Hoa Miêu Miêu - Chương 11

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

DỰ TIỆC Ở LONG CUNG
Hải sản! Hải sản! Sơ thích của mèo! Sau khi được biết có thể ăn bất kì các loại cá biển, hàng ngày tôi đều bám lấy Bích Thanh Thần Quân, giở mọi chiêu để anh ta đưa tôi đi dự tiệc.
Lấy hết sự can đảm của mèo, dưới sự khẩn cầu không sợ ૮ɦếƭ không sợ mắng không sợ bị đánh, cuối cùng anh ta cũng mở miệng đồng ý để cho tôi cùng đi đến Long Cung chơi, điều kiện đầu tiên là tuyệt đối không được rời người anh ta, bất kì cử động nào đều phải được anh ta ra hiệu mới được hành động. Tôi bất chấp tất cả, đều đồng ý tất cả.
Chờ đợi trăng sáng, cuối cùng cũng đến ngày được đi, Cẩm Văn thay giúp tôi cái váy hoa sen màu trắng ngà trên người tôi, bên ngoài choàng lớp voan mỏng, tóc tết thành bím, mỗi bên rũ xuống ba sợi dây tơ dài, cắm thêu hoa mẫu đơn. Cả người kết đầy hoa, tôi ngồi đau hết cả ௱o^ЛƓ, rất muốn bỏ đi, nhưng Cẩm Văn nói nếu không ngồi yên để cô ta chải đầu trang điểm, Bích Thanh Thần Quân sẽ không đem tôi đi cùng… Suy tính hơn thiệt, đành phải ngoan ngoãn ngồi, nhưng tôi ghét mùi son phấn khó ngửi, nên sống ૮ɦếƭ cũng không để cô ấy bôi lên mặt mình.
Khó khăn lắm mới mặc xong quần áo, tôi nhanh chóng lao về phía đại sảnh, Bích Thanh Thần Quân mặc áo hàng ngày màu trắng có thêu hình con rắn đang đứng đợi tôi, anh ta nhìn thấy tôi chớp mắt, ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhanh chóng cười dịu dàng với tôi, sau đó khoác lấy tay tôi, đem theo Cẩm Văn và Tiểu Lâm tổng quản cùng đi đến long Cung, Đãi Đồng dắt con thú Kì Lâm và hai con Thiên Mã đến, tất cả cùng đi.
Tôi ngồi cùng với sư phụ, hai người kia đi theo sau, chạy nhanh như gió, rất nhanh đến bờ Đông Hải. Sóng to gió lớn, cuộn trào mãnh liệt, các hoa nước cuốn từng đợt như sương mù, phóng mắt ra xa, trời và biển giao nhau một màu, xanh thẳm trọn vẹn một khối, dường như không nhìn thấy ranh giới, chỉ có ánh mặt trời màu đỏ ở góc trời, từng đàn cá tung tăng ở trên biển, đẹp không sao tả xiết. Tôi đang muốn hỏi Bích Thanh Thần Quân làm thế nào để vào Long Cung, ngược lại anh ta trực tiếp thúc con Kì Lân lao xuống biển, sợ nước tôi the thé kêu lên ôm chặt lấy anh ta không thả, nhắm hai mắt lại và nín thở, sợ nước ngập ૮ɦếƭ… Bích Thanh Thần Quân giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng tôi, lại vỗ mấy cái, tôi đợi rất lâu vẫn không cảm thấy nước biển tuôn vào người, thế là cẩn thận mở mắt ra, trái lại có một lớp bóng hơi màu trắng bao xung quanh, đang dần dần chìm xuống.
Xung quanh bóng hơi đều là nước biển, vô số loài cá đang bơi lội tung tăng, san hô và hải thảo đang hòa màu đua sắc xung quanh, các đóa hoa còn đẹp hơn cả trên mặt đất, tôi phấn khích kêu lên, giơ móng vuốt ra ngoài bóng hơi bắt cá nhỏ, nước biển mát lạnh trái lại không làm ướt tay tôi, nổi lên trên mặt nước. Thần sắc của Cẩm Văn cũng rất H**g phấn, bởi vì đây là nhà của cô ấy, cô ấy đột nhiên giới thiệu cảnh vật xung quanh tôi, còn dặn dò:”Ngươi cẩn thận một tí, đừng giơ tay ra làm ướt quần áo.”
Bích Thanh Thần Quân giải thích với tôi:”Đây là Tỳ Thủy Châu Long Cung dùng để đãi khách, đem theo thiếp mời đến mới vào được trong biển, nước trong phạm vi bán kính năm trăm mét tự động tách ra, và tự khống chế hành động.”
Đang nói, Đồng Tử đón khách của Long Cung đến, tôi ngửi thấy trên người anh ta có mùi tôm rất dễ chịu, bất giác đến gần cắn một phát, anh ta sợ run lẩy bẩy, không dám đi lên phía trước, đành phải dẫn đường từ xa, Bích Thanh Thần Quân dở khóc dở cười.
Bởi vì thực tại tôi quá H**g phấn, Bích Thanh Thần Quân bảo Đồng Tử dẫn đường đi tốc độ chậm, có thể ngắm phong cảnh trong biển, tôi thấy một số cá to, liên tục chảy nước bọt, ước gì nuốt toàn bộ chúng nó vào bụng, nhìn thấy Cẩm Văn đang tái nhợt ở bên cạnh.
“Nhìn kìa! Ở đấy có một cô gái nửa người dưới là cá đang ca hát.” Tôi phấn khích hét to lên,”Bên kia còn có đứa bé gái đội vỏ sò kìa! Nó đang nhìn chúng ta cười!”
Bích Thanh Thần Quân xoa đầu tôi giải thích:”Đó là những yêu tộc của đáy biển, thuộc phạm vi cai quản của Long Vương.”
Tôi lại hét lên với Cẩm Văn:”Ngươi biến trở lại nguyên hình đi! Ta muốn nhìn thấy!”
“Không được.” Cẩm Văn luôn mồm nói,”Ta sợ ngươi không nhịn được lại cắn ta.”
Tôi rất buồn, cô ấy thật xem thường khả năng tự kiềm chế của tôi. Đang cười nói, chớp mắt đã đến Long Cung rồi, tôi không biết hình dung sự huy hoàng của cung điện này như thế nào, nó không giống kiến trúc nền mã của Tiên Cung, to đẹp đàng hoàng, có tám cái cột to để chống đỡ Long Cung lên tận trời xanh, khiến cho Long Cung ngăn cách với nước biển, giẫm lên đó, giống như đang đi trên mặt đất, mỗi hàng ngói trong cung điện đều được đúc bằng vàng, bậc thềm được chạm bằng ngọc trắng, trên đường đi trải ngọc Phỉ Thúy, vô số Dạ Minh Châu trang điểm xung quanh, san hô xung quanh tạo thành các loại cảnh quan khác nhau, Trân Châu to giống như cục đất sét ở trong bể.
Tên lính tôm đến đón khách liếc tôi một cái, không dám đến gần, nhanh chóng dắt con thú Kì Lân đi bên cạnh, Bích Thanh Thần Quân dắt tôi sải bước lên bậc thềm, vào chính sảnh. Trong sảnh đang múa hát thanh bình, mười mĩ nhân đội lốt vỏ trai mặc váy dài mỏng, tay cầm quạt đỏ nhảy múa nhẹ nhàng, có một tốp thiếu niên mặc trường bào rộng đang đàn hát trên vỏ ốc từ đằng xa. Trong không khí bao phủ đầy mùi cá, khiến cho mèo tôi càng H**g phấn, Bích Thanh Thần Quân len lén cấu tôi một cái, làm cho tôi chú ý đến thái độ… Và ra hiệu bằng tay nếu tôi không ngoan anh ta lập tức đưa về nhà. Tôi vội vàng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám thở, theo sát anh ta lên phía trước.
Long Vương ngồi ở trên cao nhìn thấy chúng tôi vào, đích thân xuống đón, ông ấy là người đàn ông trung niên xem ra rất hòa nhã dễ gần, có hai chòm râu dài, mỗi khi nói cứ đung đưa qua lại, tôi nhẫn nại rất lâu mới khống chế được động tác giơ tay ra túm lấy râu.
“Khó khăn lắm Bích Thanh Thần Quân mới đại giá đến đây, không nghênh đón từ xa.” Long Vương hòa khí khoanh tay.
Bích Thanh Thần Quân lấy hộp quà Tiểu Lâm đang cầm, lạnh nhạt nói:”Đây là linh chi vạn năm, chúc Long Vương thêm phúc thêm thọ.”
“Khách khí khách khí.” Long Vương vui vẻ, đích thân dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi, tôi cũng không khách khí ngồi bên cạnh Bích Thanh Thần Quân, Cẩm Văn và Tiểu Lâm ngồi ở một bàn tròn khác ở đằng xa, cùng bàn với tùy tùng Thần Quân đem theo.
“Cá, mùi vị thơm ngon của cá!” Bích Thanh Thần Quân vẫn nói chuyện khách khí với Long Vương, tôi *** *** môi, nôn nóng ngửi mùi vị thơm ngon của cá được bày trên bàn, chuẩn bị đánh chén no nê, trái lại anh ta len lén ấn huyệt đạo gì của tôi khiến toàn thân tôi bất động… Cũng không nói được, phẫn nộ nhìn anh ta, ngược lại anh ta không nhìn vào mắt tôi, cho đến khi nói xong chuyện với Long Vương, mới khoa trương nói với tôi:”Phải chính thức mở tiệc mới được ăn.”
Tôi vội vàng dùng dáng vẻ đáng thương, dùng ánh mắt ra hiệu:”Ngài yên tâm đi, tôi không ăn vụng.”
Bích Thanh Thần Quân do dự một lát, giải huyệt đạo trên người tôi, tôi đang tính toán làm thế nào để nuốt con tôm to ở góc đằng kia mà thần không biết quỷ không hay, không ngờ anh ta lại giơ tay dưới bàn, nắm chặt tay tôi, tay anh ta rất to, hơn nữa nắm rất chặt, khiến tôi ngượng ngùng tiếp tục tiến hành hành động tiếp theo.
Khó khăn bốn bề, trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện một con tôm to, trong đầu tôi sáng bừng lên, tôi vội vàng ngẩng cao đầu cắn, không ngờ con tôm to lao đến bên cạnh, vội vàng xoay người nhìn theo, hóa ra là Ngao Vân cầm con tôm to trong tay cười đưa đẩy nhìn tôi.
“Tam Thái Tử, ngươi đừng trêu đùa nó.” Bích Thanh Thần Quân không vui nói.
“Meo~ tôi muốn ăn.” Tôi vội vàng kêu nho nhỏ.
“Không sao không sao, tiệc trong nhà thôi, Thần Quân không cần phải chặt chẽ với cô ấy như thế.” Ngón tay của Ngao Vân nhanh chóng lột vỏ con tôm to, anh ta tiện tay nhét con tôm vào miệng tôi, vui vẻ hỏi, “Ngon không?”
“Ngon! Ngon!” Tôi vừa ăn vừa nói,”Ngươi đúng là người tốt!”
“Tam Thái Tử!” Giọng của Bích Thanh Thần Quân càng không vui.
Ngao Vân vội vàng xin lỗi, chạy đi chào hỏi khách khứa ở các bàn tiệc khác, Bích Thanh Thần Quân nhìn và chờ đợi tôi ăn thức ăn, thở dài, cuối cùng thò tay bóc tôm, đút từng con cho tôi ăn.
Những điều lí thú cũng qua đi, trên sân khấu những điệu múa quạt của các mỹ nữ đội lốt vỏ trai được thay thế bằng điệu nhảy nước của các mỹ nữ cá, bàn của Bích Thanh Thần Quân vỏ tôm và xương cá chất cao như núi, ăn nhiều đồ ăn trên bàn tiệc nhất, toàn bộ đều là thành quả mà tôi nỗ lực đạt được.
“Còn muốn ăn thêm cá không?” Động tác gỡ xương cá của Bích Thanh Thần Quân rất xuất sắc.
“No rồi.” Tôi xoa xoa cái bụng căng tròn, cuối cùng cũng cảm nhận được các ánh mắt kì lạ xung quanh, không biết bọn họ đang nhìn cái gì. Lẽ nào chưa từng nhìn thấy mèo ăn cá sao? Bất giác cau mày, tôi ngước đầu lên phát hiện Bích Thanh Thần Quân chưa có cái gì vào bụng cả, trong lòng hơi áy náy, vội vàng lấy lòng, thò tay lấy một bát nho biển, quấy lên xúc một thìa to đút lên miệng anh ta, cười híp mắt nói,”Sư phụ ăn đi.”
Mặt của Bích Thanh Thần Quân hơi đỏ, anh ta vội vàng đón lấy thức ăn trong tay tôi, ăn một miếng to:”Để ta tự ăn.”
Tôi cảm thấy bản thân mình cái gì cũng không biết làm, thật xấu hổ, vội vàng nhìn ngó khắp nơi, nhìn thấy rất nhiều Đãi Nữ đang rót R*ợ*u cho Bích Thanh Thần Quân và các Tiên Nhân, cũng muốn bắt chước cầm một bình R*ợ*u rót một ly đầy cho anh ta:”Sư phụ uống đi.”
Đúng lúc đấy, Long Vương từ trên ghế ngọc bước xuống, đến trước mặt Bích Thanh Thần Quân, giơ cao ly R*ợ*u:”Hôm nay khó khăn lắm Thần Quân mới đến dự, cạn một ly với bản Vương nhé!”
Bích Thanh Thần Quân do dự một lát, giơ ly R*ợ*u lên uống hết, tôi vội vàng tiến lên phía trước rót R*ợ*u, rót đầy cho anh ta, vui vẻ nói”Uống tiếp đi.”
“Ưm, ngoan thật.” Long Vương khen ngợi sự hiểu chuyện của tôi, lại nói với Bích Thanh Thần Quân,”Uống một ly không đủ thành ý, phải uống đủ ba ly.”
Bích Thanh Thần Quân không biết làm sao, đành phải nâng ly lên, uống ba ly R*ợ*u vào bụng, mặt anh ta hơi đỏ, tiếp theo đó, Mạc Lâm tiên nhân nhao nhao lên trước uống R*ợ*u với anh ta, tôi tỏ lòng trung thành đảm đương việc giữ bình R*ợ*u, liên tục rót đầy cho anh ta, khiến anh ta không có bất kì sự cự tuyệt nào, rất nhanh… Khuôn mặt anh ta đỏ ửng…
“Miêu Miêu… Đừng rót nữa.” Mắt của anh ta hơi mơ màng, xem ra càng đẹp.
Tôi vội vàng hỏi:”Sư phụ, ngươi no chưa?”
“No rồi no rồi.” Bích Thanh Thần Quân không uống nữa, sau đó ngồi ở bàn tiệc không nói lời nào, bất kì người nào đến bắt chuyện anh ta đều không đáp lại, ngồi giống như tượng Bồ Tát, Mạc Lâm đến xem tình hình, chế giễu anh ta cũng có ngày say R*ợ*u.
Bích Thanh Thần Quân cũng mặc kệ ông ấy, ngồi thừ người ra.
Tôi thấy không có việc để làm, bỏ bình R*ợ*u xuống, bắt đầu cảm thấy chán nản, ngáp mấy cái, muốn nằm xuống ngủ, nhưng tiếng của mọi người ầm ĩ, cười nói liên hồi, do không ngủ được, muốn đi tìm Cẩm Văn và Tiểu Lâm chơi, không ngờ hai người bọn họ cũng uống rất nhiều R*ợ*u, mặt đỏ gay, không thèm đáp lại lời tôi.
Buồn quá… Tôi nhìn thấy mấy con binh tôm tướng tép mấy mắt ở bên cạnh, cố gắng đè nén *** truy đuổi bọn họ, ve vẩy đuôi ngồi bên cạnh Bích Thanh Thần Quân, nhìn mĩ nhân cá nhảy múa… Bọn họ nhảy rất lôi cuốn, rất đẹp.
Đột nhiên, tôi phát hiện bên ngoài ngách cửa gần đấy, có một cái gậy trêu mèo lông xù, không ngừng vung vẩy lên xuống, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cũng không di chuyển khỏi tầm mắt. Móng vuốt cứ giơ ra co vào, co vào giơ ra, trong lòng toi giằng xé rất lâu, cuối cùng khắc chế không nổi *** bản năng, lao rất nhanh đến đó. Không ngờ gậy trêu mèo đột nhiên biến mất, tôi dùng móng vuốt vuốt mặt, mở to mắt nhìn khắp nơi, phát hiện nó xuất hiện ở đầu hành lang, vẫn cứ không ngừng vung vẩy lên xuống.
“Meo!” Tôi vui mừng lao về phía đấy lần nữa, không ngờ gậy trêu mèo lại chạy tít đằng xa. Cứ như vậy, tôi liên tục vồ, liên tục đuổi, cuối cùng đuổi đến đầu hành lang, xuất hiện trước mắt là khuôn mặt tươi cười đong đưa của Ngao Vân.
“Đúng lúc thế.” Giọng của anh ta không đứng đắn, cái gậy trêu mèo cứ lúc lắc trong tay anh ta, tôi nhớ đến lời dặn của Bích Thanh Thần Quân, vội vàng quay đầu lại, lấy tay che mắt, không nhìn cái gậy trêu mèo. Tên kia dường như muốn trêu tôi, anh ta cố ý cầm cái gậy trêu mèo đong đưa trên đầu tôi, vừa đong đưa vừa ngọt ngào nói,”Miêu Miêu , nhìn lên phía trên.”
Tôi nhè nhẹ hé ngón tay ra, lén lút nhìn cây gậy trêu mèo nhưng rồi lại vội vàng dừng tay lại, giả vờ không muốn chơi trò chơi, nhân lúc anh ta không nghi ngờ dừng tay lại, nhanh chóng xoay mình vồ lấy, đẩy Ngao Vân cùng cái gậy trêu mèo ngã lăn xuống đất.
Nền nhà ở Long Cung đều trải Bạch Ngọc, trơn bóng, tôi lập tức đè lên Ngao Vân và cây gậy trêu mèo của anh ta, *** *** môi, dương dương đắc ý nói:”Đâu hàng đi!”
“Đừng.” Ngao Vân cười hì hì lắc đầu,”Ngươi thật thô lỗ.”
“Hừ hừ, không nghe thì cho ngươi biết tay.” Tôi định chổng ngược đuôi lên, lại nghĩ đến cái đuôi không có lông, vội vàng buông thõng xuống, căm giận uy hiếp.
“Ngươi muốn xử ta thế nào?” Ngao Vân nằm ở trên đất, hé mắt nhìn, cảm giác hơi uể oải.
Tôi suy nghĩ một lát trả lời:”Ta sẽ cắn ngươi!”
“Cắn ở đâu?” Ngao Vân nhướng mày, dường như phấn khích trở lại.
“Ừ…” Tôi bắt đầu thật thà cho rằng anh ta bị đè ngã xuống đất, mái tóc đỏ xõa tung tóe trên nền, trong mắt có lớp sương mê muội, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, từ từ tuột vai áo xuống để lộ xương quai xanh, tuột xuống tiếp, cơ bắp ở dưới lớp áo giáp rắn chắc, eo đeo thắt lưng da thú rất tinh xảo, dưới eo là cặp đù* thon dài, toàn thân toát lên vẻ đẹp hoàn mỹ, giống Bích Thanh Thần Quân.
Ít nhất cũng rắn chắc hơn Mạc Lâm gầy gò một trăm lần, nhưng… Nên cắn ở đâu nhé? Nhìn thấy tôi do dự quá lâu, Ngao Vân nhiệt tình đưa ra kiến nghị:”Hi vọng ngươi đừng cắn vào xương quai xanh của ta, ở đó rất mẫn cảm.
Anh ta nói nơi không được cắn thì tôi càng muốn cắn! Tôi nhanh chóng nằm áp sát người xuống, *** nhẹ lên xương quai xanh của anh ta, lập tức day day.
“Nhẹ một chút.” Ngao Vân co cả người lại, rên nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy eo tôi, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Anh ta còn muốn phản kích sao? Phát hiện bị vây hãm tôi vội vàng kêu lên, cắn càng mạnh, không ngờ hai tay của anh ta bắt đầu vuốt xuống dưới, chạm vào vùng đuôi của tôi, cảm giác như bị điện giật, tôi bỗng nhiên phát hiện, anh ta muốn sờ vào đuôi của tôi, nơi khiến cho tôi cảm thấy xấu hổ mất mặt, làm sao để cho người khác nhìn thấy được? Tuyệt đối không được!
Tôi vội vàng rút hai tay ta, đẩy hai cánh tay đang trói của anh ta ra, nhảy sang một bên, tủi thân mở to mắt nhìn anh ta, tố cáo:”Ngươi sờ vào đuôi của ta sao?”
“Ừm, chưa sờ kĩ.” Ngao Vân so vai.
“Không được sờ!” Tôi to tiếng.
“Tại sao?” Anh ta ngạc nhiên.
“Bởi vì lông của ta vẫn chưa dài ra được!” Tôi nghiêm túc nói với anh ta,”Cho nên không được sờ vào!”
“Ai da!” Ngao Vân cúi đầu cười to.
Anh ta chế giễu tôi rất lâu, vẫn không có dấu hiệu ngừng trêu, đáng ghét… Trong lòng tôi càng oán giận Mạc Lâm, tức giận chạy lên cầu thang, nhặt hòn Trân Châu ở dưới đất lên ném vào người Ngao Vân, ra lệnh cho anh ta không được cười!
Ngao Vân hít thở sâu mấy cái, mới ngưng được cười, sau đó bước đến tỏ vẻ áy náy với tôi vì sự thất lễ của anh ta, và nói muốn tặng quà cho tôi coi như là tạ lỗi.
“Ngươi thích mũ quý được làm từ san hô vạn năm hay là quần áo được may bằng tơ Trân Châu màu đỏ?” Anh ta đứng bên cạnh tôi lấy lòng hỏi.
“Đó là cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thế là Ngao Vân đưa tôi đến hiên cung điện, ra lệnh cho con cua thuộc hạ đi trước lấy hai đồ vật kia ở kho chứa bảo bối ra, quả nhiên hào quang sáng chói, chiếu vào mắt tôi không mở ra được, hơn nữa các Đãi Nữ ở hiên cung điện nhao nhao nhìn tôi với ánh mắt đố kị, ngược lại tôi muốn cũng không thể không cự tuyệt món quà này của anh ta:”Quá nặng!”
“Không đáng quý, Bảo Ngọc thì phải đi với người đẹp.” Ngao Vân xoa đầu tôi nói,”Ngươi mặc lên nhất định sẽ ςướק đi toàn bộ phong thái của Hồng Hạnh Tiên Tử và Hằng Nga trên trời đấy.”
Tôi rung rinh lỗ tai, khổ sở giải thích với tên ngốc này:”Tôi muốn nói là trọng lượng quá nặng, sẽ đè ૮ɦếƭ tôi!”
“Ặc…” Ngao Vân hơi đờ ra, anh ta do dự một lát lại hỏi,”Thế ta tặng ngươi cái trâm Trân Châu bảy màu nhé?”
“Không cần.” Tôi kiên quyết trả lời.
“Thế ngươi muốn cái gì?” Ngao Vân vẫn hào hứng hỏi.
Tôi nhớ lại sự thú vị được bơi lội trong nước cùng với Bích Thanh Thần Quân khi đến dự tiệc, vội vàng trả lời to:”Tôi muốn Tỳ Thủy Châu.”
“Cái đó không đáng đồng tiền.” Ngao Vân khó xử nói,”Tôi chưa từng tặng quà bủn xỉn như vậy cho người con gái mình thích, ngươi chọn cái khác đi.”
“Khôn cần gì, chỉ cần cái này!” Tôi sợ anh ta không cho, vội vàng nịnh bợ cọ cọ lên người mấy cái,”Có cái đấy thì ta có thể xuống biển bắt cá, Tỳ Thủy Châu là được nhất!”
“Ngươi tính toán thật tinh quái.” Ngao Vân lắc đầu ngao ngán, bảo thuộc hạ đi lấy Tỳ Thủy Châu xinh xắn kết thành một vòng xích để tôi đeo.
Tôi tràn đầy hứng thú lập tức lao ra ngoài, muốn nhảy vào trong nước xem hiệu quả như thế nào, Ngao Vân cười khổ sở đi theo sau tôi.
Tỳ Thủy Châu đúng là đồ vật tuyệt vời, sau khi xuống nước, tất cả nước đều biến thành hình cầu, ôm lấy tôi ở giữa, hơn nữa bước chân của tôi đi đến đâu, hình cầu này cũng đi theo về hướng đấy, vui quá tôi cười vang.
Ngao Vân nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng rất vui, anh ta không dùng Tỳ Thủy Châu, chỉ bơi trong nước, tư thế đẹp mắt hơn bất kì loài cá nào, hơn nữa tất cả Thủy tộc nhìn thấy anh ta đều chào hỏi, rất cung kính, dường như là thuộc hạ của anh ta, phát hiện này khiến cho tôi hơi ngượng khi bắt cá chơi trước mặt anh ta.
“Miêu Miêu” Anh ta bơi đến bên cạnh tôi, sờ sờ cái tai mèo của tôi nói,”Có muốn đến vườn hoa nhà tôi không? Đó là nơi đẹp nhất biển Đông.”
Tôi lúc này, sớm đã quên béng lời dặn dò của Bích Thanh Thần Quân, lập tức gật đầu bước theo anh ta.
Đó là một rừng san hô không nhìn thấy ranh giới, lại có vô số hải thảo đẹp đang nhảy múa nhẹ nhàng, còn có rất nhiều con sứa trong suốt bơi lội, ở giữa là một tòa cung điện nhỏ màu trắng.
Tôi rất hào hứng, chạy nhảy khắp nơi, Ngao Vân đi đến bên cạnh tôi nói:”Đáy biển đẹp hơn mặt đất rất nhiều, còn có cá tươi ăn không hết, ngươi muốn sau này ở lại đây cùng ta không?”
“Không được.” Tôi nghĩ cũng muốn nhưng cự tuyệt, “Đáy biển không có mặt trời và cỏ non mềm mại.”
“Ta hàng ngày có thể đưa ngươi lên mặt biển ngắm mặt trời mọc và lặn, và trồng cỏ mềm mại nhất ở cung điện cho ngươi.” Ngao Vân tiếp tục dỗ dành.
Tôi hơi động lòng, ngẩng đầu hỏi:”Thế sư phụ và Cẩm Văn có thể đến cùng không?”
Mặt của Ngao Vân hơi nghiêm, lắc đầu nói:”Chỉ một mình ngươi.”
“Thế thì không cần.” Tôi cũng lắc đầu, “Miêu Miêu thích Ngao Vân nhưng cũng rất thích sư phụ.”
“Sư phụ ngươi bảo thủ như thế, có cái gì hay ho?”
“Bất luận thế nào cũng thích! Không được nói xấu anh ta.”
“Thế lần sau sẽ nói tốt nhé.” Ngao Vân không kiên trì, đành phải cùng cùng tôi chơi đùa trong vườn hoa.
Hai người chơi thật vui, đột nhiên từ xa xa phía bắc vọng đến tiếng sấm, chấn động mạnh làm cho tôi hơi lắc lư. Mặt Ngao Vân đột nhiên biến sắc, vội vàng đứng thẳng người lên nhìn về hướng đó, rất lâu không nói chuyện, tôi hiếu kì hỏi:”Ở dưới biển cũng có sấm sao?”
“Không, truyền âm của nước biển xa hơn ở mặt đất.” Ngao Vân cười khổ sở, vội vàng chỉnh lại quần áo, sai Đãi Nữ ở Tiểu Cung điện đi dắt quái thú mình lân, nhảy lên nói với tôi,”Hình như ở nhà ngục xảy ra chuyện rồi, tôi đi xem sao.”
“Miêu Miêu cũng đi!” Trực giác nói với tôi, dường như xảy ra chuyện hay, thế là gọi với theo, không để anh ta đi một mình, Ngao Vân sống ૮ɦếƭ không chịu, tôi và anh ta tranh chấp bất phân thắng bại, đột nhiên phát hiện toàn thân bị một bóng đen bao phủ, ngẩng đầu lên, là một con quái vật rắn chín đầu, đang nhe năng giơ vuốt nhìn chúng tôi, mỗi cái đầu của nó đều có răng nhọn hoắt, trên mình phủ một lớp vảy dày, xem ra…Ăn không ngon.
“Tiểu tử Ngao Vân kia! Nạp mạng cho ta!” Con quái thú kia quả nhiên biết nói tiếng người, tôi giật cả mình, sau đó nhìn nó giơ đuôi ve vẩy bên người Ngao Vân.
“Tôi nói tam thúc, ngươi đào ngục là không nên.” Ngao Vân không thay đổi thần sắc, ngược lại đẩy tôi sang một bên, và rút ra cây thương dài móc vào cái đuôi đang vung vẩy của nó.
Mặt nước bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, san hô bị chặt đứt bởi sự xung đột tranh chấp hơn thua quyết liệt, tôi sững sờ nhìn, lại bị đuôi của con rắn chín đầu quất vào, ngã xuống bụi san hô, vừa mới ngồi trở lại, không cẩn thận ngồi vào cái vòi bạch tuộc, quấn tôi lại và kêu gào lên. Đáng ghét! Đều do con rắn kì quái không tốt! Tôi phẫn nộ xông lên, lao vào chiến đấu, cào vào mắt một trong những cái đầu của nó.
“Đến thật đúng lúc.” Con rắn chín đầu nhìn thấy tôi đột nhiên ra tay, không buông tha, nó dùng một cái đầu cắn tôi dường như muốn khống chế tôi làm mồi nhử để uy hiếp Ngao Vân.
Tôi hừm một tiếng lạnh lùng, sắp cào đến nơi, đột nhiên các ngón tay xuất chiêu Phá Thiên Trảo, vốn nhìn có vẻ ra đòn rất bình thường không có lực, nhưng lập tức biến hóa mạnh mẽ vô cùng, dứt khoát chặt đứt một cái đầu của nó. Rắn chín đầu thất thanh kêu lên, lùi lại phía sau, cuối cùng không dám khinh địch, anh ta đứng vững trở lại, trên người toát ra một làn khói trắng, biến thành hình người, một người đàn ông kì quái có chín con mắt và tám cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một loại VK khác nhau, cái đầu bị đứt lìa cũng biến thành một cánh tay,nằm trên đất.
“Cẩn thận, ông ta rất lợi hại.” Ngao Vân lo lắng nói với tôi.
Tôi ngược lại không mảy may sợ hãi, nói cho cùng dĩ vãng mấy trăm năm yêu giới, ngoài Bích Thanh Thần Quân ra, không yêu quái nào khiến tôi cảm thấy có cảm giác bị khuất phục, trước mặt tên này cũng không ngoại lệ, hơn nữa Phá Thiên Trảo của tôi nhanh như gió, biến hóa khôn lường, tập kích từ trên không xuống. Con rắn chín đầu dốc sức chống đỡ không nổi, lập tức nổi giận, một cái đuôi của nó hất tôi ra, sau đó kéo cái thương của Ngao Vân lại gần, giữ chặt anh ta trong lòng, nôn ra viên Nội Đơn màu đỏ lấp lánh, hào quang của Nội Đơn chiếu lên mặt nước xung quanh bắt đầu nóng rỡ, sôi sùng sục, và dần biến thành màu đen…
“Tam thúc, người làm sao phải liều mạng với ta?” Ngao Vân giật mình sợ hãi, vội vàng thoát ra kêu lên.
Con rắn chín đầu giận dữ nói:”Nếu không phải năm đó ngươi ngang ngược hống hách khiến cho Giao Giao yêu ngươi thì nó sẽ không ૮ɦếƭ! Ta cũng không đến nỗi phạm sai lầm, bị tống vào nhà giam tám trăm năm!”
“Con gái ngươi yêu ta thì có liên quan gì đến ta? Lại không phải do tôi cố ý cấu kết, cô ấy tự lấy cái ૮ɦếƭ để ép buộc, làm khó dễ để ép ta lấy cô ấy?” Ngao Vân đột nhiên cười điên dại,”Ngươi yêu như thế nào thì nói như thế đấy!”
“Tóm lại, đều là lỗi của ngươi!” Con rắn chín đâù thúc vào Nội Đơn, mặt nước lại lay động:”Ta và ngươi cùng ૮ɦếƭ.”
“Miêu Miêu!” Ngao Vân vội vàng nói to với tôi:” Chạy nhanh! Chuyện này không liên quan đến ngươi!”
Tôi xoa xoa đầu, do dự một lát, đột nhiên phóng mình lao đến, một chân đá vào con rắn chín đầu đang phấn khích, và nuốt lấy viên Nội Đơn màu đỏ kia, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Hai người bên cạnh ngẩn người ra… Con rắn chín đầu không đề phòng chiêu này, nó giật mình kinh ngạc, trong tích tắc Ngao Vân nắm lấy cơ hội, nhanh chóng dùng khuyủ tay thúc mạnh từ phía sau, nới lỏng vòng tay, cây thương trong tay biến thành cái chùy, ném mạnh vào cái đầu lớn nhất của con rắn, con rắn chín đầu thoáng chốc sực tỉnh lại nhưng chưa kịp làm gì thì Ngao Vân dùng chiêu Khốn Long Tỏa bó chặt lấy nó. Tôi lao ra phía đằng xa, nhìn thấy tất cả, cuối cùng cũng hơi yên tâm, không ngờ Ngao Vân bỏ lại con rắn chín đầu, nhanh chóng chạy đến bên tôi, ngược lại nhấc hai chân của tôi lên, sau đó không ngừng run rẩy, vừa run vừa hét:”Nhanh nôn ra! Nôn ra! Đừng nuốt nó vào! Có độc đấy!”
“Meo~” Tôi thở dồn dập, vội vàng nôn viên Nội Đơn trong miệng ra, kêu to thảm thiết:”Ngươi lay ta thì ta đã nôn rồi!”
Ngao Vân thấy tôi không bị làm sao, cuối cùng cũng thở hắt ra, anh ta nhìn viên Nội Đơn ở tên mặt đất từ từ nhộm đen nước biển xung quanh, vội vàng vận công thành một cái ***g chụp hình tròn , chụp cả viên Nội Đơn vào trong đó, sau đó sai binh tôm tướng tép lấy cái bình thủy tinh lại, đặt nó vào đấy, và bịt kín lại. Sau khi làm xong việc đó, anh ta xoay người nhìn tôi, đột nhiên véo tai tôi mắng:”Ngươi là đồ ngốc! Cái thứ đấy không ăn được! Nội Đơn của Ngao Dạ tam thúc tạo ra đã có chất độc rồi, chạm vào là ૮ɦếƭ ngay!”
“Không ૮ɦếƭ đâu.” Tôi buông tay, cảm thấy anh ta đang nói chuyện giật gân,”Hơn nữa tôi cũng không muốn ăn cái thứ đó… Ngươi hung dữ như vậy để làm gì…”
“Ngươi… Ngươi không sợ độc tố sao?” Ngao Vân hỏi.
“Sợ.” Tôi ngạc nhiên hỏi,”Nhưng cái đó không có chất độc…”
Ngao Vân nhất thời không nói nên lời, viên Nội Đơn ở trong bình vẫn toát ra khí màu đen, nhanh chóng nhuộm đen cả bình thủy tinh, anh ta vội vàng hỏi:”Tại sao ngươi lại làm chuyện ngu ngốc này?”
“Kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm của mèo nhà ta mà có.” Tôi đắc ý dạy bảo anh ta :”Chỉ cần ăn trộm đồ của người khác, đối phương nhất định sẽ tức giận truy đuổi, cho nên ςướק đi viên Nội Đơn, con rắn chín đầu kia sẽ truy đuổi ta, ngươi nhân cơ hội đó mà bỏ trốn!”
“Nội Đơn của Yêu Tộc có rất nhiều công năng đặc biệt, ngươi cắn một cái, rất có thể mấ mạng ngay lập tức!” Ngao Vân cắn môi,”May mà ngươi là đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân, không biết anh ta sử dụng chiêu gì, khiến cho ngươi không sợ các chất độc, nếu không đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi!”
Tôi không hiểu anh ta đang tức giận cái gì, đành phải cẩn thận hỏi:”Ngươi không hi vọng ta cứu ngươi sao?”
“Tại sao lại cứu ta? Còn bất chấp mạng sống nữa….” Ngao Vân đột nhiên ngưng nói, do dự nhìn tôi.
Tôi đương nhiên nói:”Bởi vì ta thích ngươi, ngươi là người tốt!”
“Con mèo ngốc…” Ngao Vân không nói nữa, anh ta ngơ ngác nhìn tôi, nhìn rất lâu, nhìn khiến tôi suýt chút nữa ngủ mất, cuối cùng ngại ngùng nói:”Ngươi đối với ta chân thành như vậy… Ta lại không tử tế với ngươi… Xin lỗi…”
Cái gì là không tử tế? Tôi rất ngạc nhiên, nhưng anh ta nói xin lỗi, có ý là không phải chúng tôi là bạn bè sao? Về điểm này, tôi rất vui, thế là ngờ nghệch cười không nói chỉ nhìn anh ta thôi.
Anh ta để cho tôi nhìn mặt hơi đỏ, vội vàng xoay người bảo thuộc hạ tôm đưa Ngao Dạ về nhà lao, dắt đến một con thú biển, đưa tôi quay trở lại phòng tiệc, trên đường về anh ta không có sờ sờ nắn nắn khắp nơi trên người tôi nữa, cũng không có hà hơi trêu ghẹo lên cổ và tai tôi, nghiêm túc giống Thần Quân đưa tôi đi dự tiệc, bất đắc dĩ nhìn vào mắt tôi nói:”Nếu lần sau ngươi lại đến, ta sẽ đưa ngươi đi ngao du bốn biển.”
“Được.” Tôi gật đầu, vội vàng đi nhè nhẹ vào đại sảnh, vẫn nhìn thấy ca múa hát ở đấy, chỉ có nhiều Tiên Nhân say R*ợ*u, Mạc Lâm cũng đã bỏ đi rồi, Bích Thanh Thần Quân vẫn giữ nguyên tư thế lúc tôi đi không nhúc nhích, như một tượng gỗ.
“Sư phụ?” Tôi cẩn thận đẩy anh ta, anh ta đột nhiên ngã vào tôi, cả người va vào cánh tay tôi, hơi thở nhịp nhàng, đã ngủ từ lâu rồi.
Đúng thật là, ngủ giống như em bé, tôi bĩu bĩu môi, nhẹ nhàng đặt đầu anh ta lên đù* của mình, kêu meo meo tự mình cảm thấy âm điệu rất hay, dỗ anh ta ngủ, bản thân tôi cũng lăn ra ngủ… Khi tỉnh dậy, vị trí của tôi và Bích Thanh Thần Quân đã tráo nhau, là tôi ngủ trên đù* anh ta, còn chảy cả nước miếng… Anh ta có vẻ chưa tỉnh R*ợ*u , đang ngáp, nhìn thấy tôi tỉnh dậy, xoa đầu tôi nói:”Trong thời gian ta say R*ợ*u, ngươi có làm loạn không ?”
Tôi đột nhiên nhớ lại lệnh cấm mà anh ta nói trước lúc đi, vội vàng nhìn anh ta bằng ánh mắt trong sáng ngây thơ, liên tục lắc đầu:”Miêu Miêu vẫn nghe lời ngồi ở Long Cung, không có chạy đi đâu cả.”
“Ừ, đứa bé ngoan.” Anh ta hài lòng xoa đầu tôi, lắc lư đứng lên, gọi Cẩm Văn với Tiểu Lâm,”Chúng ta về thôi.”
Cô gái đội lốt vỏ trai vội vàng mang canh giải R*ợ*u lên, Bích Thanh Thần Quân uống mấy ngụm, sau khi tỉnh táo một chút, nắm lấy tay tôi, đi ra ngoài.
Lúc này Đãi Đồng đã dắt thú Kì Lâm và Thiên Mã ra rồi, khi Bích Thanh Thần Quân lao vào trong nước, mặt nước lại tách ra, lần này anh ta không kéo dài thời gian, mà nhanh chóng lao về phía mặt nước biển. Tôi để ý thấy từ đằng xa Ngao Vân cưỡi con thú biển của anh ta, trong bụi san hô, cười tít mắt vẫy tay từ biệt tôi, thế là tôi cũng vẫy nhẹ mấy cái tỏ ý cáo từ.
Khi về đến Huyền Thanh Cung, Bích Thanh Thần Quân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh R*ợ*u, tôi có thể cảm thấy anh ta ra vẻ giữ bình tĩnh đứng vững bước vào phòng, nhưng khi vào trong phòng thì anh ta ngã nhào lên giường, tôi thấy dáng vẻ không giống ngày thường, cảm thấy rất lạ lùng, cũng đi theo vào, trèo lên giường, chui vào trong lòng anh ta ngủ cùng, lần này anh ta không cự tuyệt tôi, mà còn thuận thế ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt, cọ cọ vào tai tôi mấy cái giống như em bé, buồn buồn, khiến tôi suýt bật cười.
“Miêu Miêu?” Anh ta kêu nho nhỏ, vẻ mặt hơi đau khổ.
“Có tôi đây.” Tôi vội vàng xoa nhẹ lên đầu anh ta, an ủi.
Anh ta xoay người tôi một cái, giống như ôm chặt cái gối ôm to, nhắm mắt lại, ngủ tiếp không nói gì nữa.
Tôi ngửi miệng anh ta, dường như có một mùi mật hoa thoang thoảng khiến tôi chóng mặt, thế là hiếu kì thè lưỡi ra, *** một cái, lại cảnh giác nhìn vào mắt anh ta, dường như không bất thình lình mở ra mắng tôi, thế là yên tâm *** tiếp.
Đây là R*ợ*u sao? Dường như rất ngon, tại sao lúc đó tôi không nghĩ đến nếm thử một tí? Hối hận vây lấy tôi, tôi vội vàng nhân lúc Bích Thanh Thần Quân ngủ, *** hết R*ợ*u còn sót lại trên môi anh ta, sau đó hôn lên mắt anh ta, mới hài lòng nhấc cánh tay anh ta làm gối, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Chúng tôi ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau, khi Bích Thanh Thần Quân tỉnh dậy vẫn ôm đầu khó chịu, lại nói không đi Long Cung uống R*ợ*u nữa, lại nhìn tôi lười biếng ngã vật xuống giường, thế là nghiêm túc bảo:”Không được dùng hình người ngủ trên giường của ta!”
“Biết rồi biết rồi!” Tôi thuận mồm nói, căn bản không suy nghĩ gì, thế là xoay người ngủ tiếp.
Bích Thanh Thần Quân hết cách với tôi, một mình đi ra cửa bảo người chuẩn bị cho anh ta trà giải R*ợ*u. Tôi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của anh ta, uống hay không uống, lại do dự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc