Heo Yêu Diêm Vương - Chương 47

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Quay về nhà nghỉ, Tiểu Tiểu tắm nước nóng, sau đó uống thuốc, như phát cuồng, lấy dầu xoa vào cánh tay và bụng, xoa tới khi nóng rừng rực lên, đau đến chảy cả nước mắt, lúc này mới cảm thấy thoải mái. Sau đó, nằm xuống tiếp tục ngủ, kỳ nghỉ mà, tất nhiên phải dùng để ngủ.
Lần này Tiểu Tiểu ngủ thẳng một mạch đến buổi trưa ngày hôm sau. Khi đó cô chậm rãi tỉnh dậy, chậm rãi trả phòng, chậm rãi ăn trưa, lại chậm rãi đi mua vé tàu hỏa, sau đó "rịch rịch rịch rịch" cả đoạn đường lắc lư ngủ quay về nhà.
Khi quay trở lại đến thành phố A đã là bảy giờ sáng của ngày hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu định về nhà mình một chuyến, tắm rửa thay đồ, vừa hay kịp quay lại công ty đi làm sau khi kết thúc kỳ nghỉ. Lúc này cô mới nhớ ra, quần áo thường mặc và các đồ dùng hàng ngày của cô, toàn bộ đều đã thu dọn đặt trong thùng sau của xe ở công ty. Khi đó cô phải chuyển nhà, kết quả lại đúng lúc gặp phải vụ án ở khách sạn, vội vàng bận rộn quên cả việc chuyển đồ lên tầng ba mươi chín phòng của Boss.
Như thế này cũng tốt, Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, cô có thể lén lút chuyển hành lý quay về, sẽ không quá khó xử.
Cô không muốn chuyển đến sống cùng Boss, cô phát hiện có rất nhiều sự việc mình đã nghĩ quá đơn giản. Có lẽ cô chính là cái đồ đáng ghét giả tạo lại phiền phức.
Câu chuyện của chú heo kia khiến cô rất cảm động, nhưng khi tất cả mọi người đều coi cô là Heo Con trước đây, cô lại không hề thấy vui mừng. Có thể xuyên qua kết giới hàng ma trừ yêu là chuyện tốt, nhưng nếu như mọi người lôi chuyện này ra cãi qua cãi lại, cô cảm thấy rất không thoải mái. Boss là người ưu tú, điều kiện vô cùng tốt, anh muốn ở cùng cô, thật sự khiến cho lòng chuộng hư vinh của cô được lấp đầy. Nhưng cũng không biết từ lúc nào đầu óc cô đã luôn chỉ có hình ảnh Boss, vậy mà giờ đây cô vẫn không cảm thấy hạnh phúc chút nào.
Tiểu Tiểu làm mặt quỷ nhìn vào trong gương: "Chúc Tiểu Tiểu, mày chính là đồ heo ngốc, quỷ đáng ghét\'\'. Đã phiền như thế thì dứt khoát đừng nghĩ nữa, dù gì có công việc thì làm, có tiền lương thì lĩnh, sau đó cứ theo duyên phận, tìm một người bạn trai. Tiêu chuẩn lựa chọn của cô trước đây thật đúng, tìm một người đàn ông bình thường một chút, tính cách tốt là được rồi. Tiểu Tiểu nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng người đàn ông trong đầu óc cô lại vẫn là Boss.
Chúc Tiểu Tiểu liền ôm cái tâm trạng tự mình cho là rối bời này, lén lút mò đến khu để xe dưới lầu của công ty tìm hành lý, kết quả sau thùng xe đó lại trống không. Chúc Tiểu Tiểu vừa suy nghĩ xem là ai lấy hành lý của cô đi, vừa đi lên lầu.
Mới vào đến phòng làm việc, Thư Đồng thấy cô liền cố tình làm bộ dạng kích động nước mắt ròng ròng khoa trương bổ nhào đến: "Tiểu Tiểu à, bạn yêu quý, cuối cùng cô lại xuất hiện rồi, cô còn nỡ quay lại à, chúng tôi sắp bị giày vò ૮ɦếƭ rồi, cứu mạng đi".
Thư Đồng mấy ngày trước vẫn luôn ra ngoài làm nhiệm vụ, hôm qua vừa mới về thì liền có lệnh khẩn lập tức quay lại công ty, mọi người phải toàn lực tìm kiếm Chúc Tiểu Tiểu mất tích.
Tiểu Tiếu nghe thấy trợn tròn mắt, chỉ vào mình: "Tìm tôi? Tôi đâu có mất tích".
"Điện thoại của cô đâu?7\'
"Ở trong túi này.” Chúc Tiểu Tiểu vừa lật túi vừa nói, nhưng bới cả nửa ngày cũng không thấy. Cô cố gắng nhớ lại, mình dùng điện thoại khi nào, đã để ở đâu rồi?
Thư Đồng trừng mắt nhìn cô chẳng vui vẻ gì: "Đừng tìm nữa, điện thoại của cô bị trộm rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa biết sao, thật phục cô đó".
"Bị trộm rồi?" Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng.
"Boss nói không tìm thấy cô, điện thoại tắt máy, liền báo công ty truy tìm tung tích định vị điện thoại của cô, kết quả tìm được một tên trộm ở thành phố C. Hắn ta nói nhìn thấy cô ngồi trên đường khóc rất đau lòng, chẳng hề đề phòng xung quanh, liền lấy cắp điện thoại trong túi của cô. Nghe nói suýt chút nữa Boss đã Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn." Thư Đồng nhìn nhìn Chúc Tiểu Tiểu, tiếp tục: "Sau đó Boss lại tìm thẻ tín dụng của cô, phát hiện cô rút một món tiền ở máy rút tiền tự động tại thành phố C. Anh ấy điều tra chứng minh thư xem cô có từng đặt khách sạn hay đăng ký vé máy bay gì không, nhưng hoàn toàn không có. Boss đoán rằng cô đã bắt xe quay về, thế là hôm qua cũng lập tức về luôn, nhưng không tìm thấy cô, liền đem chúng tôi ra thẩm tra một lượt. Anh ấy còn phái người đến bến xe tìm, xem lại bảng giám sát theo dõi, còn phái người tới cả tiểu khu nơi cô sống nữa".
Chúc Tiểu Tiểu nhếch miệng: "Vậy hôm nay tôi vừa xuống tàu thì liền bị tìm thấy rồi?".
"Đúng vậy, may mà tìm thấy rồi, chúng tôi mới có thể thoải mái một chút, hôm qua tôi phải ngủ ở công ty đó, rất vất vả có biết không? Tiểu Tiểu, cô bản lĩnh thật, còn khó tìm hơn của yêu quỷ nữa."
Chúc Tiểu Tiểu vừa định đáp lời thì điện thoại trên bàn reo lên, cô nhấc máy, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nghiêm Lạc: "Em lên đây, tầng ba mươi chín".
"Vâng." Tiểu Tiểu trả lời, dập điện thoại, nói với Thư Đồng: "Tôi hơi khó chịu, cô giúp tôi xin nghỉ có được không?". Cô cũng không đợi Thư Đồng đồng ý, đeo ba lô lên, vội vàng rời đi.
Thư Đồng ở sau lưng hét với theo: "Cái gì? Không được! Cô muốn hại ૮ɦếƭ tôi à, cô quay lại!".
Tiểu Tiểu giả vờ không nghe thấy, cúi đầu đi về phía thang máy, trong lòng cô có chút hoảng loạn, không phải nói anh cần ngủ hai ngày mới có thể tỉnh sao, sao mà quay về nhanh như thế?
Sau lưng cô có hai tổ hàng ma sư đeo trang bị cũng đang đợi thang máy, xem ra có nhiệm vụ phải đi làm. Mấy người quen mặt chào hỏi cô, Chúc Tiểu Tiểu miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại, trong lòng sốt ruột mong thang máy nhanh đến.
Còn may cửa thang máy mới đó đã mở ra rồi, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng xông vào trong, mười người đàn ông to lớn kia nối đuôi nhau đi vào, thang máy trong thoáng chốc đã được nhét đầy. Chúc Tiểu Tiểu được tường người che chắn, có cảm giác an toàn. Cô dự định xuống tới lầu dưới sẽ chạy đi ngay, đợi đến khi cô chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ xong phải đối mặt với Boss như thế nào rồi hẵng nói.
Nhưng khi thang máy chuyển động, mọi người đều có chút ngẩn ra, rõ ràng là thang máy đi xuống dưới, vì sao lại ngược lên trên? Tim Chúc Tiểu Tiểu như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, gắng sức co rúm lại trong góc tường.
Thang máy đừng lại ở tầng ba mươi chín, lúc Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy không ổn, quả nhiên cô nghe thấy mười người kia đều hướng ra phía ngoài thang máy cùng lúc lên tiếng cung kính gọi: "Boss".
Chúc Tiểu Tiểu không hề nghe thấy tiếng Nghiêm Lạc, con người đó mặt vẫn luôn luôn lạnh lùng, xem ra cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi, bây giờ chi hy vọng anh không phát hiện ra cô đứng ớ trong góc.
Đáng tiếc nguyện vọng nhỏ nhoi của cô rất nhanh chóng bị hủy diệt, Nghiêm Lạc không khách khí đi vào thang máy, mười tráng sĩ kia đương nhiên liều mình chen về phía hai bên, dành cho Boss đại nhân một con đường rộng rãi. Chỉ một loáng, Boss đã đứng bên cạnh Tiểu Tiểu, bởi vì không gian chật hẹp nên hai người vai kề vai rất sát nhau.
Chúc Tiểu Tiểu không dám thở mạnh, cô cắn môi, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không biết nên làm thế nào mới được. Bàn tay to lớn của Nghiêm Lạc đột nhiên duỗi ra, nắm lấy bàn tay cô. Chúc Tiểu Tiểu hơi hoảng, giật mình muốn rụt tay lại, nhưng một chút cũng không động đậy được. Thậm chí hễ cô vùng vẫy, anh lại càng nắm tay chặt hơn, khiến cô cảm thấy đau.
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng lên nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nghiêng và chiếc cằm của Nghiêm Lạc, anh đang nhếch khóe miệng mỉm cười với mười người kia, bọn họ tạm biệt rồi lục tục rời khỏi thang máy, hóa ra đã qua tầng một rồi, chỗ này là hầm để xe B2. Chúc Tiểu Tiểu chằm chằm nhìn cửa thang máy đóng lại, sau đó bắt đầu đi lên trên.
Trái tim cô đập càng nhanh hơn, chẳng biết tại sao lại thấy sợ hãi. Bây giờ bốn phía không người, nhưng cô cũng không dám tranh luận. Cô ngước lên một cái, nhìn thấy ánh mắt u ám thâm trầm và rực cháy ngọn lửa tức giận kia của Boss.
Chúc Tiểu Tiểu là điển hình của loại người "nhiệt huyết thanh xuân", cứ dùng biện pháp mềm mỏng trấn áp, dịu dàng tấn công, cô sẽ tự mình xem xét phản tỉnh, tương đối dễ xử lý. Nếu như dùng chính sách cứng rắn, cứng gặp phải cứng, còn nhũng nhiễu phiền hà, vậy tuyệt đối sẽ kích động khả năng đấu trí của cô.
Đáng tiếc Nghiêm Lạc hai ngày này không tìm thấy cô, sốt ruột và lo lắng khiến tinh thần suy sụp đến cực điểm, khó khăn lắm mới đợi người quay về được. Vậy mà sau khi anh tìm thấy cô, cô lại quay người lén lút chuồn đi, điều này khiến anh tức giận đến nỗi suýt nổ tung, sớm đã làm cho những lời giải thích anh nghĩ cả nửa ngày và những lời dỗ dành cô ném ra ngoài chín tầng mây rồi. Cuối cùng anh quyết định trực tiếp xuống dưới bắt người.
Người đã ở bên cạnh rồi, nhưng cô đến nhìn cũng chẳng nhìn anh một cái, tay cũng không muốn để anh nắm, trong lòng Nghiêm Lạc càng tức giận. Rõ ràng anh mới là người bị hại, anh hôn mê không tỉnh, đồ cũng bị người khác lột sạch, cô đến một chút ý thức bảo vệ anh cũng không có. Theo như lời A Mặc, cô gái nhỏ này quay người cái thì liền đi, cũng không lo anh bị người ta "sàm sỡ".
Được, cô có lý do tức giận, loại tình huống đó sợ là ai gặp phải cũng đều sẽ cảm thấy phát hỏa. Có thể cô muốn mắt không nhìn, lòng không đau, nhưng tại sao cô không ngoan ngoãn ở lại đợi anh tỉnh dậy? Thành phố C đó, tất cả đều lạ lẫm, vậy mà cô dám chạy loạn lên, lại còn khóc lóc ỉ ôi ngay trên đường lớn, đến một chút phòng bị cũng không có, điện thoại bị trộm cũng không biết. Nếu như ví tiền, chứng minh thư cũng bị trộm mất, hoặc là gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao?
Cái đầu heo của cô chẳng nhanh nhạy chút nào, căn bản không biết chăm sóc tốt cho mình, khiến người ta chẳng yên tâm được. Khắp các khách sạn của thành phố C, anh đều đã phái người đi điều tra, chẳng chỗ nào có đăng ký chứng minh thư của cô. Nha đầu này chắc chắn là nghỉ ở một nhà nghỉ vớ vẩn nào đó điều kiện không tốt lại không an toàn.
Nghiêm Lạc càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được hung dữ nhìn cô, giá mà có thể nhìn tới khi cô biến thành người tí hon, anh sẽ bỏ cô vào trong túi để bất kỳ lúc nào cũng có thể mang theo.
Chúc Tiểu Tiểu vốn vẫn còn hoảng hốt, e sợ, nhưng thấy Boss cứ nhìn mình mãi không thôi thì lại bừng bùng tức giận. Dựa vào cái gì mà hung dữ với cô, người làm chuyện sai đâu phải là cô. Cái người cùng với người khác câu câu kết kết, bị người ta sờ qua sờ lại cũng chẳng phải là cô. Hai ngày hôm nay cô đã đủ xui xẻo rồi, còn phải quay lại nhìn khuôn mặt hung dữ của anh. Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ lại càng tức giận, gắng sức rút tay mình ra ngoài. Nghiêm Lạc đương nhiên không buông. Chúc Tiểu Tiểu phát tiết bàn tay còn lại véo vào cánh tay anh, kết quả bàn tay đó liền bị anh tóm nốt.
Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, duỗi chân ra đá, đánh nhau ở trong thang máy giống như trẻ con vậy.
Nghiêm Lạc đương nhiên không đáp trả, ngoại trừ việc giữ chặt hai tay của cô, còn phải cẩn thận khống chế lực đạo để không làm cô bị thương, chân vẫn cứ cứng đơ cho cô đá mấy cái, không hề kêu đau.
Cuối cùng đã đến tầng ba mươi chín, Chúc Tiểu Tiểu co chân khom eo, vùng vằng không chịu ra khỏi thang máy, chỉ thiếu nước ngồi phệt xuống đất. Nghiêm Lạc vừa tức vừa buồn cười, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm túc. Anh khom mình xuống, thò tay ôm lấy phần eo của Tiểu Tiểu, đưa cô ra khỏi thang máy.
Tầng ba mươi chín không có cửa, ra khỏi thang máy hoàn toàn là địa bàn của Nghiêm Lạc. Chúc Tiểu Tiểu bị anh ôm, còn muốn duỗi chân ra đá anh. Nghiêm Lạc đi vào trong phòng, ném cô lên chiếc sofa lớn. Tiểu Tiểu vừa mới có được tự do, liền nhảy dựng lên, hất đám tóc lòa xòa trước mặt ra, ngẩng cao đầu, hung dữ nhìn Boss.
Vừa trải qua một trận vẫy vùng, mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng lên, cặp mắt to sáng khác thường, lúc này ngẩng đầu ưỡn иgự¢, cũng có thể coi là khí thế vô cùng.
Nghiêm Lạc khoanh tay trước иgự¢, cau mày nhìn cô: "Đánh anh thì đánh thoải mái thế sao lúc anh bị người khác thất lễ, khinh mạn, em lại như con rùa rụt đầu bỏ trốn vậy?".
Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy, mặt càng đỏ hơn, lớn tiếng hét: "Anh đừng có vừa ăn ςướק vừa la làng, rõ ràng anh và cô ta quan hệ không bình thường. Cái gì mà bị khinh mạn, nếu như bọn anh không có gì, cô ta sao dám tùy tiện lột quần áo của anh? Ngay cả khi em và A Mặc bước vào, cô ta cũng vẫn thản nhiên như vậy".
Anh còn dám làm bộ làm tịch trách cô, xí xí xí! Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cơn tức giận đang xông thẳng lên đầu, cô vẫn còn chưa tìm anh để tính sổ, đồ trăng hoa đáng ૮ɦếƭ, đàn ông có bề ngoài đẹp đẽ đều không đáng tin, anh cùng với cô gái khác mập mờ ám muội, lại còn dám trách cô.
Cô lao đến, mạnh tay đấm cho Nghiêm Lạc mấy cái, Boss thối tha, cô ghét anh, cô ghét anh!
Rõ ràng nói đi làm việc công, thực tế là đi gặp người tình, còn bị cô bắt quả tang. Bây giờ lại dám trách cô, dựa vào cái gì mà trách cô? Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ rổi bổ sung hai cái đá nữa. Anh nói đúng, cô làm gì phải chột dạ, cô cũng không phải cái kẻ làm chuyện xấu kia. Nếu phải nói rõ, xem ai mới cần phải nói rõ với ai.
Nghiêm Lạc giãn lông mày ra, Heo Con ngốc này, thật sự là dám động thủ với anh, hơn nữa còn xuống tay rất nặng. Anh bị đánh cũng đau, nhưng trong lòng lại thấy rất hưng phấn. Cô đang để ý đến anh, còn để ý nhiều hơn cả những gì anh có thể kỳ vọng, anh cười vì sự vui mừng này.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy nụ cười của anh, trong lòng càng tức giận. Vì sao người buồn bã lại chi có mình cô, rõ ràng là anh nói thích cô, muốn ở cùng với cô, tại sao cô phải tức giận thành ra thế này, còn anh lại vẫn có thể vui mừng được. Nếu như đổi lại là anh tức giận cô, cô chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng. Điều này nói lên cái gì chứ? Điều này nói rõ Boss căn bản không thích cô đến mức như cô tưởng tượng.
Là cô tự thích, tự đa tình rồi, cô cho rằng cứ coi như anh thông qua cô tìm thấy được hình ảnh heo con, vậy cũng nên là thứ tình cảm rất sâu đậm mới đúng, nhưng căn bản lại không phải thế. Nhìn khuôn mặt đang cười đáng ghét của anh, cô giống như kẻ mất trí vậy. Ngồi máy bay cả quãng đường xa xôi đi tìm anh, kết quả lại nhìn thấy người con gái khác tuyên bố chủ quyền đối với anh, sau đó còn gặp phải bao nhiêu sự việc xui xẻo, cô đã buồn bã đến thế này, nhưng anh lại vẫn thoải mái mà cười được.
Chúc Tiểu Tiểu mấy hôm nay tuyến nước mắt vô cùng phát đạt, chỉ ngẫm nghĩ thôi thì nước mắt liền chảy ra rồi. Lần này nụ cười của Nghiêm Lạc không còn giữ nổi trên mặt nữa, anh kéo Tiểu Tiểu vào lòng: "Chuyện gì vậy? Rõ ràng anh mới là người bị đánh mà, em đánh người vì sao còn khóc?".
Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, chỉ ra sức khóc, bôi toàn bộ nước mắt, nước mũi lên người Boss. Nghiêm Lạc thầm thở dài, dung túng cho sự trả thù nho nhỏ của cô đối với mình, vỗ vào đầu cô, cuối cùng bắt đầu giái thích: "Hồ Dĩnh đó là Hồ tiên, bọn anh quen nhau hơn bốn trăm năm rồi. Cô ta đích thực là có ý với anh, trước kia, khi em còn chưa quay lại bên anh, bởi vì quan hệ công việc nên anh thỉnh thoảng cũng có gặp gỡ cô ta. Hồ tộc của cô ta có rất nhiều tai mắt trong nhân gian, hơn nữa luôn có thể lấy được những tin tức tình báo khó kiếm, cho nên bọn anh có chút hợp tác trên công việc. Nhưng giữa bọn anh không phải cái loại quan hệ như em nghĩ kia. Heo Con, từ khi em trở lại, anh không còn để ý bất kỳ người phụ nữ nào khác. Trước đây anh đã từng đồng ý với em, bây giờ cũng như vậy, anh chỉ có một mình em".
Chúc Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, nhận lấy giấy ăn anh đưa để lau mặt, nghiêm chỉnh ngồi lên sofa, nói: “Trước đây anh không phải đồng ý với em, anh vốn đồng ý với heo con kia, không phải là em".
Nghiêm Lạc sững lại, nhìn vào đôi mắt Chúc Tiếu Tiểu, anh không hiểu, điều này có khác biệt sao?
"Boss, nếu như em không phải là chuyển thế của chú heo đó, anh có còn thích em không?"
Nghiêm Lạc đương nhiên không có cách nào trả lời, anh vẫn luôn nhìn theo cô, nhìn đến mấy kiếp rồi, chính bởi vì cô là heo con của anh. Cứ coi như nói không nghe được, sờ không chạm đến, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cô, đó là một loại nhu cầu về mặt tinh thần. Cũng giống như có người thích xem ti vi, có người thích chơi game, có người thích đồ ăn ngon, còn anh, chỉ thích nhìn thấy cô.
Nếu như cô không phải là heo con chuyển thế, chỉ là một cô gái trong chúng sinh đông đúc, anh sẽ không nhìn thấy cô, không nhìn thấy đương nhiên sẽ không thích cô, nhưng lời này anh thực sự không dám nói. Trực giác nói cho anh biết, nếu như anh nói ra, hậu quả nhất định sẽ là chuyện anh không thể tiếp nhận nổi.
Chúc Tiểu Tiểu không có được câu trả lời, đổi sang một phương thức hỏi khác: "Vậy nếu như chúng ta tiếp xúc lâu như vậy rồi, anh phát hiện ra em căn bản không giống như heo con đó, anh có còn thích em không?".
"Heo Con, em làm sao vậy?" Anh bắt đầu thấp thỏm.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào mắt anh, nỗi bất an và thất vọng trong lòng đang lớn dần lên.
"Em không phải là heo con, em là Chúc Tiểu Tiểu. Boss, em không tu luyện thành tiên, em chỉ là một người bình thường, không phải là hình người chú heo đó hóa thành. Cứ coi như em còn có năng lực xuyên qua kết giới, nhưng tất cả những thứ khác của em, đều không giống heo con đó. Em nhỏ mọn, em giả tạo, em thích suy nghĩ lung tung. Em chuyên tâm nhưng chẳng làm được việc gì. Em không dám cưỡng hôn anh trước mặt mọi người. Em sẽ không hồ đồ đến mức, rõ ràng biết anh không yêu em, sau khi bị đưa vào trong đại lao còn muốn tiếp tục yêu anh. Em chưa từng tưởng tượng được mình sẽ cao thượng tới mức có thể vì anh mà từ bỏ sinh mạng. Nếu như anh và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng dỗ dành lừa em bái sư học nghệ, chỉ là để em ra chiến trường, em nhất định sẽ một chân đá văng sư môn, sau đó quay lại đánh nhau với anh."
Chúc Tiểu Tiểu một hơi nói ra toàn bộ những lời muốn nói: "Em thích hư vinh, yêu cái đẹp, hay tính toán, em căn bản không phải là chú heo con các anh nói kia. Em không có sự ôn hòa thuần hậu của nó, không có sự dũng cảm của nó, cũng không có nghị lực và lòng kiên trì giống như nó". Quan trọng nhất đó là, em không yêu anh nhiều như chú heo đó, cô vốn muốn nói như thế nhưng phát hiện ra nói thế nào cũng chẳng ra lời được.
Hai người yên lặng nhìn nhau. Nghiêm Lạc cảm thấy đáy lòng lạnh ngắt, anh lại nghe thấy Tiểu Tiểu nói: "Boss, em nhìn thấy cô gái kia thân mật với anh như vậy, em...".
Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc giống như bình thường của Nghiêm Lạc, cô không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, đắn đo rồi lại đắn đo, cuối cùng vẫn nói: "Boss, em nghĩ, chúng ta thực sự không hợp nhau. Xin lỗi, em không muốn làm bạn gái của anh".
Nghiêm Lạc im lặng, anh không biết nên nói gì mới được. Những chuyện liên quan đến yêu đương, tuy anh sống hơn ba nghìn năm rồi, nhưng lại không phải là tay lão luyện, lời lẽ ngọt ngào anh căn bản chưa từng nói qua. Trước đây đều là Heo Con biểu thị tình yêu với anh, là Heo Con vẫn luôn trông mong anh, là Heo Con ở bên cạnh anh, cười với anh, chỉ cần anh duỗi tay ra, đã có thể ôm được cô rồi.
Nhưng nếu như có một ngày Heo Con nói cô không muốn yêu anh nữa, vậy anh phải nói gì? Anh không biết. Anh chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập rất mạnh.
Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, buồn bã và nặng nề, cô cúi đầu đi ra ngoài, khi đi qua bên người anh thì bị anh một tay kéo lại. Anh nắm lấy tay cô, nhưng không nói gì. Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, hai người im lặng đứng một lát.
Cuối cùng Nghiêm Lạc lên tiếng: "Heo Con, em có biết, lúc đầu sau khi anh đưa em đến đường luân hồi, Cửu Thiên Huyền Nữ đã hạ độc chú gì với anh không?".
Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu, tuy không hiểu rõ vì sao lúc này anh lại nói đến chuyện đó, nhưng nghe thấy Boss bị hạ độc chú, cô vẫn rất căng thẳng. Trong câu chuyện A La viết cho cô kia, chuyện hạ chú chỉ được viết qua, không kể tường tận, cho nên cô vẫn chưa rõ lắm.
Nghiêm Lạc nói tiếp: "Bà ấy nguyền rủa anh không thể nói chuyện với em nữa, không cách nào tiếp xúc, không cách nào để hôn, anh và em, mãi mãi không thể gần gũi với nhau được".
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: "Làm sao vậy được? Chúng ta vẫn luôn có thể nói chuyện, cũng có thể chạm vào nhau, chúng ta bây giờ còn đang nắm tay". Vì để chứng minh, cô còn lắc lắc bàn tay bị Nghiêm Lạc nắm Iấy.
“Đó là bởi vì em, Heo Con. Mấy kiếp trước em mới chuyển thế, anh đều đã đi tìm em, anh đối diện với em, thực sự một câu cũng không nói ra được, anh muốn chạm vào em, tay lại xuyên qua cơ thể của em. Cứ như vậy hết kiếp này đến kiếp khác. Sau đó, anh mới hết lòng tin, chỉ cần đứng từ xa nhìn em là được rồi. Nhưng ở kiếp này, chúng ta có thể ở cùng nhau, tất cả chính bởi vì em."
Nghiêm Lạc duỗi tay ra xoa khuôn mặt đang không hiểu chuyện gì của Chúc Tiểu Tiểu: "Chúng ta nói với nhau câu đầu tiên, lần đầu tiên tiếp xúc, đều do em bắt đầu trước".
Chúc Tiêu Tiểu cau mày cố gắng nhớ lại, là cô gọi điện thoại cho Boss, câu đầu tiên đó, đích thực là cô nói. Cô ở trong thang máy bị ác linh tấn công, Boss muốn đón lấy khi cô sắp ngã xuống đất khi đó cô cảm thấy mình xuyên qua cánh tay của anh, cho rằng là ảo giác, sau đó là cô thử thăm dò sờ vào cánh tay anh, chứng thực có thể cảm giác thấy sự tiếp xúc thật sự.
Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại tất cả, không kìm được, trợn tròn mắt lên. Nghiêm Lạc kéo cô lại gần, cúi đầu xuống, từ lừ hướng đến, kề gần vào đôi môi của cô: "Chứng thực thêm một lần nữa, em sẽ biết được, những điều anh nói là thật\'\'.
Môi của anh ở gần cô như vậy, Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng lùi ra sau, nhưng bàn tay to lớn của anh đã giữ lưng cô lại, để cô muốn tránh cũng chẳng thể tránh được. Cô nghe thấy Nghiêm Lạc nói với mình: "Đừng sợ, anh chẳng thể làm gì được em đâu".
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, gần đến mức khiến cô có thể thấy rõ ngay cả hàng mi của anh, cô cứng đơ nhìn môi anh ép xuống, trái tim đập dữ dội, mặt bắt đầu nóng lên.
Rất lâu sau, Nghiêm Lạc cứ ép như thế trên môi của cô không hề động đậy, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng phản ứng lại được, nếu như dựa vào thị giác thì đúng là bọn họ đang hôn nhau, nhưng dựa trên xúc giác, môi của cô, một chút cảm giác cũng không có. Nghiêm Lạc cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh sâu thẳm, cảm xúc ở trong đó như chèn ép khiến trái tim cô phát đau.
"Anh không hôn được em, Heo Con. Nếu như anh có thể lựa chọn, anh thực sự hy vọng mình chưa từng nhớ nhung em." Anh đưa tay thay cô vuốt lại mái tóc, nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói: "Nếu như em không phải là chuyển thế của chú heo con ấy, anh sẽ không nhìn em, nhưng mà khi anh nhìn thấy em, anh biết em không phải là heo con năm đó. Như thế này, em có thể hiểu không?".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc