Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 12

Tác giả: Mặc Thập Nhất

Chuyện Xưa, Âm Mưu Bắt Đầu
Ngày đầu tiên của tháng bảy, chính là ngày hoàng đạo trong tryền thuyết, ta muốn cùng Cừ Cử ra phố mua một vài thứ, nhưng mà vừa ra đến cửa liền bị Lô Dĩ Ngôn ngăn lại. Ta trầm mặc nhìn hắn chăm chú. Mấy ngày gần đây cứ khi chúng ta muốn ra ngoài là hắn lại có vấn đề.
Lần đầu tiên: “Không được đi, miệng vết thương của ta cần được bôi dược, ta không tin hai người kia…”
Lần thứ hai: “Ta thấy rất choáng đầu, ngươi mau qua đây xem mạch cho ta…”
Lần thứ ba: “Miệng vết thương sao lại ngứa như vậy? … Ân, bị ta cào rách rồi …”

Lần này, ta thật sự muốn xem hắn còn cái cở gì để ngăn cản bọn ta.
Lô Dĩ Ngôn lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn vẻ mặt sớm đã đen sì của Cừ Cử. Ta rất có phong độ chủ nô mà tiến lên phía trước.
“Ngươi còn định kiếm cớ gì ? Hôm nay ta đã giúp ngươi đổi thuốc, giúp ngươi chuẩn mạch, ân, miệng vết thương của ngươi cũng đã liền miệng rồi, trừ phi do người làm ra, còn đâu sẽ không rách ra nữa. Cơm ta cũng đã thổi nóng trong nồi, ngươi còn yêu cầu cái gì?”
Trên mặt Lô Dĩ Ngôn hiện ra vệt đỏ rất khả nghi .”Cái gì gọi là lấy cớ chứ? Ta nào có…”
Cừ Cử âm thầm cười, vòng tay nắm chắc eo nhỏ của ta, nhẹ nhàng đem ta ôm vào lòng , sau đó đắc ý hất cằm hướng Lô Dĩ Ngôn nói.”Lô huynh, sợ rằng hôm nay ngươi chỉ có thể ở một mình trong y quán thôi, ta cùng nương tử ta muốn ra ngoài, có lẽ sẽ về trễ không kịp cùng huynh ăn cơm chiều, khi đó một mình huynh chắc sẽ có chút hoang vắng.” suy nghĩ, Cừ Cử vừa cười vừa bổ sung nói: “Ân, miếng thịt béo này ta ăn chắc rồi, Lô huynh hay là làm người tốt, đừng xen ngang đoạt ái là tốt nhất!”
Khóe miệng Lô Dĩ Ngôn khẽ co rút, nụ cười vặn vẹo cùng không cam tâm hiện rõ trên mặt.
“Xen ngang, không biết chừng tí nữa lại có chuyện gì xảy ra…”
Ta trắng mặt khinh thường xoay đầu qua. Ta cũng không tin ta muốn thành thân có thể khó như vậy! Nhưng mà, đôi khi, con người luôn quá tự phụ, chuyện ta thành thân này thật có chút ngang trái nha…
Ta cùng Cừ Cử rõ ràng đã đi tới của thôn rồi, ngẩng đầu lại thấy Nhị Ngưu đang thở hồn hển chạy vội vào trong thôn, Cừ Cử nhướng mày một phen kéo lấy Nhị Ngưu, thân thể Nhị Ngưu đang chạy bị kéo giật về phía Cừ Cử, bỗng nhiên lão đảo một cái.
Ta hơi giật mình há hốc miệng, nhìn chằm chằm đôi tay xinh đẹp của Cừ Cử mà khẽ nuốt nước miếng . Trước kia ta vẫn cho rằng hắn rất nho nhã, hắn sẽ không biết võ công, hiện tại nghĩ lại, ta thật sự là . . . .
“Đã xảy ra chuyện gì ?”
Nhị Ngưu lau vội mồ hôi trên mặt, lo lắng nói: “Hôm qua Vương trang bị ૮ɦếƭ hơn trăm người, có người nghi ngờ là bệnh dịch, ta đây đang vội về báo cho cha ta biết, kêu người trong trang chúng ta tránh xa Vương trang một chút, để tránh cho nhiễm bệnh …”
Sau đó Nhị Ngưu vội vàng chạy đi, còn Cừ Cử vẫn cau mày như trước. Ta cầm gói thuốc trên tay, nhìn Cừ Cử lộ vẻ mất mát.”Ta nghĩ hôm nay chúng ta lại không đi được rồi…”
Cừ Cử nhìn phương hướng Vương trang đột nhiên nở nụ cười , tay đặt trên lưng ta cũng hơi hơi dùng sức.”Nha đầu, không có chuyện gì, ta sẽ vẫn cùng nàng…”
Thời điểm chúng ta tới được Vương trang thì mặt trời đã hoàn toàn buông xuống, vậy mà trong trang lại một mảng tối thui, hoàn toàn không nhìn thấy một tia sáng của ánh đèn, hình ảnh này thật giống như một tử trấn đã hoang phế cả trăm năm rồi. Ta từ nhỏ đã sợ tối, lúc này lại gặp tình thế quái dị như vậy liền gắt gao nắm chặt cánh tay Cừ Cử .
Cừ Cử xoa nhẹ đầu ta trấn an.”Nha đầu, tướng công nàng là thần tiên, nàng sợ cái gì?”
Ta nhìn đôi mắt bị nhuộm đầy ánh trăng của Cừ Cử làm cho nở nụ cười, gật gật đầu, nhưng bàn tay nắm cánh tay hắn vẫn không hề buông lỏng. Cừ Cử nhẹ nhàng cười rồi cầm thật chặt tay của ta.
Ta nhìn một mảnh tối đen bên trong, mũi ra sức ngửi.”Ta nhìn như thế nào sao không thấy nơi này giống như bị ôn dịch quấy phá?”
Cừ Cử gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu là ôn dịch sẽ không có chuyện trong trang ngay cả một ngọn đền cũng không có, trừ phi người trong trang tất cả đều ૮ɦếƭ hết.”
Ta lắc đầu, rất nhanh liền phủ nhận ý tưởng này của Cừ Cử.”Điều đó là không có khả năng, thời điểm chúng ta nhìn thấy Nhị Ngưu ,hắn đã nói Vương trang ૮ɦếƭ hơn trăm người, nhưng mà , nhân khẩu trong trang ít nhất cũng trên ngàn người, trên đời này làm gì có loại ôn dịch nào chỉ trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi có thể khiến cho người trong trang đều ૮ɦếƭ hết được!”
Ta nhích người lại gần Cừ Cử, nói .”Có thể hay không là có yêu quái…”
Cừ Cử nhìn chằm chằm ta hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn sâu vào trong trang.”Nha đầu, ta hoàn toàn không cảm giác thấy có yêu khí, nếu mà thật sự có yêu quái, ta và nàng chỉ sợ cũng mất mạng rồi!”
Ta cả kinh, yên lặng nhìn chằm chằm Cừ Cử, tiểu tâm can không ngừng run rẩy . Ta vẫn nghĩ thần tiên là không gì không làm được, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ xuất hiện thứ yêu quái khiến cho Cừ Cử bất lực.
“Vậy không cho chàng đuổi ta đi!”
Nghe câu này Cừ Cử sửng sốt, sau đó quay đầu suy nghĩ thật lâu, sau đó hướng ta mỉm cười. Tươi cười kia khiến ta vô cùng an tâm.
Ta nâng nhẹ tay khẽ vuốt hai má hắn, nhẹ giọng nói.”Đồng ý với ta, nếu xảy ra chuyện gì ngươi trước hết phải chạy đi, đừng ở lại cản ta, hãy nghe ta nói!” Thấy Cừ Cử cau mày, bộ dạng muốn phản bác, ta nâng tay ngăn miệng hắn, nói tiếp.”Chàng đã nói, nếu ta ૮ɦếƭ chàng có thể chờ ta luân hồi chuyển thế, chờ ta lớn lên, nhưng mà, chàng là thần tiên, nếu chàng ૮ɦếƭ rồi, vậy thì ai sẽ đến chờ ta?”
Trong mắt Cừ Cử xẹt qua một tia ánh sáng, sau đó hắn nhẹ nhàng gỡ tay ta xuống.”Nha đầu, mấy trăm vạn năm tu luyện của thượng tiên không phải chỉ là giấy, nàng tin tưởng ta, chúng ta đều sẽ không ૮ɦếƭ!”
Ta nhìn ánh mắt vô cùng kiên định của hắn mà dùng sức gật đầu. Cho dù Cừ Cử nói cái gì, ta đều tin!
Nhưng mà thời điểm Cừ Cử nắm tay ta cẩn thận rảo bước tiến vào Vương trang khi, tay của ta lại nhịn không được run lên.
“Làm sao vậy?”
“Có tiếng đàn…”
“Tiếng đàn?”
“Nàng nghe thấy!”
Một tiếng đàn du dương từ nơi sâu nhất trong Vương trang truyền đến, luẩn quẩn trong đêm tối, khi thì du dương khi thì uyển chuyển, tuy rằng thanh âm đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe được như trước.
Cừ Cử nhíu nhíu mày. Bộ dáng rất là hoang mang.
Ta cực kì giật mình: “Chàng không nghe được?”
“Là do nàng quá khẩn trương rồi.”
“Không phải, chàng nghe thử đi!” Ta thoát khỏi tay hắn chạy vào Vương trang, “Chính là truyền ra từ trong đó, ta không có nghe nhầm ! Chàng…” Ta xoay qua nghĩ muốn gọi Cừ Cử lại đây, nhưng mà một màn trước mắt lại khiến ta sợ tới hồn phi phách tán.
Trong Vương trang lúc này, trên mặt đất nổi lên ánh sáng xanh trong suốt, hàng loạt cương thi theo tiếng đàn chen chúc nhau chui ra khỏi nơi ẩn náu, thong thả mà có mục đích hướng về phía chúng ta. Bọn chúng hơi giương miệng, tròng mắt trắng đảo lộn, động tác chỉnh tề mà đồng dạng. Mà điểm ૮ɦếƭ người là, sương mù dày đặc không ngừng thoát ra từ mũi miệng bọn chúng giờ phút này lại đồng loạt tụ lại, ở phía sau Cừ Cử hóa thành cái miệng hé ra cười tà!
“Cẩn thận!” Ta hét to một tiếng rồi chạy về phía Cừ Cử , nhưng mà vừa bước được hai bước liền bị kiềm chế, một cái cương thi từ phía sau ôm chặt lấy ta. Hắn há miệng đem tử khí hôi thối trong miệng phun lên cổ ta, khiến ta một hồi run rẩy, chân tay nhất thời mền nhũn không còn chút khí lực.
“Cừ Cử…” Một câu còn chưa hô đến miệng, ta chỉ cảm thấy trên cổ một trận lạnh lẽo, cúi đầu vừa thấy một cái đầu cương thi cao hơn ta một cái đầu đứng ngay trước mặt, hắn lúc này đang vươn cánh tay tái nhợt phù thũng túm lấy cổ ta dần dần siết chặt, ta xuyên thấu qua khe hở nhỏ, khó khăn lắm mới thấy Cừ Cử bên kia cũng không vui vẻ gì, liền cảm thấy khí huyết đã lến tơi cổ, đầu căng ra mê man khó chịu.
“Ân…” Ta dùng hết sức lực khiến cho thân mình mạnh mẽ tỉnh táo một chút, từ trong giày lấy ra tiểu loan đao Cừ Cử tặng , hướng cương thi phía trước hung hăng đâm tới.
Không biết Cừ Cử thế nào , ta còn không thể ૮ɦếƭ được!

“Nha đầu…” …”Mật Nhi…” …”Mật Nhi!”

Đột nhiên, đầu ngón tay của ta truyền đến đau nhức, đầu ta nhoáng lên một cái, tất cả cảnh tượng trước mắt nháy mắt liền biến mất, ta thì đang ngã vào lòng Cừ Cử không ngừng run rẩy , cả người đổ đầy mồ hôi.
“Chàng thế nào? Thế nào? Có bị thương không?” Ta túm lấy tay áo Cừ Cử khàn giọng hỏi .
Cừ Cử nhìn dáng vẻ này của ta liền mạnh mẽ ôm ta vào lòng. Hắn vuốt ve đầu ta, thanh âm trầm thấp, giống như sợ quấy nhiễu ta vậy.”Nha đầu, không có việc gì , hết thảy đều trôi qua rồi, không có việc gì , ta ở bên cạnh nàng, không phải sợ…”
Ta trừng lớn hai mắt, nhìn dân chúng Vương trang đứng xem xung quanh rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Ta tình nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng của ta.
Phấn Đại, Cừ Cử ngồi mép giường ôm lấy ta từ phía sau, Lô Dĩ Ngôn cùng Tô tỷ tỷ ngồi bên cạnh, tiểu Toàn cùng “Sơn dương râu” đứng ở hai bên cửa nhìn rất giống hai môn thần. ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào ta, tò mò nhưng lại xen lẫn lo lắng.
“Ta thật sự không có việc gì, mọi người mau trở về đi.” Ta kéo ra một nụ cười hướng họ phất phất tay. Không ai rời đi.
Lô Dĩ Ngôn ôm vai nhìn ta chằm chằm hồi lâu.”Các ngươi ra ngoài rốc cuộc đã gặp phải chuyện gì? Vì sao Mật Nhi phải được ngươi ôm trở về? Vì sao nhìn qua tinh thần nàng kém như vậy?”
Cừ Cử ở sau lưng ta, ta nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, hắn chỉ nói: “Hôm nay nàng mệt mỏi, chúng ta nói chuyện sau.” Thanh âm nhẹ nhàng như trước…
Lô Dĩ Ngôn trầm mặc một chút, đứng dậy khoát tay áo dẫn mọi người ra khỏi phòng. Tươi cười ta cố gắng chống đỡ nháy mắt xụp xuống, thân mình cũng giống như mất đi chỗ dựa, mềm nhũn tựa vào trên người Cừ Cử.
Một đêm này, ta đã trải qua chuyện đáng sợ nhất trên đời.
Cừ Cử nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, trầm giọng nói : “Nha đầu, đều là quá khứ, không có việc gì …”
Chậm rãi quay người vòng tay ôm chắt lấy cổ Cừ Cử, tất cả sợ hãi bỗng nhiên đều thoát ra .”Chàng không biết ta có bao nhiêu sợ hãi sẽ mất chàng như thế nào…” Ta gào khóc lớn, đè nén cánh tay muốn đem Cừ Cử khảm nhập vào làm một phần trong cơ thể chính mình, có lẽ chỉ có như vậy ta mới vĩnh viễn không phải rời xa hắn …
Cánh tay Cừ Cử nhẹ nhàng vỗ lên lưng ta mà an ủi. Sau đó nâng lên đầu ta, đôi mắt như vì sao của hắn bĩnh tĩnh nhìn vào mắt ta, giống như muốn xuyên thấu nỗi sợ hãi của ta.
“Nha đầu, nàng nói cho ta biết, đã xảy ra cái gì?”
Ta mạnh mẽ lấy lại bình tĩnh rồi đem những gì ta đã thấy thuật lại một lần cho Cừ Cử nghe, nhìn vẻ mặt Cừ Cử càng ngày càng âm trầm liền cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chẳng lẽ những gì ta nhìn thấy đều không phải là thật ?” Ta nghe được giọng nói của chính mình mang theo sự run rẩy.
Cừ Cử trầm mặc một lúc rồi sau đó khẽ gật đầu.
“Vậy….sau khi chúng ta đến Vương trang đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta ở cửa thôn gặp được trưởng thôn , ta vừa cùng hắn nói được hai câu nàng liền giống như phát điên hô to lên, ta ôm lấy nàng, thế nhưng nàng lại lấy chủy thủ từ trong giày ra, trong đầu ta liền cảm thấy có gì đó không đúng , liền âm thầm dùng tiên thuật gọi nàng tỉnh lại.”
Trong lòng ta liền hoảng sợ, hóa ra người ôm ta chính là Cừ Cử, nếu như bả đao của ta nhắm trúng người đã ôm ta, vậy chẳng phải người ૮ɦếƭ sẽ là Cừ Cử sao?
“Nha đầu, ta nghĩ là nàng tiến vào ảo cảnh, nói cách khác, nàng đã bị khống chế tâm thần.”
“Miêu Cương pháp thuật?”
Ảo thuật này ta từng nghe lão nhân nhà ta nói qua, ông nói đó là một loại vu thuật, rất thịnh hành ở Miêu Cương , có nữ tử Miêu Cương vì muốn giữ lấy trái tim tình lang mà không ngại hạ thuật, làm cho bọn họ vĩnh viễn sống bên trong ảo cảnh. Nhưng Cừ Cử nghe vậy liền lắc đầu.
“Nếu chỉ là Miêu Cương thuật nho nhỏ ta chắc chắn sẽ nhìn thấu người thi thuật, nhưng mà khi đó ta hoàn toàn không tìm thấy căn nguyên, cho nên mới không thể không mạo hiểm chuyện người dân có thể nhìn thấy mà làm tiên thuật.”
Trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên cười vỗ vỗ đầu ta.”Thôi, việc này về sau lại nghĩ, nha đầu, hôm nay nàng bị một trận hoảng sợ như vậy, uống chén thuốc an thần rồi mau chóng nghỉ ngơi, không được suy nghĩ miên man! Ta là thần tiên, trên đời này không gì có thể làm ta bị thương, ta còn ở đây một ngày sẽ bảo vệ nàng an toàn.”
Ta thuận theo gật đầu, rồi một ngụm lại một ngụm uống hết chén thuốc an thần Tiểu Toàn sắc cho, sau đó nhắm mắt im lặng nằm ở trên giường. Hôm nay, ta thật sự mệt mỏi, mà Cừ Cử vẫn theo ở bên người ta, khiến ta thật an tâm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc