Hello Cô Ma Nữ - Chương 12

Tác giả: Mộc Thất

Tô Tử Tiêu là một phụ nữ mạnh mẽ. Gia phong nghiêm cẩn, cuộc sống tương đối sung túc khiến cô có dũng khí nghỉ học vào năm thứ hai đại học, cũng bởi vì giận dỗi chuyện tình một đêm khiến cô mang thai. Cô không để ý mọi người phản đối mà kiên quyết sinh đứa bé ra, cho dù ngay cả tên cha ruột của đứa bé là gì cũng không biết. Cô dùng tuổi trẻ gây dựng sự nghiệp cho mình, không muốn dựa vào đàn ông, càng không muốn phụ thuộc vào đàn ông.
Theo như lời cô ấy thì—— tôi hiện tại có xe, có nghề nghiệp, có con, còn muốn đàn ông làm gì?
Vì vậy, một Tô Tử Tiêu như thế có thể đe dọa Phương Á Hi ngay tại ngoài đường phố, cũng có thể ôm đứa bé ba tuổi đứng trước cửa căn hộ số 3 tòa nhà B2 đường Vô Thường, chủ nhà là Tống Gia Diễn.
“Này, có thể cho tôi vào thắp nén hương được không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Gia Diễn nhìn thấy Tô Tử Tiêu ở khoảng cách gần như thế này. Lần đầu tiên chỉ là một hình bóng, còn lần thứ hai thì lại chỉ là một gò má không rõ.
Tô Tử Tiêu là một mỹ nữ Giang Nam thanh tú tháo vát, nhưng tính khí tuyệt đối khí phách ngang ngược.
Tống Gia Diễn cứ đứng ngây người ở trước cửa như vậy, tay vẫn còn nắm chốt cửa. Mãi đến khi Đinh Đinh bay tới chọc vào lưng anh thì anh mới lắp bắp nói: “Thắp…thắp hương?”
“Bên trong có thứ tôi cần làm mà anh chỉ cần cho tôi đi vào trong, đứng trước cửa sổ trong phòng khách là được.” Tô Tử Tiêu giơ lên một túi nilon, một chân bước qua ngưỡng cửa, còn đứa bé giao cho Tống Gia Diễn, “Anh Tống, phiền anh trông con tôi một lát. Tôi chỉ vào thắp nén hương cho một người bạn một lát thôi. Sẽ rất nhanh!”
“Không… Không phải… Tôi….” Tống Gia Diễn luống cuống tay chân ôm lấy bé con, vừa quay đầu thì thấy Tô Tử Tiêu đang kinh ngạc chỉ vào bài vị trong hộc tủ.
“Anh biết Đường Đinh?!”
Tống Gia Diễn thận trọng ngồi đối diện Tô Tử Tiêu, Đinh Đinh ghé vào bên cạnh bàn trà, mắt lấp lánh nhìn cô bạn thân trong truyền thuyết.
“Anh nói anh tên là Tống Gia Diễn, từ thành phố C tới?”
Tống Gia Diễn gật đầu, bộ dáng giống như là gặp mẹ vợ, ho nhẹ một tiếng, anh nói: “Tôi và Đinh Đinh quen biết trong một trường hợp tương đối đặc biệt, chúng tôi….”
“Không phải là ở trong quán rượu chứ?” Tô Tử Tiêu chen vào, đáy mắt hiện lục phát sáng: “Đường Đinh Đinh cuối cùng khi còn sống cũng làm đúng được một việc, cho Nhi*p Phàn đội mũ xanh. Rất tốt!!!!!”
Tống Gia Diễn trợn mắt, vội xua tay: “Cô hiểu lầm…hiểu lầm rồi. Chúng tôi không có… Chúng tôi là quan hệ bạn bè bình thường…”
“…” Im lặng vài giây, Tô Tử Tiêu sờ sờ đầu gối, thở dài nói: “Bây giờ còn nói những thứ này làm gì nữa chứ, người đã không còn…”
Tô Tử Tiêu thắp hương trước bài vị Đường Đinh, sau đó cô nhận con mình từ trong иgự¢ Tống Gia Diễn rồi nói: “Đường Đinh trước khi ૮ɦếƭ có gọi điện cho tôi. Khi đó chúng tôi đang ở nước ngoài. Lúc trở vềcũng chỉ có thể nhìn thi hài cậu ấy lần cuối.”
Tống Gia Diễn cả kinh: “Cô nói cái gì?”
“Cậu ấy khi đó chắc hẳn uống rất nhiều rượu, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó không rõ lắm. Tôi chỉ nhớ cậu ấy nói Nhi*p Phàn và Phương Á Hi ở bên nhau, Phương Á Hi còn mang thai, nói trong lòng cậu ấy rất khó chịu. Tôi mới nghĩ để cho cậu ấy uống say cũng tốt, thời gian đau khổ sẽ ngắn hơn một chút, ai ngờ cậu ấy ૮ɦếƭ như vậy….”
“Tôi hiểu Đường Đinh rất rõ, chỉ một chút cảm mạo thôi cũng sẽ đi bệnh viện hỏi bác sĩ tùm lum, người sợ ૮ɦếƭ như vậy làm sao có thể nghĩ đến tự tử chứ? Ai biết được có phải người nào thừa lúc cậu ấy uống say rồi đẩy cậu ấy xuống hay không? Còn con tiện nhân Phương Á Hi kia, cô ta nhớ thương Nhi*p Phàn cũng không phải là ngày một ngày hai. Tôi đã bao nhiêu lần cả ngoài mặt hay ngấm ngầm cảnh báo Đường Đinh, nhưng đồ ngốc kia vẫn cứ không nghe!”
“Cảnh sát lại khẳng định cái ૮ɦếƭ của Đường Đinh không có liên quan gì đến bọn họ, tôi còn biết nói thế nào. Thời gian trước bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cũng không nghĩ đi tìm Phương Á Hi nói chuyện. Giờ thì tốt rồi, mọi chuyện cũng đã thu xếp được ổn thỏa. Đường Đinh Đinh có anh mỗi ngày hương khói cho nó, tôi thì sẽ nhận trách nhiệm đi bôi xấu Phương Á Hi và Nhi*p Phàn!” Tô Tử Tiêu hưng phấn siết tay lại, dáng vẻ không đạt được mục đích đến ૮ɦếƭ cũng không bỏ qua.
“Cô…cô bình tình một chút.” Tống Gia Diễn đầu đầy vạch đen: “Nhi*p Phàn dù sao cũng là luật sư….”
“Anh ta? Tôi không sợ. Chuyện của anh ta và Đường Đinh không nói cho ông bên nhà biết là đã nể mặt anh ta lắm rồi. Nếu anh ta có gan tố cáo tôi, đến lúc đó nhìn xem ai mới là người thân bại danh liệt!”
Đinh Đinh ôm cổ Tống Gia Diễn, nghe lời Tô Tử Tiêu nói, cô vẫn cho là trên thế giới này ngoài anh ra sẽ không còn ai để ý đến mình nữa, không ngờ vẫn còn có cô ấy. Mặc dù cô không nhớ, trong suy nghĩ cũng chưa từng gặp qua cô ấy, thế nhưng Đinh Đinh lại không tự chủ muốn thân thiết với cô ấy, muốn nói chuyện với cô ấy.
Muốn biết số điện thoại của Tô Tử Tiêu, sau khi nhìn cô ôm con gái đi về, Đinh Đinh mới rối rắm nhìn Tống Gia Diễn nói: “Tống Tống, thì ra Phương Á Hi đã có thai ? Vậy con của cô ta không phải bây giờ cũng được một tuổi rồi sao?”
“Em xác định cô ta hiện tại có con?” Tống Gia Diễn nhớ lại cảnh tượng gặp mặt Phương Á Hi trước kia: “Anh luôn cảm thấy chuyện cô ta có thai chỉ là giả, có lẽ là muốn kích động em chia tay, nói không chừng Nhi*p Phàn cũng không biết gì.”
Đinh Đinh phồng mặt lên, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cô ta gạt em chuyện mình mang thai, sau đó em đau lòng mà uống rất nhiều rượu, rồi ૮ɦếƭ?!”
“Em mói chuyện có cần lược bỏ nhiều như vậy không? Giữa ‘Uống rất nhiều rượu’ cùng ‘Đã ૮ɦếƭ’ còn rất nhiều sự việc xảy ra? Đừng nói với anh là em uống rượu đến ૮ɦếƭ, cái ૮ɦếƭ này cũng thật gượng ép!”
Đinh Đinh ủ rũ: “Tống Tống, nếu như em ૮ɦếƭ như vậy, anh cũng không thể ghét bỏ em!”
Từ khi phát hiện Tống Gia Diễn ở trong căn hộ của Đường Đinh khi còn sống, lại quen biết Đường Đinh, Tô Tử Tiêu thường xuyên đến, mặc dù chữ ‘thường’ này có vẻ hơi xa.
Một buổi chiều mát mẻ, Tông Gia Diễn đang che mặt chơi đùa cùng cô bé Tô Manh, anh không tài nào nghĩ ra việc giống như mẹ thì tính cách dưỡng thành như thế nào. Chẳng lẽ cô ấy không biết tên bố đứa bé?
Đinh Đinh dựa vào vai Tống Gia Diễn, nhìn Tô Manh nhất thời rầu rĩ một phen, “Tống Tống, em cũng muốn có con.”
Vừa đúng lúc Tô Tử Tiêu cầm điện thoại ra ban công nói chuyện, thấy người đi ra xa, Tống Gia Diễn mới giật mình quay đầu lại, thấp giọng quát: “Mẹ nhà người ta cũng đang ở đây! Không được đòi những cái không có. Tô Manh lại đáng yêu thế này cũng không thể đem biến thành ma đươc đâu!”
Đinh Đinh sửng sốt một chút, nhìn lại Tống Gia Diễn cau mày, lại nhìn đến biểu tình bình tĩnh của Tô Manh, mới phát hiện lời của cô bị hiểu lầm, “Tống Tống, em không phải là….”
Giải thích còn chưa xong, ngoài ban công chợt truyền đến một trận sư tử rống.
“Nhi*p Phàn anh bị tiểu tam mê mẩn đến tâm thần phân liệt rồi hả?!! Bà đây muốn chỉnh cô ta thì làm sao? Người phụ nữ của anh? Người phụ nữ của anh thì làm thế nào? Trước đây, lúc cô ta ăn Hi*p Đinh Đinh, anh có đứng ra bảo vệ cô ấy sao?”
“Nói tôi không đứng đắn? Không phải Phương Á Hi nói cô ta mang thai sao? Đứa bé đâu? Chẳng lẽ gặp báo ứng rồi?”
“Anh không biết?!! Anh bảo tôi nói láo?!! Tôi thèm vào. Nói anh bị phân liệt đúng là không sai. Tôi có nói nữa cũng chẳng ích lợi gì. Đinh Đinh trước khi ૮ɦếƭ gọi điện cho tôi nói Phương Á Hi mang thai… Không thể? Không thể em gái anh! Con mẹ nó, anh tự mình đi mà hỏi rõ, hỏi cô ta nói gì trước mặt Đường Đinh! Tôi còn cho là anh biết chứ, thì ra anh là một thằng ngu ngốc, cái gì cũng không biết.”
“… Bị phụ nữ trêu đùa cũng đáng. Đáng đời! Đinh Đinh tốt như vậy không biết trân trọng, hết lần này tới lần khác muốn ở bên cạnh con tiện nhân kia! Con mẹ nó, sau này đừng có mà lấy lý do này gọi điện cho tôi nữa, coi chừng tôi nói tất cả mọi chuyện cho bố anh biết. Muốn cho anh mặt mũi còn không biết xấu hổ.”
Tống Gia Diễn cùng Đinh Đinh ngồi dưới đất, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Tô Tử Tiêu hiên ngang từ ban công đi đến.
Cô gái này quả nhiên là dùng để cúng bái mà.
Thời gian gần đây tâm trạng Phương Á Hi rất bực bội. Công việc không được thuận lợi, dường như có người ở sau lưng ngấm ngầm hãm hại cô ta, biết rõ chắc chắn đây là trò quỷ của Tô Tử Tiêu nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được bằng chứng chứng minh. Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Nhi*p Phàn khoảng hơn một tiếng, anh lại nổi giận đùng đùng đứng trước cửa nhà cô.
“Phương Á Hi, tôi muốn cô thành thật nói cho tôi biết, ngày Đường Đinh qua đời có phải cô đã tớ tìm cô ấy không?”
“Anh nói gì?” Phương Á Hi kinh ngạc lùi về phía sau một bước: “Ai…ai nói cho anh là ngày đó em đi tìm cô ấy?”
“Là Tô Tử Tiêu! Cô ấy nói ngay đó Đường Đinh có gọi điện choc ho cô ấy, cô ấy còn nói cô mang thai!” Nhi*p Phàn chợt bắt lấy cánh tay Phương Á Hi rồi siết chặt, nhìn về phía bụng cô ta rồi lại nhìn đến vẻ mặt kinh hoảng kia: “Cô nói dối Đường Đinh là cô mang thai con của tôi phải không? Nói dối là chúng ra sẽ kết hôn? Thậm chí cô còn lừa gạt cô ấy đi nhảy lầu tự sát?”
“Em không có, em không có!!” Mặt Phương Á Hi trắng bệch, ra sức lắc đầu: “Tô… Tô Tử Tiêu nói láo, cô ta nói láo! Cô ta…cô ta muốn hãm hại em….”
“Tại sao cô ấy phải nói láo? Tại sao cô ấy phải hãm hại cô? Làm như vậy đối với cô ấy có ích lợi gì?”
Ích lợi của Tô Tử Tiêu không phải đã quá rõ rồi sao? Mục đích của cô ta đã được thực hiện. Cô ta chỉ mong sao anh rời khỏi em, mong sao em trở thành chuột chạy qua đường, chỉ mong sao em ૮ɦếƭ đi chôn theo Đường Đinh… Bây giờ anh ở đây chất vấn em, giận em, chỉ vì trước khi Đường Đinh ૮ɦếƭ em đến tìm cô ta. Còn khẳng định cái ૮ɦếƭ của cô ta là do em gây ra? Nếu như Đường Đinh quan trọng với anh như vậy thì tại sao lúc trước còn muốn bên cạnh em? Đừng nên đổ hết tội lỗi lên người phụ nữ, đàn ông không qua nổi mê hoặc hoặc bị kích thích hoàn toàn không có tư cách chỉ trích như vậy!
Phương Á Hi hất tay của Nhi*p Phàn ra, nở nụ cưởi tự giễu, “Đúng vậy! Tô Tử Tiêu nói đúng, anh nói cũng không sai. Đêm hôm Đường Đinh ૮ɦếƭ, em thực sự có đi tìm cô ta. Em nói với cô ta rằng em và anh đã lên giường với nhau; em có thai và chúng ta phải kết hôn… Thế nhưng, Đường Đinh tuyệt đối không phải là do em đẩy xuống. Lúc em đi cô ta vẫn còn sống. Nếu cô ta vì những lời này mà nghĩ quẩn trong lòng muốn tự sát thì cũng chỉ có thể trách khả năng chịu đựng của cô ta quá kém.”
“Nhi*p Phàn, anh đừng quên rằng, bên pháp y giám định thời gian tử vong là lúc hai chúng ta đang ngồi ở quán bar. Em cũng không thể phân thân để đi Gi*t người.”
“Cô…cô cần gì chứ?” Nhi*p Phàn nóng nảy vò vò tóc: “Tôi đã từng cản cô đi tìm Đường Đinh nói ra chuyện của hai chúng ta. Cô ấy nguyện ý chia tay, còn tỏ ý chúc mừng. Cô vì sao còn đi tìm cô ấy nói những lời đó, cô nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”
“Em cho rằng cô ấy cùng lắm thì sẽ rời khỏi thành phố A. Ai biết được cô ta sẽ tự tử…” Phương Á Hi chậm rãi nói.
“Á Hi!” Nhi*p Phàn thở thật sâu, nói: “Anh nghĩ chúng ta phải xa nhau một thời gian. Anh muốn suy nghĩ thật kỹ…”
Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khuôn mặt Nhi*p Phàn dần biến mất sau cánh cửa, Phương Á Hi dựa vào vách tường bỗng chốc ngồi bệt trên sàn nhà.
Bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ mà lòng cô lại như tro tàn, tay chân lạnh buốt.
Chuyện sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra, những chuyện cô làm đều hóa thành tro bụi, cái gì cũng uổng phí.
Tống Gia Diễn vừa mới tiễn mẹ con Tô Tử Tiêu ra khỏi cửa thì nhận được một cú điện thoại từ một người khiến anh rất ngạc nhiên. Anh cho rằng cả đời này cũng sẽ không nói chuyện với Nhi*p Phàn nữa chứ.
“Luật sư Nhi*p, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Tôi chỉ muốn báo cho anh biết một chút…Trước khi Đường Đinh ૮ɦếƭ, Á Hi có đến tìm cô ấy, nói một số lời bịa đặt không nên nó…Nhưng xin anh đừng nghĩ là cô ấy đã đẩy Đường Đinh xuống. Mặc dù có thể sau khi nghe xong mới…”
Tống Gia Diễn yên lặng, sau khi nghe xong lại cười: “Luật sư Nhi*p, anh cũng quá buồn cười rồi. Nói cho cùng cũng là luật sư, anh không biết xúi người khác tự tử là phạm pháp sao? Pháp luật tuy không có quy định rõ ràng, nhưng chỉ cần có chứng cứu, hoàn toàn có thể tố cáo Phương Á Hi cố ý Gi*t người.”
“Cô ấy đã biết sai rồi!”
“Một câu biết sai là có thể cứu được một mạng người? Vậy lời của cô ta cũng thật quý báu!”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Tống Gia Diễn đưa mắt sang nhìn Đinh Đinh đang bay ở một bên, chạm lên gò má cô, ánh mắt ấm áp: “Tôi muốn Phương Á Hi đứng trước mộ phần của Đường Đinh trực tiếp xin lỗi, tự mình thú nhận lỗi lầm…”
“Nhi*p Phàn, có thể anh là người rất có trách nhiệm, nhưng mà anh đã chọn sai người yêu rồi.”
Thời gian ước hẹn là ba ngày sau. Đó là một ngày trời đầy mây, những đám mây nặng nề như muốn sập xuống, trên thềm đá trong khu mộ gần đường Vô Thường, từng chiếc lá vàng khô rơi xuống.
Thì ra đã vào cuối thu.
Tống Gia Diễn mặc một bộ âu phục màu đậm, áo sơ mi mở hai ba cúc, không đeo caravat, rất có phong thái côn đồ thanh tao. Đinh Đinh cũng đổi một bộ đồ mới, sửa sang lại vẻ ngoài lôi thôi của mình ngày trước – theo như cách nói của Tống Gia Diễn.
“Tốt xấu gì cũng là người gián tiếp hại em ૮ɦếƭ tới cúng tê. Dù sao cũng phải ăn mặc cho đẹp một chút, cho dù bọn họ không thể nhìn thấy.”
Tô Tử Tiêu ôm Tô Manh cũng đứng cạnh Tống Gia Diễn, trên mặt đều là nụ cười ý vị sâu xa. Trong tầm mắt thấy được bóng dáng một chiếc xe quen thuộc, vỗ vỗ vai Tống Gia Diễn, thở dài nói: “Anh làm tốt lắm! Đáng tin hơn Nhi*p Phàn kia nhiều!”
Có hai người từ trên xe xuống, Phương Á Hi đeo kính mát đi theo phía sau Nhi*p Phàn, bầu không khí giữa hai bên cũng không phải là hòa hợp như vậy.
Dừng chân trước bia mộ Đinh Đinh, Phương Á Hi tháo kính mát xuống, khuôn mặt xinh đẹp cho dù có trang điểm giỏi cỡ nào cũng khó có thể che được vẻ tiều tụy, tái nhợt.
Cô ta đứng lặng người như vậy, nhìn vào tấm hình đen trắng Đinh Đinh đang cười rất tươi, không nói được một câu. Trước đây, bọn họ đã từng là chị em, đã từng là bạn bè thân thiết không có chuyện gì mà không nói cho nhau, nhưng cuối cùng cái ૮ɦếƭ của cô ấy cũng là do cô hại. Một khi đoạn tình cảm trong sáng liên quan đến tình yêu, ham muốn cá nhân, lợi ích thì liền biến thành không còn trong sáng, đáng tin cậy được nữa.
“Đường Đinh, xin lỗi….”
Trước đây tôi đoạt tất cả mọi thứ của cô, giờ đây cũng đã mất đi tất cả. Hôm nay thiếu nợ cô, cũng chỉ còn lại cái mạng.
Kỳ thực Đường Đinh không hề quan sát kỹ Phương Á Hi, giờ nhìn cô ta đứng trước mộ phần của mình, có chút xúc động. Cô là một con ma mất đi ký ức, lúc trước cũng căm ghét cô ta. Khi nghe thấy cô ta nói lời xin lỗi, tất cả đều biến mất, vướng mắc tích tụ bấy lâu cũng đều không thấy. Nếu như cô ta nói có nỗi khổ, cô sẽ tin.
Đinh Đinh ôm chầm lấy cổ Tống Gia Diễn, tựa vào vai anh, hưởng thụ giờ khắc dịu dàng duy nhất này. Chậm rãi nhắm mắt lại, lại chợt cảm thấy từng cơn choáng váng, dường như có một cơn lốc xoáy đang đánh thẳng về phía cô, đủ loại hình ảnh lóe sáng nhồi nhét vào trong đầu, xa lạ mà lại quen thuộc.
Đây là ký ức thuộc về cô, cô vốn đã mất đi ký ức.
“Tống Tống, rốt cuộc em đã biết mình ૮ɦếƭ như thế nào rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc