Hãy Nắm Tay Tôi, Tôi Sẽ Cho Cậu Hạnh Phúc - Chương 04

Tác giả: Đang cập nhật

Bữa tiệc ngoài trời-picnic
Tôi đánh 1 giấc dài và tỉnh dậy lúc 6h sáng sau khi trải qua 1 cơn ác mộng. Làm vệ sinh cá nhân xong tôi lao xuống nhà như thường lệ. Vì hôm nay là chủ nhật nên tôi có thể thoải mái làm những gì mình thích mà ko bị ai làm phiền. Tôi đã lên kế hoạch cho 1 ngày chủ nhật hoàn hảo rồi. Tôi sẽ rủ con Linh và con Trang đi cafa sáng rồi chạy qua siêu thị mua chút đồ mở 1 cuộc dạo chơi picnic. Ôi! Chỉ nghĩ thôi đã thấy thích rồi mà đã thích là làm liền. Tôi cầm điện thoại và gọi cho con Linh.
"cháu lên 3 cháu đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì cháu ko khóc nhè. Ko khóc nhè để mẹ..."
- Con điên này. Sao phá giấc ngủ của tao?
Bản nhạc phải nói là "vỡ lòng" của nó vừa kết thúc cái giọng oang oang của nó với tần xuất khá lớn đã phóng qua đầu dây bên tôi. Cũng may là tôi biết trước rồi mọi chuyện sẽ thế nên hi...hi đưa điện thoại ra xa 1 chút ko thì ảnh hưởng đến màng nhĩ thì khổ.
- Im coi! Hét to dữ vậy? Mà mày mấy tuổi rồi sao cài cái nhạc chuông dở hơi thế. Đổi đi nghe mày.
Đầu giây bên kia giọng nó ấm ức.
- Ê! Tao nhớ ko nhầm là đổi nhạc chuông của tao đó chứ.
Tôi vật lộn với dòng thời gian cố suy nghĩ lại đúng là tôi đã đổi nhạc chuông của nó hix...hix.
- Ờ thôi tao có chuyện cần nói lè!
- Nói đi cho tao còn ngủ tiếp.
- Ngủ cái gì nữa mày? Dậy rủ cái trang ra tiệm cafê rùj tụi mình đi picnic.
- Tiệc thịt nướng ngoài trời đó hả? Ờ được rồi đợi tao ở quán cafê chỗ cũ nha!
Nó nói xong tắt máy cái rụp mà chẳng để tôi kịp nói thêm gì. Bỏ con dế yêu vào túi sách tôi dong xuống nhà. Vừa xuống tới nơi đã đụng phải cái mặt đáng ghét của hắn thôi thì hỏi 1 câu lễ phép chẳng chết ai.
- Ngủ ngon ko?
- ko! Cậu thỉnh thoảng lại hét toáng lên như thế thì ai mà ngủ được.
Tôi gãi tai cười xoà.
- Hì xin lỗi ha.
- Cậu định đi đâu vậy?
- Đi chơi.
- Đơi tôi chút.
Hắn dí cốc nước vào tay tôi rồi chạy biến vào phòng. Lát sau trở ra là 1 sự lột xác hoàn toàn. Hắn vận 1 chiếc quần jeane xanh hơi bạc màu. 1 chiếc áo full màu đỏ bắt mắt trống rất ấn tượng. Nhưng oái sao trông giống tôi vậy?
- Cậu ăn mặc kiểu gì sao giống tôi vậy?
Hắn nhìn tôi rồi lại nhìn chính mình.
- Để tôi vào thay bộ khác.
Tôi kéo hắn lại.
- Mệt cậu quá! Ở nhà đi. Tui con gái chúng tôi đi tám cậu đi theo làm gì?
- Thích! Đi thôi!
Hắn kéo tôi ra sân. Hôm nay hắn ko cưỡi con xe môtô mà cưỡi xe hơi.
- Lên đi!
Tôi leo lên xe và ra lệnh cho hắn dông đến tiệm cafê.
***
Bạn đã bao giờ đi cafe sáng chư. Nếu chưa thì hãy cố gắng dậy sớm và đi thử đi nhé. Quả thật rất thú vị! Vào tầm sáng sớm quán rất thưa khách. Bạn có thể chọn 1 góc ở ngay sát của sổ yêu cầu 1 bản nhạc du dương, nhâm nhi ly cafe và ngắm dòng người qua lại của buổi sớm mai. Thật thú vị nhưng với tôi hôm nay thì ko. Hắn cứ lẽo đẽo theo tôi hỏi toàn chuyện tào lao ko à. May mà con Trang và con Linh đến kịp thời trước khi tôi tức điên lên và hét vào mặt hắn. Vừa thấy 2 con bạn ngoài cửa tôi đã vẫy tay gọi.
- Tụi mày ở đây lè.
Trang, Linh chạy tới.
- Ủa Lâm cũng ở đây sao?
Tôi cười tươi rói
- Ông đòi đi theo ý mà.
- Có mỗi Lâm là con trai hay để tao gọi thêm Thắng- Trang nói.
- Để tao gọi cả Nam.
Ôi! Trời tôi tức điên lên vì 2 con này mất. Ko dưng lại lôi mấy thằng cha đó và mất hết cả tự nhiên.
Cafe xong chúng tôi ghé qua với số lượng tăng thêm 3 thành viên mới. 3 nam, 3 nữ, 3 đôi và dĩ nhiên tất thảy mọi người trong siêu thị lẫn người đường đều nghĩ tôi với hắn là 1 đôi vì cả 2 cùng có chung 1 gu thời trang mặc dù chỉ là sự trùng hợp ko mong muốn.
Chúng tôi chọn mua 1 số vật dụng cần thiết cho chuyến đi rồi lao xe lên ngọn đồi cách xa trung tâm thành phố nhưng được cái rộng rãi thoáng mát lại có cả 1 thảm cỏ xanh mướt nữa chứ.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa
aaaaaaaaa...!!!
Đó là việc đầu tiên mà 3 chúng tôi sẽ làm khi lên ngọn đồi này. Tất cả cùng đưa tay lên miệng hét thật to cho mọi lo âu, phiền muộn tan biến hết.
Cuộc sống đôi khi làm cho chúng ta thật mệt mỏi.
Công việc nhiều lúc khiến ta căng thẳng.
Một vài lời nói của những người xung quanh có khi sẽ làm ta tổn thương.
Yêu! Biến bạn và tôi đánh mất bản thân> mù quáng
Vậy tại sao chúng ta ko tạm thời gạt phăng tất cả sang 1 bên và sống thật vui vẻ.
Hãy Thử làm vậy nhé! Rồi bạn sẽ nhận ra tình yêu chỉ là màu hồng chứ chưa phải là 7 màu sắc mà cuộc sống vốn dĩ có.
Tôi diện 1 chiếc mũ màu trắng tinh khôi vành rộng có thắt 1 chiếc đai bằng nơ xinh xắn (mũ nhỏ Trang hi). Mặc dù trời hôm nay rất đẹp gió nhẹ đưa mùh hương hoa dại lan toả kháp ngọn đồi, nắng nhạt nhoà, mềm mại, âm ấp vuốt ve thảm cỏ xanh non trên ngọn đồi nhưng tôi vẫn là con gái mà phải biết chăm chút cho bản thân chứ. Mỗi lần như thế tôi thường nghĩ "Làm con gái thật tuyệt". Ừ! Tuyệt thật đấy khi bây h 3 đứa con gái chúng tôi ngồi ăn hoa quả, tán phét, chạy nhảy khắp ngọn đồi còn 3 tên con trai thì mỗi người 1 việc. Hắn thì làm thay công việc nhóm bếp của tôi còn Thắng và Nam thì chờ hắn nổi lửa là bắt đầu nướng thịt. Ầy nhưng cáh quái gì đây? Thậm chí hắn còn làm công việc nhóm bếp tệ hơn tôi nữa kìa. Ngọn đồi này sắp bị hắn làm ô nhiễm vì khói rồi. Cứ tình trạng này thì đến mùa quýt năm sau cũng chẳng có thịt nướng mà ăn. Haizz...đúng là ko có Quách Kim Thư tôi thì chẳng có việc gì là ok cả. Thôi thì lại phải tự làm vậy. Tôi đẩy hắn qua 1 bên giật lấy cái quạt mo (ăn cắp của ngoại).
- Tránh ra tôi làm cho. Cậu đúng là loại công tử bột vô dụng mà.
Tôi vừa quạt bếp vừa mắng hắn bỗng Nam ở đâu sấn tới.
- Để mình làm cho. Cậu qua kia nghỉ đi!
Thấy Nam có khí chất Nam nhi hắn đâu thể chịu thua sĩ diện đàn ông mà. Hắn giật lấy chiếc quạt trong tay Nam.
- Để tôi làm.
- Ko! Để tôi.
2 người họ cứ giằng qua giằng lại. Tôi tự hỏi ko biết 2 tên này có bị điên ko nữa giành nhau cái gì k giành lại đi giành nhóm lò than. Điên thật! Điếc hết cả tai. Tức khí tôi quát.
- Để tôi! Các cậu im hết đi.
Phải công nhận Kim Thư tôi đây là người có uy lực mới chỉ thét 1 tiếng mà 2 tên đó đã rút lui. Tôi cố gắng quạt, Nam cứ đứng đó chỉ chờ tôi nhờ là giúp liền nhưng tôi đâu phải là người dễ dàng khuất phục.
- Thư có mệt lắm ko?
Hỏi câu rõ ngớ ngẩn. Dù có mệt tôi cũng ko giám kêu chỉ giám nhe bộ răng trắng ngọc ngà ra mà cười để che đi khuôn mặt đang xám xịt vì khói.
- Mình ko mệt...hi
"BÙNG"
- A! Cuối cùng cũng được.
Tôi nhảy cẫng lên hò reo sung sướng như người vừa chúng số độc đắc vậy. Vô tình tôi trông thấy hắn cũng đang nhìn tôi mỉm cười. Sao hắn lại cười nhỉ? Chắc hắn nghĩ tôi khùng. Hắn tiến về phía tôi, gần lắm đưa 1 bà tay luồn qua mái tóc dài phải nói là đẹp hơn mấy cô người mẫu quảng cáo tóc đặt bàn tay ấy ra sau gáy (đừng nói là cưỡng hôn đó nhé!) tay còn lại hắn từ từ đưa lên mặt tôi rồi chùi chùi cái gì đó.
- Lem hết rồi lè.
Tim tôi bỗng dưng lại nhẩy lambađa. Cảm giác lạ lắm mà cũng quen lắm. Đã bao lâu tôi ko có được cảm giác ấm áp thế này rồi nhỉ?
- Sạch rồi! Đừng có lợi dụng.
Nam lên tiếng kéo tôi về phía cậu ấy. Tôi vội vàng chạy lại phía Linh và Trang trước khi 2 tên này đem tôi ra làm dây thừng để kéo co như chiếc quạt hồi nãy. Tôi vừa chạy vừa nói với về phía Thắng.
- Ông Thắng quấn con Trang vừa thôi chư. Mau ra nướng thịt đi.
Thắng đưa tay lên ra hiệu ok và đứng lên.
Giới thiệu đôi chút về Thắng để các bạn rõ nhé!
Thắng là học sinh xuất sắc của ban B sau này sẽ là 1 bác sĩ đại tài. Nhà cũng gọi là khá giả đấy, đẹp trai chắc cũng như Nam (kém hắn và Quân 1 chút). Thắng học chung lớp với Thiên Vân (cô nàng dã thú) nhưng lại k thích nhỏ đó mà mê Yến Trang như điếu đổ.
Chúng tôi vừa nướng thịt vừa ăn rất vui vẻ.
- Con Thư miếng đó của tao.
Nhỏ Linh này đã tham ăn lại chỉ thích ăn lạc ko có chịu ăn mỡ thảo nào mãi chẳng lên cân.
- Ko! Là của tao.
Tôi bỏ tọt miếng thịt nóng hổi vào miệng.
- Ôi! Bỏng quá! Nước.
Hắn đưa cho tôi cốc nước nhưng ko "phìììì" nguyên ngụm bia phun thẳng vào mặt hắn.
- Sao cậu lại đưa bia cho tôi? Đui à?
Hắn vừa lau mặt, lau mũi vừa nhìn tôi quát.
- Này! Cậu thật là.
Con Linh thấy vậy ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Ha...ha...cho đáng đời mày đồ tham ăn.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt sửng cồ.
- Im ko tao đập dẹp mỏ mày bây giờ.
- Thôi các cậu ngồi xuống đi.
Nam thấy tụi tôi chiến tranh liền lên tiếng còn tùy ý gắp cho chúng tôi mỗi đứa miếng thịt to bự ăn ko khéo mắc nghẹn như chơi.
- Trang ăn miếng này đi ngon lắm lè.
4 chúng tôi quay ngoắt sang đôi gian phu dâm phụ nhân lúc đang có chiến tranh giám ăn cắp lương thảo đút cho nhau ăn tình tứ thấy mồ.
- Ọe! Mắc ói.
Tính chọc con Trang cho nó đỏ mặt như tiết canh vì nó là người hay xấu hổ mà lúc nó xấu hổ trông đáng yêu đến mắc cười nào ngờ tôi và con Linh bị nó dùng đũa kí vào đầu.
- Thì sao? Tụi tao yêu nhau mày trông phát thèm à?
Oh my god! con Trang mà tôi quên đâu rồi nhỉ? Lẽ nào tình yêu lại có sức mạnh ghê ghớm đến thế?
- Thư này!
Hắn gọi kéo tôi ra khỏi sự ngạc nhiên.
- Gì nữa?
- Ăn đi.
Thiên à! Hắn đút cho tôi ăn. Liệu hắn có bỏ thuốc sổ ko vậy?
- Há miệng ra tôi mỏi tay quá rồi.
Tôi mở cổng thành đồng ý cho hắn vận chuyển lương thảo vào. Có vẻ Nam ko vui nên cố tình bẻ gẫy phút giây lãng mạn này.
- Chúng ta chơi 1 trò chơi đi.
- Trò gì - Linh hỏi
- Trò nói thật.
Hắn nhếc mép cười.
- Được đấy! Bắt đầu từ ai đây?
Nam nhìn lại hắn bằng ánh mắt thách thức.
- Từ tôi chơi theo vòng. Mỗi người chỉ được đặt 1 câu hỏi với người trả lời.
Hắn nhún vai.
- Ok!
Trang nhanh miệng đặt câu hỏi.
- Mối tình đầu của cậu là khi nào?
Nam mỉm cười.
- Khi 5 tuổi.
- Là ai vậy? - hắn hỏi.
Nam nhìn về phía tôi khiến tôi bất giác run lên.
- Là Thư!
Tôi mở to mắt nhìn Nam chẳng thốt lên được lời nào.
- Vậy 2 người chính thức hen hò chưa?
Lần này là Thắng.
- Chưa!
Chỉ còn mỗi Linh là ko đưa ra câu hỏi vì hơn ai hết nó hiểu tôi. Vòng chơi lại tiếp tục và ngay sau đó là đến lượt tôi. Hắn là người đầu tiên khởi sướng.
- Quân là ai?
Lần này thì tôi thật sự sock trước câu hỏi của hắn nhưng đã chơi thì đâu thể nhuốt lời. Tôi nắm chặt tay lại những móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt cố dặn ra từng chữ.
- Là người tôi yêu.
Hắn cúi đầu tôi thoáng thấy nụ cười nhạt nhẽo nở trên môi hắn. Ko khí đang vui bỗng trở nên căng thẳng đến ngột thở.
- Vậy cậu ta đâu?
Vẫn là hắn hỏi, toàn là những câu xát muối vào trái tim tôi. 1 giọt, 2 giọt nước trong suốt như thủy tinh rớt xuống vụn vỡ trên mặt bàn. Nam túm cổ áo hắn.
- Cậu đã hết lượt hỏi rồi.
Linh đứng lên.
- Dừng cái trò vớ vẩn này đi!
Hết chịu nổi rồi! Tôi đã cố chôn dấu nỗi đau trong đống đổ nát của tuổi thơ. Nhưng sao ai đó lại cứ phải cố gắng đào bới nó lên? Thật đau đớn tôi bỏ chạy. Lúc này tôi cần 1 nơi yên tĩnh.
Tôi ngồi dưới gốc cây cổ thụ lâu năm mọc ngay trên ngọn đồi. Tôi đã khóc nhiều, nhiều đến mức thiếp đi lúc nào ko biết. Lúc tỉnh dậy thì cũng đã xế chiều. Tôi thấy mình trên xe đang nằm tựa đầu lên vai hắn.
- Tỉnh rồi à?
Tôi rụi mắt cố để mình tỉnh táo 1 chút.
-Ủa? Đang chơi vui sao lại về?
- Vui cái đầu cậu ấy bỗng dưng gào khóc như con nít rồi ngất ra đấy hại mọi người lo lắng.
Tôi gãi đầu ái ngại.
- Tôi...Tôi xin lỗi!
- Tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Đừng giận tôi nhé?
- Hì...ko sao đâu! Tôi nhanh quên lém. Ầy! Về đến nhà rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc