Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa - Chương 05

Tác giả: Born

Đụng mặt.
Viễn Hinh và Đăng Khôi đứng chờ Diệp Hân ở sân sau của dãy B. Còn Như Nguyệt thì lén chạy từ cầu thang lên trên lầu trên, tay nắm chặt mấy trái bong bóng chứa nước mà cô nâng niu vô cùng. Định bụng sẽ chọi từ trên xuống, làm một cơn mưa bóng bóng nước trút xuống người viễn Hinh.
Nhưng điều cô không ngờ là sự xuất hiện của một nhân vật – Đăng Khôi. Tuy cũng không ấn tượng lắm, nhưng cậu ta ngồi cùng với Như Ngọc, nên cô cũng không thể nào không nhận ra cậu ta được.
Không ngờ kế hoạch vạch ra hoàn hảo, lại thất bại ngay phút trót, không thể ném mấy trái bóng nước có chứa màu này trả thù Viễn Hinh được, nếu lỡ Đăng Khôi nhìn thấy cô, cô sẽ ૮ɦếƭ không toàn thây mất. Nhưng đã làm đến nước này chẳng lẽ bỏ ngang, đang quay đi suy tính, Như Nguyệt thấy biển hiệu WC ở trước mặt, đầu lập tức lóe lên. Không ném bóng vào người Viễn Hinh được thì ít nhất cô cũng có thể khiến hắn ta ướt như chuộc lột giống cô ngày xưa vậy, hơn nữa, còn là con chuột màu hồng.
Nghĩ là làm, cô nhanh chóng phóng vào trong tolet tìm tìm kiếm kiếm, phát hiện ngay cái xô nước bà lau công giùm để lau sàn nha. Cô liền lập tức lôi nó ra, nhanh chóng chế nước trong bong bóng vào cái xô. Cô khoái chí mĩm cười khi nhìn thấy cái màu hồng sóng sáng trong cái xô, rồi nhanh chóng xách xô đi ra.
Cô đương nhiên phải làm nhanh chóng trước khi Diệp Hân đến đây, quả thật Diệp hân có hẹn với Viễn Hinh, nhưng là vì cô nói dối bảo là đi bên đó gần hơn, Diệp Hân tin lời cô nên đồng ý. Như Ngọc đang giúp cô giữ chân Diệp Hân, cô phải nhanh chóng biến cái tên viễn Hinh kia thành chuột lột, để hắn ta không thể đi cùng vời Diệp Hân, cô sẽ thừa dịp đẩy Hoàng Tuấn đi cùng.
Viễn Hinh đang đưa tay nhìn đồng hồ xem giờ, vẫn chưa thấy Diệp Hân đến. Cậu liền lấy điện thoại gọi cho cô.
- Mình đang đến đây – Diệp Hân bắt điện thoại rồi liền đáp.
Viễn Hinh tắt điện thoại, vui vẻ bước xuống bậc tam cấp ngồi chờ Diệp Hân. Đăng Khôi cũng bước đến định ngồi cùng thì bất ngờ một xô nước đổ ập lên đầu của Viễn Hinh.
Cậu giật mình đứng bật dậy, nhưng khi cậu và Đăng Khôi ngẩng đầu thì chỉ thấy một cái xô đang được kéo vào mà thôi.
- Này, mau ló mặt ngay – Viễn Hinh tức giận ngẩng đầu quát to, cậu muốn xem cái tên nào to gan đến mức dám đổ xô nước lên đầu cậu.
Nhưng mặc Viễn Hinh gáo thét, Như Nguyệt đâu có ngu mà ló mặt ra chứ. Cô cũng thương tiếc thân xác mình mà. Cô núp người xuống , bức tường cao che mất cô khỏi tầm mắt của Viễn Hinh, cô nhanh chóng thụt lùi rồi đứng nhỏm dậy đầy đắc chí.
Thế nhưng khi cô đang hớn hở quay người lại thì ૮ɦếƭ sửng, cô lần đầu tiên cảm nhận được tư thế đứng ૮ɦếƭ bất duyệt của nhân vật Từ hải trong truyện Kiều. Miệng Như Nguyêt há hốc không kịp khép , cái xô trên tay rớt xuống tạo ra âm thanh trấn động.
- Sao vậy, bộ tôi đáng sợ lắm à. Em làm như thấy ma vậy. Tôi không nghĩ mình xấu đến mức đó.
Giọng Thiên Phong nhẹ nhàng, kèm nụ cười thật tươi trên nét mặt, quả thật khiến người ta càng nhìn càng thấy thích. Như Nguyệt nhanh chóng lấy lại hồn vìa của mình, cô đúng thật là làm chuyện xấu nên sợ ma đến đòi mạng.
- Dạ đâu có, em thấy thầy đẹp trai mà – Như Nguyệt nở nụ cười nịnh nọt đồng thời cũng thật lòng khen Thiên Phong.
Thiên Phong khẽ cười, cậu không nghĩ Như Nguyệt lại nói thẳng với mình như vậy. Đám con gái cứ tỏ ra thẹn thùng này nọ trước mặt cậu, chẳng dám nói thẳng thế này.
Liếc nhìn cái xô dưới đất, Thiên Phong bèn hỏi:
- Em vừa làm gì vậy?
- Em em…- Như Nguyệt trong lòng đánh lô tô, lấp bấp nói – Em tưới cây.
- Tưới cây? Bộ ở dưới có chậu cây sao? Thầy nhớ là…
- Có mà có mà…hình như mới mua thì phải – Như Nguyệt vội vàng trả lời.
- Vậy để thầy xem xem, trường mình vừa mua chậu cây gì – Thiên Phong vẻ ngẩm nghĩ bèn định bước đến bên nhìn xuống dưới.
- Không cần đâu thầy ơi – Như Nguyệt vội vàng cản trước mặt Thiên Phong – Ui da, đau bụng quá.
- Em sao vậy? – Thiên Phong giật mình lo lắng nhìn Như Nguyệt.
- Em thấy đau bụng quá, cho nên không thể xách nước xuống tưới cho cây, đành tưới thẳng từ trên xuống. Em tưới xong rồi, em đau bụng quá, thầy làm ơn giúp em đem cất cái xô này vào tolet nha. Em cám ơn thầy.
Nói xong, Như Nguyệt nhét cái xô vào tay Thiên Phong, sau đó chuồn đi theo hướng khác trước khi Viễn Hinh chạy đến bắt được cô.
Thiên Phong nhìn cái xô trong tay mình, ngơ ngác nhìn theo Như Nguyệt đã quẹo sang ở dãy lớp khác. Đang định đi cất cái xô thì thấy Viễn Hinh người ướt như chuột lột, à quên chuột hồng, mặt đỏ không biết là do nước hồng hay tức giận chạy đến.
Viễn Hinh thấy trên tay của Thiên Phong là cái xô thì trợn tròn mắt kêu lên:
- Anh vừa làm gì?
Thiên Phong nhìn cái xô vẫn còn chút nước hồng, lại nhìn bộ dạng thê thảm của Viễn Hinh thì khẽ mĩm cười đáp:
- Tưới cây đó mà.
Sau đó nhét cái xô vào tay Viễn Hinh, rồi vỗ vai cậu thân tình nói:
- Giúp anh dẹp cái xô.
Sau đó huýt sáo đầy vui tươi bỏ đi.
Viễn Hinh nhìn cái xô trên tay mình, có tức giận cũng không thể biểu hiện được.
Như Nguyệt bỏ chạy một mạch, rồi đứng dựa tường ôm lấy иgự¢ thở hổn hển, tim đập thật nhanh. Mãi thật lâu mới lấy lại được nhịp thở, cô nuốt nước bọt cái ực, nghĩ tới số phận của cái anh thầy kia. Dù sao anh ta cũng là thầy, nhưng mà nếu đúng như Hoàng Tuấn nói, trường này là của nhà cái tên khốn kia lập. Vậy thì chỉ sợ rằng hắn ta chính la ông trời con rồi.
Có thể là ông thầy sẽ không bị đánh, nhưng có thể bị thôi việc. Là giáo viên mới mà bị cho thôi việc như vậy thì không biết sau này sẽ thế nào, tương lai chắc là đen tối lắm.
Nghĩ vậy, Như Nguyệt bỗng thấy lương tâm cắn rứt. Nhưng cô cũng không dám ra liền ngay lập tức, chờ một lát sau, không thấy động tĩnh gì nữa, cô mới thử xem trộm, nếu thật sự anh thầy kia bị đánh thì cô sẽ tốt bụng đưa đến phòng y tế vậy. Dù sao người ta cũng là vì cô mà bị đòn.
Cô lén lút thò đầu qua vách nhìn trộm xem diễn biến tiếp theo của việc mình bỏ chạy ra sao. Thì bất ngờ đập đầu vào một vòng иgự¢ rắn chắc vừa quẹo tới.
Điều đầu tiên cô cảm nhận là mùi nước hoa nhẹ. Tuy cô không rành về nước hoa cho lắm, nhưng cô có thể khẳng định đây không phải nước hoa của phái nữ, hơn nữa vòm иgự¢ này rộng lớn. Cho nên Như Nguyệt chắc chắn mình va phải một người con trai.
Cô bị bật ra sau, ngã phịch xuống đất. ௱ôЛƓ chạm sàn như trái mít rụng đầy đau đớn.
- Ui da – Như Nguyệt mếu máo kêu lên.
- Không sao chứ – Giọng lo lắng nhẹ nhàng vang lên, giọng rất trong
- Bạn thử té như thế đi xem có đau không thì biết – Như Nguyệt ê ẩm người rên lên khẽ trách.
- Xin lỗi, mình đi hơi vội. Mình đỡ bạn đứng lên. – Giọng người đó đầy áy náy, đưa tay đỡ Như Nguyệt đứng dậy.
Như Nguyệt thấy người ta xin lỗi, cũng đã lịch sự giúp cô đứng lên, cho nên cô cũng chẳng hẹp hòi gì . Cô ngẩng đầu lên định cười trừ bỏ qua:
- Được rồi, cũng chẳng bị thương gì. Bỏ qua đi.
Cô chợt nhận ra trước mặt cô là cái tên khốn Viễn Hinh, trên người ướt nhẹp một màu hồng. Cô há hốc miệng không kịp khép lại, tay run run. Không ngờ số cô xui vậy, chạm ngay mặt của tên này, còn bị hắn làm té ngã. Ôi mẹ ơi, số cô với cái tên này đúng là oan gia mà, hễ gặp nhau là người khốn khổ luôn là cô.
- Phiền thiệt.
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt không sao, thấy thái độ của cô như thế nên quay người bỏ đi. Chuyện con gái nhìn cậu kiểu này cậu quá quen rồi, cậu không muốn dính líu vào đám con gái phiền phức. Bây giờ cậu chỉ muốn ra lấy xe rồi thay áo ngay lập tức mà thôi.
“ Phiền thiệt” một lời nói đánh thức tâm trí bay lơ lửng của Như Nguyệt trở về. Cô tức giận hít một ngụm thật sâu, trừng mắt nhìn theo Viễn Hinh đang rời đi.
- Nè đứng lại đó.
Viễn Hinh hơi khựng người lại nhưng cậu nhanh chóng bước tiếp đi, không hề có ý định dừng bước trước lời gọi của Như Nguyệt.
- Nè, nè cái tên kia…- Như Nguyệt tức giận gọi với theo.
Nhưng Viễn Hinh vẫn cứ cất bước rời đi.
Như Nguyệt tức giận, cô cung chặt hai tay của mình, ghiến răng ghiến lợi nhả ra từng tiếng một:
- Này…cái …tên …quần…lót … rùa kia.
Mặt Viễn Hinh nhất thời đen thui, chân dừng lại, cả người cứng ngắt, nhanh chóng quay phắt một trăm tám mươi độ về phía sau, đối diện với người vừa nói ra cái tên cấm kỵ trong cuộc đời mình.
Như Nguyệt cảm thấy rét lạnh, không hiểu tại sao lại nhất thời kích động để mà nói ra cái tên này. Nhìn xem vẻ mặt đằng đằng sát khí của cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa kia cũng đủ hiểu là số của cô thật thảm thương rồi. Tốt nhất là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Thế nhưng…
Chân Như Nguyệt lại không chịu nghe lời cô mà chạy đi.
Viễn Hinh chỉ mấy bước đã đứng trước mặt cô, cậu cao hơn cô cả một cái đầu.
- Chúng ta đã từng quen nhau – Giọng Viễn Hinh giống như lời của chúa từ trên cao phán xuống khiến Như Nguyệt bủn rủn cả tay chân.
Cô vội vàng cúi mặt nhìn xuống sau đó lắc đầu lia lịa:
- Không quen.
- Ngẩng mặt lên – Viễn Hinh trầm giọng ra lệnh.
Như Nguyệt cảm thấy nguy hiểm cận kề, những ngày sống dở ૮ɦếƭ dỡ lúc nhỏ hiện ra trong trí óc cô, cô vội lùi bước mấy bước. Mặt cúi xuống nhìn đôi giày dưới chân của Viễn Hinh. Cô thấy chân cậu nhúc nhích bước về phái cô.
- A! Diệp Hân – Như Nguyệt bổng ngẩng đầu lên nhìn phía sau Viễn Hinh mà gọi.
Viễn Hinh giật mình nhìn ra phía sau của mình, Như Nguyệt thừa dịp này, đá một phát vào chân Viễn Hinh, khiến cậu ngã phịch xuống đất. Như Nguyệt tiếp tục tiến lên đá thêm hai phát nữa vào Viễn Hinh, xem như đòi lại nợ cũ một lần. Sau đó nhanh chóng co giò bỏ chạy lần nữa.
Trong một căn phòng vip sang trọng, Viễn Hinh với vẻ mặt tối sầm tức tối, nắm chặt chai bia trong tay mình, ghiến răng ghiến lợi hận đến mức muốn Gi*t người vô cùng.
- Là sinh viên trường mình hả. – Đăng Khôi cố nhịn cười sau khi nghe Viễn Hinh kể lại câu chuyện ᴆụng độ rồi bị đá mấy cước kia, cố gắng lắm mới lên tiếng hỏi được.
- Ừ. – Viễn Hinh tức giận hừ mũi đáp.
- Có nhìn thấy mặt hay không? – Đăng Khôi trầm mặt hỏi, trong lòng không khỏi thương cảm cho cái kẻ to gan xấu số kia, chọc ai không chọc, lại chọc nhầm cái tên Viễn Hinh này. Tuy rằng Viễn Hinh không đánh con gái, nhưng mà là chưa có ai cả gan dám chọc giận cậu ta cả. Nhưng Đăng Khôi chưa bao giờ thấy Viễn Hinh tức giận như lần này cả, xem ra lần này dù là con gái cũng khó tránh thoát.
- Không để ý kỹ lắm, chỉ biết đó là một con cận thị mà thôi – Viễn Hinh đập mạnh chai bia xuống mặt bàn bằng kính tạo ra âm thanh vang dội, cũng my đây là loại kính dày khá chắc chắn mới không bị bể, còn cái chai đã huy hoàng có một vết nứt.
Viễn Hinh hận bản thân mình đã không để kỹ cái con nhóc đó, để bây giờ muốn tìm con nhóc đó cũng không biết đường mà tìm. Nhìn tới nhìn lui, có khá nhiều cô nàng đeo mắt kính, đến bộ đồ cậu còn không nhớ là mặc gì nữa là. Vốn từ xưa đến nay, ngoài Diệp Hân ra thì cậu không để mắt đến tụi con gái. À mà không, vẫn còn một người mà cậu xem là con gái chứ. Nói chính xác hơn là cậu xem nhỏ đó là con heo nái, chứ không phải là mợt con heo giống.
Đang Khôi thầm thở ra nhẹ nhàng mừng cho đứa con gái cả gan kia không bị Viễn Hinh nhận ra nếu không thì…Nhưng mà con gái cận thị…không lẽ là…Đăng Khôi bật cười, nếu như cô bạn đó với người cậu nghĩ là một thì thật là thú vị ૮ɦếƭ đi được. Lần này thì Viễn Hinh à, cậu gặp khắc tinh rồi.
- Cậu cười gì vậy? – Viễn Hinh lườm thằng bạn thân một cái.
- Cười vì cô nàng cận thị kia. Chắc chắn là cận thị nặng lắm, nếu không thì gặp một anh chàng như cậu mà không bị thu hút thì thật là lạ – Đăng Khôi vội vàng lấp liếm .
- Tốt nhất là nhỏ đó đừng để mình gặp lại lần nữa. Nếu không thì…
Viễn Hinh bỏ dỡ câu nói khiến Hoàng Tuấn thấy ớn lạnh.
Ở một nơi khác, Như Nguyệt khoái chí vừa uống nước vừa kể chuyện chơi khâm cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa với Như Ngọc và Hoàng Tuấn nghe.
- Có biết không. Chú Bảo đã dạy là, khi bị kẻ thù đánh, thì ít nhất phải đánh lại nó một cái. Nếu như sức mạnh của mình không bằng kẻ thù, thì phải dùng trí. Nếu kẻ thù thất thế, rơi vào tay mình, tất nhiên phải đá cho nó thêm mấy cái xem như cả vốn lẫn lời. Lời chú Bảo nói thật là đúng mà, đánh cái tên đó xong thì cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
- Bà ở đó mà cười đi. Cũng may mà không bị nhận ra đó, nếu mà bà bị nhận ra thì ngày mai đến trường xem bà còn cười được nữa hay không nhé. Nhìn đi nè – Hoàng Tuấn lườm Như Nguyệt một cái rồi chỉ vào những vết bầm trên mặt mình vẫn chưa lặn hết, hậu quả của mấy cú đấm của Viễn Hinh.
- Yên tâm đi, chị mày đâu có ngu mà dễ dàng cho tên đó nhận ra chứ – Như Nguyệt hút nốt ly sinh tố bơ của mình đắc chí cười.
- Thỏa dạ chưa. Đã trả được thù rồi đúng không – Như Ngọc cũng phá ra cười khi nghe Như Nguyệt kể chuyện chơi Viễn Hinh, dù sao cô cũng là bạn Như Nguyệt, cũng bức xúc khi nghe bạn từng bị cái tên kia ức Hi*p.
- Thù đâu chỉ có bao nhiêu đây – Như Nguyệt đặt mạnh cái ly sinh tố trống trơn lên mặt bàn cái cạch, ánh mắt nheo nheo lại nghĩ đến năm xưa bị Viễn Hinh ђàภђ ђạ thê thảm thế nào.
Nhớ năm đó, Viễn Hinh bắt gián bỏ vào cặp của cô giờ ra chơi, báo hại cô khi mở cặp ra lấy sách vở chuẩn bị tiết học mới bị lũ gián bò ra , nhảy lên khắp người, báo hại cô khóc thét lên. Còn có lần tên khốn này lấy cần câu buộc chiếc giày của cô vào, sau đó đứng trên cầu thang xem cô là cá mà câu, hại cô đuổi theo để lấy chiếc giày lại giữa trời trưa nắng, mồ hôi nhễ nhại thảm thương vô cùng.
Bắt cô chạy lên chạy xuống cầu thang cả chục lần, còn giả vờ tốt bụng bảo là chỉ muốn giúp cô giảm cân mà thôi. Báo hại nhất là hắn ta dám dùng keo khiến cuốn sổ liên lạc của cô bị dính lại không tài nào mở ra được, thế là khi nộp sổ liên lạc cho cô giáo, khiến cô giáo giận dữ đến mức bắt Như Nguyệt quỳ cả tiết học.
Nói chung là năm tháng đó, Như Nguyệt khóc cạn nước mắt. Nhưng lại không dám về méc ba mẹ, bởi vì Viễn Hinh đã đe dọa, nếu cô dám về méc ba mẹ, hôm sau lên sẽ đánh đòn cô thê thảm. Như Nguyệt rất sợ đau, mỗi chuyện bị Viễn Hinh chọc phá, cô đã sống dở ૮ɦếƭ dở rồi, nếu còn bị đánh nữa thì…
Ánh mắt Như Nguyệt tối sầm lại khi nhớ đến quá khứ, cô tức giận nắm chặt cổ áo của Hoàng Tuấn đang ngồi kế bên, ghiến răng ghiến lợi nói:
- Tao phải trả thù, tao phải trả thù.
- Gi*t người. Gi*t người – Hoàng Tuấn bị Như Nguyệt siết chặt cổ áo đến nghẹt thở thều thào nói mấy câu, vùng quẫy thoát ra.
Như Nguyệt buông tay Hoàng Tuấn ra, cô lạnh lùng buông một câu:
- Tính tiền đi.
- Gì kỳ vậy. Chẳng phải chị mời à – Hoàng tuấn trừng mắt nhìn Như Nguyệt hỏi.
- Đi kiểm tra giới tính xem thằng này có phải là đàn ông không dùng tui đi – Như Nguyệt quay sang như Ngọc thản nhiên nói.
- Kiểm tra rồi, bác sĩ nói bạn ấy vẫn là đàn ông trước khi – Như Ngọc nhanh nhảu đáp rồi, rồi ngập ngừng mới nói tiếp – …trước khi bị thiến.
Như Nguyệt và Như Ngọc phá ra cười , Hoàng Tuấn bực dọc đứng dậy thanh toán tiền, nếu không phải đã quá quen với việc bị bà chị này chọc tức thì có lẽ sẽ phát điên lên mất.
- Đi thôi. Phải đi mua đồ để còn tiếp tục trả thù cái tên đó chứ – Như Nguyệt kéo Như Ngọc đứng dậy với ánh mắt đã nghĩ ra được trò chơi mới.
Sáng sớm tiếng lách cách không ngừng vang lên kèm theo tiếng than thở của Như Ngọc cùng với tiếng hách xì liên tục của Như Nguyệt.
- Còn lột đến chừng nào chứ?
- Thêm một chút nữa đi, đem nhiều một chút, nếu ném không trúng thì còn có mà ném lại – Trước lời than của Như Ngọc, Như Nguyệt bèn khuyên nhủ – Bà chỉ lột vỏ thôi, tui mới là khổ nè, bầm hết mớ tỏi này muốn nhũn mũi luôn. Không thấy tui hắt xì liên tục à. Hay bà muốn đổi công việc với tui.
Như Ngọc nghe vậy liền bĩu môi lườm Như Nguyệt một cái , rồi lại cặm cụi lột vỏ tỏi, tay làm miệng vẫn hậm hực nói:
- Biết vậy mua tỏi lớn, mua toàn tép tỏi nhỏ, lột gần ૮ɦếƭ luôn.
- Là ai khăng khăng bảo mua tỏi nhỏ vậy chứ hả ?
- Tui đâu có biết bà mua để làm mấy cái chuyện thất đức này chứ.
- Gì mà chuyện thất đức.
- Còn không phải à. Chẳng phải bà làm cái này là để dìm hàng trai đẹp à?
- Con mắt bà để đâu mà thấy cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ rùa đó là trai đẹp vậy hả – Như Nguyệt phản bác ngay lời của Như Ngọc, cô làm ra bộ dạng mắc ói khi cho rằng Viễn Hinh đẹp trai – Cái tên đó mà đẹp à, cho mình xin đi. Ăn mày tắm rửa xong còn đẹp trai hơn tên này gấp mười lần đó.
- Có bà mới đi rửa mắt đó – Như Ngọc hừ mũi nói – Tiêu chuẩn trai đẹp của tui rất cao, nhìn người vô cùng chuẩn, tui nói đẹp thì chắc chắn phải là rất đẹp.
- Mặc kệ trai đẹp của bà, trong mắt của tui, chỉ có ba tui là đẹp trai nhất, cả cái tên cũng rất đẹp. Thiên Phong – cái tên nghe là thấy đẹp rồi, người còn đẹp gấp bội.
- Tui cầu cho bà gặp thằng cha nào tên Thiên Phong nhưng mặt mũi thì xấu đau xấu đớn .
Như Nguyệt bị Như Ngọc châm chọc thì cũng lên tiếng châm chọc lại:
- Tui cầu cho bà bị mất nụ hôn đầu bởi một tên xấu đau xấu đớn mà bà vừa tưởng tượng ra.
- Dẹp cái miệng thúi của bà đi. Cái tốt không linh, cái xấu linh thì sao hả. Tui không muốn bị mất nụ hôn đâu như thế đâu – Như Nguyệt liền vung dao dí dí Như Nguyệt cảnh cáo.
Như Nguyệt phì cười rồi bảo:
- Vậy bà nhanh nhanh lột giúp tui đống tỏi kia đi. Nếu không tui tiếp tục trù bà nữa cho xem.
- Đồ độc ác, bà nỡ đối xử với bạn bè như vậy hả ? – Như Ngọc tức giận gào lên.
- Ai biểu bà trọng sắc khinh bạn chứ – Như Nguyệt cũng hùng hổ không kém, chuẩn bị tinh thần cho cuộc giao đấu sắp bùng nổ.
Trận khẩu chiến vừa bùng lên lập tức dập tắt khi Hoàng Tuấn lên tiếng:
- Bộ xuất hiện ma cà rồng hay sao mà mùi tỏi nồng nặc vậy hả?
Hoàng Tuấn mới lên tiếng thì lập tức bị Như Nguyệt và Như Ngọc cùng kéo tay đến để cùng…lột tỏi. Dù cải nhau thế nào thì công việc vẫn phải hoàn thành.
Khi cả ba cùng nhau ra khỏi nhà thì …
- Thật là kinh khủng. – Hoàng Tuấn và Như Ngọc cùng bịt mũi tránh xa Như Nguyệt.
- Đâu đến mức khó gửi thế chứ – Như Nguyệt cười hì hì , vỗ vỗ tay vào cái túi của mình đầy đắc ý – Hơi nồng tí thôi mà.
- Kinh dị quá , Hoàng Tuấn, ông cho tui quá giang đi. Tui không thể đi chung với bà này được – Như Ngọc níu áo Hoàng Tuấn bảo.
- Lẹ đi, sắp ná thở rồi – Hoàng Tuấn gật đầu lên xe rồ ga.
Như Nguyệt bĩu môi dẫn xe ra, nhưng chợt nhớ ra mình quên một thứ.
- Á…
Nói rồi cô chạy thật nhanh đi vào bên trong. Sau đó nhanh chóng lôi ra vật mà mình cất giữ mang theo từ dưới quê lên. CÔ vung quẩy trước mặt Như Ngọc và hoàng Tuấn đầy vẻ đắc ý.
Suốt cả buổi học, Như Nguyệt suy nghĩ mãi cách dụ Viễn Hinh ra phía sau dãy B, nơi đó là dãy phòng vi tính, nhưng lịch học hiện tại thì chẳng có lớp nào cả. Nói trắng ra đó là nơi rất vắng vẻ, rất thích hợp để làm chuyện xấu. Không thể dùng cách ngày hôm qua nữa, cho nên Như Nguyệt quyết định dùng điện thoại hẹn Viễn Hinh ra sau gặp mặt.
Nghĩ là làm, giờ ra chơi, Như Nguyệt liền chạy đi mua một cái sim điện thoại.
Viễn Hinh đang ngồi trên lớp lướt nhìn điện thoại của từng đứa bạn được cậu ra lệnh đi tìm cái con nhỏ cận thị ngày hôm qua dám đá cậu. Từng gương mặt những đứa con gái đeo mắt kính được quay và truyền, hiện rõ mặt trên điện thoại của Viễn Hinh. Viễn Hinh nhìn đến chóng cả mặt, nhưng vẫn chưa tìm ra đứa con gái ngày hôm qua.
- ૮ɦếƭ tiệt thật. Sao mấy con vịt giời của trường này đều mang kính vậy chứ – Viễn Hinh bực bội tắt màn hình điện thoại không muốn nhìn ngắm mấy cô nàng cận thị mkia nữa.
- Hôm qua cậu bảo không nhìn kỹ mà, giờ có xem cũng chưa chắc nhận ra. Cứ bảo bọn họ chụp hình lại hết đi. Từ từ nhìn kỹ lại tốt hơn đó – Đăng khôi thấy Viễn Hinh như vậy thì cười nói.
- Cứ vậy đi, bảo họ chụp hình lại hết đi – Viễn Hinh đá mạnh cái cạnh bàn đứng dậy định bỏ đi vào lớp học thì chuông điện thoại của cậu reo lên.
- Này điện thoại của cậu kìa – Hoàng Tuấn khẽ nhắc nhở khi Viễn Hinh bỏ đi mà không cầm điện thoại theo.
- Mình chẳng muốn nhìn đám con gái đó nữa đâu. Nhìn thêm nữa thì mình sẽ ói mất. – Viễn Hinh giơ tay lên đầu xoa trán đầy chán nản đáp.
- Nghe thêm lần nữa đi, dù sao chụp hình lại cậu cũng phải coi mà – Đăng Khôi cầm điện thoại đưa cho Viễn Hinh.
Viễn Hinh miễn cưỡng nhấc máy lên.
- Này ҨЦầЛ ŁóŤ rùa – Giọng nói bên kia vang lên lanh lảnh khi Viễn Hinh nhấc máy.
- Con cận thị – Viễn Hinh đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó tức giận gào lên .
- Nghe nàytên khốn , có muốn gặp chị đây hay không?
- Đang ở đâu?
- Ra về, sân sau dãy b.
Như Nguyệt đáp ngắn gọn, rồi nhanh chóng tắt máy, tháo thẻ sim ra hí hửng chạy đi.
Viễn Hinh a lô mấy tiếng mà bên kia không lên tiếng thì trừng mắt nhìn điện thoại của mình. Hai tay cậu siết chặt lại tức giận, ghiến răng trèo trẹo.
- Con cận thị kia, chờ đến khi gặp mặt đi.
Chẳng kịp chờ cho thầy ra khỏi lớp, Viễn Hinh đã vội vàng bước ra khỏi lớp học đi ngay đến sân sau dãy B, cậu nhất định sẽ khiến con nhỏ cận thị dám ăn gan báo kia một trận nên người mới thỏa được cơn giận của mình.
Viễn Hinh sốt sắng đi đến nơi hẹn, nhưng Như Nguyệt thì chẳng lấy gì gọi là vội vàng cả. Cô ngồi trò chuyện đủ thứ với Như Ngọc và Diệp Hân, trong lòng thoải mái, thầm tính toán xem cái tên Viễn Hinh kia nghĩ gì khi bị bắt chờ lâu như thế.
Đăng Khôi thấy Như Nguyệt vẫn còn đang nói chuyện, không có vẻ gì là vội đi cả thì nhíu mày, chẳng lẻ cậu đã đoán sai người rồi hay sao? Cậu giả vờ thu dọn thật chậm rãi, ánh mắt liếc khẽ quan sát Như Nguyệt. Quả nhiên lát sau, cậu thấy Như Nguyệt liếc nhìn giờ trên đồng hồ. Môi khẽ nhếch lên, Đăng Khôi thích thú nghĩ đến vẻ mặt Viễn Hinh đang chờ đợi, xem ra đúng là Viễn Hinh chọc nhầm ổ kiến rồi.
Nhưng mà cậu cũng muốn xem kịch vui, lí nào lại làm chậm trễ vở kịch sắp diễn ra chứ, Đăng Khôi liền đứng lên , tuy miệng là nói với Diệp Hân, nhưng mắt khẽ liếc Như Nguyệt.
- Hân, trễ rồi, về nhà sớm đi. Nếu không chiều lại đến trễ nữa , Viễn Hinh vốn ghét chờ đợi mà, cậu ấy không nhẫn nại mà bỏ về thì thật là mất công đó.
Diệp Hân nghe vậy thì cũng gật đầu, dù lúc nào Viễn hinh cũng chờ cô mà không có một câu phàn nàn nào, cũng chưa lần nào bỏ về, nhưng với người khác thì đúng như lời Đang Khôi nói.
- Mình về đây. Mai gặp lại hai bạn nhé.
Như Nguyệt và như Ngọc cũng đứng bậy dậy nói:
- Tụi mình cũng ra về đây, mai gặp lại.
Như Nguyệt và Như Ngọc ra cửa, thấy Diệp hân đi xa rồi, Như Nguyệt mới hất đầu ra hiệu cho Như Ngọc. Như Ngọc nhún vai phì cười lắc đầu rồi bỏ đi. Còn Như Nguyệt thì đi hướng ngược lại, cô tiến thẳng đến tolet nơi cô giấu đồ nghề vất vả tạo ra của mình .
Đây là hai cục tỏi bầm được gói cẩn thận bằng giấy kiếng bọc thức ăn, được nhiên bạn đã vinh dự ngâm qua chút hương vị như rượu, một hỗn hộp rất chi là nồng nặc khó ngửi.
- Sao càng ngày nó càng nồng dữ vậy – Như Nguyệt cầm hai cái cục tỏi ngâm rượu trên tay mà muốn ngất xỉu – tên khốn này, bà để cho nhà ngươi biết thế nào là người lập dị nhá.
Nói rồi thì phá ra cười, nhanh chóng theo đường cầu thang đi lên lầu .
Cầm giàn ná trên tay, Như Nguyệt không đứng ở trên nhìn xuống mà đứng ở một góc nghiêng , giương ná lên sau đó…
- Bộp….
Cái cục tỏi tẩm rượu rơi xuống đất tèm bẹp thảm thương, nhưng cũng văng tung tóe dính vào ống quần của Viễn Hinh.
Viễn Hinh quay đầu nhìn ra sau xem ai là kẻ vừa bắn cái thứ có mùi khủng khi*p này thì …
- Bộp…
Phát thứ hai hoàn toàn nhắm chính xác vào đỉnh đầu cậu, tỏi bằm trộn rượu trượt ra khỏi bọc ni lông thức ăn chảy xuống mặt và quần áo của viễn Hinh. Một cái mùi nồng đến nhức đầu xộc vào mũi viễn Hinh, cậu hắt xì liên tục.
Như Nguyệt trông bộ dạng rất bi thảm của Viễn Hinh mà thụp đầu che miệng cười đến chảy nước mắt.
- Cái này là gì?
Một giọng nói vang lên cắt ngang nụ cười của Như Nguyệt, cô giật thót mình ngảng đầu nhìn lên.
Lại là cái tên thầy ૮ɦếƭ tiệt kia nữa. Hắn ta như là âm hồn ám cô vậy, hễ cô làm chuyện xấu thì đều thấy hắn xuất hiện. Như Nguyệt đứng bật dậy cố gắng rặn cười nói:
- Em chào thầy.
Thấy ánh mắt Thiên Phong hướng về vật trên tay mình, Như Nguyệt liền cười bảo:
- Dạ, đây là cái giàn ná.
Như Nguyệt thấy Thiên Phong nhìn xuống bên dưới, nơi Viễn Hinh đang ra sức rũ mấy mảnh tỏi bầm ra khỏi tóc và quần áo của mình. Như Nguyệt xanh mặt, cô vội chắn ngang tầm mắt cười một cách nham nhở nói:
- Em đang bắn chim, nhưng hơi lạc đạn một chút ạ.
- Cái này bắn ra sao? – Thiên Phong cầm cây giàn ná trên tay Như Nguyệt nhìn ngắm.
- Thầy muốn học thì em nhất định sẽ dạy thầy, nhưng mà bây giờ đã trễ rồi, em phải về nhà kẻo bị la mất. – Như Nguyệt nhanh chóng đánh bài chuồn – Cái giàn ná này em tặng thầy, thầy tập bắn trước đi nha.
- Số điện thoại của em – Thiên Phong mĩm cười nhìn Như Nguyệt giữ cô lại trước khi cô đào thoát.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh đã chân bước lên cầu thang truy tìm thủ phạm , cô không thể cù cưa với thiên Phong được, đành bất đắc dĩ đọc số điện thoại của mình cho thiên Phong, sau đó vắt giò lên cổ mà chạy.
Thiên phong nhìn theo dáng chạy trốn của Như Nguyệt thì phì cười, sau đó ung dung quẩy cây ná trong tay mình đi xuống cầu thang để gặp Viễn Hinh.
- Anh…- Viễn Hinh lần nữa nhìn Thiên Phong đầy kinh ngạc, cậu nhận ra thứ trên tay Thiên phong.
- Là đạn lạc – Thiên Phong vỗ vai Viễn Hinh cười bảo, sau đó bước qua Viễn Hinh tiếp tục đi, nhưng quay đầu lại đầy nghiêm giọng nói – Trong trường cấm sinh viên uống rượu. Trừ một điểm.
- cái gì. Đây là…- Viễn Hinh muốn giải thích nhưng Thiên Phong đã bỏ đi, không thèm nghe.
Sáng sớm, Hoàng Tuấn vừa được Như Ngọc vừa cười cười vừa mở cửa có chút kỳ lạ. Hoàng Tuấn nheo mắt nghi ngờ hỏi ngay lập tức:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Vào trong nhà xem đi rồi biết – Như Ngọc hất đầu vào bên trong đáp.
Hoàng Tuấn đi vào bên trong thì thấy một cô gái mặc áo đầm, tóc thả xuống đầy suông mượt.
- Hôm nay bà bị ốm ở đâu hả chị – Hoàng Tuấn nhìn Như Nguyệt từ trên xuống dưới bằng cặp mắt to tròn, miệng há hốc như vừa nhìn thấy ma.
- Nhìn gì? Chưa thấy con gái xinh đẹp à? Hay chưa thấy con gái mặc váy – Như Nguyệt hất tóc ra sau vai hất mặt nhìn Hoàng Tuấn đối đáp.
- Sao không kinh ngạc được chứ. Tại vì chưa thấy đứa con trai nào mặc đầm nên ngạc nhiên quá đó mà – Như Ngọc phá ra cười lớn bảo, sau đó đi vòng quanh Như Nguyệt gật gù nói – Đã bảo mà, bà mặc cái đầm này chắc chắn rất đẹp mà. Nhưng mà sao cứ phải đeo cái mắt kính này vậy chứ.
- Bà thì biết gì chứ. Lỡ tên đó nhận ra tui thì sao?
- Bà thử mở ra xem xem, cái tên đó mà nhận ra bà, tui đi bằng đầu không đi bằng chân nữa – Như Ngọc hừ mũi đáp.
- Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn mà thôi. Dù sao đeo cái kính này tui thấy tự tin lên mấy phần. Mau đi thôi – Như Nguyệt nhìn đồng hồ rồi thúc giục, cô quay người đeo túi xách của mình cùng Hoàng Tuấn và Như Ngọc chuẩn bị đến trường.
Như Ngọc bước đến gần Như Nguyệt càng khiến Hoàng Tuấn giật mình kinh ngạc hơn khi nhìn kỹ. Như Ngọc có đôi lúc bận váy, cậu đã từng thấy, hơn nữa, tính Như Ngọc cũng đầm thắm hơn, chẳng như tính bà chị Nguyệt nhà cậu. Hôm nay bà chị mặc váy, lại là cái váy giống y chang như của Như Ngọc.
Hai người nếu quay sau lưng thì giống y chang nhau, dù gì thì vốc dáng hai người chẳng khác nhau là mấy.
- Lần này lại chơi trò gì vậy? – Hoàng Tuấn vốn thông minh hiểu ra bà chị của mình hy sinh như thế là vì mục đích trả thù cao cả của mình.
- Trò gì hả? Hồi sau sẽ rõ. Haha…- Như Nguyệt nháy mắt với Như Ngọc rồi thích chí cười vang.
Đang Khôi và Viễn Hinh ngồi trong một quán phở. Đăng Khôi ăn gần hết bát phở của mình, nhưng viễn Hinh vẫn chưa động đũa.
- Nè, làm gì mà không ăn đi, nguội là hết ngon – Đăng Khôi lấy đũa gõ gõ lên bát phở của Viễn Hinh bảo. Đây là tiệm phở nổi tiếng, Viễn Hinh rất thích ăn phở ở tiệm này, và thường ăn ngay khi còn nóng.
- Đang suy nghĩ – Viễn Hinh chắc lưỡi đáp.
- Nghĩ chuyện gì?
- Chuyện con nhỏ cận thị – Viễn Hinh rầu rĩ đáp.
- Chưa suy nghĩ ra à ? – Đăng khôi gác lại đôi đũa , ánh mắt nhìn Viễn Hinh đầy hứng thú. Quen với Viễn Hinh bao nhiêu năm như vậy, cậu ngang ngược thế nào đã hiểu rõ, nhưng sự ngang ngược của Viễn Hinh cũng chẳng qua như một thằng nhóc mới lớn mà thôi. Nhưng không vì vậy mà cậu là một tên ngốc. Nói về nhỏ cận thị mà không thấy tức giận, nghĩa là đang có gì đó.
- Cậu nói xem, đã hai lần rồi. Hai lần xui xẻo kia chắc chắn là do con nhỏ cận thị làm, nhưng mà vì sao cả hai lần đều thấy anh Phong đứng ra nhận như vậy chứ – Viễn Hinh cứ suy nghĩ mãi, nhưng cậu lại không muốn hỏi thẳng Thiên Phong. Việc này khiến cậu đau đầu ૮ɦếƭ đi được.Sao Thiên Phong không chọn ngành kinh tế hay gì đó, mà lại chọn ngành giáo viên này chứ. Còn mẹ cậu nữa, chỉ nghĩ đến mẹ thôi, Viễn Hinh càng thấy đau đầu hơn.
- Đừng để mẹ biết được chuyện con ở trường gây sự đánh nhau, nếu không mẹ sẽ lập tức mua vé máy bay tống con qua mỹ ngay. Để con tự sinh tự diệt. – Lời mẹ hiểu Đồng vẫn văng vẳng bên tai cậu.
Bảo cậu đi du lịch thì không thành vấn đề, bảo cậu qua đó ở, cậu chắc chắn mình sẽ buồn ૮ɦếƭ mất. Nhưng ai bảo ba cậu lại yêu mẹ cậu nhiều đến thế, chỉ cần mẹ nói ra lời thì dù sai hay đúng , ba đều nói câu:
- Mẹ con nói không sai.
Cậu và anh Thiên Phong thân nhau như vậy, anh ấy cũng hiểu cậu không thích đi mỹ. Cho nên sẽ mắt nhắm mắt nở bỏ qua cho cậu, nhưng nếu như…
- Nghĩa là cậu đang nghi ngờ việc nhỏ cận thị với anh Thiên Phong có gì với nhau à?
- Đúng vậy đó. – Viễn Hinh gật đầu xác nhận, thì điện thoại cậu lại reo.
Viễn Hinh vừa nhận máy đầu dây bên kia liền nói ngayL
- này ҨЦầЛ ŁóŤ rùa, hôm qua tắm bao nhiêu lần vậy hả? Khử được mùi chưa? Nếu chưa thì hẹn ra về vẫn dãy sau Khu B , đến đi tôi sẽ chỉ cho cậu biết cách tẩy mùi .
Điện thoại nhanh chóng tắt máy, mặt Viễn Hinh xám xịt ngay lập tức.
Đăng Khôi vừa bước vào lớp có chút bất ngờ khi nhìn thấy Như Nguyệt, cậu chứng kiến cách ăn mặc có phần quái gỡ của cô, rồi ăn bận bình thường như bao người, nhưng nhìn dáng vẻ cùng mấy trò nghịch phá cô dành cho viễn Hinh, cậu nghĩ rằng, cô gái này có cá tính mạnh, trong tâm trí cậu, những cô gái có cá tính này thường không thích việc mặc váy rườm rà.
Nhưng có một điều cậu phải công nhận là Như Nguyệt mặc váy trong rất nữ tính và rất xinh.
Học chung cũng bao ngày rồi, cho nên Đăng khôi và như Ngọc cũng nói chuyện đôi chút, hôm nay cậu quyết định khia thác Như Ngọc một chút.
- Woa, nếu không nhìn kỹ, tưởng hai người là chị em song sinh không đấy chứ.
Như Ngọc nghe Đăng Khôi nói thì ngẩng đầu e dè nhìn Đăng khôi. Trong đáy lòng cô có chút hồi hộp, cô quên mất một chuyện : Đăng Khôi là bạn với viễn Hinh.
Nếu như chuyện hôm nay xảy ra, Đăng Khôi nhất định sẽ nói cho Viễn Hinh biết. Vậy thì cô với Như Nguyệt tiêu thật rồi. Như Ngọc thầm mắng mình ngốc, sao lại quên đi cái tên này như thế. Nói chung là khi nói nôm na vài câu, cô nghĩ chỉ cần thận trọng thì Đăng Khôi chẳng thể nào biết được Như Nguyệt là con nhỏ cận thị mà Viễn Hinh tìm. Hôm nay hai người nếu dám phá Viễn Hinh, chắc chắn sẽ bị lộ.
- Sao vậy? – Đăng Khôi thấy Như Ngọc ngây người nhìn mình thì ngồi xuống , rất tự nhiên đưa tay 乃úng lên trán cô một cái hỏi.
Như Ngọc đưa tay sờ trán nhìn Đăng khôi, mặt có chút đỏ đỏ ngượng ngùng trả lời:
- Ai cũng nói hai đứa mình là chị em song sinh cả.
- Quê bạn ở đâu? – Đăng Khôi nhích lại gần Như Ngọc một chút hỏi.
Như Ngọc cảm thấy một chút căng thẳng, lòng đánh lô tô không ngừng, trả lời né tránh:
- Thì ở trên mặt trời dưới mặt đất.
- Trước nhà có một cánh cửa, trong nhà có cột, còn có một bộ bàn ghế nữa….
- Sao bạn biết? – Như Ngọc có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Đăng khôi hỏi.
Đăng Khôi phá ra cười nhìn cô trêu chọc:
- Thế nhà ai không có cửa, không có cột, không có bàn ghế chứ.
Như Ngọc há hốc miệng nhìn Đăng khôi, cô trong lúc chột dạ lo lắng thì đã oanh liệt bị người ta trêu chọc rồi. Cô tỏ vẻ mặt giận, chúi đầu vào quyển sách của mình, không muốn để ý Đăng khôi nữa.
Đăng Khôi cười cười, cậu cảm thấy, mấy cô gái quê này có chút dễ thương và thú vị. Hai cô gái này hôm nay tự nhiên ăn mặc như thế này, công thêm cú điện thoại ban sáng của Viễn Hinh, thì cậu có thể chắc 100% là sắp có kịch vui để xem.
Đăng Khôi cũng không nói gì thêm nữa, cậu cảm giác Như Ngọc có chút lo lắng khi nhìn thấy cậu.
Quả nhiên Đăng Khôi nhìn thấy Như Ngọc nhắn tin nhắn qua điện thoại, lát sau thấy Như Nguyệt cầm điện thoại xem tin nhắn rồi quay đầu nhìn về phái cậu.
Đang Khôi khẽ thở ra một hơi, xem ra thân phận của cậu đã bại lộ rồi. Kịch vui có lẽ sẽ không diễn ra. Nhưng mà cậu muốn xem tuông kịch này, dù sao người ta cũng mất công chuẩn bị rồi. Cho nên Đăng Khôi quyết định lật bài ngửa với Như Nguyệt và Như Ngọc luôn.
- Viễn Hinh…
Đăng Khôi chỉ mới lấp lửng cái tên Viễn Hinh, thì Như Ngọc và Như Nguyệt đều đồng loạt giật mình quay đầu nhìn Đăng Khôi rồi ngó dáo dát ra ngoài cửa.
Ngoài cửa lớp ngoài bóng của một người bạn cùng lớp bước vào thì không còn ai nữa. Như Nguyệt và Như Ngọc đều thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng tự nhiên Đăng Khôi lại gọi ra cái tên này làm gì.
- Viễn Hinh, cậu ấy có một nhược điểm….- Đăng Khôi cười tủm tỉm khi thấy thái độ có tật giật mình của Như Nguyệt và Như Ngọc.
Lần này Như Nguyệt nghe ra là Đăng Khôi cố tình nói cho cô nghe thì phải, cho nên cô quay đầu nhìn Đăng Khôi dò hỏi. Cho dù Đăng Khôi chỉ tùy tiện nói ra điều này, nhưng đã là nhược điểm của cái tên ҨЦầЛ ŁóŤ Rùa kia, thì dù là gì cô cũng muốn biết hết.
- Muốn biết không?
Đăng Khôi khoanh tay dựa người vào cái bàn phái sau, mày hơn nhướn lên nhìn Như Ngọc và Như Nguyệt đầy thú vị hỏi.
Như Nguyệt tất nhiên là muốn, nhưng đâu có ai khi không lại bán đứng bạn bè mình cho kẻ địch bao giờ. Rõ ràng cái tên Đăng Khôi này có ý đồ khác mà
- Điều kiện là gì?
- Rất thông minh – Đăng Khôi cười cười khen ngợi Như Nguyệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay