Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 09

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Người động nghìn nghịt, đứng ở đoạn đường gió đang thổi ***g lộng, phải đợi rất lâu cuối cùng xe bus cũng đến.
Hạ Nặc Kỳ thở dài nặng nề, đứng ở giữa đám đông chen chúc, cô đứng ở bên cạnh cửa sổ, khẽ kéo rèm ra, vu vơ nhìn cảnh vật bên đường ở ngoài cửa sổ.
Ở hai bên đường, từng tán lá xanh biếc mịn màng đang hòa reo trong gió, những con chim trên cây đang cất tiếng hót lảnh lót.
Sau khi người lên chật ních, chiếc xe bus chậm chạp di chuyển, Hạ Nặc Kỳ đôi mắt vẫn xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng di chuyển theo từng bước chiếc xe chuyển động.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, vuốt ve khuôn mặt của cô, lòng cô đang rất hỗn loạn, khó chịu như có vô vàn sợi bông siết chặt vào ***g ***.
Tại sao lại như vậy? Sao lại thành ra thế này? Cô vừa mới tìm thấy Lam Tịnh Vũ… anh chàng mà Vân Phi vô cùng yêu, người mà… dường như đã làm cho chính cô cũng có chút rung động.
“Anh ấy rất ít nói, gặp phải bất cứ chuyện gì anh ấy cũng giữ thái độ “im lặng là vàng”, chỉ lúc nào ở cùng với tớ, anh ấy mới nói nhiều lên một chút…”
“Anh ấy biết tớ thích dê con, nên đã một mình vào vùng quê đem một con dê màu trắng về cho tớ, anh ấy vốn không quen đi đường ở quê nên bị ngã, toàn thân bầm tím, lúc đó tớ rất đau lòng chỉ biết ôm anh ấy mà khóc. Anh ấy thật ngốc! Tớ thích dê con, nhưng tớ thích anh ấy hơn tất cả…”
“Thế giới của anh ấy rất lạnh lẽo, rất cô đơn… cô độc đến mức chỉ có tớ và con dê con…”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, cũng đủ biết rằng Vân Phi quan tâm anh ấy đến mức nào, cô hòa mình vào thế giới của anh ấy.
Tình cảm giữa một người với một người, nếu như không phải là thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm, thì làm sao có thể quan tâm đến đối phương như vậy chứ?
Nhưng tình yêu đó vẫn không đủ để đổi lại những phút giây vĩnh cửu bên nhau.
Vậy thì thật là tiếc nuối và không cam tâm biết bao?
Chả trách, Vân Phi mới điên rồ cầu xin cô thay cô ấy chăm sóc Lam Tịnh Vũ, nhưng vào lúc này, chính bản thân Hạ Nặc Kì cũng muốn thay Vân Phi tiếp tục kéo dài tình yêu không thể định nghĩa được này, có phải cô cũng đang trở nên điên cuồng không?
Đột nhiên, một bóng hình trăng trắng đập vào mắt cô!
Người này… hai tay thảnh thơi để ở trong túi quần, đứng ở ngay chỗ vừa nãy cô đứng, mắt đang dõi theo chiếc xe bus đang chạy dần ra xa. Hình như là bị lỡ chuyến xe này, nhưng không thất vọng mà bật lên tiếng chửi như những người bình thường khác, mà lại bình thản nhìn chiếc xe bus đang chạy ra xa, mặt rất thờ ơ, mái tóc ngắn đen sẫm dập dờn bay theo làn gió.
Người này chẳng phải là… Hạ Nặc Kì không dám tin vào mắt mình, cô bị kích động đến mức không thể kiềm chế được bản thân.
Anh ấy không gặp nạn! Anh ấy vẫn bình thường!
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Hạ Nặc Kì vào giây phút đó, cũng không kịp suy nghĩ là có quá đột ngột không, vừa nhận ra anh cô vội giơ tay trái lên vẫy anh: “Này… Lam Tịnh Vũ…”
Đám mây mù mịt u tối như được gạt bỏ, cô vui vẻ gọi to, đôi mắt tinh nhanh đen lay láy ánh lên niềm vui rạng rỡ.
Thì ra, Mục Dã Tình Xuyên đã lừa cô! Lần sau gặp lại, cô nhất định nhổ sạch răng cái tên xấu xa đó.
Chiếc xe bus màu cam từ từ chạy trên đường Bách Dầu, bóng dáng màu trắng rời đi, đi theo hướng ngược lại. Hạ Nặc Kì ở trên xe bus ra sức vẫy tay về phía anh, những âm thanh hỗn tạp lấn át tiếng gọi khẩn thiết của Hạ Nặc Kì.
Khoảng cách giữa cô và anh ngày càng kéo dài.
Mắt cứ nhìn theo cái bóng dáng màu trắng đó cho đến lúc biến mất khỏi tầm nhìn, cơ thể Hạ Nặc Kì vẫn chưa trở lại trạng thái cân bằng, hai tay vẫn cứ vẫy vẫy, mồm vẫn không ngừng với gọi ra ngoài cửa sổ: “Lam… Tịnh… Vũ… em ở đây! Em ở đây! Mau nhìn em đi!”
Tất cả mọi người ở trên xe bus đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ, tựa như đều coi cô là sinh vật khoa học kì lạ mới được phát minh ra ở thế kỉ này.
Có người còn cười mỉa mai: “Đồ điên.”
Nhưng Hạ Nặc Kì còn tâm trí đâu mà để ý những điều đó, cô vẫn ra sức vẫy tay, càng lúc càng vẫy mạnh hơn, dường như cả sinh mệnh cô ở đó vậy.
Chỉ hy vọng anh ấy có thể quay lại nhìn cô một cái, dù là chỉ một cái thôi, cũng được.
Tuýt – tuýt – tuýt
Cuối cùng cũng đến bến xe, cửa xe vừa mở, Hạ Nặc Kỳ vội vã nhảy xuống xe, cắm đầu cắm cổ chạy theo hướng bóng dáng màu trắng đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc