Hoa Hồng Ký Ức - Chương 01

Tác giả: Lâm Địch Nhi

CHỦ NGHĨA NGẮN GỌN
Chuyện này đúng là... dở khóc dở cười!
Trì Linh Đồng lẳng lặng ngửa mặt lên trời, trông ngóng ánh mặt trời gay gắt thêm chút nữa, khiến cô bốc hơi thành một làn khói cho xong, đỡ phải đối mặt với tình cảnh làm người ta suy sụp này.
Hai mươi tư tuổi, nếu nghịch chuyển thời không về những năm Dân Quốc, thì giờ con cô cũng biết đi mua xì dầu rồi. Hiện tại cô đang đứng dưới ánh nắng tháng năm chói chang, bị hai vị cán bộ phụ trách đăng ký hôn nhân ép hỏi, rốt cuộc chọn mẹ hay là chọn cha? Cô rất muốn gào to rằng: Ngày xưa hai người kết hôn cũng chẳng thèm mời con, tại sao giờ ly hôn thì chỉ cần một cú điện thoại đã bắt con bỏ mặc mọi thứ, chịu đựng say xe, nhẫn nhịn nôn mửa, ngăn dòng nước mũi, kiềm dòng nước mắt, từ phương trời xa xôi lao thẳng về tham dự?
Hôm qua, sáng sớm bắt đầu đi làm, cô ngồi trên xe buýt, trong đầu hiện lên phương án thiết kế Trang viên Âu Lục thì bà Đàm Trần gọi điện tới, bảo cô xin nghỉ phép ba ngày, trong nhà xảy ra chút chuyện. Cô như bị điện giật từ đầu tới chân, Thanh Đài cách Tân Giang hơn một ngàn kilômét, nếu không phải ngày nghỉ hay ngày lễ quan trọng, bà Đàm Trần và ông Trì Minh Chi cũng không bắt cô phải về nhà làm gì.
Quả nhiên không phải việc nhỏ. Một tháng trước, có một cô gái trẻ ôm bụng tới tìm bà Đàm Trần, nói rằng tôi đã mang thai con của chồng chị, sáu tháng, là thai Long Phụng(1) . Bà Đàm Trần dạy kinh tế học ở Đại học Ninh Thành, ông Trì Minh Chi dạy Tiếng Anh ở Đại học Tân Giang, hai người đều là giảng viên hướng dẫn cho nghiên cứu sinh, cũng được xem như phần tử trí thức cao. Chiều tối ngay ngày hôm ấy, bà Đàm Trần trở về Tân Giang, chẳng cần phải nghiêm khắc tra hỏi thì ông Trì Minh Chi đã khai báo toàn bộ sự việc. Câu chuyện chẳng có gì lãng mạn, cô gái kia tên là Cam Lộ, người Tây An, mới tới Đại học Tân Giang làm kế toán chưa lâu. Ông Trì Minh Chi nhìn cô ta thì luôn nhớ tới Trì Linh Đồng cũng đang bôn ba một mình ở xứ người như vậy, nên luôn quan tâm chăm sóc cô ta. Chăm sóc, chăm sóc, tới một ngày bỗng nhiên bị ma quỷ ám ảnh, không may phạm phải sai lầm mà đàn ông thường mắc. Sau đó Cam Lộ cũng không quấn lấy ông, thậm chí còn cố gắng giữ khoảng cách. Chẳng bao lâu sau, ông Trì Minh Chi nghe nói sức khỏe cô ta không tốt, xin nghỉ để về quê chữa bệnh. Ông còn mừng thầm, chỉ coi đó như một giấc mộng thoáng qua, ai ngờ lại xảy ra chuyện liên quan tới sinh mệnh như vậy. Nếu bà Đàm Trần không ngăn cản, ông Trì Minh Chi đã bế tắc mà tìm tới cái ૮ɦếƭ từ lâu rồi. Sống một đời thanh cao trăng gió, cuối cùng lại rơi xuống chốn phàm trần, một chữ hận sao tả hết tâm tình của ông. Cho dù có yêu hay không, ông Trì Minh Chi vẫn phải trả giá cho giấc mộng thoáng qua của mình.
(1) Thai sinh đôi, một bé trai và một bé gái.
Cam Lộ chỉ là một sinh viên học niên chế năm năm tại đại học nhưng trên phương diện này, một người đến sau như cô ta lại toàn thắng bà Đàm Trần – người phụ nữ có học vị tiến sĩ. Ly hôn vội vã nhưng nhà, xe và tiền tiết kiệm đều không phải chuyện cần bận tâm, chỉ có vấn đề Trì Linh Đồng sẽ ở với ai, hai người họ cảm thấy nên tôn trọng sự lựa chọn của cô. Nên mới nói, dân chủ quá cũng phản tác dụng, Trì Linh Đồng nghĩ như vậy đấy.
Thực ra tranh chấp hôn nhân kiểu này có thể để người trong cuộc tự tới tòa án giải quyết, nhưng một trong hai vị cán bộ đang ngồi đây lại là học trò của ông Trì Minh Chi, nhìn khuôn mặt như phủ một tần sương lạnh của ông, cô học trò không nỡ mở lời. Nhớ hồi còn học đại học, cô thường nhìn thấy ông Trì Minh Chi và bà Đàm Trần đẩy xe nôi tản bộ trên con đường rợp bóng cây, ông Trì Minh Chi nho nhã uyên bác, bà Đàm Trần khéo léo dịu dàng, Tiểu Đồng lại cực kỳ đáng yêu gặp ai cũng cười. Khung cảnh ấy, sau bao nhiêu năm vẫn in sâu trong trí nhớ người ta. Đám học trò gọi đây là lá cờ đầu hạnh phúc, chúng ta cứ đi theo cờ đầu, chắc chắn không lầm đường đâu.
Nhưng ngày hôm nay lá cờ đầu ấy lại ngã xuống, cô học trò nọ cảm thấy rất buồn bã.
Người trông khổ sở nhất là ông Trì Minh Chi, ông tuyệt vọng và suy sụp như thể bị toàn thế giới bỏ rơi. “Đồng Đồng, một tay cha nuôi nấng con nên người, con đã từng nói giờ cha già đi, con sẽ giúp cha lau nước miếng mà.” Ông thấy mình như một khúc gỗ lênh đênh trên mặt biển giữa cơn cuồng phong bão tố, nếu không cố bám lấy Trì Linh Đồng, ông sẽ bị kéo xuống vực sâu vô tận. “Khi con lên năm, mẹ con đi nước ngoài du học. Cha nấu cơm cho con ăn, đưa đón con đi học, cùng con học chữ, chơi trò chơi. Đêm đến, con gối đầu lên tay cha, bi bô hát cho cha nghe những bài hát thiếu nhi, kể chuyện, P0'p trán, dịch chăn giúp cha, rất ngoan ngoãn hiếu thảo. Cha thật sự không thể sống thiếu con...”
Không sai, ông Trì Minh Chi là một người cha hiền hậu, còn bà Đàm Trần lại là một người mẹ nghiêm khắc, thế nhưng anh hùng không kể chuyện đã qua, sống ở hiện tại thì nhất định phải nhìn vào hiện thực. Trì Linh Đồng giúp cha chỉnh chu lại quần áo, trông ông tiều tụy đau buồn như đã già thêm mười tuổi.
Bà Đàm Trần – người vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở lời, bà nhìn ông Trì Minh Chi, trong đôi mắt còn thấp thoáng nỗi đau: “Minh Chi, nếu đến cả Linh Đồng cũng theo ông, vậy tôi còn gì nữa đây?”
Thoáng cái, hai hàng lệ rơi xuống từ đôi mắt của ông Trì Minh Chi, môi ông run lên. Đúng thế, một người phụ nữ năm mươi tuổi đã ly hôn, còn gì nữa đây?
Bà Đàm Trần nói tiếp: “Từ khi kết hôn tới giờ, chúng ta chưa bao giờ cãi nhau. Tính tình của tôi không tốt lại chú trọng sự nghiệp, nhưng ông vẫn luôn bao dung nhường nhịn tôi. Lần cuối này, ông lại nhường tôi, được không?”
Ông Trì Minh Chi khóc nức nở. Bà Đàm Trần lẳng lặng rũ mi, trong lòng tựa như có tuyết đang rơi.
Người học trò cũ và đồng nghiệp quay ra nhìn nhau, thế này vẫn còn muốn ly hôn nữa sao, bọn họ đều nhìn về phía Trì Linh Đồng với ý hỏi dò.
Trì Linh Đồng thoáng nhìn ra bên ngoài, Cam Lộ cũng tới đây, đang đứng dưới bóng cây, hai tay ôm bụng bình thản nhìn về phương xa, vẻ mặt rất yên bình.
Trì Linh Đồng hít sâu, tay phải cầm chặt tay lái. Nghe nói khi con người ta cảm thấy bất lực thì sẽ làm vậy theo bản năng, giúp cho bản thân có thêm sức mạnh và tạo cảm giác an toàn. “Khổng Tước nói với con năm nay là năm nhuận âm lịch, rất hợp để kết hôn. Con quyết định, nhân dịp này sẽ lấy chồng. Trước khi được chồng mang về nuôi, con tạm thời ở chỗ mẹ vài tháng.” Trả lời như vậy rất công bằng, nên hai phía đều có thể chấp nhận được.
Ông Trì Minh Chi lập tức ngừng khóc, vẻ mặt giống hệt bà Đàm Trân, hỏi: “Con có bạn trai rồi?”
Trì Linh Đồng rất tự tin: “Bây giờ vẫn chưa có, nhưng có lẽ anh ấy đang trên đường tới tìm con.”
“Hôn nhân không phải trò đùa, Đồng Đồng, con nhất định phải thật thận trọng.” Ông Trì Minh Chi nói xong lại xấu hổ cúi đầu, ông thực sự không phải tấm gương tốt. “Xin lỗi, Đàm Trân.” Ông đã nói câu này cả ngàn lần, nhưng mỗi khi nói ra vẫn mang cảm giác mệt mỏi tang thương vô cùng.
Bà Đàm Trân đáp lại bằng một tiếng thở dài.
Ông Trì Minh Chi rời đi với hai bàn tay trắng, bỏ lại toàn bộ tài sản, bỏ lại Trì Linh Đồng, bỏ lại mọi thứ mà xưa kia ông luôn gìn giữ. Về sau, ông sẽ lại có con trai con gái bên người, thế nhưng, có những niềm hạnh phúc mãi mãi không thể tìm lại.
Cam Lộ chân thành cảm ơn bà Đàm Trần, cảm ơn bà đã tác thành lòng ngưỡng mộ của cô ta với ông Trì Minh Chi, cảm ơn bà đã cho đôi trai gái trong bụng cô ta có cơ hội sống sót. Cô ta đã sai nhưng cô ta biết phải cảm ơn, cô ta biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ, cô ta sẽ giảm sự tổn thương xuống mức thấp nhất, cô ta trân trọng tình yêu.
Bà Đàm Trân cười nhạt, tao nhã bước qua người cô ta.
“Tình yêu ૮ɦếƭ tiệt.” Trước khi cùng bà Đàm Trân lái xe rời khỏi đây, Trì Linh Đồng nhìn ông Trì Minh Chi qua gương chiếu hậu, ông khom lưng tiều tụy như một cụ già, còn đâu phong thái lịch sự thanh tao của giảng viên Trì trường Đại học Tân Giang nữa.
“Tình yêu không sai.” Bấy giờ thân thể C*ng c*ng của bà Đàm Trân mới buông lỏng, bà không thể không mau chóng tựa vào người Trì Linh Đồng mới ngăn được mình ngã xuống. “Là do giữa mẹ và cha con đã xảy ra vấn đề, nếu ban đầu mẹ không kiên quyết tới Đại học Ninh Thành, có lẽ...”
Phụ nữ là một sinh vật luôn dễ dàng thay đổi, nhưng khi bước vào trạng thái ổn định thì lại trở nên lười nhác, chẳng thiết thay đổi muôn hình vạn trạng nữa. Còn đàn ông là một sinh vật lười nhác, nhưng tình cảm càng ổn định thì lại càng cuồng tay cuồng chân, muốn thêm chút màu sắc cho cuộc sống thường ngày. Bà đã hiểu, nhưng muộn mất rồi!
Trì Linh Đồng buồn bã xoa nhẹ mu bàn tay lạnh lẽo của bà. Cô biết, nội tâm của mẹ không bình tĩnh lý trí như vẻ bề ngoài, lần này từ Ninh Thành trở về Tân Giang để làm thủ tục ly hôn, bà Đàm Trân chưa từng bước vào trong nhà dù chỉ một lần mà luôn ở trong khách sạn. Có thể hiểu được bà đã đau khổ suy sụp tới mức nào. Ngôi nhà kia, lớn thì là việc mua nhà, nhỏ thì là một chậu cây trên bệ cửa sổ, đều là bà tự tay chăm sóc gây dựng nên.
“Mẹ luôn nghĩ, có lẽ đồng nghiệp không hợp để làm vợ chồng, vì quá hiểu nhau, trước mặt nhau cũng như người trong suốt vậy.” Bà Đàm Trân tổng kết kinh nghiệm, “Đồng Đồng, sau này nếu con tìm bạn trai thì phải cố gắng tránh xa đồng nghiệp.”
Trì Linh Đồng không cho là đúng, Tiền Chung Thư và Dương Giáng (2), hai người họ cũng là đồng nghiệp, tại sao có thể bên nhau tới đầu bạc răng long? Hết thảy nhân quả trên thế giới này đều từ con người mà ra. Cô chỉ thấy không cam lòng, mẹ mình xuất xắc như vậy mà lại bị thua cuộc một cách dễ dàng.
Bà Đàm Trân xoa đầu Trì Linh Đồng, bà cũng không nói cho con gái biết lý do mà bà không làm khó ông Trì Minh Chi và Cam Lộ, là bởi vì bà quá hiểu ông Trì Minh Chi, ông quả thực không phải người xấu, cuộc sống sau này ông sẽ sống trong mặc cảm tội lỗi, sự hổ thẹn và áy náy sẽ dằn vặt ông tới ૮ɦếƭ. Hạnh phúc của ông đã chấm dứt cho nên ông mới khóc thương tâm như vậy, còn bà chỉ có thể cố gắng không để mình căm hận ông, nhưng cũng không thông cảm nổi.
________________________
(2). Hai nhà văn lớn của nền văn học Trung Quốc, hai người cũng là vợ chồng.
Ánh nắng của buổi chiều tà tản mạn khắp nơi, xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo non nớt như bé con của Trì Linh Đồng, bà Đàm Trân thấy lòng mình đau đớn: “Cho dù mẹ và cha con có ra sao, Đồng Đồng, con mãi mãi là người mà cha mẹ yêu thương nhất.”
Trì Linh Đồng mím môi, thế thì sao, hiện tại gia đình khiến người ta hâm mộ ao ước ấy đã không còn. Nhưng cô cũng không biểu lộ suy nghĩ ra ngoài, chỉ vui vẻ gật đầu, cười tươi như hoa.
Khi bà Đàm Trân trở lại khách sạn thì vội vã thu gom hành lý, chuẩn bị để ngày mai quay lại Ninh Thành, bà không thể ở lại ký túc xá cho giảng viên nữa, bà phải mua nhà mới, phải cho con gái một mái ấm mới. Trì Linh Đồng nhìn bà khom lưng kéo va li hành lý, bóng lưng gầy gò như một gang bàn tay, cô bỗng thấy chua xót trong lòng, bèn nói phải đi gặp Khổng Tước rồi vội vã chạy ra khỏi phòng. Nếu ở lại thêm chút nữa, cô chỉ sợ mình sẽ ôm lấy bà Đàm Trân mà gào khóc nức nở.
*****
Khổng Tước không phải một con chim tự luyến, mà là một cô gái xinh đẹp, là bạn học thời trung học của Trì Linh Đồng, hiện tại đang làm người dẫn chương trình của Đài phát thanh Tân Giang. Chương trình mà cô dẫn tên là “Bách khoa cuộc sống”, thường phát vào tầm hai, ba giờ sáng. Nội dung là dạy người ta tắm rửa thế nào cho đúng cách, ra chợ mua cam ngon kiểu gì, phân biệt con đực con cái ra sao, khi mua dưa hấu thì gõ thử một cái, tiếng ở quả nào vang hơn thì quả đó ngọt hơn... Nếu chia các chương trình phát thanh vàng và bạc, có lẽ chương trình của Khổng Tước chính là một đống đồng nát. Làm gì có ai hứng thú nghe mấy thứ này vào buổi tối, chỉ có vài thính giả trung thành thì đều bị khó ngủ, nói rằng nghe Khổng Tước nói líu ríu, hiệu suất gây buồn ngủ rất cao.
Lúc đó Khổng Tước tức giận tới suýt nôn ra máu mà ૮ɦếƭ. Thế nhưng trái với công việc nhàm chán, chuyện tình cảm của cô lại rất tốt đẹp. Bỏ qua mấy mối tình huy hoàng trong quá khứ, hiện tại cô có một người bạn trai yêu suốt ba năm, tên là Tiêu Tử Thần, dạy học ở Học viện Y học, đã là giảng viên hướng dẫn cho thạc sĩ. Cô đã từng kể rằng anh ta lịch sự, tuấn tú... với Trì Linh Đồng không chỉ một lần, nhưng khi Trì Linh Đồng đề nghị gặp mặt thì cô luôn từ chối.
Lòng hiếu kỳ có thể *** mèo, cho nên mỗi lần gọi điện thoại, Trì Linh Đồng đều nói thêm một câu: “Tớ muốn gặp thầy giáo Tiêu nhà cậu.” Hôm nay Khổng Tước cũng từ chối như thường lệ.
Trì Linh Đồng đùa: “Có phải cậu thiếu tự tin, sợ anh ta ‘nhất kiến chung tình’(3) với tớ đúng không?”
(3)Vừa gặp đã yêu.
“Tớ… tớ…”Khổng Tước vốn khéo miệng mà giờ lại nghẹn họng, mãi mới khôi phục như bình thường, “Tớ sợ cậu cô đơn lẻ bóng, thấy hai chúng tớ thân mật tình cảm thì sẽ bị đả kíc*** nề thôi”.
“Con người tớ vốn dĩ không sợ đả kích, cùng lắm thì tớ không trang điểm nữa là được chứ gì!” Trì Linh Đồng vẫn chưa chịu bỏ qua, dồn ép cho bằng được.
Nhưng Khổng Tước vẫn chịu không được: “Cậu có chịu trang điểm thành tiên thì Tử Thần cũng chẳng thèm ngó ngàng đâu. Cho cậu biết, anh ấy là một người đàn ông không bao giờ thay đổi, cho dù là học tập hay yêu đương, luôn rất chung thủy. Ha ha, ghen tị chưa!”
“Hàng đẳng cấp cỡ này mà cậu còn thả rông bên ngoài, sao không dẫn về nhà nhốt lại thế hả? Năm nay là năm nhuận âm lịch đấy”.
“Bậc vĩ nhân vĩ đại ở chỗ ngài ấy luôn nhân từ với người khác, nhưng lại nghiêm khắc với chính mình”.
“Ôi, xúc động tới bật khóc”.
“Cần khăn giấy không?”
“Thôi, cầm đủ tiền đi là được rồi, để mời tớ ăn cơm”.
“Nè cưng, cưng điên à, lát nữa đây còn phải đi làm nhé”. Khổng Tước đang cố tranh thủ thời gian để ngủ bù.
“Cho cậu nửa tiếng đánh răng rửa mặt, sau đó lái xe tới khách sạn đón tớ. Tớ muốn đi ăn đồ Hàn Quốc”. Trì Linh Đồng nói một tràng, đóng điện thoại “tạch” một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Khổng Tước lúc này, tâm trạng phiền muộn của cô đã hoàn toàn bay biến.
Nữa tiếng sau, Trì Linh Đồng nghe thấy tiếng “ầm” đập cửa, ngay sau đó, Khổng Tước gọi vào trong với giọng dịu dàng trong trẻo: “Trì Linh Đồng, cậu lăn ra đây cho tớ”.
Dù sao cũng là một người dẫn chương trình, chỉ cần ra khỏi nhà là không thể ăn mặc xuề xòa. Khổng Tước mặc một chiếc váy lụa màu be, đính cúc nhỏ bằng gỗ ở quanh váy, trang điểm theo phong cách đang thịnh hành: đánh một tầng phấn vàng nhàn nhạt trên mắt, môi trái tim căng mọng, trông khá gợi cảm.
“Xin hãy bình tĩnh, phụ nữ tức giận nhiều sẽ có nếp nhăn đấy.” Trì Linh Đồng không dám bắt Khổng Tước mở cửa xe, ngoan ngoãn tự ngồi vào trong. Sau khi vào mới phát hiện ra chiếc xe này không phải chiếc Polaris(4) màu đỏ mà Khổng Tước thường lái, mà là một chiếc Regal(5) màu đen rất oai phong, vững chãi.
(4)Polaris: một dòng xe của hãng ô tô Volkswagen.
(5)Regal: là một dòng xe ô tô cho gia đình của thương hiệu xe sang Buick trực thuộc tập đoàn General Mortors của Mỹ.
“Cậu mới bò từ giường của tên nào xuống thế?” Trì Linh Đồng hít nhẹ một hơi.
Khổng Tước trừng mắt, hung ác nhìn cô: “Tốt nhất là cậu hãy đưa ra cho tớ một lý do siêu hoàn mỹ, nếu không tớ sẽ lăng trì, xử tử cậu”.
Trì Linh Đồng chớp chớp mắt: “Hôm nay cha mẹ tớ ly hôn, tháng sau, cha tớ sẽ cho tớ thêm một đôi em trai em gái. Đây là hai chuyện rất nghiêm túc, tớ tìm cậu để giải tỏa. Thế đã được chưa?”
Khổng Tước vô cảm nhìn cô chằm chằm một lúc: “Xem như cậu tạm qua cửa. Cậu nhìn cậu đi, hai mắt đen sì như gấu trúc, xấu ૮ɦếƭ đi được.”
“Cậu phải mừng mới phải, không cần mua vé vào cửa mà cũng được thấy Quốc Bảo(6) nhé. Đi thôi, tớ đói rồi. Những kỳ nghĩ sau này tớ đều sẽ trở về Ninh Thành, không về Tân Giang nữa, cậu muốn gặp tớ cũng chẳng gặp được đâu, biết trân trọng chút đi”.
(6)Người Trung Quốc coi gấu trúc như bảo vật Quốc gia, tức Quốc Bảo.
“Cậu dám!” Vẽ mặt của Khổng Tước như cường hào ác bá.
Trì Linh Đồng vội vàng làm tư thế đầu hàng, nhưng vẫn nói thêm điều kiện: “Nếu cậu cho tớ gặp Tiêu Tử Thần, tớ có thể cân nhắc chuyện về Tân Giang thăm cậu”.
Khổng Tước liếc nhìn cô, không hề mắc mưu: “Phòng cháy, phòng lụt, phòng trộm cắp, phòng bạn thân, châm ngôn mười chữ này tớ khắc sâu trong tim rồi, không thương lượng gì hết”.
Trì Linh Đồng khinh bỉ nói: “Thôi đi, đồ trọng sắc khinh bạn”.
Lúc này mới cười lấy lòng: “Không phải, bây giờ đàn ông tốt đều như cóc ba chân, cực kỳ quý hiếm! Tớ có thể chia sẻ với cậu bất cứ thứ gì, nhưng chỉ có Tử Thần là không thể”.
“Ai thèm!” Trì Linh Đồng bật hừ đầy giận dữ, coi như con chim này uống lộn thuốc đi.
Rõ ràng cô nhân viên phục vụ ở nhà hàng Hàn Quốc này biết Khổng Tước, thái độ rất niềm nở, chu đáo, Trì Linh Đồng nói không thích ăn thịt nướng, cô ta liền giới thiệu món đuôi bò và cá thu đao, sau đó bưng ra hai cốc trà sơn tra để khai vị, giải khát. Cách bài trí của nhà hàng cũng không tồi, theo phong cách gia đình ấm cúng, có tổng cộng mười mấy cái bàn, trên bàn thiết kế nơi để lò nướng rất hiện đại, hút khói từ phía dưới, cho nên trong nhà hàng chỉ có tiếng nướng thịt, không có mùi dầu khói.
Trong thoáng chốc, món đuôi bò hầm tỏa ra mùi hương thơm ngát, Khổng Tước giành trước, đưa đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, phùng má hỏi: “Nè cưng, dạo này cậu và Hi Vũ có liên lạc với nhau không?”
Trì Linh Đồng đang uống một ngụm trà, phụt một tiếng phun ra ngoài: “Con chim này, cậu đợi tớ uống trà xong rồi hãy nói có được không hả?”
“Đâm trúng vào chỗ đau của cậu à?” Khổng Tước ung dung hỏi.
“Đến sẹo còn chẳng có thì đau ở đâu ra?” Hi Vũ là bạn thời cấp ba của cô và Khổng Tước, trong những năm tháng thơ ngây ấy, có thể xem như là mối tình đầu của cô, nhưng câu chuyện cũng chỉ đến thế, không có tình tiết tiếp theo.
“Cậu ta đang làm việc ở một công ty chứng khoáng, tới Bắc Kinh bồi dưỡng hai năm, khi trở về thì là rường cột của công ty”.
Trì Linh Đồng khen: “Sống cũng khá đấy!” Làm ngành chứng khoán, cho dù thị trường chứng khoán tăng điểm hay mất điểm, thì đều có thể kiếm tiền đầy túi, nhưng không may là tóc rụng nhiều thôi. Cô tự tưởng tượng ra hình ảnh Hi Vũ vơi kiểu tóc “Địa Trung Hải”(7) , bĩu môi, thôi kiểu tóc cũ vẫn đẹp hơn.
(7) Ở giữa đầu bị hói, xung quanh thì lại có tóc.
“Hối hận đến xanh ruột rồi chứ gì?” Khổng Tước cười trên nỗi đau của người khác.
Bấy giờ, người phục vụ bưng lên món cá thu đao, dùng dao nhọn rạch thân cá, rút đi xương sống trên lưng, sau đó nhỏ nước chanh vào bên trong. Trì Linh Đồng chăm chú xem họ làm từng bước, không nhịn được nuốt nước miếng. “Cậu nói gì cơ?” Vừa ngẩng đầu, thấy có một người đàn ông đeo kính đang ngồi ở bàn đối diện, trông rất đẹp trai, không khỏi ngắm thêm chút nữa.
Khổng Tước nhìn theo tầm mắt của cô, phấn mắt vàng trên mí rung lên.
Người đàn ông nọ gọi món thịt ba chỉ hun khói, đang tao nhã lật miếng thịt trên giá nướng, lại từ từ cầm lấy một lá rau diếp, còn ánh mắt của anh thì đang nhìn vào cuốn sách đang mở trước mặt.
“Khổng Tước ơi, tớ nên tìm bạn trai thôi”. Trì Linh Đồng dời mắt, khuấy canh đuôi bò trước mặt.
“Thích anh ta?” Sắc mặt Khổng Tước tối đi.
“Bách vô nhất dụng thị thư sinh”(8) Trì Linh Đồng khinh thường nói.
(8) Ý nghĩa: Trên đời có trăm ngàn nghề nghiệp khác nhau, chỉ có thư sinh là vô dụng nhất. Câu nói này được dùng để mỉa mai những người đọc sách nhưng không có đất dụng võ, rất vô dụng.
“Cậu… chẳng phải thích kiểu người này nhất ư?”
Trì Linh Đồng luôn gục ngã trước những tài tử đeo kính, nhưng không bao gồm kiểu người có vẽ mặt đờ đẫn, hành động vụng về như thế này, nhìn qua cũng biết anh ta là loại mọt sách suốt ngày chúi mũi vào sách vở. “Yêu cầu của tớ không thấp đến thế”.
“Tớ biết anh chàng này, hay để tớ giới thiệu hai người với nhau nhé?”
“Tớ không muốn đổi khẩu vị đâu”. Trì Linh Đồng cúi đầu uống canh đuôi bò, không chú ý tới vẻ mặt của Khổng Tước chợt thả lỏng. “Cậu đừng có hối hận đấy!”
Trì Linh Đồng đặt đũa xuống “cạch” một tiếng: “Rốt cuộc cậu có để yên cho tớ ăn cơm không hả? Có gì mà hối hận, tớ muốn chào hàng mình ra ngoài thật đấy, nhưng chưa tới mức ‘có bệnh thì vái tứ phương’ như thế”.
Một tiếng này khiến mọi người trong phòng đều nhìn về đây, chỉ có người đàn ông đeo kính là vẫn dán mắt vào trang sách, đến đầu cũng chẳng nhất lên.
“Ăn đi, ăn đi, cho cậu ăn hết đấy!” Khổng Tước rất bao dung, rộng lượng.
Trì Linh Đồng ăn cơm xong, cảm thấy no nê thỏa mãn, no tới phát phiền, gần như không thở nỗi.
***
Thứ cảm giác phiền muộn này kéo dài tới ngày thứ ba mà vẫn không biến mất, khi cô kéo hành lý ra khỏi khách sạn thì tâm trạng thật tồi tệ đến cùng cực.
Ngoài trời đang mưa, xe rất khó đi. Có một chiếc xe buýt đi qua nhưng người trên xe rất đông. Trì Linh Đồng còn kéo theo một va li hành lý lớn, nên không thể chen lên đó. Trước đây, ông Trì Minh Chi luôn lái xe đưa cô tới bến xe, nhưng bây giờ ông đã bận rộn tới mức quên cả chuyện hôm nay cô phải về Thanh Đài.
Trì Linh Đồng đứng yên ở trạm xe buýt rất lâu, nhìn kim đồng hồ từ từ quay, cực kỳ sốt ruột. Đợi mãi mới có một chiếc xe taxi từ từ trả khách đi tới, cô vội ngồi lên xe, thúc giục tài xế lái tới bến xe khách, mua vé xong thì cũng sát tới giờ xe chạy.
Nhưng đoàn người chờ lên xe khách rất đông, mà chiếc xe khách kia chẳng thấy đâu. Có người mất kiên nhẫn liền chạy đi hỏi nhân viên, nhân viên bực bội nói: “Tôi còn sốt ruột hơn anh đấy chứ, xe hỏng rồi, làm gì được nữa, chờ thôi!”
Đợi suốt một tiếng đồng hồ mà xe vẫn chưa sửa xong, bến xe đành điều một chiếc xe khác về đây.
Vừa lên xe, mặt mọi người đều tái xanh. Cái xe này như được móc ra từ bãi xe hỏng, sơn thì gỉ sét loang lổ, cửa kính như sắp rụng ra tới nơi, ghế ngồi dính đầy bụi bẩn, hình như tay lái cũng bị gỉ, tài xế lắc tay lái một hồi mới xoay được nó. Hành khách quay ra nhìn nhau, muốn hỏi mà không dám, xe này có chạy được một ngàn kilomet không vậy?
Nhưng người soát vé lại làm việc rất cẩn thận, yêu cầu hành khách ngồi đúng chỗ của mình, chỗ ngồi của Trì Linh Đồng là số mười ba, ôi, con số chẳng may mắn gì cả! Kéo hành lý đi vào thì thấy chỗ của cô đã có người ngồi. Một đôi tình nhân, cầm tay nhau, ánh mắt nhìn Trì Linh Đồng như Thất tiên nữ và Đồng Vĩnh nhìn Vương Mẫu nương nương muốn chia cắt bọn họ.
“Tôi… chỗ của tôi ở hàng cuối cùng”. Chàng trai nọ lấy hết dũng khí đưa vé xe ra đổi.
Trì Linh Đồng gật đầu, hiểu ý, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Khoảng cách ghế hàng cuối cùng rất hẹp, cô mất nhiều sức lực mới nhét được người vào chỗ ngồi bên cửa sổ, xe chao đảo mấy lần, rốt cuộc cũng xuất phát.
Cửa xe từ từ khép lại, chợt bị đẩy ra, một đôi chân dài xuất hiện trước mắt mọi người. Người đàn ông vừa bước vào rất đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng, quần kaki, tóc ngắn gọn gàng, môi mỏng, nhìn hơi bạc tình. Bấy giờ khuôn mặt tuấn tú của anh ta đang rất bực bội, ánh mắt kiêu ngạo nhìn quanh xe một lượt, cuối cùng dừng lại ở vị trí cạnh Trì Linh Đồng.
Vì đường đi rất nhàm chán nên Trì Linh Đồng thường hay nói chuyện với người ngồi gần mình, cô nở một nụ cười lịch sự với anh ta.
Anh ta đưa mắt liếc nhìn cô --- Lông mi rất dài, sau đó lạnh lùng nhắm mắt, nghiêng đầu đi nơi khác, không thèm đáp lại cô.
Trì Linh Đồng nhún vai, bình thản lấy quyển “Nhà ở Trung Quốc”(9) từ trong cặp ra, thôi, đọc quyển sách này cho đỡ chán vậy!
(9) Cuốn “Nhà ở Trung Quốc” của tác giả Vương Kỳ Văn được nhà xuất bản công nghiệp kiến trúc Trung Quốc, xuất bản tại Trung Quốc ngày 1/1/2007, cuốn sách có trình bày về các loại kiến trúc, các loại nhà ở của mọi dân tộc trên toàn Trung Quốc.
Khi cô đang đọc đến phần nhà chuyển giác và phòng tứ thủy của dân tộc Thổ Gia(10) người đàn ông nọ lơ đãng nhìn sang. Sau đó anh ta sửng sốt, “Cô đọc có hiểu không vậy?” Anh chợt thốt lên.
(10) Là hai loại phòng ốc với kiến trúc đặc hữu của dân tộc Thổ Gia. Nhà chuyển giác khác giống nhà sàn, còn phòng tứ thủy được tổ hợp từ bốn kiến trúc đơn thể.
Trì Linh Đồng cười khẽ: “ Tôi không những hiểu, mà còn có khả năng xây cho anh một nơi như thế”.
****
Chuyên ngành mà Trì Linh Đồng học ở đại học là Thiết kế kiến trúc, đây là lĩnh vực mà đàn ông luôn làm chủ. Nhưng điều làm đám đàn ông phải nghiến răng nghiến lợi, đó là khi Trì Linh Đồng mười chín tuổi, trong lĩnh vực này, cô đã khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Chẳng ai làm gì được vì tài năng thiên bẩm thực sự tồn tại. Giống như việc bạn học đàn, có người chăm chỉ “Đông luyện tam cửu, hạ luyện thu phục”(11) , nhưng người có thể trở thành bậc thầy thì hiếm như lá mùa thu. Còn những người được gọi là bậc thầy kia, có khi chẳng cần phải đánh đổi nhiều như họ.
(11) Đây là một ngạn ngữ, chỉ những người cực kỳ cần cù chăm chỉ, tam cửu là những ngày lạnh nhất, tam phục là những ngày nóng nhất. Giữa những ngày nóng nhất và lạnh nhất trong năm mà họ vẫn rèn luyện không ngừng.
Trái tim của Thượng Đế cũng thiên vị thế đấy.
Trì Linh Đồng là kiểu con gái mà chỉ nhìn qua đã thấy hai chữ thông minh hiện lên mặt. Như lời ông Trì Minh Chi kể lại, lúc mới sinh, Trì Linh Đồng không khóc không gào, im lặng, đôi mắt đen láy sáng như sao trời liếc trái liếc phải, khiến các bác sĩ khoa sản đều phải bật cười, nói tương lai cô bé này chắc chắn sẽ rất thông minh. Bởi vậy ông và bà Đàm Trân mới đặt tên cho cô là Linh Đồng(12). .Vóc dáng của Linh Đồng rất mảnh mai, làn da trắng ngần, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng đặc biệt nhất có lẽ vẫn là đôi mắt to thông tuệ của cô. Thường thì khi trưởng thành, đồng tử trong mắt người ta sẽ chuyển màu hổ phách, nhưng đồng tử của Linh Đồng vẫn đen láy, tựa như mặt hồ phản chiếu, nước biếc non xanh.
(12) Linh là linh hoạt, nhạy bén. Đồng là đồng tử, con mắt – Linh Đồng là đôi mắt thông tuệ, hoạt bát.
Trước khi thi đại học, Trì Linh Đồng tựa như một ngọn núi cao sừng sững, trừ Hi Vũ thì không ai có thể vượt qua cô, cô chính là thần thoại của trường Trung học thực nghiệm Tần Giang. Việc cô thi vào Học viện Kiến trúc Tần Giang khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Nguyên do của chuyện này nói ra có lẽ chẳng ai tin, Trì Linh Đồng say xe, say máy bay, say tàu hỏa, say mọi phương tiện giao thông. Thiên tài cũng tựa như nhà nghệ thuật, trong máu luôn có một số gen khác với người thường.
Thế nhưng sau khi tới Thanh Đài làm việc, Trì Linh Đồng đã khá hơn trước nhiều, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc ngồi ô tô, còn tàu hỏa, máy bay và tàu thủy, đến giờ cô vẫn chưa dám thử.
Tại Học viện Kiến trúc được gọi là “Học viện hòa thượng” này, vốn có rất ít sinh viên nữ, mà hầu hết đều là đẳng cấp “khủng long”, xinh xắn như Trì Linh Đồng đúng là tiên nữ trên trời rơi xuống. Khi các sinh viên nam trong trường đang định phong cô là “Hoa khôi của học viện” – làm bình hoa để mọi người thưởng thức, thì tạp chí quyền lực nhất của giới kiến trúc – tạp chí “Kiến trúc Trung Quốc” bỗng tổ chức một cuộc thi thiết kế. Cuộc thi hướng tới toàn bộ sinh viên chuyên ngành kiến trúc trong các trường đại học cao đẳng trên toàn quốc, đề tài là hãy thiết kế phòng phù hợp với điều kiện kinh tế, người ở là vợ chồng trí thức trẻ tuổi, phương diện kinh tế không mấy dư dật, nhưng ao ước có một không gian của hai người, tạm thời còn chưa có ý định sinh con, diện tích phòng ở chỉ có năm mươi mét vuông. Yêu cầu cuộc thi: Vừa đẹp vừa tiện dụng.
Tác phẩm dự thi gửi về tòa soạn của tạp chí nhiều như tuyết rơi, tòa soạn còn đặc biệt mời một vị chuyên gia nổi tiếng trong giới kiến trúc tới tham gia bình chọn, cuối cùng Trì Linh Đồng là người đạt được giải thưởng cao nhất.
Trong tất cả các tác phẩm dự thi, phần lớn mọi người đều vẽ lên đủ kiểu dáng phòng ở trong một không gian nhỏ hẹp. Còn Trì Linh Đồng đi ngược lại lối mòn, cô cho rằng khi bận rộn với công việc, thời gian ở trong phòng ngủ không nhiều. Phòng ngủ không cần quá rộng, chỉ cần đặt một chiếc giường ở đó là ổn, hai vợ chồng chỉ cần đưa tay thì có thể chạm đến người kia. Còn phòng bếp thì không thể quá chật chội, một nơi rộng rãi sáng sủa mới khiến người ta ăn ngon miệng. Diện tích phòng ở có hạn nên phòng vệ sinh đành đặt trong một góc nhỏ, ở phía cuối lối đi, vừa kín đáo vừa tạo cảm giác an toàn. Phòng khách kiêm phòng đọc sách là nơi sinh hoạt chung lớn nhất trong nhà. Một nơi như thế này vừa khiến người ta thả lỏng, lại vừa từng giây từng phút nhắc nhở chủ nhân “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng.” Ngoài phòng khách, Trì Linh Đồng còn cố ý để dư ra ba mét vuông, thiết kế một ban công vươn ra ngoài. Trong lòng hai vợ chồng trí thức trẻ tuổi hẳn còn sót lại một thoáng mộng mơ, bởi vậy đây là nơi tốt nhất để bộc lộ. Cô nhấn mạnh sự quan trọng của ban công này, viết dưới bản thiết kế: “Trong bộ phim ‘Chiến tranh và hòa bình’ – bản 1956 mà Audrey Hepburn là diễn viên chính, cô và bạn bè tới một khu biệt thự trên núi để đi săn, cảnh vật thiên nhiên và kiến trúc của khu biệt thự đều đẹp tới nao lòng, nhưng khán giả chỉ nhớ rõ cảnh cô đứng trên ban công nho nhỏ, hai tay đặt trước ***, ngắm nhìn mặt trăng, hỏi rằng phải làm thế nào thì hoàng tử Andrew mới hiểu được tấm lòng của cô? Khi đó hoàng tử Andrew đang đứng dưới ban công, nghe được lời tâm tình của người thiếu nữ, khuôn mặt đẹp trai của anh thoáng hiện vẻ bối rối.”
Không còn gì nghi ngờ nữa, muốn người ta không chú ý tới tác phẩm này cũng là điều khó khăn.
Sau cuộc thi đó, Trì Linh Đồng bắt đầu đạt hết giải thưởng này đến giải thưởng kia, những sinh viên nam muốn phong cô thành bình hoa cũng không thể không đứng từ xa mà kính nể. Bốn năm học đại học, coi như cô đã trải qua bình an vô sự. Khi tối nghiệp, sinh viên khá xuất sắc thì đều chọn thi nghiên cứu sinh. Còn Trì Linh Đồng không chọn cách đó, bởi cô đã được Giám đốc công ty bất động sản Thái Hoa ở Thanh Đài là Nhạc Tĩnh Phân mời về làm việc.
“Rầm rầm”, xe khách nghiêng ngả, lắc lư tới mức cửa sổ xe rung lên.
Người đàn ông nọ nhếch môi, nhìn Trì Linh Đồng một lượt từ đầu đến chân: “Không biết tiểu thư định xây căn nhà chuyền giác này ở đâu?”
“Ông anh muốn xây ở đâu thì tôi sẽ xây ở đó.” Trì Linh Đồng chẳng hề yếu thế, cô cũng tranh thủ quan sát người đàn ông này, ngồi gần nhau như vậy, cô thấy rất rõ ràng. Đây chẳng phải một vị quý công tử tao nhã trong truyền thuyết đó sao, sơ mi trắng nhìn như đơn giản, nhưng được may rất tinh xảo, thủ công cầu kỳ, chiếc khuy măng sét trên tay áo tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, giá tiền nhất định khiến người ta sợ ૮ɦếƭ khiếp. Còn chiếc đồng hồ trên tay anh ta, cô đã tình cờ xem phần giới thiệu về nó trên một quyển tạp chí thời trang, là đồng hồ Cartier do chính Louis Francois Cartier thiết kế, quý giá như ngọc ngà của vua chúa, những vị quý tộc thanh nhã ở châu Âu đều rất ưa chuộng. Vở kịch mới nào thế này, hoàng tử lên nhầm xe bí ngô?
Khóe môi anh ta nhếch lên đầy khinh bỉ: “Tiểu thư cũng mạnh miệng đấy chứ.”
“Đương nhiên rồi, hoài bão lớn bao nhiêu thì vũ đài sẽ lớn bấy nhiêu.” Trì Linh Đồng lặp lại slogan của đài CCTV3.
Người đàn ông kia khẽ nhíu mày, lông mi dài chớp mấy lần, khiến Trì Linh Đồng nhìn mà hâm mộ. “Tuổi trẻ ngông cuồng, không biết trời cao đất dày!” Anh ta quay đầu đi nơi khác.
Trì Linh Đồng nghiêng đầu hỏi: “Ông anh ơi, xin hỏi năm nay ông anh bao nhiêu tuổi?”
Anh ta ngồi dịch ra giữa, nhíu mày nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, có lẽ cũng cảm thấy bản thân quá nhàn rỗi, bèn cực kỳ kiên nhẫn quay ra hỏi cô: “Mẹ cô không dặn cô là đừng tùy tiện bắt chuyện với đàn ông lạ mặt à?”
Trong đôi mắt to của Trì Linh Đồng lấp lánh ánh sáng: “Hình như không, nhưng sếp của tôi nói, nếu gặp được cao nhân thì nhất định phải xin chỉ giáo.”
“Cô đi làm rồi?” Anh ta lại sửng sốt.
“Anh tưởng tôi nói mình có thể xây nhà chuyển giác cho anh chỉ là nói cứng thôi sao?” Trì Linh Đồng than thở rồi nghiêm túc nói tiếp, “Ông anh chỉ cần cho tôi một mảnh đất, muốn đào hầm trú ẩn, dựng lầu gác hay xây tứ hợp viện, tôi đều làm được hết.”
Anh ta híp mắt lại, dường như không tin lời cô: “Cô làm việc ở Thanh Đài?”
“Đúng thế!” Trì Linh Đồng cười tươi hơn, ông trời ơi, nói đến đây là được rồi, không chuyển sự chú ý sang chuyện khác thì cô choáng váng mất thôi. “Anh làm việc ở đâu vậy?”
“Cô làm việc ở công ty bất động sản nào của Thanh Đài?” Anh ta không để ý tới câu hỏi của cô, tiếp tục hỏi vấn đề khác.
“Bất động sản Thái Hoa.” Trì Linh Đồng là một đứa trẻ thật thà, ăn ngay nói thật, dù sao Thái Hoa cũng chẳng phải công ty bí mật gì cho cam.
Trên đầu người nọ lập tức chảy xuống ba vạch đen: “Cô… tên là gì?” Không đợi Trì Linh Đồng trả lời, anh ta đã thốt lên: “Trì Linh Đồng?”
Hai mắt Trì Linh Đồng mở tròn xoe, miệng cũng há thành nửa cung tròn, một lúc sau mới nói được thành lời: “Ông anh ơi, ông anh đoán chuẩn quá, trúng phóc.” Người này chẳng lẽ là thám tử tư, nhưng cô chẳng có mâu thuẫn với ai bao giờ, cũng đâu có nổi tiếng lắm!
“Cô thực sự là Trì Linh Đồng ư?” Anh ta muốn xác nhận lại lần nữa.
“Có cần xem chứng minh thư không?”
Anh ta nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, hàng mi cương nghị khẽ nhíu lại: “Sao cô không tới dự hội nghị thường niên của giới bất động sản?”
Hội nghị thường niên của giới bất động sản do một tổ chức trung gian được các tỉnh có kinh tế phát triển lập ra, hàng năm đều mời các vị tổng giám đốc, giám đốc tiêu thụ, tổng thanh tra tài vụ, nhà thiết kế của năm mươi công ty bất động sản đứng đầu cả nước, cùng tụ hội lại trò chuyện, giao lưu một số vấn đề liên quan đến các sáng kiến mới và phương hướng phát triển của ngàng bất động sản trong tương lai. Hội nghị thường niên này có ảnh hưởng lớn thế nào tới ngành bất động sản thì không ai rõ, nhưng người được tham gia đều coi đó là niềm vinh hạnh.
“Ông anh cũng làm việc trong ngành bất động sản sao?” Trì Linh Đồng đánh hơi được một vài thông tin từ câu nói của anh ta.
Anh ta đáp: “Tôi là Frank của công ty bất động sản Hằng Vũ.”
Trì Linh Đồng nhắc nhở bản thân, không thể lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, thế nhưng cô vẫn không tự chủ được mà tròn mắt há mồm. Frank, đây là một cái tên tiếng Anh mà cô vô cùng yêu thích. Trong phim “Người quản lý khách sạn”, thần tượng của cô – Bae YongJoon đóng vai Shin DongHyuk, ở một nhà hàng tại Las Vegas, anh gửi cho Suh Jin Young món quà đầu tiên, chữ ký trên thiệp vừa nhã nhặn lại vừa phóng khoáng – Frank.
Trụ sở chính của Hằng Vũ nằm ở Hồng Kông, Thanh Đài là nơi thứ hai mà Hằng Vũ thiết lập công ty con sau Bắc Kinh. Frank của Hằng Vũ, cô đã nghe nhà thiết kế Trần Thần của Thái Hoa nhắc tới vô số lần, Frank là người Hồng Kông, từng du học nước ngoài, rất tâm đắc với phong cách kiến trúc châu Âu, cũng chẳng xa lạ gì với tu tưởng kiến trúc Trung Quốc. Có những nhà hát, viện bảo tàng, trường đại học nổi tiếng trong nước đều do một tay anh ta thiết kế mà nên. Khi Trần Thần nói, nước miếng tung bay, Frank mới thực sự là bậc thầy thiết kế, nếu đem so với người ta thì chúng mình cùng lắm là hàng giun dế trong giới kiến trúc mà thôi.
“Đừng tâng bốc người ta mà hạ thấp chính mình.” Lúc đó cô đã an ủi Trần Thần như vậy đấy! Trì Linh Đồng nhớ lại mấy câu nói vớ vẩn của mình khi nãy, suýt nữa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Cô vội thốt lên một câu cực kỳ chân thành bằng giọng nói cũng cực kỳ chân thành: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Dường như Frank chưa kịp phản ứng lại câu nói này, anh ta sửng sốt một thoáng rồi mới nói: “Tôi cũng vậy.”
Trì Linh Đồng lén lau mồ hôi, đúng là đồng nghiệp thì không vừa mắt nhau. Điều tối kị trong công việc: Với kẻ địch mạnh mẽ hơn bạn, đừng tỏ ra sợ hãi, cũng đừng khiêu khích gây sự, không nên trò chuyện nhiều, tìm hiểu sâu, cứ bình thản đối mặt là được. Cô vội vàng cất quyển “Nhà ở Trung Quốc” đi, chỉnh lại quần áo và tư thế ngồi cho ngay ngắn, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của anh ta, cô bối rối nói một câu chữa ngượng: “Tiên sinh Frank, sao anh lại đi xe này?” Nhân tài kiệt xuất như vậy hẳn là phải có nhà to xe xịn người đẹp vờn quanh mới đúng.
Frank vô cảm đáp: “Không kịp lên máy bay, không đúng giờ tàu hỏa chạy, ô tô bị hỏng giữa đường, tôi lại cần quay về Thanh Đài gấp. Còn cô?”
“Tôi vốn đi chuyến xe này mà. Giờ thì tôi biết tại sao xe lại xuất phát trễ rồi, hóa ra là để chờ anh.” Cô nói đùa.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?” Khuôn mặt tuấn tú của Frank vẫn lạnh lùng.
Anh ta nhớ dai thật đấy, “Sếp của tôi không cử đi, cho nên…”
Sự thực là Nhạc Tĩnh Phân coi cô như một VK bí mật, sợ cô bị những công ty khác nẫng mất, cho nên không muốn để cô tiếp xúc với những người khác trong giới.
Bằng biểu hiện lộ ra trên khuôn mặt đẹp trai tột bậc của mình, Frank cho cô biết anh không hề tin lời cô, nhưng anh cũng không hỏi đến cùng mà chỉ quay đầu đi.
Những vị khách khác trong xe không chịu được buồn chán bèn quay ra trò chuyện với người ngồi cùng. Còn bầu không khí ở chỗ Trì Linh Đồng lại trở nên nặng nề, nhưng không ai có ý định phá vỡ sự tĩnh lặng ấy. Cô gác cằm lên va li hành lý, ngủ gà ngủ gật. Nói chuyện với người lạ vẫn vui hơn, biết rõ thân phận nhau rồi, cũng xa cách hẳn.
Trên đường đi Frank nhận mấy cuộc điện thoại, nội dung đều rất ngắn gọn, như đang ra lệnh. Trì Linh Đồng đoán rằng đằng sau anh còn mấy người trợ lý nữa! Nhạc chuông điện thoại của anh là bài “Nước mắt” nằm trong album piano Hàn Quốc – “Giấc mộng ban ngày”, giống hệt nhạc chuông của cô, thật là đáng sợ.
Thời gian như ђàภђ ђạ người ta, trôi đi quá mức chậm rãi. Buổi trưa, xe tới khu phục vụ cơm, Frank chỉ xuống xe ***, Trì Linh Đồng khách sáo hỏi anh có cần cô mua giúp thứ gì không, anh bình thản lắc đầu, lạnh lùng xa cách.
Xe khởi động lần thứ hai, Trì Linh Đồng biết thời thế mà nhắm mắt vờ như đang ngủ, Frank cũng im lặng. Khi xe chạy vào nội thành Thanh Đài thì trời đã gần tối đen, “Nước mắt” lại âu sầu tuôn rơi một lần nữa. Khi Trì Linh Đồng nhắm chặt hai mắt, không động đậy.
Nước mắt tuôn rơi tuôn rơi, Trì Linh Đồng Trì Linh Đồng lẳng lặng mở mắt, thấy Frank đang tròn mắt nhìn cô đầy ngờ vực. “Điện thoại của tôi à?” Cô còn nghĩ quái lạ, sao nước mắt chảy mãi mà không yên!
Anh quay đầu đi. Buổi chiều ta ở Thanh Đài ánh nắng rải khắp đất trời, gió biển mềm mại lả lướt.
“Nhớ tôi không?”
Người gọi tới là Trần Thần, “Người đẹp Trì ơi, giờ cô đang ở đâu thế?”
“Đang trên xe quay lại Thanh Đài.”
“Mai sẽ đi làm chứ?”
“Đương nhiên!”
“Vậy mai cô nhớ đội mũ sắt đến nhé!”
“Hả?”
“Xin hãy nén đau thương, dự án Trang viên Âu Lục mà cô phụ trách bị giành mất rồi, nữ hoàng đang gào thét trong văn phòng kia kìa.”
Trì Linh Đồng lại rất bình thản: “Thắng bại là chuyện tình của nhà binh.”
“Cô nói thì nhẹ nhàng lắm, nữ hoàng còn tưởng nắm chắc dự án này trong tay rồi.”
“Cho nên người ta mới nói hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.”
“Không phải tôi không muốn cứu cô, thực sự năng lực của tôi có hạn. Người đẹp Trì, cô tự giải quyết đi, tính cách của nữ hoàng cô cũng biết đấy. À, đúng rồi, nghe nói bên thắng được dự án này là công ty Hằng Vũ. Thua dưới tay Frank, cũng không mất mặt.”
Trì Linh Đồng im lặng quay đầu lại, Frank tao nhã gật đầu với cô. Lòng cô hoảng hốt, sợ rằng anh đã biết kết quả này từ lâu rồi!
Xe vào bến, một chiếc Mercedes màu đen đã đỗ trước cổng, một chàng trai trẻ đang vẫy tay với Frank.
“Có cần tôi tiễn cô không?” Frank hỏi theo phép lịch sự.
“Không cần, tôi còn chưa muốn đi.” Cao thủ luôn cao siêu bí hiểm như vậy đấy, Trì Linh Đồng xin bội phục.
Ánh mắt của Frank hơi hoang mang, có lẽ là bị câu trả lời này làm cho kinh ngạc. Nhưng anh cũng chỉ gật đầu, sau đó sải bước rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc