Hay Là Mình Sống Chung - Chương 64

Tác giả: Hồng Cửu

Mỗi ngày một trân trọng hơn
Có lúc, Tiền Phi cảm thấy Lý Diệc Phi đúng là một người rất gian tà, việc mà trong mắt người khác là rất khó, nhưng anh lúc nào cũng nhanh chóng làm xong theo cách của anh. Mà trong quá trình đó, rốt cuộc anh đã nỗ lực bao nhiêu, vất vả bao nhiêu, anh cũng chưa từng để cô biết, chỉ sau khi mọi việc đã xong mới bình thản nói với cô: “Chuyện này anh đã lo xong cho em, muốn cám ơn anh thì mau lấy thân báo đáp đi”.
Tiền Phi cảm thấy Lý Diệc Phi như thế đặc biệt đàn ông.
Lần này cũng vậy, không đến mấy ngày, Lý Diệc Phi đã thực hiện xong lời anh nói, đưa cô vào công ty của anh, còn chung một phòng với anh, anh là sếp phòng trực tiếp của cô, cô và Triệu Đức biến thành đồng nghiệp chung phòng.
Cô hỏi Lý Diệc Phi sao hiệu suất làm việc của anh nhanh thế, anh đáp: “Không nhanh lên thì sẽ bỏ qua thời hạn đăng ký thi!”.
Kỳ thi bảo đại bắt buộc phải thông qua một công ty chứng khoán để đăng ký, còn tự đăng ký dưới danh nghĩa cá nhân thì không thể. Tiền Phi nhìn ra Lý Diệc Phi quan tâm đến cô như thế thì thấy trong lòng rất ấm áp, có một nỗi cảm động khó nói.
Một tuần sau, cô bắt đầu chính thức đi làm ở công ty mới, cũng dưới sự giúp đỡ của Lý Diệc Phi mà đăng ký thi thành công.
Những nữ nhân viên trước đây từng bàn tán về cô, khi nhìn thấy cô đều tỏ ra sửng sốt.
Tiền Phi nghĩ có lẽ họ sẽ lại vào toilet mà bắt đầu buôn chuyện:
--- Trời ơi, cô gái kia ghê gớm thật, theo đuổi Lý tổng của chúng ta đến tận công ty!
Nghĩ đến cảnh đó, Tiền Phi bỗng cảm thấy rất thú vị.
Triệu Đức khi nhìn thấy cô thì trở nên rất bất ổn, kinh ngạc đến không tưởng, miệng há ra như có thể nuốt một quả trứng: “Phi Phi? Là em sao? Anh còn đang đoán người này là ai mà có thể khiến Lý tổng của bọn anh hôm đó phải đập bàn, đòi tuyển về cho bằng được, không ngờ lại là em! Tốt quá rồi, lần này ba chúng ta lại có thể cùng đấu địa chủ rồi!”.
Tiền Phi cười hì hì. Cô cảm thấy Triệu Đức đúng là rất dễ tính, nhanh chóng quên mất nỗi đau sáu lá bài 2 lần trước rồi.
Hai tháng nữa là cuối năm rồi, đúng vào thời điểm bận rộn nhất, nghe nói cuộc họp kiểm tra sắp tiến hành cải cách về chính sách phát hành cổ phiếu mới, mọi người đều căng thẳng chờ động tác mới tiếp theo.
Mà đúng lúc bận rộn nhất thì Tiền Phi lại được Lý Diệc Phi bảo vệ, chăm sóc rất kỹ càng. Anh bảo cô chỉ cần đọc sách là được, chuyện gì cũng không cần cô làm. Hoặc có thể nói là, công việc đáng lý phải đổ lên đầu cô thì đều được ông làm thay cả. Anh tạo ra mọi điều kiện để cô yên tâm ôn tập, đọc sách.
Thực ra Tiền Phi đều có thể cảm thấy một số người ở các phòng khác đều tỏ ra bất mãn với cô, cô từng nói với Lý Diệc Phi, hay là ban ngày cô cứ cùng họ làm dự án, buổi tối về nhà đọc sách là được.
Lý Diệc Phi không đồng ý.
Anh nói: “Trước đây em phải chăm sóc bố, đã tụt lại khá nhiều so với những người khác rồi, bây giờ chỉ còn có một tháng, em mà không cố gắng hết sức thì chắc chắn không thi đậu nổi! Nếu em không thi đậu thì anh rất có khả năng không bảo vệ em được! Anh nói với cấp trên lý do anh tuyển người này vào là vì cô ấy nhất định sẽ thi đậu bảo đại!”.
Tiền Phi nói: “Nhưng Triệu Đức lén nói với em là đã có người bắt đầu bàn tán sau lưng rồi, bảo rằng không biết lãnh đạo công ty nghĩ thế nào mà lại bỏ tiền ra nuôi một kẻ rảnh rỗi, ngày ngày không làm việc mà chỉ biết đọc sách, cô ta muốn thi bảo đại thì người khác cũng muốn chứ, dựa vào đâu mà cô ta có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi?”
Lý Diệc Phi trầm ngâm rồi bảo: “Em đừng quan tâm mấy cái miệng rỗi hơi ấy, bọn họ đang ghen tị, hâm mộ vì anh thương yêu em thôi! Anh chiều chuộng em yêu thương em là niềm vui của anh, họ có quản được không? Em cứ yên tâm đọc sách, chẳng có việc gì phải lo, có chuyện gì thì anh sẽ gánh thay em!”.
Về sau có một ngày nọ, đang ăn cơm buổi trưa thì Lý Diệc Phi đưa Triệu Đức đi họp, một mình Tiền Phi ngồi trong văn phòng đọc sách, Không biết từ bao giờ mà phó tổng bên đầu tư đi dạo ngang qua, cười híp mắt hỏi cô: “Tiền Phi à, bây giờ cô đang làm dự án gì nhỉ?”.
Tiền Phi trả lời ông ta theo lời Lý Diệc Phi đã dặn từ trước: “Bây giờ tôi chủ yếu là theo Lý tổng làm hai dự án IPO của khách sạn và công ty giao dịch CBD ạ!”.
Phó tổng “ồ” một tiếng, vẫn tươi cười nhưng thở dài: “Haizzz, IPO đã hơn một năm chưa ‘mở cửa’, nguồn lợi mang về càng lúc càng tệ, những người theo đuổi nó đã đi cả rồi. Tiền Tiền à, cô có bao giờ suy nghĩ rằng sẽ nhảy việc không?”
Tiền Phi ngớ người. Cô mới vừa nhảy sang đây, còn nhảy nữa ư? Chân lò xo hay sao?
Cô lắc đầu: “Tạm thời thì chưa ạ!”.
Phó tổng cười tít mắt: “Thế à! Ờ, cô cứ bận việc đi nhé, tôi ăn xong nên đi dạo một chút!”. Nói xong quay lưng đi về văn phòng riêng của ông ta.
Tiền Phi cứ cảm thấy cuộc trò chuyện này có ý gì khác. Lúc sắp tan sở, Lý Diệc Phi và Triệu Đức quay về công ty.
Lý Diệc Phi đến chỗ sếp để báo cáo công việc trước, Triệu Đức thì lao sầm sập đến trước mặt Tiền Phi, phẫn nộ nói: “Đều tại em! Em là đồ họa thủy! Trước đây bọn anh đi họp xong là có thể trốn việc về thẳng nhà, nhưng hôm nay cái tên Lý Diệc Phi kia cứ nằng nặc kéo anh về công ty, nói gì mà việc hôm nay phải giải quyết trong hôm nay, họp hôm nào thì phải báo cáo sếp ngay hôm đó! Anh thèm vào! Cậu ta muốn đón em về thì có, tưởng anh mù không nhận ra à!”.
Tiền Phi lặng lẽ đưa chai nước khoáng cho Triệu Đức.
“Bù nước vào đi, anh nói mà nước bọt văng tung tóe kìa, đừng để mất nước lại ngất xỉu bây giờ!”.
Triệu Đức đón lấy chai nước, “hừ” một tiếng rồi hất đầu: “Phiền hai người muốn ૮ɦếƭ! Thật phiền phức! Không có hai người thì anh đã tan sở lâu rồi!”.
Anh ta uống nước xong, sắc mặt thay đổi, từ phẫn nộ chuyển sang nhiều chuyện: “Nói này, Tiểu Phi Phi, hai người bắt đầu từ bao giờ lại cặp kè với nhau thế? Trước đây anh còn thắc mắc đang yên đang lành em lại liên tục mời anh hai bữa cơm, lúc ăn còn vòng vo hỏi về chuyện của Diệc Phi! Em nói thật đi,có phải sau đó hai người đã có gian tình với nhau, đắm đuối với nhau, lén lút yêu nhau? Anh nói em nghe nhé, chúng ta anh em tốt cùng bước ra từ trong khói lửa của cuộc đấu địa chủ, em giấu giếm anh như thế thì không trượng nghĩa tí nào!”.
Tiền Phi lặng lẽ giơ quyển sách phụ đạo lên che mặt. Trong lòng cô thầm nhủ anh chàng này yêu cái từ “đắm đuối” đến chừng nào nhỉ…
Triệu Đức không buông tha: “Này Tiểu Phi Phi, em trốn tránh cái gì! Da mặt em mỏng thế sao? Anh đã thua thiệt sáu con 2 với em rồi, muốn ngượng thì lúc đó em hãy ngượng, sao phải đợi tới lúc này!”.
Tiền Phi lại lặng lẽ buông sách xuống, nhìn Triệu Đức, cười ha ha rất giả tạo: “Anh Đức! Anh hãy khoan dung, lần sau em nhất định sẽ để anh ra con 2 trước!”. Câu này vừa nói dứt, đã nghe có người đứng cạnh uể oải cắt ngang: “Em gọi cậu ta là ‘anh’ để làm gì? Phải là cậu ta gọi em là chị dâu! Em gọi lung tung như thế có xứng với đạo đức luân lý mà chúng ta coi trọng không!”
Tiền Phi suýt sặc, quay đầu lại, nhìn thấy Lý Diệc Phi với vẻ mặt nghiêm túc.
Triệu Đức cười gian: “Tôi đã nói hai người có gì đó mà! Tiểu Phi Phi xấu xa còn định lừa đảo anh!”
Lý Diệc Phi lại gần, dọn dẹp sách cho cô rồi kéo cô đứng dậy: “Đi! Tan sở rồi về nhà thôi!”. Sau đó quay sang nói với Triệu Đức với vẻ mặt đờ ra, rõ ràng là không theo kịp tiết tấu: “Tôi đã nói rồi, đây là chị dâu của cậu, sau này đừng gọi là Tiểu Phi Phi, cậu bất lịch sự như thế thì anh trai cậu không vui đâu!”.
Triệu Đức ngớ ngẩn, có phần chậm chạp, hỏi anh: “Anh trai tôi không vui? Ai vậy?”.
Lý Diệc Phi nhướng mày: “Tôi này!”.
Khóe môi khóe mắt Triệu Đức đều giật giật.
Tiền Phi phì cười thành tiếng.
Lúc ra khỏi công ty, Lý Diệc Phi bỗng quay lại, nói: “Đúng rồi Triệu Đức, có rảnh thì cậu đến bệnh viện kiểm tra đi, hôm nay lúc họp, tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh đấy!”
Triệu Đức cười cười: “Không sao! Có thể gần đây ăn uống không tốt nên người hơi suy nhược”.
Tiền Phi nhìn anh ta cười vô tâm vô tư với gương mặt tái nhợt, trong lòng bỗng thấy chua sót. Một mình anh ta ở Bắc Kinh, không ai chăm sóc, bản thân anh ta cũng không biết tự chăm sóc, nghe nói ngày nào cũng mua bừa cái gì đó để đối phó, ăn uống qua ngày.
Cô huých cánh tay Lý Diệc Phi, bảo: “Ngày mai cuối tuần, bảo Triệu Đức đến nhà ăn cơm đi!”.
Lý Diệc Phi cuối xuống nhìn cô, nhướng mày nói: “Trước mặt anh mà em muốn dẫn người đàn ông khác về nhà, chuyện này có hay không?”.
Tiền Phi lườm anh, quay sang hỏi Triệu Đức: “Em định ngày mai mời anh đến nhà em ăn cơm, làm chút gì ngon ngon bồi bổ cho anh, anh có đến không?”.
Triệu Đức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Được chứ được chứ! Có thể chọn món không? Anh muốn ăn cà tím xào trong truyền thuyết!”.
Tiền Phi không kìm được, phì cười: “Anh khá khẩm hơn tí nữa được không? Phí bao nhiêu công sức mà chọn món cà tím xào à! Anh chọn món gì đó có thịt đi chứ, đừng sợ quá lãng phí, chỉ cần anh dám chọn thì em có thể nấu hết!”.
Triệu Đức cười hì hì: “Thế ngày mai anh đem một con sóc tới, em làm món sóc leo cây cho anh ăn!”
Tiền Phi phì cười: “Theo cách lý giải tên món ăn của anh thì ngày nay nếu anh muốn ăn món ‘phổi phu thê’ thì chắc phải mang cho em một cặp người sống tới!”.
Trên đường về nhà, Tiền Phi kể lại nội dung cuộc trò chuyện buổi trưa với phó tổng cho Lý Diệc Phi nghe.
Anh trầm ngâm một lát rồi nói với Tiền Phi: “Anh đưa em về nhà trước, rồi đi công chuyện một chút”.
Tiền Phi về đến nhà, nấu nướng xong rồi đợt thêm một lúc nữa thì Lý Diệc Phi trở về.
Cô hỏi anh đi đâu thì Lý Diệc Phi trả lời: “Đến nhà phó tổng ngồi một lúc”.
Tiền Phi băn khoăn, cuối cùng không nhịn được phải hỏi: “Chắc anh không đến tát cho ông ta một cú đó chứ?”.
Lý Diệc Phi nhếch môi cười: “Nếu em không thi thì anh thật sự đã tát vào miệng ông ta rồi! Dựa vào đâu mà ông ta đuổi em? Nhưng nếu em phải thi thì không thể thiếu công việc này, thế thì anh cũng chỉ có thể nhịn ông ta trước đã. Anh đến nhà ông ta, bảo với ông ta rằng tiền thưởng dự án này anh không cần nữa, đến lúc đó bảo tài vụ chuyển hết số tiền đó xem như là phí khai thác dự án vào tài khoản ông ta!”.
Tiền Phi rưng rưng nước mắt nhìn anh, không biết nên nói gì.
Lý Diệc Phi đưa tay lên ôm mặt cô, lắc qua lắc lại: “Đừng nhìn anh như thế, anh dễ xúc động, không kìm được lại diễn vai chủ nhà cưỡng Hi*p khách thuê thì không tốt đâu! Anh làm thế, thật ra chính là vì muốn em biết rằng anh đối với em rất tốt, đợi thi xong thì mau mau lấy thân đền đáp anh, đừng căng thẳng!”.
Nghe anh nói những lời bậy bạ với vẻ mặt thản nhiên, nỗi xúc động và cảm kích trong mắt Tiền Phi đều biến sạch trong nháy mắt.
Ăn tối xong, Tiền Phi bảo Lý Diệc Phi nhắn tin hỏi thử Triệu Đức xem mấy giờ anh ta đến, trừ món cà tím xào ra thì còn muốn ăn món gì nữa không. Triệu Đức nhắn lại nói rằng, cứ theo ý Tiền Phi, làm bốn món mà không cần kén chọn, chỉ cần giá cao là được.
Lý Diệc Phi cười mắng một câu: “Cái đồ không biết sĩ diện, dám sai bảo người phụ nữ của tôi, để xem tôi có Gi*t ૮ɦếƭ cậu không”, Sau đó nhắn lại hai chữ “Được thôi”.
Triệu Đức còn hỏi có cần mang theo một bộ bài đến đấu địa chủ không, Tiền Phi đồng ý, Lý Diệc Phi nói đồng ý cái gì, cậu ta đến ăn cơm xong thì bảo cậu ta cút, còn em đọc sách, đợi thi đậu rồi thì đừng nói là đấu địa chủ, đấu tổng thống Mỹ cũng chẳng ai quản.
Tiền Phi cười hì hì, về phòng đọc sách.
Sáng hôm sau, cô và Lý Diệc Phi xuống lầu, ra chợ mua thức ăn.
Hơn chín giờ, Tiền Phi nhờ Lý Diệc Phi hỏi Triệu Đức xem đã thức dậy chưa. Lý Diệc Phi gọi điện thì không ai nghe máy.
Lúc khoảng mười giờ, Tiền Phi bảo anh gọi lại. Vẫn không ai nghe máy.
Đến mười hai giờ trưa, hai người có phần sốt ruột. Nhưng Triệu Đức vẫn không nghe máy.
Tiền Phi hỏi anh: “Anh bảo tên kia đang làm gì nhỉ?”
Lý Diệc Phi nói: “Chắc là ngủ, giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của cậu ta nổi tiếng là lộn xộn.”. Anh suy nghĩ rồi nói: “Em cứ bắt đầu nấu đi, anh cứ gọi cho cậu ta, đến khi nấu xong, anh không tin là cậu ta không tới”.
Tiền Phi liền quấn tạp dề, vào nhà bếp nấu nướng.
Một giờ trưa, cả bàn thức ăn đã bày biện xong, Lý Diệc Phi vẫn không gọi được Triệu Đức.
Hai người trong lúc chờ đợi đã trở nên nóng ruột và tức giận.
Lý Diệc Phi bực bội nói: “Đợi tên kia thức dậy, xem anh xử lý hắn như thế nào!”
Tiền Phi cũng bảo: “Nếu anh muốn đánh hay muốn đá anh ấy, tính cho em một phần với!”.
Hai giờ, thức ăn đã nguội, Triệu Đức vẫn không nghe điện thoại.
Lý Diệc Phi và Tiền Phi đã chờ đến mức mất hết kiên nhẫn.
“Đừng đợi nữa, hâm nóng thức ăn rồi chúng ta ăn trước, cứ đợi nữa thì em sẽ đói đến đau dạ dày đấy”. Lý Diệc Phi bảo.
Tiền Phi đứng lên, vào bếp hâm thức ăn.
Lúc hâm nóng xong thức ăn và mang ra, cô nghe thấy điện thoại của Lý Diệc Phi réo vang. Cô ngỡ là Triệu Đức, nhưng lại nghe thấy anh gọi tên một đồng nghiệp khác.
Cô nhìn thấy Lý Diệc Phi nghe máy, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Tim cô cũng thót lên.
Đến khi anh cúp máy, cô căng thẳng hỏi: “Sao thế?”
Lý Diệc Phi nhìn cô, mắt đỏ hoe, giọng khàn đi: “Triệu Đức mất rồi, thời gian chắc là nửa đêm qua, nhồi máu cơ tim!”.
Đĩa thức ăn trong tay Tiền Phi rơi xuống đất.
Sáng thứ hai, Lý Diệc Phi và Tiền Phi cùng tham dự tang lễ của Triệu Đức. Rất nhiều đồng nghiệp cũng đến, Trong đám tang, Tiền Phi khóc nức nở rất thương tâm.
Đó là lần thứ hai, sau khi mẹ ruột cô mất, có người thân rời bỏ cô.
Nhớ lại quãng thời gian trước đây, buổi trưa cùng đấu địa chủ, nhớ lại hôm kia anh còn tỏ bộ mặt gian xảo hỏi chuyện của cô, nhớ lại tối hôm trước còn đòi ăn cho được món cà tím xào, nhớ lại hôm qua cô làm một bàn đầy thức ăn đợi anh, nhưng cuối cùng anh lại không ăn được miếng nào, Tiền Phi càng đau lòng hơn.
Sinh mệnh đúng là quá yếu ớt, nói mất là mất, chẳng cho những người còn sống chút thời gian tỉnh táo lại tí nào.
Lúc lãnh đạo công ty đứng trước quan tài đọc điếu văn, Tiền Phi buồn đến độ tim đau nhói. Một người tốt như thế, một người bạn nhiệt tình đến thế, nói đi là đi ngay, anh cũng không hỏi thử xem những người còn sống có nỡ xa anh không.
Từ nhà tang lễ đi ra, mắt Tiền Phi đã sung mọng. Lý Diệc Phi bảo cô xin nghỉ phép một ngày để về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô lắc đầu: “Em không muốn ở nhà một mình”.
Lý Diệc Phi liền đưa cô cùng về công ty.
Buổi trưa, Tiền Phi không muốn ăn nên không xuống lầu. Cô đến phòng trà, tự đầu vào cửa kính, hoang mang thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.
Phố tiền tệ bên dưới, lúc này đây không bao giờ còn xuất hiện một người tên Triệu Đức nữa.
Sau lưng có người bước tới gần.
“Đang nghĩ gì thế?”
Là tiếng của Lý Diệc Phi.
Mũi Tiền Phi cay cay.
“Em đang nghĩ, chúng ta nếu còn sống thì hãy đối xử tốt hơn với bản thân một chút, cũng tốt với người xung quanh hơn một chút! Nếu có việc gì muốn làm, nhất định phải nhân lúc còn sống mà làm cho được, ngay lúc đầu tiên nghĩ đến là làm, không thể kén chọn, không được lo ngại, không được so đo được mất, nếu không thì biết đâu một ngày nào đó sẽ không còn kịp nữa!”
Cô đứng thẳng dậy, quay lại, ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh lệ: “Bây giờ em chỉ muốn làm một việc!”. Cô dang rộng tay, ôm lấy Lý Diệc Phi, gục đầu vào иgự¢ anh, lảm nhảm nói: “Bây giờ em chỉ muốn ôm lấy anh thế này!”. Cô nhắm nghiền mắt, một giọt nước mắt từ rèm mi cô rơi xuống: “Lý Diệc Phi, anh cũng ôm em đi!”.
Lý Diệc Phi siết chặt tay, ôm cô rất chặt, rất chặt, trong vòng tay anh.
Triệu Đức đột ngột qua đời đã tác động rất lớn đến Tiền Phi.
Cô hiểu một đạo lý rằng, con người không nên kìm nén cảm xúc bản thân, muốn làm gì thì hãy dũng cảm thực hiện, không được do dự, cũng đừng suy xét quá nhiều, nếu không lỡ như một ngày nào đó chưa kịp làm mà bất ngờ qua đời, thì những người còn sống và người đã khuất đều sẽ cảm thấy tiếc nuối mà không gì bù đắp nổi.
Cô bình tâm lại, suy nghĩ thật kỹ rất nhiều điều. Cô cảm thấy bản thân trước đây đối với vị trí và thái độ dành cho Lý Diệc Phi thật sự cũng có phần đỏng đảnh. Nếu là trước kia, cô nghĩ bản thân đang suy nghĩ kỹ, đang “mài bóng” Lý Diệc Phi, đang suy nghĩ thêm người này liệu có phải là lương nhân mà cô có thể ký thác cả đời này hay không. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy bản thân đang lãng phí cuộc sống.
Làm gì mà phải suy nghĩ nhiều thế? Cuộc đời rất ngắn ngủi, tai nạn không biết đang chờ đợi ta ở đâu, sao không làm điều gì vui vẻ ngay bây giờ?
Buổi sáng, cô và Lý Diệc Phi cùng đi làm, lúc đèn đỏ, anh nắm lấy tay cô. Trong khoảnh khắc đó, tim cô cuộn lên từng đợt song trào. Cô không như mọi lần, nửa đùa nửa thật bảo “nam nữ thụ thụ bất thân, đừng giở trò lưu manh”, mà cũng nắm lại tay anh thật chặt.
Lý Diệc Phi sửng sốt quay sang nhìn cô, “ủa” một tiếng: “Hôm nay em ngoan hiền quá!”.
Tiền Phi cũng quay sang nhìn anh, thành thật nói: “Lý Diệc Phi, hai ta bắt đầu từ hôm nay hãy chính thức yêu nhau đi!”.
Lý Diệc Phi ngớ người, ngay cả đèn đỏ biến thành xanh lúc nào cũng không hay.
Chiếc xe phía sau bấm còi liên tục, Lý Diệc Phi liếc nhìn Tiền Phi rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục cho xe đi.
Chiếc xe sau khi vững vàng rồi, Lý Diệc Phi nhìn thẳng phía trước, lên tiếng: “Em có chuyện gì thế?”.
Tiền Phi đáp: “Em vốn nghĩ là, đợi em thi xong rồi sẽ suy nghĩ kỹ rốt cuộc sẽ phát triển mối quan hệ với anh như thế nào. Nhưng giờ đây, em thấy chẳng có gì quan trọng hơn là kịp thời hưởng niềm vui cả! Em mặc kệ, cho dù sau này có một ngày anh chán ghét em, em cũng liều mạng. Cứ không thể vì sợ kết quả xấu mà từ bỏ quá trình hưởng thụ nó!”.
Lý Diệc Phi trầm tư, không nói gì, ngón tay bắt đầu gõ đều đặn lên vô lăng.
Tiền Phi đẩy đẩy anh, hỏi: “Nghĩ gì thế? Em ngộ ra nhân sinh, anh lại không lên tiếng gì, có thích hợp không?”.
Lý Diệc Phi liếc nhìn cô rồi nói: “Xưa tới giờ đều là anh theo đuổi em, khó khăn lắm em mới theo đuổi anh một lần, anh kéo dài thời gian được cầu yêu để trải nghiệm tâm trạng được cầu yêu, dằn vặt người cầu yêu, không được à?”.
Tiền Phi nhìn bộ dạng vừa gian xảo vừa kiêu ngạo của anh cười đầy bất lực.
30 tháng 11, Tiền Phi ung dung bước vào phòng thi.
Một tuần sau, cô tra được thành tích từ trang web của hiệp hội chứng khoán.
Cô thi đậu rồi!
Mấy chi nhánh của công ty Bắc Kinh đợt này chỉ có bốn người thi đậu, ba người kia đã thi rất nhiều lần, đồng thời tuổi tác cũng khá lớn. Thế là Tiền Phi trẻ tuổi một lần thi đã đậu ngay, trở thành nữ “chuẩn bảo” trong phòng họ, cũng là người trẻ tuổi nhất của cả công ty.
Hôm biết thành tích, thái độ của phó tổng đối với Tiền Phi thay đổi một trăm tám mươi độ, cứ vỗ vai Lý Diệc Phi: “Tiểu Lý à, quả nhiên cậu nói rất đúng! Tiểu Tiền đúng là đã thi là đậu!”.
Tiền Phi đề xuất buổi tối tan sở sẽ mời mọi người trong phòng cùng đi ăn bữa cơm.
Cô nói với Lý Diệc Phi: “Em muốn cảm ơn mọi người trước đây đã bỏ qua cho em chỉ biết đọc sách mà không làm việc!”.
Lý Diệc Phi nhướng mày, cười với cô: “Thế thì em phải cảm ơn anh chứ, công việc của em đều do anh làm thay cả!”. Cười xong, anh vỗ vai cô: “Muốn mời thì cứ mời một bữa đi, dù gì sau này em sắp là sếp của họ rồi, bây giờ tạo mối quan hệ tốt, sau này cũng dễ làm việc hơn”.
Tiền Phi nghe anh nói mà sững người, hỏi: “Sao em lại là sếp của họ được? Sếp của phòng chúng ta chẳng phải anh sao?”.
Lý Diệc Phi tủm tỉm cười: “Anh trong ngành này xem như cũng đạt đến đỉnh cao rồi đúng không? Nên anh nghĩ có thể anh sẽ không tiếp tục làm ở ngành này lâu dài nữa”. Anh vỗ vỗ đầu cô: “Anh phải nhanh chóng bồi dưỡng cho em thôi”.
Tiền Phi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Còn sau đó?”.
Lý Diệc Phi bảo: “Sau đó thì thiên hạ này chính là của em, anh sẽ đi làm việc anh nên làm”.
Tiền Phi vốn định hỏi anh cái gì là việc anh nên làm, sau đó nghĩ đến công ty xuất nhập khẩu riêng của anh thì không hỏi nữa.
Cô nghĩ anh nói “việc anh nên làm” chính là mở rộng công ty đó chăng.
Cả tháng mười hai, Lý Diệc Phi dẫn Tiền Phi đi Chiết Giang làm một dự án về nợ trái phiếu. Dự án này không khó lúc làm rất suôn sẻ, Lý Diệc Phi cảm thấy chưa rèn luyện được Tiền Phi thật sự. Điều anh muốn làm nhất thật ra là mở rộng dự án, như thế có thể cho Tiền Phi làm người phụ trách dự án để ký tên, sau khi mở rộng xong, Tiền Phi sẽ có thể chính thức đăng ký làm bảo đại.
Cuối tháng mười hai, công tác tại chỗ của dự án nợ trái phiếu đã hoàn thành. Lý Diệc Phi dẫn Tiền Phi và tổ dự án quay về Bắc Kinh.
Trước đó, họ đã gửi tài liệu báo cáo lên Sở để hoàn thành dự thảo kế hoạch. Đây là lần đầu tiên Tiền Phi hoàn thành một dự án với tư cách là nhân viên trọng trách của dự án. Tuy dự án không lớn nhưng đối với cô mà nói thì nó có ý nghĩ rất phi thường.
31 tháng 12, Tiền Phi dậy từ sáng sớm, nhìn thấy Lý Diệc Phi ngồi trong phòng khách. Cô hỏi anh sao lại dậy sớm như thế.
Lý Diệc Phi hỏi không ăn nhập: “Em biết cách nói 1314* không?”.
(* 1314 đọc là yi san yi si, phát âm gần giống “yi sheng yi shi” có nghĩa là trọn đời trọn kiếp)
Tiền Phi ngẩn ngơ, gật đầu.
Mấy hôm nay, trên mạng có rất nhiều người điên cuồng đăng lên weibo rằng: “31 tháng 12 năm 2013, người ở cùng bạn mừng năm mới sẽ ở cùng bạn từ 13 đến 14, từ đó hai người có thể ‘trọn đời trọn kiếp’ đấy!”.
Tiền Phi cười hì hì, hỏi anh: “Anh đang tỏ tình yêu gián tiếp với em đó hả?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc