Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa - Chương 08

Tác giả: Born

Chút nắng chút mưa
Như Nguyệt và Như Ngọc giật mình quay lại, thì quả nhiên là bóng dáng to lớn đầy ngạo nghễ của Viễn Hinh ở trước mặt. Viễn Hinh không chỉ đi một mình mà còn có Đăng Khôi và hai người bạn nữa, người nào người nấy vẻ mặt đều kiêu căng phách lối trong cực kỳ đáng ghét. Vĩnh Hinh đứng đầu, khoanh tay trước ***, nụ cười nhếch môi rất gợi cảm, nếu là lúc thường, Như Nguyệt nhất định sẽ ngắm thỏa thích nhưng hiện tại cô không có tâm trạng ngắm nhìn.
Như Ngọc mặt tái xanh, người hơi run , đang định lên tiếng tay định chỉ về phái Viễn Hinh, nhưng Như Nguyệt chụp bàn tay đang đưa ra của như Ngọc, làm ra vẻ chợt nhớ ra điều gì nên nói lớn tiếng:
- ૮ɦếƭ rồi, ba dặn hôm nay phải về sớm, thế mà quên mất. Tụi mình mau về nhanh để ba chờ.
Như Ngọc ngây người nhìn Như Nguyệt thì nhận thấy cái nháy mắt của cô, Như Ngọc chợt hiểu ra, cô đưa tay vỗ vỗ đầu, rồi gật gù bảo:
- Đúng rồi. bà không nhắc chút nữa tui quên. Tụi mình mau về nhanh thôi, kẻo lại bị mắng nữa.
Nhưng khi Như Nguyệt muốn đẩy xe ra thì cảm thấy có chút vướn vướn, Như Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, cô muốn cố sức đẩy xe đi thật nhanh vẫn bị vướng, còn nghe âm thanh lộc cộc vang lên. Như Nguyệt hơi nghiêng đầu nhìn vào nơi phát ra tiếng lộc cộc đó, sau khi nhìn xong cô thấy giận run cả mình, cô trừng mắt nhìn Viễn Hinh đầy tức tối:
- Ông làm chuyện này phải không?
- Chuyện gì ? – Viễn Hinh vênh mặt cười đắc ý hỏi, tỏ vẻ không hiểu Như Nguyệt đang nói cái gì.
- Còn giả vờ à? – Như Nguyệt ghiến răng ghiến lợi nhìn Viễn Hinh chất vất.
- Ngớ ngẩn à! – Viễn Hinh nhướn mày nhìn Như Nguyệt đáp trả.
Như Nguyệt tức điên với vẻ mặt kênh kiệu hách dịch đến khó ưa của Viễn Hinh, cô tức tối chỉ vào mặt Viễn Hinh mà nói thẳng không thèm vòng vo gì nữa:
- Ông có dám thề là không phải ông đã lấy ổ khóa khóa xe của của tui lại hay không hả?
- Ờ, tui khóa đó, rồi sao .
Như Nguyệt bị sự thừa nhận bất ngờ của Viễn Hinh làm cứng họng, cô không nghĩ Viễn Hinh lại chịu thừa nhận hành vi xấu của mình nhanh chóng như thế. Lại nói với cái giọng rất ư là bình thản, cứ như việc khóa xe của cô lại là việc hiển nhiên cần thiết vậy.
- Chìa khóa đâu? – Như Nguyệt dằn cơn tức giận *** điểm của mình xuống để hỏi.
- Hỏi ai vậy – Viễn Hinh thản nhiên xem câu hỏi của cô thành vô hình.
- Hỏi ông chứ hỏi ai? – Như Nguyệt tức giận gào lên.
Viễn Hinh bật cười trước vẻ tức giận của Như Nguyệt rồi huých tay Đăng Khôi đang đứng bên cạnh bảo:
- Hỏi ông kìa?
Đăng Khôi thấy Viễn Hinh bán cái qua cho mình thì nhún vai ra vẻ bó tay với Như Nguyệt, mấy người bạn khác thì phá ra cười. Như Nguyệt tức đến mức muốn bay đến đánh cho Viễn Hinh một trận, nhưng như ngọc đang ở bên cạnh kéo tay cô giữ lại. Nhưng Như Nguyệt bị vẻ mặt chọc tức của Viễn Hinh làm cho mất bình tĩnh, cô tức giận nhìn Viễn Hinh mắng:
- Cái tên khốn *** Rùa kia, có mau đưa chìa khóa ra hay không hả.
Viễn Hinh nghe Như Nguyệt gọi ba chữ “: *** Rùa” thì nụ cười ngạo nghễ trên mặt biến mất thay vào đó là sắc mặt lạnh tanh. Giọng quả quyết nhìn Như Nguyệt đáp:
- Không đưa.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thay đổi sắc mặt thì nuốt nước miếng cái ực, trong lúc nhất thời cô lại nói ra câu nói cấm kị rồi, hối không kịp nữa rồi. Nhưng dù sao nói thì cũng đã nói rồi, hắn cũng đã biết cô là ai rồi, xem như ván bài đã lật ngửa, cô cũng chẳng cần phải khách sáo với tên này nữa làm chi. Cứ trực tiếp đánh phủ đầu tránh mối đe dọa của hắn ta.
- Bộ ông quên anh Thiên Phong đã nói gì hồi tối rồi phải không? – Vừa nói, Như Nguyệt vừa liếc mắt nhìn qua bên Đăng Khôi, chính cái tên này nói cho cô biết chuyện Viễn Hinh rất trọng lời nói của Thiên Phong, hôm qua Thiên Phong đã bảo Viễn Hinh không được động đến cô rồi, cho nên cô không sợ tên khốn này chút nào hết.
- Hôm qua anh Thiên Phong nói gì vậy? – Viễn Hinh giả vờ ngạc nhiên quay sang hỏi Đăng khôi.
- Anh Phong bảo cậu khôn được động đến con Heo Mập Cận Thị kia – Đăng Khôi vừa đáp vừa cố kéo dài giọng tên gọi mới mà Viễn Hinh vừa đặt cho Như Nguyệt,
Như Nguyệt trừng mắt mắng thầm Đăng khôi rồi nhanh chóng nhướn mày tự đắt với Viễn Hinh, hắn có ngon thì dám động đến cô đi, cô lập tức tìm thiên Phong kể tội hắn ta. Nhưng đáp lại cái nhìn đầy khiêu khích của Như Nguyệt , Viễn Hinh lại nói:
- Nhưng anh ấy không cấm các cậu động đến con nhỏ heo mập cận thị này đúng không?
- Đúng vậy. Trêu chọc bạn ấy cũng là một sự thú vị đó chứ – Một cậu bạn lên tiếng đáp lời Viễn Hinh.
- Nói như vậy là sao chứ hả đồ khốn kia. Cả một đám con trai xúm vô bắt nạt hai cô gái yếu đuối vậy mà xem được à – Như Nguyệt tức đến hộc máu mắt vì trừng mắt nhìn vẻ mặt kênh kiệu đáng ghét của Viễn Hinh – Đúng là một bọn hèn, một bọn tiểu nhân.
- Chỉ quân tử với người quân tử, còn tiểu nhân thì phải dùng cách tiểu nhân đối phó, có đúng không? – Viễn Hinh đáp trả hết mấy câu nói cho Như Nguyệt khiến cô nghẹn họng, vì là cô chơi khâm một cách tiểu nhân trước giờ không trách được ai.
- Không nói nhiều nữa. Mau giao chìa khóa ra cho tui đát xe ra về, nếu không tui tìm anh Thiên Phong méc lại cho xem.
- Muốn nói gì cũng có bằng chứng nha. Chuyện ai đó dùng đá làm trầy xe của tôi, tôi có hình làm bằng chứng. Còn chuyện xe của mấy người bị ai khóa lại thì không có bằng chứng gì, đừng có vu oan giá họa, ngậm máu phun người nha.
- Thôi bỏ đi Nguyệt . Ra ngoài kêu thở mở khóa là được – Như Ngọc nãy giờ im lặng, cuối cùng cô quyết định kêu Như Nguyệt nhườn nhịn cho yên chuyện.
- Đúng rồi. Theo trí nhớ của mình thì đây là ổ khóa đặc biệt phòng ngừa trộm. Thợ khóa bình thường sẽ không mở được thì phải. Thôi đừng quan tâm nữa, ở ác nên gặp quả báo đó mà. Tụi mình đi thôi – Viễn Hinh cười cười giả vờ nhìn ngắm ổ khóa rồi lên tiếng, sau đó khoát tay cùng mấy người bạn bỏ đi.
Như Nguyệt nhìn ổ khóa, quả thật nhìn nó hơi khác với mấy ổ khóa thông thường. Cô lo lắng có thể tên khốn này thật sự dùng ổ khóa này để chơi cô. Cô chẳng thể bỏ xe được, nên dở khóc dở mếu nhìn Viễn hinh rời đi. Cuối cùng thì Như Nguyệt cắn môi , hảo hán không sợ thiệt trước mắt, cô nhìn Viễn Hinh gọi:
- Này, đồ khốn. Gì cũng được. Mau đưa chìa khóa đây.
Viễn hinh đang bước đi, nghe tiếng Như Nguyệt gọi thì dừng lại, nụ cười trên môi nhếch lên đắc ý. Anh đã nghĩ trong vòng 10 giây cô sẽ gọi anh lại mà, quả nhiên đến giây thứ 9 đã nghe tiếng cô rồi.
Như Nguyệt thấy Diệp Hân bước về phía mình với vẻ mặt ăn năn:
- Xin lỗi, mình không giúp được bạn.
Sau đó Diệp Hân quay lưng bỏ đi. Như Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Diệp Hân mếu máo, nếu cả Diệp Hân cũng không giúp được, cô có phải là ૮ɦếƭ chắc rồi hay không? Như Nguyệt có chút tức giận khi nhìn thấy Minh Tuấn và Như Ngọc cũng đang dắt tay nhau rời đi. Như Nguyệt muốn đuổi theo kéo họ lại, nhưng phát hiện bản thân đang bị xích lại, bên cạnh cô tên ác ma đang điềm nhiêm ngồi trên một chiếc ghế cười khoái chí. Mà bên cạnh hắn ta là một cái cây cờ, treo trên đầu là cái *** in hình con rùa có cái mai màu xanh lá chuối.
Như Nguyệt bỗng phát hiện ra bóng dáng thiên phong đang đứng bên cạnh, hai tay cho vào túi quần. Cô thấy mừng rỡ vô cùng, vội vàng nhìn Thiên Phong mà gọi:
- Thầy ơi, thầy cứu em với.
Nhưng Thiên Phong chỉ nhìn cô mà khẽ khàng nói:
- Tự làm tự chịu.
Sau đó qua lưng đi mặc kệ tiếng kêu gào của Như Nguyệt. Viễn Hinh bên cạnh khoái chí cười vang cả một góc trời , cười như muốn khiến đất trời rung chuyển, đất đá rơi ra. Như Nguyệt cảm thấy dường như người mình cũng rung theo, hoảng hồn mở bừng mắt ra.
Hóa ra điện thoại của cô chuyển chế độ rung, chẳng hiểu xui khiến thế nào cô lại nằm lên nó. Cả đêm qua thức làm bài, hôm nay cô muốn dậy trễ một chút vậy mà cũng không yên. Mơ màng nhận điện thoại, nghe được giọng bên kia, Như Nguyệt nổi điên lên:
- Có muốn đòi nợ thì cũng đừng nhằm vào lúc sáng sớm thế này chứ tên ôn thần kia.
- Có con nợ nào nói chuyện với chủ nợ như thế hay không hả?
- Con nợ đang buồn ngủ, muốn đòi nợ thì chờ đến trưa đi.
- Trước nhà.
- Hả.
- Mình đang ở trước nhà bạn. Cho bạn năm phút để chuẩn bị, sau đó xuống mở cửa.
- Có giỏi thì đạp cửa xông vào đi, chị đây còn buồn ngủ – Nói xong Như Nguyệt tắt máy quẳng điện thoại sang một bên tiếp tục giấc ngủ của mình. Đúng là bị ám cho nên mới thấy ác mộng mà
Viễn Hinh sáng sớm chưng diện thật đẹp rồ ga chạy xe đến trước nhà của Như Nguyệt. Chống xe xuống rồi ngồi hững hờ một bên xe lấy điện thoại gọi cho Như Nguyệt trong đầu vẽ ra rất nhiều hình ảnh thù vị , không ngờ lại bị Như Nguyệt sẵn tay tắt điện thoại, nụ cười nữa miệng đầy cuốn hút tắt ngúm. Ánh mắt đầy tức giận, Viễn Hinh rời khỏi xe đi đến trước cửa nhà Như Nguyệt gõ cửa thật mạnh rất nhiều lần.
Như Nguyệt đang gnu3 thì nghe tiếng ồn ào, cô bực bội càu nhàu vài tiếng muốn kiện nhà hàng xóm tội làm ồn, rồi trốn vào trong chăn ngủ tiếp. Cho đến khi Như Ngọc như cơn lốc ào ào chạy vào phòng kéo chăn của cô ra khỏi đầu và không ngừng lay cô:
- Dậy dậy mau, nguy hiểm đến rồi. Bão tố đến rồi….
- Trời ơi, còn ngủ nữa. Sắp ૮ɦếƭ đền nơi rồi kìa – Như Ngọc khổ sở lay Như Nguyệt dạy.
- Trời có sập đâu mà ૮ɦếƭ – Như nguyệt lười biếng chẳng muốn dậy kéo mình trong chăn ngủ tiếp.
- Viễn Hinh đến rồi. Cái tên *** rùa đến rồi – Như Ngọc tức giận buông tay khỏi Như Nguyệt chống nạnh bảo.
Vừa nghe đến hai cái tên, tựa như có Pu'a tạ sấm rền bên tai, Như Nguyệt tỉnh ngủ , hai mắt mở ra có chút hoảng hốt, cô bật ngồi dậy chụp lấy Như Ngọc hỏi lại lần nữa:
- Có thật không?
- Tỉnh ngủ đi. Đang ở dưới nhà kìa – như Ngọc lấy tay đập vào trán Như Nguyệt một cái rõ đau muốn đánh tỉnh Như Nguyệt – Bà điên rồi, sao lại để cho cậu ta biết nhà mình chứ. Xem đi mới sáng sớm đã đến đây ђàภђ ђạ rồi.
- Tui không có cho – Như Nguyệt khoát tay lắc đầu bảo , cô đâu có điên mà đi cho tên khốn kia biết địa chỉ chứ. Cho số điện thoại là đã hy sinh nhiều lắm rồi.
Như Nguyệt cứ tưởng Viễn Hinh nói đùa trong điện thoại, cô rõ ràng không cho Viễn Hinh biết địa chỉ nhà, giấy đăng ký học cô cũng chỉ ghi địa chỉ dưới quê chứ đâu có ghi địa chỉ ở đây đâu. Vì sao Viễn Hinh lại có thể biết được địa chỉ nhà quả là kỳ lạ.
Nhưng ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu của cả Như Nguyệt và Như Ngọc, cả hai người nhìn nhau đồng thanh:
- Minh Tuấn.
- Thằng trời đánh đó sẽ biết tay mình, hèn chi mà chả thấy xuất hiện – Như Nguyệt đập mạnh tay xuống nệm, ghiến rặng ghiến lợi hận không thể xé Hoàng Tuấn ra trăm mảnh ngay được.
- Giờ làm sao – Như Ngọc thở dài nhìn Như Nguyệt hỏi.
- Mặc kệ đi. Để tên đó gõ gãy tay luôn đi – Như Nguyệt xua tay ngoan cố không muốn ra gặp viễn Hinh. Nói rồi cô ngã ra giường tiếp tục cuộc hành trình mộng du của mình.
- Bà để Viễn hinh gõ cửa mãi như thế làm ôn ào, không sợ hàng xóm người ta chửi à. Đừng quên mụ phù thủy Simla kế bên đó nha – Như ngọc khẽ nhắc nhở Như Nguyệt về bà hàng xóm mập mạp cực hung dữ, chỉ vì chuyện nhỏ xíu là lúc Như Nguyệt tưới cây làm nước văng qua sân nhà bà ta ,làm ướt cái mền đang phơi mà bà ta cũng la ầm ĩ, đứng chửi cha mắng mẹ cả buổi. Như Nguyệt và Như Ngọc đã đặc biệt danh cho bà ta là mụ phù thủy Simla – Mau đi ra gặp Viễn Hinh đi.
Như Nguyệt đành phải lếch thân đi xuống lầu mở cửa cho Viễn Hinh.
Viễn Hinh nghe tiếng lạch cạch thì không ngõ cửa nữa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự đắc, trước sau gì nhỏ Heo Mập Cận Thị này cũng phải khuất phục dưới tay cậu. Nhìn đồng hồ, thời gian đúng là vừa đủ 5 phút, Viễn Hinh thấy rất hài lòng, cậu nghĩ Như Nguyệt đã ăn mặc và chuẩn bị tươm tất đi xuống nên lùi về sau chờ đợi người bên trong mở cửa. Nào ngờ, cửa vừa mở ra , đối diện với cậu là bộ dạng nhếch nhác như ma của Như Nguyệt. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình nhăn nhúm, mái tóc rối xõa tung tóe, hai mắt kèm nhem khiến Viễn Hinh giật cả mình.
Chưa bao giờ cậu thấy một cô gái nào dám để bộ dạng bê bối như thế để đứng trước mặt cậu. Viễn Hinh trợn mắt nhìn Như Nguyệt như một con ma hỏi:
- Bạn định dọa ma người khác đó à.
- To xác thế mà sợ mà thì về Pu' mẹ đi là vừa – Như Nguyệt tức giận vì việc Viễn Hinh dám phá giấc ngủ của cô nên thẳng thừng đối đáp lại.
- Cho bạn thêm năm phút nữa. Mau đi vệ sinh và thay đổ liền ngay và lập tức. Nếu không thì hậu quả bạn tự gánh lấy – Viễn Hinh cố nén cơn giận của mình xuống , cậu nhìn đồng hồ lớn giọng ra lệnh với Như Nguyệt một lần nữa.
Như Nguyệt trừng mắt lườm Viễn Hinh rồi bực dọc bước đi lên lầu, vừa đi cô vừa gãi đầu, miệng lẩm bẩm tự mắng chinh mình. Viễn Hinh nhìn theo bộ dáng của Như Nguyệt mà bật cười.
Đúng 5 phút sau, Như Nguyệt thật sự tươm tất đứng trước mặt Viễn Hinh, Viễn Hinh hất đầu ra hiệu cho Như Nguyệt đi theo mình. Như Ngọc bèn lén lút ra dấu chúc Như Nguyệt bình an khiến gương mặt Như Nguyệt muốn méo luôn. Cô lủi thủi rầu rỉ đội nón rồi ngồi lên xe Viễn Hinh để mặc cậu đưa đi đâu thì đi. Cô từ hôm qua thì xem như đã ký vào hợp đồng Bán th*n rồi.
Viễn Hinh trở Như Nguyệt đến một nhà hàng buffe hạng sang. Như Nguyệt nhìn xong thì cắn răng không nói không rằng moi tiền ra rồi nhìn tiếp tân hỏi:
- Bao nhiêu tiền một vé hả chị.
- 560 ngàn một vé em à – Tiếp tân nhẹ nhàng đáp lời Như Nguyệt.
Như Nguyệt nghe xong thì ho khù khụ, cô thấy choáng váng muốn ngất. Chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà lại có thể mắc đến thế. Như Nguyệt còn đang trong trạng thái khóc than thì cô tiếp tân lên tiếng hỏi:
- Em mua mấy vé.
Đắt như vậy, dù có ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không mua đâu, chỉ mới ăn sáng mà bị trấn lột bao nhiêu đây rồi, nếu ăn trưa, ăn chiều, ăn tối và ăn khuya như thế thì cô có mà Bán th*n. Đang định lên tiếng từ chối và bỏ đi thì Viễn Hinh đã kéo cô đi thẳng vào bên trong.
- Nè nè, chưa mua vé mà – Như Nguyệt bị Viễn Hinh kéo áo bước thụt lùi, hốt hoảng vội vàng kêu, cô sợ đến cửa người ta chặn lại thì mang nhục. Mua vè thì mua vé, nhưng chỉ được lần này chứ lần sau thì dừng hòng.
Nào ngờ Viễn Hinh lôi cô đi vào mà không có sự cản trở, vào trong rồi Viễn Hinh mới thả cô ra, Như Nguyệt có chút ngạc nhiên khi thấy chẳng ai ngăn cản họ. Viễn Hinh thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô thì buồn cười giải thích:
- Cô thấy ai đến nhà hàng của nhà mình ăn mà phải trả tiền chưa?
Trong lúc Như Nguyệt còn đang tiêu thụ lời của Viễn Hinh thì cậu đã ngồi vào một chiếc bàn được đặt riêng rồi. Như Nguyệt khi hiểu ra thì cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô không mất tiền, mà trong này nhìn sơ qua cũng thấy toàn là đồ ăn ngon không, xem ra cô chẳng những không mất của mà còn được lợi. Vậy thì cô không thể ngược đãi bao tử của cô được, Như Nguyệt reo thầm trong bụng :
- Chén thôi.
Miệng ngậm 1 cái bánh bao, hai tay bưng hai đĩa thức ăn đầy, Như Nguyệt đi đến trước bàn của Viễn Hinh đang ngồi, cô hớn hở đặt đồ ăn trên bàn, muốn nói cám ơn Viễn Hinh, dù rằng cô biết Viễn hinh là đang vỗ béo cô sau đó mới ăn thịt, nhưng dù sao cũng được làm con ma no, hơn nữa đồ ăn lại hấp dẫn như thế, nghe mùi thôi đã biết thức ăn rất ngon rồi.
Nhưng hai đĩa thức ăn của cô nhanh chóng di chuyển về phía đối diện, Viễn Hinh rất tự nhiên cầm muỗng lên ăn , sau đó nhăn mặt nói:
- Lấy cái khác đi. Mình thích đồ ăn nhẹ, không quá nhiều dầu mỡ. Tốt nhất là lấy một chén súp.
Như Nguyệt đang há hốc miệng kinh ngạc, nghe Viễn Hinh nói vậy thì đã hiểu lí do mình được đưa đến đây. Tên này muốn bắt cô làm chân sai vặt hầu hạ cho hắn ta mà, hắn đâu có tốt bụng đến mức dẫn cô đi ăn như thế. Cô hậm hực bước đi lấy thức ăn. Nhưng hết lần này đến lần khác Viễn Hinh đều chê, Như Nguyệt tức lắm nhưng chỉ dám mắng thầm mà thôi. Lát sau thức ăn đầy cả bàn, không còn chỗ để, Như Nguyệt mới tức giận nói:
- Nè, nhiêu đây là đủ rồi nha. Chê ỏng chê ẹo vậy mà được à, đây là nhà hàng của nhà ông đó.
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt bị xoay vòng vòng đến mặt mũi đỏ bừng thì cười cười không bắt cô đi nữa. Cậu mới cầm đũa lên ăn. Như Nguyệt tức giận mất cả hứng ăn, cô ngồi xuống ghế khoanh tay, trừng mắt nhìn Viễn Hinh ăn mà thầm mong cho cậu mắc ghẹn ૮ɦếƭ.
Viễn Hinh ăn có một chút bèn nói:
- No rồi.
- Giờ đi đâu nữa – Như Nguyệt mím môi nhìn bàn thức ăn ê hề , có nhiều món chẳng được ***ng đũa hỏi.
- Đợi bạn ăn hết chỗ này rồi hãy đi – Viễn Hinh hất đầu về phái bàn ăn nói kiểu ra lệnh với Như Nguyệt.
- Cái gì? Ăn hết á. Bạn tưởng mình là heo à? – Như Nguyệt tức giận nhìn đống thức ăn mà bảo.
- Không phải bạn là Heo Mập à, còn là con Heo Mập Cận Thị nữa – Viễn Hinh cười cười nhàn nhã đáp lời Như Nguyệt.
Như Nguyệt bất giác sờ lên mặt mình, theo thói quen, cô đã mang cái kính lên mặt của mình, cô tức giận, giật mắt kính xuống cho vào túi.
- Mau ăn hết đi. Bạn có biết là không thể lãng phí thức ăn hay không? Có biết bao nhiêu người châu Phi bị ૮ɦếƭ đói thì thiếu thức ăn hay không? Nếu bạn ăn không hết thì không nên lấy nhiều như vậy. Thật sự là nên bán bạn qua châu Phi để hiểu được đói khổ với người ta – Viễn Hinh nói không lớn lắm, nhưng đủ để người xiung quanh quanh đầu nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt thấy người ta nhìn cô thì thầm chỉ trỏ, mặt cô đỏ bừng lên muốn khóc mà không khóc được. Cô có lí mà không thể nói được. Chỉ đành cầm đũa lên, cố gắng tốc chiến tốc thắng mấy món đồ ăn tràn ngập trên bàn kia.
Vừa ăn, Như Nguyệt vừa trừng mắt nhìn viễn Hinh, xem cậu là thức ăn mà nuốt vào. Đối với ánh mắt của Như Nguyệt, Viễn Hinh chỉ cười cười rồi cầm điện thoại ra chơi game chờ đợi Như Nguyệt ăn trong nước mắt. Chơi được một lúc, Viễn Hinh ngẩng đầu nhìn Như Nguyệt một cái rồi đứng bật dậy bỏ đi. Như Nguyệt cho rằng Viễn Hinh đi tolet, thì vài giây sau, Viễn Hinh đã trở về vị trí cũ, tay cậu vươn về phái Như Nguyệt. Một góc khăn giấy trên tay Viễn Hinh nhè nhẹ lau mép dính vết bẩn cho Như Nguyệt khiến cô giật mình, tim đập liên hồi.
Như Nguyệt đơ hết cả người, đôi đũa trên tay cũng rơi xuống, người hơi run run. Không biết cái tên khốn này tính cái gì. Dù bị ép ăn, nhưng mà ít nhiều gì cô cũng cảm thấy ngon miệng bởi thức ăn này đúng chuẩn 5 sao, rất ngon, giờ thì thức ăn chặn ngăn cổ họng bảo cô làm sao mà có thể ăn tiếp được đây.
Đôi đũa bị rớt, Viễn Hinh rất tốt bụng giúp Như Nguyệt lấy một đôi đũa mới, đặt nhẹ lên cái dĩa trước mặt của Như Nguyệt, làm như không thấy vẻ mặt thất thần của cô mà nói:
- Ăn tiếp đi.
Ăn tiếp. Ăn tiếp…..Cô ăn tiếp được nữa mới lạ đó. Thà là bị cái tên này bán qua Châu Phi hứng chịu cái nóng còn hơn là cái lạnh như ở Bắc cực này.
Thấy vẻ mặt nhăn nhó không cầm đũa của Như Nguyệt, Viễn Hinh gõ gõ tay lên bàn mấy cái , giọng lạnh lùng hỏi:
- No rồi à?
Như Nguyệt nhìn đống thức ăn trên bàn buồn rầu không mở miệng đáp, cô đang chuẩn bị tâm lý nghe Viễn Hinh xài xể nhiếc móc kiểu giảng đạo về sự đói khổ của người Châu Phi, sau đó thì cả trăm con mắt đổ dồn nhìn cô chê cười. Không ngờ, Viễn hinh lại đứng lên kéo tay cô và nói:
- No rồi thì đi thôi.
Như Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng cô thấy mừng vì không phải đối diện với đống thức ăn kia nữa, vội vàng theo Viễn Hinh rời đi.
Viễn Hinh tiếp tục đưa cô đến một siêu thị, Như Nguyệt nghỉ con trai như Viễn Hinh vật chất đầy đủ, không thiếu thốn cái gì cho nên chắc chỉ là buồn chán muốn đi dạo siêu thị mà thôi. Cô lẽo đẽo theo sau lưng Viễn Hinh mà chẳng buồn kéo theo xe đẩy hay xách giỏ.
Kết quả, đi dạo một vòng , trên tay cô ôm lỉnh kỉnh đủ thứ đồ, mà Viễn Hinh lại có dấu hiệu không ngừng mua tiếp. Như Nguyệt bất đắc dĩ quơ đại một cái giỏ xách của siêu thị bỏ đồ vào. Lát sau chiếc giỏ trên tay cô nặng trĩu, cô muốn khòm cả người xách giỏ đi theo sau lưng Viễn Hinh mà thầm mắng hắn ta muốn ђàภђ ђạ mình. Trên đời này có ai mua hàng như hắn ta hay không? Cứ đi ngang qua một hàng nào đó, chẳng cần xem nó là gì, cứ thấy thuận mắt là với tay lấy, sau đó nhét vào tay Như Nguyệt bất chấp tay cô đã không còn chỗ chứa. Như Nguyệt lại lần nữa đổi từ giỏ nhỏ sang giỏ lớn rồi từ giỏ lớn sang xe đẩy mà sự mua điên cuồng của Viễn Hinh vẫn chưa dừng lại.
Kết thúc việc mua sắm bằng việc Như Nguyệt đứng xếp hàng chờ trả tiền, còn Viễn Hinh nhàn nhã đứng bấm điện thoại chơi game. Nhưng may mắn một điều là Viễn Hinh đúng chất công tử con nhà giàu không để con gái trả tiền, hết lần này đến lần khác cậu trả tiền mà không bắt Như Nguyệt trả, cô rất hài lòng về điều này.
- Gửi hàng đến địa chỉ này cho tôi – Viễn Hinh chìa ra một tờ giấy ghi địa chỉ rồi không nói thêm lời nào kéo Như Nguyệt đi ra khỏi siêu thị.
Xách…đẩy…bao nhiêu đó đồ, lòng vòng mấy tiếng đồng hồ khiến hai tay Như Nguyệt muốn rụng khỏi thân xác, vậy mà Viễn Hinh lại tiếp tục bắt cô xách đồ cho cậu ở một cửa hiệu thời trang cao cấp. Đây là một cửa hiệu chuyên bán cả đồ nam lẫn nữ, Như Nguyệt nhìn quần áo đẹp treo trong cửa hiệu thì thích vô cùng nhưng mà…
- Bạn không sợ mặc vào làm hỏng hết cả bộ đồ của người ta hay sao?
Lời chế nhạo rõ ràng đến mức mấy cô nhân viên đứng gần đó cười khúc khích, Như Nguyệt mặt đỏ cả mang tai muốn bay đến đạp cho Viễn Hinh một cái, lấy quần áo ở đây đè ૮ɦếƭ tên khốn này luôn đi. Lời chế nhạo đã thêu rụi hoàn toàn hứng thú của Như Nguyệt, cô hậm hực chỉ biết nguyền rủa tổ tông mấy đời của Viễn Hinh trong bụng mà thôi.
Cho nên cô cũng muốn phá hứng thú mua sắm của Viễn Hinh, hễ Viễn Hinh cầm một bộ quần áo nào đó lên nhìn ngắm với ánh mắt thích thú thì Như Nguyệt liền phán ngay:
- Quê mùa.
- Xấu hoắc.
- Thiết kế vầy cũng là thiết kế sao?
- Chỉ có dân bình thường mới mặc bộ này, chẳng có phong cách gì hết…
Như Nguyệt mở miệng chê đến mức mấy cô nhân viên đi theo sau đó, luôn miệng khen Viễn Hinh đẹp trai, dáng chuẩn mặc bộ quần áo này vào sẽ càng khiến cậu thu hút nhiều hơn bị nghẹn họng, mặt ai cũng tái lại, đen như *** nồi nấu củi dưới quê của cô. Họ nhìn Như Nguyệt với ánh mắt căm thù cùng cực, cứ như thể cô sinh ra để làm kẻ thù với họ vậy. Đặc biệt họ còn cười chê cái kiểu theo hầu hạ đàn ông đầy nhục nhã của Như Nguyệt, cứ như thể cô là hạng con gái sẵn sàng làm nô tỳ để bám đại gia ý.
Có một điều là, mặc kệ cô có chê thế nào thì Viễn Hinh vẫn là chọn mấy bộ quần áo đó. Như Nguyệt ngậm ngùi xách đống quần áo theo hầu Viễn Hinh, cô chẳng buồn nhìn xung quanh, cứ nhắm hướng lưng Viễn Hinh mà đi theo , không để ý Viễn hinh đã dừng lại Như Nguyệt đập cả người vào thân người rắn chắc vạm vỡ của Viễn Hinh. Đầu còn đang choáng voáng, Như Nguyệt nghe Viễn Hinh nói:
- Này, mình muốn thay đồ, bạn cũng muốn nhìn à.
Lúc hỏi câu này rõ ràng môi Viễn Hinh hơi nhếch lên, ánh mắt đầy sự trêu chọc khiến Như Nguyệt đỏ mặt xấu hổ phát hiện mình đã theo Viễn Hinh vào phòng thay đồ, cô tức giận đem đống quần áo mình xách nãy giờ tống hết vào người Viễn hinh sau đó tông màn chạy ra ngoài.
Vì xấu hổ nên cô cứ thể chạy ra mà không chú ý trước mặt mình là sào quần áo, cô va vào sau đó ngã sắp xuống đau điếng. Mấy cô nhân viên dường như đi tiếp khách khác, chẳng ai chú ý đến việc Như Nguyệt bị té mà đỡ cô dậy. Như Nguyệt bị đau cắn răng chịu đựng, nghĩ đến cả một ngày bị ђàภђ ђạ, giờ còn bị xui xẻo như thế, tự nhiên thấy uất ức mếu máo khóc.
Một chiếc khăn giấy chìa đến trước mặt Như Nguyệt , giọng nói nhẹ nhàng hỏi:
- Cô bé không sao chứ?
Như Nguyệt ngẩng đầu lên, đập vào mặt cô là gương mặt rất xinh đẹp.
Suy nghĩ đầu tiên của Như Nguyệt chính là hai từ :” Mỹ nhân” – Là người mẫu diễn viên hay hoa hậu.
- Té đau quá à .
Vì mình không phản ứng gì nên thấy vẻ mặt lo lắng của chị gái xinh đẹp kia, Như Nguyệt liền cười cười lắc đầu đứng dậy nói:
- Em không sao.
- Mai mốt đi nhớ nhìn cẩn thận. Lỡ va vào mặt là hết xinh đó – Chị gái xinh đẹp dùng khăn lau giúp cô lau mấy giọt nước mắt trên mặt của cô, giọng dịu dàng nghe rất êm tai.
Trong lúc đang uất ức, bỗng dưng gặp người tốt, mà lại là người xinh đẹp nữa chứ. Như Nguyệt bỗng như rất có thiện cảm với người trước mặt, cô buộc miệng nói:
- Chị ơi, sao chị xinh đẹp quá vậy?
Chị gái xinh đẹp nghe Như Nguyệt nói thì bật cười thu lại chiếc khăn trong tay mình, rồi khẽ bảo:
- Đã chọn được bộ đồ nào chưa?
Như Nguyệt vốn định bảo là mình không đến mua quần áo. Nhưng đến tiệm quần áo mà không mau quần áo thì đúng là mất mặt lắm, cho nên cô đành chỉ chỉ tay vào bộ quần áo mà lúc nãy mình đã nghía qua và khá ưng ý. Thấy chị gái xinh đẹp nhìn theo hướng chỉ tay của mình, Như Nguyệt ngẫm nghĩ nhìn cách ăn bận sang trọng toát lên vẻ đẹp đầy thu hút, Như Nguyệt cho rằng chị gái xinh đẹp này rất có mắt thời trang, cô nhân tiện nhờ chị tư vấn cho mình luôn. Như Nguyệt hào hứng đi đến mân mê chiếc váy trong tay mình cười hỏi:
- Chị thấy bộ váy này có đẹp không? Em định mua nó.
Mấy cô nhân viên nghe cô nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó một cô tiến lên cười rất nhẹ nhàng nói với Như Nguyệt:
- Em thật là có mắt nhìn, đây là bột váy mới nhập của cửa hàng chị, nhưng rất tiếc nó là bộ duy nhất. Và chị đây đã chọn mua trước em rồi.
Như Nguyệt nhìn theo hướng tay chỉ của nhân viên, mới biết hóa ra chị gái xinh đẹp này đã chọn trước cô rồi. Xem như cô cũng có mắt nhìn đồ lắm chứ.
- Nếu em thích thì cứ lấy đi – Chị gái xinh đẹp lên tiếng cắt ngang lời của cô nhân viên, khiến cô ta há miệng tròn mắt nhìn rồi lên tiếng.
- Nhưng bộ váy náy rất…
- Cám ơn chị đã nhường cho em, chị thật là tốt bụng – Như Nguyệt không buồn để ý đến lời cô nhân viên đó nói, rõ ràng trong lời cô ta nói có ý khinh khi cô không mua nổi bộ váy này mà . Thật đúng là khinh người quá đáng mà, ba cô dù gì cũng là một ông chủ chứ đâu ít gì. Chẳng qua mẹ cô thích sống ở nông thôn hơn, ba vì thương mẹ mới cùng mẹ ở đó, mỗi ngày lỗi 1 tiếng đến công ty rồi lại 1 tiếng về nhà. Cô cũng không thích se sua ăn diện chứ không đến mức không có tiền mua hàng hiệu mặc. Vài triệu bạc đối với cô chẳng thành vấn đề.
Như Nguyệt tươi cười nói với chị gái xinh đẹp, nhưng ánh mắt hơi liếc xéo cô nhân viên một cái.
- Em thích là được rồi – Chị gái xinh đẹp nhìn Như Nguyệt cười nhã nhặn nói.
Như Nguyệt gật gật đầu, cô vuốt vuốt bộ váy một cách thích thú nhưng vô tình nhìn thấy giá tiền của chiếc váy, ngoài 6 con số 0 ra hình như còn có thêm hai con số đằng trước nữa. Như Nguyệt bỗng thấy nước mắt chảy ngược vào trong, vì sao là hai con số đằng trước mà không phải là một con số. Không mau thì đúng là quá chừng mất mặt, nhưng mua rồi thì đau lòng không kể xiết.
- Này heo mập cận thị, bạn ở đâu rồi.
Trong lúc Như Nguyệt đang tuyệt vọng thì giọng nói chói tai vang lên khiến Như Nguyệt chợt mừng rỡ, cô thầm nghĩ có thể lợi dụng tên khốn này để khỏi mua bộ váy này. Chỉ cần giả vờ giận dữ với tên này rồi bỏ đi là xong chuyện, những chiếc khác tính sau , cho nên cô trầm mặt cáu tiết quát lên.
- Đang ở đây nè.
Cô thầm mong Viễn Hinh tới mau mau để cô mau chóng có cớ rút lui, mới thoát khỏi viễn cảnh này. Nhưng quay sang bắt gặp ánh mắt của chị gái xinh đẹp, cô đành cố nặn nụ cười trừ.
Viễn Hinh nghe cái giọng chua lè của Như Nguyệt, cậu liền đi đến , đang định lên tiếng mắng cô cái tội đi lung tung khi chưa cho phép thì thấy Như Nguyệt đang đứng cùng một bóng hình quen thuộc, cậu kinh ngạc kêu lên:
- Mẹ…
Như Nguyệt thấy chị gái xinh đẹp nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn Viễn Hinh có chút ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi:
- Con cũng đến đây à. Hôm nay có hứng đi mua đồ vậy sao?
Như Nguyệt cảm thấy sét đánh giữa trời quang. Cô há hốc miệng nhìn hết Viễn Hinh rồi nhìn đến chị gái xinh đẹp kia. Cô đưa tay chỉ chỉ vào chị gái xinh đẹp, miệng lấp bấp không thành lời:
- Mẹ…mẹ…
Viễn Hinh lại gần, đập tay lên cánh tay đang chỉ vào mặt mẹ mình của Như Nguyệt, rồi kéo nó xuống mà nói:
- Dùng tay chỉ thẳng vào mặt người ta là hành động rất bất lịch sự, bạn không biết sao hả?
- Bạn của con à? – Như Nguyệt nghe chị gái xinh đẹp hỏi Viễn Hinh, cô hóa đá tại chỗ.
- Dạ – Viễn Hinh ở trước mặt mẹ lúc nào cũng là một anh chàng ngoan hiền, khiến Như Nguyệt có chút bất ngờ, cô chớp chớp mắt nhìn Viễn Hinh. Thật ra mà nói, cô gặp khá nhiều anh chàng dạng công tử, ỷ nhà có chút tiền thì kiêu căng phách lối, mà những anh chàng đó thường được mẹ cưng chiều, không dám lớn tiếng, có người thậm chí còn chẳng xem mẹ mình ra gì, quát tháo lại cả mẹ mình. Còn Viễn Hinh thì lại cực kỳ ngoan trước mặt mẹ của cậu ta. Xem ra lời Thiên Phong nói là chính xác, mẹ Viễn Hinh rất nghiêm với cậu, nếu cậu ta không ngoan thì sẽ bán cậu ta ra nước ngoài. Trong đầu Như Nguyệt vụt qua ý nghĩa cứ méc tội của cậu ta cho mẹ cậu ta biết vậy là có thể chấm dứt nỗi khổ của cô tại đây rồi.
Như Nguyệt liền quay lại nhìn chị gái xinh đẹp, mà không phải là bà mẹ xinh đẹp tốt bụng và nghiêm khắc của Viễn Hinh định lên tiếng nói, nhưng thấy ánh mắt của bà mẹ xinhd đẹp kia đang chiếu vào cánh tay của hai người, lúc này Như Nguyệt mới phát hiện ra tay Viễn Hinh đang nắm tay mình nãy giờ. Cô vội vàng muốn rút tay ra nhưng tay cô bị tay Viễn Hinh nắm rất chặt. Như Nguyệt có chút xấu hổ nhìn mẹ Viễn Hinh, dù muốn kể tội Viễn Hinh nhưng ở trước mặt mẹ người ta cô không thể tỏ ra quá dữ dằn, cần phải tỏ ra mình yếu đuối và luôn bị ức hiếp.
- Cháu tên gì?
- Dạ, Như Nguyệt.
- Là Như Nguyệt !
Viễn Hinh thấy mẹ quay lại nheo mắt nhìn mình cười cười đọc ra cái tên “Như Nguyệt” đầy ẩn ý, cậu ho nhẹ một cái xấu hổ quay đi.
- Hai đứa cùng đi mua quần áo à. – Hiểu Đồng thấy vẻ xấu hổ của cả hai thì không nhìn nữa mà lên tiếng hỏi . Sau đó nói với cô nhân viên – Bộ váy này cứ tính tiền cho tôi.
Nói như vậy tức là có nhã ý muốn tặng bộ váy này cho cô, nhưng bộ váy này mắc như thế, không biết bà mẹ xinh đẹp kia có nhìn gia chưa nữa. Lỡ như mà biết bộ váy mắc như thế thì có hối hận hay không?
- Không cần đâu ạ – như Nguyệt lắp bắp từ chối.
Cô nhân viên nhanh chóng đem bộ váy đi tính tiền mất rồi, Như Nguyệt nhìn theo mà khóc ròng trong lòng.
- Mẹ thấy bộ này đẹp hay không?
- Chủ yếu là bạn gái con thích hay không thôi – Hiểu Đồng khẽ cười nhìn Như Nguyệt nói.
Như Nguyệt nghe hai từ bạn gái thì ho sặc sụa, cô muốn phủ nhận, nhưng bị cơn ho ngăn không thể nói. Trong lúc Như Nguyệt đang dẹp được cơn ho thì cô nhân viên đã đem cái váy cho vào túi và tình tiền đem đến trước mặt cả ba.
- Tặng cho cháu.
- Dạ, cháu không…
- Cứ nhận đi – Viễn Hinh thấy Như Nguyệt định từ chối thì thản nhiên nói.
Như Nguyệt lườm Viễn Hinh một cái, nhận chiếc váy mấy chục triệu mà hắn ta làm như nhận một món đồ bỏ đi vậy đó. Đang lựa lời từ chối thì nghe hai cô nhân viên thì thầm với nhau:
- Trời, đẹp trai thật…Trên đời này còn có người đẹp trai phong độ như vậy nữa sao.
Như Nguyệt mắng thầm trong lòng, mấy cô nhân viên này đúng là quá xạo, lúc này tên khốn Viễn Hinh đến lựa quần áo cũng khen nức nở, giờ lại thấy một người đi vào cũng khen nức nở. Nghĩ thì nghĩ vậy, Như Nguyệt cũng tò mò quay đầu nhìn theo.
Lần này cô công nhận mấy cô nhân viên khen rất đúng. Cái anh đang đi vào trong đúng là rất phong độ đẹp trai, nhìn một lần là chảy nước miếng. Nhìn phong cách ăn mặc chững chạc, tay xách cặp táp là cũng biết anh ấy đã đi làm rồi. So với tên Viễn Hinh này đúng là một trời một vực, coi cái tính khí bất đồng lúc nắng lúc mưa của hắn ta thật thua xa.
- Mình – Hiểu Đồng quay người lại gọi, miệng cười ngọt ngào khi nhìn thấy Vĩnh Phong.
- Mua đồ xong chưa? Anh qua đón em mình cùng về – Vĩnh Phong dịu dàng bước đến nắm tay vợ hỏi.
Như Nguyệt lần nữa cảm thấy sét đánh giữa trời quang.
Cô há hốc miệng tròn mắt lần nữa nhìn anh chàng đang đi vào, trẻ quá trẻ quá, đúng là so với Viễn Hinh thì chững chạc hơn, nhưng Như Nguyệt nghĩ cùng lắm là ngoài 30, nhưng giờ thì đã xác định là hàng U rồi. Nghĩ kỹ cũng đúng mà, mẹ Viễn Hinh nhìn như chị gái thế kia thì ba của hắn ta cũng phải là giống anh trai thế mới xứng chứ.
Như Nguyệt nhìn anh trai và chị gái, à không nhìn ba mẹ Viễn Hinh thấy hai người thật xứng đôi, đúng thật là một cặp trời sinh, mà nhìn cảnh hai người âu yếm quan tâm nhau kìa thật khiến người ta ghen tỵ.
Mà khoan đã, Như Nguyệt cảm thấy cô đã quên mất một sự kiện gì đó liên quan đến hai người này thì phải. Nhưng cái đó là cái gì?
- Ba – Viễn Hinh nắm chặt tay Như Nguyệt kéo tới bên cạnh ba mẹ mình. Như Nguyệt không tình nguyện nhưng vẫn phải đi theo bởi tay cô bị tên khốn này nắm.
Vĩnh Phong nhìn thấy con trai đi tới thì cười hỏi:
- Hai mẹ con hẹn nhau à.
Nhưng nhìn thấy Như Nguyệt bên cạnh, Vĩnh phong ngờ vực hỏi:
- Đây là…
- Là Như Nguyệt đó anh – Hiểu Đồng quay sang nhìn Như Nguyệt giới thiệu.
- Như Nguyệt – Vĩnh Phong chau mày ngẫm nghĩ, nhìn Như Nguyệt đăm đăm khiến Như Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, bất giác nép người sau lưng Viễn Hinh.
Hiểu Đồng cười cười kề tai chồng nói nhỏ, Vĩnh phong hiểu ra gật gật đầu nhìn Như Nguyệt khẽ bảo:
- Lớn lên đúng là xinh đẹp đi nhiều. Hèn chi…
- Con trai đúng là giống cha thật – Hiểu Đồng cười cười vỗ vai Vĩnh phong nói – Nhưng không biết có giống ba nó ngày xưa không nữa.
- Giống anh có gì không tốt. Chẳng phải em có một người chồng tốt nhất còn gì – Vĩnh phong cười cười đáp lời vợ, ánh mắt vừa đùa nghịch vừa tình cảm yêu thương cứ như mật ngọt rót vào lòng.
Như Nguyệt nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ, có một người đàn ông yêu mình như vậy thì còn gì bằng. Cơ mà giống thì…Như Nguyệt liếc nhìn Viễn Hinh, đúng là có thừa hưởng nét đẹp của ba hắn ta, nhưng mà nhìn xem tính tình của chú đẹp trai này tốt thế còn gì ( tốt gì mà tốt, nhầm rồi bé), còn tên này…Nhớ ra tay mình còn nằm trong tay Viễn Hinh, cô giật mạnh tay khỏi tay Viễn Hinh.
Viễn Hinh trừng mắt nhìn cô một cái, Như Nguyệt cũng chẳng sợ trừng mắt nhìn lại cậu. Có ba mẹ cậu ở đây, Như nguyệt biết Viễn Hinh sẽ không dám làm bậy. Như Nguyệt quyết định nhân tiện lúc này kể cho ba mẹ Viễn Hinh nghe tội trạng của hắn ta để họ quản lý con cái lại, tránh làm khổ sở cô sau này. Đang định hé miệng nói thì…
- Hai đứa đã mua được đồ chưa – Vĩnh Phong quay sang nhìn Viễn Hinh và Như Nguyệt ân cần hỏi han.
Như Nguyệt ngậm miệng lại, lắc đầu . Cô đâu có điên mà mua quần áo ở chỗ này chứ. Nhìn cái gía tiền là biết không hợp với cô rồi.
- Em đã tặng cô bé một bộ rồi, đến lượt anh đó .
- Cũng đúng, vô tình gặp nhau cũng xem là có duyên. Chú cũng muốn tặng quà cho cháu một chút. Cháu thích bộ nào cứ lấy – Vĩnh phong gật đầu tán thành ý kiến của vợ.
- Không cần đâu ạ. Cô chú tặng cháu bộ này là đủ rồi ạ – Như Nguyệt xua tay lắc đầu rối rít từ chối. Tuy được mặc quần áo đẹp mà không tốn tiền ai mà không thích, nhưng mấy cái loại quần áo mắc tiền như thế này thì cô không hứng mặc, lỡ mặc vào cò gì xảy ra, cô chắc sẽ rẩu đến ૮ɦếƭ mất. Từ chối đi cho lành.
Mấy cô nhân viên đang hào hứng vì chuẩn bị bán thêm được hàng thì lại bị sự từ chối của Như Nguyệt làm thất vọng.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thờ ơ, giống như không phản đối lời đề nghị của ba mẹ cậu, liền dùng tay lay lay Viễn Hinh. Viễn Hinh thấy vẻ mặt cầu xin của cô bèn nói:
- Ba mẹ cứ về đi, để con mua cho bạn ấy là được rồi. Dù sao người ta cũng ngại mà.
- Xem kìa, chưa gì đã bảo vệ bạn gái rồi kìa. Vậy ba mẹ về trước đây, con với Như Nguyệt cứ mua sắm tự nhiên đi nhé – Hiểu Đồng gật đầu rồi nắm tay chồng cùng rời đi.
- Như Nguyệt, lúc trước Viễn Hinh còn trẻ con nên hơi ấu trĩ, cháu bỏ qua cho nó nhé. Thằng nhóc này xem vậy chứ còn khờ lắm, có gì cháu bảo ban cho nó nhiều nha – Vĩnh Phong trước khi đi còn nhìn Như Nguyệt dặn thêm một câu khiến cô đờ cả người ra. Xem ra hai người bọn họ thật sự xem cô là bạn gái của con trai họ rồi.
Như Nguyệt nhìn hai người rời đi cảm thấy đau đầu quá. Cha mẹ người ta đã lên tiếng mong cô bỏ qua lỗi của con trai rồi, cô còn kể tội gì nữa.
Như Nguyệt còn đang thần thờ thì Viễn Hinh đã đứng chắn trước mặt cô cười khoái chí nói:
- Cô nhìn đủ chưa. Cô mà còn nhìn nữa, ba mẹ tôi sẽ bị mòn hết đó.
Giọng nói rõ ràng hoàn toàn khác với giọng nói lúc ba mẹ Viễn Hinh ở đây, thật chói tai đến khó nghe. Như Nguyệt bực tức nhếch môi cười giễu lại đồng thời cũng lên giọng đe dọa:
- Thật là muốn biết phản ứng của ba mẹ bạn khi biết con trai mình là loại người hai mặt như thế này.
- Sao hả, định tố cáo với ba mẹ mình à – Viễn Hinh khoanh tay , mày nhướn lên đầy thách thức nói với Như Nguyệt.
- Phải đó. Nhìn cái mặt ai đó đáng ghét nên muốn đi tố cáo đó, sao hả sợ à – Như Nguyệt hất mặt kênh kiệu không thua kém gì nói.
- Hờ, có người nhận quà của người ta rồi lại đi nói xấu con người ta – Viễn Hinh tỏ vẻ thở dài than một câu.
Một câu này khiến Như Nguyệt sặc chính nước bọt của mình mà ho sặc sụa. Nhìn cái vẻ đắc ý của Viễn Hinh, giờ thì cô đã hiểu rõ rồi, lí do vì sao mà hắn ta nắm tay cô tỏ vẻ thân mật, khi ba mẹ hắn nghĩ cô là bạn gái hắn cũng không phủ nhận. Hóa ra hóa ra…Như Nguyệt nuốt nước mắt vào lòng căm hận khi mình bị lừa trắng trợn như thế. Viễn Hinh rõ ràng sợ cô tố cáo tội trạng trước ba mẹ cậu ta, cho nên mới làm ba mẹ hiểu lầm cô là bạn gái của cậu ta. Nhìn cách ăn mặc và tính tình thì Như Nguyệt hiểu ba mẹ Viễn Hinh là người phóng khoáng, họ nhất định sẽ tặng cô một chiếc váy. Và hắn chỉ việc lại bắt cô nhận lấy món quà đó, đã nhận quà hối lộ tức là đồng nghĩ hạ thấp danh dự của mình. Nếu bây giờ cô đi tố cáo thì đúng là không ra gì.
Cô bèn nhét chiếc túi trong tay mình cho Viễn Hinh:
- Trả cho cậu đó. Ai thèm nhận quà hối lộ của mấy người chứ.
Nào ngờ Viễn Hinh không thèm liếc mắt một cái đã thả rơi tự do chiếc túi xuống:
- Ba mẹ mình tặng bạn, lấy hay không thì tùy bạn.
Như Nguyệt ૮ɦếƭ đứng tại chỗ sau câu nói của Viễn hinh, cô khóc ròng ra nước mắt. Cô hiện giờ là đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhận thì mang tiếng, mà không nhận thì chẳng lẽ quăng bỏ nó ở đây. Chiếc túi này bên trong có chiếc váy mắc đến cắt cổ người, sao cô dám bỏ cơ chứ.
Như Nguyệt căm hận hít sâu một hơi:” Được rồi. Đã lỡ rồi thì chơi cho tới bến luôn. Hắn ta đòi trả tiền mà, cô phải để hắn trả ૮ɦếƭ luôn”
Như Nguyệt cúi xuống nhặt chiếc túi lên sau đó hét lên với nhanh viên:
- Chị à, em muốn mau đồ ạ.
Hai cô nhanh viên liền ngẩng đầu nhìn cô. Như Nguyệt liền chỉ tay vào Viễn Hinh và nói:
- Tên khốn này sẽ trả tiền.
Vì lúc nãy Viễn hinh đã bảo sẽ tự mình trả tiền cho Như Nguyệt , nhân chứng có đầy đủ, hắn ta sẽ không thể chối cãi được, nếu Viễn Hinh mà chối thì hắn ta sẽ rất mất mặt.
Hai cô nhân viên đưa mắt nhìn Viễn Hinh, chỉ thấy cậu nhếch môi tạo ra nụ cười nửa miệng cực kỳ thu hút nhã ra từng tiếng một:
- Được thôi.
Như Nguyệt nghe hai từ “ được thôi” mà bùng bùng cả lỗ tai. Tên khốn này bộ không ý thức được quần áo ở đây mắc cỡ nào sao. Nếu đã vậy thì cô sẽ cho hắn ta biết thế nào bão lũ quét về.
- Không hối hận?
- Tuyệt đối không hối hận.
- Bao nhiêu cũng được?
- Tùy thích.
Hỏi ngắn, trả lời ngắn khiến nhiệt huyết trong máu Như Nguyệt dâng cao. Cô hôm nay đại khai sát giới mua sắm một phen cho thỏa thích mới được. Khẽ liếc nhìn vẽ mặt bình thản của Viễn Hinh chẳng thấy có chút nào lo lắng, cô mắng thầm trong lòng :” Đồ phá gia chi tướng”
Cô nhanh chóng đi dạo hết một vòng cửa tiệm. Cứ ưng mắt bộ nào là mua bộ đó.
Viễn Hinh đi sau lưng cô nhàn nhã nhìn mấy bộ đồ cô chọn khẽ cau mày nhưng chẳng nói gì. Như Nguyệt thấy vậy thì cười thầm trong bụng. Lúc chọn đồ, cô cũng có nghía giá cả của bộ đồ đó rồi. Tuy phải nói là nó thua xa bộ váy mà cô được tặng, nhưng mà phải nói là số tiền không nhỏ đâu. Cô lựa nãy giờ cũng chục bộ rồi, con số tính lại cũng đủ khiến người ta ngất xỉu, có người cả đời làm lụm cũng chẳng có được nữa là.
Đi mỏi cả chân, Như Nguyệt cuối cùng cũng chán trò mua quần áo rồi, quần áo cô mua được hai nhân viên treo lên thành một sào. Trong khi đó Viễn Hinh an nhàn ngồi trên sofa chơi trò chơi trên điện thoại, một chút lo lắng cũng không. Cô mỏi mỏi chân ngồi xuống bộ ghế sofa dành cho khách , Viễn Hinh đứng lên nhìn một lúc toàn bộ quần áo trên sào mà cô chọn rồi nhăn mặt nói:
- Mình thật nghi ngờ trình độ thời trang của bạn, nói không chừng còn thua xa cả học sinh tiểu học.
Ý tứ chê quần áo cô chọn một cách rõ ràng, nhưng cũng khiến mấy cô nhân viên trong tiệm xanh mặt. Quần áo của họ toàn hàng hiệu sành điệu hợp thời vậy mà còn bị chê như thế. Trong khi đó, Như Nguyệt mắng thầm trong lòng:” Dám chê trình độ thời trang của chị đây sao. Em có biết người con gái em thích rất ngưỡng mộ trình độ thời trang của chị hay không hả?”
- Tính tiền đi. Nói nhiều quá – Như Nguyệt mở miệng hằn học nói kèm theo ánh mắt chờ xem kịch vui.
- Thử đồ đi – Viễn Hinh chẳng buồn chú ý đến lời của Như Nguyệt mà quăng một bộ cho cô ra lệnh.
- Không thích thử. Vừa rồi.
- Vậy thì bạn trả tiền cho số đồ này à?
- Haha, lộ rồi sao. Rõ ràng ai đó vừa nói không hối hận mà, chưa gì đã hối hận rồi sao? – Như Nguyệt châm chọc nói.
- Toàn bộ số đó mình sẽ mua – Viễn Hinh bèn nói – nhưng mua đồ cũng nên thử hàng chứ, ai lại nhắm mắt mà mua như bạn.
Viễn hinh nói Như Nguyệt khẽ ho một tiếng, đúng là cô có thói quen nhắm mắt mua đồ. Như chiếc váy lúc nãy còn chưa thử cô đã hăng hái muốn mau rồi. Giờ nghĩ lại, chiếc váy đẹp như vậy, giá đắt như vậy mà nếu cô mặc không vừa thì đúng là quá uổng phí.
- Tôi thử bộ này trước.
Nói xong, Như Nguyệt cầm túi chạy vào trong phòng thay đồ. Khi cô bước ra với chiếc váy vừa văn thân thể, tôn lên vóc dáng khiến mấy nhân viên khen nức nở. Như Nguyệt cũng bị lời khen làm nở mũi ra.
- Đẹp lắm – Viễn hinh khẽ tằng hắng một cái rồi khen.
Nghe Viễn Hinh khen, Như Nguyêt hĩnh mũi bĩu môi ngắm mình trong gương thích chí.
Sau đó cô lần lượt thử đồ tiếp, cứ tháo ra mặc vô mãi, Như Nguyệt mệt hết cả hơi. Thật sự là mấy bộ cô chọn lại không đẹp như bộ được tặng. nếu cô không mặc bộ kia trước thì sẽ thấy mấy bộ này rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc hiện giờ cô lại chẳng thấy bộ nào đẹp bằng nó. Cuối cùng chịu không nổi nữa, cô không đùa cùng viễn hinh nữa.
- Em chỉ mua mấy bộ em thử rồi thôi. Nhưng bộ khác để lần sau vậy.
Mấy cô nhân viên đang hí hửng giúp cô thay đồ nghe vậy thì buồn thui. Nhưng họ cũng nhanh chóng đem mấy bộ cô thử ra quầy tính tiền. Như Nguyệt quay sang nhìn nét mặt của Viễn hinh, cô xòa bàn tay ra nắm lại thể hiện động tác cấp số nhân và nói:
- Xin lỗi nha. Mua sắm lên đến con số này rồi.
Viễn Hinh lấy P0'p tiền moi ra một cái thẻ đưa cho cô nhân viên gần đó:
- Quẹt thẻ giúp tôi.
Cơ mặt Như Nguyệt giật giật, không biết nói gì hơn. Cô cảm thấy mình quá ngu ngốc, loại người như tên này đương nhiên là dùng thẻ chứ không dùng tiền mặt. mà thẻ này từ đâu ra, từ ba mẹ hắn ra. Nếu ba mẹ hắn phải chi số tiền này và hỏi hắn nguyên nhân thì liệu người bạn gái giả mạo là cô nên che mặt mũi ở đâu.
Cho nên Như Nguyệt cố sống cố ૮ɦếƭ bật dậy nếu kéo với mấy cô nhân viên không mua mấy bộ váy nữa khiến mấy cô nhân viên vất vả giúp cô đi lựa quần áo thay đồ ngất xỉu tại chỗ.
Như Nguyệt ủ ê xuống xe Viễn Hinh xách cái túi áo được tặng đi vào nhà.
- Thật là ngoan. Biết tiết kiệm quá – Viễn Hinh xoa xoa đầu cô cười cười nói.
Cô rất hận, thật không còn mặt mũi nhìn đời nữa. NHớ đến ánh mắt oán hận không nói thành lời của mấy chị nhân viên, Như Nguyệt thật muốn ૮ɦếƭ đi cho rồi.
- Dù sao bộ váy này cũng rất đẹp, rất thích hợp. Nhớ mặc nó đi dự tiệc.
- Dự tiệc gì – Như Nguyệt khó hiểu nhìn Viễn Hinh, nhưng cậu đã lên xe đi mất rồi.
Như Nguyệt vào nhà, việc đầu tiên là gọi điện cho ba mình là Thiên phong hỏi:
- Ba à, ba có nhiều tiền không ạ?
- Con hỏi để làm gì? – Thiên Phong dịu dàng trả lời con gái.
- Liệu ba có thể để con mua sắm 1 lần cả trăm triệu hay không ạ?
- Vấn đề này phải tham khảo ý kiến của mẹ con.
Một câu nói diệt gọn tiềm thức của Như Nguyệt, hỏi mẹ thì mẹ sẽ cạo đầu khô cô mất. Cô vội cười ha ha bảo mình đùa rồi định cúp máy:
- Khi nào con rảnh thì về nhà chơi. Dạo này công ty bận, ba chẳng thể ghé qua xem con thế nào cả. Mẹ con cứ nhằn mãi.
- vâng, khoảng hai tuần nữa con được nghĩ mấy ngày, con sẽ về nhà.
Nói thêm vài câu cô cúp máy, Như Ngọc giúp cô lấy một ly nước lọc mát lạnh tình nguyện làm bia cho cô than thở. Như Ngọc nghe cô kể đến ba mẹ Viễn hinh bèn đứng bật dậy:
- Trời ơi, hóa ra cậu đã gặp được tình yêu bất duyệt trong truyền thuyết rồi sao.
Như Nguyệt ngớ người, hèn chi lúc cô gặp hai người đó, cứ nghĩ mình quên mất điều gì đó. Cô ôm đầu gào lên:
- Ôi trời ơi, sao mình ngu quá vầy nè.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc