Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 17

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Hạ Nặc Kỳ trân trân nhìn Lam Tịnh Vũ.
“Xin… xin anh đừng hung dữ như vậy…”
Ngoài cửa sổ những cơn gió mang theo hơi lạnh của mưa thổi vào trong phòng, mưa làm ướt mọi thứ ở trước cửa sổ, từng thứ, từng thứ một, như là mưa đang rơi ngay trên vai vậy, lạnh buốt, Hạ Nặc Kỳ tội nghiệp nói với Lam Tịnh Vũ mặt đang hằm hằm tức giận: “Xin lỗi! Đều là do tôi không cẩn thận… biết đâu nó chỉ tò mò chạy ra ngoài chơi… chơi chán rồi lại quay về…”
Càng nói giọng cô càng bé dần đi.
Cô cũng không dám nhìn thẳng vào Lam Tịnh Vũ, vì ánh mắt xa cách lạnh lùng của anh khiến tim cô đau nhói, để thở cũng cảm thấy khó nhọc.
“Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!” Lam Tịnh Vũ lạnh lùng cắt lời cô, sau đó cố nén cơn giận trong lòng, cuối cùng anh cảnh báo cô, “Tốt nhất cô đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Nói xong, anh liền đứng dậy đi ra cửa.
Hạ Nặc Kỳ đứng ngẩn người ra ở đó, một giây sau, cô vội vàng cầm ô, đuổi theo anh đang đi trong mưa gió.
Cẩn thận giữ khoảng cách được một đoạn đường, Hạ Nặc Kỳ giơ tay ra sau Lam Tịnh Vũ, lặng lẽ cầm ô che mưa cho anh.
Tâm trạng không tốt thì cứ trút hết ra, cứ lớn tiếng mà trách mắng cô, tốt hơn là cứ im lặng không nói gì thế này.
Lòng buồn bã như vậy nhưng không nói một lời, tất cả mọi chuyện cứ nén vào trong lòng, một người chỉ biết lặng lẽ chịu đựng, thì chỉ khiến lòng mình càng rối bời, mà còn dễ làm tổn thương bản thân mình.
Cái tên ngốc này, rút cuộc thì có biết rằng trên trái đất này có một người rất lo lắng cho anh không!
Hạ Nặc Kỳ khổ sở mím môi chau mày. Đúng là một tên đại ngốc, cô sống sờ sờ đứng ngay sau anh, mà anh dường như không cảm giác thấy!
Chiếc ô hơi bị rách, nhưng giọt mưa nhỏ chảy xuống, ít nhiều cũng làm người Lam Tịnh Vũ bị ướt.
Cảm giác con đường rộng này thật hoang vắng trống trải. Hàng cây hai bên đường xào xạc trong mưa. Lá cây màu xanh thẫm đến nỗi như quét một lớp dầu màu đen.
Rõ ràng có thể thấy rằng mưa càng lúc càng to hơn, mưa chằng chịt giăng thành một bức màn mờ ảo ngay trước mắt, nhưng anh dường như không cảm thấy mưa đang quất lên cơ thể mình, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lam Tịnh Vũ hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh đầu của anh là một tấm vải mưa màu xanh đậm đang được nâng lên bởi một thanh sắt nhỏ màu bạc, anh quay người, trước mắt anh là một cô gái bị dính nước mưa ướt như chuột lột, đôi tay run rẩy của cô vẫn đang cố sức giơ thật cao chiếc ô, để che mưa cho anh.
Đôi mắt dài hẹp sâu thẳm của anh nhìn cô, như muốn biết rút cuộc cô đang nghĩ gì.
Không đoán trước được là anh sẽ đột ngột quay lại, nên Hạ Nặc Kỳ vội lấy tay lau những giọt mưa trên mặt, cố ý giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười ngốc nghếchh: “Cuối cùng cũng để ý đến tôi rồi à? Anh phản ứng chậm như vậy là không được, rất dễ trở thành một miếng mồi ngon cho bọn trộm đấy.”
Gió lớn mang theo mưa nặng hạt gầm gừ thổi đến, thổi tung mái tóc của họ.
Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như cơn mưa bão này vậy, Hạ Nặc Kỳ nhắm mắt, cố nén nỗi đau trong lòng.
Mưa làm ướt mái tóc ngắn và hàng mi của cô, đôi mắt cô phủ đầy màn sương mù ảo: “Tức thì cứ xả hết giận ra, không thì cứ chửi cho tôi một trận, tôi cũng tự nguyện chịu đựng, chỉ sợ nhìn thấy thái độ lúc nào cũng im lặng trước bất cứ việc gì của anh, như vậy, thật khiến người ta có cảm giác đau đớn…”
Tay của cô khẽ chạm vào *** anh: “Dê con chạy ra ngoài rồi, anh rất đau lòng, nếu trách tôi thì cứ chửi tôi đi…”
Lòng bàn tay của cô truyền hơi ấm qua chiếc áo bị ướt, luồn qua tận đáy con tim anh, cảm nhận được phần yếu đuối nhất mà anh cố che giấu tận sâu thẳm con tim.
Sắc mặt Lam Tịnh Vũ dần dần trở nên ảm đạm, anh cố che giấu sự đau đớn của mình, không phải là vì bị mất con dê, mà là vì những lời nói của cô, khiến anh hoàn toàn bị rung động!
Tại sao? Tại sao cô lại quan tâm đến anh?
Tại sao? Tại sao cô cứ cố chấp như vậy để đối xử tốt với anh.
Bọn họ chẳng phải là vô tình quen biết sao? Dù gì cũng chỉ gặp nhau một, hai lần, tại sao cứ như là đã quen từ lâu vậy? Cái cảm giác quen thuộc đó ngập tràn trong đầu Lam Tịnh Vũ, anh ôm chặt lấy đầu, cố sức để chế ngự thứ tình cảm không tên đó.
Hạ Nặc Kỳ không thấy anh nói gì, cho rằng anh vẫn không bỏ qua cho mình, liền vỗ *** tự tin bảo đảm: “Xin lỗi, dê bị mất, đều là lỗi của tôi, vì thế, tôi sẽ có trách nhiệm tìm nó về, nhất định sẽ tìm thấy nó!”
Những giọt mưa trên chiếc kẹp tóc bông hoa tuyết của cô sáng lên óng ánh: "Tôi bảo đảm tôi sẽ tìm thấy nó! Anh… cứ về trước đi!"
Cơn gió đêm lạnh lẽo chui vào cổ áo của cô, nhưng tim của cô thì lại rất ấm. Cô dúi chiếc ô duy nhất vào tay anh, rồi đầu trần đi trong mưa cuồng gió lốc, vội vàng chạy về phía xa.
04
Đêm lạnh như băng.
Mưa gió ngày càng dữ dội, không có dấu hiệu ngừng lại.
Những chỗ trũng trên con đường nhỏ càng lúc càng tích nhiều nước, chỉ cần lỡ chân trượt xuống là ăn đủ cái lạnh, nó ngấm từ chân lên đến từng bộ phận trên cơ thể! Hạ Nặc Kỳ run rẩy như một chiếc lá trong gió, cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Nhưng cô không có ý định ngừng lại, vẫn lùng sục tìm khắp bốn phía con dê con đã hại cô không được trốn ở nhà nhâm nhi trà nóng trước lúc cơn bão to ập đến!
Trên con đường mù mịt chỉ có bóng dáng bé nhỏ của cô, đi qua con đường này, lại qua một con đường khác… Hạ Nặc Kỳ cảm thấy mình sắp bị cơn mưa khắc nghiệt này làm cho ngất đi, trong *** như đang có một đám lửa cháy bùng bùng, nhưng toàn thân cô lại lạnh toát, đến hơi thở như cũng đóng thành băng.
Trước mắt là màn mưa dày đặc, dường như cô không còn thấy rõ đường nữa, cũng không thấy rõ là đằng trước có người hay không, cô chỉ muốn được nằm trên một chiếc giường thoải mái ấm áp, chìm dần vào trong giấc mộng…
Trên con đường mờ ảo, cô không xác định được phương hướng, chỉ biết mù quáng mà đi tìm, cô không biết phải đi đến bao giờ thì mới có thể tìm thấy con dê, cô chỉ cảm thấy mình đã mệt lắm rồi, rất mệt, mệt cứ như là vài giây sau sẽ ૮ɦếƭ đi…
Máu chảy rần rật trong người cô, đầu óc cô quay cuồng, cứ như là không phải đầu của cô vậy. Tiếng gió gầm gừ không ngừng gào thét bên tai, khiến cho tai cô như bị ù đi. Tất cả cô đều có thể chịu đựng! Chỉ cần có thể tìm được con dê bình yên trở về.
Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Lam Tịnh Vũ nữa, nếu như vậy, thà cô chịu khổ sở một mình còn dễ chịu hơn gấp nghìn lần!
Hạ Nặc Kỳ hòa mình vào màn đêm đen như mực, chỉ những lúc những tia chớp lóe lên mới nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt và đôi môi tím tái vì lạnh của cô.
Những giọt nước mưa bám đầy trên cổ cô, cô cảm thấy toàn thân mình như bị lìa ra.
Hai chân nặng như là đeo chì, giầy và quần áo thì còn thảm hơn, tất cả đều bị ướt nhẹp. Lạnh đến nỗi đôi chân hơi đau của cô đã bị ngập trong nước mưa lạnh băng băng.
Hạ Nặc Kỳ cũng không nhấc nổi chân nữa!
Cô yếu ớt bám vào một thân cây to bên đường, cô khó nhọc thở gấp gáp, nhưng cô lấy hết sức bình sinh để thở nhưng dường như thở cũng không ra hơi.
Thật khổ sở quá đi… Cô dựa vào thân cây nằm ở trên mặt đất, ôm lấy hai chân, gục đầu vào đầu gối, không biết làm thế nào để bảo vệ cơ thể trong cơn mưa bão này.
Lần này… thực sự cô không chịu đựng được nữa.
Nhưng vào lúc cô cảm thấy mình không thể nào đi tiếp được nữa, thì ngay ở dưới cái thân cây bị đổ ૮ɦếƭ này, kì tích đã xuất hiện!
Cô nhìn vào dưới cái cây đối diện và nhìn thấy con dê con béo ú đang run rẩy co rúm người lại!
Trong ánh chớp lóe lên liên hồi và tiếng sấm đùng đoàng, mắt Hạ Nặc Kỳ sáng lên! Cô quên hết mọi khó chịu và mệt mỏi, đội mưa cuồng gió táp, chạy vội sang.
Con dê con đang nằm co ro bên thân cây như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ vừa nhìn thấy người đi qua, cũng không cần biết đấy là ai cứ thế chạy lên phía trước, đến trước mặt mới dừng lại, ngoan ngoãn quấn lấy đôi chân nhỏ của Hạ Nặc Kỳ.
"Ha ha… dê con…" Hạ Nặc Kỳ cười yếu ớt, cúi người âu yếm xoa xoa cái đầu bị ướt sũng của con dê, "Chúng ta thế là tốt rồi, từ sau mày không được cứng đầu cứng cổ mà bỏ nhà đi khiến anh ấy lo lắng nữa nhé…"
Ánh mắt của cô không giấu nổi hạnh phúc.
Cuối cùng cô đã giúp Lam Tịnh Vũ tìm lại được dê rồi!
Con dê con sau khi trải qua mưa bùng bão táp, vốn dĩ tỏ vẻ thù ghét Hạ Nặc Kỳ, nhưng trong lúc này nó cũng thân thiện giơ chân ra, nhẹ nhàng cọ cọ lên chân cô.
"Nghĩa là mày đồng ý rồi, phải vậy không?" Hạ Nặc Kỳ mỉm cười hiền dịu, "Dù gì cũng hòa giải xong rồi, vậy chúng ta tìm một chỗ nào đấy để tránh trước đã nhé, đây là một cơn bão to, nếu mà không cẩn thận mày và tao bị gió thổi sang Châu Âu cũng nên, vậy thì Lam Tịnh Vũ sẽ đau lòng ૮ɦếƭ mất, vì vé máy bay rất là đắt."
Hạ Nặc Kỳ vừa thủ thỉ, vừa tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào để trú mưa không. Dù chỉ là một cái lều nhỏ rách nát cũng được, cô không còn đủ sức để quay về nhà nữa, chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút, nhưng rất tiếc là, xung quanh bốn phía ngoài cây ra thì không có thứ gì khác để che mưa!
Hạ Nặc Kỳ do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn cách ngồi dưới cái cây.
"Không cái gì để che mưa, thì lá cây cũng được vậy." Hạ Nặc Kỳ lạc quan mỉm cười với con dê con, nhưng trong lòng thì vô cùng đau khổ.
Nếu không nghĩ cách để liên lạc với Lam Tịnh Vũ, cô và con dê con cứ ở đây, thì hậu quả là rất có khả năng cô và con dê sẽ trở thành vật hi sinh trong cơn bão.
Đăng trên trang nhất của các báo điện tử buổi sớm sẽ là một mẩu tin, với tiêu đề là… cái ૮ɦếƭ của thiếu nữ và con dê béo.
"Trời ơi!" Hạ Nặc Kỳ ôm đầu khổ não, cô không muốn còn đang xinh đẹp tài năng ngời ngời thế này mà đã phải rời bỏ thế giới tươi đẹp này.
Cô hít một hơi thật sâu, gục đầu lên đầu gối, chán nản nhìn màn mưa phủ kín bầu trời như tạo ra những chiếc ***g không ngừng bủa vây lấy cô và con dê con.
Những hạt mưa trong màn đêm đen sẫm không ngừng rơi trên lá cây, tạo những tiếng lộp độp.
Hạ Nặc Kỳ tựa sát vào con dê, co rúm dưới cái cây.
Đột nhiên, một đồng tiền xu màu bạc từ trong túi cô rơi ra ngoài, lăn đến chỗ vũng nước mới dừng lại.
Ánh mắt Hạ Nặc Kỳ tỏ rõ sự thích thú, cô vội vàng chạy ra nhặt đồng tiền xu, nắm chặt trong tay.
Cô nghĩ thầm trong lòng: Nếu ông trời không để cô rời bỏ khỏi thế giới này, thì lúc cô tung đồng xu, đồng xu rơi xuống tay, thì mặt ngửa là mặt có số.
Cô tung đồng xu bị ướt, lạnh băng băng lên giữa không trung, mắt nhìn vào bàn tay bắt đồng xu, Hạ Nặc Kỳ lại nhắm chặt mắt.
Cầu xin, không thể mất niềm tin.
Cô từ từ mở mắt, hai mắt mở trừng trừng, nhìn đồng tiền xu trong tay, cô ngẩn người ra.
Là mặt hoa… mặt sấp!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc