Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 10

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Cõi mộng xanh
Ngày 19 tháng 6 Thứ hai. Nắng
Thích được đứng đằng kia, lặng lẽ nhìn hình dáng chăm chú nghe giảng của anh ấy lúc lên lớp.
Tôi của lúc đó sẽ thấy rất hạnh phúc, một cảm xúc gì đó sẽ từ từ trào dâng, không bờ bến.
Thích nghe anh ấy chậm rãi đọc cho tôi nghe thơ của Shelley, đặc biệt là bài “Khúc khải hoàn của sinh mệnh”.
Mỗi lần đều muốn anh ấy đọc cho tôi nghe vài lần, tôi mới có thể an tâm đi ngủ.
Thích cái cảm giác anh ấy dựa vào sofa trắng, chỉnh sửa các ghi chép cho tôi.
Thỉnh thoảng anh ấy sẽ ngước mắt lên, vuốt ve mái tóc tôi, sau đó tôi sẽ ôm chặt anh, vùi đầu vào ***g *** vạm vỡ của anh…
Vậy nên, tôi càng thích thú mùi hương của anh, nó tinh khiết như sương buổi sớm
Vân Phi
01
Ánh nắng chói rọi, từng đám mây hờ hững trôi, gió rất nhẹ mang theo hơi ẩm của hơi nước, nhẹ nhàng đem đến hương thơm man mác.
Bên cạnh cái hồ nhỏ trong công viên, Lam Tịnh Vũ ngồi trên chiếc ghế dài, nhắm mắt nghĩ ngợi điều gì đó.
Hôm nay anh cảm thấy rất mệt, có lẽ là kiệt sức.
Vừa rồi, anh lại nhìn thấy người con gái đó, người con gái mang chiếc kẹp tóc hình bông tuyết. Thế là, anh yên lặng đứng ở bên đường nhìn cô, sau đó thấy cô leo lên xe bus…
Anh cứ ngắm mãi chiếc kẹp tóc hình bông tuyết đó, đến khi nó biến thành một màn sương mờ ảo, xa xăm, trong lòng anh đột nhiên rất đau, giống như lúc biết Vân Phi rời đi vậy, đau trong vô vọng. “Trái đất rất tròn, những người yêu nhau dù cách xa bao lâu, chỉ cần cứ đi mãi, sẽ có ngày gặp lại…”
Vân Phi đã nói như vậy, hình bóng đó càng đi càng xa, cuối cùng trở thành một điểm nhỏ trong lòng anh. Cái điểm nhỏ đó dường như tồn tại với một vết thương sâu thẳm trong trái tim, chỉ cần anh vừa nghĩ đến, trái tim sẽ thấy đau đớn.
Trái đất rất tròn, những người yêu nhau dù cách xa bao lâu, chỉ cần cứ đi mãi, sẽ có ngày gặp lại. Nhưng, tại sao anh đi mãi, đi mãi… đi qua rất nhiều nơi mà không thể gặp lại cô ấy?
Lam Tịnh Vũ mở to mắt, trái tim dần dần rơi vào hư vô. Anh thở dài một tiếng, những đầu ngón tay lạnh buốt mò mẫm bức ảnh trong túi quần.
Sau khi cô xuống xe bus, liền âm thầm đi theo hình bóng trắng xóa đó đến công viên yên tĩnh này. Chỉ có một mình anh ta ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài, than thở với mặt hồ, rồi uể oải dựa đầu vào thành ghế.
Với tâm trạng thất vọng, Hạ Nặc Kỳ cố gắng chế ngự sự xao động trong lòng, nhẹ nhàng đến trước mặt Lam Tịnh Vũ, dựa vào cái cây trước mặt, quan sát anh ta đang mộng mị trong im lặng.
Một trận gió nhẹ thoảng qua, vài sợi tóc của anh nhẹ nhàng theo gió thổi rủ xuống lông mày, tấm ảnh trong tay cũng bị gió thổi lay động. Nhìn từ đối diện mà nói, cô chỉ thấy trong ảnh là một cô gái có mái tóc dài đen tuyền, dày và mượt như tảo biển.
Có một cảm giác rất quen thuộc đang dần dần trào dâng trong lòng cô… khiến cô muốn tìm hiểu. Hạ Nặc Kỳ không thẳng nổi sự hiếu kì, rón rén bước tới, muốn nhìn rõ bức ảnh.
Cô nhẹ nhàng tiến đến gần Lam Tịnh Vũ, thấy anh vẫn nhắm chặt hai mắt, khi chắc chắn rằng không làm phiền đến anh ta, mới dám cúi đầu xuống nhìn bức ảnh.
Quả nhiên là Vân Phi.
Hạ Nặc Kỳ giật mình, ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
Đột nhiên Lam Tịnh Vũ cầm chặt tay cô, sau đó lại dần dần buông tay cô ra…
“À… Không sao đâu!” Hạ Nặc Kỳ sững người, nhất thời không nhận ra được tình hình lúc này.
Sau đó cả hai đều thấy bối rối, không khí trở nên ảm đạm.
02
Trong công viên rất yên tĩnh, ánh mặt trời dìu dặt chiếu lên người họ.
Một trận gió thổi qua, bức ảnh vốn đã ở trong tay của Lam Tịnh Vũ nhưng đột nhiên bị thổi bay xuống đất do sự sơ ý của anh.
Lam Tịnh Vũ vội vàng cúi xuống nhặt.
Trong lúc ngón tay của anh chạm vào bức ảnh, một bàn tay ấm áp khác cũng đưa ra, đặt trên tay anh.
Cả Lam Tịnh Vũ và Hạ Nặc Kỳ đều cùng nắm chặt bức ảnh đó!
Lam Tịnh Vũ cũng giật mình.
Nhưng anh vẫn điềm nhiên nắm bức ảnh trong tay mình: “Cảm ơn, tự tôi lấy được rồi.”
Một trận gió mát lạnh đột nhiên thổi qua, trong lúc mơ hồ, dường như anh thấy trong mắt cô hiện lên một nỗi đau buồn tang thương.
Cô ấy đang đau khổ sao?
Sao cô ấy lại đau khổ chứ? Vì người trong ảnh sao, hay là anh ta nhầm lẫn? Nhưng sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
“Cô…” Anh nhìn cô gái này với ánh mắt nghi hoặc, “Có phải cô luôn đi theo tôi không? Tại sao cứ đi theo tôi vậy?”
Ôi… bị đoán trúng tim đen rồi?
Bị anh ta nắm chặt hai tay, Hạ Nặc Kỳ bối rối lắc đầu: “Không phải, tôi không đi theo anh.”
“Vậy sao?” Lam Tịnh Vũ không truy hỏi thêm, giọng nhạt dần, “Vậy tôi phải đi đây, cô đừng có đi theo.”
Nói dứt, anh đứng dậy, giống như một cơn gió thoảng qua cô vậy.
“Này, cứ thế mà đi sao? Tôi còn chưa giới thiệu mình mà!” Hạ Nặc Kỳ cố níu lấy lí do cuối cùng để có thể giữ chân anh.
“Giới thiệu ư?” Lam Tịnh Vũ dừng lại một chút, quay người, mắt nhìn về phía hàng cây xanh mượt trước mặt. Anh cắn chặt môi, đôi môi tuyệt đẹp bỗng nhiên trở nên trắng bệch, sau đó, anh từ từ nhìn về phía Hạ Nặc Kỳ đang đứng dưới gốc cây, trong mắt là sự thăm dò cộng thêm một chút ngạc nhiên: “Có cần phải như vậy không?”
“Có chứ, đương nhiên là cần phải giới thiệu chứ!” Hạ Nặc Kỳ hít một hơi dài, trong lòng tự động viên bản thân mình. Cô chớp chớp mắt, cười nhẹ với anh, trong nụ cười có chút cổ quái và tinh nghịch, “Lẽ nào anh không muốn nghe sao? Lẽ nào anh không thấy hiếu kỳ với một cô gái mà anh bất ngờ gặp gỡ tận năm, bảy lần sao? Ví dụ như tên của cô gái đó, và cô ấy…?”
“Xin lỗi, tôi không muốn biết.” Lam Tịnh Vũ lắc đầu, ánh mắt anh dửng dưng vô cảm, như hoa tuyết trắng muốt ngày đông, khiến người ta cảm thấy đẹp nhưng không dám động vào.
Bị anh ta nhìn như vậy, Hạ Nặc Kỳ đột nhiên cảm thấy gió trở nên lạnh lẽo: “Tại sao vậy?”
Lam Tịnh Vũ nhìn cô, lắc đầu nhẹ tênh: “Không có lý do.” Giọng nói của anh lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông nhưng cũng rất ân cần.
Hạ Nặc Kỳ sờ nhẹ mũi mình, chán nản nói: “Nhưng tôi muốn nói!”
“Vậy cô hãy nói với nó đi, có thể nó sẽ muốn nghe cô nói.” Lam Tịnh Vũ chỉ cái cây ở bên cạnh chiếc ghế dài. Nói xong, anh thu lại tầm mắt của mình, sau đó vội bước đi.
Hạ Nặc Kỳ ở đằng sau tức đến mức chỉ biết giậm chân xuống đất.
“Như vậy có thể đánh bại tôi sao? Thật không may, tôi lại là người càng gặp khó khăn càng trở nên dũng mãnh!” Hạ Nặc Kỳ gắt gỏng nói, sau đó cô lại đứng trước cái cây cạnh ghế, nói lớn: “Ngài cây thân mến, tôi biết với ngài thì tôi là người xa lạ, vì thế nên bây giờ, tôi trịnh trọng giới thiệu với ngài! Tôi tên là Hạ Nặc Kỳ, Hạ trong mùa hạ, Nặc trong nặc ngôn, Kỳ… ừm, Kỳ trong Hạ Nặc Kỳ. Ngài cây à, ngài nhất định phải nhớ tên tôi đấy nhé! Bởi vì… bởi vì tôi rất có thể sẽ trở thành thiên thần hộ mệnh của ngài!”
Hạ Nặc Kỳ cười tinh nghịch, rồi quay người lại nhìn về phía hình bóng màu trắng đang dần đi xa kia. Cô lè lè lưỡi, vừa chạy vừa cười ha hả đến chỗ anh: “Anh nghe thấy rồi chứ? Tôi tên Hạ Nặc Kỳ đấy nhé! Anh nhất định phải nhớ lấy cái tên này, có lẽ trong cuộc đời về sau của anh, cái tên này sẽ trở nên vô cùng quan trọng đấy!”
Lam Tịnh Vũ không nói gì, vẫn giữ nguyên một thái độ lạnh lùng và tiến về phía trước.
“Này, anh có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không?”
Hạ Nặc Kỳ có chút thất vọng, sau đó nháy mắt rồi nói: “Tôi vừa mới nghe anh đọc một bài thơ, tôi cũng rất thích đấy!”
Cô không đợi phản ứng của Lam Tịnh Vũ liền đọc những câu thơ đó: “Đi đến nơi đó, những cánh đồng hoa lại nở giữa đồng hoa, mộng cảnh lại hóa mộng cảnh, chúng ta kề vai bước qua bờ sông hoang vắng, ngắm nhìn bầu trời đêm.”
Cô còn chưa đọc xong, Lam Tịnh Vũ đã dừng bước, đứng sững lại, đối diện với cô. Trong ánh mắt dửng dưng của anh ta ánh lên một tia sáng yếu ớt, giọng nói cũng không còn bình tĩnh nữa: “Cô cũng thích bài thơ này sao?” Hà Nặc Kỳ vội vàng gật đầu: “Thích chứ, cực kì thích!”
“Chắc chắn là cô thích nó rồi, nếu không sao lại có thể đọc với tâm trạng như vậy được chứ!” Ánh nắng chiếu rọi lên người Lam Tịnh Vũ, đôi mắt vốn lạnh lùng vô cảm bỗng trở nên ấm áp, “Đây thực sự là một bài thơ khiến người khác thật khó quên.”
Giọng nói của anh khiến người nghe có cảm giác đang đứng trước một bờ biển xanh ngắt, trầm mặc.
“Nếu tôi đọc lại cho anh nghe một lần nữa thì anh có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?” Hạ Nặc Kỳ nhìn anh không chớp mắt.
Lam Tịnh Vũ nhìn lại cô, rồi không nói gì mà lẳng lặng bước tiếp.
“Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!” Hạ Nặc Kỳ vội vàng hét lên, “Tôi chỉ muốn đến trường anh nghe một bài giảng…”
Nói là cô muốn nhưng thực ra là ước muốn của Vân Phi.
Trong nhật ký, Vân Phi viết cô ấy rất muốn ngắm nhìn ánh mắt chăm chú nghe giảng của Lam Tịnh Vũ, nhưng sau chuyện phá quấy ở cuộc thi kịch nói, cô đã bị liệt vào danh sách đen của trường ETON, dù hóa trang thế nào để trà trộn vào trong, đều bị cánh cửa ra vào khép lại một cách vô tình, thậm chí còn bị đuổi đi…
Không đợi Lam Tịnh Vũ trả lời, Hạ Nặc Kỳ lại đọc bài thơ: “Đi đến nơi đó, những cánh đồng hoa lại nở giữa đồng hoa, mộng cảnh lại hóa mộng cảnh, chúng ta kề vai bước qua bờ sông hoang vắng, ngắm nhìn bầu trời đêm”
Hạ Nặc Kỳ vừa đọc, vừa đi đến trước mặt Lam Tịnh Vũ.
Còn Lam Tịnh Vũ thì bất giác dừng lại, ánh mắt của anh đột nhiên trầm tư, cơ hồ như bị một đám mây dày che khuất, đôi mắt lóng lánh như những vì sao đêm đông, phản chiếu ánh sáng mơ hồ huyền ảo.
Khuôn mặt dửng dưng vô cảm lộ ra một chút bi ai, cả người anh bỗng nhiên mềm nhũn, cảm tưởng như chỉ chạm nhẹ vào là vỡ tan.
Đọc xong bài thơ, Hạ Nặc Kỳ từ từ ngắm nhìn một Lam Tịnh Vũ đang chìm trong suy tư, không biết anh ta sẽ nói gì.
Lam Tịnh Vũ không nhìn cô, vẫn cứ bước về phía trước, giọng nói mềm mại theo cơn gió nhẹ nhàng thổi tới tai cô: “Ngày mai, Steven Johson sẽ đến phòng học đa năng trường tôi diễn giảng, cô có thể đi nghe, tôi sẽ nói với chủ tịch hội học sinh, để cô có thể thuận lợi đi vào.” Hạ Nặc Kỳ thấy rất vui, cô nhảy cẫng lên vì sung sướng, vừa cười vừa nói: “Tốt quá rồi!”
Lúc này, một bài hát truyền đến từ xa…
Hiding from the rain and snow,
Trying to forget but I won’t let go,
Looking at a crowded street,
Listening to my own heart beat,
So many people all around the world,
Tell me where do I find someone like you girl.
Ánh nắng giữa buổi trưa nhuộm vàng khuôn mặt của Hạ Nặc Kỳ, khiến cô trở nên đặc biệt thu hút người khác.
Cành cây bị cuốn theo gió phát ra những tiếng xào xạc.
Cô nhẹ nhàng nói với anh: “Tôi hy vọng trong lúc tôi nghe Steven Johson giảng bài thì anh cũng sẽ đến ngồi nghe, cho dù là không cùng một hàng ghế”
Nghe thấy vậy, đôi mắt trong như thủy tinh của Lam Tịnh Vũ bỗng hiện lên một chút ngạc nhiên.
Anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, hàng lông mi dài và cong trên mặt đang rủ xuống như hình chiếc quạt.
Không lâu sau, anh gật đầu đồng ý.
03
Ánh nắng chan hòa chiếu xuống mặt đất, trên bầu trời trong vắt có những đám mây thong thả trôi hờ hững. Trước cửa sổ có một chú chim thân hình bé nhỏ đang run run, bộ lông màu cây gai cũng theo mà lay động.
Mắt trái lại bắt đầu nháy rồi! Tối hôm qua từ lúc lên giường, mắt trái của Hạ Nặc Kỳ nhấp nháy không ngừng, hôm nay vừa dậy, nó thậm chí còn nháy ác liệt hơn.
Người ta nói, mắt phải nháy thì có hại, mắt trái nháy thì có tài sản. Như vậy là cô sắp phát tài sao?
Hạ Nặc Kỳ vừa thích thú nghĩ vừa trang điểm, sửa sang lại đầu tóc.
Hôm nay xem ra là một ngày đẹp, cô muốn đến trường ETON nghe bài giảng của vị học giả nổi tiếng Steven Johson kia.
Những trang nhật ký của Vân Phi cũng nhắc tới sự kính trọng dành cho ông ta. Hạ Nặc Kỳ nghĩ, Vân Phi thích thú với Steven Johson như vậy thì Lam Tịnh Vũ cũng sẽ như thế.
Hơn nữa, điều quan trọng là, anh ta đồng ý hôm nay sẽ xuất hiện, cùng với cô nghe bài giảng này, cũng vì thế, Hạ Nặc Kỳ mới trang điểm đặc biệt như vậy, giống như đang đến một cuộc hẹn cực kỳ quan trọng.
Nhưng trong lúc cô đang đầy hứng khởi đến phòng học đa năng của trường ETON, thì một linh cảm không hay bỗng chợt ùa đến, cũng đúng lúc này, mắt trái của cô nháy càng mạnh!
Lẽ nào dưới chân có tiền sao?
Cô thích thú nghĩ, rồi liền cúi xuống tìm, nhưng trên mặt sàn không có lấy một xu lẻ, chứ đừng nói đến là tiền có mệnh giá lớn.
Nghĩ đến tiền mà phát điên mất! Hạ Nặc Kỳ tự cười bản thân.
Cô nắm chặt laptop, hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng học.
Sau khi *** mới phát hiện, phòng học đa năng rộng lớn đã đầy chật người, trừ hàng ghế đầu, chỉ còn lại vài chỗ ở hàng ghế cuối.
“Xem ra người yêu thích Steven Johson khá là nhiều. Nhưng vẫn may, còn một chỗ trống.” Hạ Nặc Kỳ hí hửng cười, đi đến hàng ghế cuối và ngồi xuống. Cùng lúc, chỗ trống bên cạnh cô cũng có người ngồi.
Dường như là một nam sinh mặc bộ đồ đua. Cảm giác bất an lại ùa đến, Hạ Nặc Kỳ vội vàng đưa mắt sang bên cạnh…
“A!” Hạ Nặc Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ người ngồi bên cạnh là ai thì một đứa con gái ở gần đó đã kêu lên.
Tiếp đến, thêm một đứa con G.i g.i to: “Bạo Long! Đúng là Bạo Long điện hạ của chúng ta rồi!”
Lúc đó, tất cả ánh mắt đều hướng vào vị trí ghế ngồi cạnh Hạ Nặc Kỳ.
“Đúng là Bạo Long rồi! Trời ơi, anh ấy vào lúc nào vậy, sao mình không biết!”
“Mình thật không dám tin Bạo Long lại nghe bài giảng bài với chúng ta.”
“Dường như đang nằm mơ vậy, chúng ta thật hạnh phúc quá!”
Vài đứa con gái vừa nói vừa ôm lấy nhau, kích động đến mức không biết nói năng gì.
Thật là oan gia ngõ hẹp, lại là tên mồm miệng độc địa này! Một luồng khí lạnh từ ngón chân của Hạ Nặc Kỳ phút chốc đi lên đến đỉnh đầu, K**h th**h não bộ của cô! Cô cảm thấy trước mắt là một vùng màu trắng phau, tựa như sắp ngất vậy.
Cô vội vàng cúi đầu, không muốn nhìn thấy người ở bên cạnh, lòng cầu trời khấn phật: “Mong anh ta đừng nhìn thấy mình… đừng nhìn thấy mình! Đừng nhìn thấy mình!”
Nhưng… thật bất hạnh!
“Theo tôi biết” Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai cô, “Học sinh này đâu phải ở trường mình.”
Hạ Nặc Kỳ suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống. Cô nhanh chóng quay đầu lại, miệng tươi cười nói: “Nhiều người như vậy, chỉ cần anh không nói, thì không ai chú ý đến một hạt cát như tôi đâu.”
“Cô đến tìm Lam Tịnh Vũ sao?” - Mục Dã Tình Xuyên lườm cô một cái. – “Không phải tôi đã nói với cô, anh chàng đó bị thương nặng sắp ૮ɦếƭ rồi sao, sao cô còn đến đây quấy rầy?”
Tức quá! Thà không nhắc đến còn hơn.
Nụ cười khiêm nhường của Hạ Nặc Kỳ bỗng biến mất, thay vào đó là một bộ mặt phẫn nộ chằm chằm nhìn vào Mục Dã Tình Xuyên: “Anh còn dám nói sao, anh là tên lừa đảo! Dám nói ra những lời như vậy mà không thấy xấu hổ, hết lần này đến lần khác lừa tôi, thật là đáng ghét! Tiếc là ông trời không giúp anh, hôm qua sau khi tôi từ bệnh viện về, đã gặp một Lam Tịnh Vũ khỏe mạnh, bình an, không bị thương tích gì rồi, còn hôm nay cũng là ngày tôi hẹn anh ấy đi nghe giảng của Steven Johson đấy! Dừng lại đi, không phải trong lòng anh đang ghen tị đấy chứ? Không có việc gì sao mà lại đi rủa người khác sắp ૮ɦếƭ?”
Nói xong, Hạ Nặc Kỳ cũng lườm lại Mục Dã Tình Xuyên với con mắt không thân thiện chút nào, sau đó quay đầu sang một bên, không nhìn anh ta nữa.
Lúc này, giọng nói trịnh trọng của thầy giáo MC cũng cất lên trên bục giảng: “Các em học sinh thân mến, mọi người hãy dành một tràng vỗ tay nồng nhiệt nhất để chào đón sự hiện diện của học giả Steven Johson!”
Tràng vỗ tay như sấm rền vang lên, Hạ Nặc Kỳ cũng vỗ tay theo nhịp.
“Nếu như…?” – Mục Dã Tình Xuyên nhìn cô, miệng cười đầy nham hiểm, “Bây giờ tôi đứng trước mọi người và nói cô không phải học sinh trường này, cô đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra. Cần phải biết là học sinh trường ETON trước nay đều bài trừ học sinh bên ngoài!”
“Cái gì…?” Hạ Nặc Kỳ ngây người, trên mặt lộ rõ sự tức giận, nhưng kèm theo đó là tâm trạng bất an.
“Ha ha, yên tâm, tôi sẽ không nói đâu, hơn nữa có nói cũng vô ích, cô có thể trà trộn vào đây có lẽ Lam Tịnh Vũ đã nói với chủ tịch hội học sinh rồi.”
“Sao anh lại biết chuyện đó?
“Bởi vì sau cái lần cô phá hoại vở kịch của tôi, tôi đã bảo hội học sinh liệt cô vào danh sách đen, vĩnh viễn không được vào trường ETON nữa. Bây giờ, cô lại có thể ngồi đây, ngoài Lam Tịnh Vũ ra thì ở trường này sẽ không có ai có bản lĩnh như vậy đâu, dám cãi lại lời nói của tôi.”
Hạ Nặc Kỳ cười đắc ý: “Xem ra Lam Tịnh Vũ khá là xuất sắc.”
“Vậy sao?” Mục Dã Tình Xuyên không cho là như vậy, đôi mắt như hoa đào của anh hiện lên cái nhìn giễu cợt, “Dù cho anh ta có xuất sắc, nhưng bây giờ anh ta ở đâu chứ? Theo như tôi biết, anh ta không hề đến nghe giảng, còn kẻ ngốc như cô lại cứ nhớ nhung anh ta, hỏi làm sao anh ta có thể xuất hiện chứ.”
Hạ Nặc Kỳ nghe thấy lời này thì bỗng giật mình, bất giác nắm chặt hai tay, không chịu được mà đảo mắt tìm bóng dáng màu trắng đó trong đám người đông nghịt này.
Lúc trước thì cô chỉ mải quan tâm đến đám đông, không chú ý xem Lam Tịnh Vũ có ở đây không. Nhưng lúc cô mới vào hình như có nhìn thấy anh ấy. Lẽ nào, anh ấy không xuất hiện sao? Cô càng nắm chặt tay, những đầu ngón tay bị ép chặt vào lòng bàn tay, đột nhiên lòng cô thấy hơi đau nhói.
“Đừng lãng phí thời gian tìm kiếm nữa, anh ta không có ở đây đâu.”
Ánh mắt lạnh băng của Mục Dã Tình Xuyên nhìn vẻ mặt nửa bồn chồn nửa chờ đợi của Hạ Nặc Kỳ, rồi cười đắc ý và nói: “Từ bỏ đi, đồ ngốc.”
Trong lòng Hạ Nặc Kỳ thấy phiền muộn, cô không thèm nhìn Mục Dã Tình Xuyên, vẫn cố chấp tìm khắp nơi, tìm hình dáng quen thuộc ấy. Cô tin rằng, chỉ cần nỗ lực đi tìm, anh ta sẽ xuất hiện.
Trong phòng học đa năng rất yên tĩnh. Nội dung bài giảng của Steven Johson cũng rất sinh động, các học sinh đều vừa chăm chú nghe vừa ghi chép, đột nhiên cánh cửa phòng học bật mở, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Két… két” Tiếng mở cửa không đến nỗi to, nhưng cũng đủ gây sự chú ý của toàn bộ học sinh có mặt.
“Xin lỗi” Một giọng nói thanh khiết, nhã nhặn như sương mai buổi sớm vang lên ở cửa. Tất cả học sinh đều hạ Pu't xuống, mọi ánh mắt đều chú ý vào nam sinh toát ra vẻ trầm mặc đó.
Lúc Hạ Nặc Kỳ nhìn về hướng đó, cảm thấy toàn thế giới dường như biến mất, trong mắt cô chỉ có anh. Cô chớp mắt liên hồi, sau khi xác định đấy không phải là mơ, bất giác nở một nụ cười sung sướng.
Dã Mục Tình Xuyên chau mày, liếc Hạ Nặc Kỳ một cái rồi hướng hai con mắt ghen tị về phía người con trai đứng ở cửa, mặt biến sắc.
“Xin lỗi, tôi đến muộn, tôi rất xin lỗi.” Lam Tịnh Vũ mặc một bộ đồ trắng đứng ở giữa cửa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến cả người anh bừng lên một màu trắng, anh như một hoàng tử tuấn tú bước ra từ trong truyện tranh, không giống như những người phàm tục tồn tại trên thế giới này, vẻ anh tuấn của anh khiến người ta không thể rời mắt khỏi.
Đúng lúc này, anh cúi đầu nhẹ, hàm ý muốn xin lỗi Steven Johson, mái tóc theo đó mà rủ xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm của anh. Dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, trên từng lọn tóc của anh ánh lên một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người, dường như đó là món quà mà thượng đế ban tặng riêng cho anh vậy.
Steven Johson đang giảng bài chăm chú trên bục giảng cũng phải dừng lại một chút hỏi Lam Ưng bằng giọng tiếng Trung lơ lớ: “Vị học sinh này, cậu có biết việc làm gián đoạn bài giảng của người khác là không có lễ phép không?”
Thấy ánh mắt tỏ ý không hài lòng của Steven Johnson, anh khẽ gật đầu, nói: “Em biết hành vi của mình là không lễ phép, em rất xin lỗi. Em không muốn tìm lý do cho việc đến muộn của mình, em chỉ rất hy vọng là mình sẽ không bỏ lỡ những bài giảng đặc sắc của thầy.”
Trong phòng học, những tiếng hoan hô vang lên rào rào, tất cả học sinh nữ đều tỏ vẻ vui mừng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc