Heo Yêu Diêm Vương - Chương 25

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Chúc Tiểu Tiểu ở nhà dưỡng thương hai tuần, Nghiêm Lạc ngày ngày đều đến đốc thúc cô học tập.. Chúc Tiểu Tiểu chú ý quan sát phản ứng của anh, muốn thử thăm dò chuyện giữa anh và A La, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội nào.
Yêu cầu của Nghiêm Lạc đối với bài học của cô lại càng cao hơn trước, mỗi ngày anh đều lôi ra các loại bùa chú, trang bị, yêu quái... kiểm tra cô học thuộc thế nào. Nếu như cô không trả lời được, mặt anh sẽ tối sầm lại, trông rất khó coi. Còn nếu như cô trả lời đúng, sắc mặt của anh cũng chẳng tươi tắn hơn bao nhiêu.
Chúc Tiểu Tiểu mỗi ngày vừa sợ lại vừa mong anh đến.
Vì sao đã sợ lại còn trông mong? Bởi vì Nghiêm Lạc trừ ép bức cô học bài ra, còn tiện tay giúp cô làm đồ ăn.
Đúng vậy, Boss đại nhân cứ nói là tiện tay, nhưng bản lĩnh của anh thực sự rất lớn, tiện tay một cái thì có thể làm ra đồ ăn ngon vô cùng. Chúc Tiểu Tiểu ăn không của người ta chẳng có gì để báo đáp, duy chỉ có thể nỗ lực học tập hơn mà thôi.
Chân Chúc Tiểu Tiểu đã khỏi hoàn toàn, hết kỳ nghỉ quay lại đi làm. Không ngờ rằng, sáng nào Nghiêm Lạc cũng lái xe đến đón cô. Chúc Tiểu Tiểu trước là vui vẻ, sau lại hoài nghi, cuối cùng thì mặt mày xám xịt.
Boss đại nhân anh minh thần võ đến đón cô đi làm không phải vì tốt bụng, cũng không phải đau lòng vì "vết thương nhỏ" của cô mới lành. Anh chẳng qua muốn xác nhận xem chân của cô đã khỏi hẳn chưa, có thể chạy nhảy được chưa. Khi chắc chắn điều đó rồi, mỗi ngày cứ đến giữa đường anh lại thả cô xuống xe, bắt cô chạy bộ đi làm. Lúc mới đầu là 1 km, sau đó là 2 km, rồi sau đó nữa là 3 km, 5 km... Chúc Tiểu Tiểu mỗi ngày khi đến công ty, chân đều run rẩy, thiếu điều không đổ nhào lên chỗ ngồi giả ૮ɦếƭ nữa thôi.
"Boss, sao anh không bắt em chạy bộ luôn từ nhà đi?", Chúc Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi.
"Em muốn như vậy? Vậy bắt đầu từ ngày mai được không?", Boss đại nhân thản nhiên đáp lời.
Chúc Tiểu Tiểu lập tức xịu mặt xuống, hình như cô vừa vác đá đập lên chân mình thì phải?
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Nghiêm Lạc thực sự đợi ở dưới lầu nhà cô, giữ lại Bát Bát và túi của cô, ném cô xuống xe ngay tại đầu đường.
Những khổ sở Tiểu Tiểu gặp phải đâu đã dừng lại, bài huấn luyện ma quỷ của Boss đại nhân tối nào cùng được tiến hành. Cô còn bị bắt đi luyện lái xe, còn phải tập bắn và học võ. Đương nhiên những thứ như bùa chú, pháp thuật cũng đều phải học.
Ngoài ra, Chúc Tiểu Tiểu vốn cho rằng việc bị xử phạt quản lý kho trang bị hai tuần là rất nhàn rỗi, kết quả không phải vậy.
Boss đại nhân ngày ngày giá đáo, kiểm tra kiến thức hàng ma của cô đối với trang bị của cả một tầng lầu, báo mấy cái tên ma quỷ, hoặc là tình trạng nhiệm vụ, bắt cô từ trong kho tìm ra những trang bị thích hợp. Anh còn lôi ra các loại S***g đạn khác nhau, bắt cô tháo lắp lắp tháo, khiến tay trầy xước hết cả.
Chúc Tiểu Tiểu đúng là khóc mà không ra nước mắt, hóa ra những điều khoản xử phạt trên thông báo của công ty đều chỉ là những việc cỏn con. Trừng phạt thực sự chính là phải luyện tập dưới sự huấn luyện đặc biệt của Boss.
May mà nhờ vào sự cứu trợ đặc biệt trong vụ việc chiến đấu với yêu sói, Chúc Tiểu Tiểu nhân đó mới thân quen với Smile và Happy hơn, xây dựng nên tình bạn tốt đẹp. Hai người bọn họ có thời gian rảnh sẽ lén giúp cô bắt kịp công việc. Có lúc vừa hay gặp Boss đang kiểm tra bài học, còn lén lút gật đầu ra hiệu cho cô. Để Chúc Tiểu Tiểu có thể dễ dàng ứng phó, vượt qua nguy hiểm. Thậm chí Bát Bát cũng sẽ giúp chút việc nhỏ, lật giở trang sách, kích gõ con chuột... Thấy cô mệt rồi, còn tốt bụng cùng cô chia sẻ chút hạt dưa hạt lạc.
Chương trình huấn luyện cường độ cao không khiến Chúc Tiểu Tiểu quên đi Tống Bình, cô thường xuyên đi vào dãy hành lang kỷ niệm kia, nhìn ảnh cúa anh ta, có khi còn nói chuyện với bức ảnh ấy: "Tôi biết anh coi thuờng tôi, anh cảm thấy tôi vô dụng, nhưng tôi vẫn đang nỗ lực, tôi sẽ trở thành một hàng ma sư ưu tú. Tôi sẽ không, sẽ không làm vướng chân bất cứ ai khác nữa!".
Cứ như vậy, dưới sự “áp bức" của Boss, sự "cổ vũ" của Tống Bình, cùng với nỗ lực phi thường của bản thân, Tiểu Tiểu đã tiến bộ nhanh đến nỗi những người khác phải kinh ngạc. Đến Ray cũng rất ngạc nhiên, bắt đầu cho Chúc Tiểu Tiểu tham gia vào một số nhiệm vụ đơn giản.
Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng có cơ hội thực sự tham gia vào công việc trừ ma hàng yêu. Từ những phần việc như nhận án, bàn bạc thảo luận, thu thập xử lý bằng chứng, giám sát nhiệm vụ từ xa, điều động nhân lực... cô đều được tham gia. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu quan tâm nhất, vẫn là những vụ án liên quan đến vụ ςướק linh hồn kia và nhiệm vụ áp giải linh hồn.
Việc gặp phải tấn công trong nhiệm vụ áp giải linh hồn lần đó, cuối cùng cũng không tra ra người đứng đằng sau. Nhưng rõ ràng đã có người thu thập linh hồn để tạo ra các xác sống, pháp thuật của người này nhất định rất cao cường, bởi vì hắn ta có thể khống chế được cả yêu sói. Điều này khiến mọi người liên tưởng đến mấy vụ án ςướק linh hồn chưa phá giải được.
Nhưng mà thời gian gần đây, những vụ án loại này lại không xảy ra, cũng không thấy có động tĩnh gì khác. Có lẽ là bởi vì công ty đã siết chặt kiểm tra, công lác phòng vệ nghiêm ngặt. Những kẻ đó có thể do thần hồn nát thân tính, không dám khinh suất manh động nữa, và cũng có thể do chúng đã đạt được mục đích gì đó rồi, nên ngừng lại để nuôi binh dưỡng mã. Tóm lại, những vụ án loại này đã được liệt vào những vụ đầu bảng của Công ty Nhã Mã.
Hôm nay, Chúc Tiếu Tiểu theo lệ vẫn từ nhà chạy bộ đến công ty, bây giờ chân của cô cuối cùng cũng không còn run nữa, cô vững chãi đi lên tầng ba mươi tư, tới chỗ làm việc của mình. Bát Bát rất không có lương tâm ngồi trên bàn, thưởng thức bữa sáng của nó. Chúc Tiểu Tiểu hừ hừ, nhìn nó một cái, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cũng bắt đầu ăn sáng.
Nếu nói việc huấn luyện buổi sáng có điều gì khiến cô chờ mong, thì đó chính là Nghiêm Lạc sẽ đặt trên vị trí làm việc của cô một bữa sáng vô cùng phong phú thơm ngon. Mỗi lần cô chạy đến, mệt sắp ૮ɦếƭ, cũng chẳng nghĩ nhiều, có ăn chính là hạnh phúc, thế là ăn một cách vô thức. Cô sớm đã không còn khái niệm ăn của người khác sẽ há miệng mắc quai nữa rồi.
Nhưng mà không biết những ngày tháng như thế này khi nào mới có thể kết thúc? Boss như vậy có coi là lấy việc công trả thù riêng hay không? Ừm, cái gọi là tư thù, Chúc Tiểu Tiểu đoán, A La chắc chắn vẫn không để ý gì đến Boss, cho nên Boss không vui, liền khai đao trước với nhân viên nhỏ bé là cô đây.
Chúc Tiểu Tiểu nghĩ mình cũng thường gọi điện thoại cho A La, còn chăm chỉ hơn cả liên lạc với học trưởng. Trên thực tế, cô vẫn thấy ngại khi tìm u Dương Tĩnh nói chuyện, cô luôn nghĩ phải chuẩn bị thật kỹ, nghĩ xong phải nói như thế nào rồi mới tìm anh. Kết quả lần chuẩn bị này, đã trôi qua rất nhiều ngày rồi.
Chúc Tiếu Tiểu lắc lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện nặng nề như thế nữa. Dù gì, cô cũng đã rất nỗ lực khen Boss trước mặt A La rồi, nhưng A La dường như vẫn không có phản ứng gì. Nhất định là lúc đầu Boss đối với người ta tệ quá.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng đang nghĩ đến những chuyện không tốt Boss có thể làm, điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Cô nhận điện thoại, đầu dây bên kia là Nghiêm Lạc.
"Đến rồi?"
"Vâng", ngữ khí trầm hẳn xuống, giống như một cô gái đang giận dỗi, Chúc Tiểu Tiểu há miệng cắn một miếng bánh nướng thịt bò, bổ sung năng lượng cho mình.
"Tuần sau em tham gia sát hạch hàng ma sư, nếu như thi đạt, thì hàng ngày không cần chạy nữa."
“Ý, thật sao?" Chúc Tiểu Tiểu không dám tin lại có tin tức tốt đến bất ngờ như thế.
"Lừa em làm gì chứ, Heo Ngốc\'\', Nghiêm Lạc rất dứt khoát dập điện thoại.
Quả nhiên chỉ một lát sau, Emma thực sự đã đến thông báo cho Chúc Tiểu Tiểu: "Thứ Tư tuần sau tăng ca, cô sẽ tham gia bài sát hạch tư cách hàng ma sư của công ty".
Chúc Tiểu Tiểu vội hỏi: "Chị Emma, bài sát hạch này làm gì ạ?".
"Tiêu chuẩn phân cấp của công ty cô biết rồi đó. Hàng ma sư phân làm ba cấp, cấp một là cao nhất, sau khi phân cấp mới có thể xắp xếp phân tổ làm nhiệm vụ."
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu: "Cái này em biết rồi".
"Cả công ty chỉ có bốn người mới là cô, Tiết Phi Hà, Đại Hưởng và Thạch Đầu, mấy người các cô đều chưa có chứng nhận tư cách hàng ma sư. Ở công ty làm việc, quy củ rất quan trọng, cho nên lần sát hạch phân cấp này, mấy người các cô đều phải tham gia."
Chúc Tiểu Tiểu đã hiểu: "Em biết rồi đến hôm đó em và bọn Tiết Phi Hà cùng thi lấy chứng chỉ cấp ba phải không?".
"Không phái, cô thi cấp ba, Tiết Phi Hà thi cấp một, Đại Hưởng và Thạch Đầu thi cấp hai."
Chúc Tiểu Tiểu mắt tiễn Emma rời đi, tay lại nhét một miếng há cảo nữa vào miệng. Không sao cả, ai cũng đều phải bò lên từ chỗ cơ bản nhất.
Ngày sát hạch đó đến rất nhanh.
Chúc Tiểu Tiểu xuống tầng ba mươi ba nhận trang bị chuyên dụng cho mình. Cô mặc trang phục đặc chế, đeo thiết bị liên lạc. S***g đạn bạc được đặt ở trong bao S***g bên chân phải, S***g đạn bùa lại đặt vào bao S***g ở thắt lưng. Dao găm hàng ma tra vào vỏ, buộc ở chân, trên cánh tay là dây trói hồn. Các loại vật dụng nhỏ như bình dẫn hồn, bùa giấy, điện thoại, đèn pin loại nhỏ... toàn bộ được đặt trong các túi áo.
Sau đó Tiểu Tiểu kiểm tra lại một lượt VK chuyên dụng màu hồng phấn của mình, đó là do Smile đặc biệt chế tạo cho cô.
Đó là một cây côn hình ống, thiết kế chống trơn, gấp được thành hai khúc, ở giữa lại có dây trói hồn liên kết, rất tiện sử dụng. Khi côn này hợp lại với nhau, một mặt là gậy mang bùa điện có thể duỗi ra thu vào, một mặt là đoản kiếm. Những VK này, toàn bộ được điều khiển trên vị trí của thân côn. Dùng lực nắm chặt lên trên ống tròn hất một cái, gậy bùa điện có thể bắn ra đạn, vị trí trên dưới của thân côn vặn một cái thì sẽ phóng ra một đoản kiếm. Bình thường khi không dùng đến, VK đặc biệt này chỉ như một chiếc đèn pin cầm tay, đặt vào trong túi nhỏ mang theo người cực kỳ thích hợp.
Chúc Tiểu Tiểu rất thích loại binh khí này, Smile còn đặc biệt làm cho cô màu hồng phấn, là màu sắc mà cô thích nhất. Smile nói sợi xích binh khí của anh tên là Tiểu Bạch, Happy cũng dùng một sợi xích có tên là Tiểu Hắc. Thế là Chúc Tiểu Tiểu quyềt định, binh khí này cùa cô sẽ gọi là Tiểu Phấn Hồng. Nghiêm Lạc nghe thấy cái tên này, lông mày nhíu chặt lại.
Chúc Tiểu Tiểu mặc kệ phản ứng của Boss, cô hài lòng vô cùng đối với tên của binh khí này. Cô học cách sử dụng Tiểu Phấn Hồng dưới sự giúp đỡ của Smile. Tuy trên phương diện chiến đấu, cô vẫn chưa được coi là cao thủ, nhưng đã có thể cơ bản làm chủ các thuộc tính trên binh khí của mình.
Bây giờ phải thi, Chúc Tiểu Tiểu trịnh trọng mang Tiểu Phấn Hồng ra kiểm tra một lượt sau đó gài vào eo. Cô lại kiểm tra một lượt các trang bị của mình, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Chúc Tiểu Tiểu đeo túi lên, soi mình trong gương, giơ một tay lên, tự nói với mình: "Bảnh quá đi mất!".
Tiết Phi Hà ở bên cạnh nhìn vẻ mặt H**g phấn của Chúc Tiểu Tiểu, không kìm được cũng muốn cười: "Cô như thế này, tôi lại cho rằng cô sắp đi diễn kịch". Chúc Tiểu Tiểu chỉ ngốc nghếch cười: \'\'Phi Hà, cô cũng không kém đâu". Tiết Phi Hà buộc tóc đuôi gà, mặc trang phục giống y như Tiểu Tiểu. Ngoài những trang bị cơ bản như mọi người, cô còn đeo cây cung mới, màu bạc, cả người nhìn rất uy phong khí thế.
Chúc Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra, tách tách chụp cho mình và Tiết Phi Hà mấy tấm ảnh. Tiết Phi Hà lại nhân lúc ấy moi từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô: "Cái này cho cô, khi ra ngoài làm nhiệm vụ có lẽ sẽ dùng đến".
Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy, cẩn thận xem xét, giống như hương dùng để lễ bái, liền hỏi: "Hương này có chỗ nào đặc biệt?".
"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là hương lễ bái bình thường."
"Vậy phải dùng làm gì?"
"Đây là phương pháp cổ chỗ chúng tôi hay dùng, nếu như mãi không tìm thấy ác linh, thì cứ đốt hương lên. Nếu như số cô tốt, ác linh đó đói bụng sẽ bị hấp dẫn đến, như vậy có thể tìm thấy nó."
"Ồ ồ, tác dụng giống như pháp khí chiêu hồn của công ty ấy nhỉ, nhưng mà hôm nay trong trang bị không có cho chúng ta thứ kia."
Tiết Phi Hà gật đầu: "Ừ, cho nên phải mang hương theo, không có kỹ thuật cao, chúng ta dùng tạm phương pháp cổ".
"Được." Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết có thể dùng đuợc không, cứ lấy trước rồi hẵng nói. Ma đói bụng tham ăn bị hấp dẫn xuất hiện, Chúc Tiểu Tiểu nghĩ đến đây mà muốn cười.
Lúc này thiết bị liên lạc có hiệu lệnh, Chu Duệ thông báo mọi người đến tập hợp dưới kho xe.
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng chạy đến hành lang kỷ niệm, nói với ảnh của Tống Bình: "Hôm nay tôi phải đi sát hạch rồi, bất luận là anh thấy thế nào, tôi cũng sẽ thành một hàng ma sư thực thụ. Anh ở bên đó, cũng phải thật tốt. Chúng ta đều phải cố gắng".
Nói xong những lời này, Tiểu Tiểu chạy đến cửa thang máy, Thư Đồng ở đó đợi để cổ vũ cô: "Tiểu Tiểu, lần này nếu như cô không thi đỗ thì đừng có nhìn mặt tôi nữa, tôi sẽ coi thường cô đấy".
"Hừ, cô cứ đợi đó", Chúc Tiểu Tiểu nhăn nhăn mũi.
Thư Đồng một tay kéo cô, nhỏ tiếng nói: "Tôi nói với cô nè, Boss hôm nay sẽ ở trong phòng, giám sát toàn bộ quá trình sát hạch, cô phải xốc lại hết hai mươi phần tinh thần đi".
"Yên tâm, Boss là cái gì chứ, tôi không sợ!", Chúc Tiểu Tiểu vỗ vỗ ***, đáp rất khí thế.
Lúc đó trong thiết bị liên lạc đột nhiên truyền đến một tiếng "e hèm", Chúc Tiểu Tiếu dựng đứng toàn bộ lông tơ trên mình, khóc không thành tiếng, sao mà bây giờ Boss đã ở đây rồi? Vẫn chưa thi mà? ૮ɦếƭ thật, lời nói vừa rồi không phải đã bị anh nghe thấy rồi chứ?
Thư Đồng cốc vào đầu cô, dùng tay chỉ chỉ vào tai nghe.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên phản ứng lại được, cô đang đeo máy liên lạc, hơn nữa còn đang mở. Chúc Tiểu Tiểu há hốc mồm ra cứng đờ hai giây, đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Thư Đồng, Boss anh tuấn phong độ, anh minh thần võ, là thần tượng của tôi, là người tôi thích nhất, đánh giá cao nhất, sùng bái nhất, ngưỡng mộ nhất, khâm phục nhất. Ai da, đến giờ rồi, tôi đi thi đây, đi nhé, bye bye". Thang máy đến rồi, cô vừa nói câu cuối cùng, vừa nhảy vào thang máy như chạy trốn.
Thư Đồng bị câu nói của cô khiến cho ngây ra, đờ đẫn nhìn vào bóng hình đã mất hút trong thang máy, không nén được rủa một câu: "Khôn thật, lại còn học nịnh bợ".
Chúc Tiểu Tiểu trốn một mạch xuống hầm để xe, nhìn thấy bọn Tiết Phi Hà đã ở đó. Người quản lý sát hạch phân cấp lần này là Cao Lôi, anh hô gọi mọi người lên xe, sau đó tranh thủ trên đường, nói rõ hiện trường sát hạch.
"Trong khu thương mại bỏ hoang có ác linh là yêu thú tụ tập, cần phải xử lý. Địa điểm gần đường lớn số bảy mươi ba của khu ngoại thành. Chúng ta vừa hay có năm người sẽ hợp thành một tổ, hành động do tôi chỉ huy. Tất cả hành động và trình tự sẽ giống hệt như đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Trong thời gian quy định các bạn hoàn thành nhiệm vụ cúa mình thì sẽ qua cửa."
Bốn người Chúc Tiểu Tiểu trả lời, gật gật đầu. Cao Lôi lại nói: "Xe sẽ cho chúng ta xuống ở chỗ cách hiện trường 3 km. Tám giờ bắt đầu, chúng ta đi bộ đến địa điểm mục tiêu, lần này thời hạn nhiệm vụ là một giờ, tới chín giờ mà không xử lý được sạch sẽ địa điểm đó, chính là hành động thất bại".
"Thất bại sẽ thế nào?", Chúc Tiểu Tiểu hỏi.
"Sẽ mất mặt", Đại Hưởng nói lớn.
Chúc Tiểu Tiểu liền hiểu, thực ra bọn ba người Tiết Phi Hà vẫn tốt, vốn dĩ đều là trong giới hàng ma. Ở công ty các đồng nghiệp đều biết bản lĩnh của bọn họ, chỉ có cô là cái gì cũng chẳng biết. Cho nên việc lấy được chứng nhận tư cách này đối với cô mà nói vô cùng quan trọng.
"Được rồi, bây giờ phải liên hệ với phòng giám sát lấy tin tức liên quan tới nhiệm vụ." Cao Lôi nói xong, Chúc Tiểu Tiểu đã nôn nóng: "Chu Duệ, mau mau, đưa tư liệu đến đi".
"Đươc rồi các bạn, tôi là Chu Duệ", Chu Duệ nói trong máy liên lạc: “Tôi ở phòng giám sát số một, phối hợp với các bạn trong lần hành động này. Mục tiêu là khu thương mại Thiên Viễn trên đường lớn số bảy mươi ba, vì nguyên nhân phá dỡ sửa chữa, đã bỏ hoang hai năm. Địa chỉ và kiến trúc bản đồ kết cấu đã gửi cho mọi người".
Bọn Chúc Tiểu Tiểu cùng lúc lấy điện thoại ra xác nhận, trả lời: “Nhận được rồi".
"Ok, khu thương mại tổng cộng có bốn tầng, một tầng ngầm dưới đất, ba tầng ở trên. Cảnh báo trước mắt là trong khu thương mại tụ tập ác linh, còn có yêu thú, nhưng hoàn cảnh và tình hình cụ thể chưa rõ, có phải có con tin không cũng chưa rõ."
"Hiểu rồi."
Cao Lôi nhìn bản đồ kiến trúc, bắt đầu hạ lệnh: "Chúc Tiểu Tiểu phụ trách tầng ngầm dưới đất, Đại Hướng phụ trách tầng một, Thạch Đầu phụ trách tầng hai, tầng ba tầng bốn là nhiệm vụ của Tiết Phi Hà. Các bạn phải dọn dẹp sạch tầng mình phụ trách, những nhiệm vụ chi tiết khác đến hiện trường nghe tôi sắp xếp".
"Hiểu rồi", bốn người lại đồng thanh trả lời.
Chiếc xe rất nhanh chóng đến địa điểm chỉ định. Cao Lôi đưa bốn người xuống xe, chỉnh xong đồng hồ 20:00, anh lớn tiếng hô: "Xuất phát", sau đó dẫn đầu bắt đầu chạy.
Thạch Đầu, Đại Hưởng bám sát theo sau, Chúc Tiểu Tiểu đeo túi lên, cùng Tiết Phi Hà gắng sức chạy. Chúc Tiểu Tiểu vừa chạy vừa nghĩ, Boss đại nhân thật quá anh minh, việc luyện tập của cô trước đây thực sự là không uổng công.
Năm người chạy liền một mạch 3 km, đến được phía sau khu thương mại bỏ hoang kia, tìm một gò đất ẩn nấp.
Trăng sáng trên cao, bồn bề heo hút, cỏ rậm um tùm. Tòa nhà cô quạnh đứng ở đó, rõ ràng yêu khí rất nặng.
"Đúng là rất có không khí", Chúc Tiểu Tiểu lẩm bẩm, chăm chú quan sát xung quanh.
Bên trong tòa nhà tối om, nhìn không thấy gì, cũng không có tiếng động. Cao Lôi dặn dò Thạch Đầu đi trước, vào khu thương mại thăm dò tình hình. Đại Hưởng, Tiểu Tiểu và Phi Hà đi tuần tra xung quanh. Bốn người nhận lệnh, khom lưng nhanh chóng tản ra.
Qua một lúc, ba người bọn Tiểu Tiểu chạy lại, báo cáo xung quanh không có gì khác thường. Thạch Đầu cũng nói trong máy liên lạc: "Cửa kính lớn của tầng một vỡ rồi, cửa không khóa, tôi ở phía cửa sổ nhìn vào trong, không thấy gì cả. Yêu khí rất nặng, tôi vẫn chưa vào trong, đồng hồ sáng rồi".
"Cửa có kết giới không, có cạm bẫy không, có nhìn thấy người không?"
"Dùng máy thăm dò, không có. Ở vòng ngoài cũng không nhìn thấy có người."
"OK, bây giờ tám giờ hai mươi bảy phút, cũng gần nửa tiếng rồi. Đại Hưởng, Phi Hà, Tiểu Tiểu, mọi người đi đi. Đừng quên phải xử lý sạch tầng lầu của mình, sau đó quay lại đây báo cáo, như vậy mới coi là hoàn thành nhiệm vụ. Phải chú ý, nếu như có con tin, không được làm bị thương người bình thường, có vấn đề gì kịp thời báo cáo."
"Hiểu rồi."
Ba người nhận lệnh, nhổm dậy khom người đi vào khu thương mại bỏ hoang. Chúc Tiểu Tiểu đi được hai bước, quay đầu nhìn Cao Lôi vẫn quỳ yên ở chỗ đó, không kìm được hỏi: "Cao Lôi, anh không đi sao?".
"Tôi sẽ ở đây."
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra hỏi: "Ở lại đây làm gi? Có rất nhiều ác linh và yêu quái, sao anh còn quỳ ở đó?".
Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi trả lời: "Ở đây đợi mọi người quay lại".
"Ồ!" Chúc Tiểu Tiểu chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Tiết Phi Hà kéo đi.
Đại Hưởng vừa đi vừa nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Sát hạch diễn tập, cô cho rằng là nhiệm vụ thực à, đó là giám khảo, cô tưởng rằng là tổ trưởng thật?".
"Tôi vẫn chưa nghĩ thông, cứ cho rằng tổ trưởng cũng vào hiện trường."
Thạch Đầu nấp ở trong góc của khu thương mại tiếp ứng bọn họ, cũng nói: "Diễn tập diễn tập, biết không. Cửa lớn không có phong ấn, trong khu thương mại chắc chắn có, hơn nữa là một chiều, chúng ta có thể đi vào, ác linh không thể đi ra. Nếu không ác linh và yêu thú chạy loạn lên thì rắc rối rồi. Cho nên sau khi đi vào phải cẩn thận hơn nhiều. Tôi nghe một trưởng bối của công ty nói, khi sát hạch nếu như xuất hiện con tin, đều là người giả, tóm lại chúng ta tùy cơ ứng biến, phải lấy giả làm thật, mới có thể thuận lợi qua cửa".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: "Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta cứ giả vờ tổ trường Lôi vừa lên đã hy sinh rồi, cho nên không thể đi vào cùng chúng ta. Sự vụ lần này, chúng ta tự giải quyết".
“Tiểu Tiểu, cô thực dám nghĩ đó", Đại Hưởng không nhịn được, muốn khen ngợi một chút.
Cao Lôi ở đầu dây bên kia mặt tối sầm lại, không nói nên lời. Chu Duệ đầu này thì tắt máy liên lạc, cười phá lên.
Chúc Tiểu Tiểu không phát hiện ra điều không bình thường, vẫn rất nghiêm túc thảo luận đối sách hành động trong khu thương mại. Sau đó mọi người tản ra, đeo kính nhận hồn lên, đi vào trong.
Chúc Tiểu Tiểu vừa đi xuống tầng hầm, liền ngửi thấy mùi ác linh. Bốn phía tối om, cô nâng tay nhìn đồng hồ thăm dò yêu quái, sáng lên màu đỏ, chắc chắn là có ác linh. Cô móc đèn pin, lấy S***g đạn bùa ra, nhìn ngó xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng linh hồn nào.
Cô định thần lại, nhỏ tiếng báo cáo trong thiết bị liên lạc: "Tôi đến rồi". Cao Lôi, Chu Duệ trả lời một tiếng, ba người còn lại cũng nhanh chóng báo cáo đã vào vị trí.
Chúc Tiểu Tiểu đứng một lát, chầm chậm đi vào bên trong. Tầng hầm này vốn dĩ là nhà để xe địa thế rộng rãi trống trải nhưng có mấy cột đứng lớn, cũng không ít chỗ để ẩn nấp.
Chúc Tiểu Tiểu vừa mới đi vào mấy bước, liền nghe thấy tiếng Thạch Đầu nói lớn: "Là con dơi". Tiếp theo đó, một loạt tiếng S***g vang lên, Thạch Đầu lại nói lớn: "Tôi không bắn trúng nó, trong này tối quá, không nhìn thấy nó nữa".
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng chùng xuống, tốc độ của dơi rất nhanh, lại có thể phán đoán được vị trí của người trong bóng đêm, Thạch Đầu như thế này nguy hiểm quá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc