Hoa Miêu Miêu - Chương 44

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

TIỂU MAO GÂY HỌA
Nửa đêm ở thôn Hoàng Dương, bầu trời đầy sao cao vời vợi, đột nhiên bị mây đen che khuất, không lâu sau thì cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, cành cây gãy rụng, suýt nữa còn tốc bay cả mái nhà. Xung quanh chỉ có sự yên tĩnh, ngay cả con chó hay sủa nhất lúc này cũng yên lặng, phảng phất như đang sợ hãi điều gì đó.
Trương Đại Ngưu vẫn ở ngoài đồng làm ruộng, chưa về. Bà Trương đội gió đi ra ngoài, kiểm tra một lượt tình hình phòng ốc, rồi lại ngoác miệng chửi, bảo Mã Thị đừng dệt vải nữa, mau đi đóng cửa sổ, sau đó về phòng thổi tắt đèn dầu và đi ngủ.
Mã Thị ngoan ngoãn đi kiểm tra một lượt các cửa, P0'p P0'p vai rồi đi về phòng mình, dường như thở phào nhẹ nhõm, nàng về tới phòng rửa mặt xong nằm lên giường, không lâu sau thì ngủ thiếp đi, hình như là vì quá mệt.
Quỷ hỏa nhấp nháy theo cơn gió bay đi, lướt vào sân vườn Trương gia, rồi lại lách qua khe hở của cửa sổ, đi vào phòng bà Trương, như vô vàn con bươm bướm đang khiêu vũ, ánh sáng xanh soi rõ gương mặt bà ta, xác định là bà ta đã ngủ say rồi, bèn âm thầm mở then cửa. Để cho hai bóng người lẻn vào.
Tiếng khóa lách cách rơi xuống sàn nhà, nghe như tiếng sứ giả Câu Hồn của địa phủ giáng lâm, đánh thức bà Trương dậy. Bà ta mở bừng mắt, thấy gương mặt một con ngựa to lớn, mặc chiếc áo choàng dài màu đen đang trợn trừng đôi mắt khổng lồ lạnh lẽo lên nhìn mình.
“Á á á!!!” Tiếng hét thất thanh của bà Trương vang lên xé toang đêm tối.
Đứng bên cạnh Mặt Ngựa không phải là Đầu Trâu mà là một Đầu Mèo dễ thương, đang dùng ánh mắt màu xanh nhìn bà ta như cười như không, hàm răng nhọn hoắt đang nhe ra như chực lao vào cắn bà ta bất cứ lúc nào.
“Đừng… đừng câu hồn tôi… đừng giết tôi…” Bà Trương co người vào tận chân giường, run lập cập.
Đầu Mèo lật quyển sổ trong tay, dùng giọng nói lanh lảnh dễ nghe, dịu dàng giải thích:
“Đầu Trâu dưới địa phủ bị bãi chức rồi, giờ đến lượt bổn mao nhậm chức, sau này xin hãy gọi là Đầu Mèo Mặt Ngựa Câu Hồn, đừng nói là Đầu Trâu Mặt Ngựa nữa.”
Mặt Ngựa có vẻ nóng ruột:
“Giải thích nhiều làm gì? Cứ thế đưa về cho Diêm Vương đại nhân thẩm phán, chảo dầu đã chuẩn bị xong rồi, làm lỡ thời gian, lãng phí dầu thì chúng ta sẽ bị trừ tiền công đấy.”
Đầu Mèo nghe nói thế thì lạch cạch sợi xích trong tay, nói với bà Trương:
“Bà hãy phối hợp một chút, đừng có chống cự, có điều gì muốn nói thì hãy chờ gặp Diêm Vương đại nhân.”
Bà Trương chưa kịp phản bác thì cả người đã bị xách lên, sau đó một mùi thơm ập tới, thế là bà ta bất tỉnh nhân sự.
Đầu Mèo với Mặt Ngựa xách theo bà ta, cưỡi lên một con quái cẩu bốn chân biết phun lửa, bay đi.
Bay một lúc lâu, con quái cẩu dừng lại trước một cung điện nguy nga tráng lệ, Đầu Mèo Mặt Ngựa thả bà Trương xuống, sau đó đẩy vào một Nha môn được trang hoàng vô cùng trang nghiêm, trên Nha môn có treo một tấm biển “Thanh Chính Liêm Minh”, chính giữa đại đường có một chảo dầu đang sôi ùng ục. Hai bên là các nha dịch hình thù kỳ quái đứng xếp hàng, trong tay cầm gậy thủy hỏa, trông vô cùng uy vũ.
Mặt Ngựa xách đến một thùng nước, hắt vào bà Trương cho tỉnh, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng này lại sợ hãi hét toáng lên, Đầu Mèo bịt tai lại, chau mày.
Các nha dịch khác thấy Đầu Mèo có vẻ không vui thì lập tức hét lên một tiếng “Này vũ”, Diêm Vương thân hình cao lớn, mặt râu ria, thân mặc hoàng bào, trên đầu còn đội một cái mũ miện bước vào. Ông im lặng ngồi trên cao đường, dùng ánh mắt hung dữ nhìn bà Trương, rất lâu sau mới đập bàn quát:
“Kẻ quỳ dưới công đường kia là ai?”
Bà Trương lúc này đã mềm nhũn như con chi chi, chẳng nói được lời nào.
Thế là một nam nhân ngồi cạnh trông có vẻ giống phán quan đứng lên, giở quyển sổ trong tay ra nói:
“Điêu phụ Trương Tứ Nương, người thôn Hoàng Dương, tính tình hung hãn, đa nghi, bình thường đánh người đá mèo, sát hại sinh linh vô số, tội ác chất chồng, nay dương thọ đã tận, bắt về âm phủ chịu tội.”
Nói xong, viên phán quan đó cười cười tinh nghich, lè lưỡi ra, chiếc lưỡi dài cả trượng, gần như đã *** vào mặt bà Trương, khiến bà ta sợ hãi lăn bò ra đất rồi lại rụt nhanh về như điện, Đầu Mèo vội vàng ra dấu bảo hắn nghiêm chỉnh một chút, thế là hắn thu nụ cười về, lại bày ra vẻ nghiêm trang.
Diêm Vương ho một tiếng:
“Nếu đã như thế thì bắt mụ ta xuống chảo dầu, người đâu, ném xuống.”
Đầu Mèo và Mặt Ngựa nghe lệnh, lại gần tóm lấy bà Trương định ném vào chảo, chảo dầu đang sôi sùng sục khiến bà ta hét toáng lên:
“Diêm Vương xin tha mạng! Xin tha mạng! Tôi không dám nữa!”
“Chờ chút.” Phán quan đột nhiên đứng lên, nói với Diêm Vương, “Hình như trong án quyển có sai sót.”
Thế là bà Trương bị đặt xuống, mặt bà ta tái nhợt, thở hổn hển, váy ướt sũng, hóa ra là sợ quá nên tè cả ra quần.
Che mũi, Đầu Mèo dịch đi mấy bước. Diêm Vương cau mày:
“Sai ở chỗ nào?”
“Tội ác lớn nhất của điêu phụ này là ép ૮ɦếƭ con dâu Mã Thị, bởi vậy mới bị ném vào vạc dầu, nhưng… hiện nay… hình như thời gian hơi bị sai lệch, con dâu mụ ta phải sống hai năm nữa mới ૮ɦếƭ.” Phán quan hơi do dự.
Bà Trương nghe thế thì lập tức điên cuồng reo lên:
“Con dâu tôi còn sống! Chưa ૮ɦếƭ, chưa ૮ɦếƭ!”
“Hay là thôi đi.” Phán quan nói lấy lòng, “Dù sao thì hai năm nữa cũng bị ép ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ sớm ૮ɦếƭ muộn cũng như nhau, vẫn là tội của mụ ta.”
“Không phải! Tôi còn chưa ép ૮ɦếƭ con dâu mà! Xin hãy giơ cao đánh khẽ!” Bà Trương nước mắt nước mũi ròng ròng khắp mặt.
Diêm Vương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại đập bàn, quát:
“Giờ có sai sót, mà âm phủ không phải là nơi không thấu tình đạt lí, tạm thời cho ngươi hoàn dương, chờ hai năm sau con dâu ngươi ૮ɦếƭ rồi mới kéo ngươi xuống ném vào vạc dầu.”
“Không ૮ɦếƭ đâu, nó không ૮ɦếƭ đâu.” Bà Trương được tha thì ra sức dập đầu, lại hỏi, “Nếu hai năm nữa nó chưa ૮ɦếƭ thì tôi có bị xuống vạc dầu nữa không?”
“Vớ vẩn, không ép ૮ɦếƭ người thì tội này cùng lắm chỉ bị đánh một trận, làm sao mà xuống vạc dầu được.” Phán quan bực bội xua tay. “Nếu tích thiện nhiều thì còn được tha tội, có điều ta thấy ngươi chắc chẳng làm được việc thiện gì.”
“Có… có, sau này chắc chắn có.” Bà Trương toát mồ hôi hột.
“Đưa đi!” Diêm Vương lạnh lùng ra lệnh, rồi phất tay áo bỏ ra khỏi công đường.
Lại một mùi hương quyến rũ ập đến, bà Trương lại một lần nữa ngất đi.
Đầu Mèo, cũng chính là tôi, cuối cùng cũng yên tâm biến cái đầu mèo quay về hình dạng yêu quái bình thường, rồi dùng mũi chân đá bà ta vài cái, xác định là đã ngủ say rồi mới ra lệnh cho Mã yêu La Mã:
“Ngươi đưa bà ta về là không sao nữa.”
La Mã có vẻ khó chịu:
“Mụ ta tè cả ra quần rồi, ta đưa mụ ta đến đây, bây giờ không muốn ***ng vào nữa đâu, bảo người khác làm đi.”
Mấy kẻ giúp đỡ chạy tới, Tiểu Trà cầm cái quạt Ba Tiêu mượn ở chỗ La Sát, ai oán nói:
“Hôm nay muội quạt gió mãi rồi, không đưa mụ ta về đâu.”
Tiểu Tử cũng lấy khăn tay ra bịt mũi:
“Ta thả bươm bướm giấy phát quang đi mở cửa, lại cung cấp bột thơm, thế nên việc còn lại ta không làm nữa.”
“Phán quan.” Thiếu Chúng cũng lại gần, ôm Tiểu Tử nói:
“Ta phải đưa phu nhân về ngủ đây, phần còn lại Miêu Miêu tự lo đi.” Nói xong hắn quay đầu bỏ đi một mạch.
Diêm Vương lại đi ra, lắc người biến thành Kiếm Nam, phái hai tiểu yêu quái có xuất thân thấp kém, không có quyền phát ngôn đưa bà Trương về. Lại dặn dò mọi người mang các đạo cụ lấy trộm từ Nha môn và gánh xiếc trả về chỗ cũ.
Tiểu Trà vô cùng hưng phấn:
“Cách muội nghĩ hữu dụng chứ?”
“Hữu dụng thì hữu dụng.” Lạc Lạc thấy người lạ đã đi hết, cuối cùng cũng thò đầu ra, “Nhưng mà quá không giống, chưa bao giờ có chuyện Đầu Mèo đi câu hồn, hơn nữa việc thẩm phán này hoàn toàn giống với công đường của người bình thường khi đưa phạm nhân lên đoạn đầu đài, thấy giả lắm.”
“Yên tâm đi, có ích là được.” Tôi hào sảng nói, “Huống hồ Ngưu Ma Vương đại ca không có nhà, thời gian thì cấp bách, tìm người đóng vai Đầu Trâu khó lắm.”
Tiểu Trà lè lưỡi:
“Quan trọng nhất là tỷ muốn chơi.”
Bị phát hiện ra mục đích thực sự, tôi vội vàng ngáp dài rồi lấp ***:
“Thế nồi dầu này làm thế nào? Lãng phí là không tốt.”
“Dùng để rán bánh cá đi.” Lạc Lạc đề nghị.
Thế là chúng tôi ăn một bữa hoành tráng, về tới nhà Hướng Thanh lại mỉm cười nghe tôi kể lại mọi chuyện, sau đó xoa đầu tôi nói vất vả quá.
Sau đó, tôi với Tiểu Trà cùng tới thôn Hoàng Dương điều tra, giờ bà Trương không cho Mã Thị động tay vào bất cứ việc gì trong nhà, ngày nào cũng mở miệng tươi cười, lại còn lấy lòng mọi người trong thôn, chỉ sợ Mã Thị không vui đi tự vẫn sẽ hại tới bản thân mình, khiến Mã Thị luôn miệng nói xin lỗi giành làm việc.
Tuy rằng sai thì có sai, nhưng lâu dần, quan hệ tình cảm giữa hai người cũng tốt hơn nhiều. Có điều người của thôn Hoàng Dương nói bà Trương bị điên, làm gì có chuyện Đầu Mèo đi câu hồn…
Không làm con dâu hiền thục được rồi, đành phải sống tạm thôi. Nhà mẹ chồng xây dựng rất thuận lợi, tôi với Tiểu Trà ngày nào cũng tới giúp đỡ, nghe sai bảo, còn giúp đại tẩu đào hai cây chuối tiêu tới trồng trong vườn. Kiểu dáng căn nhà rất đơn giản, vuông vắn, rất tiện dụng, bên ngoài có một cái chuồng lợn và chuồng bò rất to, mọi thiết bị một gia đình địa chủ giàu có ở nhà quê đều có đủ cả. Hướng Thanh còn dùng số tiền còn thừa mua một con lợn xề với một con trâu tốt tặng mẹ chồng. Tôi thấy thế cũng cho mẹ chồng với đại tẩu số trang sức, châu báu mà tôi không dùng đến, đại tẩu mừng lắm, luôn miệng nói tốt tôi trước mặt mẹ chồng, khiến ấn tượng của mẹ chồng về tôi cũng tốt hơn nhiều, luôn miệng khen tôi hiền thục.
Sớm biết dùng tiền là mua được sự hiền thục thì tôi đã chẳng phải khổ sở như trước.
Vì việc này mà Hướng Thanh xoa đầu tôi, cười nói:
“Nàng không hiểu đâu.”
Tôi có gì mà không hiểu? Tôi ngơ ngác nhìn chàng.
“Nếu mẹ ta thực sự là người tham lam tiền tài thì lúc thành thân đã không lén bỏ ra nhiều tiền cho chúng ta giữ thể diện thế rồi.” Hướng Thanh ôm tôi vào lòng giải thích. “Nếu thực sự nhét tiền cho mẹ, mẹ sẽ cất đi không nỡ tiêu, sau đó thì đi khoe với hàng xóm láng giềng là con trai mình hiếu thuận, rộng lượng. Thế nên ta mới mua đồ tặng mẹ, nếu không mẹ cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra mua.”
Tôi gật đầu như hiểu như không, sau đó thường bắt cá mang tặng họ. Dù sao cũng tiện tay, tôi làm việc này tốt hơn là nấu cơm, làm việc nhà.
Nhà còn chưa xây xong, nhà đại bá đã báo tin vui, nói là đại tẩu cuối cùng cũng hoài thai. Mẹ chồng vui không khép miệng lại được, nói là Tiểu Mao sinh ra, bà không có cơ hội nuôi dưỡng, lần này cuối cùng cũng có cháu nội cho bà bế rồi. Thế là đại tẩu được thăng cách lên làm quý phu nhân ở nhà chúng tôi, không phải làm việc nặng, chỉ cần làm mấy việc may vá nhẹ nhàng.
Mẹ chồng vốn định bảo tôi giúp đỡ lo liệu việc nhà, ít nhiều gì cũng nâng cao tay nghề. Đương nhiên là tôi đồng ý, nhưng Hướng Thanh không nỡ, thế là bỏ tiền ra thuê hai lão ma ma có kinh nghiệm và đáng tin cậy, chuyên tới nhà phục dịch. Mẹ chồng vốn dĩ cảm thấy lãng phí tiền quá, nhưng vì sắp có thêm cháu nội, thêm vào đó tôi lại vụng về nên cuối cùng cũng chấp nhận cho người ta hầu hạ.
Sau khi mang thai thì đại tẩu có vẻ buồn rầu, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, hở một tí là nổi giận với những việc nhỏ trước đây thấy bình thường. Ngân Tử nói đó là chứng bệnh trầm uất bình thường, vì nàng hy vọng nhiều năm giờ mới có thai, bởi vậy mới căng thẳng. Năm xưa khi tôi mang thai Tiểu Mao thi thoảng cũng thế, về sau thì đỡ hơn, bởi vậy dặn chúng tôi nhớ chiều theo đại tẩu.
Thế là tôi thường xuyên trò chuyện với đại tẩu, nói mấy câu ngớ ngẩn cho nàng vui, rồi đưa nàng ra sân tản bộ. Ánh mặt trời rọi lên gương mặt tràn đầy tình mẫu tử của đại tẩu, nàng xoa cái bụng ngày một to, xung quanh ánh lên sự hạnh phúc và hài lòng. Khiến tôi nhớ tới khi mang thai Tiểu Mao cũng vậy, ngày nào cũng ngây ngô chờ nó ra đời, rồi lại nghĩ nó là con trai hay con gái, nên đặt tên là gì, sau này dạy dỗ nó như thế nào, trưởng thành rồi nó sẽ là người như thế nào.
Khi nó cất lên tiếng khóc chào đời, tôi cảm thấy cả thế giới như sáng bừng lên, cơn đau ở bụng biến mất. Tôi chỉ muốn ôm lấy con, ngắm nghía con thật kỹ, ôm chặt vào lòng không buông.
Khi đó, trông nó nhăn nheo xấu xí, cả người đỏ lựng lên, ở đuôi với tai đều không có lông, ngoài khóc ra thì chẳng biết làm gì. Nhưng dù sao nó vẫn là đứa trẻ đáng yêu nhất Yêu Giới, không, phải là đáng yêu nhất thế giới này.
Tối nào tôi cũng ru con ngủ, hát bài hát ru của Miêu tộc, dỗ dành để nó không khóc, sau đó nửa đêm lại không cẩn thận đạp nó xuống giường, lại bị tiếng khóc của nó đánh thức, lại tiếp tục một bài hát ru.
Lớn hơn một chút, nó muốn có mặt trăng ở trên trời tôi cũng nghĩ cách hái xuống cho nó, bọn Ngân Tử nói tôi quá chiều chuộng con, thế là đòi nuôi nó thay tôi, tôi còn nổi nóng với bọn họ.
Tiểu Mao rất tuyệt, đột nhiên tôi thấy nhớ con, không biết nó có ngoan ngoãn nghe giảng ở chỗ Lam Vũ Thần Nữ không, cũng không biết nó có gây họa gì không.
Có lẽ không nên ngày nào cũng dính lấy tướng công, cũng phải đi thăm nó. Có thể ngày mai tôi sẽ đi.
Đại tẩu đang luôn miệng nói tới đứa còn chưa chào đời của mình, thấy tôi có vẻ lơ đãng thì không vui:
“Đệ muội mệt rồi sao?”
“Muội nhớ Tiểu Mao.” Tôi thành thực đáp.
Cũng là mẫu thân nên nàng lập tức thông cảm cho tôi:
“Tiểu Mao nhà muội học trường nào? Tiên sinh giỏi không? Sau này ta cũng cho con ta học ở đó được không?”
Câu hỏi này tôi không tiện trả lời, chỉ hàm hồ đáp:
“Trường đó hơi xa, phải ở lại trường.”
“Haiz, xa quá cũng không tốt.” Đại tẩu buồn rầu, “Không ở trước mặt mình thì không yên tâm.”
Lúc này đại bá ở ngoài ruộng đi về, thấy nàng có vẻ buồn rầu thì bật cười:
“Con là trai hay gái nàng còn chưa biết mà đã tính tới chuyện đi học rồi sao?”
“Con gái thì cũng cho đi học chữ được chứ sao.” Đại tẩu cười cười, níu tay đại bá, hai người bỏ mặc tôi rồi về phòng.
Tôi chẳng có việc gì làm, thế là cũng chạy về nhà mình.
Hướng Thanh đang tìm tôi, chàng nói:
“Số tiền trước kia tiêu gần hết mất rồi, lại không muốn động vào số lễ vật, nhân lúc này rảnh rỗi, ta muốn tới chỗ ngày trước giấu tài bảo mang về, nàng muốn đi cùng không?”
Tôi đang định đồng ý thì bỗng dưng nhớ tới Tiểu Mao, lại lắc đầu:
“Thiếp muốn lên Thiên Giới thăm con.”
Hướng Thanh trầm ngâm giây lát rồi đồng ý, chàng nói với tôi là khoảng hai, ba ngày sau sẽ về, bảo tôi ở trên Thiên Giới đừng gây chuyện, cũng đừng ở lâu quá, ảnh hưởng tới việc học của Tiểu Mao thì không tốt.
Tôi ừm một tiếng rồi đi tìm Ngân Tử với Tiểu Trà, hỏi họ xem có muốn đi cùng tôi hay không. Ngân Tử vốn không muốn đi, nhưng Tiểu Trà đã vui vẻ lôi tay hắn, năn nỉ xin đi chơi, thế là hắn đành đồng ý.
Ba người cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, vui vẻ bay lên trời, Tiểu Lâm rất nhiệt tình sắp xếp phòng khách cho tôi, tôi đưa Tiểu Trà đi thăm thú khắp nơi một vòng, rồi kéo nàng ta chạy tới trường tư thục, nhưng cái đồ vô dụng ấy mới đi được nửa đoạn đường đã bò ra đất không đi được nữa. Thế là tôi đành dừng lại chờ nàng ta lấy lại sức, nhân tiện lao vào bụi hoa chơi.
Giằng co mãi mới tới được nơi, Hoàng lão tiên sinh thấy tôi thì có vẻ hân hoan, vội vàng chạy tới khen Tiểu Mao thông minh lanh lợi, sau đó hỏi nó ở nhân gian có vui không.
Tôi ngơ ngác:
“Nó ở nhân gian rất ngoan, nhưng tôi nhớ nó nên tới đây thăm.”
“Tới thăm?” Hoàng lão tiên sinh sửng sốt, “Chẳng phải nó ở dưới nhân gian với cô sao?”
“Không có!” Nghe ông nói vậy, tôi nhất thời trở nên căng thẳng, “Dạo trước nó về Thiên Giới rồi mà, chẳng nhẽ nó trốn học sao?”
Hoàng lão tiên sinh vội vàng kéo tôi tới chỗ Lam Vũ Thần Nữ, Lam Vũ Thần Nữ nghe nói chuyện này thì kinh ngạc nói:
“Tối qua Tiểu Mao nói là nhớ mẫu thân nên bảo ta cho nó nghỉ một ngày về thăm, chẳng nhẽ nó không về sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không thấy nó về.”
Lam Vũ Thần Nữ luống cuống, bà đứng lên:
“Thế thì đi tìm đi, nói không chừng hai người đi ngang qua nhau mà không biết.”
Tôi nghe thấy thế thì quên cả cáo biệt, vội vàng kéo Tiểu Trà, chẳng buồn quan tâm nàng ta có chạy được hay không, cõng luôn lên lưng rồi quay về Huyền Thanh Cung, tìm Tiểu Lâm hỏi lại, câu trả lời của Tiểu Lâm vẫn như thế, nói là tối qua Tiểu Mao về đến nơi xong lại đi, đến giờ vẫn chưa nhìn thấy nó, còn tưởng là nó hạ phàm xuống Hoa Phủ chơi rồi.
Con trai biến mất rồi, tôi lo lắng tới phát khóc.
Ngân Tử túm lấy tôi đang hồn bay phách lạc, để Tiểu Trà lại rồi hai người bay về Hoa Phủ kiểm tra một lượt, rồi lại về thôn Hướng gia tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Mao đâu.
Tôi lại tới chỗ Ngưu Ma Vương hỏi thăm, không ngờ ông không có nhà, Kiều Kiều nói Tiểu Mao không tới, định giữ tôi lại ăn cơm, tôi vội vàng từ chối. Tới Hỏa Diệm Sơn, thấy La Sát cũng không có nhà, thị nữ của bà nói bà có việc gấp nên ra ngoài rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Chẳng nhẽ bị cha đánh đau quá nên nó bỏ nhà ra đi sao? Nó sẽ biến thành đứa trẻ hư sao?
Tôi cắn đuôi, đi qua đi lại như con kiến bò trên chảo, không ngờ Tiểu Lâm ở trên trời lại mang tới cho tôi một cái tin còn xấu hơn:
“Tiểu Mao tự ý xông vào Tử Trúc Lâm, bị bắt rồi, bây giờ đang bị nhốt trong nhà lao ở Lăng Tiêu Điện.”
Sao thằng bé lại chạy đến đất của Quan Âm thế nhỉ? Tôi với Ngân Tử vội vàng bay tới Lăng Tiêu Điện. May thay nơi đó do Hải Dương chấp quản, hắn rất nể mặt tôi, nhanh chóng đưa tôi vào đại lao.
Không có mùi huyết tanh vì phải chịu khổ hình như tôi tưởng tượng, Tiểu Mao chỉ bị thừng tiên trói chặt rồi bị ném vào một góc đại lao, bên cạnh còn có một cô gái nhỏ tóc đỏ cũng bị trói.
Cô gái đó có mấy ấn ký hình hoa mai trên trán, mắt cũng màu đỏ rực như lửa, gương mặt non nớt giàn giụa nước mắt, đằng sau có một cái đuôi hồ ly dài như nhung, thấy tôi bước vào, nó sợ hãi co người lại, lí nhí nói:
“Mẹ nuôi.”
Tiểu Mao vội vàng ngẩng đầu lên giải thích:
“Mẫu thân, không liên quan tới muội ấy, tự con đòi đi.”
Cái gì mà mẹ nuôi? Nghe cách xưng hô của cô bé, tôi nhất thời ngơ ngác, đứng một lúc lâu, đầu óc chuyển động mãi mà vẫn không nghĩ ra cái gì.
Ngân Tử thấy tôi ngơ ngác thì lại gần nói nhỏ vào tai tôi:
“Năm xưa khi cô tu hành ở nhân gian, chẳng phải từng cứu hai con hồ ly, nhận làm con trai nuôi sao?”
“Nhưng… đây là con gái mà.” Tôi vẫn chưa hiểu gì.
“Ngốc, người ta sinh con gái thì đương nhiên là con gái nuôi, ngày trước còn tới bái kiến cô rồi, tên là Trùng Trùng.” Ngân Tử lườm tôi.
Được rồi, con gái nuôi thì con gái nuôi, lát nữa sẽ nghiên cứu sau. Tôi đi tới trước mặt Tiểu Mao, kéo nó lên, quát:
“Con không có việc gì thì chạy tới Tử Trúc Lâm làm gì? Muốn ngắm trúc thì ở Hoa Phủ thiếu gì? Vì sao phải tới đây gây chuyện?”
Tiểu Mao bướng bỉnh không chịu nói gì, Trùng Trùng vội vàng bò lại gần, quỳ dưới chân tôi cầu xin:
“Tại con không tốt, con xúi giục Tiểu Mao xông vào Tử Trúc Lâm, xin mẹ nuôi trừng phạt con.”
“Đồ ngốc!” Tiểu Mao thấy nó nói thế thì nổi nóng, “Muội định làm gì? Toàn bộ kế hoạch là ta nghĩ ra, đương nhiên trách nhiệm sẽ do ta gánh vác.”
“À, lại còn biết thương hoa tiếc ngọc cơ à?” Ngân Tử cười lạnh. “Hai đứa tốt nhất là nói cho rõ, vì sao lại xông vào Tử Trúc Lâm? Nếu không giải thích được thì ta bảo mẹ ngươi đánh cả hai đứa.”
“Đúng! Đánh cả hai đứa!” Tôi tức giận dựng đứng cả lông, ném Tiểu Mao ra đất, ngồi phịch xuống cái ghế mà tên ngục tốt mang tới, chờ giải thích.
Hai đứa trẻ con đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tiểu Mao lên tiếng. Không ngờ Ngân Tử lại ngăn nó lại:
“Con không thành thật, để Trùng Trùng nói.”
Trùng Trùng giật nảy mình, lập tức lắp bắp kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bao nhiêu năm qua, Hồng Hài Nhi ***, Trùng Trùng hiền lành, thêm vào đó là Tiểu Mao giảo hoạt, độ tuổi của ba đứa không chênh nhau nhiều lắm, bởi vậy chơi với nhau rất vui vẻ. Thi thoảng lại tụ tập với nhau để quậy, bình thường tuy rằng tôi không thích Hồng Hài Nhi, nhưng xung quanh cũng chẳng có đứa trẻ nào chơi cùng Tiểu Mao, lại là con trai của đại ca nên tôi cũng mặc chúng nó. Trùng Trùng chỉ là một con hồ ly tinh, La Sát rất không thích nó, nhưng không hiểu vì sao lại rất hợp với Hồng Hài Nhi, tình cảm rất tốt, hai đứa với Tiểu Mao trở thành bạn tốt của nhau.
Nhưng cách đây không lâu, đoàn người của Đường Tăng đi ngang qua Hỏa Vân Động nơi Hồng Hài Nhi sinh sống, Hồng Hài Nhi chẳng hiểu nghe ở đâu cái tin ăn thịt Đường Tăng sẽ trường sinh bất lão, thế là động tà niệm, định giết Đường Tăng rồi xẻ thịt cho mọi người cùng ăn.
Thằng bé đó tính tình bướng bỉnh, mặc cho Trùng Trùng khuyên nhủ thế nào cũng không nghe, cứ thế hạ thủ. Không ngờ nó lại bị Quan Âm Bồ Tát thu phục, ép nó trở thành Thiện Tài Đồng Tử.
Trùng Trùng nhớ Hồng Hài Nhi, ngày nào cũng ở Hỏa Vân Động khóc lóc, ba đứa dù sao cũng từng là bạn tốt, Tiểu Mao không nỡ nhìn Trùng Trùng như thế, bèn lén đưa nó xông vào Tử Trúc Lâm, định gặp Hồng Hài Nhi, xem nó có sống tốt không. Không ngờ không cẩn thận bị phát hiện, sau đó bị nhốt ở đây.
Nói tới đây, Tiểu Mao xấu hổ cúi đầu xuống:
“Thực ra con biết Hồng Hài Nhi định hạ thủ Đường Tăng, nhưng lại không ngăn cản huynh ấy, bởi vì mọi người nói thịt của Đường Tăng có thể trường sinh, con nghĩ… nếu Hồng Hài Nhi đắc thủ thì con sẽ xin một ít mang về cho cha mẹ, nếu không đắc thủ thì Tôn Ngộ Không nể tình Ngưu Ma Vương, chắc chắn cũng chỉ đánh huynh ấy một trận, không mất mạng được, không ngờ Quan Âm Bồ Tát lại xuất hiện, nên mới đến nước này.”
“Hoang đường!” Ngân Tử ngoác miệng ra chửi. “Vi phạm thiên quy vui thế sao? Hồng Hài Nhi vốn chẳng có đầu óc, hai đứa cũng không có đầu óc luôn hả? Đi lấy kinh là ý chỉ của Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát bảo vệ, các ngươi dám động vào người đi lấy kinh được bọn họ bảo vệ thì không gây họa sao được?”
Tôi cũng mắng chửi:
“Thịt người ăn chua loét, mẹ đâu có thích ăn! Nếu con muốn hiếu thuận thì chi bằng tới Đông Hải bắt vài con cá về đây! Sao lại gây ra chuyện này? Sau này con bảo ta làm thể nào để đối mặt với Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương?”
Tiểu Mao và Trùng Trùng đều cụp tai xuống, không dám nói gì.
“Được rồi, được rồi.” Hải Dương đi vào khuyên nhủ. “Cũng may là chúng chưa gây ra chuyện gì lớn, mấy thần tướng bọn tôi xin cho chúng nó, nên đã được khoan hồng, chỉ bị đánh một trăm trượng thôi, nhưng nếu có lần sau thì chắc chắn sẽ bị chém đầu.”
Tôi nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, Hải Dương vẫy tay bảo người đưa hai đứa trẻ ra ngoài chịu phạt, rồi lại lén ra hiệu bảo đánh nhẹ thôi, sau đó đưa chúng tôi ra hậu đường chờ đợi. Dọc đường, đột nhiên hắn nói với tôi:
“Gần đây Thiên Giới đang thu phục chúng yêu, cô vốn là người khép kín nên chắc không sao. Nhưng nhớ là đừng quan tâm tới việc gì, cứ yên ổn sống với Thần Quân đại nhân là được.”
“Đương nhiên rồi, việc của người khác không liên quan gì tới tôi.” Tôi thản nhiên nói.
Hành hình bắt đầu, cây gậy vừa rơi xuống thì tiếng khóc đau lòng của Trùng Trùng đã ập tới tai tôi, mãi không tan đi được. Tiểu Mao thì không nói một tiếng nào, cứ lặng lẽ chịu hình phạt.
Đánh xong, thiên binh cởi trói cho hai đứa trẻ thương tích đầy mình, tôi nhìn cái ௱ôЛƓ dính máu của Tiểu Mao, vừa tức vừa giận, nhưng lại không nỡ ra tay đánh tiếp, thế là tôi đa tạ Hải Dương rồi vội vàng đi tới chỗ Mạc Lâm.
Mạc Lâm giật mình bởi vết thương của Tiểu Mao, vội vàng gọi Cẩm Văn ra giúp đỡ, bôi thuốc cho hai đứa bé, may mà Hải Dương hạ thủ lưu tình, chỉ bị vết thương ngoài da, không động vào gân cốt, dưỡng thương không hơn một tháng chắc là sẽ không sao nữa.
Môi Tiểu Mao cắn chặt đến bật máu tươi, Trùng Trùng thì nghẹn ngào thút thít, không biết là đang khóc cho mình hay khóc cho ai.
Tôi thấy chúng như thế thì cảm thấy không tiện di chuyển, bèn để chúng ở lại nhà Mạc Lâm để điều trị, khi nào vết thương đỡ hơn thì đưa về Huyền Thanh Cung, Mạc Lâm cũng không thấy phiền lòng, nói nơi này chính là nhà Tiểu Mao, thích ở bao lâu thì ở.
Chúng nhân đã tản đi hết, người đi bốc thuốc, người đi báo tin, Tiểu Mao thấy mọi người đã đi thì mới thì thầm lên tiếng:
“Mẫu thân… con xin lỗi…”
Lúc này tôi cũng không biết nên mắng nó cái gì nữa, đành phải lắc đầu tỏ ý không sao.
“Có phải sau này bọn con không được gặp Hồng Hài Nhi ca ca nữa không?” Trùng Trùng ngẩng đầu lên, thần sắc tuyệt vọng. “Có phải sau này mãi mãi không được gặp nữa không?”
“Ta không biết…” Thấy hai đứa có vẻ buồn thì tôi an ủi, “Dù sao Hồng Hài Nhi tính tình cũng nóng nảy, được Quan Âm Bồ Tát dạy dỗ cũng tốt.”
“Tuy rằng Hồng Hài Nhi ca ca rất hung dữ… Nhưng huynh ấy đối với con rất tốt.” Mắt Trùng Trùng sưng to như hai quả đào. “Cha mẹ Trùng Trùng đều không còn nữa, La Sát phu nhân lại ghét hồ ly tinh muốn đuổi con đi, Hồng Hài Nhi ca ca vì thế nên mới tức giận, cãi nhau với người và chuyển ra ngoài tự lập môn hộ, bảo vệ con không bị bắt nạt. Sau này không được gặp huynh ấy nữa, con buồn lắm.”
Tôi khó xử:
“Cho dù như thế thì các con cũng không nên làm chuyện này. Nhất là Tiểu Mao, con biết chuyện này thì phải báo cho chúng ta biết chứ.”
Tiểu Mao cũng buồn rầu hỏi:
“Mẫu thân, nếu cha bách niên chi hậu[1] thì mẹ làm thế nào?”
[1] Chỉ việc qua đời
Câu hỏi này khiến tôi sững lại, hồi lâu mới nói:
“Ý con là gì?”
“Con nghe bọn Hải Dương thúc thúc nói, lần trước khi Vô Tâm Chi Yêu xâm nhập Mao Sơn, cha đã dùng thần lực mà kiếp này không nên thuộc về cha để cứu mẹ, việc này phá hoại quan hệ luân hồi, cha sẽ không bao giờ lên Thiên Giới được nữa.” Tiểu Mao nghiêm túc hỏi, “Nếu thực sự cứ là người phàm thi sẽ bị luân hồi chuyển thế, mẹ có thể chờ được bao nhiêu lần năm trăm năm? Rồi phải mất bao lâu nữa để thức dậy tình yêu của cha?”
“Mẹ không biết.” Nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng tôi thành thực trả lời.
“Con muốn cha trường sinh bất lão, để mẹ không phải chờ nữa.” Tiểu Mao cúi thấp đầu.
“Trường sinh vì ăn thịt người… cha con sẽ không chấp nhận đâu, từ kiếp trước cha đã rất căm hận loài yêu quát sát sinh ăn thịt.” Tôi cười buồn, xoa đầu Tiểu Mao, “Mẹ không thể bắt cha con phải làm chuyện mà chàng không muốn để đổi lấy sự trường sinh, chàng sẽ nổi giận đấy.”
“Thế mẹ làm thế nào?” Tiểu Mao tiếp tục hỏi.
Tôi lắc đầu:
“Chuyện sau này chẳng ai nói được. Khoảnh khắc hạnh phúc hiện nay thì không nên dùng phiền não để *** bản thân, khiến cuộc sống trở nên không vui. Khi nào tới lúc đó mẹ sẽ có quyết định, nếu muốn đợi thì mẹ sẽ kiên nhẫn đợi tiếp.”
“Mẹ, mẹ nghĩ thoáng thật đấy.”
“Bởi vì mẹ lười nghĩ.”
Trùng Trùng trầm tư cúi đầu.
Chúng tôi chờ rất lâu, Ngân Tử đưa Tiểu Trà về cùng, Tiểu Trà thấy hai đứa bé bị thương như thế thì có vẻ đau lòng lắm, luôn miệng chửi Thiên Giới bừa bãi, đến trẻ con mà cũng đánh đau. Rồi lại mang nước, bôi vết thương cho chúng, giúp chúng trở mình để chúng đỡ khó chịu.
Mạc Lâm nhìn thấy Tiểu Trà thì hơi sửng sốt, hắn âm thầm lôi kéo tôi với Ngân Tử, hỏi nhỏ:
“Nữ nhân phàm trần này trên người có tiên khí, liệu có phải là thần tiên chuyển thế không?”
Ngân Tử nghe nói thế thì thốt nhiên im lặng, lúc lâu sau mới nói với Mạc Lâm:
“Có thể giúp tôi dẫn kiến Bách Hoa Tiên Tử không?”
Tôi nghĩ có lẽ hắn muốn đi hỏi chuyện Băng Hoàn, thấy Tiểu Mao với Trùng Trùng đã ngủ sâu, thế là hắn kéo theo Tiểu Trà ngốc nghếch, nhờ Cẩm Văn lo liệu giúp việc này, rồi theo Mạc Lâm đi tới chỗ Bách Hoa Tiên Tử.
Trong Bách Hoa Cốc không phân biệt bốn mùa, hoa sen với hoa tường vi cùng nở, hoa cúc với hoa đào cùng khoe sắc, các loài hoa của bốn mùa đều đua nhau khoe sắc, nơi đâu cũng thấy tiếng chim hót, hương hoa, mùi phấn hoa rất nồng khiến tôi hắt xì hơi.
Tới trước Bách Hoa Cung, Tiểu Trà đột nhiên dừng chân lại, hình như nàng ta sợ hãi điều gì đó, hỏi Ngân Tử:
“Sao lại tới đây?”
“Đưa nàng tới gặp một người.” Ngân Tử giữ chặt tay nàng ta, không cho phép nàng ta thoát lui, sau khi thông báo thì bước chân vào cửa lớn.
Tòa cung điện này rất lớn, xung quanh được điêu khắc bằng ngọc thạch màu trắng, nước trong Diêu Trì được dẫn ra, tọa thành một cái hồ lớn, bao kín nơi ở của Bách Hoa Tiên Tử vào giữa, xung quanh còn tọa lạc những tòa phòng ốc đủ mọi hình dáng, mỗi căn phòng đều có một loài hoa khác nhau đang nở rực rỡ, đại diện cho thân phận của nữ chủ nhân ở trong đó. Hiển nhiên là Băng Hoàn Tiên Tử là một hoa tiên không mấy hòa đồng.
Bách Hoa Tiên Tử dung mạo tuyệt thế, ngũ quan thanh tú tới mức không thể tìm ra khuyết điểm, lông mày đậm thêm một chút thì quá đậm, mà nhạt hơn một chút thì quá nhạt, cả người toát lên một vẻ băng thanh ngọc khiết, đứng ở nơi đó, nàng che mờ mọi vẻ đẹp của các loài hoa.
Thấy chúng tôi, Bách Hoa Tiên Tử nhẹ nhàng hồi lễ, khi nhìn thấy Tiểu Trà, nàng có vẻ vui mừng. Vội vàng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, bước xuống thân mật nắm tay Tiểu Trà nói:
“Năm xưa muội muội rơi xuống phàm trần, Thiên Giới vì vậy mà mất đi âm luật kì diệu nhất, khiến các chúng tỷ muội đều vô cùng buồn bã, dạo trước nguyên thân của muội là hoa loa kèn nay lại nở, quả nhiên đã được trùng phùng, đúng là hỷ sự.”
Tiểu Trà ngây người đứng một hồi lâu, rồi vội vàng rụt tay về, khó nhọc nặn ra một nụ cười:
“Vị thần tiên tỷ tỷ này, có phải tỷ nhận nhầm người rồi không?”
“Băng Hoàn, muội thật ngốc, đã tới lúc khôi phục chân thân, quay về Thiên Giới rồi.” Bách Hoa Tiên Tử cười cười lắc đầu.
“Không, tôi không phải Băng Hoàn.” Tiểu Trà ra sức lắc đầu. “Tôi là Diệp Tiểu Trà, là thê tử của Ngân Tử, không phải tiên nữ.”
Bách Hoa Tiên Tử sửng sốt:
“Nếu muội không về Thiên Giới, chẳng nhẽ định ở dưới trần gian chịu khổ?”
Ngân Tử thở dài:
“Quả nhiên là nàng ấy.”
Tiểu Trà kinh hãi nhìn Ngân Tử, kéo tay hắn nói:
“Thiếp không phải tiên nữ, không muốn về Thiên Giới, thiếp muốn sống với chàng.”
“Vì sao lại kháng cự?” Bách Hoa Tiên Tử và chúng nhân đều không hiểu.
“Tóm lại là không muốn về! ૮ɦếƭ cũng không về.” Tiểu Trà đáp chắc như đinh đóng cột.
“Đừng ngốc nữa, ở Thiên Giới có thể trường sinh.” Ngân Tử chau mày, quay đầu lại khuyên nhủ, nhưng Tiểu Trà chỉ lắc đầu, mặc cho ai nói gì cũng không lay động, thà ૮ɦếƭ chứ không chịu quay về.
Bách Hoa Tiên Tử vô cùng bất lực, chỉ đành bảo Ngân Tử đưa nàng quay về, và nói khi nào muốn khôi phục nguyên thân thì có thể tới đây tìm nàng.
Chúng tôi đành đưa Tiểu Trà còn đang run lẩy bẩy, đa tạ Bách Hoa Tiên Tử rồi đi ra ngoài. Tiên Tử đứng ở cửa cung điện, cứ nhìn theo Tiểu Trà và chúng tôi đi xa mãi, cho tới khi biến mất.
Ngân Tử vừa đi vừa mắng:
“Đồ ngốc, nàng đang nghĩ gì hả? Chuyện tốt không làm lại làm chuyện xấu?”
Tiểu Trà cúi đầu, không chịu đáp lời. Chờ tới khi về tới phủ của Mạc Lâm rồi, Mạc Lâm chạy đi giúp Cẩm Văn xem xét vết thương của hai đứa trẻ, Tiểu Trà mới thẽ thọt nói với Ngân Tử:
“Thiếp cảm thấy… nếu khôi phục lại nguyên thân, chàng sẽ không thích thiếp nữa.”
Ngân Tử tức khí bại hoại:
“Ta nói câu đó từ lúc nào?”
“Thiếp… thiếp sợ mình khôi phục nguyên thân, thiếp nghĩ chàng ghét thiếp của ngày trước, không, không phải cảm thấy mà là chắc chắn là chàng ghét.” Tiểu Trà cúi đầu, chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng kiên định, “Nếu mà khiến chàng ghét thì thiếp thà không về Thiên Giới, không cần nguyên thân.”
“Nàng nhớ chuyện của chúng ta ngày trước rồi?” Ngân Tử nheo mắt, lạnh nhạt hỏi.
“Không nhớ, thiếp cũng không muốn nhớ.” Tiểu Trà bịt tai, quay người chạy đi. Ngân Tử do dự rất lâu rồi mới hấp tấp đuổi theo.
Tôi đứng yên, phát hiện ra hình như chẳng có việc gì liên quan đến mình cả, thế là tôi đi về phòng, nhìn gương mặt đã say ngủ của con trai, lặng lẽ thẫn thờ. Đột nhiên tôi nhớ ra chuyện ở Tuyết Sơn năm xưa, ngày nay tôi đã hiểu ra rất nhiều chuyện của khi đó. Không phải là Tiểu Trà không nhớ lại được quá khứ, mà là nàng không muốn. Năm xưa Ngân Tử đã làm tổn thương nàng quá nhiều, quá sâu, khiến nàng sợ hãi, thế là nàng phong tỏa ký ức của mình, cầm tù linh hồn mình, thà làm một Diệp Tiểu Trà bình thường chứ không muốn làm một tiên nữ cao quý của Thiên Giới.
Ngày trước nàng bắt Ngân Tử phải đáp ứng sở thích của mình, giờ đây nàng rũ bỏ mọi sự kiêu ngạo, hạ thấp tự tôn của mình để đáp ứng với sở thích của Ngân Tử. Mặc y phục màu nhạt mà Ngân Tử thích, ngày nào cũng tươi cười niềm nở, không bao giờ nói lời nào làm tổn thương người khác.
Khó khăn lắm mới khiến Ngân Tử thích nàng, cho dù thế nào nàng cũng không muốn quay lại làm mình trước kia nữa.
Đúng là một cô ngốc, nàng vẫn chưa hiểu con quạ hẹp hòi Ngân Tử đâu. Nếu thích thì cho dù biến thành thế nào hắn cũng thích, cho dù là một viên đá quý đã nát vụn, hắn cũng nhặt hết về để lưu niệm. Nếu không thích thì biến thành thế nào hắn cũng không thích, cho dù khóc lóc trước mặt hắn, hắn cũng không cho đối phương một cơ hội nào.
Có điều… việc này hình như không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ cần lo cho thằng con trai đang bị thương của mình là được, nghĩ ngợi một lúc lâu, tôi bèn gọi Tiểu Lâm tới, bảo hắn phái người thông báo cho Hướng Thanh là tôi sẽ về muộn một chút.
Không lâu sau, một mình Tiểu Lâm chạy vào, trong tay hắn cầm một cái hộp gấm, đưa cho tôi:
“Miêu Miêu, đây là viên Tiên Đơn cuối cùng của phủ Thần Quân.”
“Tốt quá.” Tôi vui vẻ cầm lấy, định cho Tiểu Mao uống.
“Chờ chút.” Tiểu Lâm vội vàng ngăn tôi lại, hít sâu một hơi rồi dặn dò. “Thuốc này là để cho Thần Quân đại nhân uống, không phải cho Tiểu Mao công tử.”
“Hướng Thanh có bị thương đâu.” Tôi không hiểu.
“Tiên Đơn có thể kéo dài tuổi thọ, giúp người đắc đạo phi tiên.” Tiểu Lâm giải thích cho tôi. “Bây giờ Thân Quân đại nhân khó quay lại Thiên Giới, nhưng cho ngài uống đơn dược này, từ nay về sau không bao giờ bị bệnh tật quấy nhiễu, có thể trường thọ.”
Tôi nhìn viên Tiên Đơn quý giá trong tay, trong lòng vô cùng cảm động, cẩn thận đặt nó vào trong ***, vô cùng cảm tạ sự chu đáo của Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm nói khẽ:
“Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho Thần Quân đại nhân.”
Tôi tràn đầy tự tin, hứa hẹn với hắn:
“Chắc chắn rồi!”
Chúng tôi tới thảo nguyên, phong cảnh ở nơi đó rất tuyệt vời, phóng tầm mắt ra xa nhìn không thấy bờ, khi cơn gió thổi qua mới nhìn thấy những con trâu con cừu được thả trên đồng và bao phòng của mục dân. Gương mặt của họ đều rất đen, rất thô ráp, nhưng phần lớn đều rất nhiệt tình, họ sẽ hoan nghênh chúng tôi bước vào, sau đó dùng từng bát R*ợ*u lớn để chuốc say Hướng Thanh và Ngân Tử. Lúc đi, họ lại không chịu nhận tiền, nói rằng người thảo nguyên tự cung tự túc, không cần dùng tới tiền. Cũng có một quý tộc của bộ lạc nào đó không rõ tên trên thảo nguyên có thái độ rất khoa trương, thấy chúng tôi ăn mặc nho nhã thì nổi hứng bắt nạt người, định ςướק chúng tôi về làm nô lệ hoặc thê thiếp. Loại khốn kiếp này đương nhiên là sẽ bị chúng tôi giáo huấn cho một bài.
Chúng tôi tới Tuyết Sơn, những đỉnh núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa thần thánh đẹp như những nàng tiên nữ, những cái hồ dưới chân Tuyết Sơn dưới bầu trời xanh thẳm trông như đá quý, khiến Ngân Tử không rời được bước chân. Còn có những đóa tuyết liên rất to nở ở những nơi không có người, loài thực vật này nếu trồng ở dưới chân núi thì chắc chắn chẳng khác gì cây cải thảo, nhưng trên đỉnh Tuyết Sơn hiếm có sự tồn tại của thực vật thì nó lại toát lên một vẻ đẹp khó nói thành lời. Động vật cũng rất ít, đẹp nhất là loài tuyết báo, nó uy phong lẫm liệt, trông như thiên thần. Chỉ tiếc là nó bị tôi bắt nạt…
Chúng tôi tới Giang Nam, nơi đó sông nước hữu tình, lầu các liên miên. Phong cảnh đơn giản nhưng không mất đi vẻ tinh tế, nữ nhi nơi đó đều rất uyển chuyển, nhẹ nhàng, như những chú chim nhỏ khéo léo, líu lo hót mỗi ngày, mái tóc dài được Pu'i gọn gàng, mang theo những chiếc vòng bạc xinh đẹp, làm ra những món ăn tuyệt diệu. Khi chúng tôi ngồi trên một con thuyền nhỏ du ngoạn, còn gặp rất nhiều Thái liên nữ[3] cùng hát nhạc phủ: “Giang Nam có thể hái sen, lá sen ken dày, cá bơi lội tung tăng. Cá đùa lá sen, cá nối lá se, cá nối liền Giang Nam, cá nối liền Giang Bắc”. Họ vui vẻ ngắt những đài sen to giữa đầm sen. Chúng tôi thấy thật thú vị nên mua ít hạt sen về làm nước đường, nhưng tôi không biết hạt sen tươi phải bỏ nhân đi, bởi vậy ai cũng lè lưỡi kêu đắng.
[3] Thái liên nữ: Cô gái hái sen
Chúng tôi đi Mạc Bắc, nơi đó cát vàng phủ kín, người dân ở đó sống trong động, ánh sáng ở động rất ít, nhưng lại vô cùng ấm áp. Hán tử ở Mạc Bắc đỉnh thiên lập địa, vô cùng hào sảng, uống R*ợ*u trong từng bát lớn. Nữ nhân Mạc Bắc thì lấy khăn bịt kín, không để lộ lông mày, tuy rằng sắc mặt họ không thanh tú như nữ nhân phương Nam, nhưng ở họ toát lên một vẻ khí phách và đảm đang. Hay nhất là sơn ca của họ, tiếng ca sang sảng, có thể vang đi rất xa, cũng rộng lớn như trái tim của con người nơi đây. Thành Đôn Hoàng là một thắng cảnh tuyệt đẹp, khiến Tiểu Trà luôn miệng khen ngợi, tôi nhìn các công nhân đang làm việc ở trên đó, không cảm động vì một tác phẩm đẹp, mà cảm động bởi sắc mặt nghiêm túc và cung kính của họ. Hướng Thanh đột nhiên nổi tính trẻ con, chàng nghịch ngợm kiếm vài cái Pu't vẽ, vẽ một cái tai mèo và đuôi mèo lên đó, rõ ràng là hình dáng của tôi. Mọi người nhìn thấy đều bật cười, nhưng bị các công nhân phát hiện ra, thế là họ dùng chổi đuổi chúng tôi ra ngoài, phủ một lớp bột đá lên trên rồi vẽ lại.
Chúng tôi tới Tây Lương Nữ Nhi quốc, nơi đó có rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng lại không có một nam nhân nào. Chẳng mấy chốc, Hướng Thanh trở thành động vật quý hiếm trong mắt mọi người, trên thì có hoàng thân quốc thích, dưới thì có bình dân bách tính, ai cũng nhìn chàng như chiêm ngưỡng bảo vật, xếp hàng để xin được tham kiến chàng, khiến Hướng Thanh không dám ra ngoài. Ngân Tử sau khi hóa trang thành nữ nhân để tránh khỏi phiền phức thì đứng ngoài cửa xòe tay định thu tiền vé vào cửa của họ, nhưng bị tôi lôi đi. Để Hướng Thanh bị đám nữ nhân kia sờ mó chẳng thú vị chút nào, ngoài cửa ngày nào cũng có kẻ dòm ngó nam nhân nhà tôi, thế là tôi nhanh chóng kéo mọi người rời khỏi quốc gia này, ngay cả Nữ Vương triệu kiến cũng giả bộ như không biết. Tiểu Trà biết ở cổng thành có một dòng sông ai uống vào là mang thai, thế là xúi Ngân Tử uống một ngụm, bị hắn tẩn cho một trận.
Chúng tôi tới Tế Tái quốc, bởi vì Ngân Tử muốn nhìn viên dạ minh châu ở Kim Quang Tự của bọn họ, sau đó định lấy trộm. Chỉ tiếc là bị một con rắn chín đầu lấy trước một bước, thế là hắn vô cùng hối hận, nhưng ngại vì kẻ kia là thân thích của Đông Hải Long Vương, tôi không chịu giúp đỡ nên không dám đi ςướק lại. Hướng Thanh cảm thấy hơi thất vọng vì sự cố chấp của hắn đối với đá quý…
Bởi sự yêu cầu khẩn thiết của Tiểu Trà, kẻ tự xưng là “sâu hoạt hình”, chúng tôi tới đất nước người lùn ở nước ngoài, không ngờ chuyến đi này khiến mọi người đều thất vọng. Quốc gia nằm trên hòn đảo ấy vô cùng nghèo nàn, con người rất thấp, ăn mặc thì rách rưới, lương thực chính là lúa nước, đồ ăn đơn giản, chủ yếu là cà rốt với đậu phụ, thêm vào một ít cá nhỏ, thịt thì vô cùng hiếm hoi, chỉ có Quốc Vương mới được ăn. Có điều họ rất thích văn hóa Trung Nguyên, khi biết đoàn người chúng tôi tới từ Đại Đường, họ vô cùng tôn kính, còn có rất nhiều quý tộc mời chúng tôi tới phủ làm khách, học Hán thi, thái độ rất cung kính, và hy vọng chúng tôi định cư ở đây lâu dài. Nhưng chúng tôi thực sự không chịu đựng được với cuộc sống bần hàn này, chưa được vài ngày đã vội vàng cáo biệt bỏ đi. Trước sự ca thán và bất mãn của chúng tôi, dọc đường Tiểu Trà chỉ nói:
“Sau này nơi này chắc chắn sẽ rất giàu có… Mọi người không thể dùng con mắt của hiện tại để nhìn về tương lai của họ… Hơn nữa sau này họ sẽ là đám người hổ lang cầm thú, làm rất nhiều chuyện xấu với Trung Nguyên, chi bằng chúng ta làm việc tốt, thu phục đất nước người lùn ngay đi.”
Đừng có ngốc nữa, cái nơi nhỏ bé bần hàn này, đất ít dân ít thì làm sao có thể là kẻ địch của Trung Nguyên được? Hơn nữa Hoàng Đế Trung Nguyên chắc chắn không cần cái nơi nghèo nàn ấy, vừa xa vừa phiền phức, nếu thực sự thu phục họ thì phải hỗ trợ họ về kinh tế, lại phải phái quân đội đến đóng trại ở đó, tốn thêm tiền! Mà thế thì đám người lùn ấy chắc sẽ mừng lắm.
Bởi vậy chúng tôi đều coi như gió thoảng bên tai trước những lời nói liên thiên của Tiểu Trà.
Đi mãi, thi thoảng gặp nơi nào phong cảnh đẹp thì ở lại vài tháng, chúng tôi dừng rồi lại đi, bất giác đã trải qua ba năm, cảm thấy thời gian trôi nhanh như tên bắn, cười một cái đã trôi qua. Sau khi đã thực sự nhận biết về thế giới, tôi cảm thấy ngày trước mình như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm trên đầu mà không biết sự rộng lớn của thế giời, cũng không biết vẻ đẹp của từng mảnh đất.
Điều quan trọng nhất là, có Hướng Thanh bên cạnh, cảm giác hài lòng khiến tôi không thấy mệt mỏi. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi tiếp, hai người sẽ cùng nhau đi mãi, cho tới khi cảnh đẹp và văn hóa phong tục của cả thế giới này đã được chúng tôi thưởng thức hết mới thôi.
Cuộc sống ấy thực sự rất vui vẻ.
Thi thoảng chúng tôi cũng lên trời thăm Tiểu Mao, ở vài ngày, kể cho nó nghe những trải nghiệm và cảnh đẹp trên hành trình của chúng tôi, nó tỏ ra rất bất mãn khi tuần trăng mật của chúng tôi kéo dài tới mấy năm, đã thế lại không cho nó đi cùng. Nó bắt chúng tôi chờ nó tốt nghiệp xong rồi cả nhà tôi cùng đi chơi.
Đương nhiên là tôi đồng ý với yêu cầu của nó, chỉ cần nó nỗ lực học hành giỏi giang.
Sau khi chơi bời suốt bốn năm trời, một lần nữa tôi quay lại Thiên Giới thì nhận được một tin tức không hay lắm từ Mạc Lâm.
Ngưu Ma Vương bị Thiên Giới giáng phục rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc