Hello Cô Ma Nữ - Chương 06

Tác giả: Mộc Thất

Một việc tốt đẹp nhất trong cuộc sống là vì mình mà trên mặt người nào đó luôn tràn đầy nụ cười.
Mặt trời chiều ngả về tây, mọi nhà bắt đầu sáng đèn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh “sàn sạt”. Trong nhà rộng 65m2 trống rỗng tràn ngập mùi hương củ cải trắng nấu sườn, Tống Gia Diễn duỗi thân mình dựa vào vách tường phòng bếp, Đinh Đinh cầm thìa nếm mùi vị, bọt khí trong nồi nổi lên.
Buông thìa xuống, Đinh Đinh liếc mắt nhìn Tống Tống đang dựa vào tường cách đó không xa, cô cong khóe miệng cười rộ lên, đôi mắt cong cong rất là đáng yêu: “Tống Tống, chịu khó chờ chút nữa là xong rồi, anh có muốn đến nếm thử hương vị trước không?”
Tống Gia Diễn không đáp lời, lắc đầu xoay người đi ra.
Từ khi anh tốt nghiệp đại học rồi đi làm, không biết đã bao lâu không có người nấu cơm cho anh như vậy? Hồi nhỏ, nhìn mẹ ở trong phòng bếp bận rộn, nếu không rửa tay mà ăn vụng sẽ bị cha đánh mu bàn tay. Sau khi vào đại học, hình như cũng chưa từng trải qua. Mặc dù cha mẹ anh không đáng tin, nhưng những thứ anh nên có cũng chưa từng thiếu.
Vì sao vừa mới nhìn thấy cảnh tượng ấy sẽ làm anh cảm thấy ấm áp và lưu luyến?
Đinh Đinh tên thật là Đường Đinh, không hiểu sao anh không thể nào tin cô tự sát, mà nghe từ lời bác gái chủ nhà, cô hẳn là một người thuê ở đây, cô không nói đến cha mẹ cô, bạn bè cô. Tự sát thì cũng phải có lý do, không có khả năng vô duyên vô cớ nhảy lầu để chơi?
“Tống Tống, được rồi đó, mau tới ăn cơm!” Đinh Đinh nhảy nhót bay tới phòng khách, nhìn thấy Tống Gia Diễn nhíu mày, dáng vẻ như có thâm thù đại hận cực kỳ khổ sở, cô ngạc nhiên: “Tống Tống, anh làm sao vậy? Không vui sao?”
Tống Gia Diễn ngẩng đầu, chần chờ vài giây vẫn quyết định nói ra: “Đinh Đinh, tên thật của cô là Đường Đinh……”
“Đường…Đường Đinh? Tôi họ Đường?”
“Đúng vậy! Tôi có gọi điện thoại cho người chủ nhà trước để hỏi. Bác ấy có kể một chút về chuyện của cô. Cô là nhảy lầu tự sát ૮ɦếƭ ở nơi này.”
“Tự sát?” Đinh Đinh chợt ngẩn ra, lập tức trừng mắt, kéo tóc mình, rõ ràng khó chấp nhận: “Vì sao tôi muốn tự sát? Tôi sẽ không tự sát đâu. Cái gì tôi cũng không nhớ được. Tống Tống, cái gì tôi cũng nhớ được, làm sao bây giờ.”
“Tôi nghĩ mình có thể là qua đường cái không cẩn thận bị xe đâm ૮ɦếƭ, bị chậu hoa trên lầu rơi xuống đập ૮ɦếƭ, bị người ςướק của không thành Gi*t ૮ɦếƭ…Vậy mà…, nhưng mà, cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới sẽ là tự sát?!”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Tống Gia Diễn đưa tay ra muốn an ủi cô, nhưng lại bị xuyên qua: “Tôi… Để tôi giúp cô tìm hiểu…Đúng, tôi sẽ giúp cô tìm hiểu, tra ra nguyên nhân cô tự sát!”
“Giúp tôi tìm hiểu? Anh định giúp như thế nào?”
“Cục cảnh sát nhất định sẽ có ghi lại, ngày mai tôi sẽ đến hỏi giúp cô.” Nếu cảnh sát có tham gia như vậy sẽ lập án điều tra, nhất định họ sẽ lưu lại vụ việc năm đó, nhưng có thể xem được hay không thì thật đúng là một vấn đề, dù sao anh không phải là người trong ngành cảnh sát.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi vẫn còn đang dán ở trên giường ngủ thì Tống Gia Diễn đã bị Đinh Đinh ngồi xổm ở đầu giường luôn luôn lẩm bẩm để gọi anh dậy, sau đó bị buộc đi đánh răng rửa mặt, buộc ra khỏi nhà, buộc đi cục cảnh sát. Đêm qua, anh đã tra qua ở trên mạng, cục cảnh sát phụ trách vùng này ở ngay trên đường Mặc Trì, đi bằng xe buýt điểm xe đường Vô Thường cách khoảng sáu điểm là đến nơi.
Nâng tay xem đồng hồ trên màn hình hiển thị 8h15’, người nào đó đã lâu không ra khỏi nhà sớm nên lờ mờ dựa vào biển quảng cáo bên cạnh điểm dừng xe buýt, dáng vẻ thiếu ngủ trầm trọng.
“Tống Tống…Tống Tống, đi hỏi cục cảnh sát có thể biết nguyên nhân tôi tự sát sao?” Đinh Đinh rối rắm bay xung quanh Tống Gia Diễn.
Tống Gia Diễn thở dài, những lời này cô ấy đã hỏi qua không dưới trăm lần. Rốt cuộc không hiểu sao anh lại nghĩ gì mà đáp ứng giúp cô tìm hiểu cơ chứ? Bây giờ anh hối hận có được không? Được rồi, nếu anh đổi ý nhất định Đinh Đinh sẽ thực hiện câu nguyền rủa quen thuộc “Ta thành ma cũng không tha cho ngươi”.
Lấy di động ở trong túi ra, đi đến mục viết tin nhắn mới, ngón tay Tống Gia Diễn lướt nhanh ấn phím trên màn hình. Đinh Đinh tò mò bay đến xem, trên màn hình viết: “Không nhất thiết phải biết, bởi vì có khả năng cảnh sát sẽ không cho xem thông tin.”
Đinh Đinh hoảng sợ: “Cái kia, cái kia phải làm sao bây giờ?”
“Không biết*! Đến lúc đó rồi tính!”
*Nguyên văn là “rau trộn”: đại ý là không biết làm như thế nào.
Trước cửa cục cảnh sát có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, thỉnh thoảng đi qua vài vị đồng chí mặc cảnh phục, Tống Gia Diễn này một người một ma đứng yên một chỗ, cảm thấy rất lúng túng xấu hổ. Nuốt nước miếng, người nào đó từ khi bắt đầu nhận thức chưa từng tới chỗ nghiêm túc như thế này, cuối cùng vẫn phải đi vào.
Bên trong rất yên tĩnh, đáng tiếc vừa mới bước qua cửa Tống Gia Diễn đã bị ngăn lại.
Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi trực trước cửa nói không cảm xúc: “Xin hỏi anh tới đây có việc gì?”
Tống Gia Diễn căng thẳng, ổn định lại tâm trạng rồi mới mở miệng nói: “Là thế này, tôi có một người bạn mất cách đây một năm nên muốn đến hỏi trường hợp của cô ấy.”
“Trường hợp?” Tiểu cảnh sát nở nụ cười: “Anh cũng nói cô ấy đã ૮ɦếƭ thì có thể có trường hợp gì?”
“A? Không, không phải nói như vậy. Chỉ là tôi muốn biết cô ấy ૮ɦếƭ như thế nào, tình huống lúc đó ra sao!”
“Rất xin lỗi! Những thông tin như vậy không được phép để lộ ra ngoài, anh không phải cảnh sát cũng chẳng phải luật sư biết chuyện đó để làm gì?”
“Phiền anh giúp đỡ! Cô ấy tên Đường Đinh, nghe nói là một năm trước tự sát ૮ɦếƭ…”
Trong lòng Tống Gia Diễn biết rất rõ là khó có thể lấy được tin tức anh muốn từ cục cảnh sát, nhưng anh vẫn nguyện ý đi thử một lần. Mà ngay lúc anh nói ra cái tên “Đường Đinh”, người đàn ông đi sau anh đột nhiên thoáng dừng lại, liếc nhìn anh rồi đi ra cửa. Tống Gia Diễn không phát hiện ra nhưng Đinh Đinh lại thấy được.
Đinh Đinh kéo kéo góc áo Tống Gia Diễn, ánh mắt luôn nhìn người đàn ông kia, “Tống Tống, tôi lại nhìn thấy một người làm cho tôi có cảm giác rất quen thuộc.”
Tống Gia Diễn ngẩn người, nhìn Đinh Đinh sau đó theo nhìn theo hướng tay cô chỉ thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu, cầm túi công văn trên tay. Anh cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng mà không rõ khuôn mặt anh ta, giống như người phụ nữ ở chợ đêm lần trước.
“Tống Tống, khi tôi nhìn thấy anh ta…” Đinh Đinh vẻ mặt mê man, tay phải đặt lên chỗ trái tim “Vì sao khi tôi nhìn thấy anh ta thì lại có cảm giác rất đau lòng? Nơi này giống như bị người ta xé nát, đau quá. Lại tràn ngập một chút hận…Vì sao…”
Tống Gia Diễn lo lắng nhìn Đinh Đinh lại chỉ vào người đàn ông đang đi ra xa quay đầu lại hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi anh có thể cho tôi biết người đàn ông kia là ai không?”
Viên cảnh sát trẻ nhìn theo tay anh trả lời: “À, người đó hả? Anh ấy là luật sư Nhi*p Phàn.”
Nhi*p Phàn? Luật sư? Vì sao khi Đinh Đinh nhìn thấy anh ta thì lại có loại cảm giác đó? Chẳng lẽ anh ta là người cô quen biết khi còn sống, thậm chí rất có khả năng là có quan hệ không bình thường.
Ở đồn cảnh sát không có được thông tin như ý muốn, Tống Gia Diễn chỉ có thể dắt Đinh Đinh trở về. Trên đường đi, Đinh Đinh yên lặng đến kì lạ, yên lặng căn bản không giống cô.
Đinh Đinh tự mình đi, đầu cúi xuống, cũng may cô là một con ma nếu không trên đường đi ᴆụng phải cột đèn giao thông thì cô cũng không cần sống nữa. Lấy tai nghe từ trong túi ra rồi đeo lên tai, Tống Gia Diễn cố làm ra vẻ ung dung nói: “Đinh Đinh, cô đang suy nghĩ về Nhi*p Phàn kia sao?”
“Ừ!”
Đinh Đinh thẳng thắn trả lời như vậy làm cho Tống Gia Diễn một lúc không nói nên lời, anh khẽ hắng giọng một cái: “Cái đó…Nghe giọng của cô thì chắc đó là bạn trai của cô khi còn sống?”
“Bạn trai?” Đinh Đinh dừng bước nhìn về phía Tống Gia Diễn.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Tôi…tôi không biết. Anh biết là sau khi thành ma, những chuyện trước kia tôi đều không nhớ rõ.” Tống Gia Diễn nhìn vào mắt cô không khỏi khiến cô cảm thấy sợ hãi. Theo bản năng dường như cô không muốn cho anh biết quan hệ giữa cô và Nhi*p Phàn, cô chợt bắt đầu bác bỏ thân phận của Nhi*p Phàn, có lẽ là bạn trai của cô thậm chí về sau cũng không muốn gặp lại anh ta.
Tại sao vậy chứ? Là vì Tống Gia Diễn sao?
Cô cô đơn ở trong nhà trọ đó hơn nửa năm, những khách trọ kia thì sợ cô, muốn nhanh chóng thoát khỏi cô chỉ có anh ở lại. Anh có thể thấy cô, có thể nói chuyện với cô, làm cho cô cảm thấy mình giống như là đang còn sống. Cô cam tâm tình nguyện nấu cơm cho anh, quét dọn nhà cửa, cô khát khao nhận được sự công nhận của anh, tha thiết….Có thể cùng anh tiếp tục như vậy cho dù hiểu rõ đây là một ước vọng thì cũng không cách nào thực hiện được.
Từ khi biết được nguyên nhân mình ૮ɦếƭ là do tự tử cho đến bây giờ cô đã từ từ tỉnh táo lại. Có lẽ trong chốn u minh thì quyết định mình không nên biết chân tướng sự thật, không nên cố chấp. Như vậy cô sẽ không phải gặp lại Nhi*p Phàn, sẽ không phải chịu phiền muộn.
Bỏ qua tất cả mọi buồn phiền có thể chung sống với Tống Gia Diễn như trước đây hay không?
“Tống Tống, không cần tra nữa.”
Tống Gia Diễn kinh ngạc: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Đinh Đinh hít một hơi thật sâu, nở nụ cười: “Không cần, tôi bây giờ như vậy là quá tốt rồi. Rõ ràng những cái kia có tra ra cũng không thể thay đổi được gì, có phải không?”
Tống Gia Diễn không hiểu sao sau khi đi đến đồn cảnh sát, gặp được Nhi*p Phàn, phản ứng của Đinh Đinh trước sau lại đối lập như vậy. Nếu như cô thật sự đã bình thường trở lại thì tại sao trong lòng anh lại xuất hiện khúc mắc, trong đầu toàn nghĩ về mối quan hệ giữa Đinh Đinh và Nhi*p Phàn kia? Tại sao không điều tra cho rõ lại có cảm giác không cam lòng vậy chứ?
Tống Gia Diễn nằm ở trên giường lật qua lật lại mãi cho tới gần sáng mới đi vào giấc ngủ.
Gần đến trưa, Đinh Đinh nhìn cửa phòng đóng chặt, như ngày thường thì lúc này hẳn là anh đã dậy và kêu la cô làm cái gì đó cho anh ăn, nhưng bây giờ vẫn rất yên tĩnh. Mặc dù đã từng bị Tống Gia Diễn cảnh cáo nhưng cô vẫn lén lút xuyên qua bức tường.
Người đàn ông trên giường ngủ rất bình yên, hô hấp đều đặn, Đinh Đinh lặng lẽ ngồi xuống bên đầu giường quan sát anh ngủ. Hình như cô chưa từng nhìn kỹ anh, cô biết rõ anh rất ưa nhìn nhưng bây giờ nhìn lại cảm giác bây giờ so với lần đầu tiên gặp mặt dường như có sự thay đổi.
Mặt của cô càng ngày càng nóng lên, tim cô cũng đập càng ngày càng nhanh. Đây là chuyện gì?
Lắc lắc đầu, cô ôm mặt bay ra khỏi phòng.
“Abbe, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Cậu nói đi!”
“Nếu như tôi muốn vào kho tài liệu của cục cảnh sát tìm tài liệu riêng…”
Bên kia điện thoại chế nhạo: “Tôi cho cậu biết, A Diễn, tốt nhất cậu không nên mạo hiểm.”
“Vì sao?”
“Cậu có kỹ thuật không? Một chút kinh nghiệm cũng không có. Để lại một chút dấu tích thôi thì cậu chắc chắn sẽ bị tóm!”
Tống Gia Diễn im lặng, có lẽ kĩ thuật máy tính của anh tương đối tốt nhưng anh chỉ dùng để biên tập và chơi trò chơi, đúng là chưa từng hack qua máy tính người khác. Abbe nói vậy cũng đúng.
“Vậy….Abbe, cậu có thể giúp mình một chuyện hay không?”
“Được!” Abbe nhanh chóng đáp ứng: “Thật hiếm cậu mới nhờ tôi giúp đỡ một lần, chẳng lẽ tôi lại không giúp cậu! Nói đi, muốn tìm tư liệu của người nào?”
“Đường Đinh, chữ Đường trong Đường Tống, chữ Đinh cạnh chữ Vương…” Tống Gia Diễn vừa dứt lời, lại nói ra một cái tên: “Đúng rồi, còn có một người…. Tên là Nhi*p Phàn. Nhi*p trong nhi*p xa, Phàn trong chữ phiền bỏ đi chữ hoàng…”
“Hả?! Đường Đinh là nữ? Nhi*p Phàn là nam?” Abbe cười haha một tiếng, “Mình nói này, A Diễn, không phải là cậu nhìn trúng cô gái kia, muốn tìm điểm yếu của tên đàn ông kia để Gi*t ૮ɦếƭ hắn ta chứ?”
Tống Gia Diễn mắng chửi liền một hơi: “Bớt nói lung tung đi! Tìm được thì gửi vào hộp thư cho tôi, cứ như vậy, cúp máy đây!”
Đồng hồ sắp điểm mười hai giờ khuya, rốt cuộc Tống Gia Diễn cũng thấy thư Abbe gửi đến. Nhìn tiêu đề thỉ chỉ thấy một chuỗi dấu chấm lửng, tay khẽ run mở ra.
Phần thứ nhất là tư liệu về Đinh Đinh, bên trên viết rất rõ ngày tháng năm sinh, nơi sinh, tên cha mẹ các loại, tất nhiên là còn kèm theo giấy chứng nhận tử vong của cô, chính xác là ngày 29 tháng 4 năm 2010 lúc ba giờ sáng. Điều duy nhất khiến cho Tống Gia Diễn không ngờ đó là cha mẹ của Đinh Đinh đều ૮ɦếƭ vì tai nạn ô tô vào năm cô mười tám tuổi. Cô thành ma đã một năm nay, như vậy hiện tại cô khoảng hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn anh ba tuổi.
Phần thứ hai còn lại là tư liệu về Nhi*p Phàn. Dựa theo tư liệu thì anh ta là đàn anh trường đại học Đinh Đinh theo học, hiện nay là một luật sư nổi tiếng ở thành phố A, khả năng anh ta quen biết Đinh Đinh ngày càng lớn. Nhìn tiếp phía sau, Tống Gia Diễn thấy một phần báo cáo, vào ngày 30 tháng 4 năm 2010, anh ta được cảnh sát gọi đến để trợ giúp điều tra trong vụ tử vong của Đinh Đinh; anh ta có bằng chứng ngoại phạm được xác nhận bởi một người phụ nữ tên là Phương Á Hi. Trong báo cáo có viết, trong thời gian xảy ra án mạng, bọn họ đang cùng nhau ở quán bar, ngoài Phương Á Hi ra thì còn có người chủ quán bar cùng vài người bạn có khả năng chứng minh cho anh ta.
Sờ sờ cằm, Tống Gia Diễn đã có thể xác định quan hệ giữa Đinh Đinh và Nhi*p Phàn không hề đơn giản, không thế thì tại sao cảnh sát lại tìm anh ta để điều tra, nhưng anh ta có chứng cứ ngoại phạm. Chẳng lẽ Đinh Đinh đã thật sự tự sát? Như vậy Nhi*p Phàn lại không biết gì về nội tình bên trong? Lại còn người phụ nữ tên Phương Á Hi là ai? Cô ta có vai trò gì trong đó?
Gần xế chiều, Tống Gia Diễn báo cho Đinh Đinh biết anh đi gặp một người bạn nhưng lại đón xe đi đến văn phòng luật sự Nhi*p Phàn. Văn phòng luật này nằm trong một chuỗi những cao ốc ở trung tâm thành phố A. Có lẽ là do Tống Gia Diễn ăn mặc có chút tùy tiện, vừa vào tới cửa thì đã bị bộ phận an ninh cản lại, nói mình đi tìm luật sư mới cho đi.
Lặng lẽ lau mồ hôi, Tống Gia Diễn tỉ mỉ quan sát tầng trệt, sau khi ghi nhớ kĩ mới theo dòng người đi vào thang máy. Thang máy dừng ở tầng hai mươi, vừa mở cửa ra là có thể thấy một đám người cả nam lẫn nữ, ăn mặc chuyên nghiệp cầm tài liệu đi lại khắp nơi.
Tâm trạng cẩn thận dè dặt đi về phía trước, Tống Gia Diễn cũng không trực tiếp nói với nhân viên tiếp tân mục đích thực sự mình tới, chỉ nói là tìm luật sư Nhi*p Phàn.
Đợi khoảng nửa giờ, Tống Gia Diễn mới được bước vào phòng làm việc của Nhi*p Phàn.
Nhi*p Phàn mặc một bộ âu phục màu xám tro đậm, thắt cà-vạt màu xanh nhạt rất chỉnh tề, đeo một cái mắt kính vuông toát lên vẻ nhã nhặn lịch sự mà lại có khí chất. Cùng so sánh với anh ta, Tống Gia Diễn thật sự giống như một người thất nghiệp nhiều năm.
Khi nói “Luật sư, xin chào”, Nhi*p Phàn cũng nhìn về phía anh, Tống Gia Diễn phát hiện gương mặt Nhi*p Phàn có chút biến đổi, hơi ngạc nhiên cũng hơi đờ đẫn….Bất an, nhưng chính bản thân anh ta tự điều chỉnh khá tốt, ngay lập tức liền khôi phục lại bộ dáng như mọi khi.
Cười kéo ra ghế đối diện Nhi*p Phàn, Tống Gia Diễn trực tiếp hỏi anh ta chuyện muốn hỏi ngay tại đây: “Xin chào, luật sư Nhi*p, xin hỏi anh có biết Đường Đinh không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc