Hay Là Anh Cưới Em Đi - Chương 27

Tác giả: Nhím Quỳnh

Vì anh ấy (1)
Trong mơ màng, những hình ảnh hạnh phúc của gia đình cô trong quá khứ ép từng dòng nước mắt cứ thế lã chã rơi. Giật mình tỉnh dậy thì cũng là lúc chiếc gối cô nằm đã ướt đẫm. Mệt mỏi nhìn xung quanh, cô thấy một dáng người quen thuộc ngồi bên cạnh cô, đôi mắt hắn lo lắng nhìn cô đầy thấu hiểu.
Người lúc này bên cạnh cô chỉ là tên Đăng Minh này, còn người cô ngày đêm mong ngóng cuối cùng vẫn không xuất hiện. Bỗng nhiên nhận thấy cô đã dựa dẫm vào hắn quá nhiều cũng như hi vọng quá nhiều. Có gì nó dâng lên trong lòng, cô dường như không thể thở được nữa.
Thiên Phúc đã về. Nó mang vào cho cô một bộ áo xô trắng. Lòng cô tê dại nhận lấy chiếc áo và mảnh khăn tang trước ánh nhìn lo lắng của nó. Cô xoa đầu nó rồi nói với nó rằng hãy yên tâm, chị vẫn còn chống đỡ được.
Cô khẽ khàng mặc chiếc áo xô lên người, từng động tác đờ đẫn chậm chạp. Đăng Minh muốn giúp nhưng cô lắc đầu nói không cần. Nhưng khi cầm lấy chiếc khăn màu trắng để đội lên đầu, cô không kìm được nước mắt mà bật khóc. Thiên Phúc cũng khóc, nó ôm lấy cô vỗ về. Cô không hiểu sao, khi thằng nhóc con mà hằng ngày cô vẫn bắt nạt đó khóc và ôm lấy cô thì một cảm giác tủi thân lan tỏa khắp cơ thể, cô càng khóc lớn tiếng hơn nữa. Có lẽ, nó và cô giờ đang là hai kẻ tội nghiệp nhất thế gian này. Hai kẻ không còn mẹ.
Khi hiếu trường hoàn tất cũng là lúc mắt cô sưng húp và dường như cô không còn nước mắt để khóc nữa. Cô chỉ thẫn thờ ngồi một góc bên cạnh linh cữu mẹ, dựa đầu vào vai bố cô và nhìn dòng người đi vào đặt hoa cúc trắng lên trước di ảnh của mẹ. Thiên Phúc là trưởng nam nên phải khấu đầu đáp lễ từng người vào viếng. Ông ngoại cô, người vốn vui vẻ hoạt bát thường ngày cũng chỉ lặng lẽ ngồi một góc khuất, trên tay ông là bức hình của bà ngoại quá cố của cô chụp cùng mẹ cô khi còn trẻ và ông đăm đăm nhìn về phía di ảnh của mẹ cô. Mặt ông ngoại hiện lên tia khắc khổ. Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, tạo hóa quả thật trớ trêu.
Trong căn phòng này, mùi nhang khói, mùi tang thương, mùi nước mắt hòa quyện vào làm một, giăng mắc lên khắp nơi một tấm màn lạnh lẽo. Tất cả mọi người trong gia đình cô, ai nấy đều lặng lẽ, mỗi người ôm ình một tâm sự riêng nơi đáy mắt.
Cô thấy bà chủ tịch cùng một vài người thân quen đến viếng. Bà cầm tay cô rưng rưng nước mắt an ủi. Cô chân thành cảm ơn bà rồi tiễn bà ra về. Trông bà cũng gầy đi và sự mệt mỏi hiện lên từng nét mặt.
Đã là ngày thứ hai của tang lễ, Thiên An trông như một kẻ vô hồn. Cô tuy vẫn tiếp đón người đến chia buồn bằng mọi sự nhã nhặn và lịch sự nhất có thể, xong trong trái tim cô, mọi cảm giác dường như đã chai sạn và lạnh lẽo. Cô cảm thấy thật sự có lỗi với mẹ mình, chỉ vì cô mải miết chạy theo cái ảo tưởng tình yêu vớ vẩn để rồi đến nhìn mặt mẹ cô một lần cuối cũng không được. Cô quá mù quáng trong tình yêu rồi thì phải. Cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, còn lại sẽ không sao. Cô bảo vệ cho hắn, rồi ai bảo vệ ẹ cô đây? Một đứa con gái bất hiếu, cô tự xỉ vả bản thân mình.
Tối ngày thứ hai của tang lễ, cuối cùng Hoàng Phong cũng xuất hiện. Thiên Phúc có thể từ Úc quay trở về vào ngay ngày hôm sau khi mẹ cô mất, còn hắn thì đến tận bây giờ mới về. Có lẽ tin tức của hắn quá chậm nhỉ? Mà cô có quyền gì để trách móc hắn cơ chứ, đối với hắn cô có là gì đâu. Có lẽ đã rất nể nang nên hắn mới về để người ngoài không xì xào bàn tán tại sao đám tang mẹ cô mà chồng cô không có mặt. Ít nhất, hắn vẫn còn chút ít thương hại dành cho cô, nhỉ?
Cô không nhìn hắn, cô thấy hắn bước vào và nhanh chóng đến bên cạnh bố cô xin lỗi rằng đã về trễ, bố cô chỉ gật đầu rồi đưa cho hắn một chiếc áo vải trắng và một chiếc khăn trắng. Hắn nhanh chóng mặc vào và đội khăn lên đứng sang phía bên canh cô. Cô vẫn không nhìn hắn. Cô không muốn nhìn hắn.
Cô nghe thấy tiếng hắn vang lên bên tai:
“Em mệt mỏi lắm phải không?”
Lòng cô thoáng chấn động. Nhưng cuối cùng cô chỉ quay sang nhìn vào mắt hắn một cách vô hồn rồi nhanh chóng quay đi.
Mắt hắn đột nhiên hoang mang, rồi hắn không nói gì nữa mà chỉ đứng lặng lẽ bên cô. Khi có khách thì hắn đi tiếp khách, khi có việc hắn lại nhanh chóng chạy đôn chạy đáo để lo lắng công việc. Có đôi khi đứng bên cạnh cô, những khi cô không cầm được nước mắt hay bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt thì hắn lại vòng tay khoác lên vai cô, nhưng cô khẽ khàng lách ra và lảng đi chỗ khác. Cô không muốn giữ tình yêu với hắn nữa, chuyện này nên kết thúc dần đi là vừa rồi. Đừng làm nhau thêm mệt mỏi.
Rồi giây phút khiến cô không thể nào đứng vững được nữa là khi cha xứ đọc lời cầu nguyện cuối cùng và người ta đặt mẹ cô nằm vào một hố sâu lạnh lẽo. Cô không thể gào thét ôm lấy mẹ, cũng không thể không cho họ đưa mẹ cô đi, cô biết mọi chuyện rồi cũng phải diễn ra như vậy. Nhưng nhìn hình ảnh từng người từng người một cầm lấy nắm cát bỏ xuống chiếc hố ấy, cũng giống như họ đang cầm một con dao nhọn khoét sâu vào lòng cô vậy. Nước mắt nhạt nhòa hết mọi cảnh vật. Cô đưa vai áo lên chùi nước mắt như một đứa trẻ con.
Mẹ ơi, giờ thiên đường là của mẹ. Sẽ không còn đau khổ vì bệnh tật, không còn những ngày tháng mệt mỏi trong bệnh viện, mẹ sẽ chỉ cười thôi, sẽ xinh đẹp như một thiên thần, phải không mẹ? Nhưng mẹ ơi, con đau quá. Con biết rằng con ích kỷ nhưng con vẫn muốn giữ mẹ ở lại. Mẹ ơi, mẹ nỡ bỏ bố lại một mình sao? Nõ bỏ chúng con bơ vơ sao?
Rồi bia mộ được dựng lên. Mọi người đọc kinh cầu nguyện ẹ cô trước khi ra về hết. Bố cô đứng không vững được Thiên Phúc dìu ra ngoài xe, thằng nhóc này, đã là một người đàn ông trưởng thành rồi. Có một cô bé mặc áo đen luôn đứng cạnh nó, trong những ngày tang lễ cô bé ấy luôn ở bên an ủi Thiên Phúc. Thật may mắn là Thiên Phúc cũng có một chỗ dựa tinh thần để có thể đứng vững.
Mọi người đã về hết, chỉ còn mình cô ngồi lại bên mẹ, mắt cô lúc này đã không còn có thể chảy thêm nước mắt được nữa, tất cả cảm xúc chỉ còn dồn nén lại thành những nét biểu cảm trên khuôn mặt, cô vuốt tấm bia có gương mặt mẹ cô đang cười tươi mà cảm thấy trái tim lạnh toát.
Mưa chiều lất phất thấm ướt mọi thứ xung quanh từ khi nào. Ngồi dựa lưng vào mẹ cô bỗng quên hết mọi thứ xung quanh. Chỉ thẫn thờ ngồi đó, đầu óc trống rỗng không một gợn suy nghĩ nào. Rồi một bóng người xuất hiện trên tay cầm chiếc ô che mưa cho cô.
Ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn vẫn đứng đó, vẫn là con người trước đây đã từng cầm ô đứng trong cơn mưa che cho cô. Nhưng cũng giống như lần trước đây, chưa bao giờ cô đặt chân được vào trái tim hắn, chưa một giây phút nào hắn thuộc về cô một cách trọn vẹn. Cô nhận ra rằng, có lẽ hắn quá tốt với cô, và cô không biết từ khi nào đã yêu hắn. Rốt cuộc phải trách cứ ai. Chỉ tại ông trời cho cô quá nhiều tai ương và hắn lại đứng ra để che chở cho cô kịp thời nên mới khiến mọi chuyện đến bước đường này. Như lời Thiên Ân nói, hắn quá tốt, tốt đến nỗi khiến người ta hiểu lầm và rồi ngầm nảy sinh ước vọng chiếm hữu. Vậy nên, bây giờ dù có tai ương đến thế nào, dù hắn có đối tốt với cô thế nào, cô cũng chọn cách đi một mình. Cô sẽ từ bỏ ý định muốn giữ hắn ở lại bên cô, từ nay về sau sẽ không hi vọng một chút nào nữa, không ảo tưởng thêm một chút nào nữa.
Nghĩ vậy, cô đứng phắt dậy và đi về phía xe. Để mặc cho hắn đứng đó trong với chiếc ô và ánh mắt lo lắng. Ngồi vào trong xe, hắn định đưa cô về nhà nhưng cô nói rằng cô muốn về nhà cô. Hắn chỉ im lặng rồi quay đầu xe chở cô về. Trên đường đi, cả hai đều im lặng không nói với nhau tiếng nào. Hắn có quay sang nhìn cô đôi lần và hình như muốn nói điều gì đó, nhưng cô chỉ im lặng dựa đầu vào cửa kinh cửa sổ nhắm mắt.
Bước xuống xe, cô nhanh chóng đi vào phòng và nằm xuống. Mặc kệ hắn muốn làm gì hay đi đâu cũng được.
Hắn vào thăm bố cô, động viên an ủi em cô rồi cuối cùng đến bên chiếc giường cô đang nằm và ngồi xuống bên cạnh.
Hắn không nói gì, cô cũng không còn tâm sức để quan tâm tới hắn. Cô gác tay lên trán, coi như hắn không tồn tại. Cô bỗng cảm thấy một bàn tay đang vén mái tóc của cô thì giất mình. Nhanh chóng gạt bàn tay của hắn sang muốn bên, cô trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt hắn thoáng lưỡng lự rồi rụt tay lại.
Cô vẫn im lặng và trở mình quay lưng về phía hắn. Cô nghe tiếng hắn đứng dậy, đi ra ngoài và khép cửa. Rồi tiếng động cơ xe khởi động và chiếc xe cùng hắn biến mất khỏi sân nhà cô.
Cô ngồi dậy trên giường. Cuối cùng hắn cũng rời đi. Cô khẽ thở dài và lại bỗng giật mình. Dường như, dù có nói rằng sẽ không hi vọng nữa nhưng rốt cuộc cô vẫn có chút mong mỏi dù là rất mỏng manh rằng hắn sẽ ở lại. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn diễn ra theo những gì vốn được sắp đặt sẵn. Bản thân cô cũng thật buồn cười, dù nghĩ rằng sẽ phải căm ghét hắn, nhưng vẫn hi vọng hắn ở lại bên mình. Đến khi nào cô mới có thể hết viển vông mơ mộng? Đến khi nào lòng cô mới hết mâu thuẫn.
Nhìn sang bên cạnh giường, nơi khi nãy hắn ngồi. Một tờ giấy được hắn để lại, chỉ vọn vẹn hai chữ “Xin lỗi!”.
Xin lỗi, đồng nghĩa với: chấm hết, nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc