Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa - Chương 04

Tác giả: Born

Chưa từng gặp nhau.
Đến ngày tựu trường, Thiên Phong cũng mua xe cho con gái, Như Nguyệt và Như Ngọc cùng đèo nhau đến trường. Nhìn Như Nguyệt trong bộ dạng chẳng khác nào một bà lão, cặp kính cận, tóc cắt mái, mặc chiếc áo chẳng biết của thế kỷ nào. Như Ngọc nhìn Như Nguyệt không khỏi cách xa vài bước, nhăn mày, nhăn mặt biểu môi nói:
- Bộ bà sợ mọi người không biết bà là người dưới quê lên thành phố hay sao mà phải bày biện rõ thế cho mọi người biết vậy chứ hả?
- Gì mà nhà quê chứ? – Như Nguyệt cảm thấy cách ăn mặc của mình cũng ổn chứ không đến mức như Như Ngọc nói.
- Còn không phải là nhà quê thì cũng giống một con mới trốn trại tâm thần mới ra – Như Ngọc chỉ chỉ tóc, mắt kính và bộ quần áo trên người Như Nguyệt.
- Cái này người ta gọi là ngụy trang đó – Như Nguyệt phản bác lại ngay lời Như Ngọc – Mắt kính này là mắt kính Nobita, không phải mắt kính cận đâu nha, nó hiện đang là mode đó. Tóc mái ngố, hiện giờ cũng là mode đó.
- Khi khổng khi không bà ngụy trang để làm gì chứ? – Như Ngọc nhíu mày nhìn Như Nguyệt lấy làm khó hiểu
- Ngụy trang để dụ địch ý mà – Như Nguyệt đáp, rồi khoái chí cười – Nhìn đi, đến bà còn không nhận ra tui thì còn ai nhận ra nữa chứ. Không uổng công tui chạy lăng xăng mua này mua nọ.
- Thôi được rồi, bà muốn dụ địch gì đó thì cứ dụ đi, tóc và kính tui không có ý kiến, nhưng mà tui lạy bà, làm ơn chỉ hôm nay thôi, sau này tui không muốn thấy bộ quần áo thuộc hàng cổ trưng bày trong bảo tàng này nữa đâu.
- Gì mà bảo tàng, bà biết cái áo này tui mua bao nhiêu hay không? – Như Nguyệt cáu giận tranh luận khi Như Ngọc chê cái áo mình vất vả đi mua giữa đêm tối .
- Bao nhiêu? – Như Ngọc tròn mắt nhìn Như Nguyệt tò mò hỏi.
Như Nguyệt đang hùng hổ, nghe hỏi thì thẳng lưng hắng giọng một cái rồi nói:
- Tui thấy người ta treo bảng bán 1 áo 30 ngàn, thế là tắp vô mua hẳn 10 cái áo, tổng cộng là 300 ngàn đó, trả giá mỏi miệng mới bớt được 30 ngàn kèm thêm khuyến mãi cái áo này đó.
Như Ngọc khóc không ra nước mắt nhìn Như Nguyệt, quyết định mặc kệ cô.
Gần đến lớp học, Như Ngọc nói khẽ với Như Nguyệt:
- Chừng nào bà chưa bỏ hàng trưng bày cổ này thì đừng nói bà là bạn tui nha.
Nói xong, Như Ngọc te rẹt đi vào lớp, bỏ lại Như Nguyệt với cái bĩu môi.
Vừa vào lớp, Như Nguyệt thấy Như Ngọc đã chọn cho mình một góc bàn mà bên cạnh đã có người ngồi, ý tứ rất rõ ràng, quyết không chung bàn với Như Nguyệt. Như Nguyệt tức giận lườm lườm mắt nhìn Như Ngọc mắng thầm đứa bạn xấu xa này, sau đó đảo mắt nhanh tìm chỗ ngồi cho mình. Mà cả lớp rất đông, gần như là ngồi chật cứng hết, chẳng có mấy chỗ trống. Có một chỗ trống bên phải là bàn của một anh bạn đầu cổ tóc tai bờm xờm, đeo cặp mắt kính cận trông chẳng khác dân cái bang bao nhiêu, chắc vì lí do đó mà chẳng ai thèm ngồi cùng bàn.
Bàn bên trái trống, chỉ có một cô bạn ăn bận trông khá xinh, cô bạn đang cầm cái gương soi nên Như Nguyệt chưa thấy rõ mặt, nhưng so đi so lại, ngồi gần cô bạn này vẫn tốt hơn là ngồi gần anh bạn kia. Nghĩ là làm liền, Như Nguyệt nhanh chóng phi như bay đến bên bàn cô bạn kia rồi tự nhiên ngồi xuống chẳng đợi mời mọc.
- Này…
Cô bạn kia thấy có người ngồi gần mình thì dường như khó chịu, cụp chiếc gương trên tay mình lại quay sang Như Nguyệt kêu.
- Bạn ngồi chỗ khác đi – Cô bạn đó nói tiếp giọng khó chịu vô cùng.
Như Nguyệt vừa ngồi xuống, đang loay hoay lục trong túi mình ra cái thời khóa biểu xem tiết đầu tiên là môn gì thì nghe giọng nói có chút chói tai này, nghĩ ngay trong bụng:” Hèn chi chẳng có ai ngồi cùng. Hóa ra là có người giở giọng tiểu thư. Giở giọng với ai, chứ giở giọng với mình thì chỉ có ૮ɦếƭ”
Như Nguyệt liền quay sang nói một hơi một tràng xối xả, quyết định trở thành đầu gấu một lần, cô ghét nhất là loại người coi trời bằng vung, coi mình là nhất như thế này:
- Bàn này của bạn à, ghế này của bạn à, lớp học này của bạn à, trường này cũng của bạn à, toàn thế giới này cũng là của bạn à. Nói cho mà biết nhé, ghế này tôi đã ngồi, bàn này tôi đã chạm tay, lớp này tôi đã quyết định học, trường này tôi cũng đã đóng tiền rồi. Tôi thích ngồi ở đây, sẽ ngồi ở đây đến hết năm học đó. Bạn không thích thì cứ dọn đi chỗ khác.
Như Nguyệt quát lớn khiến cả lớp đều nhìn hai người, nhưng Như Nguyệt chẳng chút sợ hãi, cô hất mặt khoanh tay định trừng mắt với cô bạn đó. Nhưng ngay sau đó cô nhận ra cô bạn có dáng vẻ yêu kiều đó chính là Hân Hân.
- Hân Hân…
Cô bạn đó chớp chớp mắt nhìn Như Nguyệt, Như Nguyệt liền tay bắt mặt mừng nói:
- Mình là Nguyệt Nguyệt nè.
- Nguyệt Nguyệt…- Diệp Hân ngỡ ngàng nhìn cô bạn trước mặt, ánh mắt trở nên phức tạp, bởi vì Nguyệt Nguyệt trong tâm trí của cô tròn trịa, trắng trẻo dễ thương chứ không ngố, ăn mặc như bà lão còn đen như thế nữa.
Nguyệt Nguyệt biết Diệp hân chưa nhận ra mình, liền đưa hai tay dưới cằm làm động tác tạo dáng chụp hình, khiến Diệp hân nhận ra đó chính là cô.
- Nguyệt Nguyệt…
- Hân Hân…
Cả hai người tay bắt mặt mừng ôm chầm lấy nhau vui mừng.
Như Nguyệt vui mừng hò reo trong bụng, kế hoạch trả thù của cô vốn dĩ là có Diệp Hân, nào ngờ ông trời lại tạo cơ hội cho cô nhanh chóng đến thế, khiến cô và Hân Hân nhanh chóng gặp nhau. Xem ra ông trời cũng tán đồng kế hoạch trả thù của cô.
Thật ra, Như Nguyệt cũng không nghĩ mình và Diệp Hân sẽ mau chóng thân quen lại với nhau nhanh như vậy. Bởi vì có câu nói :” Thời gian dễ dàng thay đổi một con người” . Bản thân cô cũng thay đổi khá nhiều, cô cũng không thể đảm bảo Diệp Hân vẫn mãi là cô bạn dễ thương ngày nào mà mình quen. Huống hồ, xét toàn diện một cô tiểu thư thành phố như Diệp Hân, chắc chắn sẽ kiêu kỳ lên mặt đối với mọi người, nhất là với người có bộ dạng quê mùa như cô.
Cho nên cô cũng lên kế hoạch sẽ tìm Diệp Hân rồi làm thân, sau đó lợi dụng Diệp Hân làm con cờ để mà đạp tên ૮ɦếƭ bầm Viễn Hinh kia.
Thế nhưng, Diệp Hân hiện tại vẫn là cô bạn mà Như Nguyệt đã quen biết, tính tình vẫn dễ thương và vui vẻ như thế.
- Nguyệt Nguyệt, bạn thay đổi nhiều quá. Xinh hơn trước nhiều lắm – Diệp Hân quan sát Như Nguyệt vui mừng ra mặt trước sự thay đổi của bạn mình, rồi nhìn cái áo Như Nguyệt mặc trên người thì reo lên như người nhặt được vàng – Này, cái áo này Nguyệt mua ở đâu vậy, chỉ mình mua với được không, nhìn đẹp quá đi mất.
Như Nguyệt bỗng sặc nước miếng của chính mình, ho sặc sụa không ngừng đến mức chảy cả nước mắt, phải một lúc lâu cô mới trấn tĩnh trong đôi mắt lo lắng của Diệp Hân.
- Nguyệt không sao chứ?
- Mình không sao – Như Nguyệt khua tay ý bảo mình không sao.
Cô cố gắng lấy lại bĩnh tĩnh, nói thật là dù chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, cô tuy không hứng thú với thời trang, nhưng mà cô cũng hiểu thế nào là thời trang. Cô cũng biết cái áo cô mặc trên người mà Như Ngọc nói là thuộc hàng trưng bày là vẫn còn nể mặt cô nhiều lắm, chứ cái áo này phải nói là quá kì quái.
- Bạn thích cái áo này thiệt hả – Như Nguyệt nhìn Diệp Hân, cố nuốt nước bọt của mình xuống hỏi kỹ lại.
Diệp Hân không ngần ngại gật đầu, ánh mắt toát ra sự thích thú cực kì chân thật đến mức khiến Diệp Hân choáng voáng. Cô nhìn Diệp Hân một cái rồi thở dài bảo:
- Rồi hiểu luôn.
Có một số người họ xem sự kì quặc là một sự đặc biệt, có lẽ với người như Diệp Hân, mọi phong cách thời trang đều trở nên nhàm chán rồi, vì vậy mới cảm thấy thích thú vì mới lạ như chiếc áo cô mặc thế này.
- Chiếc áo này mình mới mặc lần đầu thôi, nếu Hân không ngại, ngày mai mình giặt sạch rồi đem tặng cho Hân.
- Thật sao? – Diệp Hân tròn mắt hớn hở nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt yêu mến cực độ.
Như Nguyệt thấy vậy thì quyết định hy sinh luôn 300 ngàn được giảm giá 30 ngàn kèm chiếc áo tặng không này tặng hết cho Diệp Hân nếu cô ấy muốn.
- Thật ra mình cũng không nỡ đâu, chiếc áo này vất vả lắm mình mới có được – Trong bụng thầm nghĩ là :” Nói gãy cả lưỡi mới được tặng không “ tiếp tục bày tỏ tấm lòng của mình bằng cách một dùng đại bác nổ banh trời – Chiếc áo này mình nghe nói là thiết kế riêng rất độc đáo, chỉ dành cho những người có cá tính đặc biệt, không phải cứ có tiền là mua được đâu. Mình đã phải thể hiện hết cá tính của mình một cách rất đặc biệt để có được chiếc áo này đó….
Như Nguyệt cứ luyên huyên ca ngợi chiếc áo trong sự ngưỡng mộ của Diệp Hân, và ánh mắt tò mò ngạc nhiên của mấy người bạn trong lớp, ai cũng kinh ngạc nhìn chiếc áo trên người của Như Nguyệt. Nãy giờ có nhiều người cười thầm chiếc áo của Như Nguyệt, nhưng bây giờ lại thấy một cô gái sang trọng như Diệp Hân khen ngợi cái áo như thế thì cũng bắt đầu đánh giá lại cái áo và mắt thẩm mỹ của mình.
Chi có Như Ngọc ngồi cách đó hai bàn, cô trợn mắt nghe Như Nguyệt quăng bom mà thấy chóng cả mặt. Nếu không vì cô và Như Nguyệt là bạn thân bao nhiêu năm nay, cô chắc chắn đứng lên đá một phát cho Như Nguyệt ૮ɦếƭ tươi luôn, không thể chịu nổi với đứa bạn này. Cái áo rõ ràng là bị người ta xem như hàng bỏ đi tặng không mà lại được biến thành cái áo vô giá thế này.
Sự khó chịu trong lòng tăng lên, không biết chút vào đâu, cô bèn quay sang cậu bạn kế bên bảo:
- Này, cậu có biết trong một cuộc thi dũng cảm quốc tế, nước nào giành được giải hay không?
Cậu bạn bị hỏi bất chợt như thế thì ngớ người nhìn Như Ngọc, cô cũng chẳng buồn chờ câu trả lời của cậu bạn đã tự biên tự diễn luôn:
- Mở màn, người Nhật khẳng định mình dũng cảm nhất vì võ sĩ đạo có thể mổ bụng mà không rên la một tiếng nào cả, mọi người trong khán phòng đều trầm trồ và cho đúng là người Nhật dũng cảm nhất. Tiếp theo, người Hà Lan nói rằng mình là dũng cảm nhất thế giới vì duy nhất trên thế giới có mỗi người Hà Lan sống dưới mực nước biển đến hơn 10m. Toàn thể khán giả đều nhảy dựng lên vì lo sợ và đồng ý người Hà Lan dũng cảm nhất. Màn trình diễn của người Mỹ thì vô cùng ấn tượng khi Tổng thống Bush đứng ra tuyên bố là đố nước nào đánh nhau với nước Mỹ. Tất cả hội trường đều im lặng, không ai dám đáp lời. Lúc đó, bà Rice tuyên bố người Mỹ xứng đáng là dũng cảm nhất. Qua ba màn trình diễn ấn tượng của ba nước trên, ai cũng tò mò xem người Việt Nam chứng minh lòng dũng cảm của mình như thế nào. Bỗng nhiên mọi người nhìn thấy mấy anh cởi trần, gày gò đang hì hục bê một quả bom của Mỹ lên sân khấu. Sau đó, mấy anh chàng lấy cưa sắt ra cưa quả bom. Cả hội trường đều đồng lọat đứng lên công nhận người Việt Nam là dũng cảm nhất.
- Đã thấy chưa, người Việt Nam chúng ta là dũng cảm nhất, là chuyên dùng bom dùng bom đó, nói gì làm gì cũng dùng bom hết đó . hễ chút là dùng bom, hễ chút là quăng bom…
Thấy ánh mắt đầy gầm gừ của Như Ngọc, cậu bạn bên cạnh chị biết gật gật đầu mà thôi.
Như Ngọc nói một hơi đã đời rồi mới nhìn kỹ cậu bạn trước mặt rồi nói:
- Nhìn bạn hơi quen quen.
Giờ ra về, Viễn Hinh ra một tiệm nước ở trước cổng trường gọi một chai trà ngồi chờ đợi , cậu ngồi nghịch nghịch chiếc điện thoại của mình, tâm trạng có chút chán nản. Cuối cùng người cậu chờ cũng xuất hiện, Viễn Hinh vừa nhỏm lên thì ngồi xuống, có chút thất vọng nhìn Đăng Khôi hỏi:
- Hân Hân đâu? Sao bạn ấy không ra.
- Hân Hân tự có chân, sao lại hỏi mình – Đăng Khôi hứ một cái rồi nói – Mình đâu phải người hầu theo chân cô ấy đâu. Mình chỉ là học chung lớp với Hân thôi.
Viễn Hinh nghe vậy thì lườm Đăng Khôi một cái khiến Đăng Khôi xầm mặt, cậu ngồi xuống ghế nói nhỏ:
- Đồ trọng sắc khinh bạn.
Viễn Hinh nghe vậy thì đá vào chân ghế Đăng Khôi đang ngồi rồi nói:
- Diệp Hân không phải là bạn của cậu à? Chẳng phải đã nói hôm nay chúng ta đi ăn mừng ngày đầu tiên nhập học hay sao? Giờ chẳng lẻ chỉ có hai thằng đàn ông đi với nhau hay sao? Người ta nhìn hai đứa mình sẽ nói cái gì cậu biết hay không hả?
- Hay chúng ta cùng thử cái cảm giác đó ra sao đi. – Đăng Khôi cười nham hiểm chớp chớp mắt nhìn Viễn Hinh nói – Đang thịnh hành câu : hay là mình cứ bất chất yêu nhau đi lắm đó.
- Cậu đi ૮ɦếƭ đi – Viễn Hinh đá vào chân Đăng Khôi một cái thật đau – Còn không mau nói, Hân có ra không?
- Không có – Đăng Khôi bị đá đau thì nhăn mặt trả lời.
- Tại sao? Không phải đã hẹn rồi hay sao? – Viễn Hinh ngạc nhiên hỏi lại, trước giờ Diệp Hân ít khi thất hứa với cậu lắm.
- Hân bạn ấy vừa gặp lại bạn cũ , vui mừng quá nên đi theo bạn ấy rồi – Đăng Khôi khoái trí khi Viễn Hinh bị cho leo cây hớn hở mặt mày nói.
Viễn Hinh thấy gương mặt của Đăng Khôi, chỉ muốn đánh vào vẻ mặt thấy người thất vọng lấy làm vui kia một trận. Nhưng cậu đành bỏ qua mà mở điện thoại ra bấm số gọi cho Diệp Hân. Diệp Hân nhanh chóng bóc máy:
- Viễn Hinh.
Cái tên này lọt vào tai của Như Nguyệt, cô dỏng tai thật cao nghe ngóng giọng của Viễn Hinh ở đầu bên kia.
- Tụi mình hẹn lại buổi chiều đi nha, giờ mình bận chút chuyện rồi – Diệp Hân áy náy trả lời Viễn Hinh – Mình xin lỗi.
- Hân Hân à, tụi mình mau đi thôi – Như Nguyệt cố ý dùng giọng níu kéo nói lớn với Diệp Hân.
Như Nguyệt chẳng cho Diệp Hân nói thêm lời nào nữa, nhanh chóng kéo Diệp Hân đi ra ngoài. Cô khoái trí cười thầm trong bụng trong khi Viễn Hinh hít một hơi kìm cơn bực tức lại trong lòng.
Đến chiều, Viễn Hinh lại gọi điện thêm lần nữa cho Diệp Hân, chỉ là muốn rủ Diệp Hân đi ăn. Gọi rất nhiều lần mới thấy Diệp Hân bóc máy, thế mà chỉ vừa mở miệng đã nghe Diệp Hân nói:
- Xin lỗi nha, mình vẫn chưa về nhà. Cuộc hẹn chiều nay dời lại đi. Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều dịp mà.
- Hân Hân à, mau đến đây xem nè, cái này đẹp lắm – Giọng Như Nguyệt gọi thật to, cố ý để người bên kia điện thoại nghe.
- Vậy nhé. Mình cúp đây – Diệp Hân nói thêm một câu với Viễn Hinh rồi tắt máy khiến Viễn Hinh mím môi tức giận, lại cái giọng kia nữa.
Viễn Hinh thật tò mò, không biết Diệp Hân gặp lại người bạn thế nào mà cô ấy có thể quấn từ trưa đến chiều tối không chán như thế chứ.
Giọng nói đó rõ hơi kéo dài nên cậu cũng không biệt rõ là con trai hay con gái nữa. Trong lòng Viễn Hinh thấy bức bối quá, Diệp Hân xưa nay có thân với bạn nữ nào đâu, nếu người đó là con trai thì…Trong lòng thấy máu sôi lên ùng ục, Viễn Hinh lấy điện thoại bỏ vào túi rồi trừng mắt nhìn Đăng Khôi lớn tiếng hỏi:
- Bạn hôm nay gặp của Hân là con trai hay con gái.
- Con trai – Đăng Khôi im lặng giây lát rồi lập tức trả lời.
- Con trai – Viễn Hinh ghiến răng trèo trẹo lập lại lời của Hoàng Tuấn.
Đăng Khôi nhìn vẻ mặt của Viễn Hinh mà mím môi cười thầm, sắp có kịch vui để xem rồi. Muốn xem kịch thì phải để lử cháy lơn xem mới đã. Cho nên Hoàng Tuấn nhìn Viễn Hinh chậm rãi nói thêm:
- Hình như là cái anh chàng mà hồi đầu nhập học bị cậu đánh đó.
- Cái gì? Là cái thằng đó à – Viễn Hinh phẫn nộ kêu lên, cậu thật hận khi lần đó không đánh cho tên đó thâm mấy cái.
- Hình như cậu ta học ở khoa….- Đăng Khôi giả vờ ngẫm nghĩ .
- Học chung lớp với mình – Viễn Hinh hậm hực nói ra từng từ.
Đăng Khôi ồ lên một tiếng, cậu chỉ thuận miệng nói chơi, không ngờ lại kéo cái anh chàng kia xuống nước nhanh như thế. Xem ra số phận của anh chàng kia cực kỳ đen rồi, đã định trước là số sao chổi rồi, không thể trách cậu được.
Nhưng mà, vở kịch này cậu không muốn nó kết thúc nhanh như thế cho nên bèn lên tiếng:
- Viễn Hinh à, chỉ mới là gặp lại thôi mà. Cậu bình tĩnh đi nào. Mà cậu cũng đừng nói là mình kể với cậu nhé, nếu không Hân sẽ giận mình đấy. Cậu biết tính Hân mà.
Viễn Hinh im lặng không nói gì hết. Cậu cũng không phải dạng người nông nỗi thích đi gây sự. Chỉ tò mò muốn biết cái tên này là tên như thế nào mà Diệp Hân lại quen biết còn đi chơi chung đến tối thế này.
Sáng sớm thức dậy, Như Nguyệt cảm thấy thật thoải mái vô cùng, hôm nay lại một ngày nữa bắt đầu. Cũng là một ngày cô trả lại cho cái tên *** Rùa kia một mối hận. Nghĩ đến, Như Nguyệt bỗng ghiến răng chèo chẹo đầy tức giận nhớ lại.
Lúc đó Như Nguyệt bị bắt nhặt banh cho tụi con trai đá, bởi do cô oẳn tù tì thua cho nên đành ngậm ngùi đi nhặt banh. Một trái banh bị đá ra khá xa, Như Nguyệt phải vất vả chạy đi lụm banh, đến khi cầm banh trở về thì giọng Viễn Hinh đã vang lên nói với cô.
- Ê heo mập, mệt không?
Như Nguyệt vừa thở vừa gật đầu. Bọn này chẳng biết là do đá quá dở hay cố tình đá ra ngoài nữa, bắt cô chạy lấy banh hụt cả hơi.
- Vậy đi. Cho bạn cơ hội đá banh chịu không?
Đi lụm banh thôi cũng đã mệt ૮ɦếƭ được rồi, bắt Như Nguyệt chạy đá banh còn mệt hơn gấp mấy lần, cho nên Như Nguyệt thà rằng đi nhặt banh còn hơn là đá banh, cho nên Như Nguyệt bèn lắc đầu.
- Chỉ đá một trái thôi, rồi nghỉ luôn, không cần nhặt banh nữa, thế nào? – Viễn Hinh liền hất mặt nhìn Như Nguyệt nói.
- Thật hả? – Như Nguyệt cảm thấy vui mừng vì có thể thoát khỏi cảnh đi nhặt banh này. Nhưng Như Nguyệt cũng e ngại, cho nên nhìn Viễn Hinh hỏi – Vậy ai nhặt banh.
- Ai cũng được, thiếu gì người nhặt banh. Bây giờ muốn sao, đá hay tiếp tục nhặt banh đây.
Như Nguyệt lưỡng lự một lát rồi quyết tâm gật đầu.
- Đá.
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt đã chấp nhận thì mĩm cười gian xảo chỉ tay vào tấm bảng dựng thẳng ở phía bên kia.
- Giờ nha, bạn cầm banh đặt ở chỗ có cái vòng tròn đó, sau đó đá banh vào tấm biển kia, chỉ cần đá trúng thì bạn được tự do.
- Thật hả – Như Nguyệt tròn mắt nhìn khoảng cách từ cái vòng tròn đến tấm bảng ước định.
- Sao hả, sợ đá không trúng à. Vậy thì đến sát một chút đi – Viễn Hinh sợ Như Nguyệt không chấp nhận bèn đề nghị ưu ái cho Như Nguyệt.
Đã nói đến như thế thì Như Nguyệt đâu thể không đá, cô bé cầm trái banh đến bên cái vòng tròn, hít hít thật sâu một cái, rồi lùi ra xa, cong chân lấy đá lao đến sút một phát. Trái banh không phụ lòng Như Nguyệt, nó banh cái vèo lao thật nhanh đến tấm bảng dựng ở phía trước.
- Binh…
Âm thanh vang dội vang lên khi bởi sự va chạm của trái banh với tấm biển sắt. Trái banh bị đánh bật ra , quay ngược về phía Như Nguyệt . Như Nguyệt không kịp tránh nên lãnh chọn quả banh bay ngược vào mặt.
Cái bảng bị đá trúng ngã nhào về hướng ngược lại, đỗ ập xuống và đỗ ập lên đầu ông thấy giáo thể dục. Ông thầy tức giận đứng bậy dậy gào lên :
- Thầy đã bảo không được đá banh nữa mà, ai còn đá trái banh này nữa hả.
Tất cả mọi người đều im lặng, người thì đảo mắt nhìn xem thủ phạm là ai, người thì lén lút nhìn Như Nguyệt, còn Viễn Hinh và bè lũ của cậu thì thẳng tay chỉ vào Như Nguyệt mà phán:
- Là bạn Nguyệt ạ.
Như Nguyệt đang xây xẩm khi bị trái banh đập vô mặt, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì thấy bị chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên, và tiếp theo sau đó là tiềng gầm của thầy thể dục:
- Như Nguyệt, thầy đã bảo ngồi giải lao ít phút rồi bắt đầu tập thể dục mà, tại sao em không nghe lời hả. Tại sao em dám đá trái banh đó, cũng may người ở sau tấm bảng là tôi, nếu người ở sau là một bạn khác. Em có biết bây giờ sẽ thế nào hay không?
Bị thầy quát một trận, lại bị banh đập vào đau, Như Nguyệt chỉ biết òa lên khóc mà thôi.
Tuy khóc như thế, nhưng Như Nguyệt vẫn bị thầy phạt chạy thêm một vòng so với các bạn. Vốn là người chậm chạp, thân hình cũng tròn lẵng hơn so với các bạn, hơn nữa vừa nãy bị bắt chạy đi nhặt banh cho tụi con trai, cho nên bị phạt thêm một vòng đối với Như Nguyệt là một cực hình. Vừa chạy vừa thở dốc lại một bụng ấm ức không thể nói ra, khiến Như Ngọc vừa chạy vừa khóc, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Đến khi được nghỉ ngơi thì cặp giò cũng muốn rục rã, cổ họng khô rát khát nước vô cùng.
- Khát nước không?
Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thấy Viễn Hinh thì oán giận vô cùng. Nhưng Viễn Hinh lại cười cười rất tươi, tỏ vẻ vô tội chìa tay về phía Như Nguyệt, trên tay là một ly chai nước ướp lạnh đã được mở sẵn, còn nhân tiện cắm luôn cái ống hút vào.
- Xin lỗi nha, hại bạn bị phạt như thế. Mình mua nước cho Nguyệt uống nè.
Đang khát, hơn nữa tính Như Nguyệt không giận dai, nghe Viễn Hinh nói thế thì cầm lấy chai nước lên uống ngay, nhưng hỡi ôi….nước trong chai vừa mặn vừa cai, Như Nguyệt chưa kịp phun ra thì đã nghe Viễn Hinh với đám bạn trai của cậu cười lớn.
- Cần nước nữa không? Tụi này còn nhiều lắm nè – Viễn Hinh cầm trên tay một trái bóng nước nhỏ nhỏ, thảy lên thảy xuống rồi quăng vào người Như Nguyệt.
- Á làm gì vậy – Trái bóng nước bay vào người Như Nguyệt liền vỡ tung khiến nước quăng tung tóe, Như Nguyệt hoảng hốt đứng bật dậy la lên.
Mấy đứa còn lại cũng rủ nhau thảy bóng vào Như Nguyệt rồi cùng phá ra cười nhạo.
- Heo mập nước, heo mập dấm đài, đái dầm…
- Tui méc thầy cho coi.
Đáng tiếc thầy đã không còn ở đó nữa, cho nên cả đám Viễn Hinh mới dám lộng hành như thế. Như Nguyệt chỉ biết vừa khóc vừa ráng né những trái bóng nước kia mà thôi, nhưng người cô bé cũng đã ướt như chuột lột. Như Nguyệt nhút nhát chỉ biết khóc, đến cuối cùng cũng chẳng dám méc thầy cô tí nào. Mấy bạn nữ thấy Như Nguyệt bị trêu chỉ dám đứng bên ngoài lo lắng chứ chẳng ai dám chạy vào can ngăn cả.
Từ đó Viễn Hinh là cơn ác mộng của Như Nguyệt, hễ thấy Viễn Hinh là Như Nguyệt lại run lên sợ hãi.
Nghĩ đến đây thôi, tay Như Nguyệt đã siết chặt, Như Nguyệt ghiến răng tự nói:
- Viễn Hinh hãy chờ đi, tui bây giờ đã không còn là Như Nguyệt nhút nhát khờ khạo ngày xưa nữa. Những gì tên khốn nhà ông làm với tui, tui sẽ trả lại gấp đôi.
Khi Như Nguyệt thay đồ để đến trường, cô ăn bận rất bình thường, áo thun đơn giản, quần jean bình thường, trông cô giống như sinh viên đi học bình thường khác. Thế nhưng cô vẫn đeo mắt kính giả cận trên mặt mình, dù biết mình thay đôi, thế nhưng Như Nguyệt vẫn sợ viễn Hinh nhận ra mình, cho nên cứ che dấu được thì cô vẫn làm.
Như Ngọc nhìn Như Nguyệt thì ngạc nhiên cười cười trêu hỏi:
- Hôm nay muốn trở lại thành người bình thường à? Quần áo dị hợm của Nguyệt đâu hết rồi.
- Mình vốn là người bình thường mà, chỉ có Ngọc mới là bất thường thôi – Như Nguyệt biết Như Ngọc nói móc mình nên đáp trả ngay, nhưng sau đó lại nói thở dài nói – Còn bộ nào nữa đâu mà mặc.
- Cái bạn Hân gì đó lấy hết luôn rồi à? – Như Ngọc ngạc nhiên nhìn Như Nguyệt hỏi, gương mặt Như Ngọc bày tỏ một sự shock nhẹ.
Như Nguyệt gật gật đầu.
- Không chừa một cái nào luôn à ?- Dường như không tin cho lắm nên Như Ngọc hỏi thêm một câu để khẳng định thêm.
Như Nguyệt không nói mà chỉ gật gật đầu xác nhận.
- Trời đất ơi, chẳng lẽ óc thẩm mỹ của bạn ấy còn thua Nguyệt nữa hay sao? – Như Ngọc kinh hãi kêu lên.
- Nói gì vậy chứ? Người Ngọc không có óc thẩm mỹ thì có, mấy bộ đồ đó thiệt là không có tệ mà – Như Nguyệt liền nói ngay lập tức – Mình không tin là óc thẩm mỹ của mình và Hân Hân cộng lại có thể kém đến mức như bạn nghĩ. Đi học thôi.
Như Ngọc cũng không muốn bàn tán thêm về óc thẩm mỹ của Như Nguyệt nữa, cô lấy túi xách chuẩn bị đi học. Thấy Như Nguyệt xách trên tay một cái túi đựng bong bóng nước, Như Ngọc tò mò kéo kéo hỏi:
- Xách đi làm gì vậy.
- Trả thù đó mà – Như Nguyệt đáp với vẻ mặt quyết tâm cao độ.
- Nam mô a di đà phật. Mình phải tránh xa chiến trận mới được – Như Ngọc chấp tay bày tỏ ý niệm – Chúng ta tạm thời xem như chưa từng quen biết nhau.
- Nói vậy là sao? – Như Nguyệt lườm lườm Như Ngọc.
- Đang tự thương bản thân chứ sao. Hoàng Tuấn bị bầm dập thê thảm như vậy rồi, mình cũng không muốn nối gót thêm Hoàng Tuấn đâu.
Như Nguyệt đang định nhờ Như Ngọc, nhưng nghe vậy thì mím môi thở dài nói:
- Thôi quên đi.
Dù sao cô trả thù cái tên khốn đó cũng không nhất thiết phải nhiều người cùng làm.
Hoàng Tuấn vừa bước vào trường thì nhận được điện thoại của Như Nguyệt, cậu vội vàng tắt máy. Cậu nhìn điện thoại tự mình lẩm bẩm nói:
- Sáng sớm đã gọi điện thoại rồi, chắc chắn chẳng có gì tốt lành hết. Tắt điện thoại cho bà tức ૮ɦếƭ luôn.
Đang đắc ý, Hoàng Tuấn bỏ điện thoại lại vào torng túi, thì một bàn tay vỗ nhẹ vai cậu. Hoàng Tuấn quay lại nhìn thù thấy Diệp Hân ở phái sau cười tươi với mình.
- Hi!
- Hi! – Hoàng Tuấn theo phản xạ chào lại Diệp Hân, nhưng cũng đang thắc mắc cô bạn xinh đẹp này là ai. Không phải là mình mới vào học đã có người để ý rồi hay sao? Dù sao thì cậu cũng được xem như một hot boy, Hoàng Tuấn không khỏi đắt ý .
- Chỗ bị đánh ngày hôm qua còn đau không? – Diệp Hân nhìn Hoàng Tuấn vẫn bộ dạng tươi cười hỏi.
Nét mặt đắc ý của Hoàng Tuấn bỗng xịu xuống, chuyện cậu bị đánh chắc đã trở thành chuyện cười cho toàn trường rồi, cho nên cô bạn này mới đến hỏi như thế. Còn làm cậu tưởng mình được hot girl để ý nữa chứ.
Hoàng Tuấn chán nản uể oải, nhưng dù sao cũng không muốn mất mặt, cho nên cậu ưỡng người tỏ vẻ không hề hấn gì đáp:
- Ừ, hết đau rồi . Chuyện nhỏ thôi mà.
- Vậy thì tốt quá. Thấy bạn không có gì thì mình yên tâm rồi, mình đi đây tạm biệt – Diệp Hân quẩy tay chào Hoàng Tuấn rồi định bước đi.
Nhưng Hoàng Tuấn lại lên tiếng có chút bực dọc hỏi:
- Mà bạn là ai vậy. Chúng ta có quen nhau không? Tự nhiên đến hỏi mình vậy rồi thôi à.
- À phải, mình tên là Diệp Hân. Mình là bạn của Như Nguyệt, hôm qua bạn ấy có kể chuyện bạn bị đánh cho mình nghe. Cũng có đưa hình của bạn cho mình xem, nên mình mới nhận ra bạn mà đến hỏi thăm thôi.
- Hóa ra vậy. Mình còn tưởng bạn đến đây…- Hoàng Tuấn vỡ lẽ ra, có chút xấu hổ nói.
- Tưởng mình đến trêu bạn à. Không có đâu, bạn không đánh lại Viễn Hinh cũng là chuyện bình thường mà. Mình còn thấy nhiều người to khỏe hơn bạn còn bị Viễn Hinh đánh một trận bầm dập rất thê thảm nha. Viễn Hinh hơi nóng tính, hễ chút đánh người thật là quá đáng, nhưng bạn ấy cũng không xấu lắm đâu.
- Bạn quen với cái tên đó à – Hoàng Tuấn nghi ngờ nhìn Diệp Hân.
- Tụi mình là bạn – Diệp Hân gật đầu xác nhận.
- Sao một cô bạn hiểu chuyện như bạn lại là bạn của tên đó chứ nhỉ – Hoàng Tuấn nhìn nhìn Diệp Hân nghi ngại nói.
- Giống bạn thôi, người như bạn sao lại là em của Như Nguyệt nhỉ – Diệp Hân cười vui vẻ đáp trả lời của Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn bất giác bật cười, hai người bỗng trò chuyện vui vẻ hơn.
Như Nguyệt cáu tiết vì Hoàng Tuấn dám ngắt điện thoại của mình, quyết đi tìm Hoàng Tuấn để trị tôi thì lại thấy Diệp Hân đang cùng Hoàng Tuấn trò chuyện thì vội vàng núp sang một bên nhìn trộm. Cô cười khoái trí khi thấy kế hoạch của mình đang từng bước tiến hành thuận lợi.
Ngày hôm qua, ngồi nói chuyện dông dài cả buổi với Diệp Hân, cô giả vờ than thở thương cho Hoàng Tuấn bị Viễn Hinh đánh. Tất nhiên khi thở than như vậy, cô đã phóng đại sự việc lên đến trăm lần, diễn tả vết thương của Hoàng Tuấn đầy thê thảm. Mục đích là khiến cho Diệp Hân có sự đồng cảm với Hoàng Tuấn, sau đó cô sẽ ra tay kết hợp hai người này lại với nhau, và cho cái tên Viễn Hinh kia ra rìa.
Thế nhưng điều khiến cô không ngờ là Hoàng Tuấn và Diệp Hân lại nhanh chóng nói chuyện với nhau như vậy.
- Mau đến đi, mau đến đi – Như Nguyệt ghiến răng ghiến lợi khẩn cầu.
Lời khẩn cầu vừa xong thì cô thấy bóng dáng Viễn Hinh từ xa đi đến, cô khoái chí che miệng cười.
Chỉ cần Viễn Hinh dám đến đánh Hoàng Tuấn nữa thì càng chứng thực lời nói của cô về Viễn Hinh, hình ảnh của Viễn Hinh sẽ xấu đi trong lòng Diệp Hân. Kế hoạch trả thù của cô quả thật có chút thô bỉ, nhưng mà làm người không độc thì không phải người.
Đáng tiếc Viễn Hinh lại không hề đến đánh Hoàng Tuấn như Như Nguyệt nghĩ.
Chứng kiến cảnh chia tay của Diệp Hân với Hoàng Tuấn, Như Nguyệt thầm kêu trời tiếc rẻ. Thấy Viễn Hinh đang đi đến bên Diệp Hân, cô vội vàng lấy điện thoại gọi ngay cho Diệp Hân, giục cô ấy đến gặp mình. Quả nhiên Diệp Hân rất nghe lời, tắt điện thoại liền đi vào trong tìm cô, Viễn Hinh chưa kịp đến đã bị bỏ rơi, nhìn vẻ mặt bực bội của Viễn Hinh, như Nguyệt cũng cảm thấy thoải mái torng lòng vô cùng.
Viễn Hinh đang ngồi học thì nhận được tin nhắn của Diệp Hân:” Ra về, chờ mình ở bậc thang ở sảnh sau của dãy B nhé, tụi mình cùng đi ăn”
Viễn Hinh nhận được tin nhắn thì khẽ cười, chỉ nhắn vỏn vẹn lại :” OK”
Như Nguyệt cầm điện thoại của Diệp Hân nhìn lại tin nhắn của Viễn Hinh khẽ nhếch môi cười, cô nắm chặt cái bịch bong bóng nước trong tay của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc