Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 10

Tác giả: Mặc Thập Nhất

Âm Thanh Lả Lướt, Quyến Rũ Lòng Người
Thôn trưởng bá bá chúc thọ , ở nhà trong sân viện nhà mình là một sân khấu kịch, mời một đám hát nhỏ ở trấn trên về hát hí kịch. Đám hát kia vừa đúng tuổi dậy thì , bộ dáng trưởng thành tất nhiên tuấn tú, hễ mở miệng “Y Y nha nha” nhỏ giọng cũng như quấy nhiễu lòng người.
Ta ngồi ở dưới đài một bên xem diễn, một bên cắn hạt dưa. Một khúc kết thúc, liền bỏ nắm hạt dưa còn lại trong tay về chén, liều mạng cùng đại gia hỏa ồn ào vỗ tay.
Cuối cùng Cừ Cử cũng đến nhà Trần nhị gia xem quẻ, Lô Dĩ Ngôn liền da mặt dày kéo “Sơn dương râu” cùng ta tới nghe diễn. Ta nhấc mí liếc mắt nhìn hắn, hắn thế mà lại bày ra bộ dạng nghiêm chỉnh ngồi nghe. Ta xoay quá cũng không thèm nhìn đến dáng vẻ chăm chú nghe của hắn, nhưng lúc này người đứng trên đài chính là “Sơn dương râu” . Nhất thời, tâm lí có cảm giác bị người tính kế liền muốn chạy trốn.
Ta vẫy tay gọi Tam Ngưu, Tam Ngưu ưỡn cái bụng, một tay cầm chân gà cắn , một bên lấy ánh mắt chăm chú nhìn ta.
“Hôm nay nhà ngươi an bài lão hát hí kịch sao?” Nâng tay chỉ cho tầm mắt Tam Ngưu đặt trên người”Sơn dương râu”. Tam Ngưu híp mặt nhìn hồi lâu, sau đó mờ mịt lắc đầu.
“Cha ta mời đến đều là những con hát trẻ tuổi trấn trên, không có nghe còn có bằng hữu biểu diễn.”
Ta vừa nghe vậy, ý niệm chạy trốn liền hiện lên trong đầu. ௱ôЛƓ vừa nhấc khỏi ghế, lại nghe thấy”Sơn dương râu” ở trên đài hô to tên ta. Ta vừa quay đầu lại, hắn liền thẳng tắp quỳ xuống nhìn ta.
Hỏng rồi!
“Liễu sinh hôm nay thành khẩn muốn bái Chung cô nương làm vi sư, cầu xin cô nương thu nhận ta đi.”
Đầu mọi người trong thôn đều chuyển hướng về bên này, mấy trăm ánh mắt đều song song nhìn ta, làn da của ta cháy bỏng nóng rực, cái gì kêu là phong thủy luân chuyển ta hôm nay coi như sâu sắc cảm nhận được. Mấy ngày trước ta còn “Không trâu bắt chó đi cày” buộc lão cũng ta cắt thịt Lô Dĩ Ngôn, hôm nay lão thế nhưng lại trước mặt hương thân phụ lão trong thôn quỳ xuống xin ta thu lão làm đồ đệ?
Lại nói, thu một đồ đệ cũng là thu, hai đồ đệ cũng là thu, cũng không có gì đáng ngại cho lắm. Chính là tuổi Tiểu Toàn cũng tương đương ta, nếu ta có sai bảo hắn đi làm chuyện nặng nhọc gì thì cũng là bình thường, nhưng “Sơn dương râu” này tuổi cũng đã cao như vậy, kêu ta một tiếng sư phó, thử hỏi ta làm sao có thể gánh vác cho nổi?
Ta xấu hổ cười, vội vàng khoát tay áo.”Này nói cái gì vậy, ta lại không có kim bát bát, làm sao có thể thu lão, chớ có kêu như vậy mọi người thấy chê cười, mau đứng lên đi!”
“Sơn dương râu” sửng sốt, lại không biết tiếp lời ta thế nào, chính là nhìn Lô Dĩ Ngôn dưới đài, thần sắc trong mắt dĩ nhiên là đem tâm tình cấp bách trong lòng lão phô bày không thiếu chút gì.
Lô Dĩ Ngôn cầm vạt áo run run đứng lên, ôm lấy vải băng trước *** thong thả tới trước mặt ta.
“Mật Nhi, ngươi xem Liễu đại thúc đã lớn tuổi, lại trước mặt nhiều người như vậy quỳ xuống trước ngươi, lễ bái sư này đủ long trọng nha, ngươi sao lại…” Hắn cố tình không nói câu kế tiếp, quay đầu nhìn quét mộng vòng hương thân trong thôn, sau đó đem cặp mắt đầy ẩn tình dừng trên người Vương quả phụ.
Mặt Vương quả phụ đỏ lên, uấn éo ௱ôЛƓ tiến lại đây.
“Ta nói chính là có chuyện như vậy, Mật Nhi a, người ta khiêm tốn muốn thỉnh giáo bái ngươi làm vi sư là vinh hạnh của ngươi cùng Ngưu gia thôn ta, ngươi nếu còn lại tiếp tục từ chối chính là giả thanh cao, vứt bỏ không phải chính là con người của ngươi sao!”
Ta thở dài, tay đay day huyệt thái dương, nơi đó hiện tại “Đột đột” , nhảy dựng nhảy dựng, vô cùng đau đớn.
“Sư phó, người hãy thu nhận ta đi, ta nhất định hảo hảo hiếu kính lão nhân gia ngài…”
Ta xuyên qua cánh tay vụng trộm liếc mắt một cái lên “Sơn dương râu” đang quỳ gối trên sân khấu kịch, nhất thời từ bi nổi lên. Ta tuổi còn trẻ mà lại được một lão bá kêu là “Lão nhân gia”, này quả thực không phải chuyện vui vẻ gì…
“Sư phó…”
Chính giữa lúc giằng co này, Tiểu Toàn đột nhiên từ bên ngoài chạy vào ho lớn tên ta.”Sư phó, trong Phấn Đại có một mỹ nữ tuyệt đại đến, nàng nói nàng đặc biệt tới tìm người!”
Trong viện cực kỳ im lặng, ta coi thấy Vương quả phụ lặng lẽ kéo hai người con dâu nói to nhỏ gì đó xong, trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác vô lực. Dựa theo năng lực nói huyên thuyên của Vương quả phụ, ta tin tưởng không đầy ba ngày lớn nhỏ trong thôn đều sẽ biết: Phấn Đại của Chung Mật Nhi không chỉ phá hủy trong sạch của đệ nhất mĩ nam Cừ Cử trong thôn, hoa ra, nàng còn ham nữ sắc!
Nhưng mà lúc này, ta cũng không có tâm tư ở đây phí lời giải thích trong này có lẽ có chuyện tình khác, ta chỉ nghĩ muốn nhanh chóng rời nơi thị phi này. Hướng tới cha Tam Ngưu xin lỗi, ta liền cúi đầu túm ống tay áo tiểu Toàn hướng về cửa lớn mà đi. Đi ngang qua bên người Lô Dĩ Ngôn, hắn đột nhiên vươn tay cầm tay ta cổ tay. Ta cảm thấy trên da có chút đau đớn, nghĩ tới hắn là cầm kiếm nhiều năm nên mới có vết chai dày vậy.
Ta rốt cục hiểu được, nào là bái sư, nào là Vương quả phụ nói lời chính nghĩa, kia đều là giả hết, tất cả đều do tên Lô Dĩ Ngôn này đứng sau hết.
Ta tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Lô Dĩ Ngôn, nhỏ giọng nói: “Đều là ngươi xúi giục đúng hay không, ta cứu ngươi, ngươi không thể lấy oán trả ơn như vậy…”
Lô Dĩ Ngôn chọn nhíu mày.”Vậy ngươi hãy thu nhân Liễu đại thúc đi, nếu không ta thật sự không nghĩ ra ta sẽ còn làm ra chuyện gì…”
Ta bất lực gục đầu xuống, lại một lần nữa nhớ tới điển cố Đông Quách tiên sinh. Lô Dĩ Ngôn đắc ý cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nha.
“Liễu đại bá, xin lão mau đứng dậy đi, Chung cô nương đáp ứng lão rồi!”
“Sơn dương râu” nhất thời mừng rỡ, lắc lắc lắc lắc đứng lên, chạy khỏi sân khấu kịch đến chỗ ta. Tiểu Toàn không rõ chuyện gì liền trừng mắt nhìn ta chờ giải thích. Ta liếc liếc mắt sang Lô Dĩ Ngôn, tay trái đỡ lấy đầu, thanh âm vô lực…
“Ta về Phấn Đại trước, ngươi…”
Ta lắc đầu giãy khỏi trói buộc của Lô Dĩ Ngôn bước ra sân, suy nghĩ chút lại đứng lại, thương xót nhìn Tiểu Toàn.
“Cái kia… Là sư đệ ngươi… Các ngươi là sư huynh đệ…”
Ta quả thực là nói không nên lời, bọn họ phải sư huynh đệ thế nào đây?”Sơn dương râu” tuổi như vậy chắc là hiểu được hơn ta thế nào là tương thân tương ái a. Trời xanh a…
Ta bi thương xoay người hướng về Phấn Đại, ta nghe được “Sơn dương râu”phía sau thật là kích động. Hắn nói, sư huynh, về sau ta sẽ hảo hảo hiếu kính sư phó cùng lão nhân gia ngươi …
Lại là lão nhân gia…
Bên trong Phấn đại thực im lặng, chỉ có chim chóc trên cây thính thoảng uyển chuyển kêu lên hai tiếng. Lều tranh trong viện cuối cùng được Cừ Cử dùng tiên thuật sửa chữa lại mới hoàn toàn, lúc này dưới ánh mặt trời tạo ra một bóng râm thực vừa lòng. Ta thuận tay ngắt một đoạn Tiên Hạc Thảo ngậm vào trong miệng, cà lơ phất phơ vào phòng, Phấn Đại của ta gần đây thật sự là hấp dẫn người nha!
Trong phòng là một tuyệt đại mĩ nữ đang im lặng ngồi bên chum trà đã nguội lạnh, một thanh kiếm khắc hoa văn được đặt ngay cạnh người, cùng nàng tạo thành một bức tranh với hình ảnh hài hòa, gió nhẹ theo của sổ thổi vào cuốn tà váy lụa mỏng màu vàng của nàng khẽ lay động, tựa như tiên nữ hạ phàm.
“Tô tỷ tỷ!”
Tô tỷ tỷ ngẩng lên nhìn ta, mỉm cười cười, đứng dậy đi đến cạnh người ta, đánh giá hồi lâu rồi đem ta ôm vào lòng.
“Mật Nhi, một năm không thấy muội sống có tốt không?”
“Ân ân.” Ta vui mừng cười từ trong lòng *** nàng ló đầu ra .”Ngày đó muội vốn định đi khắp nơi phong phú tìnmtỷ, nhưng mà trên đường đi gặp được nơi này rất thích, liền định cư ở đấy , tỷ xem, đây là y quán mà các hương thân trong Ngưu gia thôn mở cho ta, cũng không tồi đi!” Ta lôi kéo tay Tô tỷ tỷ đem các nơi trong Phấn Đại dạo qua một vòng lúc này mới chịu ngồi xuống.
“Tỷ làm sao tìm được muội?”
Tô tỷ tỷ cười. Hé miệng nhấp một ngụm trà.”Hiện tại người trên giang hồ đều đồn nhau rằng Ngưu gia thôn ở Giang Nam có một vị thần y, ta nghĩ người có thể đảm nhận danh hiệu thần y trừ muội ra thì còn có thể là ai, cho nên liền ôm hi vọng đến xem thủ xem, không nghĩ nhưng lại thật sự là muội!”
Trong tay ta cầm lấy Tiên Hạc thảo, nhếch miệng cười, Tô tỷ tỷ cúi đầu trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu, dùng con ngươi trong suốt nhìn ta .”Mật Nhi, kỳ thật lần này ta đến là có việc muốn nhờ muội.”
“Có chuyện gì?”
“Muội còn nhớ rõ trước đây ta đã đáp ứng đại ca ta điều gì không?”
Lời vừa dứt liền mở ra kí ức phủ bui một năm trước của ta. Ngày đó mặt trời so với hôm này cũng rất tốt, Vân Thanh Đường ngã vào trong lòng Tô tỷ tỷ liều ૮ɦếƭ đấu tranh. Hắn muốn Tô tỷ tỷ cam đoan, chỉ cần còn nhớ rõ chính mình là huynh trưởng của nàng thì không được ra tay với nàng kia. Mà nay, Tô tỷ tỷ không quản ngàn dặm xa xôi tới tìm ta, phần cừu hận này thật sự đã tới rồi, khiến nàng không thể không trả giá mà quên đi thân nhân duy nhất trên đời đã không tiếc cả tình mạng để bảo vệ tới mức đó.
“Ta…”
Trong viện một trận động tĩnh, “Sơn dương râu” cùng Tiểu Toàn, Lô Dĩ Ngôn, ba người cùng nhau xuất hiện trong phòng. Khi Lô Dĩ Ngôn nhìn đến gương mặt Tô tỷ tỷ ,trong nháy mắt sửng sốt một chút, sau đó đem song chưởng trên vai của hai người kia hạ xuống, khoanh tay bình tĩnh đứng đó.
Tô tỷ tỷ cũng thực giật mình, nhưng mà rất nhanh liền ổn định lại thần sắc, đứng dậy cung kính . Nàng ôm quyền hướng hắn cúi đầu.
“Thuộc hạ tham kiến nhị công tử.”
Đầu óc của ta thực loạn, Tô tỷ tỷ từng nói qua, nàng là được tứ công tử tiến cử làm Phù dung trang chủ, nay nàng gọi Lô Dĩ Ngôn là Nhị công tủ, vậy hắn chẳng phải là người Lôi Khả sao?
Lô Dĩ Ngôn khoát tay, đáo một tiềng rồi ngồi xuống bàn.
“Quân thượng gần đây thế nào?”
“Rất tốt, chính là nghe nói nhị công tủ bị thương nặng nên rất lo lắng, ngài từng phái Sở Lôi đi tiếp ứng công tử, nhưng mà vẫn chưa tìm đến.”
Lô Dĩ Ngôn gật gật đầu.”Làm phiền quân thượng quan tâm, ta sau khi bị thương bị nha đầu kia cứu…” Nói đến đây Lô Dĩ Ngôn mới giống như nhớ tới cái gì , hỏi.”Các ngươi quen biết?”
Vân Tiểu Tô nhìn Lô Dĩ Ngôn nói quanh co một chút, nói “A, đúng vậy, thuộc hạ cũng từng nhận ận huệ của nàng.”
Lô Dĩ Ngôn liếc mắt nhìn ta một cái rồi không nói gì nữa, ta khờ ngốc cười, kéo một cái lí do muốn nấu cơm liền ra khỏi phòng. R*ợ*u độc là trên đời này hiếm thấy độc dược, là loại người nào hội hạ như thế ngoan thủ đâu? Lôi Khả… Kia quả nhiên là hang ổ của lang sói a!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc