Heo Yêu Diêm Vương - Chương 87

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Mặt mấy người Tất Mặc Kỳ biến sắc, bọn m Yến Tư nhìn chằm chằm vào trận hình của những viên đạn kia cũng nói không nên lời. Nghiêm Lạc vẫn cứ mỉm cười: "Thiên cang bát trận có phải không? Ta cũng biết". Anh đắc ý cười: “Những trò chơi các ngươi biết, ta đều biết. Xin lỗi, ta không muốn các ngươi thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa".
Chúc Tiểu Tiểu không chịu đựng nổi nữa, cô nhào đến trước bàn điểu khiển, mở máy phát thanh trên xe ở hiện trường, lớn tiếng hét: "Boss, Boss, anh là tên đại khốn nạn như thế này sao, nếu anh dám giết bọn họ, em sẽ hận anh, hận ૮ɦếƭ anh!".
Tiếng la đột ngột vang lên dường như khiến Nghiêm Lạc sững lại. Chúc Tiểu Tiểu lúc này niệm một chuỗi thần chú, thân hình Nghiêm Lạc hơi lay động. Chúc Tiểu Tiểu lại niệm một lần nữa, Nghiêm Lạc nhíu chặt mày, hình như rất không thoải mái.
Chúc Tiểu Tiểu cất tiếng khóc hu hu: "Anh lừa em, anh nói chỉ cần em dùng thuật chiêu gọi, bất luận anh đang ở đâu, anh nhất định sẽ chạy đến, anh lừa em...". Anh cho cô quyền được chiêu gọi, đáng tiếc lần đầu tiên cô niệm hoàn chỉnh, anh lại không nghe theo lời chiêu gọi của cô.
Nghiêm Lạc hình như cảm thấy rất phiền phức, anh cau mày, đứng đó thẫn thờ. Nhị Lang Thần đang muốn lên trước đánh, Tất Mặc Kỳ lại một tay giữ ông, nhỏ giọng nói: “Đừng đánh nữa, đi".
Nhờ vào tình hình trước mắt, hàng ma sư đã tránh đi gần hết, lúc này mọi người nắm chắc cơ hội, khởi động xe nhanh chóng chạy. Ba người Tất Mặc Kỳ cùng bọn m Yến Tư cũng nhanh chóng di chuyển. Nghiêm Lạc nhìn thấy hành động của bọn họ, nhưng không động thủ, anh ngơ ngác nhìn quanh, cũng không biết đang nghĩ gì.
Máy bay trên đỉnh đầu di chuyển ra xa, từ từ rời đi. Chúc Tiểu Tiểu vẫn đang khóc, tiếng khóc thút thít đó cùng với chiếc xe càng lúc càng đi xa, dần dần không còn nghe rõ nữa. Nghiêm Lạc giống như lừa giận trào lên, anh nắm chặt hai bàn tay, gầm lớn một tiếng.
Chính ở trong tiếng gầm này, một luồng xung lực mạnh mẽ vượt qua không gian xa xôi, tấn công tới chỗ Chúc Tiểu Tiểu. Cô trúng đòn, lập tức ngã xuống đất, hôn mê.
Chúc Tiểu Tiểu không hề biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cô hình như vừa ngủ một giấc, lại hình như vừa đánh nhau một trận, cùng những cơn đau mỏi khắp thân mình, cô dần dần phục hồi ý thức.
Có người bên cạnh cô đang nói, cô nghe ra được là Tề Nghiên La. Nghiên La đang hỏi chuyện Tỉnh tuyền của Thủy Linh: "Cô khẳng định chính là ở bên dưới khu vực đó?".
"Đương nhiên rồi, tôi sẽ không nhận lầm. Ở đó tuyệt đối không phải nguồn nước bình thường, nhưng không có đường, tôi không đi qua được."
"A La." Chúc Tiểu Tiểu mở mắt ra, câu đầu tiên nói với Tề Nghiên La chính là: "Mình muốn đến địa ngục".
Tề Nghiên La mím chặt môi, không nói gì.
Chúc Tiều Tiểu ngồi dậy, kéo tay cô: "Cầu xin cậu, A La, mình có thể phá được những phong ấn đó, Boss đang đợi mình lấy Tỉnh tuyền cứu anh ấy".
Tề Nghiên La nhìn cô, không thể không bảo cho cô sự thực: "Anh ấy đến cậu cũng muốn giết, anh ấy không hề đợi nước Tỉnh tuyền. Trên thực tế, nếu như anh ấy biết cậu tìm thấy Tỉnh tuyền nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để giết cậu". Anh ấy cũng sẽ giống như những ma đầu từ trước đến nay, cho nên Tỉnh tuyền mới bị vĩnh viễn chôn dưới địa ngục.
"Anh ấy sẽ không như vậy đâu, anh ấy còn nhớ mình, mình gọi anh ấy, anh ấy liền dừng tay. A La, anh ấy còn nhớ mình."
"Heo Con, là anh ấy đã đánh cậu bị thương. Cậu dùng thuật chiêu gọi, làm liên thông năng lượng giữa cậu và anh ấy, cho nên anh ấy có thể từ xa làm bị thương cậu. Nếu không phải vì trong tòa nhà này có kết giới bảo vệ của thần tộc, cậu bây giờ chắc chắn mất mạng rồi."
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, tay đang kéo Tề Nghiên La thả lỏng, cô lắp bắp: "Anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi, anh ấy còn nhớ đến mình, thật đó, anh ấy nhớ mình.
Tề Nghiên La thở dài, xoa đầu cô: "Heo Con, mình nói cho cậu biết, anh ấy không hề mất ký ức, mỗi một người, mỗi một việc, anh ấy đều nhớ rõ ràng, nhưng anh ấy đã thay đổi rồi. Cũng giống như một người ban đầu rất thích ăn sườn bò, đột nhiên vô cùng ghét, hơn nữa sẽ cảm thấy không thể lý giải nổi đối với việc bản thân mình trước đây vì sao thích mà giờ lại căm ghét. Anh ấy biết cậu là ai, biết giữa anh ấy và cậu từng xảy ra chuyện gì. Chỉ là anh ấy đã không còn để ý đến nữa".
Chúc Tiểu Tiểu tròng mắt nóng rực, cô nắm chặt bàn tay, kìm nén nước mắt, rất lâu sau mới nói: "Anh ấy chẳng qua bị bệnh thôi, mình phải đi tìm thuốc cho anh ấy".
Tề Nghiên La nhìn cô chăm chú, nhẫn nại khuyên: "Nếu như không tìm thấy thì sao? Nếu như kết giới ở chỗ đó mạnh đến mức ngay cả cậu cũng không phá được thì sao? Nếu như sau khi phá kết giới, phát hiện Tỉnh tuyền bên trong căn bản đã bị hủy rồi thì sao? Nếu như chuyến đi lần này sẽ ςướק mất mạng sống của cậu thì sao?".
Chúc Tiểu Tiểu ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tề Nghiên La, cô nghiêm túc đáp từng chữ từng chữ: “Dù thế mình cũng phải đi".
Tề Nghiên La nói không nên lời, Chúc Tiểu Tiểu lại tiếp tục nói: "Nếu như mình ૮ɦếƭ rồi, cậu sẽ sắp xếp cho mình đầu thai, mình vẫn muốn làm hàng ma sư, kiếp sau nếu Boss vẫn chưa ૮ɦếƭ, mình sẽ tiếp tục đi tìm Tỉnh tuyền". Trước đây anh chờ đợi đời đời kiếp kiếp, sau này đổi lại cô sẽ vì anh đời đời kiếp kiếp tìm thuốc là được rồi. Mỗi một thứ anh trả giá vì cô, cô đều nguyện ỷ trả lại cho anh.
Nhưng Tề Nghiên La cười khổ, cô không phải không chịu tác thành cho hai người, chỉ là có chút chuyện, cô thật sự có lòng mà bất lực. "Nếu như cậu ૮ɦếƭ ở địa ngục, mình sẽ rất khó tìm thầy hồn phách của cậu."
Chúc Tiểu Tiểu hơi sửng người, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng: "Vậy đến lúc đó mình sẽ không tìm nữa, nếu như thực sự phải ૮ɦếƭ ở địa ngục, lúc sắp ૮ɦếƭ mình sẽ dùng thuật chiêu gọi, dẫn Boss đến địa ngục, sau đó các cậu liền phong ấn lên, giống như phong ấn Tỉnh tuyền ấy. Như vậy Boss sẽ không thể ra ngoài làm chuyện xấu nữa, mà mình cũng có thể ở cùng với anh ấy".
"Heo Con." Tề Nghiên La thật sự không biết nên nói gì mới được.
"A La, lạc quan một chút đi mà, khí chất nữ vương của cậu đâu? Nói chưa biết chừng mình lại thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền thì sao. Mình dù gì cũng là Heo Con thần dũng do địa phủ đào tạo. Boss từng nói, năm đó uy danh của mình ở bên ngoài, còn khiến kẻ địch nghe thấy đã sợ. Bây giờ, mình là Diêm La phu nhân, nếu như Boss vẫn còn tại vị, vậy mình chính là vương hậu của địa phủ đó, mình làm sao dễ dàng nhận thua như thế được? Mình nhất định có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Chỉ lo sau khi tìm thấy, chúng ta làm thế nào bắt anh ấy uống được thôi, việc này phải nghĩ kỹ một chút."
Tề Nghiên La nhìn Chúc Tiểu Tiểu, hồi lâu sau, cuối cùng cô đứng dậy: "Cậu nói đúng, lạc quan một chút, có lẽ tình hình thật sự không xấu như vậy. Cậu cho mình ít thời gian, Bắc m Vương trốn rồi, ma thần các nơi trước mắt cũng không biết đi hướng nào. Nhưng khắp nơi tai họa không dứt, tình hình rối loạn, mình không thể vứt bỏ những thứ này lập tức đưa cậu đi được. Đợi mình sắp xếp một chút, bàn giao lại vụ việc, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi, dưỡng khỏi vết thương, bồi bổ tinh thần. Đến khi sẵn sàng, mình sẽ đích thân bảo vệ, đưa cậu vào địa phủ".
Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gật đầu, Tề Nghiên La dặn dò một lượt rồi ra ngoài. Chúc Tiểu Tiểu lại chẳng chịu nghỉ ngơi chăm sóc bản thân, cô kéo Thủy Linh tới, tỉ mi hỏi tình hình của Tỉnh tuyền, sau đó bắt đầu chuẩn bị mọi thứ trước khi xuất phát.
Cô tới gặp bác sĩ, uống thuốc theo giờ đúng như yêu cầu của Tề Nghiên La, cô cũng đi thăm Bát Bát, hỏi han Mạnh Mạn, và cả mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ vừa mới tỉnh lại. Cô H**g phấn nói với mọi người, cô sẽ tới địa phủ đem nước Tỉnh tuyền về. Cô còn nói với Cửu Thiên Huyền Nữ: "Tôi mang nước Tỉnh tuyền ra ngoài nhiều một chút, như vậy sẽ có thể nghiên cứu VK mới, đến khi đó đánh cho những kẻ xấu trong ma giới kia tơi bời, tan tác, tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng. Bắc m Vương, ông ta dù trốn chạy cũng không có tác dụng, chúng ta nhất định sẽ bắt được ông ta, báo thù cho Boss!".
Đây là lần đầu tiên từ khi nhập thế đến nay, Cửu Thiên Huyền Nữ nói chuyện đàng hoàng thế này với Chúc Tiểu Tiểu. Nhìn Chúc Tiểu Tiểu mặt mày tươi tỉnh đắc ý, tinh thần phấn chấn nói về viễn cảnh đẹp đẽ, Cửu Thiên Huyền Nữ không nhịn được cười. Đây vẫn là đồ đệ Heo Con vừa dũng cảm lại hay kích động của bà. Trước đây, vì sao bà lại cho rằng cô chỉ là một con người yếu đuối, mang thiên phú nhưng không gánh vác được nhiệm vụ chứ?
Chúc Tiểu Tiểu lại chạy đi gặp Happy và Smile khi họ vừa hoàn thành nhiệm vụ quay về, còn cả mấy người m Yến Tư đang nghỉ ngơi nữa. Thực sự, cứ coi như Chúc Tiểu Tiểu không nói, mọi người cũng mập mờ cảm nhận được ẩn ý phía sau những lời nói của cô.
Hành trình nguy hiểm xuống địa ngục, không thể biết trước Chúc Tiểu Tiểu đi rồi có quay lại được không. Nhưng nhóm bạn tốt này, ngoại trừ chúc phúc ra thì thực sự chẳng thể giúp được gì. Tiểu Tiểu lại tỏ ra vô cùng hào hứng, cô chuẩn bị một ba lô lớn, đặt VK và huyết thạch vào trong, lại cầm theo hai bình bùa để đựng nước Tỉnh tuyền. Cuối cùng còn đem theo cả giấy chứng nhận kết hôn và ảnh của cô cùng Nghiêm Lạc, vạn nhất không ra ngoài được nữa, những thứ này vẫn có thể ở bên cô.
Tiểu Tiểu cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng, ăn ngủ thật tốt. Cô nói với bản thân, mình nhất định phải có tinh thần tốt nhất khi đi vào địa ngục. Ở đó cứ cho là núi đao biển lửa, cô cũng không thể ngã xuống. Cô nhất định phải tìm được Tỉnh tuyền, cô nhất định phải cứu được Boss!
Ba ngày sau, Tề Nghiên La cùng Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh đứng trong phòng làm việc của Waiting, trước mặt, là cửa địa ngục đen sì.
Tất Mặc Kỳ đứng bên cạnh, sắc mặt rất không dễ coi.
Chúc Tiểu Tiểu đang tạm biệt Bát Bát và mấy người bọn Thư Đồng, Tề Nghiên La thì khẽ nói gì đó với Tất Mặc Kỳ. Cuối cùng Tất Mặc Kỳ ôm Tề Nghiên La thật chặt, đồng ý một tiếng: ‘\'Được". Rất lâu hai người mới rời nhau, Tề Nghiên La kiễng chân, nhẹ nhàng hôn anh một cái. Sau đó bọn họ quay lại, hợp lực làm một vòng bảo vệ trên người Chúc Tiểu Tiểu.
"Đây là để bảo vệ cậu ở trong địa ngục sẽ không bị âm khí và tà khí làm tổn thương, nhưng nếu đối phó với những ác quỷ yêu ma kia thì không có tác dụng.”
Chúc Tiểu Tiểu vỗ vào Tiểu Phấn Hồng: "Mình có nó rồi", lại xoa xoa đá tinh hồn: "Còn có Boss đang bảo vệ mình, mình chẳng sợ gì cả".
Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ nhìn nhau một cái, lại nói: "Trong địa ngục đầy âm khí, nhưng dưới mặt đất lại là Phân tâm liệt hỏa, cho nên cậu sẽ cảm thấy dưới chân rất nóng, trên người lại rất lạnh. Vòng bảo vệ của bọn mình cũng không thể giúp cậu tránh được sự đau đớn đó, nếu như cậu không cách nào chịu đựng được, tinh thần suy sụp, vòng bảo vệ này không bảo vệ nổi cậu đâu".
Chúc Tiểu Tiểu kéo ba lô, cười hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ có thể xuất phát chưa?".
Tề Nghiên La không nói thêm nữa, nắm lấy tay Chúc Tiểu Tiểu, Thủy Linh thấy vậy, vội vàng nhảy vào trong chiếc bình nhỏ ở thắt lưng Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu quay lại vẫy tay chào mọi người, chỉ nói một câu: "Tạm biệt!", sau đó cùng Tề Nghiên La nhảy vào cửa địa phủ.
Tề Nghiên La nói không sai chút nào, trong địa phủ rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh ngoài sức tưởng tượng.
Chúc Tiểu Tiểu mặc áo len mỏng, thêm vào chiếc áo khoác dày, nhưng vẫn lạnh đến mức run rẩy. Cái lạnh đó là cái lạnh u ám, băng giá đến thấu xương, vô cùng quái đản. Chẳng trách Tề Nghiên La nói không cần mặc áo lông vũ, dù gì mặc thế nào cũng vẫn lạnh, thà mặc gọn nhẹ thuận tiện hơn chút, gặp phải tình thế nguy hiểm còn có thể linh hoạt đối phó.
Trong địa phủ rất tối, tối đến ௱ô** lung, giống như trước mặt là bức màn đen kịt khi nền trời áp xuống những lúc chuẩn bị mưa, mắt có thế nhìn thấy, nhưng mờ mịt đến mức trong lòng khó chịu.
Tề Nghiên La bảo Chúc Tiểu Tiểu, trước đây địa phủ không phải như thế này, nhưng mấy trăm năm nay kết cấu năng lượng thế giới thay đổi, tam giới mất cân bằng, vị trí của địa phủ cũng bị lay động. Mà năng lượng ác do vậy càng tăng, rất khó bảo vệ duy trì được sự ổn định của địa phủ. Thế là Nghiêm Lạc dứt khoát làm sạch địa phủ, đem những năng lượng tiêu cực và khí ô nhiễm khác dẫn nhập vào đây, duy trì linh khí của nhân gian. Những ác hồn, yêu quỷ, ma linh không chứa nổi kia, anh cũng cho người khóa giữ lại. Cho nên, địa phủ của hôm nay, là "địa ngục" đúng nghĩa.
Chúc Tiểu Tiểu cùng Tề Nghiên La đi trên con đường đá, trong lòng trào lên cảm giác căng thẳng kỳ lạ không diễn tả nổi. Lòng hiếu kỳ đối với địa phủ trước kia giờ đã sạch trơn rồi, cô chẳng còn muốn biết đâu là cầu Nại Hà, đâu là Quỷ Môn Quan, hay là điện Diêm Vương, đài Vọng Hương trông như thế nào nữa. Một chút hứng thú cũng không còn.
Lúc này cô cắn răng chịu đựng cái lạnh thấu xương, từng bước phía sau Tề Nghiên La, cố gắng ghi nhớ đường đi. Đường đi lúc rộng lúc hẹp, tựa như không có điểm dừng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước, hoặc là nhìn thấy những đám lớn thực vật không biết tên là gì, đều khiến người ta toát mồ hôi, sởn tóc gáy.
Hình như đi rất lâu rất lâu, Tề Nghiên La đột nhiên dừng lại, cô nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Chúng ta sắp tiến vào vị trí của mười tám tầng địa ngục, trong này bởi vì phải nhốt các hồn yêu quỷ, cho nên có đốt Phân tâm liệt hỏa, càng đi vào trong, đốt càng nhiều hơn, cậu phải biết chân của cậu thực ra không hề giẫm trên lửa, nhưng hồn của cậu sẽ lại cảm thấy đau khổ. Có vòng bảo vệ của mình và A Mặc, cậu nhất định không bị nguy hiểm đến tính mạng, cứ kiên trì tiếp tục là được. Ngoài ra, cậu phải bám thật sát mình, rất nhiều nhà lao giam giữ quỷ yêu sớm đã hư hại, bọn chúng chạy loạn khắp nơi. Khí người của cậu đối với bọn chúng mà nói là sự mê hoặc không gì ngăn được. Cho nên cậu nhất định phải bám sát mình",
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh, hít thở mấy hơi thật sâu, sau đó bám sát Tề Nghiên La tiếp tục đi xuống dưới.
Quả nhiên chẳng đi được bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy nhiệt độ mặt đất càng lúc càng cao, qua một lúc, cảm thấy bỏng rát, bàn chân đau đớn. Mà cảm giác lạnh giá trên người lại càng ngày càng mạnh. Bầu không khí lạnh lẽo không hề vì lửa thiêu tâm bên dưới mà ấm áp hơn, trái lại, còn giống như kết hợp với nhau, lửa càng nóng, không khí càng lạnh.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân mình sẽ giống như món cá nướng, biến thành người nướng, nhưng chỉ có một nửa bên dưới là bị nướng chín, một nửa bên trên lại như món sashimi ướp lạnh.
Tề Nghiên La cả đoạn đường cẩn thận quan sát cô, sợ cô chống chọi không nổi. Chúc Tiểu Tiểu vừa lạnh đến mức run rẩy, vừa phải chịu đựng lửa nóng thiêu đốt dưới lòng bàn chân, dần dần không còn nói nổi nữa. Trước khi bước vào địa phủ, trên người cô đã có mấy vết thương sau khi bị Nghiêm Lạc đánh. Nhưng bây giờ đi vào trong này rồi, chút đau đớn nhỏ ấy đã hoàn toàn bị nỗi đau khổ nơi địa ngục lấn át đến mức hoàn toàn không cảm thấy nữa. Chúc Tiểu Tiểu cắn răng chịu đựng, chỉ có thể miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, biểu thị với Tề Nghiên La rằng mình không sao.
Càng đi càng xuống sâu bên dưới, con đường vòng vèo khúc khuỷu, hai bên lúc là tường đá, lúc là lan can, chốc chốc lại có mấy khu đất trống. Chúc Tiểu Tiểu không biết đã đi bao lâu, cũng không biết sẽ đi đến bao giờ, cô đau đớn đến mức không còn để ý đến việc nhớ đường nữa, chỉ lẩm bẩm không trong lòng: "Boss yêu Heo Con, Heo Con yêu Boss…”
Đây là phương pháp K**h th**h Boss do cô sáng tạo ra, trước đây rất hữu dụng, bây giờ vào lúc này vẫn rất hữu dụng, lẩm bẩm như thế, cô cảm thấy bớt đau đớn hơn. Thủy Linh sớm đã nhảy ra khỏi chiếc bình nhỏ, bay giữa không trung dẫn đường. Chúc Tiểu Tiểu có chút ngưỡng mộ nó, không phải giẫm lên mặt đất, hạnh phúc biết bao.
Đi đến chỗ này, đúng như Tề Nghiên La nói, quả nhiên có yêu quỷ tấn công, nhưng số lượng không nhiều, chắc đã bị khí thế nữ vương của Tề Nghiên La áp chế không ít. Nhưng những kẻ dám đến, đều là những nhân vật có khả năng gây phiền phức lớn. Dẫu vậy thì địa phủ vẫn là địa phủ, Tề Nghiên La thế nào cũng là lão đại ở đây, cô tay cầm đại đao, khí thế kinh người, “soạt soạt" mấy cái, quét sạch mấy kẻ không biết thân biết phận này, Tiểu Phấn Hồng của Chúc Tiêu Tiểu không có chỗ nào mà phát huy công lực.
Nhưng điều này lại không hề mang đến cảm giác an toàn cho Chúc Tiểu Tiểu, cô càng đi xuống dưới, tim càng đập dữ dội. Cô biết nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Tiểu Tiểu càng ngày càng quen thuộc với linh lực của sợi dây đỏ Thiên Bà cho đeo ở cổ tay, cô không kìm được, bảo Tề Nghiên La phải cẩn thận, lại hỏi Thủy Linh còn bao xa nữa.
Thủy Linh lần này xuống địa ngục cũng có thêm một chút thần khí. Lần trước đi cùng chú chuột béo, cứ phải tránh trái né phải thật là thảm hại, lần này cùng đi với Nữ Vương, thật sự cảm thấy an toàn, đáng tin cậy. Nhìn những quỷ yêu lần trước ức hiếp bọn nó bị đánh cho tan tác tơi bời, trong lòng Thủy Linh vô cùng sảng khoái. Lúc này Thủy Linh vung những hạt nước lên, biến ảo tạo hình, trả lời: "Lần trước tôi cùng chuột béo chạy rất nhanh, hình như không mất nhiều thời gian thế này. Cô đi chậm như vậy, chắc vẫn chưa được một nửa đường đâu".
Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy, lòng liền nguội đi nửa phần. Đi lâu thế rồi mà mới được nửa đường? Cô xốc lại tinh thần, ưỡn thẳng lưng, bụng lại bắt đầu lẩm nhẩm: "Boss yêu Heo Con, Heo Con yêu Boss...".
Cô chẳng sợ gì cả, bất luận sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô đều không sợ. Cô vì Boss mà đến, vì Boss, cô chẳng sợ gì cả!
Nói như thế, nghĩ như thế, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác, cô nhìn thấy Nghiêm Lạc đang đứng phía trước đợi cô. Trái tim cô đập dữ dội, không khống chế được tình cảm, chạy về phía Nghiêm Lạc.
Tề Nghiên La đột nhiên sững lại, Chúc Tiểu Tiểu không, để ý va vào lưng cô rồi cũng dừng lại. Cái ***ng này khiến Tiểu Tiểu đột nhiên tỉnh táo, người trước mặt, thật sự là Boss.
Anh đuổi đến rồi!
Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng đến nghẹt thở, cảm thấy Tề Nghiên La trước mặt toàn thân cũng cứng lại. Nghiêm Lạc từ từ đi về phía họ, trên mặt là một nụ cười lạnh lẽo. Anh chậm rãi bước, nhỏ giọng hỏi: “Đến tìm Tỉnh tuyền phải không?".
Tề Nghiên La không trả lời, chỉ dùng lực nắm chặt đại đao, quay đầu nói nhỏ với Chúc Tiểu Tiểu: "Mình giữ chân anh ấy, cậu tìm cơ hội chạy, bảo Thủy Linh đưa đi, đừng quay lại, đừng lo cho mình. Nếu chúng ta còn có mấy phần may mắn, thì sẽ gặp lại ở nhân gian".
Chúc Tiểu Tiểu kề sát bên tai Tề Nghiên La, khẽ giọng nói: "Không, mình chạy trước, dụ anh ấy đi, cậu tìm cơ hội rút lui. Anh ấy biết mình có thể phá phong ấn, nhất định sẽ đuổi theo mình. Nếu cậu nhìn thấy Thủy Linh đơn độc quay về lại không mang theo Tỉnh tuyền, thì hãy phong ấn nơi này lại nhé".
Tề Nghiên La vẫn còn muốn nói gì, nhưng Nghiêm Lạc đã không còn nhẫn nại, anh cau mày, đanh giọng, nói: "Đừng bàn tính nữa, hai người các ngươi, thêm vào cả Thủy Linh kia, đều không phải là đối thủ của ta, chẳng ai chạy thoát được đâu! Biết điều thì trả lại đá tinh hồn cho ta, giao luôn ra cả viên huyết thạch, ta sẽ cân nhắc lần này không giết các ngươi".
Chúc Tiểu Tiểu và Tề Nghiên La nhìn nhau một cái, trong lòng đã hiểu rõ, nếu như lần này không thể tìm thấy Tỉnh tuyền, e rằng qua ngày mai cũng sẽ không còn có cơ hội nữa. Chúc Tiểu Tiểu nói với Tề Nghiên La: "Cứ làm theo lời mình đi".
Tề Nghiên La chưa kịp trả lời, Nghiêm Lạc lại nói: "Heo Con, chỗ này là địa phủ, ngươi là con người, lẽ nào còn có thể chạy nhanh hơn ta? Đừng làm việc vô nghĩa nữa, giao đồ ra, ta đảm bảo tha cho các ngươi không phải ૮ɦếƭ".
Anh còn chưa nói xong, đại đao của Tề Nghiên La đã "soạt" một cái chém qua đó rồi. Nghiêm Lạc lập tức lùi lại mấy bước, vặn người tránh đi. Tề Nghiên La đuổi sát không rời, "soạt soạt", lại tấn công hai đao. Cô lớn tiếng quát "Heo Con, chạy mau!".
Chúc Tiểu Tiểu lúc này chẳng để tâm đến điều gì, có cắm đầu chạy về phía trước. Thủy Linh cũng không dám nghịch ngợm nữa, bay giữa không trung, dẫn đường cho Chúc Tiểu Tiểu.
Nghiêm Lạc vừa không để ý một chút liền để lỡ Chúc Tiểu Tiểu, anh cau mày, nhảy lộn lại, thanh trường đao màu đen đã cầm trong taỵ, "choang" một cái, đánh bật Tề Nghiên La ra. Nhưng Tề Nghiên La lại nhanh như chớp xoay người.
Bên cạnh truyền đến tiếng va nhau chan chát của binh khí, Chúc Tiểu Tiểu hoàn toàn không dám quay đầu lại, cô chạy thục mạng. Khí lạnh trên mình giống như dao sắc, cứa vào xương thịt, mỗi một bước chân lại giống như giẫm trên lửa bỏng, nhưng thể xác càng đau đớn, đầu óc cô lại càng tình táo.
Boss đuổi đến rồi, cô còn có cơ hội lấy được Tỉnh tuyền không? Cô sẽ ૮ɦếƭ trong tay anh sao, ૮ɦếƭ trong tay Boss, người mà trước kia tuy thích làm mặt lạnh với cô nhưng lại vô cùng yêu thương cô?
Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, Thủy Linh trước mặt bay rất nhanh, cô gắng sức bám theo, con đường phía trước tối om, cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, chỉ cảm nhận được nhịp hô hấp của bản thân vì chạy nhanh quá, hơi thở gấp gáp mà thôi.
Đột nhiên, con đường phía trước nhảy ra một con quỷ toàn thân đầy máu, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng để ý đến sợ hãi, cô phản ứng rất nhanh, rút Tiểu Phấn Hồng ra, muốn chống trả một lần. Nhưng lúc này trong lòng lại dao động, linh lực cảm ứng của Thiên Bà cho cô khiến cô theo bản năng liền lăn một vòng. Bên cạnh lập tức truyền đất tiếng chém cực vang của thứ kim loại sắc ngọt.
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn một cái chỗ cô vừa mới đứng, đường bằng đá xanh đã bị trường đao chém nứt, nếu không phải cô lăn nhanh, bây giờ chắc bị chém thành hai nửa rồi.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng quặn thắt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt không chút biểu cảm của Nghiêm Lạc, trong mắt anh, cô chỉ thấy toàn là sát khí.
Tay nắm Tiểu Phấn Hồng của Chúc Tiểu Tiểu run lên, cô đánh không lại anh, cô làm sao có thể là đối thủ của anh? Cô lùi hai bước, lại lùi thêm hai bước nữa.
Con quỷ vừa mới định tấn công cô sợ hãi trước cơn chấn động do Nghiêm Lạc gây ra cũng không dám tiến lên, lúc này đang trốn sang bên cạnh, nhìn lén. Chúc Tiểu Tiểu quay lại, nhìn thấy trong góc tối, còn có mấy đôi mắt sáng quắc, xanh lè.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc