Hay Là Anh Cưới Em Đi - Chương 38

Tác giả: Nhím Quỳnh

Điều anh muốn nói (1)
Cô không dám nghĩ về hắn. Cô tự nói với bản thân rằng không được nghĩ về hắn. Dù hắn có nói gì, có làm gì thì những hành động ấy sẽ chỉ là cho quá khứ trong cô trỗi dậy. Cô sợ cảm giác ấy, sợ cảm giác sẽ lại không làm chủ được bản thân, sẽ lại một lần nữa yêu hắn đến điên cuồng rồi lại chịu đau đớn cùng cực, sợ sẽ làm cho những người xung quanh cô phải mệt mỏi, sợ chính tình cảm của mình.
Những năm tháng trôi qua không có hắn, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, con người cô cũng dần trở nên chai sạn, có lẽ do quá khứ, cũng có lẽ do bản thân cô muốn thay đổi, hoặc có thể do cô đã là một phụ nữ ngoài ba mươi. Một con người đã bắt đầu bước về những trang sau của cuốn tiểu thuyết cuộc đời thì cảm xúc sẽ không thể nào còn như một cô gái đang son trẻ.
Cô đã làm một người mẹ, cô muốn con cô có thể dựa vào cô, cô chỉ muốn cố gắng bù đắp những thiếu thốn tình cảm cho nó, để nó không phải gánh chịu bất cứ khó khăn nào của cuộc sống. Từ khi làm mẹ, cô hiểu hơn cảm giác của bố mẹ mình, dù khổ cực đến thế nào, chỉ cần có thể nhìn nụ cười của con trẻ đã là quá đủ. Cô tự nhủ với bản thân mình, không hạnh phúc nào có thể trọn vẹn, chỉ cần bản thân chấp nhận thì có lẽ sẽ là hạnh phúc. Tìm kiếm quá nhiều chỉ khiến con người ta trở nên mệt mỏi.
Như lời hắn nói, hắn vẫn đến thăm Nấm. Còn cô thì không muốn ở cạnh hắn, cô và hắn luôn có một khoảng cách nhất định. Và khoảng cách ấy lại càng lớn khi Đăng Minh liên tục xuất hiện ở nhà cô. Giống như trước đây, Đăng Minh luôn giúp đỡ cô trong mọi việc. Có khi ở trong vườn, khi cô đang khệ nệ bê một khúc cây, hay tưới nước cho các giống nho mới thì Đăng Minh luôn nhanh nhẹn giúp cô một tay, tên đó luôn ân cần chăm sóc cô như hắn vẫn làm. Khi ấy, cô thấy Hoàng Phong vừa đứng lên nhưng rồi lại nhanh chóng ngồi xuống tiếp tục trò chuyện với Nấm.
Không biết tại sao, cô không muốn đến gần hắn, nhưng cũng không muốn hắn thấy cô và Đăng Minh như thế này, mặc dù cô không nỡ từ chối sự giúp đỡ từ Đăng Minh. Bản thân cô tự cảm thấy mình mâu thuẫn. Những lúc như vậy, cô chỉ biết cười gượng gạo với Đăng Minh.
Hoàng Phong đôi khi nhìn cô, nhưng khi cô quay sang thì hắn lại quay mặt đi. Đôi khi cô muốn hỏi xem hắn muốn nói điều gì với mình. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu hắn muốn, hắn sẽ nói. Còn cô, đã mặc định là sẽ không quan tâm hắn nữa. Dù hắn có xuất hiện trước mặt cô thì đối với cô cũng chỉ giống như môt cây nho, một cái bóng đèn mà thôi. Đối với cô, hắn đã không còn quan trọng.
Buổi tối hôm ấy Đăng Minh lại một lần nữa nhắc đến chuyện muốn kết hôn với cô. Hôm ấy, Hoàng Phong đưa Nấm đi chơi buổi tối. Đăng Minh và cô ngồi trước sân nhà nói chuyện. Ngôi nhà của cô, có một khoảng sân nhỏ, xung quanh cô trồng rất nhiều hồng tiểu muội, khi nở những đóa hoa chúm chím xinh xắn và tỏa hương thơm dịu nhẹ. Cô không biết tại sao mình lại trông loài hoa này thay vì hoa hồng trắng mà cô vẫn yêu thích. Cô chỉ cảm thấy rằng khi nhìn hoa tiểu muội sẽ dễ chịu hơn là nhìn hoa hồng trắng bởi nó không gợi cho cô về quá khứ.
Anh sáng đèn đường hắt vào khoảng sân nhà cô, hắt lên những đóa hoa mới hé nở, hắt lên gương mặt Đăng Minh, ánh sáng và bóng tối ẩn hiện. Đôi mắt Đăng Minh bỗng nhiên mang đầy ưu tư. Hắn nói:
“Ta sợ câu trả lời, nhưng có lẽ vẫn nên biết câu trả lời…” Rồi hắn quay sang nhìn vào đôi mắt cô. “Ngươi…sẽ ở bên cạnh ta chứ?”
Câu hỏi và ánh mắt van nài của Đăng Minh khiến cô vừa cảm thấy bối rối, vừa cảm thấy xót xa. Cô biết, nếu ở bên cạnh Đăng Minh cô sẽ được hắn yêu thương và bao bọc. Nhưng như vậy có công bằng với hắn hay không? Cô vẫn không thể cảm nhận rõ rằng cảm xúc của cô dành cho hắn là tình yêu hay chỉ là cảm kích. Nấm sẽ như thế nào nếu biết cô chọn Đăng Minh. Cô hoang mang.
“Ta muốn trở thành bố của Nấm!” Đăng Minh tiếp.
Đôi mắt hắn đầy nét lo lắng. Cô lúng túng. Cô không biết nói thế nào cho phải. Những ý nghĩ trong cô rối bời. Cô không biết tại sao bản thân cô còn lưỡng lự mãi chưa đưa ra câu trả lời.
“Có phải vì Hoàng Phong?” Đăng Minh nhìn cô nghi hoặc.
Cô vội vã lắc đầu. Không thể vì Hoàng Phong. Cô và người con trai ấy giờ đã ở quá xa nhau, làm thế nào có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau được nữa. Chắc chắn không phải vì Hoàng Phong. Nhưng vì sao cô chưa đưa ra câu trả lời thì chính cô cũng không thể hiểu.
Rồi bỗng nhiên Đăng Minh quỳ xuống trước mặt cô. Đôi tay hắn nắm lấy tay cô, cô sững người. Giọng hắn lại vang lên:
“Ở bên anh, được không?”
Câu nói và ánh mắt của Đăng Minh gợi cho cô một sự quen thuộc trong quá khứ. Có người con trai đã nói với cô rằng: “Ở bên tôi, được không?” và lúc bấy giờ cô đã quyết định sẽ ở bên hắn. Nghĩ đến câu nói ấy, nghĩ đến người con trai ấy. Cô tự hỏi tại sao đã có lúc cô quên mất rằng hắn đã từng nói hắn cần cô, hắn mong cô ở bên hắn. Tại sao cô chỉ còn nhớ được những lời hắn nói khi muốn chấm dứt mọi thứ với cô, muốn gạt bỏ cô ra khỏi cuộc đời hắn. Con người ta, có lẽ khi chìm sâu trong nỗi đau sẽ không nhớ được đã có lúc ta cũng đã từng hạnh phúc.
Cô bỗng cảm thấy được bàn tay Đăng Minh đang run rẩy. Nhìn vào đôi mắt hắn, cô biết, hắn đang hoàn toàn nghiêm túc. Nhưng cô vẫn chưa biết được câu trả lời của mình.
“Đăng Minh à, thật ra…”
“Ba tháng…” Cô chưa kịp nói thì hắn đã chen ngang “…Hãy suy nghĩ tiếp ba tháng, khi đó hãy nói câu trả lời của mình, chiếc nhẫn này, nếu em đồng ý, hãy đeo nó đến gặp anh, anh sẽ chờ câu trả lời của em!”
Cô nhìn chiếc nhẫn trong tay mà hắn vừa đưa cho cô. Đó là một chiếc nhẫn nhỏ có khảm một viên đá chìm màu trắng hình trái tim, hai bên trái tim ấy là chữ M và A . Chiếc nhẫn này không phải là kiểu mới nhất có lẽ vì hắn đã mua nó từ lâu lắm, nhưng nó vẫn rất đẹp, rất đáng trân trọng, như tình cảm của Đăng Minh dành cho cô vậy.
Nhìn chiếc nhẫn này, cô lại nhớ đến chiếc nhẫn mà ngày ra đi cô đã trả lại cho Hoàng Phong. Bất giác cô nhìn vào ngón áp út trên bàn tay trái của mình. Nén một hơi thở dài, cô nghĩ một người phụ nữ, có tận hai chiếc nhẫn cầu hôn không biết nên vui hay nên buồn.
Đăng Minh tiến gần lại, tay hắn vẫn nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cô. Cô vội vàng nhắm chặt mắt. Cô cảm nhận được hơi thở của Đăng Minh ở trước mặt mình. Hai tay cô nắm chặt lại. Bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi, sợ hãi việc Đăng Minh sắp hôn mình. Nhưng cô không dám lảng tránh. Tại sao lại như vậy?
Nhưng rồi Đăng Minh ngồi lại bên cạnh cô. Cô mở mắt ra, cô thực sự bối rối khi cả hai đều im lặng. Cô nói với hắn rằng cô sẽ suy nghĩ kĩ càng, sẽ cho hắn câu trả lời. Hắn cười nhạt, nhìn cô và gật đầu. Lúc ấy cũng chính là lúc Hoàng Phong đẩy cổng bước vào. Hắn đã về, còn Nấm thì đang nằm ngủ ngon lành trên lưng hắn. Hắn đưa Nấm vào phòng ngủ rồi ra về.
Không biết tại sao khi hắn đẩy cổng bước vào, cô lại cảm thấy bối rối khi để hắn thấy cô đang ngồi với Đăng Minh, cô như cảm thấy mình đã làm điều gì sai trái, nhưng thái độ dửng dưng của hắn cũng khiến cô cảm thấy bản thân thật nực cười. Hắn có thấy thì sao, cô cũng đâu làm gì sai. Chính vì thế, cô lại quay lại trạng thái ban đầu. Cô không quan tâm và mặc kệ hắn.
Nhưng tại sao Hoàng Phong vẫn cứ giữ cho bản thân một phong thái buồn phiền, lầm lũi và cô đơn như vậy. Thiên Ân không ở bên cạnh hắn sao? Nếu cô ấy biết hắn và cô có một đứa con, không biết cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào. Lúc ấy chắc hẳn sẽ rất phiền phức, nhưng cô sẽ không để Nấm phải rơi vào vòng phiền phức ấy. Nhất định thế.
***
Một ngày nữa lại đến, hôm nay cô phải gửi Nấm sang nhà ngoại để tham gia buổi lễ khánh thành công ty mới của tập đoàn nơi cô đang làm việc. Đây là một công ty phân phối các loại R*ợ*u nho tên Worintaf. Tổng giám đốc của công ty này chính là Trần Đăng Minh. Đây là một công ty gia đình nên việc Đăng Minh giữ chức tổng giám đốc là điều hiển nhiên. Nhưng cô vốn không hiểu nổi, tại sao gia đình Đăng Minh giàu có đến vậy mà khi mới về nước hắn lại chịu làm Phó giám đốc một bộ phận nhỏ trong Estermir của cô. Cô hỏi Đăng Minh thì hắn ta cười và nói rằng, vì hắn muốn ở cạnh cô. Nghe câu trả lời ấy, cô không biết phải phản ứng thế nào thì tên đó lại xoa xoa đầu cô và cười vui vẻ.
Cô đi bên cạnh Đăng Minh để phụ giúp một vài việc. Nhưng khi có người hỏi hắn cô là ai thì hắn lại cười nửa đùa nửa thật nói rằng:
“Cô ấy là người tôi đang theo đuổi, và có thể trở thành con dâu của bố mẹ tôi!”
Cô nghe được những lời ấy thì chỉ biết cười trừ. Vì chính cô cũng chẳng biết giải thích thế nào.
Tiệc R*ợ*u được bắt đầu. Mọi người trong sảnh tiệc đều ăn mặc lịch thiệp và cư sử hết sức hòa nhã, có lẽ bởi họ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Những nhân vật có tiếng đều có mặt. Người lạ có và dĩ nhiên người quen cũng có. Trong tiệc R*ợ*u hôm nay, cô gặp lại rất nhiều người quen.
Đầu tiên, trước khi buổi tiệc bắt đầu, cô gặp lại Hoài Anh đang đi cùng chồng cô ta. Theo những gì cô biết được, cô ta vừa mãn hạn án treo được vài tháng. Với tội danh bắt cóc đáng lí ra cô ta phải chịu tù giam, nhưng do gia đình nhà chồng có quen biết thế nên án được chuyển thành án treo. Cô cũng không lấy làm ngạc nhiên khi cô ta xuất hiện ở đây. Nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa học được nhiều sau bài học mà cô dạy cho cô ta khi đó.
“Trình độ đeo bám đại gia thật là tài tình đó, Thiên An!” Cô ta nhìn cô khinh khỉnh khi thấy cô đi cùng Đăng Minh.
“Làm sao bằng trình độ chạy án của cô được!” Cô đáp, nhếch mép cười với cô ta.
“Mày…!” Cô ta tức tối, nhưng dường như bỗng nhớ ra đang ở chốn đông người nên cô ta kiềm chế lại. Cô ta tiếp: “Tưởng làm công ty của tao phá sản thì xong à? Gì mà L’TA. Thật là buồn cười! Hắn huyễn hoặc, mê muội trong khi mày đang tay trong tay với đại gia khác sau khi làm cho hắn thân bại danh liệt! Đáng ra phải đổi tên thành H’TA mới đúng! haha”
Cô ra nói rồi đi lướt qua. Những lời cô ta nói có ý nghĩa là gì? L’TA và H’TA có gì khác nhau sao? Chẳng qua chỉ là tên công ty thôi mà. Nhưng những lời cô ta nói làm cô thoáng nghĩ ngợi. Một người phụ nữ hủy hoại cuộc đời của một người đàn ông mà giờ lại đang mong muốn tìm kiếm hạnh phúc bên một người đàn ông khác, liệu có thể hay không? Cô có xứng đáng có được hạnh phúc hay không?
Những suy nghĩ ấy đeo bám cô trong suốt buổi tiệc
. Đến khi mọi người đều đã đến đông đủ và sảnh tiệc chật kín người. Cô thoáng mệt mỏi và muốn tìm một chỗ khác để đứng nên đã nói với Đăng Minh và đi vào trong. Nhưng chưa kịp đi vào trong thì cô gặp một người nữa, một người cô không muốn gặp.
“Chào cô!” Ông Hoàng Nghiệp lên tiếng. “Có nên đổi thành thiếu phu nhân của Worintaf không nhỉ?”
Cô lúng túng khi gặp ông chủ tịch ở đây. Cô nhìn xung quay xem có thấy bóng dáng quen thuộc của ai hay không. Nhưng chỉ thấy ông chủ tịch đứng một mình.
“Chào bác…” Cô ấp úng chào hỏi.
Cô thực sự vẫn mang trong mình nỗi áy náy vì đã khiến cho Estermir tâm huyết bao nhiêu đời của gia đình họ Hoàng biến mất. Chính vì thế khi thấy ông Hoàng Nghiệp, nỗi mặc cảm khi ấy lại dâng lên. Cô càng lúc càng bối rối, nhất là khi nghe thấy ông định gọi mình là thiếu phu nhân của Worintaf. Cô có cảm giác như mình là một kẻ phản bội trong mắt ông.
“Mong cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Phong nữa, nó đã quá mệt mỏi rồi!”
Nói rồi ông chủ tịch nhanh chóng quay người nói chuyện với một vị khách vừa đi đến. Câu nói của ông lại một lần nữa khẳng định cô đối với Hoàng Phong chỉ là một kẻ tội lỗi, không hơn không kém. Cô lủi thủi quay đầu bước về phía sảnh tiệc. Có lẽ cô nên ra về, cô thực sự không phù hợp với những nơi như thế này.
Khi bước ra đến giữa sảnh tiệc. Cô nghe thấy có tiếng người gọi mình từ phía sau. Cô ngoái lại nhìn. Người đó đang nhanh chóng tiến lại chỗ cô. Chính người đã bắt cô rời khỏi Hoàng Phong, chính người biến cô thành con người tội lỗi của hiện tại – Khải Hưng.
Tại sao anh cũng có mặt ở đây. Cô không muốn gặp anh, không muốn nói gì với anh nữa. Anh với cô, không nên gặp nhau dù trong bất kì hoàn cảnh nào.
Cô bước lùi, cô sợ hãi một lần nữa. Mắt cô nhìn khắp nơi tìm kiếm và cô thấy Đăng Minh đang ở tận tầng hai của sảnh tiệc. Cô không thể tìm kiếm được ai để ẩn nấp. Xung quanh cô chỉ toàn người lạ, còn Khải Hưng thì đang tiến gần về phía cô.
Đúng lúc cô định quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy gì thì cũng là lúc người cô chạm vào một thứ gì đó lạnh toát phía sau. Cô hoảng hốt và nghe có tiếng hét thất thanh từ những người xung quanh. Khi cô nhìn thấy cảnh tượng bức tượng đá hình chai R*ợ*u đổ rầm xuống đất và những mảnh đá vụn nát thành vô số mảnh băng nằm trên sàn nhà cũng là lúc chân cô dẫm phải một mảnh đá và loạng choạng sắp ngã. Hôm nay của cô đúng là xui xẻo. Cô chuẩn bị tâm lý ột cú chạm đất trên sàn nhà cũng như chống chọi lại ánh mắt của mọi người xung quanh. Cô nghe thấy tiếng Đăng Minh và Khải Hưng hốt hoảng gọi tên cô.
Nhưng, đúng lúc ấy, bàn tay cô được một người nắm lấy. Người đó dùng một lực thật mạnh kéo cô về phía hắn ta. Khi định thần lại chì cô đã nằm trọn trong vòng tay của hắn. Đôi mắt hắn nhìn cô đầy lo lắng.
Là Hoàng Phong.
Cô sững sờ, nhưng khi phát hiện ra mình đang ở trong vòng tay của Hoàng Phong thì cô vội vàng đẩy hắn ra. Khi vừa đẩy hắn ra cô lại một lần nữa trượt ngã và lần này dù hắn có nắm lấy bàn tay cô nhưng cô vẫn ngã xuống, vì lực ngã quá lớn đã kéo theo hắn cùng ngã. Hắn ngã đè lên người cô.
Vội vàng, hắn bò dậy và hỏi cô có làm sao không? Chiếc váy cô đang mặc ướt loang lổ vì nước đá tan ra từ bức tượng, toàn thân đau điếng vì cú ngã vừa rồi và bị hắn đè lên mình nhưng cô vẫn gạt tay hắn ra và nói rằng mình không sao. Xung quanh cô bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán. Cô nhìn thấy đôi mắt hắn bỗng nhiên nheo lại. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đau xót. Rồi hắn bế bổng cô lên và đi ra ngoài cửa. Tiếng bàn tán phía sau bỗng im bặt trước khí thế bức người của Hoàng Phong, mặc kệ tất cả, hắn vẫn vững chãi bước đi.
Cô không muốn hắn bế cô như thế trước mặt bao nhiêu người. Cố gắng dãy dụa muốn đứng xuống đất nhưng đôi mắt lạnh lẽo của hắn khiến cô im bặt. Chính cô cũng bị cái khí thế của hắn làm cho im bặt.
Hắn đặt cô xuống ghế đá một công viên gần đó. *** khoác khoác lên vai cô. Hắn lại nhìn cô lo lắng và hỏi cô có đau ở chỗ nào không, có cần phải đi bệnh viện hay không.
Cô im lặng, không nói. Nhưng đến khi hắn định đặt bàn tay lên trán cô thì cô gạt phắt đi, cô nói với hắn:
“Anh không cần phải lo cho tôi!” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Xong đáp lại câu nói của cô vẫn là một ánh mắt ngập tràn nỗi đau. Nhưng rồi hắn nhếch mép cười và ngồi xuống ghế đá đối diện. Hắn lại đan tay vào với nhau và cúi gằm đầu xuống.
Cô không biết tại sao hắn lại phải quan tâm đến cô như vậy. Hắn tội nghiệp gì ột kẻ khiến hắn mất đi tất cả như vậy. Hắn lo lắng làm gì ột kẻ mà hắn đã đẩy ra khỏi cuộc đời hắn. Cô vốn không xứng đáng được hắn quan tâm. Trước kia cũng vậy mà giờ cũng thế. Hơn nữa cô với hắn lúc này chẳng qua chỉ là những kẻ xa lạ.
“Tôi xin lỗi…” Giọng hắn vang lên chậm chậm.
Tại sao hắn lại nói xin lỗi trong khi người có lỗi, người cư xử không ra sao lại chính là cô? Nghĩ lại thật nực cười, cô quay sang nhìn thấy hắn vẫn cúi đầu ngồi đó. Đèn đường trên cao khiến con người hắn như một mảng tối giữa rực rỡ muôn ánh sáng. Trái tim cô lại nhen nhói cảm giác từ rất lâu mà cô không hề hay biết.
“Chuyện công ty…không phải là lỗi của em, đừng tự trách mình!” Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô.
Cô khá bất ngờ trước câu nói của hắn. Cô nghĩ, có phải lỗi của cô hay không chỉ một mình cô hiểu rõ nhất. Cô vẫn luôn tự trách mình. Nhưng tại sao khi nghe câu nói của hắn cô không những không muốn tha thứ cho bản thân mà càng khắc sâu thêm vào tâm trí cảm giác một kẻ phạm tội đang bị chính nạn nhân của mình an ủi và tha thứ. Cô nhếch mép cười. Rột cuộc có phải hắn định dày vò cô hay không?
“Hãy tin tôi…đó không phải lỗi của em!” Đôi mắt hắn đầy chắc chắn.
Những suy nghĩ ban nãy của cô bỗng nhiên biến mất. Đôi mắt kia sao có thể là đôi mắt của người muốn đay nghiến hay dày vò cô. Đôi mắt ấy muốn an ủi cô, muốn cho cô một lối thoát. Có phải mọi chuyện không phải là do cô hay không? Cô không thể tự tha thứ ình nhưng nhìn vào đôi mắt của hắn, đột nhiên cô muốn tin hắn. Cô có cảm giác nếu như không tin hắn thì hắn còn mệt mỏi và chán chường hơn chính cô.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, cô bất giác nhìn vào đôi mắt hắn. Cô bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Sự oán trách bản thân dường như đã không còn. Cô tin tưởng hắn đến vậy sao?
Nhưng khi giật mình biết rằng cô đang ngồi im lặng nhìn vào đôi mắt thẳm sâu của Hoàng Phong và trái tim của cô bỗng chốc đập liên hồi thì cô vội vàng đứng dậy và đi ra phía đường bắt taxi ra về. Cô không biết tại sao mình lại trở nên như vậy. Nhưng cô biết nếu hắn giữ cô lại cô sẽ rất bối rối. Thế nên cô đi rất nhanh về phía đường lớn. Cô muốn trốn chạy.
Hoàng Phong không giữ cô lại mà chỉ lặng yên cúi đầu khi cô bước chân cô đi xa dần. Ngồi trên taxi, nhìn qua ô cửa kính, cô thấy hắn vẫn ngồi đó cho đến khi cô không còn nhìn thấy hắn nữa.
Cuối cùng, cô vẫn không nói với hắn được một lời chào từ tế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc