Hoa Miêu Miêu - Chương 43

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

LÃNG MẠN TRONG TIM
Cây nến lắc lư, bắn lên mấy bông hoa lửa khiến tôi thấp thỏm. Hướng Thanh thấy tôi có vẻ căng thẳng quên cả chớp mắt thì vừa giận vừa buồn cười, cố gắng khuyên tôi mấy lần mà tôi không chịu ngủ, thế là chàng bất lực ôm tôi đặt lên đù*, rồi lại dùng cái gối làm chỗ tựa, nghiêng nghiêng tựa vào thành giường ngắm nến hồng đổ lệ rồi dần dần cháy hết.
Khi trời gần sáng, cuối cùng cây nến cũng bình an cháy hết, tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm trên người Hướng Thanh mà chìm vào giấc mộng.
Hôm sau, khi mặt trời đã soi tới ௱o^ЛƓ rồi tôi mới tỉnh dậy, phát hiện ra Hướng Thanh không có bên cạnh, tôi giật mình, vội vàng ngồi phắt dậy mặc y phục rồi đi tìm chàng. Vừa chạy ra tới cửa thì cánh cửa mở ra, Hướng Thanh bê một bát canh cá bước vào, thấy tôi đã dậy bèn cười nói:
“Đừng lo, ta không biến mất đâu. Nàng đi rửa mặt đi, ta hầm canh cá cho nàng làm bữa trưa rồi đây.”
Tôi ngượng ngùng gật đầu, lao nhanh ra chỗ chậu nước sạch mà chàng đã chuẩn bị sẵn, tự mình rửa mặt, rửa xong còn *** móng vuốt, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười, quay đầu lại thấy Hướng Thanh đang che miệng:
“Thói quen mèo của nàng xem ra cả đời này cũng không sửa được.”
“Chàng muốn thiếp sửa sao?” Tôi vội vàng hỏi.
“Không muốn, nàng cứ giữ như cũ, thích làm gì thì làm đó là tốt nhất.” Hướng Thanh đứng lên, đi tới bên cạnh tôi, cầm cái khăn lên lau mặt cho tôi. Sau đó chàng kéo tôi tới bên bàn, dùng cái thìa sứ múc một thìa canh cá, thổi cho nguội, đặt lên môi mình thử độ ấm rồi chu đáo đưa vào miệng tôi.
“Ngon quá.” Tôi *** môi, hai mắt đảo tròn nhìn bát canh cá to tướng trên bàn.
Hướng Thanh lắc đầu nói:
“Không được húp hết, giờ vẫn còn nóng lắm, làm bỏng miệng nàng đấy.”
“Không húp đâu, thiếp tự lấy thìa múc.” Lời nói vừa dứt thì tôi ςướק chiếc thìa trong tay Hướng Thanh, múc canh cá lên thổi phù phù, nhưng không ăn mà đưa tới bên môi chàng, chờ đợi, “Tương công, uống đi.”
Hướng Thanh khựng lại, lúc lâu sau mới há miệng ra, uống thìa canh cá, rồi cảm thán nói với tôi:
“Miêu Miêu, so với ngày trước thì nàng lớn hơn rất nhiều rồi.”
“Họ nói phải cho đi thì mới có thu hoạch, muốn có thu hoạch thì phải cho đi.” Tôi lặp lại câu nói ấy hai lần như hô khẩu hiệu, họ đều nói, “Phu thê phải tương kính tương ái, thương yêu nhau thì mới sống hạnh phúc.”
Hướng Thanh hình như đang nhớ lại điều gì đó, không nói gì.
Tôi lại thổi một thìa canh rồi đưa cho chàng, nói tiếp:
“Vì chàng, Miêu Miêu phải trưởng thành.”
“Sau khi trưởng thành, nàng càng quyến rũ, càng đáng yêu hơn trước kia.” Hướng Thanh đưa tay ra đón lấy chiếc thìa trong tay tôi. “Nhưng hôm nay là ngày đầu tân hôn, ngày tháng còn dài, để ta đút cho tân nương tử của ta.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm trang ngồi uống canh.
“Xin lỗi, ta đã quên mất nàng.” Uống hết canh cá, đột nhiên Hướng Thanh xin lỗi tôi. “Lần đầu tiên gặp nhau ở Lạc Anh Sơn, ta còn nói với nàng những lời đó.”
Tôi lắc đầu, cười nói:
“Chàng đâu có quên thiếp, chưa bao giờ mà, chỉ quên mấy chuyện quá khứ cỏn con thôi.”
“Vì sao lại nói thế?” Hướng Thanh hỏi.
“Vì chàng vẫn yêu thiếp. Ngân Tử nói, một người bình thường đồng ý cưới một yêu quái làm vợ là một việc rất khó khăn, nhưng chàng bằng lòng cưới thiếp, cho dù Tiểu Mao lừa chàng là cưới yêu quái sẽ ૮ɦếƭ, chàng vẫn bằng lòng cưới thiếp, không cần cả mạng sống của mình.” Tôi cảm thấy hình như mình trở nên thông minh hơn, “Hơn nữa khi ở Mao Sơn chàng từng nói, chàng từng nằm mơ thấy thiếp, thế nên chàng chưa hề quên thiếp.”
“Nhưng…”
“Cho dù chàng quên thiếp thật thì cũng không sao.” Tôi tràn đầy tự tin. “Thiếp vẫn yêu chàng, chàng vẫn yêu thiếp, như thế thì quên hay không quên cũng đâu có ý nghĩa gì. Chàng chính là chàng, cho dù hơi thay đổi một chút, nhưng vĩnh viễn không biến thành người khác. Trong mắt của thiếp, hình dáng của chàng lúc nào cũng vẫn là Bích Thanh Thần Quân của năm trăm năm trước, khi bế thiếp rời khỏi Lạc Anh Sơn.”
“Bây giờ ta là con người, rồi sẽ có một ngày ta già đi.” Mắt Hướng Thanh tràn đầy sự ấm áp.
“Không sao, hình dáng của chàng cho dù có xấu như Tiếu Thiên thì thiếp cũng yêu chàng.” Tôi cố gắng an ủi chàng.
Cuối cùng Hướng Thanh cũng bật cười, trong nụ cười có gì đó như thanh thản, thoải mái hơn nhiều, như thể chàng đã tháo bỏ được mọi gán***.
Tôi thấy chàng cười ngặt nghẽo thì rụt rè hỏi:
“Nếu Miêu Miêu cũng xấu đi thì chàng còn thích không?”
“Xấu thế nào?” Hướng Thanh ôm lấy tôi, cười hỏi.
“Ừm… xấu như con chó ý?” Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi đưa ra một ví dụ đáng sợ nhất.
“Ta thích.”
“Thế xấu như con chuột thì sao?”
“Ta cũng thích.”
Cuối cùng tôi cũng an tâm, thở phào nói:
“Thế thì chúng ta giống nhau mà.”
Trong tiếng nói cười hạnh phúc, mặt trời lại dịch chuyển một chút, ánh nắng rực rỡ soi khắp sân vườn, Hướng Thanh nhìn thời gian, đặt tôi xuống rồi dặn dò:
“Ngày trước ở trên trời, ta tu luyện mấy ngàn năm nhưng không có cha mẹ, cũng không biết thiên luân chi tình là gì. Nay đã chuyển thể thành người, công ơn dưỡng dục vất vả của mẫu thân từ nhỏ ta không thể nào quên, cho dù đã khôi phục lại ký ức trước kia, ta vẫn là con trai của người, thế nên chúng ta phải đi thỉnh an lão nhân gia thôi.
“Ừm.” Tôi vội vàng đồng ý, rồi lại hỏi khẽ, “Chàng thích mẹ?”
“Phải.” Hướng Thanh vùi mặt vào vai tôi, thành thực đáp. “Kiếp trước khi còn nhỏ, chẳng có ai ở bên ta vừa đưa nôi vừa hát khi ta ốm, cũng chẳng có ai thà ăn cơm không cũng phải dành đồ ăn ngon cho ta ăn, càng không có ai dạy bảo ta một cách nghiêm khắc, rơi lệ vì những sai lầm của ta, thân tình chốn nhân gian khiến ta vừa cảm động vừa cảm kích.”
Tôi như hiểu như không, gật đầu:
“Tướng công mà thích thì thiếp cũng thích.”
“Mấy năm gặp nàng ở trên Thiên Giới, và trong hai mươi năm làm Hướng Thanh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ta.” Hướng Thanh nắm chặt tay tôi, “Bởi vì ta không còn cô đơn.”
“Sau này cũng sẽ hạnh phúc.” Tôi hứa hẹn.
Tay nắm tay, chúng tôi đi ra phòng ngoài, ánh nắng hơi chói mắt, Hướng Thanh lặp lại lời thề của tôi:
“Chúng ta sẽ hạnh phúc.”
“Nếu mẹ không thích thiếp thì sao?” Đi gần tới cửa phòng của mẹ chồng thì tôi dừng chân lại, do dự hỏi.
Hướng Thanh vỗ vai tôi, dường như đang truyền cho tôi dũng khí, chàng nói:
“Không lo, cho dù bà không thích nàng thì ta cũng không để bà có cơ hội gây khó dễ cho nàng đâu, dù sao mình ta cũng có thể hiếu thuận với bà, nàng chỉ cần ngoan ngoãn, đừng gây rối là được, vài năm nữa chúng ta sẽ đi chu du thiên hạ, cơ hội quay về chắc cũng khó.”
“Con dâu nhà người khác đều rất hiền thục, thiếp thì chẳng biết gì…” Tôi nói khẽ.
“Ngoan, ta thích nàng dâu chẳng biết làm gì, những người hiền thục ta lại không thèm để mắt đến.” Hướng Thanh dỗ dành tôi.
“Không được, không được.” Tôi lập tức từ chối ý tốt của chàng, “Thiếp không thể để mọi người nói nàng dâu mà chàng cưới là người ngu ngốc nhất thôn này được!”
“Họ ghen tị với vẻ đẹp của nàng nên mới nói thế đấy.” Hướng Thanh lại khuyên nhủ. “Hơn nữa ta cũng không quan tâm tới mấy lời đồn đại này.”
“Chàng thích mẫu thân thì làm sao thiếp có thể để bà ghét thiếp được.” Tôi không nghe lời khuyên của chàng, thu hết dũng khí bước vào trong phòng, tìm mẹ chồng.
“Chờ chút!” Hướng Thanh vội vàng đuổi theo. Mẹ chồng đang ngồi ở chính đường, chờ chúng tôi bái kiến theo đúng quy củ.
Thái độ của bà vẫn không lạnh không nhạt, không nhận ra là bà ghét hay thích, chỉ dạy dỗ tôi với Hướng Thanh một hồi, đại ý là sau này phải chăm lo cho gia đình chu đáo, nỗ lực làm việc, đừng làm mất thể diện của Hướng gia, nhất là tôi, đừng có lười biếng quá, nữ nhân đã lấy chồng thì việc gì cũng phải học làm.
Hình như hàng ngàn năm nay, nữ nhân trên nhân gian đều phải sống như thế.
Ngày thứ ba sau khi kết hôn phải hồi môn, chúng tôi cũng không được miễn.
Lần đầu tiên Tiểu Trà được cưỡi lên Ngân Tử bay lên trời, có vẻ H**g phấn quá độ, ra sức hò hét, nói là còn thú vị hơn ngồi phi cơ, chỉ có điều thiếu mất cái mặt nạ chống gió.
“Gà bay được không? Cho nàng ngồi rồi mà còn kén chọn, coi chừng ta ném xuống dọc đường.” Ngân Tử cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì Tiểu Trà so sánh mình với gà[1], thế là vừa bay vừa mắng mỏ.
[1] Trong tiếng Trung, tiếng “gà” và tiếng “cơ” phát âm giống nhau
Tiểu Trà vội vàng giải thích, nói phi cơ là một công cụ làm bằng sắt, có thể bay trong không trung, tốc độ rất nhanh.
Sắt thì bay thế nào? Tiểu Trà chắc chắn là đang nói bừa, thế là bọn tôi chẳng thèm đếm xỉa gì tới nàng ta.
Kiếm Nam với Lạc Lạc đã chỉ huy các thị nữ quét dọn Hoa Phủ từ trên xuống dưới một lượt, còn bày các loại hoa ở ngoài cửa, dẫn đầu mọi người ra nghênh đón.
Ngày trước khi ở trên Thiên Giới, Bích Thanh Thần Quân chẳng bao giờ thèm để ý tới mấy kiểu đón tiếp này, thường chỉ lạnh lùng đi qua. Giờ ở trần gian lâu rồi, tính cách của chàng cũng hiền hòa hơn nhiều, rất kiên nhẫn đáp lại lời chào hỏi của mọi người rồi mới kéo tôi vào.
Tiểu Trà thì có vẻ rụt rè, ngượng ngùng đứng ở cửa nhìn ngó rất lâu rồi mới bị Ngân Tử kéo vào trong.
Mấy nam nhân nói chuyện với nhau. Tôi kéo Tiểu Trà đi khắp nơi, từ đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông, giới thiệu cho nàng ta tỉ mỉ cách bài trí và từng căn phòng trong Hoa Phủ, Tiểu Trà trợn tròn mắt, luôn miệng cảm thán, nói là viên lâm cổ điển của Trung Quốc còn đẹp hơn cả phương Tây, giả sơn, suối chảy, hoa cỏ, cây cối và phòng ốc đều hòa hợp với nhau, thực sự là một phủ đệ khiến người ta ngưỡng mộ.
Tôi ngơ ngác hỏi nàng ta:
“Muội gả cho Ngân Tử rồi, nơi này đương nhiên là nhà của muội, có gì mà phải ngưỡng mộ.”
Lúc này Tiểu Trà mới sực tỉnh lại, cảm động ôm lấy cột, miệng thì lẩm bẩm:
“Muội xuyên không về cổ đại đã rất lâu rồi, đừng nói là mỹ nam, đến một nam chủ cũng là do mình vất vả lắm mới kiếm được, tưởng là đánh mất hết thể diện của nữ nhân xuyên không, ai ngờ quả nhiên là phù hợp với định lí xuyên không, tuy rằng tính cách của ông chồng hơi khắc nghiệt một chút, nhưng lại có tiền có sắc… Ôi, đại thần xuyên không vạn năng, con yêu ngài.”
Ngân Tử làm gì có sắc? Cô nàng này tiêu chuẩn thấp thật, chắc chắn là chưa gặp mỹ nam bao giờ.
Sau khi dặn dò nàng ta phải cẩn thận, đừng có đa tình rồi dính vào vị đại thần xuyên không nào đó, tôi lại bất lực lắc đầu, kéo nàng ta đi tiếp, đi tới trước Tàng Bảo Các của Ngân Tử, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai, thế là tôi mở khóa, lén lút đưa Tiểu Trà vào, cho nàng ta tìm hiểu về tình hình tài chính của tướng công nhà mình.
Trong Tàng Bảo Các có rất nhiều chiếc tủ được làm bằng bạc trắng, trên tủ lại có rất nhiều ngăn kéo nhỏ, trên ngăn kéo có dán mác, mở ra, bên trong có các loại đá quý trân châu quý khác nhau. Phỉ thúy ngũ sắc, Tổ mẫu lục, Đơn bạch thạch, Hồng đá quý, Lam đá quý, trân châu vàng, còn nhiều loại đá quý mà tôi không biết tên nữa, cái gì cũng có. Có những món đồ được làm thành trang sức hoặc đồ vật, có viên vẫn là hòn đá nguyên, tất cả đều được Ngân Tử cất giữ cẩn thận, sáng lấp lánh.
Bên cạnh còn có bảy, tám cái hòm lớn, trong đó chất đầy những đá quý và trân châu số một, còn có rất nhiều hoàng kim, khiến Tiểu Trà đờ đẫn, ngồi phịch xuống đất, mãi sau vẫn không đứng lên được.
“Tướng công nhà muội nói không chừng còn giàu hơn cả Bill Gates…” Tiểu Trà hình như đã hóa điên, “Không đúng, những thứ quý giá này không thể dùng tiền để đánh giá, phải giữ lại và lưu truyền như là quốc bảo.”
Tôi tới bên chiếc rương lấy một ít trân châu đưa cho nàng ta, vui vẻ nói:
“Số đá quý đó ngoài ngắm ra thì chẳng có ích gì cả, mấy cái này làm đạn chơi còn vui.”
“Tỷ đừng ngược đãi thiên vật như thế! Sẽ bị sét đánh đấy!” Tiểu Trà đột nhiên trở nên hung dữ hơn cả một con hổ cái, giằng lấy mấy viên trân châu trong tay tôi, cẩn thận đặt vào trong rương, “Đồ nghệ thuật là phải trân trọng, cất đi, không được coi thường.”
Tôi á khẩu… Họ mới kết hôn có một ngày mà sao đã giống nhau như thế?
Sợ ở lâu quá sẽ bị phát hiện, tôi len lén đưa nàng ta chuồn ra ngoài, ra luyện võ trường để xem, thấy Hướng Thanh đang luyện kiếm với Tiểu Mao và luôn miệng chỉ dẫn cho nó. Bọn Kiếm Nam đứng cạnh cầm trà với khăn, cười tươi roi rói.
Tiểu Mao liên tục thất thủ, vô cùng bất phục, hạ thủ càng lúc càng nhanh, tiếc là nó vẫn bị trấn áp, thi thoảng còn bị đánh mấy phát vào ௱o^ЛƓ khiến nó điên tiết, ném thanh trường kiếm trong tay đi, ngồi phịch xuống đất ăn vạ:
“Cha cố ý báo thù phải không! Sao lợi hại hơn lần trước nhiều thế! Con không chơi nữa!”
“Trẻ con không được bướng bỉnh, đứng lên tiếp tục.” Hướng Thanh không hề lưu tình.
Ừm… cái này chắc không phải là báo thù, kiếp trước khi chàng bắt tôi luyện võ cũng ra tay mạnh như thế, có gì đâu. Thế là tôi lại gần an ủi Tiểu Mao, Tiểu Mao thấy tôi thì càng bực bội, cứ nắm tay tôi giả bộ đáng thương, còn trốn sau lưng tôi, nước mắt lưng tròng nhìn Hướng Thanh, khiến chàng nguôi cả cơn giận, đành bỏ kiếm xuống, tiếp tục bài học lí thuyết.
Sau khi bị đánh trận này, Tiểu Mao sợ hơn rất nhiều, thấy phụ thân là quay đầu bỏ chạy, sáng hôm sau lập tức cáo biệt rồi lên Thiên Giới tiếp tục học sách. Ngân Tử thì tìm một ít đồ trang sức cho Tiểu Trà đeo, trông vô cùng hoa lệ, sau đó hai người bay về Hướng gia thôn, tìm một cây cầu để hồi môn.
Không đưa tôi đi chơi cùng, quá đáng.
Lúc Tiểu Trà quay về, nét mặt tràn đầy lo lắng, hình như đang âu lo điều gì đó, tôi tưởng là nàng ta bị bắt nạt, thế là lại gần hỏi, không ngờ nàng ta nói ở nhà bị mẫu thân giáo huấn cho một bài, nói là con gái mà chẳng biết làm gì, không ra sao cả, tuy rằng tướng công có tiền, lại không có cha chồng mẹ chồng, nhưng cũng nên học ít nữ công gia chánh, chăm sóc tiểu cô, như thế gia đình mới hòa thuận. Nếu không sau này, ngộ nhỡ Ngân Tử cưới thêm tiểu thiếp hay gì thì biết làm gì để sống?
Có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không tin Ngân Tử lại cưới thêm nữ nhân nữa về tiêu tiền của hắn, tuy nhiên lời Tiểu Trà nói cũng có lý, tôi phải học những việc mà một thê tử hiền thục phải làm.
Ngân Tử nghe xong thì liếc mắt cười cười, nhìn Tiểu Trà:
“Ta cũng hy vọng vợ mình hiền thục.”
Tiểu Trà lập tức giơ tay lên trời thề sẽ cùng tôi nỗ lực.
Nhưng rốt cuộc một nữ nhân như thế nào mới được coi là hiền thục? Chúng tôi đều rơi vào khốn cảnh.
Tiểu Trà nói:
“Thời hiện đại nghe nói trong phòng khách là quý phụ, trong phòng bếp là chủ phụ, trong phòng ngủ là dâm phụ thì mới là nữ nhân hợp khẩu vị của nam nhân, hoặc là ở ngoài biết kiếm tiền, ở nhà biết an gia thì gọi là hiền thục, chỉ có điều không biết thời cổ đại hiền thục có như thế không… Muội ít đọc sách lịch sử lắm.”
Tôi căng tai ra nghe, ba cái phụ đó tôi đều không làm được.
Tiểu Trà cũng cảm thấy mình không làm được, vội vàng chạy tới tìm Ngân Tử, nói bằng vẻ đáng thương:
“Cố gắng là được, đừng gây khó dễ cho thiếp quá.”
Ngân Tử cười cười, đồng ý với nàng ta:
“Nàng chỉ cần học cách ngày nấu ba bữa cho ta ăn là được, những cái khác miễn hết.”
Tiểu Trà gật đầu như bổ củi rồi chạy vào bếp. Hướng Thanh bảo tôi có gì thì học nấy, nói là một con mèo mà biết nấu cơm là đã giỏi lắm rồi, không cần tiếp tục nữa.
Hừ, tôi liếc nhìn Tiểu Trà vô dụng một cái, tôi không thèm như nàng ta đâu! Đã làm thì phải làm tới mức tốt nhất.
Thực sự không được thì tìm một ví dụ về sự hiền thục để xem, sau đó học theo, người đó làm thế nào thì tôi làm thế, như thế đảm bảo sẽ không có sai sót.
Thế là tôi phái rất nhiều tiểu yêu đi mấy dặm quanh đó tìm người phụ nữ hiền thục nhất mà mọi người nói để tham khảo.
Tìm kiếm nhiều ngày, cuối cùng họ cũng mang về cho tôi đáp án, đó là một phụ nhân họ Mã ở thôn Hoàng Dương gần đó, con người này hiếu thuận, hiền thục, có thể nói là thiên hạ vô song.
Tôi giấu Hướng Thanh vì sống ૮ɦếƭ gì chàng cũng không chịu cho tôi làm việc nhà, trời còn chưa sáng đã lén lút bò dậy, một mình chạy đi “lấy kinh”, sau khoảng nửa canh giờ, đi vòng hơn bốn mươi dặm đường núi mới tìm được tới trước cửa phụ nhân Mã Thị, biến thành con mèo núp trên một ngọn cây quan sát.
Lúc này, vầng thái dương đỏ rực vừa mới nhô lên, Mã Thị đã xách một thùng quần áo to đã giặt xong về nhà, sau đó nhanh nhẹn nấu cháo làm cơm ở trong bếp. Nàng ta nấu cháo rất kỹ, gạo giã nhỏ rồi ngâm một đêm, sau đó dùng thìa liên tục khuấy đều, lửa để rất nhỏ, hầm rất lâu mới tỏa ra mùi hương đặc biệt mà chỉ gạo mới có.
Nàng ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cái bếp lò, tinh thần có vẻ mệt mỏi, trong tay cầm một cọng hành, vừa thái vừa ngủ gật, đầu cứ gật gà gật gù, suýt nữa thì ngã nhào vào đống lửa. Tôi thấy thế giật mình, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất từ cửa sổ nhảy vào trong bếp, rồi dùng thân mình chống đầu nàng ta lên để đỡ bị bỏng.
Mã Thị giật mình tỉnh giấc, thấy tôi trước mặt thì ngượng ngùng cười:
“Sao lại ngủ gật cơ chứ? Cảm ơn chú mèo lắm.”
Sau đó nàng ta lần mò xung quanh rất lâu, hình như đang tìm thứ gì đó cho tôi ăn, cuối cùng vẫn không tìm được.
Một mùi khen khét bốc lên, tôi nhìn nồi cháo trên nồi, kêu “Meo” một tiếng, Mã Thị lập tức lao tới, nhưng cháo đã dính vào đáy nồi rồi.
Không sao không sao, vẫn còn ăn được. Tôi giật giật gấu váy nàng ta, tỏ ý an ủi.
Không ngờ Mã Thị lại rớt nước mắt, vừa khóc vừa múc cháo ra ngoài, còn chưa múc xong thì một hán tử nhà quê cao lớn đã bước vào, hít hít mũi, chau mày nói:
“Chuyện gì thế?”
“Tướng công… thiếp không cẩn thận…” Giọng Mã Thị hơi run rẩy, thần sắc có vẻ bất an.
“Nói nhỏ thôi.” Hán tử đó vội vàng cầm bát cháo nóng bỏng lên uống mấy ngụm, cố nhịn đau, quay đầu lại, nụ cười tươi rói.
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt nghiêm nghị từ trong phòng vén rèm chầm chậm đi ra, rất không khách sáo nói với Mã Thị:
“Mới sáng sớm, cô kéo con trai tôi thân mật ở đây làm gì? Không phải làm việc à? Cho gà ăn chưa? Gánh nước chưa? Chỉ biết chơi!”.
Hán tử đó vội vàng giấu bát cháo ra sau lưng, cười cười nói:
“Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế, không ngủ thêm lát nữa, nếu mệt quá mà ốm thì làm sao con yên tâm được.”
Gương mặt lão thái bà lập tức lộ vẻ thương yêu, xoa đầu con trai, nói:
“Nhà này việc lớn việc nhỏ đều nhiều, vợ con vào nhà đã mấy năm mà làm việc gì cũng chưa ổn, ta không trông chừng làm sao được. Con đừng lo, mau đi làm việc đi.”
“Mẹ, A Thúy sức khỏe yếu, không làm việc nặng được, mẹ thông cảm một chút đi.” Hán tử khuyên nhủ.
Lão thái bà trừng mắt với hắn:
“Con ăn nói kiểu gì thế, nó không khỏe, chẳng nhẽ lão thái bà này thì khỏe sao? Năm xưa ta đi làm dâu cũng khác gì nó bây giờ? Con ra ngoài làm việc đi, mẹ làm việc gì cũng có chừng mực.”
“Hôm nay hài nhi đói bụng, uống hết bát cháo này đã.” Hán tử mỉm cười đôn hậu.
Lão thái bà chỉ cười rồi hối thúc hắn đi làm.
Khi người đã đi khuất bóng, đột nhiên lão thái bà quay lại, vung tay, một cái bạt tai rơi lên mặt Mã Thị, lập tức sưng đỏ lên, sau đó nghiêm giọng quát:
“Đồ nữ nhân vô dụng, tưởng là cháo bị khét mà tôi không ngửi ra sao? Có phải cô cảm thấy Trương gia nhà ta có tài sản nên muốn lãng phí thế nào cũng được phải không? Đến một chuyện nhỏ cũng không làm được, chi bằng sớm cuốn xéo khỏi đây! Đừng có quyến rũ con trai tôi nữa!”
“Con không có… không ạ…” Mã Thị trông vô cùng yếu ớt, bị chửi mà chỉ biết khóc.
“Con hồ ly tinh như cô còn không cái gì? Chẳng qua chỉ là con gái của một gia đình sa sút, nếu không phải năm xưa đã đính ước, lại nghe nói cô hiền thục, hiểu chuyện thì tuyệt đối ta không cho Đại Ngưu lấy cô làm vợ.” Lão thái bà mắng chửi rất hung hãn. “Không ngờ lại là cái đồ mặt dày, việc đã không làm được, ngày nào cũng xúi giục con trai tôi nghe lời cô, chống đối với tôi, có phải cô muốn làm cho bà già này tức ૮ɦếƭ hoặc đuổi tôi ra khỏi nhà hay không?”
“Con không xúi giục chàng, thực sự không đâu ạ!” Mã Thị ra sức thanh minh.
Tôi thấy Mã Thị bị bắt nạt thì hơi tức giận, thế là gầm gừ thể hiện sự bất mãn, để bà ta cẩn thận một chút. Không ngờ lão thái bà kia thò chân ra đá tôi, miệng còn quát:
“Con mèo hoang ở đâu đến đây? Có phải cô lén lấy thức ăn trong nhà cho nó không?”
Mã Thị đến khóc còn chẳng dám, chỉ nghẹn ngào nói:
“Hôm nay lúc nhóm bếp, con không cẩn thận suýt bị ngã vào đống lửa, nhờ con mèo này xông đến, con giật mình tỉnh dậy nên mới không sao. Con cũng không biết nó ở đâu ra.”
“Nhóm lửa mà cũng bị ngã, đủ thấy cô vô dụng thế nào.” Tâm địa lão thái bà còn độc ác hơn cả tôi năm xưa khi xưng vương ở Lạc Anh Sơn, “Sao không thiêu ૮ɦếƭ cô luôn, để cô đỡ phải ngày nào cũng nghĩ đủ lý do không làm việc.”
“Con… con chỉ là buồn ngủ quá.” Mã Thị lí nhí.
“Làm vợ bao lâu nay, gà còn đẻ trứng rồi mà còn không thấy cô đẻ được một đứa.” Bã lão lại nghiến răng, “Buổi tối không biết làm những việc mất mặt gì với Đại Ngưu mà không thấy sinh con! Còm không mau cút đi làm đi hả!”
Mã Thị ngậm nước mắt, bưng mặt chạy ra ngoài. Tôi vô cùng phẫn nộ, nhưng bất lực vì mình là mèo không tiện mở miệng nói chuyện, thế là tôi nhân lúc lão thái bà quay người đi ra cửa, lén dùng đuôi quấn chân bà ta, khiến bà ta bị ngã xuýt xoa kêu đau, luôn miệng chửi con mèo hoang, nhưng Mã Thị đã chạy đi gánh nước nên bà ta đành phải chống tay xuống đất một mình đứng lên, vừa chửi vừa quay về phòng ngủ tiếp.
Mặc dù như thế, tôi vẫn vô cùng ấm ứt vì bà già không những đánh người còn chửi tôi là mèo hoang, đang định đánh gãy mấy khớp xương của bà ta thì phát hiện ra trời đã sáng, nhà này lại ở giữa thôn, xung quanh đông người đi qua đi lại, rất khó hạ thủ, đành phải tạm thời nhẫn nhịn, tiếp tục đuổi theo Mã Thị học sự hiền thục. Tôi định bớt thời gian biến thành người trò chuyện với nàng ta, thỉnh giáo kinh nghiệm.
Nhưng tôi chẳng tìm được cơ hội nào để lại gần nói chuyện. Mã Thị gánh nước xong thì đi cho gà, cho lợn ăn, sau đó thì quét dọn nhà cửa, quét dọn xong bắt đầu làm cơm trưa, bà lão kia hình như chỉ bị ngã rách da, vết thương không nặng, vẫn ngoác miệng ra chửi Mã Thị suốt nửa canh giờ, vết thương của mình cũng đổ tội cho nàng ta, lại ra tay đánh nàng ta mấy cái rồi mới chịu đi nghỉ.
Mã Thị bị đánh bị mắng xong, xoa vai, đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh, trong căn phòng có một cỗ máy rất cổ quái, có thể dệt ra được tấm vải màu đất. Tôi ngơ ngác nhìn, cố gắng nghĩ xem hành vi của nàng ta rốt cuộc có chỗ nào tài giỏi, nhưng tôi không nghĩ ra được, thế là tiếp tục biến thành mèo, chạy vào nhìn lén. Lúc này Mã Thị đã bỏ vải ra rồi đi làm cơm tối.
Thức ăn tối rất thơm, khiến bụng tôi đói reo lên òng ọc.
Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay to lớn xách lên, là Hướng Thanh đi tìm tôi tới đây, chàng hỏi:
“Nàng ở đây làm gì, cơm nấu xong cả rồi, mọi người đang chờ nàng về ăn đấy.”
Tôi vội vàng gật đầu, nhảy lên vai chàng, ngồi trên đó quay về, bên cạnh có hai người đàn bà tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đi qua, đang thì thầm nói chuyện với nhau.
Một người nói:
“Con dâu tôi ngày nào cũng cãi lại tôi, bực mình lắm.”
Người kia nói:
“Haiz, nếu được bằng một nửa con dâu của Mã gia thì tốt quá, đúng là một người hiền thục, đánh không đánh trả, chửi không cãi giả, tôi mà có đứa con dâu như thế thì chắc chắn sẽ nịnh nọt, dỗ dành nó, tiếc là con trai mình không ra gì, cưới phải một con hổ cái.”
“Con trai của Mã gia rất được, thật thà mà lại nghe lời, nhưng bà mẹ chồng thì lợi hại thật, một nữ nhân hiền thục như thế mà bà ta cũng ra tay đánh được.”
“Đúng là đáng tiếc…”
Hai người họ vừa đi vừa bàn tán về sự hiền lương thục đức của Mã Thị, tôi nghe xong mới vỡ lẽ ra, hóa ra sự hiền thục mà mọi người nói chính là bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi giả! Ngày mai tôi sẽ tìm mẹ chồng mình để bà đánh bà mắng! Hướng Thanh đi mãi, chẳng hiểu sao tự nhiên lại rùng mình.
Tôi đắc ý về nhà ăn no cơm, rồi lại ôm Hướng Thanh ngủ ngon lành, hôm sau, trời còn chưa sáng tôi đã bò dậy, rón rén đi ra ngoài, đi về phía nhà mẹ chồng.
Mẹ chồng với đại bá hình như đều chưa dậy, mấy con gà ở ngoài thấy tôi đến thì rùng mình, vội vàng nấp vào một chỗ, không dám lên tiếng.
Tôi lẳng lặng vào bếp đi một vòng, chẳng tìm thấy y phục để giặt, thế là cũng học theo người ta nấu cháo.
Tôi dùng tay P0'p vụn gạo, rồi lại dùng nước suối ngâm nửa canh giờ, cho vào nồi, liên tục khuấy. Khi cháo đã chín, tôi cố ý để nó bị khét, sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa bếp, P0'p cổ một con gà ép nó phải gáy, sau đó chờ mẹ chồng dậy chửi.
Đại tẩu Pu'i gọn tóc lên trên, xách thùng y phục, ngáp dài đi ra ngoài cửa, thấy tôi ở trước cửa nhà mình thì tò mò hỏi:
“Đệ muội tới đây làm gì?” Tôi không trả lời, nàng ta nhìn thấy nồi cháo khét trong bếp, bất giác bật cười. “Muội còn tới đây làm bữa sáng cơ à? Ngoan quá.”
“Cái đó… muội…” Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ đành nhìn nàng cầm thìa múc một bát cháo ra ăn.
Cháo khét khiến nàng ta hơi chau mày:
“Hình như lửa hơi quá, nhưng vẫn ăn được, lần sau đệ muội nấu cháo nhớ để ý, chỉ cần sôi một lúc là được.”
Nói xong, đại tẩu vẫn ăn hết sạch bát cháo, lại còn cảm ơn tôi, xách quần áo bỏ đi.
Chẳng nhẽ cháo này vẫn chưa đến mức để bị đánh bị mắng sao? Tôi nếm thử, thế là lại đun thêm chút nữa cho khét hơn, rồi ngồi chờ mẹ chồng ra nếm.
Chờ rất lâu, trời đã sáng bảnh ra mà mẹ chồng mới ra khỏi phòng, day day mắt đi vào bếp, suýt nữa thì vấp phải tôi, bất giác kinh ngạc hỏi:
“Sáng sớm con không ở nhà, tới đây làm gì?”
Tôi vội vàng đứng lên:
“Con nấu cháo cho mẹ uống.”
“Con… con làm gì mà tự nhiên chạy tới đây nấu cháo?” Sắc mặt mẹ chồng đầy cảnh giác. “Có phải có việc gì cần nhờ mẹ không?”
“Mẹ thử xem, thử xem.” Tôi không trả lời. Múc cháo ra rồi luôn miệng mời bà ăn, sau đó nghểnh cổ lên chờ bị đánh.
Mẹ chồng ngửi mùi, cầm thìa nếm một miếng, suýt thì nôn ra. Bà nhìn vẻ mặt chờ đợi của tôi, chần chừ lúc lâu mới lau mồ hôi rồi nói:
“Con… đã cố gắng lắm rồi… cháo cũng được, nhưng mẹ không thích ăn lắm, con mang về cho Hướng Thanh đi.”
“Có phải là không ngon không ạ?” Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi.
“À… cái này… ngon hơn lần đầu con làm một chút.” Mẹ chồng an ủi.
Tôi ngơ ngác, hỏi tiếp:
“Mẹ không giận à?”
“Vì sao lại phải giận?” Mẹ chồng không hiểu.
“Con… làm cháo bị khét, làm không tốt việc nhà.”
Mẹ chồng nghe thấy thế thì mặt giãn ra:
“Chỉ sợ con dâu lười, không sợ con dâu vụng, việc là do mình, con làm việc nhà chưa giỏi không sao, sợ nhất là con không chịu làm, chỉ cần nỗ lực thì sẽ tiến bộ.”
Tôi thấy bà không nổi giận thì hơi thất vọng, thế là nghĩ lại những lời nghe thấy hôm qua, lại vui vẻ nói:
“Con quyến rũ Hướng Thanh đấy.”
“Thế nên nó mới lấy con.” Mẹ chồng chẳng đếm xỉa gì tới tôi, đi mở thùng gạo, lấy gạo ra cho gà ăn.
Tôi vội vàng nói tiếp:
“Con không đẻ trứng.”
Mẹ chồng khựng lại:
“Con nha đầu, nói liên thiên gì thế? Tiểu Mao của con chẳng phải là cháu nội mẹ sao? Hơn nữa mới cưới nhau vài ngày, làm sao mà sinh con được?”
Nói xong bà lắc đầu, mặc tôi vẫn đang vò đầu bứt tóc không biết làm thế nào, bỏ đi ra ngoài. Lúc này họ đang chuẩn bị xây lại một cái nhà to hơn nên cần chuẩn bị nhiều lương thực để cho người làm giúp ăn, bởi vậy rất mệt. Thấy tôi cứ lại gần, thế là họ bảo tôi làm giúp, cho dù tôi làm sai thế nào họ cũng không đánh không mắng, không nổi giận, cả ngày vui vẻ nhìn nhà mới, chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
Chẳng bao lâu sau thì Hướng Thanh cũng tới, có chàng để ý nên tôi không có cơ hội gây sai lầm. Ngoài việc ngoan ngoãn ngồi một bên đưa trà nước ra thì tôi chẳng làm việc gì cả.
Tôi buồn rầu vô cùng, thế là len lén hỏi Hướng Thanh:
“Vì sao mẹ chồng không đánh người?”
Hướng Thanh ngơ ngác:
“Vì sao mẹ ta phải đánh người? Ngoài ưa thể diện ra thì cả đời này bà chưa đỏ mặt hay ra tay đánh ai bao giờ.’
Xong rồi, tôi hết cơ hội hiền thục rồi.
Buồn bã về nhà, Tiểu Trà sán đến hỏi tôi đi đâu. Thế là tôi trút hết bầu tâm sự với nàng ta, không ngờ Tiểu Trà nghe xong thì tức quá, nhảy dựng lên quát:
“Cái bà già kia đúng không phải là người! Làm gì có ai bắt nạt con dâu như thế! Mà Mã Thị cũng chẳng ra gì! Đổi lại là muội, muội sẽ lập tức đánh trả! Cùng lắm thì bị chồng bỏ.”
Lúc này Ngân Tử đang đi tới cửa sổ, tò mò ló đầu vào hỏi:
“Nàng định đánh ai? Định bỏ ai?”
Tiểu Trà lập tức quay đầu lại, nụ cười nở tận mang tai:
“Không đánh ai, nói chơi thôi, ha ha… ha ha…”
Ngân Tử ồ một tiếng:
“Trưa nay ta muốn ăn trứng gà, phải hấp, nhưng không hấp kỹ quá.”
“Được thôi.” Tiểu Trà đáp rất nhanh nhẹn. Khi hắn đi xa rồi, Tiểu Trà lại khoác lên bộ mặt hung hãn, giáo huấn tôi. “Làm gì có ai hiền thục kiểu như thế? Miêu Miêu, tỷ nghĩ gì thế! Thế là bắt nạt, người ta đồng tình với Mã Thị yếu đuối nên mới khen nàng ta hiền thục, sống thế thì sống làm sao được?”
“Thế làm thế nào?” Tôi cảm thấy hình như lời Tiểu Trà nói cũng có lý.
“Thuận theo tự nhiên là được, mẹ chồng nhà tỷ có vẻ tuy là cố chấp nhưng cũng không phải người hay bắt nạt người khác, dù sao thì cũng sống riêng nên tỷ nghĩ nhiều làm gì! Ngược lại còn khiến Hướng Thanh khó xử, không gây phiền phức cho mẹ chồng, thi thoảng tặng món quà hiếu thuận, có việc gì thì lập tức tới giúp đỡ, như thế là được rồi.” Tiểu Trà tiếp tục giáo huấn. “Có điều bà già kia thực sự đáng ghét! Quá là đáng ghét!”
“Thế… xử lý bà ta?” Tôi lại nhớ tới chuyện vô duyên vô cớ bà ta chửi mình, lại còn đặt ra tiêu chuẩn hiền thục sai lệch, lửa giận bốc lên, nhưng vẫn còn lo lắng, “Bây giờ ta không *** nữa, bà già đó e rằng cũng không đánh được, ngộ nhỡ đánh mà để xảy ra chuyện gì thì Hướng Thanh sẽ trách ta.”
Tiểu Trà đảo tròn đôi mắt, nói nhỏ:
“Hay là chúng ta làm thế này…”
“Việc này thì ta làm được, nhưng cách này hữu hiệu không?” Tôi hơi hoài nghi. “Cảm giác chẳng có tác dụng gì.”
Tiểu Trà giơ tay tỏ ý không vấn đề, rồi chạy đi hấp trứng cho Ngân Tử, buổi tối lại tìm tôi lén lút thương lượng, còn bắt tôi tìm cái ghế, đưa nàng ta đi ra chợ mua đủ các loại tiền giấy, bắt tay vào làm đạo cụ.
Chúng tôi lén lén lút lút làm tới nửa đêm, mãi tới khi Hướng Thanh với Ngân Tử tới giục thì mới cất đồ đi cẩn thận rồi ngoan ngoãn về phòng.
Hướng Thanh đi một lúc, tự nhiên nói với tôi:
“Vừa đủ thì phải dừng lại, đừng quá đáng quá, coi chừng để lộ tung tích.”
Tôi đoán có lẽ chàng biết tôi định làm gì, thế là vội vàng đồng ý, sau đó Hướng Thanh lại góp ý cho tôi mấy ý kiến đáng tin cậy nữa.
Tôi chờ trời sáng, luyện tập với Tiểu Trà cả nửa ngày trời, tìm đủ người rồi chờ canh ba nửa đêm sẽ hành động.
Một vở kịch ma đáng sợ nhất sắp bắt đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc