Hay Là Anh Cưới Em Đi - Chương 09

Tác giả: Nhím Quỳnh

Một phút trước, em vẫn yêu anh (1)
Đứng trước White Garden Plaza, cô thoáng lưỡng lự trước khi bước vào. Đã rất lâu rồi cô không tham dự vào một đám cưới nào cả. Bởi bạn bè thân quen với cô rất ít, những người thân với cô đã lập gia đình cách đây vài ba năm rồi.
Hôm nay cô vận một chiếc váy đen ôm sát người, tóc vấn nhẹ để rơi một vài sợi bay bay trông khá tự nhiên, trang điểm nhẹ nhàng. Hít một hơi thật sâu, cô tiến vào lễ đường. Nhìn thấy ảnh cưới để ngoài cổng hoa, áo cưới Estermir đây mà, cô dâu chú rể đẹp đôi quá, ngưỡng mộ thật.
Tiến vào ***, lễ đường được trang hoàng toàn hoa tulip màu đỏ. Thật đúng với phong cách của Hoài Anh, rực rỡ và bốc lửa.
Trước đây khi còn học cấp 3, cô là một đứa con gái không mấy nổi bật, cái duy nhất cô có được là sự kiên trì và cô học khá tốt. Trong lớp cô luôn là người đứng đầu và tiếp đó đến Hoài Anh, thế nên Hoài Anh không được thân thiện với cô cho lắm. Cô cũng không hề để ý đến thái độ của Hoài Anh bởi cô không thích quan tâm đến những đố kị cỏn con, vì cô nghĩ nó sẽ làm mai một đi giá trị của chính bản thân mình và cuốn mình vào những cuộc đua vô vị.
Nhưng đến một ngày năm cô học lớp 11, khi mà Hoài Anh lén lục cặp của cô và tìm thấy bức thư cô viết cho Khải Hưng nhưng chưa từng dám gửi cho anh thì cô thực sự tức giận. Nói đúng hơn là vừa xấu hổ, vừa lo lắng và tức giận. Phần vì cô sợ bức thư sẽ bị Hoài Anh công khai, phần vì cô sợ dù Khải Hưng đã đi học xa nhưng biết đâu anh sẽ biết được những gì cô đang dấu diếm, phần lại vì Hoài Anh đã làm một việc thật sự quá đáng.
Cô còn nhớ cái lúc cô giật lại bức thư và nhìn thái độ cười sung sướng của Hoài Anh, cô thật sự muốn tiến đến tát cho cô ta một bạt tai, nhưng rồi cô vẫn nhẫn nhịn và mọi chuyện kết thúc ở nụ cười nhếch môi và câu nói của Hoài Anh: “Thiên An, cậu cứ chờ mà xem!”.
Nhìn thấy bạn bè cùng lớp cấp 3 đều được mời đến tham dự đầy đủ, cô cũng bớt phần lạc lõng. Đã lâu không nói chuyện với người quen cũ, cảm giác ôn lại kỉ niệm xưa cũng có phần thú vị. Mọi người đều đã thàn
h đạt và phần lớn đều đã kết hôn. Bạn bè giới thiệu cho nhau nửa kia của mình với dáng vẻ hạnh phúc, khi quay sang cô hỏi thăm thì cô chỉ cười và nói mình chưa kết hôn.
Lễ đường nhanh chóng ổn định và mọi người đón chào cô dâu chú rể tiến vào lễ đường. Nhìn Hoài Anh như một nàng công chúa hạnh phúc đang khoác tay hoàng tử của mình. Xung quanh cô lại có một số tiếng xì xào to nhỏ rằng chồng của Hoài Anh là con trai thứ hai của tập đoàn Pritte – một trong những tập đoàn nổi tiếng nhất cả nước về bất động sản, rằng Hoài Anh thật là có phúc khi phút chốc biến thành phượng hoàng, rằng “hồng nhan thì bạc tỉ”… Cô chỉ nghe loáng thoáng, nhưng phải công nhận rằng để tổ chức một đám cưới lộng lẫy như thế này thì gia thế của nhà chồng Hoài Anh cũng không phải hạng vừa.
Cô dâu chú rể nhanh chóng hoàn thành phần thề ước và trao nhẫn trước sự chứng kiến của gia đình, quan khách và bè bạn. Phần giao lưu bắt đầu. Mọi người cùng ăn tiệc vừa hòa mình vào niềm vui chung của cô dâu và chú rể. Vì là tiệc đứng nên mọi người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Cô dâu nhanh chóng thay lễ phục và bước ra chào đón mọi người bên cạnh chú rể. Họ tiến nhanh đến chỗ cô cùng những người bạn cấp 3. Hoài Anh tươi cười chào tất cả mọi người, cô cũng tươi cười chào lịch sự và gửi lời chúc mừng hạnh phúc đến người bạn cũ. Mắt Hoài Anh lấp lánh hạnh phúc. Hoài Anh bỗng nhiên nói:
“Hôm nay đông đủ như vầy, thật là hiếm khi mới có dịp, mà không chỉ có lớp mình đâu nha, tui còn mời được mấy người cùng trường nữa nè, có người mà mấy bồ cũng biết nữa đó!”
Câu nói của Hoài Anh khiến ọi người ai nấy đều tò mò, rồi mọi người đều nhìn theo phía tay chỉ của Hoài Anh, thấy một dáng người cao ráo đang đứng nói chuyện niềm nở với quan khách.
Là Khải Hưng.
Cô hơi sững người. Tiếng xì xầm lại bắt đầu vang lên xung quanh.
“Là anh Khải Hưng mà!”
“Vậy là người yêu của Thiên An à? Mà hai người sao lại không đi với nhau nhỉ?”
“Nghe nói ảnh qua Úc lập nghiệp, Thiên An nhà mình chờ từ đó tời giờ luôn đó, chung tình ghê chưa?”
Cảm giác lo sợ, cô lại thấy nụ cười nhếch môi của Hoài Anh và vang vang đâu đây câu nói của quá khứ: “Thiên An, cậu cứ chờ mà xem!”.
Hoài Anh vẫy tay gọi: “Bảo Hân!”
Cô thấy từ phía sau Khải Hưng xuất hiện một dáng người quen thuộc, cô ấy nhanh chóng cười rạng rỡ khi thấy Hoài Anh, khoác tay vị hôn phu của mình, Bảo Hân tiến lại gần chỗ cô đang đứng. Bảo Hân ôm lấy Hoài Anh và chúc mừng. Khi nhìn thấy Thiên An, Bảo Hân lại càng vui vẻ hơn nữa.
“Thiên An mà, phải không? Trùng hợp ghê chưa?” Rồi cũng nhảy vào ôm chầm lấy cô cười hạnh phúc.
Mọi người vẫn chưa biết người này là ai chỉ đến khi Hoài Anh giới thiệu đây là Bảo Hân, bạn của Hoài Anh và là vị hôn thê của Khải Hưng thì mọi người mới hiểu rõ vấn đề. Có người không kịp kiềm chế sự ngạc nhiên, thốt ra: “Vậy Thiên An với Khải Hưng thì sao?” rồi không gian bỗng nhiên im bặt.
Cô không dám ngẩng mặt lên, không dám nhìn anh, cũng không dám nhìn vào vẻ mặt ngây thơ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Bảo Hân, cô bỗng thấy mình như một kẻ ăn trộm lén lút đang sợ hãi vì sắp bị bắt quả tang. Nụ cười của Hoài Anh ngày càng đậm trên miệng và đậm hơn trong tâm trí của cô. Thì ra là vậy, mời cô đến đám cưới này chỉ để dồn cô vào bước đường này. Cô không nên đến đây mới phải. Cô đang muốn vùng chạy ra ngoài thì đã bị xô đẩy ngã xuống bên cạnh chồng ly R*ợ*u, R*ợ*u đổ vương vãi lên bộ lễ phục của cô, đôi guốc cô mang đứt mất một quai do cú ngã vừa rồi.
Không được sợ hãi! Không được khóc!
Cô nghe thấy tiếng la hốt hoảng của mọi người, tiếng R*ợ*u vẫn tiếp tục chảy từ bàn xuống đất, tiếng trái tim cô sợ hãi đập liên hồi, tiếng xì xầm to nhỏ xung quanh cô…
Cô thấy Khải Hưng và Bảo Hân nhanh chóng chạy lại bên cạnh để đỡ cô dậy.
Nhưng khi hai người bọn họ đến bên cạnh cũng là lúc vai cô được khoác lên một chiếc áo vest màu trắng. Người con trai ấy đỡ cô dậy trước rất nhiều cặp mắt kinh ngạc của mọi người. Mặt Hoài Anh như bị đứng hình.
“Em không sao chứ?”
Hoàng Phong nhẹ nhàng nâng cô dậy, ân cần dùng một chiếc khăn tay để lau đi những giọt R*ợ*u còn đang vương trên mặt, trên má cô. Nhìn cử chỉ ân cần của hắn, người cô thoáng run lên, nhưng cơ thể thì đứng như trời trồng. Như bị thôi miên, cô nhìn hắn không chớp mắt.
“Em ổn chứ?” Hắn lại hỏi.
Cô không nói được lời nào chỉ gật đầu theo bản năng, mắt vẫn không rời khỏi hắn. Nét mặt Khải Hưng như tối sầm lại, nét mặt của Bảo Hân lại như yên tâm nhẹ nhõm.
Mọi người xung quanh vẫn không ai dám thở mạnh trước cảnh tượng đang diễn ra. Vẻ lịch lãm bức người của Hoàng Phong là cho không khí thêm phần ngột ngạt mãi cho tới khi hắn lên tiếng nói:
“Cô ấy vốn hậu đậu như vậy đấy! Thật làm tôi không thể không yên tâm nổi!”
Nói xong hắn lại quay lại nhìn cô, quan tâm âu yếm hỏi: “Mình về thôi?”
Cô lại gật đầu. Hắn định cầm tay kéo cô ra khỏi buổi tiệc. Bước được vài bước, dường như cảm nhận được bước chân cô khập khiễng, hắn cúi xuống thấy đôi giày của cô đã bị đứt một quai, trán hắn khẽ nhăn lại. Trong lúc cô còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra thì hắn đã bế bổng cô lên, vũng chãi bước đi ra phía ngoài.
Cô nhìn thấy nét mặt hoàng hốt của Khải Hưng, nét mặt ngưỡng mộ của Bảo Hân cũng như điệu bộ không cam tâm của Hoài Anh. Trên đường ra ngoài, Hoàng Phong đi ngang qua chú rể, hắn – vẫn trong tư thế đang bế cô, nói có chuyện gấp phải về trước, thấy vậy chú rể vẫn vui vẻ đùa hỏi một câu: “Ai mà làm cho Phong thiếu gia phải lao lực thế này?”
Hoàng Phong chỉ đáp lại gọn gàng một câu: “Cô ấy là vợ tôi!” Rồi bế cô đi thẳng ra ngoài.
Lúc này bên trong lễ đường mọi sự bàn bạc lại càng thêm phần nhốn nháo. Không ngờ người đẹp trai, khí thế bức người vừa xuất hiện lại là Phong thiếu gia của Estermir, và không ngờ cô gái kia lại là vợ của anh. Chỉ có Hoài Anh là mất đi vẻ rạng rỡ ban đầu, cô bực dọc ngũng nguẩy định bỏ đi sang vị trí khác. Nhưng chưa kịp đi thì đã thấy bố mẹ chồng cô đang vội vã tiến lại gần chồng ly vỡ cùng với một người phụ nữ quý phái. Cô chưa kịp hiểu ra vấn đề gì đã thấy người phụ nữ quý phái kia đã lên tiếng:
“Trời ơi! Sao cái đống ly này nó lại đổ được cơ chứ! Nhà hàng này không muốn làm ăn nữa rồi hay sao vậy?”
Hoài Anh cảm thấy có cái gì đó rất buồn cười, rằng bố mẹ chồng cô hằng ngày oanh phong, cả quyền là thế mà giờ đây cứ phải cúi đầu xin lỗi người đàn bà này vì một lý do đó là chồng lý đổ, mà lỗi làm đổ chồng ly này đâu phải là do họ. Thấy vậy, Hoài Anh liền lên tiếng:
“Chắc có sự hiểu nhầm gì phải không ạ? Là lúc nãy bạn cháu sơ ý nên đã làm đổ, bác…”
Câu nói của cô chưa ra hết đến miệng thì đã gặp phải cái quắc mắt sắc lẹm của cả bố và mẹ chồng cô. Cô lại nghe thấy tiếng của người phụ nữ kia.
“Con dâu cưng của tôi mà có mệnh hệ gì thì cái nhà hàng này không xong với tôi đâu!” Nói rồi bà vung tay rồi đi ra ngoài. Bố mẹ chồng của Hoài Anh vẫn tiếp tục với thái độ cung kính như trước mà tiễn bà ra tới cổng cưới, luôn miệng: “Xin lỗi phu nhân, cho chúng tôi gửi lời xin lỗi thiếu gia, thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm,….phu nhân đi thong thả!”
Nhìn cảnh tượng này, Hoài Anh càng cảm thấy hôm nay quả thật là một ngày nặng nề.
Hắn đặt cô lên xe rồi bắt đầu nhấn ga. Cô không biết hắn và cô đi bao xa, nhưng khi dừng lại thì cô đã thấy mình đang ở cạnh một dòng sông nước chảy êm đềm. Có lẽ là một vùng ngoại ô nào đó của thành phố. Cô bước từng bước khập khiễng trên đôi giày đã bị đứt quai ngồi xuống một ghế đá ven sông. Xa xa là chiếc cầu tấp nập xe cộ qua lại, ở gần thì lại là những ngọn đèn đường hắt bóng xuống dòng sông. Cảm nhận được hương của gió, cảm nhận được tiếng thở của đêm, cảm nhận được hương hoa cỏ và tiếng côn trùng đang tí tách kêu đâu đây.
Cô hít một hơi thật sâu để xua đi những gì vừa trải qua.
Cảm ơn hắn đã đưa cô thoát khỏi nơi ngột ngạt ấy.
Gió đêm lùa vào sau gáy, cảm giác se lạnh làm cô đưa tay khoác chặt cái áo vest đang choàng trên vai vào người. Lúc này cô mới sực nhớ hắn vẫn đang ở đây với cô. Nhưng hắn chỉ im lặng dựa vào chiếc xe, ánh mắt cũng đang nhìn về phía vô định nào đó.
Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong trần, mái tóc hắn lại bồng bềnh trong gió đêm, đôi môi khẽ mím nhẹ và đôi mắt đượm buồn. Cô không biết mình có cảm nhận đúng hay không, nhưng hắn lúc này quả thật là như vậy. Không còn nụ cười nhếch mép bá đạo, không còn khí thế bức người, không còn những câu nói làm người khác phải á khẩu mà hắn chỉ là hắn với sự cô đơn và âm thầm như bóng đêm.
Mênh mang, vô tận.
Hắn quay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt cô vừa giật mình quay đi, đôi môi lại khẽ nở nụ cười như có như không.
Cô không hiểu tại sao má mình lại có cảm giác bừng bừng. Cô đang nhớ lại cảm giác lúc đươc hắn bế bổng lên, tựa sát vào người hắn. Một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện từ trước đến nay với cô, cảm giác được che chở, được vỗ về. Lúc bấy giờ, cô như một đứa trẻ ngây ngô dựa sát vào ***g *** ấm áp của hắn như muốn ỷ lại vào hắn, muốn được hắn dỗ dành.
Một đôi giày thể thao to đùng được vứt xuống trước mặt cô. Cô không hiểu đành ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn lại lạnh nhạt:
“Mang vào đi!”
Cô nhìn đôi giày thể thao, rồi lại nhìn sang đôi giày đã đứt quai của mình, có một chút ngượng ngùng giấu hai chân vào gầm ghế đá.
“Không mang? Hay muốn tôi mang cho cô?”
“Không phải!”
Cái tên này lại suy nghĩ đi đâu không biết. Cô vội vàng cúi xuống tháo đôi giày đã đứt ra rồi mang đôi giày thể thao vào. Nhìn ngắm một hồi, cô thấy cũng khá ngộ nghĩnh khi vừa mặc lễ phục vừa mang giày thể thao.
“Bỏ vào đây!”
Hoàng Phong chìa ra trước mặt cô một chiếc túi. Cô vẫn không hiểu hắn đang nói gì. Trong lúc ngơ ngác thì hắn đã cúi xuống, cầm lấy đôi giày bị đứt quai của cô bỏ vào trong chiếc túi hắn vừa giơ ra. Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cô, nói:
“Đôi giầy đã hư mất rồi, đừng cố chấp mang nó nữa, sẽ bị đau chân đó! Nếu chưa thể vứt đi thì hãy bỏ nó vào chiếc túi, để vào một góc làm kỉ niệm cũng được! Hiểu không?”
Hắn ta đang nói về đôi giày?
Không! Hắn ta đang nói về cô và Khải Hưng. Hắn đang khuyên cô à? Nhưng lúc này sao cô không cảm thấy đau lòng mà ngược lại còn cảm thấy rất nhẹ nhàng thanh thản. Cô mỉm cười. Hiểu! Hiểu chứ!
“Ê!” Hắn sốt ruột.
Cô dừng dòng suy nghĩ của mình, quay sang hỏi hắn:
“Anh đã bao giờ phải cất một đôi giày đi vì nó bị hỏng và làm anh đau chưa?”
Cô thấy hắn thoáng lưỡng lự nhưng rồi không nói gì thêm. Cô lại hỏi:
“Cô ấy và anh sao rồi?”
Không gian lại trở nên im bặt. Cô lại thấy có một nét thoáng buồn trên gương mặt hắn. Hắn lại hỏi cô:
“Sao không can đảm bày tỏ với Khải Hưng?”
Hay thật, chả ai muốn trả lời ai mà chỉ đặt ra câu hỏi. Cô cũng không còn gì phải dấu diếm cả. Nói ra với hắn, cũng chẳng sao đâu phải không?
“Nói ra thì được gì? Sự thật bây giờ đâu thể thay đổi?”
“Không hối hận sao?”
Không nói ra tình cảm giấu kín gần mười năm của mình, về sau cô có hối hận không, thực sự cô chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng sâu thẳm, hình như cô đã hối hận.
“Hối hận chứ! Hối hận đến ૮ɦếƭ đi được! Tôi đã từng nghĩ đằng nào cũng thế thì tôi cứ nói hết ra cho lòng nhẹ nhõm, nói ra rồi chấm dứt cái quá khứ đau khổ đầy màu sắc tưởng tượng của mình, nhưng tôi không dám nói, tôi sợ sẽ mất đi những thứ tốt đẹp còn lại, tôi sợ không được gặp lại anh ấy nữa!” giọng cô bỗng run run.
“Này, đôi khi chỉ cần làm những việc bản thân sau này không hối hận là được!” Hắn nhìn cô.
Hay là vậy nhỉ? Hay là cứ nói ra hết nhỉ? Chỉ cần vứt hết tất cả những cái gọi là sĩ diện hão để đối diện với tình cảm của chính mình, chỉ cần như thế thôi, có được không? Chỉ cần nói ra thì cô sẽ không phải đối mặt với những tình cảnh như ngày hôm nay nữa, không còn sợ người ta dùng tình cảm của cô để uy hiếp chính cô nữa, không cần phải lầm lũi nữa mà sẽ sống thật rực rỡ, sẽ tìm ình một hạnh phúc mới.
Cô những tưởng mình đã buông tay không níu kéo nữa, nhưng cô biết mình vẫn muốn níu kéo.
Hoàng Phong áp di động vào má cô khiến cô giật mình, đầu giây bên kia là tiếng của Khải Hưng. Hắn nhìn cô: “Quyền quyết định là ở cô!”
Đầu dây bên kia bắt đầu nóng lòng khi không nghe thấy tiếng trả lời, Khải Hưng vẫn lặp đi lặp lại từ alo trong điện thoại.
“Alo…anh Hai hả?”
“Thiên An? Em ổn chứ, sao giọng em lại kì cục vậy? Em bệnh sao?” giọng Khải Hưng nghe có phần hốt hoảng.
“À…em không sao?”
“Không sao nhưng nghe sao như em đang khóc vậy? Em đang ở đâu? Anh đến đón em?”
“Không cần đâu, em gọi để báo với anh rằng em vẫn ổn! Anh không cần phải lo lắng!”
“Vậy à?” Giọng Khải Hưng nghe như chùng xuống.
“Anh yên tâm đi, em cúp máy đây!”
“À…ừm…”
Cô đưa mắt nhìn Hoàng Phong, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cô. Cô cúp máy và tự nhận mình lè kẻ hèn nhát.
Níu giữ đến bao giờ?
“À…Khải Hưng à….!” lần đầu cô gọi tên anh trực tiếp như thế này.
Đầu dây bên kia vẫn đang lắng nghe, cô biết anh đang lắng nghe cô.
Cô hít một hơi thật sâu, và nói thật nhanh:
“Em ấy mà…đã từng rất yêu anh! Mà không, đến 1 phút trước đây vẫn còn yêu anh, nhưng giờ thì hết rồi! Chúc anh hạnh phúc nhé!”
Và cô tắt máy. Trả lại điện thoại cho Hoàng Phong. Nước mắt vô thức chảy ra.
Giờ thì kết thúc thật rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay