Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 27

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

Anh không xin lỗi em, từ khi bắt đầu, anh và em đều rất rõ quy tắc của trò chơi này.
.
“Hợp đồng có vấn đề gì không?” Ngô Tiểu Đồng nhìn Thẩm Gia Ngôn gấp lại tài liệu trong tay, cất tiếng hỏi.
Lông mày anh nhíu chặt. Cô đột nhiên có suy nghĩ muốn giơ tay giúp anh xoa để cặp lông mày đó dãn ra.
“Em rất có cảm hứng với văn phòng làm việc của anh?” Thẩm Gia Ngôn nói vẻ châm chọc.
“Hả?” Trong khoảnh khắc, mặt cô hơi đỏ, đầu cũng tự nhiên cúi xuống.
Thực ra phần tài liệu này, anh không xem kỹ. Từ khi cô bước vào cửa, tuy luôn cúi đầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô ngồi trước mặt, ánh mắt không an phận, ngó nghiêng nhìn văn phòng của anh.
Anh vốn không muốn làm phiền cô, nhưng bỗng nhiên có ý muốn cười nhạo cô. Đã rất lâu không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, hóa ra, da mặt cô vẫn rất mỏng.
Mục đích đã đạt được, cũng không làm khó dễ cô nữa, Thẩm Gia Ngôn ngồi dựa vào ghế, nói: “Đại thể không có vấn đề gì, chỉ là còn hai tháng nữa là đến ngày cử hành hôn lễ, em đảm bảo có thể đạt được tiêu chuẩn như trên tờ hợp đồng này chứ?”
Thẩm Gia Ngôn, anh cũng quá coi thường em rồi. Ngô Tiểu Đồng tức giận nghĩ, trên mặt nở nụ cười.
“Thực ra, thông thường, trước hôn lễ từ năm đến sáu tháng, người lập kế hoạch đã phải bắt đầu tiến hành rồi. Người ta phải nói chuyện với cô dâu và chú rể, biết được bối cảnh và yêu cầu của họ. Nhưng không phải anh đã nói em hiểu rõ hôn lễ mà anh và cô ấy muốn nhất sao? Thế nào, bây giờ lại không tin tưởng em nữa à?”
Đúng là một kẻ mồm miệng lanh lợi. Xa nhau bốn năm quả nhiên học hỏi được không ít. Thẩm Gia Ngôn cười phá lên, cảm giác quen thuộc trong lòng dần dần trải rộng, là cảm giác rất lâu không có được, đã từ khi nào, anh cho rằng mình đã quên.
“Vậy thì tốt, việc hôn lễ, em trao đổi với vợ chưa cưới của anh nhé, cô ấy thích là được.”
Ánh mắt Ngô Tiểu Đồng thoáng chút buồn, nhưng cô lập tức lấy lại được nụ cười. Cô gật đầu, thu dọn tài liệu trên bàn, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Đồng!” Lúc mở cửa, nghe thấy có tiếng gọi quen thuộc phía sau, đây là giọng nói trong giấc mơ hằng đêm của cô. Dường như nhiều năm trước đây, anh đã gọi tên cô, dường như, anh vẫn yêu cô.
Bối cảnh có chút cứng nhắc, bàn tay nắm cửa khẽ buông ra, nhưng bàn tay khác lại nắm chặt lấy những văn kiện, nhắc nhở cô một cách rõ ràng: Anh ấy sắp kết hôn rồi.
“Còn có việc gì à?” Khống chế giọng nói của mình, không muốn bộc lộ một chút yếu đuối nào trước mặt anh, Ngô Tiểu Đồng quay đầu, cười lịch sự hỏi.
Nụ cười đó khiến Thẩm Gia Ngôn cảm thấy sợ hãi, dường như mất đi sự tự tin và ung dung vốn có. Từ trước đến nay, cô chưa từng như vậy. Anh không còn xác định được nữa, không xác định người ở trước mắt có phải là Ngô Tiểu Đồng mà anh biết hay không.
Cảm giác không xác định đó khiến anh thấy vô cùng lạ lẫm, nhưng rất nhanh đã bị anh nén xuống.
“Bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng mình cùng nhau đi ăn nhé!”
“Không cần.” Cô từ chối anh tức thì. Càng gần anh lâu, cô càng cảm thấy mình yếu đuối. Thẩm Gia Ngôn nhíu mày, tay phải tự nhiên ấn vào bụng.
“Sao vậy?” Chú ý đến động tác nhỏ của anh, Ngô Tiểu Đồng hỏi.
“Buổi sáng chưa ăn, bây giờ thấy hơi đau dạ dày.” Anh tiếp tục ấn bụng, đứng dậy. “Không sao, làm việc xong, anh sẽ đi ăn cơm.”
Không đợi anh đứng dậy, Ngô Tiểu Đồng liền đứng lên dìu anh, nói vẻ tức giận, trách móc. “Tại sao anh lại như vậy, vừa *** lại vừa uống R*ợ*u, còn không ăn cơm đúng giờ, bệnh dạ dày bao giờ mới khỏi? Bây giờ chúng ta đi ăn cơm.”
Thẩm Gia Ngôn không nói gì, nụ cười xảo quyệt thoáng qua, cảm giác không vui lúc nãy lập tức tan biến.
Ngô Tiểu Đồng nhìn Thẩm Gia Ngôn từ từ tiêu diệt hết thức ăn trên bàn, sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng vẫn căng thẳng hỏi một câu: “Anh còn đau không? Có muốn ăn thêm một chút nữa không?”
Ăn nữa? Lại ăn nữa e rằng bụng anh sẽ vỡ mất. Tại sao cô lại không có kiến thức cơ bản như vậy, cứ cho rằng anh đau dạ dày thật, cũng không phải ăn nhiều cơm như vậy là tốt.
Bỗng nhớ lại hồi đại học năm thứ ba, hằng ngày anh đều ngồi trong phòng làm thí nghiệm, một ngày chỉ ăn một ít trước khi đi ngủ, cũng không biết khi nào đã bị bệnh dạ dày. Lần đầu tiên khi đau đến nỗi phải đi bệnh viện, đúng lúc đó cô gọi điện, nói rằng cảm thấy bồn chồn không yên. Biết anh đang ở trong bệnh viện, cô đã tức giận mắng anh một trận. Sau này, cứ mỗi tối lại gọi điện cho anh, kể cả khi anh đã đi ngủ rồi, cũng yêu cầu anh thức dậy để ăn. Khi đó, anh thực sự bị cô làm phiền đến không chịu nổi, nhưng bây giờ nghĩ đến, lại cảm thấy ngọt ngào. Ngô Tiểu Đồng nhìn anh ăn cơm, không hiểu sao tự nhiên anh lại cười, liền hỏi: “Cười gì vậy?”
“Cười em trước đây luôn gây phiền phức, cả ngày hỏi anh, ăn cơm chưa, hoặc có muốn ăn thêm một chút không.”
Ngô Tiểu Đồng lại đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: “Nhưng anh luôn không nghe em. Em bảo anh bỏ thuốc, bỏ R*ợ*u đến bây giờ anh vẫn thế.”
“Anh đã bỏ thuốc, thật đấy, không tin em đi hỏi họ.”
Ngô Tiểu Đồng định nói gì đó, nhưng lại cúi đầu im lặng.
Cũng không biết bao lâu sau, Thẩm Gia Ngôn nghe thấy Ngô Tiểu Đồng gọi: “Phục vụ, tính tiền.”
Anh vẫn tiếp tục ăn cơm. Cô đứng dậy, nói: “Anh cứ từ từ ăn, em đi trước đây.”
Đợi đến khi anh ngẩng đầu lần nữa, trước mắt chỉ còn bóng dáng của cô. Thẩm Gia Ngôn quăng đũa trong tay xuống, cơ thể không còn sức, dựa vào ghế. Cô hầu như chưa hề động đến một chút cơm nào. Trên bàn phía cô ngồi còn có một vật màu đen.
Thẩm Gia Ngôn với tay cầm lấy, hóa ra là ví của cô. Đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Không biết, bốn năm qua, rốt cuộc cô đã làm mất bao nhiêu thứ? Mỉm cười lần nữa, chính anh cũng không phát hiện ra, từ lúc cô trở về, rất nhiều thứ dần dần quay trở lại. Ví dụ như nụ cười của anh.
Anh cười mở ví, một tấm ảnh bất ngờ đập vào mắt, chính là tấm ảnh họ ôm chặt lấy nhau khi chơi trò bay người trong không trung vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô. Tấm ảnh đã từng để trên bàn học của anh, kỉ niệm hiếm hoi lưu giữ tình yêu của họ, cũng đã được cô đem đi, cùng với quá khứ đẹp đẽ và đau khổ, đến bên kia của địa cầu.
Anh cẩn thận rút tấm ảnh ra, sợ làm hỏng nó. Qua tám năm, nước ảnh đã mờ, nhưng nụ cười của họ vẫn rất tươi, cứ dần dần mở ra trong lòng anh...
Rất lâu sau, anh cho tấm ảnh vào ví. Trước khi đi, giao lại cho quầy bán hàng, nói với người phục vụ: “Lát nữa nhất định sẽ có một cô gái đến tìm ví, phiền chị đưa cho cô ấy, nói là các chị nhặt được.”
Người phục vụ có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Ngô Tiểu Đồng phát hiện ví bị mất, đó là khi cô đi taxi về nhà, không có tiền trả. Cô cười ngượng ngùng: “Chú ơi phiền chú đưa tôi quay trở lại nơi vừa nãy, tôi quên ví ở đó rồi.”
Tài xế nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của cô qua gương chiếu hậu, những lời mắng mỏ ban đầu không thể nói ra thành lời.
Cô vội vàng quay trở lại căng tin, chiếc bàn vừa nãy đã trống không. Ngô Tiểu Đồng cúi đầu, đây là sợi hy vọng cuối cùng của cô, vì thế cô cẩn thận quỳ xuống đất để tìm.
“Cô gái, có cần giúp gì không?”
Ngô Tiểu Đồng như ૮ɦếƭ đuối vớ được cọc, kéo người phục vụ hỏi: “Chị có nhìn thấy chiếc ví màu đen không?”
“Cô đợi một chút.”
Một lát sau, nhân viên phục vụ quả nhiên cầm chiếc ví đến, đưa cho cô, nói: “Là của cô phải không, bên trong có ảnh của cô.”
Ngô Tiểu Đồng gật đầu cảm kích, nhận lấy ví, mở ra, nhìn thấy tấm ảnh đó, trong lòng mới yên tâm. “Cảm ơn!”
Sau đó, như nghĩ ra điều gì, cô hỏi lại một cách căng thẳng: “Là ai nhặt được vậy?”
“Nhân viên phục vụ nhặt được.”
Ngô Tiểu Đồng lúc đó mới nở nụ cười thoải mái, cầm chặt chiếc ví, cô không thể để mất thêm lần nữa.
Từ sau buổi gặp mặt đó, Ngô Tiểu Đồng có ý tránh Thẩm Gia Ngôn, có vấn đề gì đều trực tiếp tìm Cố Thiên Lam thương lượng. Tiếp xúc với cô ấy, mới thực sự hiểu được tại sao Thẩm Gia Ngôn lại chọn cô ấy, thông minh, xinh đẹp, lại rộng lượng. Trong mắt Ngô Tiểu Đồng, cô ấy thực sự là một nửa lý tưởng cảa Thẩm Gia Ngôn.
Nếu là Cố Thiên Lam ở bên cạnh anh, chắc anh sẽ không mệt mỏi như vậy...
Vào hôm quyết định phương án, Cố Thiên Lam mời Ngô Tiểu Đồng đến nhà.
Cô ngồi trên sofa, quan sát căn phòng, sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không có, giống như cô ấy vậy. Nơi đây liệu có vết tích của anh không? Cố Thiên Lam đang ở trong bếp pha cà phê thì có tiếng chuông cửa.
“Tiểu Đồng, mở cửa giúp em!”
Ngô Tiểu Đồng đứng dậy, mở cửa, nhìn thấy một tay Thẩm Gia Ngôn bám trên tường, tay kia cầm một chiếc áo vest màu đen, mặt đỏ gay, ánh mắt mơ mơ màng màng, chắc là uống say.
Rõ ràng không biết trước sẽ gặp cô ở đây. Thẩm Gia Ngôn nghi hoặc nhìn lại số nhà, lẽ nào anh đã uống say rồi?
Anh ngẩng lên, suýt ngã, Ngô Tểu Đồng sầm mặt, đưa tay ra đỡ. “Anh có đi nhầm không?”
Sức nặng của anh đè lên người cô, thấy mùi ruợu nồng nặc trên người anh lẫn với mùi quen thuộc, cô dìu anh vào nhà, để anh ngồi trên sofa, hơi chau mày.
Khi đó, Cố Thiên Lam đã đi từ bếp ra, nhìn thấy cảnh tượng này, liền đi tới cầm lấy áo trong tay anh, nhẹ nhàng cười nói: “Uống say rồi ư?”
Anh nhắm mắt, xoa huyệt thái dương, chưa tỉnh lại, trả lời một cách hàm hồ: “Uống một ít. Tiểu Đồng, anh đau đầu, em xoa giúp anh một chút.”
Một câu nói vô thức khiến Ngô Tiểu Đồng đứng sững, như bị dội nước nóng, tiến cũng không phải mà lùi cũng chẳng xong. Cô nhìn trộm Cố Thiên Lam ở bên cạnh. Cố Thiên Lam dường như không nghe thấy gì cả, tiếp tục đập chiếc áo trong tay, khiến cô hoài nghi câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cố Thiên Lam quay đầu, nhìn cô mỉm cười nói: “Anh ấy say rồi. Đúng là kỳ lạ, bốn năm anh ấy chưa từng ***ng đến một giọt R*ợ*u.”
Câu nói này là có ý gì? Ngô Tiểu Đồng cảm thấy trong đầu mình phút chốc dường như có rất nhiều thứ trào ra như muốn vỡ ra, đầu đau như Pu'a bổ. Nhưng người con trai nằm trên sofa đã quay mình, không nói gì nữa. Ngô Tiểu Đồng giúp Cố Thiên Lam dìu Thấm Gia Ngôn vào phòng ngủ, rồi vội vàng rời đi, không dám nhìn thêm một phút nào. Cả buổi chiều, Ngô Tiểu Đồng đều hoảng hốt, không tập trung làm việc.
Mấy lần, những lời Cố Thiên Lam nhắc đi nhắc lại cô đều không nhớ nổi. Vốn là kế hoạch có thể hoàn thành trong vòng một tiếng đồng hồ, nhưng lại bị kéo dài đến chiều muộn mới kết thúc.
Cuối cùng, khi hoàn thành, Ngô Tiểu Đồng hít một hơi dài. Nơi này, chỉ một phút nữa cô cũng không thể đợi, cô cần thời gian để suy nghĩ, có phải tất cả đều sai không, có lẽ cô không nên đến đây.
“Tiểu Đồng, cảm ơn chị. Vốn định mời chị ra ngoài ăn cơm, nhưng Thẩm Gia Ngôn... Thế này nhé, em đi mua đồ ăn, ở nhà nấu một bữa, lần sau em và anh ấy sẽ cảm ơn chị.”
Ngô Tiểu Đồng liên tục xua tay. “Không cần đâu, tôi đi về đây.”
Bây giờ, cô chỉ muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi này.
Nhưng Cố Thiên Lam không để cô có cơ hội từ chối, cầm ví, mặc áo khoác, nhanh chóng ra khỏi nhà. “Chị trông Thẩm Gia Ngôn giúp em, em đi mua đồ ăn, đừng đi nhé!”
Cô như ngồi trên thảm kim, ánh mắt cứ không ngừng chuyển động về phía gian phòng đang đóng kín, trong đó có người mà cô luôn nhớ đến.
Ngô Tiểu Đồng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Thẩm Gia Ngôn vẫn đang ngủ. Cô bước tới trước giường, lông mi dường như động đậy một chút, nhưng anh không mở mắt.
Cô nhìn anh không biết chán, quay về đã lâu, nhưng không có cơ hội để nhìn anh kỹ như vậy. Lông mi của anh rất dài, giống như Pu'p bê, cô rất ghen tị, thường xuyên nói: “Giá mà có thể đổi được thì tốt biết bao.”
Lông mày anh hơi nhíu lại, mũi rất thẳng, môi hơi khô, mặt dường như gầy hơn một chút. Những đường nét hiện lên rất rõ ràng, sự hiền hòa của bốn năm trước đã biến thành nét cương nghị hôm nay, ẩn giấu hình bóng của người cha, phải chăng những người làm kinh doanh đều trở nên như vậy?
Thẩm Gia Ngôn, anh thích cuộc sống như vậy không?
Ban đầu, để đạt được mục đích, cũng vì trốn tránh, cô cứ đi như vậy.
Bốn năm xa cách, dường như vì tất cả điều đó, cô đã thay đổi, chỉ muốn quay về, tận mắt nhìn thấy anh lập gia đình, sau đó có thể bỏ lại tất cả quá khứ, sống một cuộc sống đơn giản. Nhưng tại sao lại thành ra thế này?
Cô chuẩn bị hôn lễ cho anh, cô dâu không phải là cô. Cô nghĩ thêm một lần, trong lòng đau đớn thêm một lần, dường như một ngày cô dành khoảng thời gian rất lớn để suy nghĩ. Cho dù cô có cố gắng hơn nữa, cũng không còn sức để kiên trì.
Rốt cuộc cô muốn gì? Muốn anh lấy vợ, sinh con không có chút gán***, quên cô đi, hay muốn anh quên đi quá khứ đau thương, chỉ nắm chặt lấy tay cô, cho dù là đau khổ hay vui sướng, nắm tay cô cả đời?
Cô đã từng oán trách anh không nói cho cô biết sự thật, lại lựa chọn thay cô, ép cô bước vào con đường không thể quay đầu lại.
Giờ đây, tại sao lại không như vậy? Cô cũng đang che giấu anh, không có cơ hội cho anh lựa chọn. Như vậy, đối với họ có công bằng không?
Anh luôn thích ép buộc mình, cân nhắc rất kỹ rồi mới nói. Cô đã từng yêu cầu anh ưng thuận: “Thẩm Gia Ngôn, anh nghĩ gì thì cứ nói ra, ít nhất là ở trước mặt em, anh không cần suy nghĩ rồi mới trả lời. Em chỉ hy vọng anh không mệt mỏi như vậy.”
Cô thể hiện sự vui mừng, giận dữ trước mặt anh, chưa bao giờ phải che giấu. Nhưng bây giờ, cô cũng phải đeo mặt nạ để đối diện với anh. Họ đều phải dùng tiếng cười để che đậy sự khổ đau, như vậy có đáng thương không?
Những điều này có thực sự là kết cục tốt nhất đối với họ?
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô đã nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí còn muốn lôi anh dậy, nói: “Thẩm Gia Ngôn, em vẫn yêu anh. Nếu anh vẫn yêu em, chúng ta kết hôn nhé!”
Nếu là cô trước đây, có lẽ nhất thời rung động cũng có thể làm như vậy thật. Nhưng cô đã hai mươi bảy tuổi, cô không thể chỉ vì một vài phút bốc đồng mà bắt anh phải đưa ra lựa chọn khi chưa hề có chuẩn bị gì. Cứ coi như giữa họ còn tình cảm, nhưng vấn đề đã đặt ra trước mắt rồi.
Năm đó, anh lựa chọn bỏ mặc cô, bây giờ không hẳn sẽ là như vậy, cô cần cho anh thời gian, để anh dần dần hiểu rõ, rốt cuộc anh muốn gì. Cuối cùng cô cũng biết, mục đích về nước lần này của mình. Nghĩ như vậy, trong lòng dần dần sáng tỏ, cũng không còn thận trọng như vậy, cô muốn ở lại, nhìn rõ một số việc, một số người.
Cô nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa giúp anh.
Thẩm Gia Ngôn mở to mắt, anh đã tỉnh từ lâu, cảm giác mùi hương của cô gần trong gang tấc. Anh sợ hãi, nếu mở mắt ra, giây tiếp theo cô sẽ biến mất, không nhìn thấy nữa, vì thế, đến nhịp thở cũng trở nên rất khẽ, sợ sẽ làm cô bỏ đi. Anh không biết trong mười phút này cô nghĩ gì, chỉ hy vọng mười phút này có thể kéo dài mãi mãi, cô không bỏ đi, ở lại bên anh.
Cho đến khi Cố Thiên Lam quay lại, Thẩm Gia Ngôn vẫn chưa tỉnh. Ngô Tiểu Đồng ở trong bếp vừa làm việc vừa nói chuyện với cô. Có một vấn đề, cô vẫn chưa hỏi được, hôm nay mới có đủ dũng khí để nói ra: “Em và anh ấy bắt đầu như thế nào?”
Cố Thiên Lam vừa xào rau vừa trả lời: “Nửa năm trước, em bận tối mắt vì chuyện mai mối, xem mặt, đúng hôm đó, anh ấy lại hẹn khách hàng nói chuyện làm ăn tại nơi em xem mặt. Nhìn thấy điệu bộ nhếch nhác của em, em đang cần một hôn lễ, anh ấy liền mang tới cho em.” Những điều trước đây, cô không muốn nghĩ lại, lời ít mà ý nhiều.
Chỉ như vậy ư? Đáp án đơn giản như vậy khiến Ngô Tiểu Đồng không phân biệt rõ. Cô nhìn Cố Thiên Lam, hy vọng nắm bắt được điều gì đó từ ánh mắt của cô ta, nhưng không có gì cả, đó không phải là biểu hiện cần có khi yêu một người.
Cô bị giật mình vì kết luận của chính mình, cũng không hỏi nữa.
Đến khi ăn tối, Thẩm Gia Ngôn mới từ trong phòng bước ra. Anh và Ngô Tiểu Đồng lặng lẽ ăn cơm, Cố Thiên Lam gắp thức ăn cho Thẩm Gia Ngôn, hỏi: “Còn đau đầu nữa không?”
Thẩm Gia Ngôn nhận ra ánh mắt của Ngô Tiểu Đồng cũng hướng về phía mình, chỉ lắc đầu. Lại để cô biết mình bị say, tại sao lần nào cũng bị cô phát hiện?
Cố Thiên Lam cười, cũng không nói gì nữa.
Ăn tối xong, Ngô Tiểu Đồng muốn tránh tình thế bối rối này, tranh thủ dọn bát đũa: “Tôi không làm gì cả, để tôi rửa bát nhé!”
Thẩm Gia Ngôn không nói gì, ngồi trên sofa bật tivi mắt nhìn màn hình, tai lại chú ý đến những động tĩnh trong nhà bếp.
Cố Thiên Lam vỗ vai anh, cười nói: “Lấy cho em cốc nước.”
Thẩm Gia Ngôn nhìn cô có chút lạ lẫm, nhưng vẫn đứng dậy, bước vào bếp. Cảm giác phía sau có người bước vào, hình dáng cao gầy đó, không phải là Thẩm Gia Ngôn thì là ai? Anh bước đến bên cạnh cô, lấy một chiếc cốc, sau đó đi lấy nước. Ngô Tiểu Đồng bị tuột tay, chiếc bát rơi xuống bồn rửa bát, gây ra một trận sóng nước. Cô vội vàng nhặt mảnh vụn, tự cảm thấy buồn phiền. Không phải đã thay đổi rồi sao? Bốn năm qua, những điều cô học được, phải chăng chỉ là những điều anh đã biết? Những lỗi nhỏ này lâu lắm không phạm phải, tại sao khi đứng trước mặt anh, cô dường như không hề thay đổi, mãi mãi vẫn là một đứa trẻ, liên tục phạm lỗi?
Đầu óc bấn loạn, Thẩm Gia Ngôn để cốc trong tay xuống, nhanh chóng bước về phía trước, thu dọn thay cô. “Em đừng động vào đó.”
Anh ấy lại coi thường cô. Ngô Tiểu Đồng không nói gì, kiên quyết đẩy tay anh ra, tiếp tục nhặt những miếng vỡ.
Thẩm Gia Ngôn lùi lại một bên, nhìn cô.
Đầu ngón giữa bên tay trái của cô hơi đau, chắc bị mảnh vỡ cứa phải. Ngô Tiểu Đồng lập tức cho vào trong nước, rửa sạch vết máu, không để anh nhìn thấy. Hôm nay đúng là xấu hổ quá!
Thẩm Gia Ngôn đã bước tới nắm lấy tay cô, hét lên: “Em không có kiến thức cơ bản gì cả, nước rửa bát bẩn như vậy, có thể cho tay vào không?” Anh mở vòi nước, đưa tay cô lại dưới vòi nước, dòng nước ấm nóng theo tay cô chảy xuống. Rửa một lúc, anh vẫn không để cô thu tay lại. Ngô Tiểu Đồng quay đầu, nói nhỏ: “Được rồi!”
Anh dường như không nghe thấy, đứng đó không động đậy, chỉ nắm lấy tay cô, lòng vụn nát, hỗn loạn.
Cô lập tức kéo mạnh tay áo xuống, nhưng anh đã nhìn thấy vết sẹo hồng nhạt ở cổ tay trái cô. Tuy vết sẹo rất nông, nhưng Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy rất rõ. Cô đã làm thế khi nào? Trước khi đi nước ngoài hay sau đó? Tại sao anh lại không biết gì cả? Chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, anh đã bảo vệ cô như vậy, không đành lòng để cô chịu một chút thương tổn hay tủi thân. Nhưng khi đó, anh đã làm cô bị tổn thương nhất.
Ngày hôm đó, cái ngày biết được sự thực chính bố cô là người đã gây ra tai nạn cho bố Gia Ngôn, biết được tình yêu của cô, sự cố chấp của cô chỉ đem lại cho anh sự giày vò, Ngô Tiểu Đồng bỗng cảm thấy như đi vào trong ngõ cụt, dường như không thể thoát ra.
Cô lấy một lưỡi dao lam từ trong ngăn kéo, rạch một nhát trên cổ tay mình, máu từ từ chảy ra, rất nhanh chóng đông lại, hơi đau nhức, nhưng cảm giác tốt hơn trước rất nhiều. Vì thế lại rạch một nhát nữa, chỗ máu đông lại xuất hiện những dòng máu mới, từ từ chảy ra theo cổ tay. Không sao, cô biết không thể chảy lâu được, cô cũng không muốn ૮ɦếƭ, chỉ hy vọng có thể dùng một loại đau đớn để làm giảm bớt một sự đau đớn khác, khiến cô có thể thoải mái một chút. Hóa ra, thực sự có hiệu quả. Nước mắt rơi vào chỗ máu ở cổ tay, lại càng đau buốt.
Ngô Tiểu Đồng cuối cùng cảm thấy mệt, nằm lại trên giường, ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trước mặt là khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Ánh Diệc. Cảm giác đau đớn chỗ cổ tay, cô nhìn thấy tay trái mình được quấn một lớp bông băng trắng, khẽ cười, chắc họ đều cho rằng cô muốn tự sát!
Nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức nắm lấy tay Lục Ánh Diệc, nói: “Không được nói cho anh ấy biết.”
Thực ra, cô không muốn ૮ɦếƭ, cũng không có dũng khí như vậy. Cô không dám ૮ɦếƭ, càng không dám khiến cho người yêu cô vì mình mà đau khổ. Anh không muốn để cô biết, cô sẽ giả vờ không biết; anh muốn cô sống một cuộc sống vui vẻ, cô sẽ cố gắng vui vẻ; anh muốn cô không yêu anh, cô sẽ không yêu anh nữa!
Ngô Tiểu Đồng vùng vẫy khỏi tay anh, vội vàng rửa nốt số bát còn lại, trở về phòng khách, cầm túi xách, nói: “Tôi về đây.”
Cô biết sự nghi vấn của anh, nhưng bây giờ không thể trả lời. Họ đều cần có thời gian suy nghĩ thật kỹ.
Cố Thiên Lam cười hỏi: “Không đi tiễn chị ấy à?”
Thẩm Gia Ngôn ngồi xuống sofa, trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi, giọng nói khàn khàn. “Rốt cuộc anh đã làm những gì với cô ấy?”
“Vì thế, bây giờ anh đã tỉnh táo chưa?” Cố Thiên Lam nở nụ cười như hiểu rõ mọi việc. “Hôn lễ của anh và em phải hủy thôi!”. Cố Thiên Lam dùng giọng điệu rất bình thường như nói “hủy bữa tối”.
Thẩm Gia Ngôn ngơ ngác nhìn cô một lát, cuối cùng nói: “Xin lỗi!”
Cô cười. “Anh không phải nói xin lỗi em. Ngay từ đầu, anh và em đã rất rõ quy tắc của trò chơi này. Khi em cần sự giúp đỡ nhất, anh có thể đưa tay ra giúp em, em đã rất cảm kích.”
Cố Thiên Lam nhìn ánh mắt lo lắng của anh, cố mỉm cười, tiếp tục: “Không nên lo cho em, em không sao cả. Không phải là anh, cũng sẽ là người khác. Ban đầu em đã lựa chọn con đường này, không có ý định quay trở lại. Hơn nữa, anh cầu hôn em, cũng là hy vọng chị ấy quay trở về, đúng không?”
“Anh đã từng thực lòng muốn cưới em.”
“Cũng có thể, em tin. Nếu chúng mình kết hôn, có thể sống cả đời tôn trọng nhau như khách, bởi vì cuộc hôn nhân này không có tình yêu. Anh không yêu em, và em cũng không yêu anh. Không muốn không cầu, mới không làm tổn thương lẫn nhau.” Trên mặt Cố Thiên Lam thoáng qua một chút bất lực. “Nhưng chị ấy đã quay lại rồi, nếu điều này không xảy ra, em nghĩ anh không thể để chị ấy đi.”
Thẩm Gia Ngôn nhìn cô ấy có chút đau lòng, cô ấy đã nhìn sự việc thông suốt như vậy. “Không hổ là người học Tâm lý. Em còn muốn tiếp tục giúp anh phân tích hay không?”
“Anh biết, em luôn muốn chuyển nghề.” Trong lòng có chút cay đắng, nhưng không phải vì anh. “Có thể tự anh không phát hiện ra, anh có thể nói “chúng ta” một cách rất tự nhiên đối với chị ấy, nhưng với em, cho dù sắp cưới, anh chỉ nói “anh và em”. Trong tiềm thức, anh vẫn không muốn thừa nhận hai người đã xa cách lâu như vậy...”
Thẩm Gia Ngôn không hề phản bác.
“Gia Ngôn, năm đó anh đến tìm em, diễn màn kịch đó trước mặt Ngô Tiểu Đồng, em luôn nghĩ, rốt cuộc anh yêu chị ấy đến mức nào? Anh từng nói, cho dù thế nào, chỉ hy vọng chị ấy không bị thương tổn, bây giờ anh đã không buông tay được, chi bằng thử tìm lại lần nữa. Cái gì cũng có thể là giả, chỉ có cảm giác của mình mới là thật. Trong cuộc đời của một người, có thể gặp được một người mà mình yêu, người đó cũng yêu mình thật khó biết bao. Nếu còn cơ hội ở bên nhau thì tại sao lại muốn vứt bỏ?”
Thẩm Gia Ngôn dựa vào sofa, yên lặng suy nghĩ những lời nói đó, im lặng một lát, rồi nói: “Từ trước đến nay, đều là anh không ngừng bảo cô ấy “buông tay”, nhưng khi cô ấy thực sự buông tay, anh lại đau lòng hơn ai hết. Anh cần bảo vệ cô ấy, nhưng chưa bao giờ hỏi cô ấy có cần hay không. Có lẽ anh đã sai thật rồi, người thực sự cần là anh, anh cần ở bên cạnh cô ấy, nghèo khổ cũng được, giàu sang cũng được, chỉ cần hai người là đủ. Anh không đủ dũng khí đánh mất cô ấy lần thứ hai.”
Cuối cùng, Cố Thiên Lam cười hài lòng, nói: “Việc tiếp theo, tùy anh sắp xếp. Em hy vọng anh thực sự tỉnh táo, biết mình cần gì.”
Thẩm Gia Ngôn nắm tay cô, nói một câu thật lòng: “Cảm ơn!”
3
Sự gặp gỡ tình cờ này là do anh tự làm đạo diễn và tự diễn, nhưng lại không biết ý nghĩa ở đâu.
Không phải không mong đợi, Ngô Tiểu Đồng lại bắt đầu mâu thuẫn, vừa hy vọng anh có thể đến chất vấn sự hoảng hốt chạy trốn của cô, và cả vết sẹo kia nữa. Mặt khác, cô lại kháng cự việc gặp lại anh, không muốn một lần nữa rơi vào vũng nước này. Nếu anh lại xuất hiện trước mặt cô, liệu cô có thể làm việc mà chỉ có Ngô Tiểu Đồng của tuổi hai mươi mới làm được không?
Cô không thể trả lời.
Liên tục trong hai tuần, Thẩm Gia Ngôn không xuất hiện trong cuộc sống của cô. Cô có chút thất vọng... Tất cả những điều ngày hôm đó có lẽ chỉ là ảo giác. Hóa ra, cô thực sự không còn quan trọng nữa đối với Thẩm Gia Ngôn, những vết thương trong quá khứ có là gì đâu?
Thời gian bốn năm, những thứ có thể thực sự thay đổi quá nhiều. Có lẽ đã từng có hoài niệm với quá khứ, nhưng những điều đó không phải là nhất thời hay sao?
Đã rất lâu trước đây, anh và cô từng bước trên hai con đường khác nhau, có thể gặp nhau ở một giao lộ nào đó một cách tình cờ, nhưng cuối cùng vẫn phải quay trở về, bước tiếp con đường của mình. Nhưng cho dù nghĩ thế nào, công việc trong tay cô vẫn phải làm. Người mời cô không nói kết thúc, hôn lễ này cô vẫn phải giúp họ hoàn thành, đây chính là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu nhất.
Ngô Tiểu Đồng bắt đầu chạy đôn chạy đáo đến các công ty tổ chức tiệc cưới, nhà hàng, khách sạn, tìm bên hợp tác thích hợp. Có rất nhiều việc, một mình cô không làm nổi. Cô làm việc rất chăm chỉ, ngay cả những việc nhỏ như thiết kế thiệp mời, kẹo bánh bày trong hôn lễ, sắp xếp chỗ ngồi... cô đều chuẩn bị cho anh.
Đây là điều cô đã nhận lời với anh, nếu anh thực sự cần, cô sẽ mang tới cho anh một hôn lễ có thể coi là hoàn mỹ.
Cô còn đau lòng không? Ban đầu vẫn rất đau, sau đó cảm giác dường như bị tê liệt, chai sạn, cô đã bình tĩnh trở lại. Huống hồ tránh được thân phận làm cô dâu, cô chỉ coi đó là một phần công việc.
Sau khi bận túi bụi, cuối cùng cô cũng có một ngày nhàn rỗi để nghỉ ngơi. Khi tỉnh dậy, đã là mười một giờ. Nếu không phải vì đói bụng, có lẽ cô sẽ còn ngủ thêm một chút. Buổi trưa, Lục Ánh Diệc gọi điện thoại nói trường có việc, cô tự lo bữa trưa. Ngô Tiểu Đồng thấy buồn cười, nghĩ tới cách nói chuyện nghiêm túc của Lục Ánh Diệc ở đầu máy bên kia, nhất định là đang dạy bảo một học sinh rất ngỗ nghịch.
Lục Ánh Diệc tốt nghiệp trường sư phạm, bố cô liền sắp xếp cho cô quay về trường cũ dạy. Ngô Tiểu Đồng chưa bao giờ nghĩ, cô nhóc khùng khùng đó có ngày lại đứng trên bục giảng, nghiêm túc giảng bài cho học sinh. Cô nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng được khi đó sẽ ra sao.
Đây chính là ma lực của thời gian, một người thay đổi đến mức chính mình cũng không ngờ tới.
Ra khỏi nhà tìm một quán nhỏ ăn bát mì bò, nghĩ đến quay về cũng không có việc gì làm, Ngô Tiểu Đồng gọi taxi để đến hiệu sách.
Cô thích đọc tiểu thuyết, theo dõi những câu chuyện tình yêu buồn đau đến cảm động, sự bi hoan, ly hợp của người khác. Khi học đại học, cô đã từng đọc tất cả tiểu thuyết trong thư viện, sau đó đi Mỹ, không có thời gian để làm những việc này. Cô cầm mấy cuốn tiểu thuyết mới nhất, chọn một nơi tương đối vắng để ngồi xuống. Cô cảm giác mình như quay lại rất nhiều năm trước, sau buổi trưa yên tĩnh, ngồi thoải mái trên nền đất, đọc cuốn sách mình thích. Không còn ai, không có việc gì có thể gây phiền nhiễu cho cô.
Vừa mở sách ra, Ngô Tiểu Đồng như bước vào thế giới của mình.
Một buổi chiều đã trôi qua như thế.
Gập sách lại, Ngô Tiểu Đồng cảm thấy lòng mình đã được lấp đầy, rất khó diễn tả. Tuy quá trình gian khổ, nhưng kết cục viên mãn, là loại tiểu thuyết mà cô thích.
Cô đứng dậy một cách thỏa mãn, do thời gian ngồi co chân quá lâu nên cảm thấy chân hơi tê. Cô dùng sức giẫm vài cái, cô bước mấy bước, cảm giác không còn đau nữa, liền mang sách để lại trên giá.
Khi để sách lại chỗ cũ, cô còn có chút do dự không dứt. Đáng tiếc, cô không thích mua sách, bởi vì cô luôn vứt đồ lung tung, những thứ tốt đẹp cô chưa bao giờ giữ lại.
Cô thở dài, quay người định bước đi.
“Ngô Tiểu Đồng?”
Giọng nói rất quen thuộc. Ngô Tiểu Đồng quay người nhìn thấy bóng một người đứng bên giá sách, trong lòng có chút run rẩy, căng thẳng.
Ngoài việc đeo cặp kính, anh dường như không có sự thay đổi nào. Ngô Tiểu Đồng nghĩ, nở một nụ cười nhìn anh từ từ đi đến trước mặt mình, khuôn mặt tiều tụy hôm tiễn cô ra sân bay, và câu “đợi em quay lại” kiên định lại hiện ra.
“Anh nghe nói em về nước rồi, thật khéo khi lại gặp được em ở đây.” Cử chỉ cười đùa đó, khuôn mặt đó đã từng mê hoặc bao nhiêu nữ sinh, có lẽ bây giờ càng nhiều hơn.
“Đúng rồi, thật khéo.” Ngô Tiểu Đồng hậm hực nói.
Khi ra khỏi hiệu sách, cô mới phát hiện ra trời đã tối, bụng dạ cũng bắt đầu phản đối. Cũng chẳng trách được từ sáng tới giờ cô chỉ ăn mỗi bát mì bò.
Nhưng cái bụng cũng không nên rú ầm ĩ vào lúc này chứ! Đặc biệt là khi đứng trước mặt bạn trai cũ, như thế này thật quá mất mặt.
“Chắc chưa ăn cơm hả? Đi, muốn ăn bao nhiêu anh cũng có thể mời em.” Khương Hiểu Thần nhìn cô cười nói.
Lúc đó, nhanh chóng lấp đầy cái dạ dày là việc quan trọng nhất.
Thật kỳ lạ, trong lúc cô căng thẳng, anh luôn khiến cô phút chốc bình tĩnh lại, cho dù trải qua bao nhiêu năm cũng đều như vậy.
Ngô Tiểu Đồng không khách khí nữa, kéo tay anh rất tự nhiên, cười nói: “Hy vọng anh mang đủ tiền, nếu không, trả bằng thẻ cũng được.”
Khương Hiểu Thần cảm thấy tay mình run run, vẫn nở nụ cười, cùng cô sánh vai bước đi.
Khương Hiểu Thần nhìn Ngô Tiểu Đồng đang ngủ say, *** khoác, khoác cho cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa xe, dựa vào xe một lát. Ngoài trời hơi lạnh, anh lấy ra một ***, châm lửa.
Lông mày anh càng lúc càng nhíu lại, phải cười lâu như vậy trước mặt cô, thật sự rất mệt.
Trước đó, qua tin nhắn của mấy người bạn, anh biết được thông tin cô về nước, còn chưa kịp suy tư thì phòng sự vụ nhận được một việc tại thành phố C, kế hoạch rất nhỏ, vì vậy, ai cũng có thể tiếp nhận. Anh còn vài kế hoạch lớn, nhưng khi nghe tới thành phố C, anh vẫn nhận việc đó.
Có lẽ anh hy vọng có thể gặp được cô…
Anh vẫn thầm yêu cô, kể cả khi cô và Thẩm Gia Ngôn đã thành đôi, anh cũng không thể từ bỏ được tình cảm của mình. Họ chia tay, sự đau khổ của cô lại là cơ hội của anh. Anh tình nguyện ở bên cô, trở thành cái phao cho cô trong tình yêu tuyệt vọng. Nhưng thì ra, với cô, vị trí của Thẩm Gia Ngôn không ai thay thế được.
Sau khi cô ra nước ngoài, anh ở lại Bắc Kinh, vừa học nghiên cứu sinh vừa giúp việc trong một phòng luật sư. Anh biết, bố anh luôn hy vọng anh có thể ở bên cạnh ông, nhưng anh lại một lần nữa đi ngược với ý nguyện của ông, giống như năm thi tốt nghiệp cấp ba.
Anh không muốn xa rời Bắc Kinh, bởi vì chỉ có Bắc Kinh, Ngô Tiểu Đồng mới từng thuộc về anh. Hoặc cô chưa bao giờ thực sự thuộc về anh, nhưng ít nhất, ở đó cũng có hồi ức của hai người, những hồi ức đẹp đẽ thuộc về họ đã khiến anh tan nát cõi lòng.
Anh không thể rời khỏi nơi đó.
Sau khi quay lại, ý nghĩ muốn gặp cô ngày càng mãnh liệt, nhưng vẫn không có can đảm đi tìm cô. Khi rời xa nơi này, cô đau khổ thế nào, anh biết rất rõ. Năm đó, Lục Ánh Diệc đến tìm anh, nói hết đầu đuôi sự việc cho anh biết, hy vọng anh có thể giữ Tiểu Đồng ở lại. Không phải anh không dám, chỉ là cảm thấy không cần thiết. Anh hiểu cô, khi ấy anh không thể giữ cô lại, trong lòng cô chỉ có một mình Thẩm Gia Ngôn. Anh chỉ thấy đau lòng và hối hận, nếu sớm biết như thế này, ban đầu anh đã không để cô đi, để một mình cô đối diện với những điều này, chịu bao nhiêu khổ đau như vậy, sau đó tuyệt vọng ra đi.
Cô nói, anh có thể cứu cô khỏi biển lửa, nhưng anh lại bỏ mặc, ung dung để cô và Thẩm Gia Ngôn cùng nhau nhảy xuống.
Anh chỉ nói một câu trước khi cô đi: “Đợi em quay về.” Hôm nay, trên đường tan sở, đi qua hiệu sách Tân Hoa, anh không biết tại sao mình lại đi vào đó. Anh làm sao quên được, mỗi lần họ hẹn đi dạo phố, cô đi dạo hết chỗ này, chỗ kia rồi ngồi trong hiệu sách không ra ngoài, mua cho cô, cô kiên quyết không cần; mấy lần, cô đọc sách đến quên thời gian, cũng quên đã hẹn anh, nên anh quen với việc đi khắp các hiệu sách để tìm.
Cô đã nói: “Em sẽ không bao giờ để anh không tìm thấy em nữa.” Nhưng lần này, anh tìm lâu như vậy, đều không tìm thấy cô. Anh sợ mình sẽ không bao giờ tìm lại được cô. Nhưng anh đã nhìn thấy cô. Cô thu người trong góc, đọc sách như không có ai bên cạnh. Một tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ... Cô đọc sách, anh nhìn cô. Cho đến khi cô rời đi, anh mới có đủ dũng khí để gọi cô lại. Chỉ có mình anh hiểu rõ, khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh căng thẳng đến mức nào. Cô đối xử với anh rất thân thiết, giống như đối với một người bạn cũ lâu ngày không gặp, khi đi trên đường nắm lấy tay anh, khi ăn cơm nói với anh về cuộc sống ở Mỹ, nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn chưa hỏi bất cứ việc gì về anh.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi.
Sự gặp gỡ tình cờ này là do anh tự làm đạo diễn và tự diễn, nhưng lại không biết ý nghĩa nằm ở đâu.
Ngô Tiểu Đồng mở to mắt, thấy trên người mình có chiếc áo khoác, liền bỏ ra, rồi xuống xe. Khương Hiểu Thần đang dựa vào xe ***. Trên mặt anh là vẻ mặt cô chưa bao giờ nhìn thấy, hiu quạnh sâu xa, dường như trên thế giới chỉ có một mình anh. Khi nào anh mới có thể buông tay?
Khương Hiểu Thần quay người lại, vứt *** lá trên tay, cười nói: “Em tỉnh rồi à?”
“Ngại quá, em ngủ quên mất. Đã làm lỡ không ít thời gian của anh phải không?” Ngô Tiểu Đồng cười xin lỗi.
“Không sao, em mau lên nhà đi. Vừa ngủ dậy, cẩn thận bị lạnh.”
Ngô Tiểu Đồng muốn hỏi, tại sao anh lại biết cô sống ở đây, nhưng do dự một lát chưa dám hỏi, chỉ lắc đầu, nói: “Anh cũng về sớm nghỉ ngơi, đi đường cẩn thận.” Khương Hiểu Thần nhìn theo bóng cô rời đi, đóng cửa, lái xe đi. Ngô Tiểu Đồng bước vào nhà, liền bị Lục Ánh Diệc kéo lại, cười và hỏi rất gian tà: “Hãy nói thật đi, gặp lại tình cũ cảm giác thế nào?”
“Chắc do cậu nói với anh ấy mình sống ở đây phải không?” Cô trợn mắt hỏi.
Lục Ánh Diệc chột dạ cúi đầu, cũng không dám lỗ mãng trước mặt cô, nhanh chóng chuyển đề tài: “À, đúng rồi, hôm nay Thẩm Gia Ngôn gọi điện rất nhiều lần để tìm cậu. Mình bị cậu ta làm phiền đến ૮ɦếƭ mất.”
Ngô Tiểu Đồng im lặng, mang quần áo đến phòng tắm. Tại sao vẫn cảm thấy rất mệt?
Tắm xong đi ra, Ngô Tiểu Đồng ngồi trên sofa lau tóc, ánh mắt liên tục liếc sang chiếc điện thoại bên cạnh, trong lòng do dự một lát, nhưng vẫn cầm ống nghe.
Nói với mình, chỉ là vì công việc, chỉ là sự tôn trọng đối với khách hàng.
“A lô?”
Âm thanh đầu máy bên kia nghe rất bực bội. Cô có chút sợ hãi, dường như anh đang tức giận. Giọng nói của Ngô Tiểu Đồng tự nhiên hạ xuống: “Anh tìm em có việc gì thế? Hôm nay em ra ngoài.” Nghĩ một lát, cô lại thêm một câu: “Em đã sắp xếp xong mọi việc rồi mới đi.”
Thẩm Gia Ngôn không nói gì. Ngô Tiểu Đồng cảm thấy rất căng thẳng, muốn mở miệng định nói điều gì đó nhưng đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói chậm rãi trầm xuống: “Anh mệt rồi.”
Cô dường như mơ hồ, không biết trả lời thế nào. Hai người cứ im lặng như vậy, không ai mở miệng trước, cũng không gác máy. Trước đây cô và anh giận nhau, lần nào cũng là cô bại trận.
Cô đang buồn chán, thì anh nói: “Anh để đồ ở phòng quản lý dưới lầu, em đi lấy đi, lần sau đừng quên mang theo.”
Trong giọng nói dường như có chút bất lực, và tình cảm trong đó mà cô không thể nắm bắt.
Ngô Tiểu Đồng gác máy rồi chạy xuống dưới lầu. Cô chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, xuất hiện tại phòng quản lý, khiến người bên trong phải giật mình. Nhân viên quản lý nhìn cô có chút thương cảm, sau đó nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn kéo đưa cho cô, không quên dặn dò: “Cô gái, thứ để trong này tuyệt đối không được làm mất. Nhanh lên đi, trời lạnh lắm!”
Ngô Tiểu Đồng nhận lấy, tay hơi run, không biết bởi vì lạnh, hay là vì tâm trạng trong lòng.
Mở hộp ra, cô dần dần bình tĩnh lại, bên cạnh còn có giọng nói dông dài của nhân viên quản lý: “Thảo nào căng thẳng như vậy, chiếc điện thoại này chắc rất đắt phải không? Hôm nọ tôi vừa nhìn thấy nó được quảng cáo …”
Cô đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại, khẽ cười, sau đó quay người bước đi. Cô còn có thể mong đợi điều gì?
Thẩm Gia Ngôn ngồi trong xe, nhìn thấy Ngô Tiểu Đồng đi vào trong, thò tay vào túi, nắm chặt, cho đến khi tay phải bị chiếc hộp cứng làm cho đau, mới từ từ buông ra.
Nửa tháng qua, trong lòng đã quyết định, nhưng lại không biết làm thế nào để mở miệng. Nếu muốn quay đầu lại, nhất định phải mang những thứ trong quá khứ bày ra trước mặt cô.
Anh không muốn cô biết những việc đã không còn ý nghĩa nữa, anh muốn cô hoàn toàn tin tưởng anh, ở bên anh không còn bất cứ gán*** nào.
Vì thế anh cần chắc chắn rằng, chưa giải quyết xong tất cả mọi việc, anh vẫn chưa thể đi tìm cô. Cuối cùng, không nén nổi những nhớ nhung trong lòng, anh lại một lần nữa lấy hết can đảm đi tìm cô, trong lòng ôm một chút hy vọng, chỉ cần cô yêu anh, có lẽ cô sẽ không tính toán mọi điều trong quá khứ, không bắt anh đưa ra một đáp án.
Như vậy, họ có thể quay trở lại buổi sinh nhật khi cô mười tám tuổi, tặng cho cô món quà sinh nhật anh chưa kịp tặng, tất cả sẽ quay trở lại.
Cả ngày hôm nay, lòng dạ anh rối bời, gọi điện thoại rất nhiều lần, đến chính mình cũng cảm thấy chán ngán, cuối cùng đành lái xe đến đợi ở dưới lầu.
Cuối cùng, anh nhìn thấy Khương Hiểu Thần đưa cô về, nét mặt đau lòng của cô khi xuống xe, rồi cô mỉm cười tạm biệt anh ta, Khương Hiểu Thần cùng cô đi vào trong.
Anh thừa nhận, anh đã ghen đến phát điên. Từ lúc cô trở về đến bây giờ, cô vẫn chưa dành cho anh một nụ cười thật lòng. Những thứ ngụy trang trước mặt, mỗi lần anh nhìn thấy là mỗi lần anh cảm thấy đau đớn.
Anh tàn nhẫn yêu cầu cô chuẩn bị hôn lễ cho mình, bởi vì anh phát hiện đã không có bất cứ lý do gì để ở bên cô nữa. Anh sợ cô một lần nữa đột nhiên biến mất trong thế giới của anh.
Những năm qua, đều là cô cố gắng. Cho dù anh lạnh lùng thế nào, làm tổn thương cô thế nào, cô vẫn kiên trì ở bên anh.
Anh không dám có bất cứ phản ứng nào, cũng không dám đoạn tuyệt quan hệ, để cô một mình làm loạn, để cô đau lòng đến tuyệt vọng, sau đó ra đi.
Những năm qua, những lúc cau mặt, tươi cười nhăn mày của cô, sự đau lòng vì không có chỗ dựa của cô, nước mắt và sự tủi thân của cô... đều khắc sâu trong lòng anh. Anh chưa bao giờ dám thừa nhận, anh càng ngày càng yêu cô, đến nỗi chính mình không biết làm thế nào với cô.
Khi cô ra đi, anh mới biết không thể níu kéo. Anh đã tự tay anh đẩy cô đi, và bốn năm qua chính là sự báo ứng của anh.
Anh làm việc và sống như một người máy. Người khác đều nói anh thành công, không ai làm việc tốt hơn anh, nhưng chỉ có anh mới biết, linh hồn anh sớm đã đi cùng với cô. Nhất thời anh không dám nghĩ lại những việc trong quá khứ, buộc mình không ngừng hướng về phía trước.
Anh cho rằng, cả đời này, anh sẽ sống giống như một cái xác không hồn.
Như vậy, có lẽ cũng tốt, coi như sự trừng phạt đối với anh!
Cho đến hôm anh gặp Cố Thiên Lam, cô gái đã từng thích anh, giúp đỡ anh. Cô khóc trong lòng anh, gọi một cái tên khác, anh không biết một người con gái thông minh như vậy cũng có thể trở nên như thế?
Anh nghĩ tới hôm anh nói với Cố Thiên Lam: “Nếu em cần giúp đỡ, cho dù là việc gì, anh đều tình nguyện làm cho em.” Chính vì vậy, anh đã động lòng trắc ẩn, cùng cô nói đến việc kết hôn.
Có quan hệ gì đâu? Nếu không phải là Ngô Tiểu Đồng, anh lấy ai cũng vậy. So với việc lấy một người có rất nhiều yêu cầu với anh, anh thà giúp cô một lần, cả hai đều không yêu cầu gì, cứ như vậy, tiếp tục sống một cuộc đời vô vọng.
Điều quan trọng nhất, cũng là nguyên nhân anh chưa bao giờ nghĩ sâu xa, đó là anh cần một lý do để cô quay trở về.
Cô đã trở về, là thực tế, không phải là hình bóng trong mơ mà anh không thể nắm bắt. Anh có suy nghĩ tham lam, bao nhiêu năm cố gắng, anh không còn là một đứa trẻ hoàn toàn không có chút vốn liếng, anh có mê lực của mình, anh muốn nắm chặt tay cô, không buông ra nữa.
Nhưng khi anh nhìn thấy những biểu hiện chưa từng bộc lộ trước mặt mình, anh bỗng có cảm giác không khống chế nổi. Anh không phải không cảm nhận được sự thay đổi của cô, sự lạnh lùng của cô đã kích động mạnh mẽ đến anh.
Đối mặt với Ngô Tiểu Đồng như vậy, anh không thể biết cô có còn tiếp nhận tình cảm đã từng làm tổn thương sâu sắc đến cô không...
Thẩm Gia Ngôn hút hết *** này đến điếu khác, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh không nghe, điện thoại vẫn kêu. Cuối cùng, anh nghe máy, bằng giọng buồn bực: “A lô!”
“Điện thoại rất đẹp, tuy cung cấp để em làm việc, nhưng vẫn phải cảm ơn anh. Thực ra anh hoàn toàn không cần như vậy, em đã nhận lời với anh, những việc trong phạm vi công việc em nhất định sẽ cố gắng làm tốt.”
Cô hiểu lầm rồi, cô cho rằng bởi vì anh lo lắng cho việc hôn lễ nên mới tặng điện thoại cho cô. Cô làm sao biết được là anh chỉ muốn tìm thấy cô bất cứ khi nào.
“Em đã biết vì công việc thì từ nay về sau điện thoại không được rời khỏi người, khi anh muốn hỏi về tiến trình công việc, đừng để anh không thể tìm thấy em.” Giọng giải thích của Thẩm Gia Ngôn rất cứng nhắc.
“Được, em biết rồi, nếu không có việc gì thì em gác máy đây.”
Điện thoại truyền đi tín hiệu tút tút, Thẩm Gia Ngôn vẫn ngơ ngẩn cầm điện thoại, một lúc sau mới bỏ xuống.
Đây là tất cả những lời nói giữa họ. Hôn lễ, công việc, không còn gì khác. Từ khi nào giữa họ lại trở nên như vậy?
Và tình cảm của anh đã bị che giấu dưới ánh trăng, không ai hỏi tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc