Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 13

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Một buổi sáng ngọt ngào như hương quả vải, ánh sáng ở bên ngoài xóa đi màn đêm, dốc mình tận hưởng ánh mặt trời mới mọc.
“Ngủ ngon thật!” Hạ Nặc Kỳ dụi dụi mắt, bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa bước đến phòng khách, đập vào mắt cô là một bữa sáng thịnh soạn trên bàn! Vậy là, cô chạy “lạch bạch” ra trước bàn ăn, đôi mắt của cô ánh lên thích thú.
“Woa! Bữa sáng thịnh soạn quá! Vũ, anh đúng là người tốt nhất trên vũ trụ này! Không chỉ đẹp trai, tài hoa, lương thiện, mà còn có thể nấu ăn ngon thế này… Thật là lợi hại! Pro quá đi!” Hạ Nặc Kỳ giơ ngón tay cái lên khen ngợi, “Nhưng, anh cũng không cần phải khách sáo vậy đâu, đặc biệt làm một bữa sáng thịnh soạn để chiêu đãi tôi thế này, tiện thì nấu cho tôi một ít cháo hạt kê hoặc đại loại thế, là tôi hài lòng lắm rồi, hehe.”
Hạ Nặc Kỳ hết sức hào hứng chạy nhào lại, thò tay bốc một ít điểm tâm, bỏ tọt vào mồm, cô vừa ăn miệng vừa không ngừng khen: “Ngon quá, thật là ngon!”
Lam Tịnh Vũ bỏ cái bát trong tay xuống, ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn cô một hồi, sau đó không gây ra tiếng động kéo đĩa thức ăn về bên cạnh mình, điềm nhiên nói: “Đây là bữa sáng của tôi.”
Hạ Nặc Kỳ lại vội vàng kéo đĩa thức ăn về phía mình, sau đó vừa dùng ngón tay gõ xuống bàn, vừa ra dáng nghiêm nghị lên lớp cho cái anh chàng có thái độ lạnh lùng kia một bài: “Từ bao giờ phân thành của anh, của tôi vậy? Đã sống cùng nhau, thì không được phân chia như thế, của anh là của tôi, của tôi thì chỉ là của tôi thôi.”
“Cô muốn ăn thì tự đi mà làm.” Giọng của anh lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô lạnh băng như nước, “Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở cô, chúng ta không phải là sống cùng nhau, cô chỉ là ở tạm đây một ngày, hơn nữa phải dọn đi ngay.”
“Hic, anh là con trai, mà sao có thể nhỏ nhen như vậy? Thật đáng thương cho tôi tối hôm qua phải ngủ ở căn phòng hướng về phía mặt trời, nóng đến mức thở còn không nổi nữa là, sáng nay vừa mới thức dậy, cả người cứ thấy đờ đờ đẫn đẫn, còn đâu tinh thần để mà nấu cơm chứ?” Thực ra căn bản là cô không biết làm cơm, dù bố mẹ phải đi ra ngoài làm rất lâu rồi, cô chỉ sống có một mình, nhưng cùng lắm cô chỉ biết nấu mì, xa xỉ hơn một chút thì là luộc trứng, chứ hầu hết thời gian cô đều gọi đồ ăn vừa ngon vừa rẻ ở ngoài về ăn.
Lam Tịnh Vũ lặng lẽ quan sát màn diễn thuyết khoa chân múa tay của cô xong, vẫn trầm ngâm không nói mà cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của anh.
Gì chứ? Hạ Nặc Kỳ không nản lòng vẫn ấp ủ một ý định, đôi mày cô cong lại, cười lớn đầy tinh quái: “Này, Lam Tịnh Vũ, anh biết mùa hè không?”
Thấy Lam Tịnh Vũ vẫn không nói một lời, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, mà vẫn lặng lẽ cắm đầu vào ăn cơm, Hạ Nặc Kỳ lườm anh một cái, rồi tiếp tục nói: “Vào mùa hè, những con sâu đậu xanh mượt, béo mum múp bò lổm ngổm trong những cánh đồng lúa mênh ௱ôЛƓ xanh bạt ngàn…”
Trong không khí chỉ vang lên tiếng nhai thức ăn nho nhỏ đứt quãng, Lam Tịnh Vũ vẫn không phản ứng gì, duy trì tác phong im lặng là vàng.
“Ha ha, anh biết sâu đậu không? Cái loại màu xanh ấy, nó rất thích lê cái thân béo múp míp của nó bò đi bò lại dưới ánh nắng…” Thấy anh không thèm trả lời, Hạ Nặc Kỳ tiếp tục cố gắng, “Tôi nói cho anh biết nhé, cái món hải sản mà anh đang ăn cực kỳ giống sâu đậu, lúc còn nhỏ tôi thích nghịch sâu đậu nhất, chơi chán, tôi vứt nó xuống đất, sau đó dùng chân giẫm mạnh lên nó một cái, “pẹt” một tiếng, thế là nó thịt nát xương tan, nào là ruột, ***, rồi cái dịch màu xanh xanh đều bắn cả ra đất…”
Đôi đũa đang gắp cái món hải sản màu xanh dừng lại trong không trung một lúc, nhưng Lam Tịnh Vũ vẫn cho vào mồm nhai ngon lành.
Hạ Nặc Kỳ vẫn không nhụt chí, ngửng cao đầu, mắt cô sáng lên, cô nở nụ cười vừa có chút nghịch ngợm, vừa có chút gì đó ranh mãnh, lại thêm một chút bất cần đời: “Mùa hè sắp đến rồi, sâu đậu đã chui vào bát cơm của anh rồi, sâu đậu sau khi xòa qua dầu ruột nó cũng màu xanh như thế đấy, không khác cái món hải sản anh đang ăn tí nào đâu, ha ha!”
Cuối cùng… thì chịu cũng không nổi nữa rồi…
Lam Tịnh Vũ nhìn Hạ Nặc Kỳ một cái, sau đó bỏ đũa và bát xuống, im lặng rời khỏi bàn ăn.
“Này! Này! Này! Anh không ăn bữa sáng thơm ngon này của anh à?” – Nhìn cái bóng màu trắng đang đi xa dần, Hạ Nặc Kỳ nhảy cẫng lên, sung sướng hét to, “Hì hì… anh không ăn! Tôi ăn!”
Nhìn bàn thức ăn thịnh soạn, cái bụng đói của cô đã kêu ùng ục từ lúc nào.
Đây là thành quả thắng lợi dựa vào tài ăn nói có một không hai trên thế giới của cô mà có được! Cuối cùng cũng có thể thưởng thức ngon lành rồi.
Nhưng lúc cô cầm miếng hải sản, định đưa vào mồm, thì đột nhiên nghĩ ra, hải sản có màu xanh, mà sâu đậu cũng có màu xanh…
Sâu đậu màu xanh với hải sản màu xanh…
Rồi còn cái ruột xanh mơn mởn nữa…
“Híc…” Trong chốc lát, cô không có bụng dạ nào mà ăn nữa, cô ngập ngừng bỏ đũa xuống.
Hạ Nặc Kỳ định quay lưng bỏ đi, vừa lúc đó thì cô thấy một cái bóng màu trắng đang tiến về phía cô.
Cô liền cố ý thông báo: “Bữa sáng thanh đạm như vậy, đại tiểu thư ta đây ăn chán rồi. Hơn nữa, hôm nay Tiểu Do yêu quý nói là sẽ mời tôi đi ăn món tôi yêu thích nhất KFC!”
Lam Tịnh Vũ đã ăn mặc gọn gàng, anh đi qua cô, nhưng cô vô hình như không khí vậy, anh không thèm để ý hay ngó ngàng đến.
Con dê con đi sát theo lưng anh, sau khi nhảy qua hai chân của Hạ Nặc Kỳ, còn đùa nghịch kéo gót chân phải của cô ngoạm lấy, dấm dứ tạo thành hai vết cắn.
Sau đó, cứ như là chưa xảy ra chuyện gì, nó liền chạy vội đuổi theo chủ nhân, rồi còn thích chí kêu lên hai tiếng “Be be.”
“Được lắm! Cái con dê con xấu xa này!” Hạ Nặc Kỳ khệnh khạng chống nạnh đứng sau cái bóng màu trắng đó hét lớn, cô cảm thấy mình không được coi trọng, hơn nữa còn có một cảm giác nhục nhã như kiểu mình phải đi ăn nhờ ở đậu vậy.
Tại sao cô không thèm ở căn phòng đẹp đẽ của mình, mà cứ nhất định phải đến đây chịu sự đối xử trói buộc của người khác? Lẽ nào, chỉ đơn thuần là để thay Vân Phi trở thành người ở bên cạnh anh ấy thôi sao?
Nhưng, sao cô không chịu được mà cứ tìm mọi cách tiếp cận anh… dù anh lạnh lùng đến nỗi khiến cô tức nghiến răng nghiến lợi. Hạ Nặc Kỳ quỳ ngồi xuống, kéo cái khăn trải bàn ở trên bàn ăn lau sạch vết con dê gặm.
Có lẽ là do cô cao tay, vừa dùng lực lau sạch vết gặm của con dê, bất ngờ một vật thể màu vàng khiến người ta phát nôn dính vào gót chân của cô, lau thế nào cũng không hết! Cô lo lắng thở dài, mắt cô mọng nước, nước mắt như chực trào ra.
Đúng vào lúc này, một bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay đang cố hết sức để lau chân của cô.
Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì trông thấy Lam Tịnh Vũ trong bộ quần áo màu trắng, khôi ngô tuấn tú như hoàng tử đang giúp cô lau sạch vết bẩn màu vàng ở gót chân, con dê con bên cạnh anh dường như biết mình đã làm sai điều gì, cúi đầu xuống rất thấp, thấp đến nỗi sắp chạm sàn nhà đến nơi.
Ngón tay thon dài của người thanh niên cứ lau đi lau lại ở gót chân cô, dù cách một lớp giấy vệ sinh dầy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay của anh truyền lại.
“Tình hình thế này thì lau không hết được rồi, chỉ có thể dùng nước xả vào thì mới có thể rửa sạch.” Lam Tịnh Vũ dửng dưng nói. Dù anh đang có lòng tốt giúp đỡ người khác, nhưng cũng đem lại cho người ta một cảm giác xa vời như biển cả, mãi mãi không có cách nào có thể tiến lại gần được, nhưng tâm hồn anh lại thánh thiện đến nỗi khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy ấm áp.
Khóe miệng của Hạ Nặc Kỳ ẩn hiện một nụ cười, xem ra cái anh chàng vẻ ngoài lạnh lùng này, thực ra từ sâu thẳm đáy lòng thì lại rất biết quan tâm người khác, dù bị anh ấy giấu giếm một cách kỹ lưỡng như vậy, nhưng có thể thấy chuyện của anh không chỉ đơn giản như Vân Phi nói, điều đó khiến cô có một động lực muốn khám phá con người anh.
Hạ Nặc Kỳ nhếch lông mày, len lén quan sát anh: “Có phải con dê của anh đã gây họa rồi, nên anh sợ nhân lúc anh không có ở nhà tôi thịt nó làm thức ăn, nên mới tốt với tôi như vậy phải không?”
Lam Tịnh Vũ không nói gì, ánh mắt anh trầm tư rất khó đoán.
“Này, anh nói một câu không được sao? Con dê của anh là gái hay trai vậy?” Hạ Nặc Kỳ giơ ngón tay trỏ lên đung đưa trước mắt anh.
Lam Tịnh Vũ nhìn cô một lát, rồi liền nhìn sang hướng khác, lạnh nhạt trả lời: “Là cái.”
“Ồ, là cái sao vẫn mọc râu dài như vậy?”
Mặt Lam Tịnh Vũ cứng đơ, không biết trả lời ra sao, Hạ Nặc Kỳ như một con gà mái nhỏ vui vẻ, “khùng khục” cười lớn: “Ha ha ha… buồn cười ૮ɦếƭ mất… ha… ha… ha…”
Đáng buồn cười thế sao? Anh chẳng thấy đáng cười chút nào. Lam Tịnh Vũ lắc đầu bó tay, sau đó lạnh lùng kéo Hạ Nặc Kỳ đang cười lăn cười lộn vào nhà vệ sinh, giúp cô rửa sạch cái vết màu vàng – “sản phẩm” của trò đùa quái ác của con dê trắng.
Nước từ trong vòi “Ào ào lộp độp” xối xả chảy ra. Hạ Nặc Kỳ không cười nữa, hít một hơi thật sâu. Lần này tay của anh trực tiếp chạm vào gót chân cô, trong lòng cô có cảm giác như có vô số con cá nhỏ mềm mại đang bơi qua bơi lại, trời ơi! Cô có cảm giác như muốn ngất đi.
Thì ra, cô lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc ở cự li gần với con trai như vậy.
Vì anh muốn giúp cô rửa sạch gót chân, nên cơ thể anh gần như áp sát vào cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập theo nhịp của anh. Tiếng tim đập nghe như tiếng gió nhè nhẹ thổi qua mặt biển xanh thẳm, khiến người ta say lòng.
Qua cặp lông mi rậm và dài, Hạ Nặc Kỳ lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú của Lam Tịnh Vũ.
Từng hơi thở của anh, giống như một bông hoa tuyết mềm mại sắp nở, vẻ mặt của anh điềm tĩnh giống như thiên sứ, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc, vô tình dính phải mấy giọt nước, xoay tròn vẽ ra những hình thù thần bí.
Anh không biết dùng những lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng con gái, anh chỉ lặng im, bí ẩn như biển cả thế này thôi, nhưng lòng anh cũng rộng lớn như biển vậy, mênh ௱ôЛƓ vô bờ bến!
Người con trai như vậy nếu đã yêu một người con gái nào, thì nhất định sẽ nồng nhiệt yêu hết mình, mà người con gái nào được người con trai như vậy yêu thì chắc chắn sẽ là người hạnh phúc nhất trong vũ trụ này! Vân Phi chính là người đó…
Không biết tại sao, nghĩ tới đây đột nhiên trong lòng cô cảm thấy có chút gì đó buồn bã, đau nhói.
Rất lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, mở tròn mắt lên hỏi: “Tại sao? Tại sao lại giúp tôi?”
“Ý cô là sao?” Lam Tịnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn vẻ mặt lạnh băng như vậy.
Hạ Nặc Kỳ chau mày: “Chúng ta chỉ gặp nhau có mấy lần, cũng chẳng khác gì người lạ, sao anh lại cho tôi ở lại qua đêm, tôi nghĩ không đơn thuần là vì anh tin tôi không phải là người xấu…”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lặng lẽ khóa vòi nước lại, sau đó đi lấy khăn bông.
“Nói cho tôi biết! Tại sao? Tại sao lại cho tôi ở lại, bây giờ lại giúp tôi rửa vết bẩn trên gót chân tôi?” Cô nói như là đang hét, khẩn thiết muốn biết câu trả lời.
Lam Tịnh Vũ dửng dưng nhìn cô: “Vì nụ cười của cô khiến cho người ta cảm thấy thế giới này thật thuần khiết… còn nữa… chính là cái này…” Anh chỉ vào chiếc kẹp tóc hình bông hoa tuyết đang sáng lấp lánh trên mái tóc cô, rồi nở một nụ cười rất hiếm hoi, “Nó khiến tôi có cảm giác như đã thân thuộc từ lâu.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng lau gót chân cho cô, để chiếc khăn bông vào chỗ cũ, sau đó kéo cửa phòng vệ sinh, ngoảnh đầu đi thẳng. Bỏ lại Hạ Nặc Kỳ đứng ngẩn người ra ở đó, sững sờ xoa lên chiếc kẹp tóc hoa tuyết trên đầu mình
04
Đài phun nước trên quảng trường chỉ 10 giờ, vì có sự xuất hiện của một anh chàng mặc bộ quần áo đua xe nên đã gây ra một sự xáo động nho nhỏ, chỉ thấy một đám nữ sinh đang chen chúc quây lấy anh ta, người nói một, kẻ nói mười nhao nhao hết cả lên.
“Tình Xuyên, xin anh đồng ý đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của em!” Một cô gái tóc xoăn dễ thương kéo cổ tay anh chàng mặc bộ đồ đua xe, nói với giọng điệu ngọt đến nỗi khiến người ta tê dại, “Lần này, em bảo đảm anh sẽ không hối hận đâu.”
“Đúng thế, đúng thế, Khả Lâm còn đặc biệt thuê một du thuyền sang trọng! Party sẽ được tổ chức ở trên du thuyền, chúng ta có thể vừa ngắm cảnh biển vào ban đêm vừa có thể ăn chơi nhảy múa, thật là tốt quá đi!”, một cô bạn cùng lớp cũng tỏ vẻ trông mong, “Nếu có thêm cả Bạo Long điện hạ nữa, thì bữa tiệc càng trở nên hoàn mĩ!”
“Đúng thế! Đúng thê!” Những cô gái còn lại cũng thích thú gật đầu lia lịa.
Mục Dã Tình Xuyên cười lớn, dáng vẻ rất là kiêu ngạo khinh thường.
Du thuyền? Đó chỉ là thứ đồ chơi xa xỉ được bọn lắm tiền yêu thích, thật là nhạt nhẽo, với anh mà nói, xe đua mới là niềm ao ước duy nhất của anh.
Anh thích làm bạn với những cô gái chân thành không biết làm mình làm mẩy, chứ cái cô thiên kim tiểu thư trước mặt anh thì giả tạo vô cùng. Từ sau cái lần diễn kịch cùng nhau, Mai Khả Lâm tìm mọi cơ hội để quấy rầy anh, thật là phiền phức!
Nhưng gia đình bọn họ có mối quan hệ làm ăn với nhau, nên không thể tùy tiện làm mất mặt nhau được, vì thế, anh cố giấu vẻ mặt đang rất thiếu kiên nhẫn của mình, chỉ mỉm cười, dùng một giọng rất dịu dàng để từ chối: “Nhưng, anh có một cuộc thi đua xe, Lam Ưng có thể sẽ tham gia, làm sao anh lại bỏ lỡ cơ hội tỉ thí với anh ta được?”
Mai Khả Lâm lả lướt đa tình vuốt nhẹ lên mái tóc xoăn được chăm sóc kĩ lưỡng, chớp chớp cặp mắt to tròn, giả bộ nũng nịu nói: “Nhưng sinh nhật người ta một năm mới có một lần, bỏ lỡ rồi thì phải đợi đến năm sau, thực sự em rất muốn anh đón sinh nhật cùng em, xin anh đấy anh đừng có tham gia cuộc đua xe gì gì đó nữa! Còn đối với Lam Ưng, em sẽ bảo bố em liên lạc với ban tổ chức cuộc đua xe, mời anh ta và các tuyển thủ khác đến, mọi người không thi nữa là được chứ gì?”
Thật là vẫn cứng đầu kiêu ngạo như vậy!
Mục Dã Tình Xuyên thầm cười lạnh lùng trong lòng, đang chuẩn bị từ chối thẳng thừng lời mời của Mai Khả Lâm, nhưng một giây sau đó, ánh mắt của anh bị cuốn hút bởi một hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang đi trên con đường đối diện.
Cái dáng nhỏ nhắn màu hồng đó đi đến cửa tiệm KFC, rồi vẫy tay với cô gái đang cười tươi như một đóa hoa hướng dương đang đứng ở cửa, sau đó cả hai nắm tay nhau, cùng bước vào tiệm KFC.
“Rốt cuộc là anh có đồng ý không vậy?” Mai Khả Lâm đứng bên cạnh nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục làm nũng.
“Ha ha…” Đôi mắt hoa đào của Mục Dã Tình Xuyên toát ra ánh cười nhạo bất cần đời, ngay lập tức đôi môi anh cong lên, “Tôi nghĩ là tôi có thể đi được, nhưng tôi muốn dẫn một người bạn cùng đi.”
Mai Khả Lâm thích điên lên được liền gật đầu: “Được! Chỉ cần anh chắc chắn đến, thì dẫn bao nhiêu người bạn cũng được! Càng đông càng vui!”
“Vậy có gì liên lạc sau nhé.” Mục Dã Tình Xuyên quay đầu đi thẳng, không thèm chào một câu, nhanh chóng đi về phía cửa tiệm KFC đối diện.
“Tình Xuyên…” Một cô gái trong đó vừa gọi với theo, thì bị đôi mắt đằng đằng sát khí của Mai Khả Lâm dọa cho sợ xanh mắt không dám hét lên nữa.
“Sao anh ấy lại đi đến đó nhỉ?” Mai Khả Lâm nhìn thấy Mục Dã Tình Xuyên có vẻ như đang đi về phía cái tiệm KFC mà thường ngày anh rất ghét, lòng dấy lên mối hoài nghi.
Thế là, cô lập tức cho hai cô bạn cùng lớp lén lén lút lút đi theo Mục Dã Tình Xuyên, theo dõi xem rút cuộc anh ta đang làm gì.
Vì chưa đến giờ ăn trưa, nên khách trong quán KFC cũng không đông lắm.
Hai cô gái có diện mạo bên ngoài khác xa nhau đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ. Một người trông có vẻ yểu điệu thục nữ, để tóc dài rất đẹp, trông giống như một thác nước đang rủ xuống ở sau lưng, một cô gái thì hoạt bát đáng yêu, mái tóc đen ngắn được tỉa gọn gàng đẹp đẽ, cặp mắt to tròn lay láy, trông thật thông minh đáng yêu.
“Hic, Tiểu Do, cậu nói xem, có phải là tớ thích anh ấy rồi không?” Hạ Nặc Kỳ một tay chống cằm, một tay nghịch cái ống hút cắm trong cốc Cocacola. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như hiện ra một dấu hỏi to đùng. Dưới ánh nắng mặt trời chiếc kẹp tóc bông hoa tuyết bằng bạc trên tóc cô phát ra ánh sáng óng ánh.
Phải khó khăn lắm mới nuốt xong miếng thức ăn trong mồm, sau đó uống một ngụm to Cocacola, Tiểu Do mới mở miệng, thích thú nói với cô bạn mặt đang nhăn nhó như khổ qua: “Dựa theo những gì cậu nói thì anh ta chỉ chạm vào gót chân cậu một lát, mà tim của cậu đã đập nhanh, sau đó khó thở, tớ thấy chắc chắn cậu thích anh ta rồi.”
“Nhưng, từ trước đến nay tổng cộng chỉ gặp nhau có mấy lần thôi mà.”
“Có người còn gặp tiếng sét ái tình nữa là, các cậu gặp nhau mấy lần rồi, cậu thích anh ta cũng là lẽ tự nhiên.”
“Là lẽ tự nhiên sao? Tớ cảm thấy tớ không phải là người dễ rung động như thế?”
“Cậu dễ rung động hay không ấy à? Chẳng phải cậu nói lúc cậu nằm viện, đã từng nghe cái cô gái tên là Vân Phi đó kể vô số chuyện liên quan đến anh ta sao? Nên trước lúc các cậu gặp nhau, cậu đã có cảm giác rất thân thuộc với anh ta rồi, thêm vào đó anh ấy lại đúng là mẫu người cậu thích, cậu thích anh ấy cũng là việc rất tự nhiên thôi!”
“Đây là việc rất tự nhiên sao?” Giọng của Hạ Nặc Kỳ ẩn chứa sự hoài nghi. Cô cảm thấy bản thân mình thật là nực cười, chỉ là nghe người khác kể, thế mà đã có cảm tình với một anh chàng, sau đó vừa mới gặp mấy lần, cô đã đâm đầu vào yêu…
Đây vốn dĩ không phải là cô, dù hồi nhỏ cô rất là ngố tàu, nhưng từ lúc học trung học, cô đã được xếp vào hàng “Những cô nàng lắm chiêu rồi.”
Lần này… rút cuộc cô bị làm sao vậy?
Tiểu Do hoàn toàn không giống với dáng vẻ bề ngoài của mình, cô chỉ cắm đầu cắm cổ vào ăn, thời gian đâu mà đi thăm dò lời nói, sắc mặt để đưa ra phán đoán chuẩn xác hơn chứ?
“Hì! Hì! Cũng tạm được!” cô vừa gật đầu như cối giã, vừa cầm một miếng bánh nướng trứng nhét vào mồm, nhai nhồm nhoàm ngon lành. Cũng chẳng biết là cô đang khen cái món ăn đang bị cô nhai trong miệng ngon, hay là đang khen việc Hạ Nặc Kỳ thích một anh chàng vừa mới quen là chuyện rất tự nhiên nữa.
Bực tức hút một ngụm Cocacola, Hạ Nặc Kỳ nhìn bộ dạng ăn như hùm, như sói của cô bạn tốt, thiểu não thở một hơi dài.
Xem ra lần sau nếu muốn bàn chuyện gì quan trọng, tuyệt đối không thể chọn địa điểm nói chuyện là nơi có đồ ăn được.
Đây là thất bại của Hạ Nặc Kỳ, kết giao với một người bạn tốt mà có quá nhiều điểm chung với bản thân mình.
Nhưng dường như Tiểu Do không phát hiện rằng mình chỉ cắm đầu cắm cổ vào ăn mà không quan tâm gì đến “cơn say nắng” của bạn, cô vừa vui vẻ ăn uống, vừa giục Hạ Nặc Kỳ: “Hạ Nặc Kỳ, cậu mau ăn đi, nếu không ăn, một mình tớ ăn hết đấy.”
Bỗng nhiên, xung quanh náo loạn, mọi người gào rú lên…
“Woa, đẹp trai, đẹp trai quá! Cậu xem kìa, mau xem kìa!”
“Anh ấy là Mục Dã Tình Xuyên, anh ấy là Bạo Long điện hạ, danh thủ đua xe nổi tiếng trong thần thoại! Đến bây giờ, ngoài thần rồng Lam Ưng thấy đầu không thấy đuôi có thể so bề cao thấp với anh ấy ra, thì hầu như không có ai là đối thủ của anh ấy!”
“Dã man con ngan hơn nữa! Quan trọng hơn cả đó là, anh ấy là con nuôi của ông David – chủ tịch hội đồng của công ty nổi tiếng “Total Media”! Anh ấy là mẫu bạn trai hoàn hảo trong lòng bao cô gái trẻ!”
Hạ Nặc Kỳ quay đầu nhìn ra cửa, thấy một anh chàng mặc bộ quần áo đua xe đang tiến về phía cô.
Trong quán ăn ồn ào náo nhiệt, dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh chàng mặc bộ quần áo đua xe đó, thậm chí có một số cô gái trẻ còn chen hẳn lên trên, kéo lấy anh ta, đòi anh ta kí tên và chụp ảnh lưu niệm.
“Mục Dã Tình Xuyên?” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc nhìn anh ta, khẽ chau mày, “Sao mình lại đen đủi thế chứ…”
Mục Dã Tình Xuyên lách ra khỏi đám người xung quanh, thờ ơ bước đến bên cạnh Hạ Nặc Kỳ, cúi người ghé sát vào tai cô, giọng anh vô cùng dịu dàng: “Ê, em có nhớ anh không?”
Xung quanh vang lên những tiếng “Ồ” ngạc nhiên, dường như họ không dám tin vào tai mình nữa. Tiểu Do cũng bị shock mạnh, há hốc mồm ra, không thốt được nên lời.
“Hic…” Hạ Nặc Kỳ đần mặt ra, “Anh lại giở trò gì vậy?”
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì hơi nóng ở bên tai đã biến mất từ lúc nào.
Kéo chiếc ghế trống ở bên cạnh rồi ngồi xuống, khuôn mặt đẹp trai của Mục Dã Tình Xuyên khẽ nở một nụ cười làm mê hoặc lòng người: “Thật sự là vô tình mà gặp, cũng đủ để chứng minh chúng ta có duyên rồi…”
Hạ Nặc Kỳ hậm hực cong môi lên: “Đúng thế, tôi đúng là không gặp may… chỉ sợ là tôi còn chưa kịp ra khỏi đây, thì đã bị ánh mắt đố kị của đám con gái quanh đây *** rồi…”
“Ha ha ha… thì ra cô cũng biết sức ảnh hưởng của tôi thế nào rồi à!” Đôi mắt hoa đào của anh toát lên vẻ đắc ý, Mục Dã Tình Xuyên cười nắc nẻ, “Bây giờ có phải cô cảm thấy rằng được làm bạn gái tôi thật quả là may mắn?”
Anh vừa dứt lời, mọi người ở bốn phía vẫn đang gắng hết sức lắng nghe ngạc nhiên đến mức há to hết mồm ra, bộ dạng Tiểu Do thì như là sắp ngất đến nơi.
“Anh đúng là nhạt nhẽo” Hạ Nặc Kỳ cười khẩy, hắng giọng mấy tiếng, rồi không thèm để ý đến anh ta nữa.
Tiểu Do ngồi bên cạnh, người cứng đơ như sắp bị hóa thạch, đột nhiên mặt mày hớn hở, mỉm cười nhìn Mục Dã Tình Xuyên, rồi lại quay nhìn sang Hạ Nặc Kỳ, sau đó tỏ vẻ vô cùng phấn khích.
“Được! Quyết định thế này đi! Để chúc mừng cuộc gặp gỡ của chúng ta, Bạo Long điện hạ chụp với tôi một bức ảnh kỉ niệm, ròi đích thân kí tên vào nữa!”
Hạ Nặc Kỳ suýt nữa thì ngất, mếu máo nằm bò ra bàn.
Mục Dã Tình Xuyên mỉm cười duyên dáng: “Kí tên, chụp ảnh đều được, nhưng tôi có một lời mời.”
“Lời mời gì?” Tiểu Do vểnh tai lên, giống hệt như con thỏ Bugs Bunny luôn thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
Mục Dã Tình Xuyên từ tốn nói ra mục đích của mình: “Tuần sau, cùng tôi đi dự một party.”
“Party?” Hạ Nặc Kỳ vội vàng lắc đầu. Cô không thể tham gia.
Nhưng cái đồ hại bạn hại bè Tiểu Do đã nhanh hơn cô một bước, thay cô gật đầu đồng ý, lại còn thành khẩn thề thốt: “Chúng tôi nhất định sẽ ăn mặc thật là đẹp, nhất định sẽ không để Bạo Long điện hạ mất mặt đâu.”
“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó không gặp không về!”
“Được!” Tiểu Do mặt mày hớn hở hô lên. Hạ Nặc Kỳ ngồi bên cạnh, cứng họng không biết làm thế nào để phát ra tiếng.
Cũng lúc đó, hai cô gái ăn mặc, trang điểm rất sành điệu đứng ở góc tối đằng kia nghe lén, mặt lộ rõ vể hậm hực và ghen tị.
“Chúng ta phải mau quay về nói cho Mai Khả Lâm, hai con nha đầu thối dám dụ dỗ Bạo Long điện hạ này ૮ɦếƭ chắc rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc