Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 42

Tác giả: Mặc Thập Nhất

Đã Trở Về!
Nội đường của Thất Phật Đường cao lớn trang nhã, thúy trúc tùng bách, đứng ở trên lầu các vẫn có thể thấy được. Cùng nhay đi tới, ta lại không nhìn thấy cho dù một pho tượng Phật, thực sự không hiểu ở đây vì sao được gọi là Thất Phật Đường.
Trần A Nam chính là một người tính tình cổ quái, dọc đường luôn xa cách đối với ta, ta đi phía sau hắn cũng tự nhiên không dám nhiều lời. Chỉ là xugn quanh vùng lông mày của hắn lúc này đang cau lại, tựa hồ có tâm sự gì.
“Đến rồi, ngươi ở đây”. Hắn đưa tay chỉ chỉ gian nhà trước mặt.
Ta gật đầu cười, đẩy cửa phòng ra.
Sạch sẽ, ngăn nắp, giống như cảm giác của Thất Phật Đường. Trần A Nam không nói gì thêm, xoay người đi trong gió tuyết, nhưng mà ngẫm nghĩ một chút, rồi dừng cước bộ quay đầu lại, ánh mắt phúc tạp nhìn ta.
“Ngươi muốn đi Phong Đô?”
Ta sửng sốt, sau đó suy nghĩ, nhất định ta Tô tỷ tỷ đã sớm liên lạc với Trần A Nam. Vì vậy ta gật đầu, bước vào trong phòng, sau đó đứng ở cửa lẳng lặng nhìn hắn, nhạt nhẽo mỉm cười.
“Là việc phải làm”
Trần A Nam gật đầu, cũng không có ý vào phòng ta, tựa hồ không muốn nói chuyện. Hắn khoát tay áo, nhìn trời cuộn mây đen kéo tới, trước sau như một, vẫn lãnh đạm.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau đó cùng ta sẽ nói chuyện”
Trần A Nam nói chúng ta sẽ nói chuyện, vậy mà cũng phải đợi tới ba ngày sau. Trong thời gian này, ta càng cảm giác được, hắn dường như không muốn dẫn ta tới Phong Đô”
Hắn tựa hồ đang trì hoãn thời gian, muốn giam ta ở nơi nhà cao cửa rộng này.
Ta cũng đã đi tìm hằn, nhưng đúng là vườn không nhà trống. Bọn hạ nhân trong Thất Phật Đường dường như không muốn nói về hành tung của Trần A Nam. Vô luận ta nói bóng nói gió như thế nào, cũng không thể moi được một chút tin tức gì về hắn.
Ngay lúc ta không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa, chuẩn bị rời khỏi Thất Phật Đường, một mình đi tới Phong Đô, lúc đi tới cửa chính liền gặp Trần A Nam cả người đầy máu.
Ánh mắt của hắn vẫn lạnh lão buồn tẻ, chỉ kịp kéo ta nói đi tìm đại phu, sau đó người cũng ầm ầm ngã xuống.
Tuyết trong viện bị nhuộm máu đỏ rực lên.
Trong phòng đốt long diên hương nhàn nhạt, ta dựa vào đầu giường hắn nhịn không được ngủ gà ngủ gật.
Trần A Nam, hắn quả nhiên là một nam nhân khẩu xà tâm phật, đi ra cửa trừ gian diệt ác, bảo vệ dân lành. Chuyện như vậy vì sao không nói với ta một tiếng, để ta ngồi đây suy nghĩ miên man?
“Ngươi tại sao ở chỗ này?” Đột nhiên, một âm thanh bên cạnh truyền tới, ngẩng đầu một cái, dĩ nhiên thấy hắn đã tỉnh, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng lo lắng cũng giảm bớt.
Ta hắc hắc cười: “Trần đại ca, huynh thật là một người tốt”
Nghe được câu này, sắc mặt Trần A Nam hơi thay đổi, sau đó hai má ửng hồng, chậm chạp mở miệng, lập lại lời ta nói: “Người tốt. . .”
Ta gật đầu: “Đúng vậy, người tốt”
Khóe miệng của hắn hơi hơi cong lên, đôi mắt nhìn chằm chằm lên màn trướng, giọng nói nhu hòa: “Muội nói, hạng người như thế nào mới có thể gọi là người tốt”
(Lúc này đổi xưng hô của Trần A Nam với Mật nhi từ ngươi sang muội, vì lúc đầu là lạnh nhạt, còn bây giờ là trò chuyện, với lại thái độ của Trần A Nam cũng tốt hơn lúc đầu)
Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rất là nghiêm túc đáp: “Không làm chuyện xấu, một lòng suy nghĩ vì người khác. Giống như huynh vậy, vì hương dân mà liều mạng bảo vệ”
Nghe ta nói như vậy, hắn rốt cục quay đầu nhìn ta , nhưng trong đôi mắt lại bao hàm một tia khinh thường.
“Thất Phật Đường ở trên giang hồ tuy không phải là đại bang phái gì, nhưng ở thế hệ này vẫn nói được làm được, có thể nói, Thất Phật Đường giẫm chân một cái, hơn một nữa giang hồ sẽ chấn động. Mọi người trên giang hồ gọi là Bang phái chính nghĩa”. Nói đến đây, hắn tựa hồ nhớ tới điều gì, ánh mắt từ từ vụt sáng.
“Cho nên nếu ta làm chuyện xấu, cũng không bị thế nhân đuổi giết, bởi vì ta sinh ra chính là người của chính nghĩa, nhưng luôn có ngàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, nếu có sai lầm, ta sẽ bị lời đồn đãi nuốt sống. Cuộc sống mệt mỏi và khô khan như thế, nhưng ta lại không có dũng khí để thay đổi, sau lưng ta là mạng sống hơn cả nghìn người, ta không thể đánh cược được, nói như thế muội hiểu không?”
Hắn nhìn đám mai vàng ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Cái này cũng giống như muội không thể buông tha cho vận mệt của Chung Ngô tộc. . . Chúng ta, chung quy không phải sống chỉ vì bản thân mình. . .”
Ta hơi sũng sờ.
Không phải sống vì bản thân mình. . .
“Môi của huynh hơi khô, muội rót cho huynh chén trà”. Giọng nói của ta có chút gấp gáp, cuống quýt đứng dậy hướng bàn trà đi tới.
“Không cần, ta hơi mệt, muội về trước đi, ta phải ngủ một chú”
Hiện tại lúc này cả người ta đổ mồ hôi hột, nghe được câu nói này tâm tình cũng buông lỏng, thở ra một hơi dài, sau đó cười cười, dặn hắn an tâm dưỡng thương, rồi liền vội vội vàng vàng trốn chạy.
Trốn chạy.
Không sai, cái từ này dùng để hình dung tâm tình của ta giờ khắc này thật sự là chuẩn xác.
Chẳng bao lâu, trên trời tuyết lại rơi, từng bông tuyết rơi vào trên mặt ta, nhè nhè cảm nhận sự lạnh lẽo trong đó. Ta lảo đảo trở lại sân viện nơi ta ở, ta chống tay lên cây cột sơn hồng bong tróc ra từng mảng trên hành lang, không khỏi thở dài một tiếng.
Trần A Nam thực sự nhìn thấu tất cả. Ta cũng giống như hắn vậy, quả thật không thể ích kỷ sống cho riêng mình. . .
Trần A Nam cũng không ngủ lâu lắm, lúc sắc trời hơi đen, cửa phòng ta bị người gõ, mở cửa phòng, đã thấy trên đỉnh đầu hắn có chút tuyết đọng, trên đôi giày cũng có khá nhiều bông tuyết.
Lúc này, ta đứng dậy cầm đèn, hắn liền không nói lời nào ngồi trước bàn, ánh mắt lấp lánh nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
“Nàng cực kỳ thích mùa này. Trận tuyết đầu mùa hàng năm, luôn luôn đòi đi ngắm. . .”
Ta ôm đèn đi tới, thấy ánh mắt Trần A Nam cư nhiên có một tầng ấm áp.
“Huynh nói cái gì?”
Trần A Nam im lặng một hồi, sau mới phản ứng lại, lúng túng hắng giọng một cái, nhìn ta đang ngồi vào đối diện mình.
“Ta nghe nói, muội muốn tới Phong Đô cứu tộc nhân của mình?”
Ta chậm rãi lắc đầu: “Đều không phải, muội tới Phong Đô, là vì muốn vào Hoàng Tuyền quỷ giới, chỉ ở đó mới có tộc nhân của muội”
Nghe ta nói như vậy, Trần A Nam nhìn không được khép hờ hai mắt lắc đầu: “Hoàng Tuyền quỷ giới há là nơi phàm phu tục tử như chúng ta nói muốn tới là tới được sao, trong đó hung hiểm không rõ, không biết muội đã từng nghĩ tới chưa?”
Nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên mặt ta càng rạng rỡ. Ta cùng với Trần A Nam chung ***ng tuy chỉ vài ngày, nhưng ta có thể xác định, huynh ấy là một người đỉnh thiên lập địa, chứ không phải là người sợ đầu sợ đuôi.
“Muội nhớ, trước kia huynh cũng đã nói qua, hai chúng ta không phải sống chỉ vì bản thân mình. Tất cả tộc nhân của muội chịu tai ương sát hại, khi đó, trong một đêm, muội đã mất đi tất cả thân nhân. Thế nhưng, trời xanh có mắt, còn có thể có một nhóm người có khả năng sống sót. Huynh nói, muội có thể buông tha sao? Muội là hi vọng của mọi người, bọn họ, làm sao không phải là hi vọng của muội chứ?”
Nghe ta nói như thế, Trần A Nam cũng không nói gì, giơ tay vỗ nhẹ cằm, một lát sau mới lên tiếng: “Theo ta được biết, ở Phong Đô có một cánh cửa Âm Dương, mỗi đêm tới giờ Ngọ (23 – 1 h sáng) cửa kia sẽ mở ra, cho phép quỷ sai hai giới du động. Lúc đó đi vào quỷ giới là thời điểm tốt nhất. Thế nhưng. . .”
Nói đến đây, ánh mắt Trần A Nam sáng quắc nhìn ta chằm chằm, sắc mặt dị thường ngưng trọng. “Hoàng Tuyền quỷ giới được xây dành cho những linh hồn người ૮ɦếƭ, nếu vi phạm thiên lý nhất định sẽ bị giảm tuổi thọ. Mặc dù muội có thể thuận lợi tiến vào quỷ giới, bất kể tuổi thọ bị hao tổn, nhưng nếu trên đường bị cô hồn dã quỷ quấn lấy. . .”
Ngón tay của ta hơi lay động, trong lòng bàn tay tràn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Thì sao?”
“Thế gian này phàm là sinh linh đều có nguyên thần, thân thể bị diệt, nguyên thần sẽ đi vào lục đạo luân hồi. Như vậy, sinh mệnh mới có thể sinh sôi không thôi, người lạ nhập quỷ giới, nếu bị ác quỷ quấn lên, nguyên thần bị chiếm đoạt, trọn đời không thể siêu sinh!”
Lòng ta hoảng hốt, chén trà nhở trong tay đổ ra, màu vàng nhạt của trà trong nháy mắt làm bẩn ống tay áo của Trần A Nam. Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt phất tay, tay áo lại trở về hiện trạng như cũ.
“Tâm tình của muội ta có thể hiể được, con người không phải là cây cỏ vô tình, nghĩ đến rất nhiều tâm nguyện kiếp này chưa thực hiện được sẽ ngóng trong kiếp sau sẽ có một kết quả tốt hơn, như vậy sẽ vạn kiếp bất phục, đó đích thật là chuyện đáng sợ, cho nên, ta khuyên muội nên suy nghĩ một cách tốt nhất”
Hắn đứng dậy mở cửa, gió lạnh liền không chút kiêng kỵ thổi vào, lưng một mảnh lạnh băng, ta ngồi xuống bàn, chẳng bao lâu, phía sau xiêm y của ta đã ướt đẫm mồ hôi.
“Không cần suy nghĩ” Ta chậm rãi gục đầu xuống, hai tay nắm chặt lại cùng một chỗ.
Bước chân Trần A Nam đang ra tới nửa cửa liền dừng lại, cứ như vậy một chân trong một chân ngoài cửa, xoay người nhìn ta. Ta biết, hắn đang đợi đáp án của ta.
Ta từ từ ngẩng đầu, hướng tới Trần A Nam cười tươi sáng.
“Ước nguyện ban đầu cảu muội sẽ không thay đổi, muội nhất định phải thực hiện được”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc