy nàng ko quan tâm, liền nhún nhún vai trở về vị trí làm việc của mình
Lúc nàng rời giường thì hắn còn ngủ, chắc hẳn phải vậy, hắn khẳng định là cũng rất mệt mỏi, cho nên nàng cũng ko muốn đánh thức hắn, nàng cần thẩn rời khỏi иgự¢ hắn, làm bữa sáng, viết tờ giấy , rồi đi làm, tuy rằng nàng cũng muốn ngủ, nhưng mà, nàng còn phải họp a! Cũng chẳng thể xin phép được
Sau khi về nhà tối hôm qua, nàng đã suy nghĩ thật lâu, đối với nỗ lực của Thiên Mạch, nàng thực rất cảm động, nhưng mà bây giờ nàng đã ko còn xứng để được hắn yêu, nhất là từ khi hợp đồng này bắt đầu, nàng đã ko còn xứng để cho bất kì kẻ nào yêu. Nàng ko phủ nhận lúc còn học đại học, nàng đã thâm yêu hắn, muốn ỷ lại hắn, thích hắn, nhưng 3 kia năm trôi qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi, huống chi là con người
Có lẽ 3 năm trước, lúc hắn rời đi, nàng đã định trước chuyện nàng và hắn sẽ ko có kết quả!! Nên cũng muốn bỏ qua, nhưng từ khi khi nàng bắt đầu yêu Cung Thần Hạo, tất cả tất cả mọi chuyện có vẻ như đều có kết quả, nàng bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc!!
Nàng ko muốn mất người bạn tốt như Thiên Mạch, đồng thởi cũng muốn hắn có thể gặp được một người khác thương hắn, yêu hắn, đây chính là đáp án của một đêm nàng suy nghĩ
Tút tút tút
Cung Thần Hạo đè nút trò chuyện xuống, tâm tình hôm nay của hắn rất tốt “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc, 10 giờ rưỡi ngài phài cùng trợ lý bên Pháp khai mạc hội nghị, ngày hôm nay lúc vào công ti ngày đã dặn tôi báo cho ngài trước 10 phút ” Lâm thư kí nói ngắn gọn
“Ừ, đã biết” Cung Thần Hạo buông điện thoại ra, buổi sáng lúc hắn rời giường thì đã phát hiện nữ nhân bên cạnh đã ngủ dậy từ lúc nào, mà trong phòng tắm cũng ko có tiếng động, hắn quay mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, đã 9 giờ, vào lúc này, chắc hẳn nàng đã đi làm
Tắm rửa xong đi ra khỏi phòng ngủ, lại nhìn thấy bữa sáng đã được chuẩn bị đầy đủ trên bàn, nàng còn để lại tờ giấy,chỉ viết ngắn gọn vài câu vài chữ thanh tú,nhưng khiến hắn thực hài lòng
Hạo, em đi làm, bữa sáng có nguội thì anh bỏ nó vào lò vi ba hâm nóng 1 chút. Lôi Dĩnh
Tút……tút….
Điện thoại lại vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của hắn, hắn nhấn nút trò chuyện xuống, giọng điệu có chút nóng giận “Còn có chuyện gì sao?”
Lâm thư kí có ngưng lại trong giây lát, một lúc sau mới nhanh chóng đáp trả
“Tổng giám đốc, chủ tịch Lôi Vệ Cảnh của Lôi thị muốn gặp ngài”
Lôi Vệ Cảnh? Ba tháng nay, hắn đã rất nhanh quên mất con người này ” Bảo hắn đến phòng khách ngồi 1 chút, tôi lập tức đi ra”
“Vâng, tổng giám đốc” Lâm thư kí buông điện thoại, liền dẫn Lôi Vệ Cảnh hướng đến phòng khách mà đi, giúp hắn pha 1 ly cà phê, rồi lại trở vè vị trí làm việc cũ
Cung Thần Hạo đẩy cửa phòng khách ra, nhìn cái người được gọi là “nhạc phụ”, lạnh lùng mở miệng “Ko biết nhạc phụ đại nhân, tìm tôi có chuyện gì?”
Lôi Vệ Cảnh căng thẳng nhìn về phía con rể trên mặt mang ý cười, ko biết nên mở miệng thế nào
“Nếu ko có việc quan trọng, tôi còn phải họp” Cung Thần Hạo thấy hắn thật lâu ko mở miệng, khỏi nói cũng biết, mục đích của hắn đến đây dĩ nhiên là vì tiền
“Ách……….” Lôi Vệ Cảnh hạ quyết tâm, mở miệng nói : ” Tôi lần này đến đây là muốn………..”
“Vay tiền đúng ko?” Cung Thần Hạo cắt lời
Lôi Vệ Cảnh có chút kinh ngạc, nhìn hắn, gật gật đầu, đối với dự án đầu tư của công ty hắn, hắn đã đem toàn bộ tiền đầu tư, nhưng hiện tại vẫn cần một triệu đô la xoay vòng, nếu ko có, cũng chỉ có thể tuyên bố thất bại, mà công ty hắn cũng sẽ có nguy cơ phá sản
“Bao nhiêu??”
Lôi Vệ Cảnh nghĩ đến hắn sẽ cho mượn, liền tươi cười rạng rỡ “Một triệu đô, lần này nếu thành công, tiền lời cũng sẽ rất cao!!”
Một triệu đô la? Nhìn vẻ mặt nịnh bợ của Lôi Vệ Cảnh, Cung Thần Hạo nhíu nhíu mày “Hợp đồng lúc trước đã có ghi chú rõ ràng, tôi sẽ ko đưa cho ông đồng nào nữa” Hắn nghĩ “hắn” (*Cung Thần Hạo) là nhà từ thiện sao? Nói bao nhiêu, “hắn” cũng cấp à?
Lôi Vệ Cảnh cười, nháy mắt nghiêm mặt, hé ra nét mặt già nua, nhất thời cười khổ “Nói như thế nào, tôi cũng là nhạc phục của cậu, cậu phải giúp tôi lúc này, tôi thật sự hết cách rồi mới đi đến chỗ cậu vay tiền”
“tôi là người làm ăn, nếu chỉ lỗ vốn, thì sẽ ko làm, huống chi, chúng ta còn có một cái hợp đồng ” Cung Thần Hạo ko mềm lòng, nhìn Lôi Vệ Cảnh nói, hắn chính là tự làm tự chịu, bánh nuốt ko trôi, lại còn cố gắng muốn nuốt
Lôi Vệ Cảnh căn bản còn muốn nói gì đó, nhưng lại há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng ko nói gì, ko ngờ hắn ác đến như vậy, nói như thế nào thì “hắn” (Lôi Vệ Cảnh” cũng là nhạc phụ của hắn, nhưng hắn lại ko để cho hắn(Lôi Vệ Cảnh) có chút mặt mũi nào. Xem ra, hắn đành nhờ vào bản lĩnh trên người của Lôi Dĩnh rồi, nói ko chừng nàng có thể đánh động Cung Thần Hạo khiến hắn đưa tiền, sau khi hạ quyết tâm , Lôi Vệ Cảnh biết ko cần nhiều lời, liền bỏ đi
Cốc….cốc
Phương Tử Kiệt đợi cho Lôi Vệ Cảnh bỏ đi, liền đẩy cửa đi vào
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài muốn” Phương Tử Kiệt đem báo cáo luân chuyển buôn bán 3 tháng của Lôi thị đưa ra trước mặt Cung Thần Hạo
Cung Thần Hạo liền mở tư liệu ra xem
“Gần 3 tháng nay, Lôi Vệ Cảnh đã đem 3 triệu đô la kia, dần dần tập trung vào dự án đầu tư đó, cũng rất khởi sắc, nhưng mà tài chính vẫn tương đối thiếu ” Phương Tử Kiệt nói
“Ừ, tôi đã biết, thứ như hắn, dụng ý đến đây rõ ràng chỉ là vì tiền” Cung Thần Hạo nhìn tư liệu trong tay nói
Cung Thần Hạo đóng lại xấp tư liệu, nhìn về phía Phương Tử Kiệt “Tôi ko muốn đầu tư bị lỗ vốn”
Phương Tử Kiệt, gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý tứ trong lời nói của hắn “Tổng giám đốc, thiên kiếm tập đoàn Âu thị, Âu Mị Nhi tiểu thư muốn cùng ngài ăn cơm trưa”
Nhớ tới cái cảnh ở Vận vườn lúc trước, Cung Thần Hạo cau mày “Ko cần, giữa trưa tôi muốn ăn cùng Dĩnh nhi”
“Được, tôi đã hiểu, nếu ko có việc gì, tôi đi ra trước”
“Ừ”
Lúc Cung Thần Hạo từ phòng họp đi ra thì đã gần 2 giờ,chỉ mở một cuộc họp mà kéo dài tới 4 tiếng nên giữa trưa hắn đã bảo thư ký ra ngoài đặt thức ăn nhanh, ăn xong lại tiếp tục hội chưa kết thúc, vì thế ko thể cùng Lôi Dĩnh ăn cơm trưa
Ngồi trong văn phòng, hắn vắt tay lên trán, đã năm giờ, còn nữa tiếng nữa là nàng tan ca “Lâm thư kí, thông báo Phương trợ lý, nói hắn hôm nay có thể ra về sớm một chút, thông báo cuộc họp sẽ tiếp tục vào sáng 8 giờ ngày mai, kéo dài cho đến 2 giờ chiều, nói với các nhân viên khác ngày mai bọn họ đi làm nửa buổi”
“Vâng, tổng giám đốc”
Cung Thần Hạo kết thúc cuộc trò chuyện, lấy chìa khóa xe ra rồi rời khỏi văn phòng
“Lâm thư kí, tôi ra về trước, nếu có việc hoặc điện thoại thì nói với họ ngày mai nhắn lại, ngày mai tôi sẽ xử lý” Vội vàng buông một câu dặn dò, người đã muốn đi vào thang máy
Ngồi ở vị trí làm việc, Lâm thư kí ko kịp phản ứng, nghênh đón tổng giám đốc đột ngột từ trong văn phòng đi ra, nàng chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn khuất bóng
“Sao lại thế này? Có cháy sao?” Lâm thư kí lẩm bẩm, cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa thấy tổng giám đốc vội vàng qua như vậy, chẳng lẽ là vì vợ hắn sao?
Lôi Dĩnh rốt cuộc cũng làm xong toàn bộ công việc hôm nay, so với giờ ra về nàng trễ hơn 15 phút, đừng ở cửa thang máy để chờ thang máy, chuẩn bị xuống lầu, nàng nghe được phía sau có người kêu to, xoay người lại thì thấy một nam đồng nghiệp cùng tổ với nàng
“Tiểu Thiệu” Nàng lễ phép mỉm cười chào hỏi
“Tiểu Dĩnh, cô muốn ……….về nhà sao?” Hứa Thiệu Vĩ trên mặt có chút co quắp, dáng người thường thường ko cao ko thấp, hắn ko được tự nhiên run run
“ĐÚng vậy a, có chuyện gì sao?”
“A, tôi muốn biết, chẳng hay Lôi Dĩnh tiểu thư có rảnh rỗi, tôi mời cô ăn tối ” Hắn thầm mến nàng từ lâu rồi, cho tới nay, hắn vẫn nghĩ đến nàng cùng tổng giám đốc có quan hệ yêu đương, nhưng tình cờ nghe được nàng cùng Tiểu Mễ nói chuyện, cho nên thừa dịp hôm nay nàng tan ca, hắn cố lấy dũng khí mời
“Thật ngại quá, tôi có hẹn rồi” Giữa trưa, Cao Di Tĩnh học tỉ đã gọi điện thoại qua cho nàng, hẹn nàng cùng đi dạo phố
“A?” Hứa Thiệu Vĩ ngây ngốc
“Tạm biệt” Cửa thang máy đã mở, Lôi Dĩnh lễ phép chào từ biệt, bước vào thang máy
“Hả? ĐỢi chút…..” Hắn ko kịp gọi nàng, đã bị người khác quấy rối
“Thiệu Vĩ” Một cô gái cùng tổ khác đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng gọi, mặt mày pha chút ngại ngùng cùng tia sáng ái mộ
Lôi Dĩnh nhìn bọn họ, cho bọn họ ko muốn vào thang máy, liền nhìn bọn họ mỉm cười gật đầu, bấm nút đóng cửa thang máy đi xuống lầu
“A, Bành tiểu thư” Hắn gọi cho có lệ, sau đó thất vọng, trừng mắt nhìn thang máy, hắn đi một cái thang máy khác, nhấn nút
“Thiệu Vĩ, tôi có thể cùng anh ăn bữa tối ko” Bành Thanh Thanh đỏ mặt
“A? Ko được, thật có lỗi, tôi có việc rồi, tạm biệt” Thang máy vừa dừng lại, Hứa Thiệu Vĩ vội vàng từ chối, khẽ gật đầu, hắn bỏ lại Bành Thanh Thanh ai oán ở lại thang máy, đuổi theo Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh vừa bước ra tiền sảnh đã thấy bóng người đang dựa lưng vào chiếc Porsche chờ nàng
“Hạo?!” Lôi Dĩnh kinh ngạc kêu
Cung Thần Hạo thấy nàng, liền rời xe đi về phía nàng
“Tan tầm”
“Ừ” Nàng ngửa đầu nhìn hắn “Sao anh lại đến đây?” Đối với sự xuất hiện của hắn nàng thật bất ngờ, vốn tưởng rằng hôm nay, hắn ở công ty khảng định là rất bận rộn,nàng chắc mẩm thể nào hắn tối khuya mới về nhà
“Tạm dừng công việc một chút, anh mới đón em ra về” Cung Thần Hạo nắm tay nàng đi về hướng xe
“Vậy buổi tối anh có làm thêm ko?”Taytrái bị hắn nắm, nàng nâng tay phải nhẹ nhàng giữ khuỷa tay hắn, cả người cơ hồ như dán chặt vào cánh tay
Cung Thần Hạo liếc mắt nhìn nàng 1 cái, ánh mắt trở nên nhu hòa, nâng tay trái lên nhẹ nhàng trượt tay vuốt ve từ gò má nàng đến vành tai
“Ừ, nhưng mà, anh đã đem tài liệu đặt lên xe, về nhà sẽ làm” Cung Thần Hạo ko muốn một mình cô độc ngồi trong phòng xử lý tài liệu
“Tiểu Dĩnh…….” Hứa Thiệu Vĩ đuổi tới, kinh ngạc nhìn thấy hành động vô cùng thân thiết của bọn họ
Hai người đồng loạt quay lại
“Hắn là ai?” Cung Thần Hạo híp đôi mắt đẹp, lạnh lùng nhìn nam nhân đang bước đến (Rin: Hạo ca xù lông nhím lên rồi..há há)
“Anh ra là đồng nghiệp của em, Hứa Thiệu Vĩ” Lôi Dĩnh nhẹ giọng nói, ko phát hiện hắn đang hờn giận
“Tiểu Dĩnh ,hắn………” Hứa Thiệu Vĩ nhìn vào 2 người trước mặt, ánh mắt ngưng lại trên mặt Cung Thần Hạo
“Tiểu Thiệu, có chuyện gì sao?” Nàng nghi hoặc hỏi
“A, là như vậy, tôi muốn nói…..nếu….” Dưới ánh nhìn của Cung Thần Hạo, hắn dần dần trở nên cà lăm, cuối cùng hắn cũng lấy hết dũng khí mà nói ra “Chủ Nhật này, ko biết cô có rảnh hay ko? Tôi muốn hẹn cô đi xem phim”
“Thật có lỗi, Chủ nhật này, là thời gian của vợ chồng bọn tôi, nàng ko thể cùng anh đi xem phim” Người mở miệng là Cung Thần Hạo, hắn giọng điệu lạnh lùng giả dối tươi cười nói với Thiệu Vĩ
“Hả?” Hắn ngây dại, hắn vừa nghe thấy 2 chữ “vợ chồng” sao?
Bỏ lại nam nhân đã biến thành tượng đá, Cung Thần Hạo dẫn nàng ngồi vào trong xe, sau đó chính mình lái xe, khởi động cho xe rời đi
Ko khí trầm mặc trong xe tồn tại trong chốc lát, hắn giống như người mở miệng nói chuyện phím “Em ko có nói cho hắn biết, em đã kết hôn sao?”
“Hả?Ai?”
“Cái tên vừa mới mời em đi xem phim” Nàng còn giả bộ à?
Lôi Dĩnh lắc đầu “Ko có”
“Sao lại ko nói?” Ý của nàng là gì? Nàng muốn có thân phận độc thân để làm gì sao?
“Em ko muốn nói, hơn nữa nói ra cũng có chút kỳ kỳ, nếu có cô gái vừa nhìn thấy anh, liền nói với anh là nàng đã kết hôn, anh ko thấy buồn bực sao?” Nàng gãi gãi đầu
Xem vẻ mặt mơ hồ của nàng, hắn liền đoán được, nhất định tên kia đang muốn theo đuổi nàng mà nàng ko biết
“Trong công ty ko ai biết em đã kết hôn à?”
“Ừ, chỉ có Đồng biết, người trong công ty, em cũng chưa nói gì”
Nghe nàng vừa nói thế, một cơn tức giận ko rõ ràng chợt nổi lên “Thứ hai, vào lúc đi làm, em phải mang bánh kẹo mừng tiệc cưới phát cho mọi người” Hắn muốn cho mọi người biết nàng đã là hoa có chủ, người khác ko được mơ tưởng ngắt hoa bẻ cành!
Lôi Dĩnh kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, ko hiểu lý do hắn yêu cầu nàng làm vậy là gì? Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của hắn, nàng lại ko dám nói câu “ko”, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu nói “được”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc