Hay Là Anh Cưới Em Đi - Chương 16

Tác giả: Nhím Quỳnh

Phòng em bé (1)
Kì nghỉ gia đình cuối cùng cũng kết thúc và nhưng gì còn đọng lại trong cô sâu đậm nhất dường như chỉ có buổi tối hôm ấy. Buổi tối mà cô dường như hiểu thêm về con người hắn. Hiểu thêm về cuộc sống của hắn và dường như cô đã dần dần bước vào cuộc sống của con người ấy lúc nào không hay.
Nhưng ngày còn lại ở Nha Trang, hắn và cô đã dành hết thời gian để tận hưởng cảm giác của những kẻ tự do, không gò bó và ràng buộc vào những nỗi đau vẫn luôn âm ỷ trong lòng. Như lời hắn nói, sẽ không quên ngay được và vết thương sẽ vẫn còn đó, nhưng thời gian sẽ xoa dịu tất cả và nụ cười sẽ giúp cô và hắn nguôi ngoai.
Hắn rất thích chụp ảnh, nhưng cô không biết hắn lại đam mê đến như vậy. Trong những ngày này, hắn lại quay về cái dáng vẻ trẻ con như lúc ở nhà cô. Với chiếc máy ảnh trong tay, hắn và cô thỏa thích chụp hết mọi góc ở thành phố biển này. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy bọn cô đúng là một cặp đôi mới cưới đầy hạnh phúc. Cô và hắn không mấy chú tâm tới ánh mắt của mọi người, bởi mục đích của cô cũng là để cho bố mẹ của bọn cô thấy được sự hạnh phúc của mình.
Cô không ngờ mình có thể tìm lại được nụ cười nhanh chóng như vậy. Đã lâu lắm rồi cô không được thỏa thích cười đùa và làm những gì mình thích. Đôi khi cô còn trẻ con tranh cãi với hắn về mấy chuyện vẩn vơ, còn tranh giành với hắn để được chụp hình và ăn các món ngon. Và có những lúc cô dường như cảm thấy hình như cô chưa từng bị tổn thương và cuộc hôn nhân này không phải chỉ là bất đắc dĩ. Nhất là khi cô nhìn thấy nụ cười của hắn. Có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng chăng?
Một tuần nhanh chóng trôi qua, cô, hắn cùng gia đình phải trở về nhà. Bố mẹ cô nhanh chóng từ biệt mọi người để ra về. Cô một mực đòi tiễn bố mẹ về tới nhà nhưng mẹ cô gạt đi vì đã có người của nhà chồng cô đưa về, mẹ nói cô hãy yên tấm, mẹ cô nhắc nhở cô một lần nữa về trách nhiệm của một người phụ nữ đã có chồng, mẹ cũng nhắn nhủ Hoàng Phong hãy độ lượng và quan tâm cô, cũng nhờ cậy ông bà chủ tịch chỉ dạy bảo ban cô thêm trước khi lên xe ra về. Nhìn xe đi khuất mà lòng cô lại chùng xuống.
Cô đã kết hôn thật rồi!
Cô và Hoàng Phong chỉ ở lại trong ngôi nhà của bố mẹ chồng cô được khoảng 3 ngày thì cô và hắn không thể nào chịu nổi cảnh cứ suốt ngày phải đóng giả vợ chồng hạnh phúc trước mặt gia đình nhưng đó còn chưa khổ bằng việc mẹ chồng cô cùng tai mắt của bà có thể có mặt ở bất cứ đâu trong nhà, từ trong phòng ngủ, phòng tắm, phòng ăn đến tủ quần áo, máy giặt…để nghe lén cũng như quay lén bọn cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như diễn viên trong một show truyền hình thực tế thế không biết.
Đến ngày thứ tư thì cô và hắn thống nhất chuyển ra ngoài. Hắn mua một căn nhà gần công ty và cũng dùng lý do này để xin phép ra khỏi nhà. Mẹ chồng cô một mực phản đối nhưng không hiểu Hoàng Phong đã dùng phương pháp gì để thuyết phục bà đến nỗi bà từ phản đối chuyển thành nhiệt tình giúp bọn cô chuyển nhà và mua sắm đồ đạc. Cô cũng không quan tâm lắm bởi chỉ cần không bị theo dõi, quay lén nữa là cô đã mừng lắm rồi.
Căn nhà cô chuyển đến không rộng lắm, chỉ là một căn nhà đơn giản với một phòng khách, ba phòng ngủ, phòng bếp và các công trình phụ. Nhưng điều làm cô thích nhất là nó có một khoảng sân rộng, giữa sân có một cây mai rất lớn, lớn đến nỗi người ta đã có thể mắc lên cây một cái xích đu. Xung quanh ngôi nhà cũng có một vài ngôi nhà khác, không quá cô quạnh nhưng cũng không quá đông đến mức ồn ào.
Mọi chuyện có thể nói là khá ổn cho tới khi cô bước vào để xem xét ba phòng ngủ thì đến hai trong số ba phòng đã được trang trí thành phòng em bé. Một phòng màu hồng cho bé gái, một phòng khác màu xanh cho bé trai. Cô thắc mắc hỏi Hoàng Phong rằng phòng của cô ở đâu thì hắn ta vẫn trong cái tình trạng cầm máy ảnh để xem hình, trả lời:
“Ngủ chung đi!”.
Cô không hiểu sao từ lúc cô và hắn đi du lịch cùng nhau về thì hắn lại có cái kiểu ăn nói thoải mái không kiêng dè gì với cô như vậy. Hắn lại quay lại cái việc lấy cô ra làm trò tiêu khiển cho hắn. Nhưng hắn nghĩ rằng cô sẽ sợ hắn sao?
“Được thế thì còn gì bằng!” Cô hếch mặt nhìn hắn.
Hắn ta hơi sững người, xong nhanh chóng điềm tĩnh lại, từ tốn bỏ chiếc máy ảnh trong tay xuống mặt bàn, ngả lưng ra ghế rối gác chân lên chiếc bàn, khoanh tay nhìn cô. Đôi mắt hắn lấp lánh ý cười, hắn lại nhếch mép:
“Được!”
Được, được cái gì mà được. Cô hít sâu vào một hơi. Không hiểu sao chỉ cần nghe hắn nói từ này là cô lại giật mình như thể đã bị hắn biết được điểm yếu không bằng.
“Không phải anh nằm cùng tôi một lần rồi bị nghiện đấy chứ?” Cô bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Hắn ta lại nở một nụ cười nữa đầy gian xảo nữa, mắt vẫn không rời khỏi cô.
“Nghiện? Có lẽ vậy!”
“Anh…anh…” Cô bắt đầu mất bình tĩnh.
“Nếu ngủ chung thì chẳng mấy chốc các phòng kia sẽ có người ở nhỉ? Mẹ sẽ vui lắm đây!”
Hắn nói rối đưa mắt nhìn về phía sau, cô bất giác nhìn theo, xong bối rối quay vội mặt về khi phát hiện đó là hai cái phòng em bé lúc nãy, nhưng lại chạm vào đôi mắt và nụ cười của hắn. Ý…ý hắn là gì? Hai cái phòng em bé kia được lấp đầy? Hắn ta lại muốn làm cho cô thêm phần bối rối đây mà. Cô không biết tại sao sau cái đêm hôm ấy, hắn ta hay nhìn cô rồi cười với vẻ gian xảo như vậy.
Lắm lúc cô không hiểu được đâu mới là bản chất thực sự của con người hắn. Hắn ta lại muốn làm cô phải xấu hổ mà khuất phục đây mà. Nhưng không hiểu tại sao cứ nhìn thấy nụ cười của hắn là cô lại bối rối, khẩn trương như vậy. Cô bực mình đùng đùng bỏ vào trong căn phòng màu hồng. Đối phó với cái tên này, phải thực sự bình tĩnh và tỉnh táo mới được. Cái tên này, cứ mỗi khi người ta vừa có chút thiện cảm với hắn một tí là y như rằng hắn lại đá vèo cái thiện cảm vừa đâm chồi nảy lộc ấy bằng một câu nói không thể nào chấp nhận được. Oan gia mà!
Cuộc sống của Hoàng Phong sau khi kết hôn khá nhàn rỗi vì ngoài việc đi làm ở công ty ra thì hắn không – phải – làm – gì – nữa – cả. Chẳng bù cho cô bởi sau khi kết hôn, ngoài công việc bận rồn thì còn phải chống chọi với những cái nhìn xoi mói của một hệ thống các bà các cô trong công ty, những buổi trưa cô phải mua cơm mang lên cho cái tên Hoàng Phong đáng ghét đó chỉ bởi vì mẹ chồng cô dặn Hoàng Phong không quen ăn cơm ở canteen công ty, thêm nữa cô phải tranh thủ buổi chiều sau khi tan làm để đi về thăm mẹ cô và tối về thì phải lau dọn nhà cửa và lo bữa tối bởi cái tên củ cải độc ác kìa không – biết – làm – bất – cư – một – cái – gì – cả.
Lấy chồng tài phiệt người ta cứ nghĩ là sung sướng lắm. Có lẽ là sung sướng thật nếu đây là một cuộc hôn nhân thực sự, nhưng đối với cô, cô thấy mình không khác gì osin không công trong nhà hắn. Vì sợ có người làm sẽ làm cho chuyện cô và hắn không ở chung phòng bị bại lộ nên cô và hắn quyết định sẽ tự làm tất cả mọi thứ. Xong cuối cùng thành cô sẽ tự làm tất cả mọi thứ. Bởi vì cô không thể để cho bố mẹ cô và bố mẹ hắn biết chuyện khiến họ phải phiền lòng, và thực sự cô đang “ăn nhờ ở đợ” trong nhà hắn.
Ban đầu, cô và hắn phân chia công việc nhà, cô phân công hắn quét dọn nhà cửa còn cô sẽ nấu cơm. Vì ở chung nên phải lao động chung thế nên hắn cũng gật đầu đồng ý. Khi cô đeo tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng thì hắn bắt đầu quét dọn, và khi cô nghe thấy những tiếng đổ vỡ và khi chạy lên thì thấy hắn đã làm vỡ ba cái đèn, một cái bình hoa và vài cái ly đến nỗi bị đứt tay chảy máu và đứng trong đống đổ vỡ ai oán nhìn cô thì cô quyết định cho hắn đi nấu cơm còn cô sẽ quét dọn. Vừa quét dọn cô vừa im lặng lắng nghe xem hắn có “gây tai nạn” trong nhà bếp hay không cho đến khi hắn gọi cô nghỉ tay để ăn cơm thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng ít nhất thì cái tên này còn biết nấu ăn.
Nhưng cái thứ mà hắn nấu ra thì chỉ có một mình hắn ăn được. Ba bữa hắn nấu thì cả ba bữa món chính đều là củ cải luộc. Cô bảo hắn đổi món thì sang bữa thứ tư hắn chuyển sang củ cải xào. Hắn ta vẫn ăn ngon lành còn cô thì không thể nào sống mà chỉ ăn củ cải được. Hết chịu nổi, cô muốn gọi điện thoại đặt cơm nhà hàng, nhưng rồi thấy như vậy quá lãng phí, cô còn phải để dành tiền để lo ẹ cô nữa. Ăn không được mà còn phải lao lực với một núi công việc như vậy. Số cô đúng là khổ mà.
Và chính vì thế mà trong ngôi nhà của cô mới diễn ra tình cảnh hiện tại, hắn nằm trên sô pha đọc sách trong khi cô tất bật chạy đôn chạy đáo hết góc nhà ra góc bếp. Hắn nhìn cô làm việc như vậy nhưng vẫn bình thản như không. Cô không biết có phải kiếp trước cô đã ςướק một vựa củ cải hay không để đến bây giờ củ cải đối với cô nó lại ám ảnh như vậy.
Nhưng sự việc không chỉ dừng ở đó, chẳng hiểu sao từ lúc Đăng Minh chuyển đến sống ở căn hộ đối diện nhà cô thì cái tên Hoàng Phong kia lại một mực tìm mọi cách bắt cô phải nghỉ việc ở công ty. Cô bực mình lắm, hắn ta là ai mà ình cái quyền bắt cô bỏ việc. À, đồng ý là hắn ta là Tổng Giám đốc, nhưng không có lý do chính đáng thì đừng mơ mà hắn có thể buộc cô thôi việc.
Chính vì thế mà hắn nghĩ ra đủ thứ việc từ ở nhà đến ở công ty bắt bắt cô phải thực hiện, mục đích nhằm làm cho cô bận rộn đến mức nản chí và sẽ phải khuất phục hắn, hắn còn nói nếu cô ở nhà thì vẫn sẽ trả lương cho cô và còn trả gấp ba lần lương cũ. Cô có hơi bị động lòng một chút, nhưng nghĩ lại thì Thiên An cô làm việc là vì danh dự, tiền cũng quan trọng nhưng không phải là tất cả. Và cũng chính vì điều này mà cô với hắn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, không ai thèm nói với ai câu nào.
Câu chuyện bắt đầu như thế này. Chẳng là hôm ấy, vì Hoàng Phong đã đi công tác được hai ngay nên cô bỗng nhiên rảnh rỗi thế nên cô cũng muốn tận hưởng một chút cảm giác được tự do trong ngôi nhà này. Buổi sáng hôm đó, cô ngủ quên mất vì điện thoại của cô không sạc pin nên hết pin và nó không thể báo thức cho cô dậy đi làm như mọi ngày. Trong lúc cô vẫn đang ngủ không biết gì thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Mơ màng đi ra thì cô thấy người đứng trước cửa nhà mình là Đăng Minh. Hắn đứng đó với gương mặt đầy lo lắng và cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng xù xì sau khi ngủ dậy của cô. Mở cửa để hắn vào nhà, cô uể oải hỏi thẳm hắn sao hắn lại đến đấy. Hắn trả lời do không thấy cô đi làm nên sợ cô có vấn đề gì nên đã hỏi thăm địa chỉ và tìm đến đây.
Nghe hắn nói tới đây cô mới hoàn hồn rằng giờ đã là 8 giờ sáng và chỉ trong vòng 30 phút nữa cô sẽ có cuộc họp quan trọng toàn bộ phận. Cô cuống cuồng đánh răng rửa mặt, thay đồ để đi làm cho kịp. Lần đầu tiên trong hơn 6 năm đi làm, cô đi làm trễ. Từ lúc trở thành osin của cái nhà này, cô bỗng nhiên trở nên bê bối hơn thì phải. Đến lúc chạy ra ngoài không may cô vấp ngã ngay bậc thềm, Đăng Minh vội vàng đỡ lấy cô. Ngón chân cô bị va vào bậc thềm, đau điếng, cô ngồi xuống ôm chân. Đúng là xui xẻo mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc