Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 17

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

“Đã tới thì an tâm ở lại.”(1) Chẳng qua cũng chỉ là “binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn” (2).
(1). Một câu thành ngữ. Nguyên ý là đã chiêu an người ta rồi thì phải bố trí ổn thỏa cho người ta. Sau đó còn có nghĩa là đã đến rồi thì yên tâm ở lại thôi.
(2). Một câu thành ngữ. Ý nói dùng biện pháp hợp lý để đối phó, việc đến đâu thì giải quyết đến đó.
Nếu như có một ngày gặp lại anh thì sẽ thế nào đây?
Vì trước nay chưa từng nghĩ đến, cho nên trong giây phút ở trước lối đi đó, cô mới nhận ra mình không do dự, cũng chẳng vùng vẫy, cứ thản nhiên gọi anh: “Viện phó viện Kiểm sát Nhan.”
Câu nói đó cuối cùng cũng vẫn để lộ ra cảm xúc của cô.
Dù suốt bao năm qua, Tô Cẩn luôn tự nhắc nhở mình: Không có gì, thua thì cũng đã thua rồi, trách ai được chứ?!
Trong cái trò chơi tình ái đó, chấp nhận dấn thân thì cũng đồng nghĩa với việc phải biết chấp nhận thất bại. Bất kỳ ai có phong độ cũng đều sẵn sàng đặt cược, sẵn sàng chịu thua.
Nhưng khi gương mặt quen thuộc của anh gần sát trong tầm tay, sáu năm qua, biết bao nhiêu uất ức, bao chua xót, bao đau khổ, dằn vặt... trong nháy mắt như dồn dập kéo đến, mạnh như vũ bão.
Vì thế cô gọi anh là “viện phó viện Kiểm sát Nhan”, mang theo bao nỗi oan ức, không cam tâm.
Người nghe có cảm giác thế nào, cô cũng chẳng rỗi mà đi lý giải. Cô chỉ biết mình rất vui sướng và thoải mái, bao năm qua đã không được hả hê thế này.
Nhưng anh cười nói: “Hình như em cầm nhầm ly của người khác rồi.”
Giọng nói rất nhẹ, giọng điệu lạnh lùng, vẫn như bao năm trước đây, anh nói với cô: “Cái này, em lại làm sai rồi.”
Sai rồi, sai ở đâu?
Rốt cuộc là sai ở ngã rẽ nào, ngả đường họ gặp nhau, quen nhau, thân nhau, rồi quên nhau?
Tiệc R*ợ*u vẫn chưa kết thúc, nhưng Tô Cẩn đã đứng dậy cáo lui. Cô mỉm cười với đôi tân lang tân nương trai tài gái sắc, nói những lời chân thành nhất: “Chúc mừng hai bạn, hai hôm nữa tôi phải đi rồi. Vì ở nhà vẫn còn bao nhiêu đồ đạc chưa thu xếp xong nên tôi phải quay về trước. Chúc hai người sống đến đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc!”
Chú rể vỗ mạnh vào vai cô, cười nồng nhiệt: “Được, đi Mỹ lấy được bảng vàng trở về, lúc đó đừng quên anh hai đấy nhé!”
Cô mỉm cười, khiêm tốn nói: “Sao có thể thế được?”
Cô dâu cũng cười, huých nhẹ một cái vào chú rể. “Chỉ thích nói đùa thôi!” Rồi quay sang nói với Tô Cẩn: “Lát nữa còn màn tung hoa, hay cậu đợi một chút nữa đi!”
Cô xua xua tay, cười lớn đáp: “Thôi, thôi, để cho người khác đi!”.
Tô Cẩn đứng một lát ở trước cửa nhà hàng, đợi cho mặt bớt đỏ, tinh thần cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cô vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung sang hai bên, tiếng giày cao gót kêu lộc cộc. Sau đó, cô nhìn thấy Nhan Bác, anh đang nhàn nhã tựa vào chiếc xe hơi.
Tô Cẩn dáng vẻ thanh thản tiếp tục đi về phía trước, coi như không nhìn thấy anh.
Nhưng rất dễ nhận thấy Nhan Bác không có ý lờ cô đi. Khi cô đi tới chỗ anh đang đứng, anh nắm lấy cánh tay phải của cô, giọng trầm xuống nói: “Anh tiễn em.”
Có lẽ đã trút hết những gì cần trút nên Tô Cẩn phản ứng rất bình tĩnh. “Không cần đâu, Nhan Kiểm, nhà em ở gần đây.”
Từ “viện phó viện Kiểm sát Nhan” đến “Nhan Kiểm”, từ những hoảng loạn lúc đầu đến sự bình tĩnh tại thời khắc này, những điều anh làm được, có một ngày, cô cũng có thể làm được.
Cô muốn rút tay về, không ngờ, anh lại không chịu buông: “Từ đây về đến nhà em phải qua bảy ngã tư, rẽ chín chỗ ngoặt... Đoạn đường này, thực sự gần sao?”
Cô bây giờ rốt cuộc không còn là Tô Cẩn của thời đôi mươi nữa. Cô từ từ ngẩng mặt lên: “Đúng thế, đi tàu điện ngầm bốn mươi phút là đến.”
Nhan Bác không để ý đến cô, nhất định kéo cô lên xe.
Tô Cẩn nghĩ đi nghĩ lại, thôi được rồi, “đã tới rồi thì an tâm ở lại”. Chẳng qua chỉ là “binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn”.
Tô Cẩn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng mỉm cười. Cô hỏi anh: “Nhan Bác, chúng mình như thế này có thú vị không?”
Rõ ràng là nhìn thấy, nhưng lại giả vờ như không; rõ ràng là đã gặp, nhưng lại vờ không quen biết. Anh đưa một nhát dao, tôi chặn bằng thanh kiếm... Như thế có thú vị không?
Thông thường, những người yêu nhau rồi chia tay khi gặp lại thì sẽ thế nào?
Phải chăng nên hỏi một câu: Những năm qua anh sống có tốt không?
Những năm qua anh sống có tốt không?
Tôi không muốn biết, bởi vì tôi sống không tốt chút nào.
Nếu anh nói tốt, tôi sẽ buồn lắm. Nếu anh nói không tốt, tôi sẽ càng buồn hơn.
Hay là không cần hỏi, cũng chẳng cần trả lời?
Anh sống có tốt hay không, tôi sống có tốt hay không, cũng đều không liên quan đến nhau.
Nhan Bác nhìn thẳng con đường phía trước, rất lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Đi Mỹ à?”
Có chút R*ợ*u trong người, Tô Cẩn lim dim mắt, dựa vào sau thành ghế, thuận miệng “ừm” một tiếng.
“Đi bao lâu?”
Cô hơi chau mày: “Không biết.”
Đúng là không biết thật. Cô đã quyết định vô cùng gấp gáp, có lẽ chỉ là một phút bốc đồng. Đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mọi việc dường như đã an bài.
Không nói gì nữa, cô có vẻ đã ngủ thật rồi. Nhưng đến khi xe dừng, cô nhanh chóng mở bừng mắt, ánh mắt sáng lên.
Tô Cẩn lịch sự nói: “Cám ơn anh đã đưa em về.”
“Vậy... Bao giờ em đi?”
Tô Cẩn khẽ trả lời: “Tháng sau.”
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài đầy hàm ý.
Tô Cẩn bước xuống xe rồi quay người gọi anh: “Nhan Bác…”
Anh cao giọng nói: “Ơi?”
Cô rốt cuộc chỉ mỉm cười, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Chỉ là muốn gọi anh thôi.
Chỉ là muốn nói với anh câu “tạm biệt”.
Nhưng tự nhiên lại không muốn nói nữa bởi vì không muốn gặp lại. Người mà cô thực sự muốn nói lời tạm biệt là Nhan Bác của sáu năm về trước chứ không phải người đang đứng trước mặt.
Cô mỉm cười quay người, tao nhã bước về phía trước… Hình ảnh phía trước mặt và hình ảnh của sáu năm về trước dần dần hợp lại thành một.
Những ký ức trong anh bỗng ùa về. Đêm đó, cô cũng không ngần ngại quay người bỏ đi như thế này, sau đó biến mất khỏi thế giới của anh.
Những năm qua, cô cứ thế quay lưng lại với anh, tiến lên phía trước, chưa từng quay đầu nhìn lại.
Cho đến khi gặp lại cô, anh mới phát hiện thì ra cô đã đi xa như vậy rồi, xa đến mức anh không biết làm thế nào để đuổi kịp.
Hai tiếng “Tô Cẩn...” thốt ra từ miệng Nhan Bác một cách hoàn toàn vô thức. Tô Cẩn đã bước vào lối rẽ của tòa nhà, nghe thấy tiếng gọi, liền quay người nghi hoặc nhìn anh.
Nhan Bác dừng lại, nhìn về phía cô, cười hỏi: “Có thể mời anh lên nhà ngồi chơi không?”
Tô Cẩn vô thức chau mày, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự nói: “Hôm nay muộn rồi, để hôm khác đi!”
Nếu như vẫn còn có cơ hội...
Nhan Bác cũng không ép cô, khẽ gật đầu, rồi vẫy tay ra hiệu cô đi vào đi.
Thật ra, anh rất muốn hỏi cô một câu: “Những năm qua em sống có tốt không?”
Bởi vì em sống có tốt hay không đối với anh rất quan trọng.
Vết thương lại một lần nữa rỉ máu, nhưng bạn có thể giấu đi, chỉ cần bạn đủ nhẫn tâm với chính bản thân mình.
Khi Tô Cẩn vừa vào đến nhà, đúng lúc nhận được điện thoại của bà Tô. Giọng điệu của bà vẫn giống mọi khi, vừa oán trách vừa xót xa: “Con xem, người ta ít tuổi hơn con mà đã kết hôn rồi! Con ấy à, rốt cuộc đến bao giờ mới khiến mẹ bớt lo đây?”
Cô biết, bố mẹ rất đau lòng vì cô một mình cô đơn lẻ bóng. Năm đó, cô đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại, là mẹ đã luôn nắm tay cô, nói: “Đừng khóc nữa, đau ở đâu? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ xoa cho...”
Nếu như không phải vì còn có một mái ấm gia đình như vậy cho cô ẩn náu thì có lẽ cô đã sớm không trụ được rồi.
Cho nên cô mới ngày càng hiểu biết hơn. Ngoài việc không tìm được một người đàn ông tốt để cưới làm chồng như kỳ vọng của bố mẹ, có lẽ cô đã làm được tất cả những việc mà bố mẹ nào cũng kỳ vọng nhất ở con cái mình.
Mẹ vẫn còn cằn nhằn trong điện thoại: “Hành lý đã sắp xếp xong hết chưa? Xem lại xem, đừng để quên thứ gì. Con là chúa hay vứt bừa vứt bãi... Vé thì sao? Đã đặt chưa, gọi để người ta mang đến... À phải rồi, hôm nay mẹ đi cửa hàng bách hóa, mua được một chiếc áo lông cho con mang đi...”
Tô Cẩn vừa nghe vừa trả lời, đột nhiên không kìm chế được nữa, cô bật khóc.
Bà Tô lo lắng, vội vàng hỏi: “Sao thế, sao thế? Không phải mới nói con có hai câu sao?”
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng bước chân vội vã ở đầu máy bên kia, lại nghe mẹ cô cao giọng nói: “Tôi sao mà biết được, tự nhiên nó lại khóc!”
Điện thoại được chuyển sang tay bố cô, giọng ông nhẹ nhàng: “Nha đầu, đang yên đang lành, lại khóc gì thế?”
Tô Cẩn lau nước mắt nhưng vẫn nghẹn ngào: “Không có gì, con chỉ sợ đi Mỹ rồi, không được gặp bố mẹ nữa thì sẽ nhớ nhà...”
Rốt cuộc vẫn là ông Tô tâm lý, khéo léo hỏi: “Con gặp chuyện gì phải không?”
Cô lau nước mắt, tiếp tục nói dối: “Không có chuyện gì đâu ạ! Con chỉ tự nhiên hơi buồn một chút thôi. Không biết tại sao mình phải đi xa như thế…” Bên đó cái gì cũng không có, nhưng cô lại cứ khăng khăng đòi đi.
Bố cô ở đầu máy bên kia trầm ngâm một lúc rồi thở dài, nói: “Nếu không muốn đi thì đừng đi nữa, không nên ép buộc mình. Có bố mẹ ở đây, vẫn có thể nuôi được con vài năm nữa...”
Nước mắt lại lã chã rơi, cô ậm ờ vài tiếng rồi vội vàng cúp máy.
Tô Cẩn một mình ngồi trên sofa, lúc nào cũng một mình, một mình ăn cơm, một mình xem ti vi, một mình học bài.
Có phải khi yêu quá mãnh liệt thì kết cục sẽ thê thảm thế này?
Cô không thể tưởng tượng được khi đó mình lại cởi mở như thế. Cho dù cô có thể gọi anh là “Nhan Kiểm”, có thể mỉm cười trước mặt anh thì cô cũng không có cách nào đối mặt với những hồi ức giữa cô và anh.
Sự xuất hiện của anh khiến vết thương của cô lại một lần nữa nhói đau.
Cuối tuần, một vài đồng nghiệp đặt chỗ ở nhà hàng để chia tay cô. Vì phải đi lấy vé trước nên Tô Cẩn đến muộn một chút. Khi bước vào nhà hàng, cô đã nhìn thấy các đồng nghiệp túm tụm ở chiếc ghế dài ngoài cửa, cãi lộn với người phục vụ.
Cô đi đến hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Nhà hàng làm láo, nhường phòng mình đặt cho người khác, lại còn không trả lại.”
Mọi người tụ tập ở ngoài cửa làm ầm ĩ khiến Tô Cẩn đau cả đầu. “Thôi không cần nữa, hay chúng ta ngồi ở đại sảnh cũng được!”
Lập tức có người phản đối: “Không được, dựa vào cái gì chứ? Chúng ta đã đặt trước, bọn họ phải ra đấy ngồi thì có.”
“Đúng thế, bảo bọn họ ra đấy ngồi.”
Tranh luận một hồi mà sự việc vẫn chẳng tiến triển gì, hai bên càng lúc càng to tiếng. Cuối cùng, những người ngồi ở bên trong không kìm được nữa, một người đẩy cửa bước ra, chau mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Có thể do người đó khí thế mạnh mẽ nên mọi người bỗng nhiên im bặt.
Phải đến vài giây không ai nói gì, người đó bước lên trước hai bước, đứng trước mặt Tô Cẩn, hỏi: “Sao lại là em?”
Lạ thật, trước đây có thế nào cũng không gặp mặt. Bây giờ, một tuần lại gặp phải hai lần.
Tô Cẩn ngẩng đầu, hơi chau mày, cười khổ. “Chẳng sao cả, là các anh đã chiếm chỗ bọn em đặt trước.”
Nhìn điệu bộ này, ai cũng biết là hai người bọn họ quen nhau. Giám đốc, nhân viên lập tức thở phào nhẹ nhõm, đi đến hòa giải: “Hóa ra hai vị biết nhau, vậy thì tốt quá! Hai người thử thương lượng xem, muốn cùng ngồi hay thế nào đây? Hôm nay là do chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, thành thực xin lỗi. Khi thanh toán, sẽ giảm cho các vị hai mươi phần trăm!”
Hai người đồng nghiệp của Tô Cẩn nghe thấy giảm giá thì lập tức vui mừng. “Tất nhiên là quen biết rồi, vậy ngồi cùng nhau đi! Dù sao chúng ta cũng phải có một bữa tiệc chia tay Tô Cẩn chứ…”
Nhan Bác sau khi nghe thấy, sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn lịch sự quay người lại, nói với cô với giọng dứt khoát: “Đi vào đi!”
Tô Cẩn nhìn thẳng vào anh. “Thôi, chúng em ngồi ngoài cũng được.” Anh dựa vào cái gì mà nghĩ cô vẫn còn như trước đây, chỉ cần là anh nói, cô đều không ngần ngại mà làm theo?
Bữa ăn diễn ra thật buồn tẻ, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô không được tốt, nhưng cô vẫn khách khí nói: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự tiệc chia tay với tôi. Suốt thời gian qua, được cộng tác với mọi người, tôi cảm thấy rất vui.”
Giữa bữa ăn, Tô Cẩn đi ra nhà vệ sinh. Cô rửa mặt rồi nhìn mình trong gương. Bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, dạ dày cứ cuộn lên không chịu nổi, cô nôn ra, bụng dạ trống rỗng nhưng vẫn thấy nôn nao.
Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc mới bước ra, rồi đứng trước cửa lấy lại dáng vẻ tự nhiên.
Đi được hai bước thì cô nhìn thấy Nhan Bác, vẫn dáng vẻ thanh lịch và lạnh lùng như trước, chỉ có hai mắt đỏ ngầu. Anh nói: “Em thật sự muốn đi?”
Tô Cẩn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi, nhưng đột nhiên cánh tay cô bị anh kéo lại. Anh nói cục cằn: “Anh không cho em đi...”
Cô đứng lại, ngẩng cao đầu nhìn anh. “Anh dựa vào cái gì chứ?”
Đôi mắt cô lạnh thấu xương, có chút bướng bỉnh không chịu khuất phục, giống như năm đó cô đứng trên bục giảng, nói: “Em yêu anh, Nhan Bác!”
Bây giờ cô cũng dùng chính ánh mắt ấy nhìn anh mà hỏi: “Anh dựa vào cái gì chứ?”
Anh còn có thể dựa vào cái gì được đây? Anh sớm đã không còn tư cách gì rồi. Sáu năm qua, anh đã để mặc cô tự lo cho bản thân mình là vì anh luôn biết cô vẫn ở nơi này.
Nhưng bây giờ, cô muốn bay tới một nơi mà anh không thể nào tới được. Anh phải làm sao đây, phải làm sao đây?
Bàn tay anh thả lỏng, yếu ớt từ từ trượt khỏi cánh tay cô, giọng khản đặc, như cầu xin: “Anh phải làm gì thì em mới không đi?”
Sáu năm trước, khi cô không muốn đi, anh đã đẩy cô ra, hết lần này đến lần khác.
Sáu năm sau, cuối cùng cô muốn đi thì anh lại đứng chặn trước mặt cô, cầu xin cô đứng lại.
Thật nực cười.
Tô Cẩn bĩu môi, lạnh lùng nói: “Nhan Bác, có lẽ anh đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Tôi đi hay ở lại cũng không liên quan gì đến anh.”
Yên lặng, ngay cả không khí xung quanh cũng như ngưng tụ.
Cuối cùng, Nhan Bác đứng dựa vào tường, đôi mắt khép lại, nói: “Anh thực sự... chưa bao giờ từng nghĩ là sẽ rời xa em... Sáu năm qua, anh rất đau khổ, nhưng càng đau khổ, anh càng phải chịu đựng để sống. Chính là mong có một ngày, được đứng trước mặt em, nói với em rằng, anh chưa từng có ý muốn rời bỏ em. Tô Cẩn, hãy tha thứ cho anh, có được không?”
Anh nói, tha thứ cho anh, có được không?
Anh nói, anh chưa từng muốn rời xa cô.
Vậy thì sáu năm qua, tại sao cô phải sống những tháng ngày như thế? Tại sao mỗi sáng thức dậy, đều thấy chiếc gối ướt đầm nước mắt?
Anh đã sống rất khổ sở. Vậy cô thì sao?
Sáu năm qua, cô đã sống một cuộc sống thế nào, phải chịu đựng ra sao?
Tô Cẩn vẫn không thay đổi sắc mặt, chậm rãi nói: “Được, tôi tha thứ cho anh.” Cô tha thứ cho anh không có nghĩa là cô sẽ quên hết, càng không có nghĩa hai người có thể quay lại.
Nhan Bác, là anh đã khiến tôi vứt bỏ tất cả niềm tự hào, sự tự tôn và lòng can đảm trong những tháng năm đó. Tôi một khắc cũng không thể nào quên.
“Em vẫn còn oán hận anh?” Giọng nói của anh không còn chút sức lực nào nữa.
“Tôi không oán hận anh, thật đấy...”
Nhan Bác, những năm qua, anh làm rất tốt, cuối cùng anh đã thành công, không phải sao?
Tôi luôn nghĩ rằng, chỉ có tôi ở bên cạnh, anh mới có thể làm được tốt nhất. Nhưng anh xem, không có tôi, anh làm còn tốt hơn.
Nhan Bác, chuyện của chúng ta thế là hết thật rồi! Sau này cho dù có đối mặt, anh hãy cứ xem như không nhìn thấy em; cho dù em có khóc lóc, có mặt dạn mày dày cầu xin anh quay lại thì anh cũng đừng quan tâm đến em. Coi như em xin anh, hãy vì em mà làm điều đó.
Ngày hôm đó, là tôi đã nói như vậy sao?
Và cả khóc lóc, cầu xin, vắt cạn chút sức lực cuối cùng.
Nếu như khi đó anh bất chấp tất cả mà ôm lấy tôi thì bây giờ chúng ta đâu đến nỗi như thế này...
Nhan Bác, tôi muốn nói cho anh biết, vết thương của tôi lại một lần nữa rỉ máu, nhưng tôi có thể giấu nó, chỉ cần tôi đủ nhẫn tâm với chính bản thân mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc