Hẹn Ước - Chương 63

Tác giả: Twentine

Dương Chiêu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, sửng sốt một hồi lâu.
Trần Minh Sinh chậm rãi rút tay lại, vỗ vỗ lên lưng cô: “Không nhận ra anh à?”
Lúc này, Dương Chiêu mới bừng tỉnh. Cô mở to mắt nhìn Trần Minh Sinh, ngạc nhiên không nói nên lời.
Trần Minh Sinh hỏi: “Em sao vậy?”
Dương Chiêu: “Sao anh lại trở về! ?”
Trần Minh Sinh: “Anh không thể trở về sao?”
“Không phải…” Dương Chiêu không giải thích nổi trường hợp này, cô mở miệng một lúc lâu cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Sao anh lại trở về?”
Trần Minh Sinh buông tay, dựa người vào tường, vờ ra vẻ thất vọng: “Sao vậy, em không muốn anh về —”
Trần Minh Sinh đang nói giữa chừng liền im bặt.
Bởi vì miệng anh đã bị chặn lại.
Hai tay Dương Chiêu ôm mặt anh, hôn cuồng nhiệt.
Gió cuốn theo tuyết bay xuống, đã sắp đến giao thừa.
Những lời chưa kịp nói, mọi lời nói cùng với nỗi nhớ nhung của cô tất cả đều đã hòa tan trong tuyết cùng với nụ hôn cuồng nhiệt này.
Trần Minh Sinh nhanh chóng đáp lại.
Hôm nay, nhiệt độ âm gần hai mươi độ, đất trời ngập tuyết vô cùng rét lạnh. Nhưng hai người đang hôn nhau trong góc đường đều cảm thấy rất khô nóng.
Họ ôm nhau, vuốt ve thân thể nhau, quấn quít hôn nhau nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Dưới đôi tay Dương Chiêu là chiếc cổ cứng cáp của Trần Minh Sinh, vì nụ hôn cuồng nhiệt này khiến gân xương cổ anh nổi lên, bên dưới làn da ấm áp là cổ áo lạnh lẽo.
Trong góc đường tối tăm, họ hôn nhau điên cuồng, hôn đến quên hết mọi chuyện trên đời.
Dương Chiêu đẩy Trần Minh Sinh ra, bờ môi của anh hơi nóng lên. Bàn tay Dương Chiêu chậm rãi luồn xuống phía dưới, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ qua lớp quần vải thô chạm vào nơi ấy của Trần Minh Sinh.
Nơi đó đã *** lên.
Hơi thở Trần Minh Sinh trở nên nặng nề, anh đưa tay giữ chặt cổ tay Dương Chiêu lại, giọng khàn khàn: “Em tính làm gì…”
Dương Chiêu cũng hít thở không đều, cô thì thầm: “Anh nói thử xem.”
Tuy rằng bàn tay cô bị Trần Minh Sinh giữ lại, nhưng vẫn đè chặt lên nơi đó, vật ấy có khi mạnh mẽ đầy sức sống, có khi lại vô cùng yếu ớt. Trần Minh Sinh cực lực khống chế bản thân nhưng không thể được. Bàn tay cô bao trùm lên thân thể anh cách lớp quần, anh mẫn cảm cảm nhận được từng ngón tay của cô. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, Trần Minh Sinh đã không thể kìm chế nổi, phải cắn chặt răng.
Dương Chiêu rất thích nhìn biểu cảm như vậy của anh, vừa nhẫn nại vừa gợi cảm.
Cô cúi đầu, tựa vào *** Trần Minh Sinh, khẽ hỏi: “Chiếc xe kia là của anh…”
Trần Minh Sinh ừ một tiếng.
Dương Chiêu buông tay ra, kéo anh đi. Trần Minh Sinh chống nạng bị cô kéo đến bên cạnh xe.
“Mở cửa.” Dương Chiêu dứt khoát.
Trần Minh Sinh như hiểu được ý của Dương Chiêu, ánh mắt của anh trở nên thâm trầm.
“Bây giờ không được…” Giọng anh bình tĩnh, cố gắng kìm nén *** bản thân: “Bây giờ em đang ăn cơm tất niên. Dương Chiêu, ngày mai anh mới đi, trước mắt em —”
“Mở ra!” Dương Chiêu bỗng quát lên.
Trần Minh Sinh im lặng, ngoan ngoãn mở cửa xe.
Dương Chiêu đỡ Trần Minh Sinh ngồi vào ghế sau.
Trần Minh Sinh chưa kịp rút cây nạng vào, Dương Chiêu đã nhoài người lên cởi thắt lưng của anh.
Cửa xe vừa đóng, Dương Chiêu đã cởi xong thắt lưng.
Trần Minh Sinh cũng không kìm chế được, anh tự *** khoác. Anh vẫn ăn mặc phong phanh như trước, bên dưới chiếc áo khoác đen là áo sơmi. Dương Chiêu rút áo sơmi dưới thắt lưng của anh ra, vô tình để hở ra vùng bụng tráng kiện. Cô không kìm lòng được đưa tay vuốt ve, bụng của anh rắn chắc đầy sức sống, càng xuống dưới càng hiện rõ vùng lông thô ráp.
Cô nhìn thấy chiếc áo lót màu đen dưới chiếc áo sơmi bị cởi tung.
Động tác Dương Chiêu hơi dừng lại.
Có lẽ, mỗi đoạn cảm tình, mỗi khoảng thời gian, hoặc mỗi câu chuyện nhỏ ngày xưa đều có thể khắc ghi dấu ấn lên một vật nào đó. Tựa như chiếc váy dài của cô hay như chiếc áo lót màu đen của anh.
Giống như núi phía Nam, tuyết phương Bắc, những *** họ hút, hoặc giống bức tranh ảm đạm kia.
Cảm giác kia thật nhẹ nhàng lại hơi nhột nhạt khiến cả người Trần Minh Sinh run lên. Anh nghiêng người, dành ra một khoảng rộng. Dương Chiêu hiểu ý anh, nhẹ nhàng thả người nằm trên ghế.
Dương Chiêu gập chân để Trần Minh Sinh ép xuống. Thân hình Trần Minh Sinh cao lớn mà nơi đây lại chật hẹp thật khó xoay trở, đã thế lại còn khiếm khuyết một chân, khiến anh càng dán chặt người trên ghế, áp thật sát lên người Dương Chiêu.
Chân trái anh co lại, đạp trên cánh cửa đóng chặt.
Trong chiếc xe chật hẹp, bọn họ gần như biến thành một. Trần Minh Sinh bám tay vào bên cạnh, thì thầm hỏi cô: “Đè em có nặng không?”
Dương Chiêu không nói gì, ra sức lắc đầu. Một tay cô kéo *** Trần Minh Sinh xuống, vật đàn ông tráng kiện bên trong lập tức ngẩng cao đầu. Dương Chiêu ngước mặt lên, tay *** vật ấy, hai chân quấn chặt thân thể Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh bị cô vuốt ve như vậy, cơ bắp cả người căng lên, anh chống khuỷu tay bên tai Dương Chiêu, cực lực kìm nén: “… Được ư? Lúc này có thể ư?”
Dương Chiêu không trả lời, ngón trỏ của cô đặt lên *** kia, đầu ngón tay khẽ cong lên, lần theo làn da mềm mại hơi nhăn nheo từ đầu đến cuối, vì động tác không hề báo trước này mà nơi ấy như co rút lại.
Trần Minh Sinh khẽ rên một tiếng, cắn răng nhấc váy Dương Chiêu lên. Dưới lớp váy là đôi chân trắng muốt, thon dài. Vì không phải chạy xe mà chỉ ở trong nhà, nên thời tiết giá lạnh cũng không ảnh hưởng gì đến việc Dương Chiêu ăn mặc phong phanh.
Phía trước chiếc váy liền của Dương Chiêu có nút thắt, Trần Minh Sinh đưa tay cởi nút nhưng cởi một hồi vẫn không ra.
Dương Chiêu như đang cố ý trêu chọc, hoàn toàn không có ý giúp đỡ.
Cô nhìn bàn tay ấy — đó thực sự là bàn tay của một người đàn ông, bàn tay rộng, ngón tay dài, đốt ngón tay cứng cáp. Cô lại giương mắt, liền thấy Trần Minh Sinh đang nhìn mình.
Ánh mắt của anh mang theo *** đậm đặc, lại mang theo sự chịu đựng không biết phải làm thế nào. Anh khàn khàn giọng: “… Không giúp anh sao?”
Dương Chiêu khiêu khích nhìn anh, lạnh lùng nói cũng đầy khiêu khích: “Anh thích thì tự cởi đi.”
Trần Minh Sinh bất đắc dĩ, anh cúi đầu, dùng răng cắn nút áo cô. *** Dương Chiêu bị anh khẽ khàng ***ng chạm có cảm giác nhồn nhột, cô không nhịn được liền bật cười.
Nút được cởi xong, khuôn *** trắng mịn của Dương Chiêu hiện ra, cô mặc nội y màu xanh sẫm tựa như ngọc cổ càng làm tôn thêm khuôn *** trắng nõn, mịn màng của cô.
Trần Minh Sinh đổi tư thế, “Anh vào nhé…”
Dương Chiêu đưa tay ôm cổ anh, tựa như một lời mời.
Trần Minh Sinh tiến thẳng vào.
Bên ngoài xe, tiếng pháo vang không ngừng, Dương Chiêu nhìn pháo hoa rực rỡ màu sắc nổ tung trên bầu trời bên ngoài cửa xe qua mái tóc ngắn của Trần Minh Sinh
Trong xe chật hẹp tối tăm, hoàn toàn là một không gian khép chặt, nhưng ở một nơi nhỏ bé thế này, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh có thể buông thả tất cả, bất chấp mọi thứ.
Chân Trần Minh Sinh đạp lên cửa xe, ra ra vào vào thân thể Dương Chiêu. Anh vẫn mở to mắt, nhìn gương mặt cô. Anh thích nhìn nét mặt cô khi đang ***, anh thích nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt cô vì mỗi động tác của anh.
Dương Chiêu hoàn toàn khác xa những cô gái anh gặp trước đây, cô không giấu diếm, cũng không thèm giấu diếm. Một khi cô đã quyết định cho phép anh trở thành người điều khiển thì cô sẽ hoàn toàn buông thả bản thân.
Dương Chiêu nhấc eo, phối hợp với Trần Minh Sinh, cô ôm lấy vùng hông rắn chắc của Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh giữ chặt *** cô, mỗi lần ***ng chạm lại tạo nên những tiếng ‘kin kít’ trên lớp da thuộc bên dưới, trong không gian nhỏ hẹp này thật giống tình dược kích thích người khác.
Trần Minh Sinh nhìn vẻ mặt của cô, dưới thân càng căng cứng. Anh điên cuồng, nhẫn nại, nhưng chỉ cần cô gái đang ôm ấp trong lòng nhìn anh, cũng sẽ khiến anh nảy S*** d*** vọng đầy khoái cảm.
Anh không thể nào hình dung cảm giác này, vừa lạnh lùng vừa cuồng nhiệt đầy mâu thuẫn, vừa lạnh nhạt lại nồng đậm hòa cùng nhau. Đó là một sự khiêu khích, một ánh mắt tràn đầy dự báo.
Trần Minh Sinh chống người ra vào, mồ hôi đầm đìa. Vì động tác của anh khiến chiếc xe lắc lư. Dương Chiêu đưa tay kéo quần Trần Minh Sinh xuống một chút, giọng Trần Minh Sinh rất nặng nề.
“Em muốn sờ nó sao…”
Anh khẽ nhích người ra ngoài, muốn đưa bên phải ra một chút, nhưng *** anh vẫn còn trong thân thể Dương Chiêu, hơn nữa nơi này rất chật, anh thử vài lần vẫn không thể làm được.
“Không cần đâu.” Dương Chiêu nói, cô ôm Trần Minh Sinh. Vai Trần Minh Sinh rất rộng, hoàn toàn bao bọc lấy cô.
“Anh đến đi…” Dương Chiêu nói, “Đừng làm gì khác, chỉ cần anh đến thôi.”
Trần Minh Sinh cúi đầu hôn cô, ôm cô thật chặt. Anh nghiêng mặt, cắn nhẹ vành tai Dương Chiêu. Bờ môi ẩm ướt cùng tiếng cắn *** khiến cho Dương Chiêu rụt cổ lại, khẽ ***.
Trần Minh Sinh chạm mạnh vài cái, chính bản thân anh cũng rên lên.
Ngay lúc thân thể Trần Minh Sinh co rút thật nhanh, nghênh đón thời điểm thăng hoa, di động Dương Chiêu bỗng nhiên vang lên.
Trần Minh Sinh lập tức dừng lại, điện thoại lại vang lên mấy tiếng nữa. Trần Minh Sinh cố nén ***, mặt đỏ gay, mắt cũng đầy tơ máu. Trán nổi gân xanh, anh cắn răng, giọng như vỡ tan.
“… Nghe đi!”
Dương Chiêu bĩu môi, đưa qua đưa lại di động trước mặt Trần Minh Sinh, di động vẫn tiếp tục rung.
Trần Minh Sinh dùng sức hất đầu: “… Mau nghe đi!”
Dương Chiêu không chọc anh nữa, cô cầm điện thoại, lấy lại giọng bình tĩnh.
“A lô?”
Người gọi là mẹ Dương Chiêu, bà hỏi Dương Chiêu: “Tiểu Chiêu, con không ở nhà ư? Mẹ tìm con nãy giờ mà không thấy.”
Dương Chiêu nói: “Dạ, con vừa ra ngoài mua vài thứ.”
Bà Dương lại hỏi: “Sao không nói mẹ một tiếng, con muốn mua gì?”
Dương Chiêu: “Con đi siêu thị, sẽ về nhanh thôi mà.”
Lúc Dương Chiêu nghe điện thoại, ánh mắt cô vẫn nhìn ánh mắt nhẫn nại của Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh cũng nhìn cô. Đột nhiên, ánh mắt của anh có chút thay đổi, giống như mang theo ý trêu chọc.
Lúc Dương Chiêu đang định nói tiếp, Trần Minh Sinh bất chợt nhẹ nhàng ra vào.
Dương Chiêu phát ra một âm thanh lạ, cô vội che miệng mình.
Bà Dương cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tiểu Chiêu?”
Dương Chiêu trừng mắt nhìn Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh khẽ hếch mặt nhìn, đáp lại cô.
Dương Chiêu im lặng mỉm cười, trả lời điện thoại: “Con sẽ về nhanh thôi, mẹ đừng chờ.”
Bà Dương nói: “Được, vậy con mau về nhé.”
“Dạ.”
Ngắt điện thoại, Dương Chiêu ôm cổ Trần Minh Sinh, nhấc người lên. Cô dán sát bên tai Trần Minh Sinh, khẽ mắng: “Trần Minh Sinh, anh lưu manh quá…”
Trần Minh Sinh hỏi: “Thật không?”
Sau đỉnh cao điên cuồng, Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ôm chặt lấy nhau.
Dương Chiêu hơi mất sức, cô dán người lên *** Trần Minh Sinh, “Em phải về.”
Trần Minh Sinh: “Ừm.”
Dương Chiêu hỏi: “Anh đi đâu?”
Trần Minh Sinh trả lời: “Anh ở bên ngoài chờ em.”
Dương Chiêu vuốt ve gáy anh, lòng cô khẽ đau nhói.
Cô rất muốn đưa anh vào nhà, muốn nhân dịp cả nhà họp mặt, giới thiệu anh với mọi người.
Nhưng cô biết không được.
Nếu cô thật sự làm như vậy, căn nhà tràn ngập tiếng cười kia sẽ lập tức im bặt, tất cả mọi người đều sẽ nhìn anh đầy kỳ lạ và khó hiểu.
Cô không thể chịu nổi cảm giác đó.
Dương Chiêu mặc quần áo xong, rút trong túi áo khoác một chùm chìa khóa, đặt vào tay Trần Minh Sinh.
“Về nhà chờ em.” Cô nói.
Trần Minh Sinh cầm chùm chìa khóa, “Không cần đâu, anh chờ ở đây —”
“Về nhà chờ em.” Dương Chiêu dứt khoát, “Mật mã cửa ra vào là 9231, mật mã cửa nhà là 4763.”
“4763?” Trần Minh Sinh nghe thấy dãy số này, cười cười đầy sâu xa.
J4763
Bước ngoặt chuyển tiếp để bọn họ quen biết nhau, biển số xe của anh.
Dương Chiêu nhoài người hôn lên khóe môi anh, nhẹ nhàng nói: “Về nhà chờ em.”
Nhà, về nhà.
Về nhà chờ em.
Một người đàn ông như Trần Minh Sinh nhưng suýt chút nữa đỏ khóe mắt vì câu nói đơn giản này.
Pháo hoa và tuyết, tung bay theo gió.
Giao thừa đến rồi.
Năm mới đến rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc