Hiền Thê Xui Xẻo - Chương 95

Tác giả: Vụ Thỉ Dực

Giơ tay không nhìn rõ năm ngón, cảm nhận được sự mốc meo trong không khí, thậm chí chỉ nghe được tiếng tim mình đập, cảm giác thật tra tấn tinh thần.
Hai tay Ngu Nguyệt Quyên ôm chặt chính mình, cuộn tròn thân thể ngồi trên mặt đất, không dám tự ý di chuyển, dù giờ phút này nàng sợ muốn khóc lên, nhưng cũng không dám phát ra thanh âm nào. Bởi khi nàng tỉnh dậy ở một nơi đáng sợ thế này, vừa nhích thân di chuyển, không biết có cái gì phá mình, như chui thật sâu vào lòng bàn chân trái, đau đớn khiến nàng thét chói tai, nhưng rất nhanh sau đó, rất nhiều tiếng sắc bén xé gió bay vào khiến cho thở nàng cũng không dám thở mạnh, thanh âm leng keng, đinh đang vọng vào từ một nơi không xa, khiến nàng không dám động đậy gì cả.
Thân thể mệt mỏi, chân trái lại đau, một cảm giác tuyệt vọng bao bọc lấy nàng, khiến nàng cảm giác mình sẽ ૮ɦếƭ rất nhanh ở cái nơi hắc ám này, sẽ không được gặp lại nương cùng ca ca, à, còn cả vị đại tẩu không đến nỗi chán ghét nữa…
Không biết qua bao lâu, hai tay ôm đầu dẫn thả lỏng, cả người vô lực ngả lên sàn lạnh như băng. Giờ còn lại chút ấm áp của mùa xuân, nếu khí hậu không có ấm áp, chỗ này đã khiến nàng thấy lạnh như thời tiết tháng một rồi, phỏng chừng sau khi nàng ૮ɦếƭ, thi thể cũng không thối rữa nhanh, hẳn có thể chờ đến khi ca ca tìm thấy nàng…
Gần đến lúc cận kề cái ૮ɦếƭ, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, cái gì mà tình yêu không thể với đến, cái gì mà tranh cường, háo thắng, đều biến thành việc nhỏ hết, giờ khắc này, nàng ra đi, không cần thống khổ nữa, bởi trước khi ૮ɦếƭ, chúng đã trở thành những thứ không quan trọng rồi…
Khi ý thức nàng sắp lâm vào hôn mê, đột nhiên một thanh âm ma sát với đá vang lên, một mùi hương thanh tân nhập vào mũi, ánh sáng bất ngờ rốt cuộc cũng đem bài trừ sự hắc ám nơi đây.
Mí mắt bị nhói đau, nhưng nàng vẫn cố gắng mở to hai mắt, ngóng chờ nhìn cửa đá mở ra, nơi đó xuất hiện một thân ảnh cao lớn, hơi thở trầm ổn làm nàng được an tâm, khóe môi nhu động, nhẹ nhàng mà nỉ non: “Ca ca…”
Tề Lẫm nhìn người nằm trên mặt đất, khứu giác mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi trong không khí, sắc mặt khẽ biến, nhưng không hành động thiếu suy nghĩ. Bởi trước khi hắn đi, Diêm Ly Trần đã nói, cơ sở trong mật thất vô cùng hung hiểm, cho dù đứng trước cửa nhưng cũng không bỏ qua các nhân tố nguy hiểm đó.
Ở cửa có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng đi sâu vào một chút lại không nhìn rõ gì cả. Đánh giá cửa nghiêm túc một lần, Tề Lẫm trầm mặc tự hỏi vài giây, sau đó rốt cuộc bước lên một bước nhỏ.
Sát sát sát!
Một loạt tiếng xé gió vang lên, thân thể Tề Lẫm tránh được ám khí, một loạt tiếng binh đao vang lên ở phía sau hắn, rơi xuống ba phần, ánh đao lấp loáng, sắc bén phi thường.
Bước thứ hai vừa nhấc, từ bên trái lại có một loạt đao đánh úp lại, thân thể Tề Lẫm rời sang phải.
Vài bước như thế, mỗi bước đều có ám khi đi theo các hướng quỷ dị tiến đến, mà người đứng ở giữa, Tề Lẫm cũng rút ra được rằng, ở đây, mỗi bước đều là ***, không cần hỏi nữa. Tề Lẫm đi tới trước vô cùng cẩn thận, đi được mười lăm bước, rốt cuộc, Tề Lẫm cũng đến trước mặt Ngu Nguyệt Quyên, tuy trên người không bị thương, nhưng cũng đã tiêu hao rất nhiều tinh thần, so với hành quân đánh giặc còn gấp mấy lần.
Tề Lẫm nhìn chân trái Ngu Nguyệt Quyên có một phi tiêu cắm vào, nhìn vết máu thấm ướt cả váy xanh. Sắc mặt nàng thực tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp lúc này có chút nhu nhược, nhưng đôi mắt sáng sủa lại tỏa sáng theo dõi hắn từng bước đi đến.
“Ngu cô nương, thật có lỗi, tại hạ đến chậm.” Tề Lẫm nói xong, cẩn thận nâng nàng dậy, sau đó nhanh chóng rút đao trên đùi nàng ra, điểm huyệt cầm máu, hào phóng xé ống tay áo mình để băng vết thương cho nàng, phòng ngừa nó lại chảy ra.
Khuôn mặt Ngu Nguyệt Quyên vì mất máu mà có chút tái nhợt, nhưng không khóc lóc như những tiểu thư nhu nhược, điểm ấy khiến Tề Lẫm nhẹ nhàng thở ra, dù sao đại đa số nam nhân ở tình huống này đều không muốn đối mặt với nữ nhân yếu đuối, như vậy khiến họ cảm thấy phiền lòng. Đặc biệt là ở nơi nguy hiểm này, hắn không hy vọng đối mặt với một thiên kim tiểu thư chỉ biết khóc.
"Ngươi là ai?"
Nàng suy yếu hỏi, yết hầu khô rát nên thanh âm cũng có vài phần khàn khàn. Ngu Nguyệt Quyên đánh giá nam nhân xa lạ này, tuy không phải là ca ca khiến nàng có chút thất vọng, nhưng tìm được đường sống từ chỗ ૮ɦếƭ thật quá tuyệt vời, khiến nàng không muốn so đo nhiều. Nam nhân này không tuấn mỹ như ca ca nàng, nhưng có vẻ đoan chính, ngũ quan cứng rắn, nhìn cũng thấy là người kiên định.
“Tề Lẫm, tướng quân mệnh ta tới mang cô nương ra ngoài. Ngu cô nương, đắc tội, hiện tại ta sẽ mang cô rời đi.” Tề Lẫm khách khí nói, xong ôm lấy nàng.
Nghe là người mà ca ca phái đến, trong lòng Ngu Nguyệt Quyên đau xót, thiếu chút nữa bật khóc, cho nên đối với hành vi ôm lấy mình của một nam nhân xa lạ cũng không để ý nhiều – mà nàng cũng biết, mình đang bị thương, hành động bất tiện, hắn làm vậy cũng tốt. Vừa rồi, khi hắn tiến vào, mỗi bước đi của hắn nàng đều nhìn thấy, cũng biết, nếu bản thân mình tự đi, sẽ không có khả năng rời khỏi đây.
Quả nhiên, trên đường ra, vẫn là mỗi bước đi là một nguy hiểm. Tề Lẫm tuy thân thủ tốt, nhưng vì phải bảo vệ Ngu Nguyệt Quyên, cho nên khó tránh khỏi rắc rối, thêm vào đó, mỗi lần ám khí bay đến phương hướng cũng không giống nhau, khiến hắn hơi vất vả một chút.
Một nhát đao phi vào cánh tay Tề Lẫm, khiến cho sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên vốn tái nhợt lại trắng thêm vài phần. Nếu không phải có Tề Lẫm bảo vệ, tin tưởng đao kia sẽ trực tiếp phi vào đầu nàng. Điều này khiến Ngu Nguyệt Quyên có chút áy náy, mím môi ngoan ngoãn ở yên trong lòng Tề Lẫm, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, không cản trở đối phương.
Chờ sau khi rời khỏi, Ngu Nguyệt Quyên nhìn rõ quang cảnh xung quanh, là một rừng cây. Cửa đá phía sau chậm rãi khép lại, quay đầu nhìn, trừ bỏ một vách núi cao, không còn nhìn thấy cánh cửa suýt *** nàng đâu nữa, điều này khiến nàng cảm thấy thực thần kỳ.
Sắc mặt Tề Lẫm bình tĩnh, ôm Ngu Nguyệt Quyên rời khỏi rừng cây, mỗi bước đi càng thêm cẩn thận.
Ban đầu, Ngu Nguyệt Quyên còn chút nghi hoặc, hắn sao luôn đổi phương hướng đi, hướng này đi vài bước, bước tiếp lại đi hướng khác, rồi lại lui về vài bước, chẳng lẽ hắn lạc đường? Đến khi nghe được thanh âm trầm tĩnh Tề Lẫm giải thích: “Đây là một trận pháp trong rừng cây!” Thì nàng mới hiểu được nguyên nhân, không khỏi đỏ mặt vì suy nghĩ hiểu lầm của mình vừa rồi.
Tề Lẫm nhìn nàng một cái, không hiểu vì sao mặt nàng đột nhiên đỏ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi theo bản đồ mà thoát khỏi rừng cây.
***********
Sau nửa canh giờ, Tề Lẫm cũng đã đưa được Ngu Nguyệt Quyên đến khách phòng của chùa.
Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận muội muội bị thương, gật đầu với Tề Lẫm nói: “A Lẫm, vất vả rồi.”
Tề Lẫm gật đàu, đang muốn lui xuống, đột nhiên Ngu Nguyệt Quyên mở miệng nói: “Ca, Tề công tử cũng bị thương.”
Ngu Nguyệt Trác nhìn chân mày mang lo lắng của muội muội, nói với Tề Lẫm: “Nếu thế, A Lẫm, lại đây để Dung cô nương xử lý vết thương cho ngươi.” Nói xong, ôm muội muội vào.
Tề Lẫm nhíu mày, tuy cảm thấy tướng quân làm việc thừa, nhưng hắn là cấp dưới, không nói gì, cũng theo vào.
Đi vào phòng, Ngu Nguyệt Quyên liếc mắt liền nhìn thấy A Manh đang ngồi uống trà trên ghế, hai gò má ửng hồng, vừa nhìn là đoán ra người khỏe mạnh, khiến cho người vừa bị tổn thương về thể xác và tinh thần như Ngu Nguyệt Quyên có một cảm giác gì đó. Nhưng vừa rồi trải qua quỷ môn quan, tính tình Ngu Nguyệt Quyên ôn hòa rất nhiều, không nóng nảy như trước kia.
Dung Nhan rất nhanh lại xử lý vết thương cho Ngu Nguyệt Quyên, xé váy nàng ra, lộ ra vết thương trên đùi, A Manh hít vào một hơi, nhất thời thương tiếc không thôi với tiểu cô nương.
Em chồng đáng thương, chân vừa bị thương, giờ lại thêm vết thương mới, so với nàng còn đen đủi hơn, cũng không biết khi nào mới có thể đi được bình thường. Nhưng kỳ thực, so với em chồng, nàng còn kém may hơn, trúng phải loại độc cổ quái, nếu một tháng sau không có thuốc giải, nàng sẽ đi tìm Diêm La Vương ở Địa Phủ uống trà chơi.
May mắn cho Ngu Nguyệt Quyên, dù thị thương, miệng vết thương tuy sâu, nhưng không trúng độc, tính mạng bảo đảm. Cho nên sau khi Dung Nhan xử lý tốt miệng vết thương cho nàng, lại ra ngoài xử lý cho Tề Lẫm.
“Nguyệt Quyên, muội không sao chứ? Thực có lỗi để muội gặp phải nguy hiểm.” A Manh thực lòng hỏi han, nếu không phải là nàng đáp ứng Như Thúy mang nàng ấy đi hội chùa, nàng ấy sẽ không gặp loại chuyện này.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn nàng một cái: “Anh ta sao lại ở đây?”
Nhìn tiểu cô nương, A Manh cũng không giấu nàng, dùng hai ba câu nói hết mọi chuyện ra, khi nói đến việc Ngu Nguyệt Trác đã bắt được bọn Cổ Âm Đạt, Ngu Nguyệt Quyên nhớ đến chuyện trước khi bị bắt, nhất thời không khống chế được nhiệt độ trên mặt, cảm thấy thực ghê tởm.
“Tẩu cũng bị thương, quên đi, dù sao cũng không phải là tẩu hại ta.” Ngu Nguyệt Quyên rộng rãi nói, không như trước kia, chỉ cần A Manh mắc sai, lập tức không để yên, thực làm A Manh kinh ngạc. Thấy biểu hiện của A Manh, Ngu Nguyệt Quyên cũng không được tự nhiên, dùng một ngữ khí không để ý nói: “Ta không phải người không phân rõ phải trái, sẽ không tùy tiện đổ trách nhiệm lên người khác.”
Nghe xong, A Manh vui mừng, thâm tình nói: “Ta thật cao hứng, muội đã trưởng thành rồi a~~”
"..."
Lập tức mặt đang đỏ chuyển thành đen, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy A Manh chính là một cái cột, nàng thực không nên mềm lòng.
Chốc lát sau, Ngu Nguyệt Trác vào, đi theo sau hắn còn có một nữ nhân dáng người như cây ngô.
Ngu Nguyệt Quyên vốn muốn gặp ca ca nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia lập tức ngậm miệng, thăm dò xem xét, không có nhìn thấy thân ảnh Tề Lẫm, không khỏi thất vọng.
“Hôm nay các nàng đã bị dọa rồi, chúng ta về thôi.” Ngu Nguyệt Trác nói, tiến lên ôm lấy A Manh, còn nữ nhân như cây ngô kia ôm lấy Ngu Nguyệt Quyên.
Vẻ mặt A Manh nghệt ra, nhìn hắn nói: “Chân ta không bị thương, chàng ôm ta làm gì? Chàng cần ôm Nguyệt Quyên về nha!”
Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn nàng, cười nói: “Hiện tại, nàng… còn khí lực sao?”
Nghe nói thế, sắc mặt A Manh càng nghệt ra hơn.
Nàng quả thực không còn khí lực, cũng không biết vì sao độc của Thiêm Âm cung lại biến thái như vậy, hiện tại bệnh của nàng như đã nói lúc trước, biểu hiện của nó giống như đã làm việc không đạo đức ba ngày ba đêm liền, toàn thân lười biếng, căn bản không còn khí lực, hai chân cũng mềm như bông, thật biến thái. Hơn nữa, nghe Dung Nhan nói, trước khi có giải dược, mỗi ngày nàng sẽ phát độc một lần, không chỉ có thống khổ đau đớn, mà còn thể nghiệm cảm giác mệt mỏi sau XXOO… này, quả thực là không có cách nào khác để nói a!
Vì thế A Manh chỉ có thể ủ rũ làm người tàn tật để tướng quân ôm.
Ngu Nguyệt Quyên không chú ý đến ca ca cùng A Manh, đến khi ra cửa, vẫn không thấy thân ảnh Tề Lẫm, rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên: “Ca ca…”
“Chuyện gì?” Ngu Nguyệt Trác quay đầu nhìn, thấy hai gò má muội muộ đỏ lên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mình.
“Cái kia… Tề công tử không sao chứ?”
Ngu Nguyệt Trác cười nói: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da.” Sau đó không nói gì nữa.
Tuy là Ngu Nguyệt Quyên còn muốn hỏi thêm, nhưng trước anh trai, nàng luôn là một tiểu cô nương nhát gan, chỉ có thể để mặc cho nữ nhân như cây ngô ôm đên cửa sau chùa, bọn họ muốn tìm chỗ vắng người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, liền gặp được Như Thúy cũng ở phòng khách đi ra. So sánh với vết thương của Ngu Nguyệt Quyên và A Manh, sắc mặt của Nhị Thúy cô nương thật hồng hào, khỏe mạnh vô cùng, khiến trong lòng A Manh và Ngu Nguyệt Quyên có chút ê ẩm.
“Nguyệt Quyên, ngươi không sao chứ? Biết ngươi mất tích, ta thực lo lắng…”
Như Thúy cô nương biểu đạt lo lắng của mình đối với Ngu Nguyệt Quyên, lúc trước nàng ở trong phòng khác, cho nên không biết chuyện Ngu Nguyệt Quyên mất tích, mà A Manh cũng vội vã đi tìm em chồng, không kịp nói cho nàng. Đến khi nàng biết tin, Ngu Nguyệt Quyên đã được tìm trở về, cho nên, căn bản là Nhị Thúy cô nương không có cơ hội trải nghiệm quá trình lo lắng…
Mấy người trò chuyện thêm chốc lát, rốt cuộc rời nơi làm cho các nàng bị dọa chấn kinh.
Đi đến cửa sau của chùa, đã có hai xe ngựa đứng đó, một chiếc là của phủ tướng quân, một chiếc là của phủ thái sư. Ngu Nguyệt Trác để A Manh và muội muội lên xe ngựa, quay lại thấy Ôn phu nhân cũng bỏ qua xe ngựa Ôn phủ, cười cười với hắn, rồi cũng leo lên xe ngựa phủ tướng quân.
Ngu Nguyệt Trác đành phải đồng ý, cái gì cũng không nói, xoay người leo lên xe ngựa, hộ tống các nữ quyến về nhà.
*********
"Ngu tướng quân."
Khi xe ngựa rời khỏi nơi náo nhiệt, một thanh âm vui sướng vang lên.
Ngu Nguyệt Trác dừng ngựa, chỉ thích cách đó không xa, ở ngã tư đường, một nam tử mặc quần áo xanh ngọc tuấn mỹ, vô cùng đơn giản đứng ở đó, khiến cho một góc ngã tư bỗng đẹp hơn ba góc kia, hấp dẫn người đi đường hơn ba góc kia.
Ngu Nguyệt Trác gật đầu với hắn, chắp tay nói: “Tử Tu, đến đón phu nhân sao?”
Ôn Lương mỉm cười gật đầu, đi đến xe ngựa nhà mình, gọi vào trong xe: “Nha đầu.”
Lúc này từ cửa sổ xe ngựa phủ tướng quân lộ ra một cái đầu, tươi cười vẫy tay với hắn: “Ôn đại nhân, ta ở đây.”
Ôn Lương đen mặt, đột nhiên cảm thấy vừa rồi hắn thể hiện chân thành với một chiếc xe ngựa trống không đúng là mất mặt, mà nha đầu nhà mình, xe ngựa nhà không dùng, lại leo lên xe ngựa nhà người ta, về cần phải đánh ௱ôЛƓ nàng.
Như Thúy leo từ trên xe xuống, chạy đến chỗ Ôn Lương, chui đầu vào lòng hắn, vui tươi hớn hở nói: “Ôn đại nhân, hiện tại chàng rãnh không? Đi hội chùa với ta!”
Ôn Lương nghiêm túc nói: "Không rãnh."
"Là sao?" Như Thúy khó hiểu.
"Bởi vì ta phải về nhà..." Nói nhỏ vào tai nàng một câu.
Mặt Như Thúy thành cái bánh bao, có chút ủy khuất trừng hắn, muốn nói gì đó, đột nhiên nhíu mày, ôm bụng.
"Nha đầu? Nàng làm sao vậy?" Ôn Lương bị nàng làm hoảng sợ.
Sắc mặt Như Thúy trắng bệch, cắn răng nói với hắn: “Ôn đại nhân, ta đau bụng.”
Ôn Lương lo lắng, một tay ôm lấy Như Thúy, đem nàng đặt lên xe ngựa, sau đó cho người đánh xe về nhà.
Mà đám người Ngu Nguyệt Trác đang vây xem, thấy thế, cũng rời đi theo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc