Hay Là Anh Cưới Em Đi - Chương 24

Tác giả: Nhím Quỳnh

Tôi cần em (2)
Vì đầu tóc cô đang xù xì nên không thể nào ở lại thêm được nữa. Cô dùng điện thoại nhắn với bà chủ tịch rằng cô đã về cùng với Hoàng Phong nhưng không nhận được hồi âm. Có lẽ bà đang bận rộn với khách khứa của buổi tiệc.
Vì chân của cô lại bị đau nên hắn lại phải bế cô rồi khỏi buổi tiệc. Nhưng khi bước vào trong xe thì cả cô và hắn đều không nói gì. Cô cảm thấy trái tim mình đang đập loạn trong Ⱡồ₦g иgự¢. Đôi khi cô lén quay sang nhìn hắn đang lái xe với vẻ lạnh nhạt như hắn vốn dĩ.
Đến nhà, hắn bước xuống mở cửa xe và đưa tay đỡ cô ra khỏi xe. Cô ngại ngùng nắm tay hắn bước ra khỏi xe. Cô lại cà nhắc bước theo hắn từng bước, hắn bực mình bế bổng cô lên và đi vào nhà. Nhưng vừa bước vào nhà thì cô và hắn đã hốt hoảng vì trong phòng khách đang có người đang tròn mắt nhìn bọn cô.
Là Anh Quân.
Mặt Hoàng Phong bỗng nhiên nhăn lại. Rồi cô thấy mặt hắn bắt đầu đỏ bừng. Nghĩ lại tình cảnh lúc này, mặt cô cũng bắt đầu thấy mặt bỗng nhiên nóng bừng. Không khí trong căn nhà bỗng nhiên căng thẳng. Cô vội vàng đẩy cánh tay Hoàng Phong và đứng xuống. Giọng Hoàng Phong trầm trầm vang lên:
“Sao cậu lại ở đây vào giờ này?”
Anh Quân bối rối đứng dậy, cười với cô, cô cũng cười ngượng ngịu đáp lại. Anh Quân nhìn Hoàng Phong cười mờ ám. Nói rằng vì anh muốn đến chào hắn để mai anh có việc phải ra nước ngoài và tiện muốn mượn hắn một cái máy ảnh. Vì mật mã nhà của Hoàng Phong luôn giống nhau nên đứng chờ lâu quá, anh đã tự mở cửa bước vào nhà để ngồi chờ. Anh Quân liên tục xin lỗi vì đã phá đám cô và hắn.
Mặt cô lại càng đỏ lên. Xong cô thấy Hoàng Phong bước vào trong phòng lấy ra một cái máy ảnh và đưa cho Anh Quân, hắn nhanh chóng đuổi Anh Quân ra về. Nhưng Anh Quân lại nói rằng trời đã tối mà anh đã mang đồ qua đây để mai sẽ ra sân bay luôn, nên tối nay anh xin được ngủ lại đây, và anh cũng có một vài chuyện muốn nói với Hoàng Phong.
Cô không thể nào để Hoàng Phong đuổi Anh Quân ra về khi mà anh đã nói như vậy. Thế nên, mặc kệ Hoàng Phong hằm hằm nét mặt thì cô vẫn giữ anh ở lại.
Cô nhanh nhẹn pha nước cho cả hai khi bọn họ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Nhưng có một vấn đề đó là, buổi tối hôm đó cô và Hoàng Phong lại bị nhốt chung vào một phòng.
Việc ngủ chung một phòng với hắn cũng không phải xa lạ gì. Nhưng đó là khi cả cô và hắn đều chưa bày tỏ tình cảm với nhau còn bây giờ hắn đã biết cô thích hắn rồi. Và vừa rồi cô và hắn còn vừa có với nhau một nụ hôn ngọt ngào như vậy. Thật là căng thẳng hết sức.
Cô hoang mang vì những đồ đạc của cô đều đang ở dưới gầm giường mà Anh Quân đang ngủ. Và hiện tại cô không thể nào chạy sang phòng bên đấy để lấy quần áo được. Như vậy chẳng hay ho gì đó là còn chưa kể co thể sẽ bị lộ tẩy hết việc cô và hắn vốn vẫn chia phòng ngủ.
Đang hoang mang không biết phải làm thế nào thì Hoàng Phong bước ra từ nhà tắm. Hắn vừa lau đầu rồi nhìn cô khiến cô bỗng nhiên giật mình. Hắn ngồi lên giường rồi lại quay sang nhìn cô. Cô bỗng cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Hắn hỏi cô không thay đồ đi ngủ hay sao thì cô nói muốn mặc lễ phục để ngủ. Hắn phì cười. Hắn nói cô lấy đồ mà bà chủ tịch mua cho cô ở trong tủ mà thay. Cô lương lự rồi cũng ngại ngần tiến lại mở tủ. Nhìn vào những quần áo ngủ hở hang trong tủ. Cô lại càng bối rối. Cô phải mặc những bộ đồ này trong phòng với hắn sao. Cô thích hắn, nhưng không thích ăn mặc như thế này trước mặt hắn. Để đi quá giới hạn, cô vẫn chưa sẵn sàng. Không thể được!
Cô bối rối chỉ vào một bộ pizama của hắn và nói rằng cô muốn mặc bộ đồ này. Hắn nhìn cô nhếch mép rồi ra hiệu cho cô lấy mà mặc. Cô tẩy trang và mặc bộ đồ của hắn vào. Ít nhất thì bộ quần áo này cũng kín đáo hơn những bộ trang phục kia là được. Cô thấy trên bộ quần áo này cũng có mùi hương của hắn. Cô lại cảm thấy ngại ngùng.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Đứng trong nhà vệ sinh thật lâu, cô cầu mong rằng hắn đã đi ngủ rồi để cô không phải bối rối khi nhìn thấy hắn.
Nhưng khi cô bước ra ngoài thì cô bắt gặp hắn vẫn đang ngồi trên giường đọc tạp chí. Cô lóng ngóng không biết làm sao thì hắn bỏ tờ tạp chí xuống để nhìn cô. Cô lại giật mình.
Hắn nhếch mép nhìn cô đầy gian xảo. Hắn đập đập tay xuống nệm ra hiệu cho cô lại gần. Cô lo lắng nhích từng bước đến bên cạnh hắn.
Cô định ngồi lên giường nhưng lại ngồi hụt và ngã lăn ra xuống đất. Luống cuống bò dậy thì lại bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn cô đầy đắc ý. Hắn ra hiệu cho cô nằm xuống. Cô quay lưng về phía hắn và nằm xuống. Người cô cứng đơ như khúc gỗ.
Cô thấy hắn đưa cánh tay về phía mình thì cô lại hốt hoảng lo sợ. Hắn muốn làm gì vậy. Cô vẫn chưa sẵn sàng. Cô vội vàng bật dậy, nhảy khỏi giường, cô nói với hắn:
“Em đói! Anh muốn ăn gì không?”
Cánh tay của Hoàng Phong đang cầm chăn định đắp cho cô vẫn nằm trên không. Hắn khẽ thu lại và đưa tay xoa lên thái dương. Hắn gật đầu. Cô chạy nhanh ra tủ lạnh lấy ít đồ ăn vào hai chiếc bát lớn và mang lên đưa cho hắn một bát. Chiếc giường bỗng chốc biến thành bàn ăn của bọn cô.
Nhưng chẳng hiểu sao hắn ăn nhanh như vậy, rồi hắn lại tiếp tục ngồi đọc tạp chí mà không đi ngủ trước. Cô phải là sao bây giờ?
Cuối cùng cũng không thể nhâm nhi mãi bát cơm được. Dọn dẹp xong, cô quay lại phòng và lại nằm quay lưng về phía hắn. Cô lại thấy hắn khẽ động đậy và cô lại nhảy vọt lên. Bước nhanh khỏi giường, cô nói:
“Ăn xong đi ngủ ngay là không tốt, đi dạo thôi!”
Hắn lại nhìn cô khó hiểu. Rồi cũng đồng ý cùng cô đi ra ngoài đi dạo.
Hắn cùng cô đi tản bộ xung ở con đường trước cửa nhà. Chỉ đơn giản là đi bộ, cả hai đều không nói với nhau điều gì. Nhưng rồi đi mãi thì cuối cùng cũng phải về nhà và vào phòng lên giường nằm như cũ.
Đầu cô đang căng như dây đàn thì cô thấy hắn trở mình quay lưng về phía cô. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi cô thấy hắn trở mình quay lại thì cô lại lo lắng mà nhảy xuống giường. Hoàng Phong mở tròn mắt nhìn cô, cô lắp bắp:
“Em…em muốn đi vệ sinh!” Xong rồi trước cặp mắt khó hiểu của hắn, cô chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Mất mặt quá, hắn hình như không hề có ý gì mà cô lại luống cuống như vậy. Hình như đầu óc cô đen tối quá rồi thì phải. Phải làm sao bây giờ. Mở nước và tạt nước ướt hết mặt, cô tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh.
Khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cô thấy hắn đã quay mặt về phía khác và dường như đã ngủ mất. May mắn thật, nếu hắn không ngủ thì không biết cô lại có những hành động kì lạ gì nữa đây.
Nằm xuống bên cạnh hắn, cô thở phào nhẹ nhõm, đang nhắm mắt dỗ giấc ngủ thì hắn bỗng nhiên lên tiếng:
“Người mà hôm trước còn chủ động tấn công người khác mà giờ lại lo lắng thế à?”
Hắn…hắn đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chủ động tấn công? Cô bỗng nhớ đến cái hôm Giáng sinh khi cô say rượu và hôn hắn một cái vào má. Hắn đang nói chuyện đó phải không? Làm thế nào bây giờ. Xẩu hổ quá. Phải chối thôi, làm như không nhớ gì thì hắn sẽ không nắm được thóp của cô mà mỉa mai cô được.
“Anh nói cái gì vậy, không hiểu?”
Hắn phì cười, rồi quay mặt nhìn về phía cô. Cô lại thấy căng thẳng.
“Nếu không hiểu sao hôm sau còn muốn bỏ nhà đi?”
Giấu đầu hở đuôi mà. Có lẽ tại vì hôm sau cô chuồn ra khỏi nhà để tránh mặt hắn nên hắn đã biết là cô vẫn còn nhớ những chuyện tối hôm đó. Cô phải làm thế nào. Bực mình, cô phụng phịu ngồi dậy định bước xuống giường, cô nói với hắn:
“Ờ, đấy, em ngủ dưới sàn, anh ngủ đi, không ai thèm tấn công anh đâu!”
Nhưng chân cô chưa kịp chạm đất thì hắn đã kéo cô lại và vòng tay ôm chầm lấy cô. Cô sững người. Thoáng xấu hổ ngại ngùng, cô nằm im trong vòng tay hắn, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha cho cô, hắn nói:
“Không phải hôm nay giữ Anh Quân ở lại cũng vì muốn ở cùng phòng với tôi sao?”
Hắn lại muốn gì nữa. Ai muốn ở cùng phòng với hắn. Cô giận dỗi vùng vẫy tìm cách thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Nhưng hắn vẫn dùng lực ghì sát cô vào người, cô bực bội nói với hắn:
“Anh muốn gì đây?”
Mặc kệ câu hỏi của cô, hắn nhắm mắt trong khi vẫn vòng tay ôm cô thật chặt. Hắn nói với giọng kìm nén:
“Nằm im ngủ đi nếu không tôi không biết sẽ làm gì em đâu!”
Nghe câu nói của hắn, người cô bỗng cứng đờ. Hắn vẫn ôm cô như vậy. Cô nghe thấy tiếng thở của hắn trên đỉnh đầu. Cảm nhận được vòng tay ấm áp của hắn. Cô ngại ngùng nằm im trong vòng tay của hắn. Cô lại cảm thấy buồn cười vì những gì đã diễn ra khi nãy. Cảm ơn hắn đã hiểu cho cô. Cô chưa sẵn sàng và hắn nói rằng sẽ không làm gì cô cả. Luôn trêu chọc cô, nhưng người con trai này, vẫn là rất hiểu cô.
Cô yên tâm chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng cô nghe thấy có tiếng của hắn. Hắn nói:
“Gà mái vô tâm, nói ngủ là ngủ thật!”
Giọng hắn hờn trách nhưng rồi hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vô về giấc ngủ cho cô.
Một đêm yên lành và ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc