Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 03

Tác giả: Vân Thanh

Cung thị tập đoàn
Cung thần hạo ngồi ở phía sau bàn công tác, nhấn nút trò chuyện xuống:”Tử Kiệt, đến phòng làm việc của ta.”
“Dạ, tổng giám đốc.” Mộc Tử Kiệt, trợ lý cho Cung thị tổng giám đốc cũng là tri kỉ của Thần Hạo, hắn là người khôn khóe giỏi giang, bề ngoài tuấn tú, nhưng khác với Hoa Hoa công *** Thần Hạo, hắn từ trước đến nay chỉ đối phụ nữ kính nhi viễn chi (*kính trọng mà xa cách)
Trong chốc lát, trên cửa truyền đến hai tiếng “lách cách”. Mộc Tử Kiệt đã đẩy cửa bước vào.
“Tổng giám đốc có gì phân phó?”
“Lịch trình hôm nay có cái gì quan trọng ko?” Đối với công việc hắn từ trước đến nay không qua loa, tuy rằng hắn là tình trường lãng tử
“Hai giờ chiều họp ban giám đốc, giữa trưa ngài cùng với tổng giám đốc Fred ăn cơm, buổi tối ngài phải dự tiệc cùng chủ tịch tập đoàn Hứng Quý.” Hắn một hơi đem lịch trình sắp xếp hôm nay nói hết
“Bữa tiệc với chủ tịch tập đoàn Hứng Quý đêm nay, ta không thể tham gia rồi,cậu giúp tôi tặng quà đi.”
Môc Tử Kiệt nhíu mày, “Tổng giám đốc, phu nhân một hai bắt ngài nhất định phải tham gia, nàng muốn thấy ngài ở bữa tiệc.”
“Không được, khẳng định mẹ tôi lại nhân cơ hội an bài cho ta với một thiên kim tiểu thư khác, tôi ko muốn chui đầu vào lưới,hãy nói là tôi đã sớm có đối tượng kết hôn.” Cung thần hạo đã thấu rõ thủ đoạn của mẹ mình
“Phu nhân cũng là bất đắc dĩ phải làm, ai kêu tổng giám đốc đối với nữ nhân mây mưa ko dừng,nên ko nghĩ là ngài đã tìm được người.”
“Tôi bây giờ ko tìm được, cũng phải tìm được.”
Mộc Tử Kiệt vừa định nói cái gì đó, điện thoại trên bàn lúc này lại vàng lên, Mộc Tử Kiệt nhanh tay tiếp điện thoại
“Văn phòng Tổng Tài, nghe rồi.”
“Là Từ thư ký , nói Lôi Vệ cảnh yêu cầu gặp mặt ngài một chút.”Buông điện thoại trong tay ra, Mộc Tử Kiệt đối với Cung Thần Hạo nói.
“Lôi Vệ cảnh?” Cung thần hạo mày nhíu lại.”Hắn muốn gặp tôi?”
“Đúng vậy,hắn muốn gặp mặt ngài.” Mộc Tử Kiệt dừng lại một chút, mới nói.
Cung thần hạo gật gật đầu.”Tôi nên gặp hắn ko?”
“Nếu ngài muốn nghe ý kiến của tôi, tôi sẽ nói ko cần thiết.”
“Vậy sao?” Cung thần hạo trầm ngâm, khuôn mặt ko lộ vẻ gì, người ngoài nhìn vào thật ko thấy suy nghĩ trong lòng hắn
“Hôn sự này đã được quyết định, hắn còn khẩn trương làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn khẩn cấp đem con gái gả cho tôi! Tuy rằng tôi cũng ko thấy có cái gì tổn thất.”
“Nếu nói là muốn gả con gái khẩn cấp, không bằng nói là ko thể chờ được tiền của tập đoàn Cung thị, Lôi Vệ cảnh lòng tham quá mức, bản thân mình lại ko có đủ lực đầu tư, kết quả tài lực ko đủ, trong vòng một tháng nếu như không có một khoản tiền quay vòng khổng lồ rót vào, dự án đầu tư sẽ ૮ɦếƭ từ trong trứng nước, tiền tài của xí nghiệp lúc trước đã ném vào dự án sẽ mất trắng, nhân lực, thời gian tất cả đều uổng phí, thậm chí có khả năng phải tuyên bố phá sản.Tổ chức có thể trong khoản thời ngắn như vậy xuất ra một số tiền khổng lồ, ít lại càng ít, mà nguyện ý lấy ra nữa , cũng chỉ có tập đoàn Cung thị.Có nguồn tài chính , dự án đầu tư của hắn sẽ tiến xa gấp mấy trăm lần, không tài chính, dự án đầu tư thất bại, hắn liền trở thành người hai bàn tay trắng, ngài nói thử hỏi làm sao hắn ko khẩn trương?”
“Vậy sao?Xem ra hắn cũng chỉ là một người lợi dụng con gái để đạt được mục đích tiểu nhân.” Cung thần hạo trào phúng nói, hắn xem thường loại nam nhân này, vô dụng lại cứ cho rằng thứ gì mình cũng làm được,thật bi ai!
“Tử Kiệt, gặp Lôi Vệ cảnh nói trước,tôi muốn một mặt gặp gỡ Lôi Dĩnh.” Cung thần hạo đột nhiên nói, hắn cảm thấy hắn cảm thấy gặp vị hôn thê trước khi cưới cũng rất quan trọng
Mộc Tử Kiệt có chút kinh ngạc nhướng mày, “Quan trọng sao?”
“Tử Kiệt,cậu khi nào đã nghi ngờ quyết định của tôi rồi?” Cung thần hạo gợi lên khóe miệng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, có chút nhíu mày, yếu ớt cười tựa hồ như muốn nhắc nhở hắn một chút
Mộc Tử Kiệt trên mặt hiện lên một ít biểu tình phức tạp, cuối cùng hắn cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài
“Tôi luôn nghi ngờ quyết định của ngài, tổng giám đốc, chính là đến nước cuối cùng đều lựa chọn thỏa hiệp.” Tuy rằng bí mật là bạn tốt, nhưng ở công ty hắn luôn có chừng mực
“Ha ha, cho nên?”
“Cho nên ta sẽ an bài .” Mộc Tử Kiệt đem một cái túi giấy đặt lên trên bàn Cung Thần Hạo, “Tôi nghĩ hẳn là ngài cần cái này.”
Cung thần hạo cầm lấy cái túi giấy ghi hai chữ Lôi Dĩnh lên, mở ra, lôi ra một đống tư liệu điều tra, khi hắn nhìn thấy tư liệu, nhịn ko được cũng hơi nhíu mày.
“Con gái riêng? ?”
“Căn cứ vào điều được viết trong tư liệu, lôi dĩnh từ lúc 3 tuổi đã được về Lôi gia.”Mộc Tử Kiệt máy móc trả lời.
“Lôi Vệ cảnh không phải còn có một đứa con gái khác sao?”
“Dạ, nhưng lôi dĩnh thích hợp làm vợ ngài hơn.”
“Vậy à? ?”
“Dạ, nàng phi thường nhu thuận nghe lời, khác xa so với Lôi Tiệp Nhi, là con gái lớn rất được hắn nuông chiều.” Mộc Tử Kiệt cường điệu, theo như điều tra của hắn, nàng là một hài tử nhu thuận nghe lời, hơn nữa Lôi Vệ cảnh rất không coi trọng tiểu nữ nhi này
Cung thần hạo cầm tư liệu lên nhìn từng tờ, “Xem ra, nàng ở Lôi gia rất không được hoan nghênh nga!”
“Bởi vì địa vị của mẫu thân nàng, cho nên bị người trong Lôi gia bài xích,vì thế hai năm trước, nàng đã muốn rời xa cái gia đình này.”
“Bản thân nàng có vẻ cũng ko cảm kích lắm!” Cung thần hạo khẳng định
“Đúng vậy.”
Khi thấy mặt của bức ảnh chụp thì lông mày Cung Thần Hạo lại nhíu chặt.
“Tử Kiệt,cậu xác định nàng đã trưởng thành?”
“Lôi dĩnh, năm nay hai mươi ba tuổi,ngài nói thử xem?”
“Hai mươi ba tuổi thật là đã trưởng thành, không có ảnh sao?” Hắn lấy tay chỉ gõ gõ vào ảnh chụp.
Tử Kiệt nhướng nhướng mày.
“Không có,bức ảnh này là tương đối gần rồi.”
Cung thần hạo nháy mắt mấy cái.”Vậy mà cũng cho là gần? Nói cách khác nàng trưởng thành ra cái bộ dạng này? Có điểm ~~ ách! Xem hình cứ như là trẻ con mập đi ~~~~”
“Bộ dạng thực của nàng thanh thuần đáng yêu,quan trọng là, nàng phi thường nhu thuận nghe lời.” Mộc Tử Kiệt lại cường điệu.
“Nhưng mà Tử Kiệt, tôi cùng nàng đứng chung một chỗ,cậu ko thấy có sai biệt quá lớn sao? Nàng nhìn giống như học sinh cấp hai!Cậu ko sợ tôi bị buộc tội dụ dỗ, gian dâm trẻ vị thành niên à?”
“Yên tâm đi,nàng đã hai mươi ba tuổi rồi.” Cố nén cười, Mộc Tử Kiệt lại cường điệu nói
“Tôi biết nàng đã hai mươi ba tuổi,nhưng quan trọng là, bề ngoài của nàng lại ko giống.”
“Không, quan trọng là bề ngoài, nàng nhu thuận nghe lời, bộ dạng không tồi, hoàn toàn phù hợp với điều kiện ngài đưa ra.”Có lẽ giúp nàng thoát ly khỏi cái nhà kia,cũng là một chuyện tốt! !
“Nàng. . . . . . Thoạt nhìn rất nhỏ.” Hắn vội vàng xem một chút tư liệu cơ bản, thân thể của nàng cao khoảng một mét sáu.Cân nặng bốn mươi bảy, trong hình nàng có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to, cái miệng nhỏ nhắn nở nang, cái mũi khéo léo mượt mà, cả khuôn mặt chính là tiêu chuẩn cho khuôn mặt trẻ con, không thể không nói, thật sự rất đáng yêu, dáng người không tồi,nhưng nếu là vợ Cung Thần Hạo hắn. . . . . . Người không biết chuyện có thể cho là hắn yêu thích trẻ con hay ko a?
“Mặt trẻ con vốn rất hiền.”
Cung thần hạo nhìn bức ảnh chụp thở dài.”Quên đi, không sao cả, khế ước đều đã ký, dù sao sự của thê tử đối với tôi cũng ko quan trọng, chấp nhận nàng.”
“Tốt lắm,ngài tính cầu hôn như thế nào?” Hắn đại khái cũng đã xem qua tư liệu của Lôi Dĩnh, trong lòng chắc cũng đã suy tính phương án.
“Cầu hôn?Cậu cảm thấy tôi cần cầu hôn sao?” Cung thần hạo cười, không cố sức che dấu nụ cười tà ác
Mộc Tử Kiệt thở dài trong lòng, cảm thấy thương hại thay cho Lôi Dĩnh, từ nhỏ nàng đã ko có một gia đình ấm áp,lớn lên lại gả cho một hoa tâm thiếu gia,hắn thực vì cuộc sống sau này của nàng cảm thấy bi ai a! ! Hắn sẽ vì nàng cầu nguyện .
“Thời gian gặp mặt ngày mai ~~~~”
“Không cần, sáng sớm ngày mai chính tôi sẽ đi.” Lôi dĩnh có thói quen vận động lúc sáng sớm, hắn muốn lấy phương thức “ko hẹn mà gặp” để tạo sự bất ngờ
Mộc Tử Kiệt há miệng định nói cái gì đó, lại bị cung thần hạo cắt đứt.
“Tôi biết trước đây ko qua mười giờ tôi ko thể rời khỏi giường, vì thế phải sắp đặt buổi họp và giữa trưa, nhưng tôi muốn sớm biết mặt vợ tương lai, dậy sớm một lần cũng là chuyện tốt, còn nữa. . . . . .” Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mộc Tử Kiệt, “Kỳ thật tôi rất ghét bị nghi ngờ, cũng hi vọng cậu theo lời tôi nói hoàn toàn làm theo,cậu hiểu được chứ?”
“Tôi đã biết.” Gỗ vuông Kiệt hơi cong thân.”Cũng hi vọng ngài có thể nhanh chóng hiểu rõ vợ tương lai, hơn nữa, ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho cơ thể.”
Cung thần hạo khóe miệng một câu nói, “Tôi cũng sắp trở thành người đã kết hôn rồi, chẳng lẽ một ít thói quen thanh thản ở nhà cũng ko giữ được sao?”
Mộc Tử Kiệt lặng im không nói gì, hắn mà thay đổi, mặt trời liền mọc ở phía Tây
“Xem biểu tình của cậu tôi cũng biết cậu nghĩ cái gì, dù sao tục ngữ có nói, giang sơn khó đổi, bản tính khó chừa, cho nên tôi cũng vậy, sẽ ko thay đổi.”
“Đối với chuyện ngài gặp Lôi tiểu thư ~~~~~~~~”
“Thế nào, cậu có suy nghĩ gì sao? ?”
“Không ~~ chỉ là muốn xác định một lần nữa, ngài ko cần tôi sắp đặt thời gian?”
“Ừ, ko cần, cậu ra ngoài mau lên!”
Cầm lấy khăn mặt vắt trên cổ, lôi dĩnh khinh lau trên trán mồ hôi, nàng hôm nay tâm tình có điểm loạn, cho nên so với dĩ vãng nhiều chạy ba cây số. Nàng biết phụ thân muốn là cái gì, đơn giản chính là hi vọng Cung thị tập đoàn xuất tiền đầu tư, nhưng là cho dù như thế, cũng không thể chôn vùi hạnh phúc của nàng a?
Nàng rất ko muốn đáp ứng, nhưng là. . . . . .
Ai!Cản giác đau nhức trên mặt nhưng vẫn tồn tại,còn cả lời nói lạnh như băng kia khắc sâu trong ý nghĩ.
Từ nhỏ nàng đã khiếm khuyết tình yêu của mẹ, lớn lên tình thương của cha cũng ko có, ngay cả hạ nhân trong nhà cũng ko đem vị tiểu thư như nàng để vào mặt, nhưng nàng nhẫn nhịn, bởi vì đó là nhà của nàng, từ nhỏ nàng đã cố gắng nhu thuận nghe lời, cố gắng học tập làm đứa con tốt, nhưng mỗi khi cầm bài thi 100 điểm đưa cho hắn, hắn vẫn chẳng them ngó ngàng tới, lần này coi như là báp đáp công ơn nuôi dưỡng của hắn đi! ! ! Có lẽ cũng là một loai giãi thoát.
“xin chào.”
Một giọng nói nam tính khiến nàng còn đang trầm tư phải ngâng đầu lên, đôi mắt cận 2 độ vì thói quen đi tập thể dục nên ko mang kính sát tròng, bởi vậy diện mạo nam nhân trước mặt nào có chút mơ hồ
“Chào.” Nàng lễ phép lên tiếng tiếp đón, híp lại đôi mắt nhìn cẩn thận, hình như. . . . . . Có điểm nhìn quen mắt,nhưng lại ko nhớ đã từng gặp qua ở đâu.
Namnhân mỉm cười nhìn nàng, nàng nhất định không biết bộ dạng híp mắt của nàng nhìn rất đáng yêu đi, không ngờ chỉ mới lần đầu gặp mặt, cảm giác đối với nàng đã ko tệ rồi
Hắn cố ý đi về hướng nàng: “Như vậy có thể nhìn rõ hơn rồi phải ko?”
Namnhân trước mặt đột nhiên tới gần nàng khiến nàng hoảng sợ ,theo phản xạ nàng liền lui về phía sau
“Hắc! Cẩn thận. . . . . .”Namnhân ra tiếng cảnh báo, nhưng mà đã ko kịp, nàng lùi về phía sau chật vật ngã ngồi xuống bể phun nước,nam nhân tiếp tục nở nụ cười lưu manh rồi mới nói hết câu nói.”. . . . . .phía sau.”
Lôi dĩnh đỏ bừng mặt, nàng thế nhưng đã quên mất mình đang đứng ở bể phun nước, lúc nãy vừa lui xuống, đương nhiên đã rơi xuống hồ rồi!
Chiều sâu của hồ cũng ko quá sâu, mực nước chỉ qua ௱ô** nàng, căn bản ko thể gây ra thương tổn gì, nàng chỉ cảm thấy mất mặt cực kỳ, hơn nữa lại nghe thấy bốn phía đều truyền lại tiếng cười trộm
Nàng cứ như vậy ngồi ở trong hồ, đem mặt dùi vào trong lòng bàn tay, không dám đối mặt sự thật.
“Thật có lỗi, Lôi tiểu thư, khiến em sợ.”Namnhân bước vào trong hồ, ko them để ý đến đôn giày da trị giá hàng triệu bạc bị dính nước, khom người đem nàng đở lên, a ~~ thật đúng là đơn thuần đáng yêu a! ! ! Càng ngày càng hay rồi.
Lôi tiểu thư?
Lôi dĩnh kinh ngạc ngẩng đầu lên,quên luôn chuyện mất mặt.
“Anh biết tôi?”Nàng nheo mắt, cẩn thận đánh giá hắn, nhưng vẫn bị một tầng ௱ô** lung che khuất tầm nhìn
“Em ko biết tôi sao?” Khuôn mặt nam nhân lại tới gần nàng.
Lần này bởi vì hắn còn đang nắm cánh tay nàng, cho nên nàng ko cách nào thối lui,đem mặt hắn nhìn thật rõ.
Thật sự có điểm nhìn quen mắt,nhưng mà nàng vẫn ko nhớ ra.Mà nàng cũng ko lạ lẫm, bởi vì nàng đối với phương diện nhận thức mặt người khác rất ko tốt, người phải gặp qua nhiều lần, nàng mới có thể miễn cưỡng đem mặt cùng tên nhớ hết
“Mời buông.”Hắn vừa vặn bắt trúng chỗ vết bầm của nàng, khiến nàng rất đau.
Namnhân buông nàng ra, nàng mới nhẹ nhàng thở dài, vỗ về nhè nhẹ vào chỗ đau
“Thật có lỗi,xin hỏi tên anh là gì?”
“Cung thần hạo.”
Cung thần hạo?
Lôi dĩnh nhíu mi, cẩn thận nhớ lại, cái tên này có điểm quen tai, một hồi lâu rốt cục cũng nhớ tới.
“Là anh!” Kinh ngạc không đủ để miêu tả cảm giác của nàng, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, nàng nhớ hắn là thần thánh phương nào rồi, thì ra hắn chính là, hoa hoa đại thiếu gia, kẻ sắp cùng nàng kết hôn
“Tốt lắm,xem ra em cũng biết tôi rồi.” Cung thần hạo cười yếu ớt.
Nàng híp mắt nhìn thấu hắn, cẩn thận đánh giá, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cao ngất, gia thế huy hoàng, hơn nữa hắn đối với nữ nhân luôn ôn nhu săn sóc lại hào phóng, cũng khó trách những nữ nhân kia , người người đều nguyện ý làm hoa hướng duong trong vườn của hắn
“Có cái gì không đúng sao?” Cung thần hạo cười nhìn nàng.
“Không có gì, chẳng qua là thắc mắc ko biết, rốt cuộc những nữ nhân kia yêu ngươi?Hay yêu tiền của ngươi?” Thấy hắn có chút kinh ngạc biểu tình, nàng mới phát hiện lời nói của mình có điểm đột ngột, dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, nàng chạy nhanh thối lui một bước, bảo trì khoảng cách bình thường.”Thật có lỗi,là tôi ko đúng, thỉnh thoảng tôi lại hồ quên loạn ngữ.”(*nói bậy)
Cung thần hạo suy nghĩ nhìn nàng, trong lòng có chút cảm xúc phập phồng, khi tầm mắt lơ đãng của hắn nhìn thoáng xuống, ánh mắt phút chốc hiện lên một vài ánh sáng ko rõ
Hắn cởi trên người áo khoác mỏng trên người quấn lấy hông nàng, kéo tay áo cột lại trên lưng
Lôi dĩnh nhất thời phản ứng không kịp, cho nên chỉ có thể hơi giật mình nhìn động tác của hắn
Hắn. . . . . . Làm sao nha? !
“Như vậy thì tốt hơn.” Hắn ngẩng đầu, đối với nàng mỉm cười xẹt điện. Nàng nhất định không biết là quần trắng của nàng bị ướt đã trở nên trong suốt!
“Anh tại sao lại đến đây được?” Hắn không phải bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi ngay cả ba nàng “Cầu kiến” cũng ko được sao?
“Lái xe là tới được.” Hắn nói,nắm tay nàng hướng đến cửa ra vào công viên.
“Tôi ko phải hỏi cái này, tôi muốn nói. . . . . .” Cúi đầu trừng mắt nhìn tay 2 người, hắn dựa vào cái gì lại dẫn nàng đi như vậy?”Anh………anh buông.”
“Vì sao?” Hắn đương nhiên không có buông tay nàng ra
“Tôi……..tôi ko biết anh. . . . . .tôi muốn nói, chúng ta ko quen biết. . . . . .”
“Cũng là bởi vì không quen,cho nên tôi muốn bồi dưỡng một chút! !” Hắn đương nhiên nói.
“Tôi ko có thói quen như vậy.” Nàng hơi hơi giãy dụa.
“Tôi cũng ko có thói quen như vậy, như vậy rất công bằng .” Hắn xiết chặt Ng'n t, ko để nàng giảy dụa
“Cung tiên sinh, làm ơn. . . . . .”
“Tiểu Dĩnh,gọi tôi là Thần Hạo hay Hạo đều được.” Hắn cắt lời nàng.
“Chúng ta không quen.” Nàng gọi ko được, hơn nữa. . . . .Hắn làm sao có thể dễ dàng gọi nàng bằng cái tên kia a?
“Ko sao, kêu vài lần cũng thành thói quen.” Cung thần hạo cười yếu ớt, nàng rất vui vẻ, có lẽ cưới nàng làm vợ là một quyết định chính xác.
“Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?” Tránh không xong, nàng đành phải thỏa hiệp.
“Em mời tôi đi ăn điểm tâm.” Cung thần hạo nói.
“Tại sao tôi phải mời anh?” Người này thật không biết xấu hổ.
“Vậy thì tôi mời em cũng được.”
Lôi dĩnh hơi sửng sờ, mới phát hiện chính mình lại bị hắn nắm mũi dẫn đi.
“Quan trọng ko phải cái này,mà ở chỗ tại sao tôi phải cùng anh đi ăn điểm tâm?”
“Bởi vì em muốn anh bữa sáng, tôi cũng muốn ăn bữa sáng, nếu chúng ta ko hẹn mà gặp mặt , vậy thuận đường bồi dưỡng tình cảm một chút, cùng nhau ăn buổi sáng cũng ko ảnh hưởng đến chuyện gì đúng ko?”
Ai sẽ tin tưởng bọn họ là không hẹn mà gặp a! Là ai quyết định muốn bồi dưỡng cảm tình ? Lôi dĩnh ở trong lòng nói thầm.
Sau khi đem nàng nhét vào xe, ko đợi nàng phản ứng đẩy cửa đi ra hắn đã nổ máy cho xe chạy
Lôi dĩnh ở trong lòng khẽ thở dài một cái, quên đi,vậy thì cùng ăn bữa sáng! Dù sao. . . . . .lúc này cũng có thể nói …, người nam nhân này sắp trở thành chồng nàng, cùng hắn ăn bữa sáng cũng ko sao
“Chờ một chút anh đưa tôi quay về cửa vào công viên,tôi cất xe đạp rồi tôi dẫn anh đi ăn điểm tâm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc