Hay Là Anh Cưới Em Đi - Chương 08

Tác giả: Nhím Quỳnh

Cô ấy là vợ tôi
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Thiên An cảm thấy như sinh lực và sức chống chọi của mình bị rút đi tám chín phần, chỉ còn lại một phần để cô duy trì hô hấp. Cô không ngờ, mình vốn là một con người mạnh mẽ, có thể chiến đấu đầy nhiệt huyết trong công việc nhưng khi đứng trước mặt các đấng sinh thành thì gần như đầu óc cô không hoạt động nổi.
Mẹ chồng cô nói là muốn ở lại bệnh viện để nói chuyện thêm với “anh chị sui” và đuổi cô và Hoàng Phong về trước vì công việc ở công ty không thể bỏ lỡ và cũng bởi bà cũng khá e dè thái độ của Hoàng Phong từ khi nãy tới giờ. Bà bảo Hoàng Phong đi nhờ xe của cô và dặn dò hắn phải chăm sóc cô cẩn thận, bởi phụ nữ sắp kết hôn rất dễ xúc động.
Cô không phải là phụ nữ sắp kết hôn rất dễ xúc động mà là khi nghe được những câu nói đó của bà thì cô mới xúc động đến choáng váng. Hoàng Phong thoáng lưỡng lự, nhưng không biết phải làm thế nào lúc này nên đành rút lui trước rồi tìm cách giải quyết sau.
Cô dặn dò mẹ phải cẩn thận hơn một chút, có gì mệt mỏi phải bảo bố cô để mời bác sĩ, rồi hẹn ngày mai sẽ vào thăm mẹ. Bà chỉ gật đầu xuề xòa và nở nụ cười trìu mến để giúp cô phần nào yên tâm rồi nói cô hãy yên tâm tiếp tục làm việc, bà còn dặn dò cô và hắn đi đường cẩn thận, hắn cũng vâng dạ đúng mực lễ phép rồi cùng cô đi ra ngoài.
Trời đã quá trưa, nắng ngoài đường gay gắt, ngồi trong xe, đầu óc cô vẫn quẩnh quanh hình ảnh mẹ cô đang phải cực khổ, đau đơn chống chọi lại với bênh tật trong bênh viện, cô khẽ thở dài. Bỗng nhiên cô nghe thấy hắn nói:
“Đi ăn nhé! Tôi đói!”
Cô hơi sững người rồi đồng ý. Đúng là cô đã quên mất việc ăn trưa.
Hắn chở cô đến một quán ăn gần với khu nhà ở của cô, cô cũng biết quán này. Nó được bố trí như một khu vườn nhỏ, với mỗi bàn ăn dưới một gốc cây tóc tiên, bàn ăn trang nhã màu gỗ, xung quanh còn có hồ nước và những loại hoa đồng nội nhẹ nhàng. Cô cũng đã đến đây đôi lần và cũng rất yêu thích nó.
Hắn và cô chọn một bàn gần hồ nước, hắn gọi món, cô cũng không để ý lắm, không đói lắm nên ăn thế nào cũng được và cô cũng đang mải suy nghĩ về bệnh tình của mẹ cô. Nhưng khi món ăn được mang ra thì cô có chút giật mình vì những món này được nấu bởi hầu hết một loại nguyên liệu: củ cải.
Nhìn một bàn thức ăn, món nào cũng có củ cải: củ cải hầm chân giò, củ cải kho thịt, củ cải xào hải sản, củ cải muối,…may là cơm nấu không thể cho củ cải vào, không thì cô nghĩ trong cái nồi cơm đó gạo sẽ được thay bằng củ cải. Cô tròn mắt nhìn hắn trong lúc hắn nhanh nhẹn lau bát đũa cho cô và dường như không thèm để ý đến thái độ của cô. Quay sang nhìn người phụ vụ, cô ấy cũng chỉ cười với cô với một cái nhún vai đầy thông cảm.
Hắn ta xới cho cô một bát cơm đầy, gắp đầy đồ ăn vào, đặt thìa và đũa ngay ngắn trước mặt cô và nói: “Ăn nhiều một chút!” và rồi hắn ta bắt đầu ăn ngon lành. Cô dụi mắt không biết có nhìn lầm không khi mà một con người, nhìn bề ngoài công tử như hắn lại thích ăn củ cải. Cô cũng động đũa chút chút, cũng bởi cô không đói lắm, nhưng nhìn hắn ta ăn ngon lành như một đứa con nít, cô cũng thấy buồn cười. Đến lúc nhìn thấy hắn dù đã no lắm rồi, nhưng vẫn nhìn miếng củ cải còn trong đĩa tỏ vẻ tiếc nuối thì cô không nhịn được. “Phì…” cô vội vàng bịt miệng.
Hình như nhận thấy cô đang cười, hắn lại quay lại gương mặt vốn dĩ. Cô và hắn cứ im lặng như thế cho đến khi phục vụ dọn bàn và mang món tráng miệng ra. Phù, cô thở hắt ra, may mắn không phải là củ cải.
Bữa ăn cũng làm lòng cô nhẹ nhàng đi đôi chút.
Suy nghĩ một hồi, cô nghĩ cũng nên nói chuyện của cô và hắn. Nhưng hắn vẫn nói trước.
“Không cần lo lắng, tôi sẽ có cách nói chuyện với mẹ tôi!”
“Ừ…ờ…”
Hắn ta không cần để cô phải mở miệng cũng đã biết cô muốn nói gì, hắn cũng tài giỏi thật. Nếu hắn nói là có thể giải quyết được thì chắc chắn có thể giải quyết được, cô cũng yên tâm phần nào. Nhưng có một chuyện cô vẫn thắc mắc.
“Sao anh lại biết mà đến?”
“Mẹ cô gọi tôi đến!”
“Mẹ tôi? Sao mà được?”
Thiên An không hiểu được tại sao mẹ cô lại gọi hắn đến và cũng không biết bằng cách nào thì chỉ thấy hắn thở dài và nói: “Bằng điện thoại của mẹ tôi!”.
Hình như Thiên An bắt đầu tư duy được một số chuyện, nhưng làm sao để mẹ hắn lại đến đúng vào thời điểm này và tại sao lại gọi cả hắn đến thì cô hoàn toàn không biết được. Có phải bà muốn xúc tiến đám cưới của cô với Hoàng Phong? Nghĩ đến đây cô không khỏi rùng mình.
“Dù thế nào, tôi cũng sẽ không lấy anh!”
“Tôi đâu có cầu hôn cô”.
“À, ừ, nhưng tôi chỉ muốn xác nhận lại cho chắc thôi, mất công…”
“Yên tâm, cô có muốn tôi cũng không đồng ý đâu!”
Xì, cái tên này, làm như cao giá lắm không bằng. Cô bĩu môi quay đi khi thấy cái vẻ phách lối của hắn. Không cãi với hắn vì đã nể tình hắn giúp cô trấn an mẹ cô khi nãy, hắn còn dương dương tự đắc sao? Cô hậm hực một hình không để ý thấy hắn đang nhìn cô, khóe miệng lại hiện lên ý cười.
Hắn không chở cô về công ty mà biến mất sau khi ra khỏi quán ăn. Cô nhìn đồng hồ, thấy đã gần bốn giờ chiều cũng sắp tan ca, nếu quay lại công ty chắc cũng không kịp. Ỷ lại vào Đăng Minh một chút, cô uể oải lái xe về nhà.
Nằm vật ra sô-pha, cô không còn hơi sức để suy nghĩ, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
***
Khi cô bừng tỉnh cũng là lúc mặt trời đã ló rạng phía đằng đông. Vệ sinh cá nhân, ăn mặc chỉnh tề và chuẩn bị đi làm, cô bỗng nghe thấy có tiếng huyên náo trước cửa nhà mình. Linh tính mách bảo cô có chuyện chẳng lành. Cô thận trọng bước ra, thận trọng mở cửa và cô đã thấy Đăng Minh đứng chỉnh tề trước của chính, trên miệng là nụ cười toe toét như thường lệ, nhưng nụ cười ấy không giữ nổi bao lâu vì có người đã bay vào chen ngang giữa cô và Đăng Minh đồng thời cũng nở nụ cười toe toét chào cô.
“Chào buổi sáng, Giám đốc!!”
“Cô…cô??”
“À, em mới chuyển đến căn hộ bên cạnh giám đốc, chúng ta là hàng xóm rồi, cùng đi làm nhé Giám đốc!”
Nói rồi Thu Ngọc – thư kí của cô và hiện lại là hàng xóm mới của cô giơ tay ra khoác lấy tay cô, bước đi trước sự ngơ ngác của cả cô lẫn Đăng Minh đang bực dọc vì chưa nói với cô được câu nào.
Trên đường đi làm, nếu Đăng Minh ngồi ở vị trí tay lái thì Thu Ngọc lại nhanh chân kéo cô ra phía sau xe ngồi, Đăng Minh hỏi han cô cái gì thì Thu Ngọc cũng nhanh chóng hỏi han cô sang chuyện khác, Đăng Minh muốn quàng vai bá cô như mọi ngày thì lại có ngay một người đẩy cô ra khiến Đăng Minh lỡ trớn ôm phải người khác mà không ai khác ở đây là Thu Ngọc. Sao cô thấy cái tình cảnh này giống với lúc ở công ty với cái tên Trần Phương vậy không biết. Sao giờ ngay cả ở nhà cô cũng có một cái đuôi tham gia vào những cuộc hội thoại của cô và Đăng Minh thế nhỉ.
Đến công ty, vai của Thu Ngọc lại được chuyển sang cho Trần Phương như dự liệu, có lẽ Trần Phương đã nhờ Thu Ngọc can thiệp vào để tách cô và Đăng Minh ra. Cô có thể hiểu được. Nhưng cô khá bất ngờ về mức độ mãnh liệt trong tình cảm của Trần Phương. Dù nói thế nào thì thấy Trần Phương như thế mà lại đi thích cái tên Đăng Minh thì cô cũng tương đối xót ruột.
Cô mải miết với những suy nghĩ của mình mà không hề để ý đến những sự thay đổi trong thái độ của những người khác trong công ty đối với mình. Hôm nay, khi đến bàn làm việc, cô đã phát hoảng vì mức độ quan tâm của nhân viên dành ình, nào là bánh ngọt, đồ ăn sáng, café,…loại nào cũng có cả. Rồi trong giờ làm việc các giám đốc các bộ phận khác cũng tranh thủ ghé qua hỏi thăm sức khỏe của cô, sức khỏe gia đình cô, sức khỏe của họ hàng thân thích của cô, những người trước đây đã từng muốn theo đuổi cô thì bỗng tỏ ra khúm núm, còn những nhân viên nữ thì nhìn cô vừa ai oán vừa xót xa, đôi khi đi qua một số người còn ôm nhau khóc. Cô đã làm cái chuyện gì nên tội à? Hay là lại sắp sửa đổi nhân sự tiếp?
Khi cô nhận thấy được sự kì lạ thì cũng là lúc phải họp toàn công ty. Cũng là họp thường kì nên cô không để ý lắm, chỉ chuẩn bị một số tài liệu về kế hoạch đang triển khai. Cô và Đăng Minh cùng nhau đi họp, vì sau này nếu như cô bận rộn quá thì hắn sẽ phải đi thay cô trong những cuộc họp như thế này. Gặp hắn đang đứng trước cửa phòng hợp với gương mặt không thể tiu nghỉu hơn. Cô cười với hắn và hỏi hắn có muốn đi thăm mẹ cô cùng cô sau giờ làm hay không. Chỉ nghe được có thế là gương mặt hắn lại toe toét, nét mặt lại phớn phở như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bước vào phòng họp, cô và Đăng Minh được sắp xếp ghế ngồi cạnh nhau, ở gần khu vực chủ tọa cuộc họp. Cũng không bất ngờ, vì cuộc họp hôm nay cô sẽ phải báo cáo một lần nữa kế hoạch của mùa cưới này nên cô vui vẻ ngồi xuống mà không để ý mọi người đều chờ cô ngồi xuống rồi mới dám ngồi xuống.
Khi chủ tọa phiên họp bước vào, mọi người ai cũng đứng dậy chào hỏi, cô cũng không ngoại lệ nhưng việc đứng lên của cô chỉ như lấy lệ, còn đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào mớ tài liệu đã được chuẩn bị trên bàn, cô đang mải sắp xếp chúng theo thứ tự thuận tiện nhất cho việc báo cáo. Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì. Đăng Minh dùng khuỷu tay huých vào cánh tay cô, cô nghĩ anh ta có ý trêu chọc cô nên chỉ quay sang liếc anh ta một cái rồi lại quay về với tài liệu của mình.
Đến khi thư kí thông báo cô lên thuyết trình thì cô mới bừng tỉnh và bước lên đầy tự tin. Cô nói say sưa về ý tưởng của mình, nhưng thống kê triển khai bước đầu một cách hăng say. Đến khi kết thúc, cô tươi cười nhìn toàn bộ hội trường cuộc họp, thấy không khí có phần khác thường, không ai dám thở mạnh chứ đừng nói là vỗ tay khen ngợi cô.
Bỗng cô thấy ghế của Tổng Giám đốc xoay lại và cái người đang là ngồi trên đó đứng lên vô tay thì cô bỗng loạng choạng suýt chút nữa thì ngã. Toàn bộ hội trường lúc này mới thờ phào đứng lên vỗ tay theo. Có người còn cao hứng nói thêm:
“Thiếu phu nhân không chỉ tuổi trẻ xinh đẹp và còn tài năng xuất chúng!!”
“Thật không hổ danh là con dâu nhà họ Hoàng, chủ tịch và Tổng Giám đốc thật là tinh tường!”
“Thật vinh hạnh vì được làm việc chúng với một con người xuất sắc như vậy!”
Nhìn thấy gương mặt cái con người ngồi ở ghế Tổng Giám đốc cũng như nghe những lời xu nịnh của mấy lão già Giám đốc các bộ phận khác mà tai cô ù đi. Miệng lắp bắp:
“Tại sao?…Tại sao?”
Cô cứ như vậy lặp đi lặp lại cái cụm từ tại sao vô nghĩa đó. Và dường như hiểu ra tại sao
cái không khí trong công ty lúc sáng cũng như trong cuộc họp vừa rồi lại khác thường như vậy. Không phải cả công ty đã biết việc cô và cái tên Hoàng Phong này sắp kết hôn đó chứ? Vậy là lúc nãy họ sợ Hoàng Phong sẽ khó chịu vì kế hoạch của cô được chọn chứ không phải của hắn nên mọi người mới không dám vỗ tay khen ngợi cô, và khi Hoàng Phong đứng lên vô tay thì họ như được giải phóng khỏi thế bí bách và bắt đầu các hoạt động lấy lòng như trên. Sao cô không để ý một chút nhỉ? Tại sao đến giờ nay cô mới phát hiện ra hắn là người đã được bổ nhiệm làm Tổng Giám đốc mới nhỉ? Hình như những ngày này não của cô chậm cập nhật thông tin hơn hay sao ấy.
Trong lúc cô đang đứng không biết phải làm như thế nào đó thì Đăng Minh đã bước lên bên cạnh cô, hắn đang định mở miệng giải thích cái gì đó, cô chỉ nghe được rằng: “Mọi người hiểu lầm rồi, Thiên An không phải là…”
Thì đã bị cái tên Hoàng Phong nhanh nhảu nhảy vào nói mất, với cái ngữ điệu cũng như cái điệu cười nhếch mép vốn có, hắn chỉ nói một câu đơn giản như thế này: “Mọi người quá khen rồi!” và tất cả hội trường lại nháo nhào lên trong tiếng ca ngợi dành cho cô, cho Hoàng Phong, cho gia tộc nhà họ Hoàng mà không thèm để ý đến hai kẻ đang đứng như trời trồng phía bên trên này.
Hoàng Phong!!! Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Cuộc họp kết thúc, mọi người nhanh chóng đi ra khỏi hội trường, Đăng Minh còn muốn nán lại để giúp cô thu dọn tài liệu thì cũng bị Trần Phương chạy một mạch vào và lôi một mạch ra ngoài khiến hắn chỉ ú ớ được vài câu gì đó cô cũng không nghe rõ.
Hội trường nhanh chóng trở nên im lặng, khi cô ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy mỗi mình cô và Hoàng Phong là còn ở lại trong này. Không thèm để ý đến hắn, cô vẫn cúi đầu thu dọn cho nhanh chóng rồi ra khỏi đây mới được. Đang định quay lưng sải bước ra ngoài, thì cánh tay cô chạm vào lưng ghế khiến tài liệu trên tay rơi hết xuống đất, cô vội vàng cúi xuống để nhặt lên, vẫn không thèm nhìn mặt hắn. Đang lúi cúi, cô thấy hắn tiến lại gần và định cúi xuống để nhặt đồ dùm cô, cô vội ngăn lại.
“Không cần Tổng Giám đốc phải bận tay đâu ạ!”
Vẫn tư thế khom người cúi xuống, cô thấy hăn như khựng lại rồi đứng thẳng dậy.
“Ê! Sao thế?”
“Không sao ạ!”
Cô trả lời đầy thái độ, cô đang rất bực bội. Tự nhiên cô biến thành một con ngốc trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Người ta không thèm đếm xỉa gì đến những thứ cô làm ra mà chỉ chăm chăm nhìn vào thái độ của một kẻ đang được coi là chồng cô. Cô không có năng lực đến vậy sao? Và hình như giờ người ta sẽ nghĩ kế hoạch của cô được chọn là nhờ hắn nhường cô? Chồng nhường vợ, đẹp cả đôi bên, người ta sẽ nghĩ gia đình hạnh phúc nhỉ? Cô lại thấy những cố gắng của cô từ trước tới giờ chỉ là một trò đùa trước mặt hắn và hắn không mảy may gì để ý đến những nỗ lực đó của cô. Hắn muốn cho thì cô được, không thích thì cô lại tay trắng. Cô giận. Từ giận dỗi thành ra cáu bẳn.
Tay vơ lấy con dao rọc giấy đang lăn lóc dưới đất, không để ý cô bị đứt tay. Máu bắt đầu trào ra, hắn thấy vậy, vội vàng kéo cô đứng dậy, cô giật tay ra khỏi tay hắn, vẫn ngồi trên sàn. Hắn lại một lần nữa kéo cô đứng dậy.
Hắn sững người khi thấy cô mắt rưng rưng muốn khóc. Cô cũng không hiểu tại sao mình muốn khóc. Lần thứ hai khóc trước mặt hắn.
“Đau lắm sao?” Hắn hỏi. Tay vội cầm lấy tay cô.
“Lấy tôi ra làm trò đùa, anh vui không?” Cô giật tay ra.
Cô đang vùng vằng thì hắn lại giật lấy tay cô và đưa chỗ đang chảy máu lên miệng. Cô sững người. Cứ thế, cứ thế nhìn con người đứng trước mặt cô đang chăm chút từng tí một cho vết thương của cô. Đến khi tay cô không còn chảy máu mới buông ra.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi không lấy cô ra làm trò đùa!”
“Vậy tại sao lại khiến tôi như một con ngốc như vậy?”
“Tôi không muốn ai được khinh thường cô nữa!”
“Tôi bị người khác khinh thường? Có sao?”
“Không có sao?…”
Lời nói của hắn bỗng làm cô nhớ đến một thời. Cái thời cô mới đặt chân vào Estermir. Đối với một đứa con gái mới ra trường đến một mối quan hệ cũng không có thì việc cô vào được Estermir đã là một kì tích. Nhưng những mỗi quan hệ trong cộng việc không đơn giản như cô nghĩ. Đồng nghiệp, cấp trên, tất cả mọi thứ đều quá mới mẻ và với cái tính tình cởi mở, hiền lành của một đứa sinh viên mới ra trường thì mọi người ở trước mặt sai cô đủ việc lặt vặt, sau lưng thì khinh thường cô, dè bỉu, dèm pha. Khi cô biết được sự đố kị và ganh ghét của mọi người đối với nhau, và sự thật là cái cuộc sống này không còn gì gọi là tốt đẹp thì đã có lúc cô tưởng chừng như mình không chịu đựng được nữa. Chán ghét tất cả mọi thứ mà muốn bỏ chạy. Nhưng đó cũng là lúc bênh tình của mẹ cô trở nặng. Em trai cô lại chuẩn bị cho dự định du học sắp tới. Cô cần tiền. Cô lại đành cắn răng tiếp tục cố gắng. Cô biến đổi bản thân mình từ một người hòa nhã thành một kẻ lạnh lùng, cô nỗ lực vượt qua tất cả những người khác để khẳng định mình. Cô dùng năng lực của mình để chứng minh cho người khác thấy cô là người như thế nào. Và cô trở thành Thiên An như bây giờ đây. Một Thiên An mà cô tưởng chừng như sẽ khiến Khải Hưng tự hào và yêu mến hơn, một Thiên An đầy bản lĩnh. Nhưng giờ thì cô là ai đây? Những người xung quanh đang nhìn cô thế nào? Còn khinh thường cô hay không?
Chỉ một câu nói của hắn cũng làm cô nghẹn lời. Hắn ta muốn cho cô cái danh vợ Tổng Giám đốc để người ta không còn khinh thường cô nữa sao? Hay để họ chỉ trỏ nhiều hơn sau lưng cô? Hắn ta nghĩ như vậy là bảo vệ cô à?
“Anh sai rồi! Người ta sẽ vẫn khinh thường tôi! Vì thực sự tôi không phải và cũng không bao giờ là vợ anh!”
Cô ôm chồng tài liệu, lau khô mắt, quay về với dáng vẻ lạnh nhạt như cũ để bước ra ngoài. Cô thấy hắn vấn đứng đó, mắt nhìn xa xăm.
***
Thu xếp công việc công ty xong xuôi, cô xin phép về trước để đi thăm mẹ vì bệnh viện có gọi điện thoại tới nói cô thu xếp đến gặp họ. Đăng Minh vì không thu xếp ổn thỏa công việc của hắn với Thu Ngọc và Trần Phương nên đành ngậm ngùi để cô đi một mình.
Đến bệnh viện nói chuyện với bác sĩ và bố cô, lòng cô lại nặng trĩu hơn bao giờ hết. Bác sĩ nói bệnh tình của mẹ cô thực sự đã đến hồi nguy kịch, thời gian còn lại không nhiều và bà cũng biết điều đó. Bà muốn xin về nhà để thoải mái đầu óc và vì bà cũng rất nhờ nhà. Nhìn bố cô buồn rầu ngồi ngoài hành lang bênh viện. Cô chỉ biết khẽ khàng đến và ngồi bên cạnh. Rồi cả hai bố con đều dồn nén để tươi cười bước vào gặp mẹ. Đau buồn mà, nhưng đừng ai tỏ ra đau buồn thì sẽ không gục ngã.
Nhìn thấy mẹ, mẹ lại tươi cười ngồi đó, sống mũi cô lại cay cay.
Mẹ nói với cô rằng có bạn của cô mấy hôm trước đến thăm và có để lại cho thiệp mời đám cưới. Mẹ cầm thiệp mời đám cưới nâng niu đưa cho cô, cười với cô. Hỏi thăm tại sao Hoàng Phong không cùng cô đến, cô chỉ trả lời qua loa là do anh ta bận. Mẹ lại nhìn cô tươi cười nói:
“Con gái mẹ mặc áo cô dâu chắc đẹp lắm! Mẹ muốn được nhìn thấy ngày đó!”
Cô đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ chỉ cần một chút thôi thì cô sẽ khóc mất. Muốn ôm mẹ, muốn kể lể với mẹ rằng mẹ ơi, người con yêu thương sắp kết hôn mất rồi mà cô dâu lại không phải là con. Muốn xin lỗi mẹ vì đã nói dối mẹ, rằng thực sự Hoàng Phong và con chẳng có quan hệ gì, rằng con chỉ cần có mẹ, chỉ cần mẹ khỏe mạnh ở với con mãi như thế này thôi. Nhưng cô không dám nói, lại càng không dám nói khi mẹ lại nói với cô rằng:
“Con gái mẹ hạnh phúc! Mẹ cũng hạnh phúc!”
Ngồi trò chuyện với mẹ một chút, cô cũng xin phép ra về. Cô hẹn mẹ sẽ đến để đưa mẹ về nhà. Cũng đã lâu lắm cô chưa về thăm nhà. Từ khi mẹ cô nằm ở bệnh viện, nơi đây như trở thành nhà của cô vậy.
Khi ra đến nhà để xe và thì sực nhớ đến tấm thiệp mời trên tay, cô mở ra xem thì thấy là thiệp mời của một người bạn cũ thời học cấp 3 – Hoài Anh. Người này không được mấy thân thiện với cô, sao lại mời cô đến dự đám cưới nhỉ? Là tối ngày mai, địa điểm là White Garden Plaza. Cô hơi đắn đo, xong rồi lại nghĩ cuộc đời người chỉ có 1 lần đám cưới, cứ đi chúc mừng sẽ tốt hơn, đằng nào thì cô ấy cũng đã phải cất công đến tận đây thăm mẹ cô và mời cô rồi, những chuyện không hay trong quá khứ, cũng đã quá lớn để coi nó là trò con nít rồi phải không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc