Heo Yêu Diêm Vương - Chương 98

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Chú heo con hiếu kỳ chớp cặp mắt tròn nhỏ của nó nhìn tôi, nó có màu hồng phần, thân hình nhỏ bé tròn lông lốc, bốn cái chân béo ngắn cũn, hai cái tai to còn hơi vẫy vẫy, cái mũi ngắn tròn tròn của nó giống như là bị ấn bẹp vào khuôn mặt béo núc, nhìn thế nào cũng thấy xấu, đâu có đáng yêu?
Nhưng mà, A La thích là được.
A La là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi, là em gái tôi yêu thương nhất.
Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, cùng nhau thoát khỏi cái ૮ɦếƭ, cùng nhau chiến đấu. Vào lúc thương tâm nhất, chúng tôi cùng nhau rơi nước mắt. Vào lúc đói khát nhất, chúng tôi cùng chia nhau một chiếc bánh. Vào lúc nguy nan nhất, nó bảo vệ ở phía sau tôi. Và vào thời khắc thắng lợi, nó đứng bên cạnh tôi.
Nếu như không có nó, chúng tôi sẽ không nắm giữ được địa phủ thuận lợi như thế, tôi cũng không thể nhanh chóng ngồi lên vương vị này.
Nó là người thân quan trọng nhất của tôi.
Chỉ cần là tôi có, tôi đều nguyện ý chia sẻ với nó. Tiền tài, vinh quang, tất cả...
Tôi là vua, nó cũng là vua.
Cho nên bây giờ nó chỉ đơn giản muốn có một con vật nhỏ đáng yêu làm thú cưng, tôi đương nhiên tán đồng.
Nhưng A La rất lười, nó đặt tên cho chú heo con, lại chính là: Heo Con.
Heo Con chỉ là thú cưng, tôi đương nhiên không để tâm đến nó.
Nhưng sau rất nhiều năm, tôi từng nghĩ, từ khi nào tôi lại chú ý đến nó vậy nhỉ?
Là khi A La nhắc đến Heo Con đáng yêu thế nào, khiến người ta vui vẻ thế nào, hay là khi Thôi phán quan tố cáo nói Heo Con gây rắc rối, chạy loạn khắp nơi?
Tôi không tìm được đáp án. Tôi nghĩ trong chuyện này, rất nhiều người cũng sẽ không có đáp án. Cũng giống như trong cuộc sống của bạn có một số thứ bạn không cách nào kháng cự được, từng chút từng chút, như sợi tơ mảnh, từ từ xâm nhập vào xương máu của bạn, đợi khi bạn phát hiện ra, nó đã trở thành một phần trong sinh mệnh của bạn rồi. Nhưng nó xâm nhập vào khi nào, bạn có vắt óc nghĩ cũng không nhớ ra được.
Giữa tôi và Heo Con đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như chưa từng có chuyện gì. Phải biết rằng, thực ra những tích lũy vụn vặt, bình thường, có lúc sẽ khiến bạn cảm thấy quá tải, nhưng có lúc lại như trống không, giữa Heo Con và tôi, chính là như vậy.
Tóm lại, tôi bận bận rộn rộn, nó nhàn rỗi chạy lung tung, cuối cùng chúng tôi, ừm, tôi cuối cùng đã làm một việc mà từ trước đến nay mình chưa từng làm.
Tôi đưa nó đến đài Vọng Hương.
Trong cuộc đời của tôi, chỉ đúng một lần duy nhất đưa một con vật đến đài Vọng Hương, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Vì sao lại phá lệ vì nó?
Có lẽ là bởi vì nó mang đến niềm vui cho A La, có lẽ vì tinh thần mãi mãi không bỏ cuộc muốn tìm kiếm người chủ trước đây của nó.
Đúng vậy, nó chạy loạn khắp địa phủ chỉ vì tìm kiếm chủ nhân, tuy bây giờ nó sống rất tốt, tuy người chủ trước kia của nó rất nghèo, tuy nó rời xa bọn họ lâu rồi, tuy nó chính vì chủ nhân mà ૮ɦếƭ, nhưng nó không quên bọn họ, nó vẫn đang tìm kiếm, nó muốn nhìn thấy bọn họ.
Đây là trung thành!
Tôi lại nhìn thấy được lòng trung thành trên người một con heo. Lòng trung thành đơn thuần, không mong báo đáp, không cách nào mài mòn được!
Cố chấp đến mức khiến tôi cảm động.
Tôi vì nó phá lệ, tôi cảm thấy nên làm. Nhưng tôi không ngờ rằng, điều này đã khiến tôi gặp phiền phức.
Tôi gây nên tình yêu rồi!
Là tình yêu đơn phương nhưng lại cố chấp của một chú heo.
Sau này Heo Con cưỡng hôn tôi, ngay trước mặt những vị khách vô cùng quan trọng, trước một khắc khi nó phải đầu thai.
Đó cũng là lần đầu tiên của tôi.
Lần đầu tiên bị cưỡng hôn.
Lúc đó tôi đã hận nó, tôi vô cùng chắc chắn. Ấn tượng tốt đối với nó trước đây của tôi hoàn toàn bị nụ hôn này xóa sạch. Nỗi sỉ nhục lớn nhất tôi gặp phải trong cuộc đời này, là nó mang đến cho tôi, Cho nên tôi không chút do dự ném nó vào trong lao. Nó sỉ nhục tôi, đương nhiên phải chịu trừng phạt.
Không biết tốt xấu, không biết sống ૮ɦếƭ! Nên đánh giá nó như thế nhỉ?
Tôi gạt nó ra khỏi đầu, như thế, tôi mới có thể quên đi nỗi sỉ nhục nó gây cho tôi. Tôi vẫn cứ bận rộn, tận tụy làm việc, tôi thật sự không nhớ đến nó nữa.
Nhưng vận mệnh luôn thích đùa cợt.
Bắc m Vương đến tấn công, Heo Con vốn dĩ nên đi đầu thai, lại quay lại cứu tôi.
Cửu Thiên Huyẽn Nữ đường đường là một chiến thần thiên đình còn chỉ có thể đứng ngoài, cuối cùng lại là một chú heo cứu tôi. Nó vứt bỏ cơ hội chuyển sinh trăm năm mới có được, chạy quay lại cứu tôi.
Tôi không biết nên hình dung cảm nhận trong lòng như thế nào. Lần đầu tiên, được heo cứu!
Cửu Thiên Huyền Nữ ưng ý Heo Con, bởi vì nó có năng lực xuyên qua kết giới. Bà ấy muốn để nó bái nhập môn hạ của bà ấy, làm quân tiên phong trong trận chiến của bà ấy. Nhưng mà Heo Con không đồng ý.
Nó thật sự là một chú heo ngốc, cho đến hôm nay, tôi vẫn cảm thấy nó rất ngốc.
Cửu Thiên Huyền Nữ là người thế nào, là chiến thần thiên đình, là uy phong của thiên đình, bao nhiêu thần tiên nịnh nọt lấy lòng, bao nhiêu người tu hành muốn bái bà ấy làm sư phụ, Heo Con lại không đồng ý.
Nó không đồng ý, chính là cho tôi cơ hội. Tôi cần thế lực của thiên đình, tôi cần sự hỗ trợ của Huyền Thiên phái. Thế là vì muốn lôi kéo thần giới, tôi đã lừa Heo Con. Tôi nói với nó, nếu như nó có thể tu được pháp thuật, hóa thành hình người, tôi sẽ nguyện ý ở cùng với nó. Heo Con rất vui mừng, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng rất vui mừng, đương nhiên, tôi có được thứ mình mong muốn, cũng rất vui mừng.
Về sau nhớ lại chuyện này, tôi thấy hối hận, sao mình lại có thể lừa gạt tình cảm của một chú heo chứ.
Đây là lần đầu tiên, tôi lừa gạt tình cảm của một "cô gái".
Đếm lại cẩn thận, hóa ra tôi đã dâng cho Heo Con khá nhiều cái "lần đầu tiên" của mình, cũng nhiều như nó dâng cho tôi vậy. Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu? Tháng năm của tôi quá dài lâu, sự việc xảy ra quá nhiều, cho nên cái "lần đầu tiên" của tôi và Heo Con, nhiều đến mức có đếm cũng không hết.
Lần đầu tiên cô ấy giận dỗi, lần đầu tiên cô ấy ghen, lần đầu tiên cô ấy hóa thành hình người, lần đầu tiên cô ấy cười thẹn thùng trong tướng mạo của con người, lần đầu tiên cô ấy ôm tôi, lần đầu tiên cô ấy trốn tránh tôi, lần đầu tiên cô ấy bị thương nặng, lần đầu tiên cô ấy khóc thút thít vì tướng mạo không đủ xinh đẹp... Tôi lại nhớ rõ ràng như vậy.
Nhưng mà, điều đó không minh chứng cho tình yêu.
Tuy cô ấy yêu tôi, mỗi người đều biết. Tuy cô ấy rất đáng yêu, tôi nghĩ tôi phủ nhận không nổi. Tuy cô ấy rất nỗ lực muốn đạt đủ tiêu chuẩn, để có thể làm vợ của tôi, nhưng mà, những thứ này lại không biểu thị rằng tôi cũng phải đáp trả bằng tình yêu.
Tình yêu khiến Heo Con tràn đầy ý chí chiến đấu và mơ ước. Tôi biết, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng biết.
Chúng tôi đang liên thủ đào tạo ra một chiến binh tiên phong tiến bộ thần tốc, ngoan ngoãn nghe lời, dũng cảm không sợ gì, trung thành lương thiện. Tôi dùng tình cảm làm mồi nhử, bà ấy dùng vũ lực thúc đẩy, chúng tôi đều không cảm thấy có gì không đúng. Heo Con đương nhiên cũng không cảm thấy không tốt. Trên thực tế cô ấy rất vui vẻ, cô ấy vẫn luôn chờ mong một ngày mình có thể thành công, cô ấy muốn gả làm vợ tôi, cô ấy muốn vì sư phụ giành được thắng lại ở mỗi một trận chiến.
Từ khi nào tôi bắt đầu cảm thấy áy náy nhỉ? Là sau mỗi lần Heo Con từ chiến trường bị thương quay về, hay là mỗi lần nhìn vào ánh mắt tràn đầy nỗi thẹn thùng, tình yêu, hy vọng của cô ấy? Vậy mà tôi, rõ ràng biết sẽ không thể cho cô ấy kết quả như mong đợi, lại vẫn cổ vũ cô ấy chăm chỉ luyện tập sớm ngày thành công. Cũng có thể vì cô ấy từ trước đến nay chưa từng oán thán, hay vì cô ấy lúc nào cũng tràn đầy tin tưởng.
Tóm lại, khi bản thân tôi còn chưa phát hiện ra, thì tôi đã ngày càng thương xót, đau lòng cho Heo Con, tôi bắt đầu quan tâm, lo lắng cô ấy cứ như thế này ૮ɦếƭ đi trên chiến trường, mang theo sự lừa dối và tính toán mà cô ấy mãi mãi không biết, đánh mất đi sinh mệnh của mình.
Nhưng sự việc đã không thể quay đầu lại. Đại chiến trời đất bắt đầu rồi, Heo Con bị phái ra chiến trường, tôi nhớ rất rõ lần đối thoại đó của tôi và Cửu Thiên Huyền Nữ.
Bà ấy nói rằng Ⱡồ₦g thiên ma của Trọng Lâu và Xi Vưu không ai có thể phá, chỉ mỗi Heo Con làm được. Chỉ cần cô ấy đi trước phá được Ⱡồ₦g thiên ma, thì thần tộc sẽ có thể giành thắng lợi huy hoàng nhất từ trước đến nay trong lịch sử với tổn thất nhỏ nhất.
Bà ấy tràn đầy tự tin, hăm hở hăng hái, nhưng tôi lại nghĩ những trận chiến nhỏ đã khiến Heo Con thương tích đầy mình, lần này nếu đối mặt với Trọng Lâu và Xi Vưu, cô ấy làm sao có thể sống mà quay về?
Thắng lợi của thần tộc rõ ràng quan trọng, nhưng sinh mệnh của Heo Con thì sao?
Tôi biết tôi nghĩ như thế rất không nên, tôi biết Cửu Thiên Huyền Nữ nói đúng, nếu như không phá Ⱡồ₦g thiên ma, tổn binh mất tướng kia là chuyện nhỏ, thần tộc đại bại mới là chuyện lớn. Một khi để ma tộc nắm giữ thiên giới, nhân gian sẽ rơi vào khổ nạn vạn kiếp không khôi phục được, địa phủ chúng tôi đương nhiên cũng không có khả năng bảo toàn.
Bà ấy nói đúng, bà ấy nói hoàn toàn đúng!
Nhưng tôi phẫn nộ, tôi phiền não, tôi giận lòng dạ lạnh lùng của Cửu Thiên Huyền Nữ, tôi giận sự đơn thuần ngốc nghếch của Heo Con, tôi cũng khinh bỉ sự xảo trá đen tối của bản thân mình. Đúng là tôi lợi dụng cô ấy, nhưng tôi không muốn cô ấy ૮ɦếƭ.
Tôi không cách nào tưởng tượng, nếu như cô ấy hồn bay phách tán, tôi sẽ phải làm sao?
A La nghe thấy tin tức tôi mang về, hưng phấn vô cùng. Nó rất ngưỡng mộ Heo Con, cảm thấy Heo Con là chiến tướng quan trọng như vậy, thật hạnh phúc. Nó chỉ hận không có bản lĩnh như Heo Con, cùng Heo Con chiến đấu lập công.
A La thực sự lý trí hơn tôi, nó biết tính quan trọng của đại kiếp trời đất, nó hiểu rõ then chốt của cuộc chiến ma - thần. Tất cả các thần, tất cả con người, tất cả sinh mệnh, đều sẽ chịu ảnh hưởng trong trận đại chiến này.
Điều ấy, tôi biết!
Nhưng tôi vẫn nhớ nhung Heo Con kia.
Tôi ngồi ở đó, nghĩ rồi lại nghĩ.
Tôi không cách nào dừng lại được, tôi nhớ Heo Con, khi Heo Con tham ăn hếch mũi lên, con mắt đen nhỏ nhỏ sẽ di chuyển linh hoạt, dáng vẻ lăn tròn khi Heo Con vui vẻ, còn cả khi biến thành một cô nương có cặp mắt to, khuôn mặt tròn, ôm lấy tôi nói: "Ta thích chàng".
Tôi thực sự nên quên chuyện này đi, tôi là vị vua địa phủ làm tròn chức trách nhất, tôi vì sự yên ổn an lạc hòa bình của nhân gian đã cố gắng rất nhiều. Cho nên, tôi nên quên chuyện này đi, để Cửu Thiên Huyền Nữ hoàn thành chức trách của bà ấy.
Nhưng tôi không khống chế nổi bản thân mình, tôi ăn không ngon ngủ không yên, ruột gan khó chịu.
Tôi lại lần nữa vận dụng sự giảo hoạt của mình, đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ. Tôi bảo với bà ấy trước khi đại chiến, tôi nên giữ đúng lời hứa thành thân với Heo Con.
Biểu hiện của Cửu Thiên Huyền Nữ khi đó tôi vẫn luôn ghi nhớ, bà ấy rất kinh ngạc. Bà ấy nhất định cho rằng lúc đầu tôi là vì giúp đỡ bà ấy dỗ dành Heo Con bái sư mới hứa hẹn. Lúc đầu tôi thực sự như vậy, nhưng bây giờ đã không phải rồi.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói với tôi, Heo Con xuất chinh đã là việc tất yếu phải làm, bà ấy làm tốt công tác tư tưởng cho cô ấy rồi, tôi không cần chịu ấm ức như thế, Heo Con sẽ không vì chuyện đó mà tính toán với tôi.
Cô ấy đương nhiên sẽ không tính toán với tôi, một khi cô ấy xuất chinh thì sẽ không quay lại được nữa.
Tôi nói với Cửu Thiên Huyền Nữ thành thân có thể khiến Heo Con hưng phấn, cô ấy có ý niệm và quyết tâm tâm quay về, như thế sức chiến đấu tăng lên, khả năng thắng lợi càng lớn.
Cửu Thiên Huyền Nữ đã đồng ý.
Thế là Heo Con được đưa quay lại, cô ấy vô cùng vui thích. Cô ấy thẹn thùng, vừa muốn xích lại gần tôi, vừa muốn lẩn tránh tôi.
Lúc đó, thực sự tôi cũng cảm thấy nghi hoặc vì chuyện mình muốn làm, tôi không biết trong lòng tôi rốt cuộc đang nghĩ gì. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy, hay là muốn bảo vệ cô ấy, hay vì một số nguyên nhân khác phức tạp hơn.
Tôi biết hậu quả của việc mình sắp làm, nhưng tôi vẫn muốn thực hiện nó.
Cũng giống như Heo Con, đơn thuần thuận theo tim, làm việc bản thân mình muốn, bắt buộc phải làm!
Tôi ôm Heo Con vào phòng, nói với cô ấy muốn thử lễ phục, tôi không muốn đến mong ước nhỏ nhoi như thế cũng không thể cho cô ấy toại nguyện.
Heo Con hóa thành hình người, mặc lên bộ xiêm y đỏ chói, khuôn mặt tròn tròn, mắt to giống như một cô gái mũm mĩm. Tôi cũng thay lên bộ áo tân lang cho cô ấy xem, cô ấy cười cong cong đôi mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi cầm lấy chén rượu, nói với cô ấy hôn lễ ngày mai, phải uống rượu giao bôi. Quả nhiên cô rất hiếu kỳ, đan vòng cánh tay với tôi, uống hết chén canh Mạnh Bà kia.
Cô ấy ôm lấy tôi cứ nói mãi, nói cô ấy cảm thấy mình là chú heo may mắn nhất, mọi người đều đối xử rất tốt với cô ấy, cô ấy còn có thể Gi*t yêu trừ ma, làm chuyện lớn cho trời đất.
Tôi kề sát vào mặt cô ấy, nhìn cô ấy thẹn thùng cười, đột nhiên rất muốn biết khi cô ấy vẫn là một chú heo, dũng khí ở đâu có thể khiến cô ấy vứt bỏ cả cơ hội đầu thai, lao về hôn tôi một cái.
Tôi từ từ cúi đầu, nhìn cô ấy chớp mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó mặt đỏ ửng nhắm mắt lại.
Môi tôi áp lên môi cô ấy, cảm thấy mềm mại mà ngọt ngào.
Đây là hương vị của một cô gái đơn thuần lại dũng cảm, là Heo Con của tôi. Hai chữ "Của tôi" này, chính là lần đầu tiên tràn vào lòng tôi.
Của tôi, Heo Con của tôi!
Cô ấy rụt rè, ôm chặt lấy tôi, lén mở mắt ra nhìn.
Chúng tôi thân mật như thế, tôi có thể nhìn thấy hàng mi dài của cô ấy, nhìn thấy sự thẹn thùng vui mừng nơi đáy mắt cô ấy. Môi chúng tôi quấn quýt lấy nhau, Heo Con xấu xí ngốc nghếch này, lại khiến tôi cảm thấy trong lòng ngập tràn ấm áp.
Loại cảm giác đó, sau này tôi mới biết, nó gọi là hạnh phúc.
Hanh phúc sở dĩ quý báu, vì nó khó cầu được, nó không những khó cầu, mà còn ngắn ngủi
Tôi đột nhiên cảm thấy không nỡ buông cô ấy ra, nhưng mà thời gian đến rồi.
Heo Con lại biến về hình dáng một chú heo, tôi mặc áo tân lang, ôm cô ấy bước vào đường luân hồi, đây chính là kế hoạch của tôi, là kế hoạch giúp tôi có thể bảo vệ cô ấy, để cô ấy được tiếp tục sống.
Tôi đã chọn người nhà tốt cho cô ấy, bố là phủ doãn, chức quan không lớn không nhỏ, cơm áo không phải lo, quan trọng nhất là những người trong gia đình đó nhân phẩm, tính cách đều tốt, bọn họ sẽ yêu thương cô con gái này.
Heo Con hình như biết tôi muốn làm gì, cô ấy bắt đầu vùng vẫy, khóc rất bi thương, khóc đến mức tôi cũng cảm thấy đau buồn. Bây giờ cô ấy biết tôi lừa cô ấy rồi nhỉ, hy vọng cô ấy sẽ không hận tôi. Tuy quá khứ, tôi thật sự đối xử với cô ấy không tốt, nhưng vào thời khắc này, tôi cũng có nỗi khổ tâm và không nỡ. Tôi không kìm được, hôn lên đầu cô ấy, nói với cô ấy: "Đừng khóc, Heo Con ngốc".
Ba chữ "Ta thích nàng"\' này, tôi không nói ra được. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không nên thốt ra. Tôi không thể lại lừa cô ấy nữa, dù gì đối với cô ấy, đi vào đường luân hồi rồi, tôi có nói ba chữ này hay không đều giống nhau. Vào thời khắc này, tôi không thể lại lừa cô ấy nữa.
Nhiều năm sau tôi mới biết, thực ra, lúc đó tôi đã lừa chính bản thân mình.
Tôi đưa Heo Con vào đường luân hồi. Cô ấy mang đi thứ gì đó của tôi, tôi không biết, tôi không tìm hiểu kỹ. Tôi chỉ biết tôi sẽ để tất cả tháng năm sau này của cô ấy trôi qua bình yên thuận lợi. Những sự việc còn lại, bản thân tôi sẽ gánh vác.
Tôi thật sự đã phải gánh vác rất nhiều, nhiều quá sức tưởng tượng của tôi.
Đầu tiên là đối mặt với cơn giận của Cửu Thiên Huyền Nữ.
Binh tiên phong quan trọng nhất bà ấy bồi dưỡng hơn hai trăm năm đã không còn, dù bà ấy có tức giận hơn nữa cũng có thể hiểu được.
Nhưng bà ấy không chỉ tức giận đơn giản như thế, bà ấy đã cắt tay lấy máu, lập lời độc chú, nguyền rủa tôi mãi mãi không có cách nào nói chuyện với Heo Con, mãi mãi không thể chạm được vào cô ấy, thậm chí ôm, hôn, tất cả những chuyện thân mật. Lời chú của bà ấy tỉ mỉ rõ ràng từng câu từng chữ, bà ấy muốn tôi và Heo Con cứ coi như có thể ở cạnh nhau cũng không cách nào chạm được đến nhau.
Khi đó tôi đã cho rằng đây là một lời chú rất hoang đường.
Tôi ngồi trong phòng uống rượu một mình, nghĩ đến lời chú, cảm thấy thật buồn cười. Cửu Thiên Huyền Nữ mất bao nhiêu công sức để hạ chú, cứ coi như linh nghiệm cũng đâu vấn đề gì, lẽ nào tôi không có Heo Con thì không được?
Tôi thừa nhận, tôi hình như hơi thích cô ấy, tôi thực sự không nỡ để cô ấy vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng chỉ vậy mà thôi.
Đúng, chỉ vậy mà thôi.
Tôi làm sao có thế giữ chặt không buông Heo Con? Tôi làm sao có thể không có cô ấy thì không được?
Cửu Thiên Huyền Nữ đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Heo Con đã chuyển thế làm người, mà tôi vẫn là vua của địa phủ, tôi vẫn còn có rất nhiều lựa chọn.
Đại chiến ma - thần cuối cùng cũng có ngày kết thúc, không còn Heo Con, thần tộc cuối cùng vẫn thắng, chỉ có điều thương vong nặng nề, nguyên khí tổn hại lớn.
Đương nhiên, từ cái ngày tôi đưa Heo Con đi kia, tôi chính là ác nhân không nhận được hoan nghênh nhất trong thần tộc, kéo theo địa phủ cũng bị thiên đình vứt bỏ, không còn quản chuyện sống ૮ɦếƭ của chúng tôi nữa.
Mà nhân gian cũng không cách nào tránh được, chịu ảnh hưởng của trận chiến ma - thần, thiên tai nhân họa ba mươi năm không dứt, mớ hỗn độn này, đương nhiên là do địa phủ chúng tôi đến thu dọn.
Còn có một sự việc nữa, là A La trở mặt với tôi. Nó lên án dữ dội việc tôi ích kỷ ném Heo Con vào đường luân hồi. Đặc biệt là sau này, khi đại chiến kết thúc, thần tộc thương vong nặng nề, nhân gian đại nạn ba mươi năm, sự bất mãn của nó đối với tôi càng sâu sắc, nó thậm chí nói tôi không xứng làm vua, là một vị vua, há có thể vứt bỏ sinh linh thiên hạ không quản, hành động ích kỷ tùy tiện như thế này.
Hai huynh muội chúng tôi sống lâu như vậy rồi, từ trước đến nay chưa từng có xung đột kịch liệt đến thế.
Nhưng những điều ấy đều không khiến tôi dao động, tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy, tôi không hối hận một chút nào.
Ích kỷ tùy tiện? Bạn biết đó, nếu như trên thế giới này có một người đáng để bạn ích kỷ tùy tiện như thế một lần, đó cũng thực sự là chuyện tốt.
Mặc kệ hậu quả, bất chấp tất cả, chỉ vì người ấy!
Nếu như người ấy tổn tại trong sinh mệnh của bạn, vậy là ông Trời đã rủ lòng thương.
Nhưng vận khí của tôi không tốt. Đợi cuối cùng khi tôi hiểu rõ những điều này, người tồn tại trong sinh mệnh của tôi, khiến tôi nguyện ý vì cô ấy bất chấp tất cả, bắt đầu từ đây chỉ có thể hy vọng mà không thể có được.
Tôi không thể không thừa nhận Cửu Thiên Huyền Nữ đúng là một vị thần quyền năng. Lời chú tôi luôn cười cợt đó, lại thực sự đánh trúng tử huyệt của tôi.
Khi phát hiện ra điều này, Heo Con đã sống được mười hai năm ở kiếp thứ nhất rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc