Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy - Chương 01

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Hạ Tuyết Duyên
Là một người luôn yêu cái đẹp, ít nhất là về hình thức. Ví dụ như những bông hoa nở đầu hè rực rỡ hơn cả mùa xuân, hay cơn mưa tuyết cuối cùng trước khi đông tàn. Nếu như nói rằng: thứ đặt trên gối là những giấc mơ, vậy thì, điều bạn viết vào lòng bàn tay không đơn thuần chỉ là lời nói mê, mà đó là lòng thành.
Đằng sau những con chữ luôn ẩn chứa sự ngọt ngào và buồn thương mà tôi vừa nói, hi vọng bạn đọc có thể cảm nhận được điều này!
Chương mở đầu: Những mảnh vỡ đen tối của kí ức
Ba giờ chiều, bầu trời xám xịt.
Hôm nay là ngày 1 tháng 4, là ngày cá tháng tư. Hạ Nặc Kỳ nhận được một món quà được gói rất đẹp và cầu kì, dựa vào kinh nghiệm của mình, cô thấy món quà nào vỏ ngoài càng đẹp thì càng khiến cho người ta bị một phen dở khóc dở cười.
Hạ Nặc Kỳ cẩn thận mở hộp quà, cô thấy một cuốn nhật kí bìa màu xanh lam nằm ngay ngắn trong đó. Dù không có một thứ đồ chơi quái ác nào từ trong đó nhảy ra như trong tưởng tượng, nhưng Hạ Nặc Kỳ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ngờ vực, từ từ mở cuốn nhật kí.
Nặc!
Còn nhớ ước hẹn cuối cùng của chúng ta không?
Xin lỗi, hãy lượng thứ cho tớ vì tớ đã không đủ sức để tiếp tục, lần này thật sự là phải tạm biệt rồi.
Xin cậu hãy giúp tớ chăm sóc anh ấy!
Thay tớ ở bên anh ấy, mãi mãi yêu anh ấy.
Đoạn văn không để tên người viết, khiến người khác cảm thấy rất kì lạ. nhưng Hạ Nặc Kỳ biết đó là ai.
Chỉ có cô ấy – cô gái có tâm hồn trong sáng, long lanh như bông hoa tuyết ấy mới gọi cô là Nặc.
Bỗng chốc, sắc mặt của Hạ Nặc Kỳ trở nên tái nhợt, toàn thân cô run bắn lên, đôi tay vừa cầm phải cuốn nhật kí dường như nóng đến mức bỏng rát.
Ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe lên giữa bầu trời.
“Nghe nói, người ta sau khi ૮ɦếƭ đi đều bay lên thiên đường. Trên thiên đường cái gì cũng có, tớ cũng có thể đi dạo phố, xem tranh châm biếm, lướt web, nghe nhạc… vì thế, tớ sẽ không phải cô đơn đâu”.
Y Vân Phi mở cửa sổ phòng bệnh, cô đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thích thú đón từng cơn gió nhẹ phả vào mặt, mái tóc dài, dày mượt như rong biển cũng tung bay theo từng cơn gió.
“Đừng có nói linh tinh!” Hạ Nặc Kỳ hít một hơi thật sâu, cố để bản thân bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng nở một nụ cười méo mó “Cậu phải tiếp tục sống cho tốt, nhất định phải thế…”
“Tớ còn nghe nói, mỗi người sau khi ૮ɦếƭ đều biến thành một ngôi sao trên bầu trời, từ xa dõi theo những người thân yêu của mình, phù hộ và chúc phúc cho họ…”
Y Vân Phi ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Nặc Kỳ, mỉm cười ngọt ngào, từ khóe mắt những giọt nước mắt long lanh không ngừng lăn ra.
“Nếu có thể được lựa chọn, tớ không cần lên thiên đường, tớ chỉ muốn sau khi mình ૮ɦếƭ được làm một ngôi sao nhỏ, như vậy có thể từ xa mà dõi theo anh ấy, mỗi ngày đều phù hộ cho anh ấy, phù hộ cho anh ấy mãi mãi hạnh phúc…”
“Vân Phi…” Hạ Nặc Kỳ cụp mắt xuống, đôi hàng mi đen dài bị những giọt nước mắt long lanh làm ướt nhẹm hết cả.
“Nặc, đừng có ủ rũ như vậy chứ! Y Vân Phi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn thanh thoát của Hạ Nặc Kỳ, cô nở một nụ cười ấm áp nhưng dường như ẩn chứa trong đó chút gì buồn bã, “Tớ chỉ lo cho anh ấy thôi”
“Nặc… có thể…” Lời nói của Y Vân Phi có chút hoài nghi.
“Ồ” Hạ Nặc Kỳ cố gắng ngăn dòng nước mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ yêu kiều lên hoài nghi nhìn Vân Phi.
“Nặc, cậu có thể đồng ý với tớ một chuyện không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Nếu như, tớ nói là nếu như”. Y Vân Phi thở một hơi dài, như là hạ quyết tâm, rồi nói, “nếu như có một ngày thật sự tớ phải rời bỏ thế giới này, vậy thì, xin cậu thay tớ ở bên cạnh anh ấy… xin cậu thay tớ mãi mãi yêu anh ấy, được không?”.
“Vân Phi…” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc đứng ngây người ra.
Một lát sau, Hạ Nặc Kỳ đã lấy lại được tinh thần, nhìn Vân Phi với ánh mắt đầy đau khổ, cô biết phải thật khó khăn Vân Phi mới đưa ra được quyết định này. Mặc dù Hạ Nặc Kỳ chưa từng gặp cái anh chàng mà Vân Phi vẫn thường nói, nhưng cô không thể không chú ý đến tình yêu mà Vân Phi dành cho anh ta.
Nhưng vào thời khắc nay, Vân Phi cũng không thể giao phó người đàn ông mà cô ấy yêu thương nhất trên đời này cho cô chứ.
“Không, không được”. Hạ Nặc Kỳ kinh hãi bước kùi ra đằng sau, cô không ngừng nói, “Vân Phi, cậu nhất định sẽ khỏe lại. Cậu nhất định có thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, yêu anh ấy…”
“Nặc, tớ nói là nếu như, nếu như có một ngày tớ không thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy nữa, vậy thì xin cậu thay tớ mãi mãi yêu anh ấy, được không? Hoặc là, đây là ước hẹn cuối cùng của chúng ta, xin cậu đừng từ chối…” vẻ mặt của Vân Phi bỗng trở nên có chút lạnh lùng.
Nhìn vào đôi mắt u buồn của Vân Phi, Hạ Nặc Kỳ lại nhớ đến chuyện sáng nay, lúc nghe thấy bác sĩ nói là vô phương cứu chữa, tim cô nhói đau, không có cách gì để ngăn lại nỗi đau, nên không còn cách nào khác để cự tuyệt ước hẹn cuối cùng của Vân Phi.
Thế là, cô đành từ từ gật đầu.
Tiếng sấm rền vang.
Hạ Nặc Kỳ hít một hơi thật sau, từng ngón tay run run sờ cuốn sổ nhật kí, hơi sương mờ mờ ỏa ảo bên ngoài khung cửa sổ thủy tinh như tràn ngập mắt cô, cô cố hết sức để chớp chớp mắt. Khi mắt dịu đi, cô mới nhìn rõ trở lại, trên môi cô nở một nụ cười đau xót.
“Ước hẹn cuối cùng? Tớ… sẽ làm theo”.
Chương 1: Thiên đường hoa tuyết trắng
Thứ 2, ngày 16 tháng 4. Trời nắng, nhiều mây.
Anh nói, tôi là một thiên sứ có đôi cánh dài trắng tinh khiết, ban đầu sống ở trên trời, nhưng vì gặp anh ấy nên mới cam tâm tình nguyện cắt bỏ đi đôi cánh hạ thể xuống trần gian. Anh ấy rất cảm động nên cả đời này sẽ hết sức hết lòng chăm sóc cho tôi.
Mùa hè sau khi thi xong, anh ấy dẫn tôi đến giáo đường Saint John ở bên bờ biển để cầu nguyện. Anh nói, anh nguyện lấy niềm vui cả đời của anh để đổi lấy sức khỏe cả đời cho tôi.
Từ hôm đó trở đi, đúng là tôi không bao giờ thấy nụ cười của anh ấy nữa, tôi biết anh ấy đang dùng cách của mình để trị bệnh tim bẩm sinh cho tôi.
Tôi xin cha cố một cây thánh giá bằng thạch anh để tặng anh ấy, rồi nói với anh rằng, cha cố nói nếu muốn bệnh của tôi mau khỏi thì ngày nào anh cũng phải mang cây thánh giá này theo.
Từ đó, anh coi cây thánh giá như là dây chuyền, ngày nào cũng đeo trên cổ, không phút nào rời,
Thực ra, tôi đã lừa anh ấy, cây thánh giá thạch anh đó không phải là để cầu cho sức khỏe của tôi bình phục lại, mà là để sau khi tôi rời bỏ thế giới tươi đẹp này, nó có thể giúp anh ấy kiên cường mà sống tiếp.
Vân Phi

Chương 01:

Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất, từng đám mây trắng lơ lửng hững hờ trôi trên bầu trời tràn ngập ánh nắng. Từng đàn chim bay qua bay lại trên không trung, tất cả trông thật đẹp đẽ như tiên cảnh trong bài đồng thoại.
Buổi chiều, trong khu lâm viên xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây trước cổng trường trung học Eton, có một kẻ cứ lấm la lấm lét ngó đông, ngó tây.
“Chính là chỗ này! Đây là trường học của anh chàng trong nhật kí… Trường trung học Eton.” Hạ Nặc Kỳ mừng thầm, “Woa! Chả trách là trường quốc tế nổi tiếng, trông hoàng tráng hiện đại hơn so với trường học của mình rất nhiều.
Mặc dù cô không biết mặt anh, nhưng trong nhật kí có viết là anh chàng đó lúc nào cũng đeo cây thánh giá thạch anh tượng trưng cho lời thề ở trên cổ, hơn nữa trên cây thánh giá đó còn khắc tên người con gái anh ấy nguyện sẽ dùng tất cả hạnh phúc mình có để che chở, bảo vệ - Vân Phi.
Dựa vào điểm này, cô tin mình nhất định sẽ tìm thấy anh.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nặc Kỳ vô cùng xúc động, cô vội bước vào ngôi trường oai phong của giới quý tộc.
Vừa bước vào cửa, cô bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp.
Rất nhiều học sinh ăn mặc chỉnh tề xúm đen xúm đỏ ở phía trước, chặn đường đi của cô, rồi chúng làm náo loạn trên tòa giảng đường cao cao, chúng chia làm hai phe, ở giữa có một “Dây ngăn cách” màu đỏ.
Dưới ánh nắng mặt trời, nổi bần bật một nàu đỏ của “Dây ngăn cách”, lấn át cả ánh sáng mặt trời, chói hết cả mắt.
Ở một phía của dây ngăn cách, tất cả mọi người đều giơ cao tấm bảng màu đỏ đề dòng chữ “Thề có ૮ɦếƭ cũng ủng hộ Bạo Long điện hạ”. Còn một bên cũng cầm một tấm biển như vậy, chỉ có điều nội dung đổi thành “Lam Ưng nhất định thắng”.
Trên mặt, trên tay mỗi người đều dùng màu rất đẹp vẽ hình rồng hoặc hình chim ưng, thậm chí còn có đội cổ vũ ăn mặc nóng bỏng đứng ở quảng trường rộng rãi la hét cổ vũ, tiếng tranh luận càng lúc càng to.
“Bạo Long điện hạ nhất định sẽ giành quán quân!”
“Lam Ưng thật pro! Bạo Long là một tên ngốc chỉ biết giở trò, đâu hiểu gì tinh hoa biểu diễn chứ!”

“Kìa… bọn họ đang làm gì vậy nhỉ?” Hạ Nặc Kỳ tò mò mở to mắt nhìn, nhìn bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi không giải thích được.
“Thì ra cô ở đây!” trong lúc cô đang nghi hoặc, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói mộc mạc.
“Hả?” Hạ Nặc Kỳ ngoảnh về phía có tiếng nói. Cô thấy một anh chàng cơ bắp vạm vỡ, cao to, khôi ngô đang nhìn cô từ đầu đến chân.
“Áo sơ mi trắng, váy ngắn kẻ caro đỏ…, sao cô không đeo giầy thể thao?”
“Gì cơ?” Hạ Nặc Kỳ ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn đôi giầy hiệu Italia màu đen trên chân của mình, sau đó mới ngẩng đầu lên tự tin mỉm cười, “Tôi thấy kết hợp trang phục thế này mới đẹp, có vấn đề gì không?”.
Anh chàng cơ bắp khinh khỉnh nhìn cô, rồi tiếp đó, có vẻ rất nôn nóng kéo cổ áo của cô, không chút thương hoa tiếc ngọc lôi cô xềnh xệch lên đằng trước.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Nặc Kỳ kinh ngạc, lóng nga lóng ngóng vùng vẫy. “Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra! Cứ cho là tôi không đeo giầy thể thao, anh cũng không thể làm thế với tôi!”.
Cô cho rằng, cô hét to lên như vậy, có thể khiến cho anh chàng vạm vỡ buông tay cô ra, nếu không thì, ít ra cũng thu hút được sự chú ý của hai đám người gần đó, làm cho bọn họ đến giúp cô giải vây. Nhưng thật đáng tiếc, chẳng ai để ý đến tiếng hét nhỏ bé như con thú đang gặp nạn của cô.
“Im mồm! Cô ồn áo quá đi!” Anh chàng cơ bắp nhìn cô với ánh mắt giận dữ khinh thường, thở hồng hộc như muốn ăn tươi nuốt sống cô, “Đến gì mà muộn thế, còn phải tận dụng thời gian”.
Anh ta là một kẻ điên sao? Tại sao mình không hiểu anh ta nói gì nhỉ? Hạ Nặc Kỳ không dám nói gì nữa, đành để mặc anh ta lôi lên phía trước.
Hu huh u… Hạ Nặc Kỳ bắt đầu sụt sịt khóc. Ai sẽ đến cứu cô đây? Lẽ nào, cô học hành chưa đâu vào đâu mà đã phải ૮ɦếƭ thật sao?
Anh chàng cơ bắp lôi Hạ Nặc Kỳ đi qua một hành lang trên vòm chạm trổ đầy hình hoa hồng, đây chắc chắn là hội trường lớn của trường Eton.
Quan sát tòa nhà lớn, trông nó vô cùng hùng vĩ, từng tấm thủy tinh được tạc khắc đầy mới lạ, dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời, chúng phản chiếu lại ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Phía trước tòa nhà, chiếc đài phun nước nằm ở vị trí trung tâm đang phun ra từng dòng nước mát lạnh, những viên đá cẩm thạch màu trắng trải xếp thành một con đường ngay ngắn.
Hạ Nặc Kỳ trố mắt nhìn.
Hội trường của trường quý tộc có khác, so với hội trường của trường cô đang học đúng là một trời một vực.
Đúng lúc cô đang bị choáng ngợp bởi cảnh vật trước mắt, thì anh chàng cơ bắp vội vàng đẩy cô vào cửa: “Mau vào đi”.
“Gì cơ?” Hạ Nặc Kỳ loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào.
Nhưng cho dù cô đi vào hội trường với bộ dạng nào, cũng không thu hút sự chú ý của mọi người, vì lúc này bầu không khí trong hội trường đang rất là náo nhiệt!.
Tất cả mọi người đều đứng cả dậy, nhiệt liệt vỗ tay ầm ĩ.
“Giỏi quá! Màn trình diễn của Lam Ưng phải gọi là đỉnh của đỉnh!”.
“Sự sống còn của Lam Ưng khiến chúng ta thấy tự hào!”.
“Lam Ưng, em yêu anh!”.
“Chúng tôi luôn ủng hộ bạn, Lam Ưng!”.

Đám đông, kẻ nói người phụ họa ra sức khen ngợi, thậm chí có vài cô gái vì cảm động quá mà rơi cả nước mắt, dùng đôi tay nhỏ nhắn nhè nhẹ lau khóe mắt.
Chuyện gì vậy? Hạ Nặc Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn quanh bốn phía… Trên khán đài nhấp nháy dòng chữ phát quang “Hội thi kịch nói lần thứ hai mươi mốt”. Tấm màn che thêu hình con thiên nga màu xanh da trời đậm đã được kéo xuống, như là vừa kết thúc một màn biểu diễn.
Cũng không đến mức phải kích động như vậy chứ! Lẽ nào, vừa có diễn viên nổi tiếng nào vừa biểu diễn ở đây sao? Hạ Nặc Kỳ trầm ngâm suy nghĩ.
“Còn đứng ngây người ra làm gì vậy?” giọng nói bất mãn của anh chàng cơ bắp vang lên bên tai cô, tiếp đó, một bình nước được nhét vào tay cô, “Đi mau lên, bam giám khảo vẫn chờ cô đến rót nước bưng trà cho họ đấy!”.
“Rót nước bưng trà? – Hạ Nặc Kỳ chớp chớp mắt không hiểu! – Sao tôi phải…”
Cô còn chưa nói xong, anh chàng cơ bắp chẳng biết tên đã biến đi đâu mất, lúc đó trên sân khấu, màn che cũng được kéo lên.
“Màn biểu diễn tiếp theo là của một trong những thí sinh nằm trong top sẽ được giải quán quân – Mục Dã Tình Xuyên và bạn diễn của anh ấy – Mai Khả Lâm…” qua micro, giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình truyền đến tai mọi người trong hội trường.
“Woa, Bạo Long điện hạ diễn rồi!”
“Chờ lâu quá! Được cùng anh ấy biểu diễn thật là hạnh phúc!”

Tiếng của người dẫn chương trình vừa dứt, người xem ào lên từng đợt, may mà tâm lí của người dẫn chương trình cực kì tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí ầm ĩ huyên náo này, điềm tĩnh giới thiệu hết, rồi mới từ tốn rời khỏi sân khấu.
Có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, trong nháy mắt, tất cả mọi người trở nên yên lặng.
Hạ Nặc Kỳ giơ bình nước lên nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt một cách kinh ngạc, cô hét lên đầy oan ức: “Tôi không phải đến đây rót nước trà! Này…”
“Suỵt!”
Ban giám khảo ngồi thành nửa vòng tròn, ba vị giám khảo ngồi ở chính giữa, mặt nghiêm nghị nhìn cô tỏ ý bảo cô yên lặng.
Hạ Nặc Kỳ chẳng biết làm thế nào nên cúi đầu xuống.
Ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra không? Rất chi là kì cục vì bỗng dưng, cô bị bắt đến đây rót nước bưng trà cho ba vị này, rốt cuộc thì cô đã đắc tội với ai mà phải ra nông nỗi thế này?
Bây giờ cũng tìm không thấy anh chàng cơ bắp đã lôi cô đến đây, xem ra, cô đành phải giúp một tay vậy, đợi đến khi màn biểu diễn này kết thúc sẽ tính sau.
Sau khi quyết định, Hạ Nặc Kỳ liếc nhìn bộ mặt còn xám xịt hơn cả đáy nồi của bam giám khảo, cô ngượng nghịu cười một cái, rồi chạy nhanh ra chỗ máy rót nước gần đó, chuẩn bị rót nước vào đầy bình.
Đúng lúc cô đến chỗ máy rót nước, đột nhiên cảm thấy đằng sau có một ánh mắt bỏng rát đang nhìn về phía cô. Cô vội quay lại để tìm, nhưng không thấy gì cả.
“Có lẽ tại mình đa nghi quá.” Cô nhủ thầm, quay lại tiếp tục rót nước, bắt đầu hãm trà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc