Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương - Chương 13

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

Nếu có thể, cô hy vọng mãi được ở bên anh như thế này, cho đến khi đầu bạc răng long.
Nhan Bác nói: “Anh đưa em về nhà.”
Về nhà, cái từ đó thật dễ khiến người ta liên tưởng đến bao hàm ý. Anh tự nguyện đưa cô về nhà, như vậy phải chăng anh đã thừa nhận, người anh sẽ chung sống suốt cuộc đời này là cô?
Tổ Cẩn lúc này mới cảm thấy mình thật bạo dạn. Cô vội vã đến đây mà chẳng chuẩn bị gì, lại còn nhếch nhác thế này, với bộ dạng này mà đến nhà anh, chắc sẽ bị mất điểm nhiều lắm.
Tô Cẩn còn đang lo lắng thì Nhan Bác đã dẫn cô vào trong khu nhà. Nhà anh ở tầng một, đi đến cửa, Nhan Bác mới chịu buông tay cô, lấy chìa khóa mở cửa.
Cánh cửa sắt đã hơi gỉ, mở ra kêu cót két.
Tô Cẩn thận trọng theo sau anh bước vào nhà. Trong phòng không bật đèn, vừa từ ngoài bước vào, một khoảng tối hiện ra khiến mắt cô chưa thích ứng ngay được.
Trong phòng hình như có người đang nói, Tô Cẩn vô thức kéo tay Nhan Bác, cùng anh bước lên trước hai bước.
Phòng bên phải mở cửa, âm thanh phát ra từ đó. Cô nghe không hiểu, chỉ biết là tiếng của một phụ nữ, giống như của một người già ốm yếu ***.
Tô Cẩn nhanh chóng chào một tiếng: “Cháu chào bà!” Thận trọng để chiếm được cảm tình của người nhà anh càng sớm càng tốt.
Nhan Bác vừa bật đèn vừa ghé vào tai cô thì thầm nhắc nhở: “Bà nội ở phòng khác, đó là phòng mẹ anh.”
Tô Cẩn kìm nén nỗi lo sợ trong lòng, hướng khuôn mặt ửng đỏ sang bên, lễ phép nói với người phụ nữ đang nằm trên giường: “Cháu chào cô ạ!”
Nhan Bác đi vào trong phòng, nhìn xuống mép giường, giúp mẹ kéo kéo một góc chăn lên, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ có lạnh không?”
Tô Cẩn đang do dự không biết nên vào hỏi thăm hay không thì bỗng nghe thấy mẹ anh kêu lên: “A... ai da, ai da...”
Một loạt các câu khác nữa nhưng Tô Cẩn nghe chẳng hiểu gì, chỉ thấy Nhan Bác nghiêm túc trả lời: “Vâng ạ, con về rồi, còn dẫn một người đến thăm mẹ đây.”
Tô Cẩn vẫn mơ hồ chưa hiểu rõ.
Một lúc sau, Nhan Bác mới ra khỏi phòng, nói: “Mẹ anh ngủ rồi, anh đưa em sang thăm bà nội.”
Đi qua phòng khách, vào một căn phòng khác, ti vi đang phát chương trình kịch cổ trang trên kênh TVB.
Nhan Bác bước nhẹ đến, nói: “Bà nội, có bạn học của cháu đến chơi.”
Động tác của người già có chút chậm chạp, một lúc sau bà mới kịp phản ứng, quay đầu sang nhìn Tô Cẩn. “Ờ, bạn học hả? Bảo cô ấy ở lại chơi...”
Tô Cẩn thận trọng, vừa định mở miệng thì bị tiếng động đằng sau làm cho giật mình. Ngoài cửa phòng xuất hiện một người phụ nữ trung niên, người ấy nhìn nhìn Tô Cẩn, hỏi Nhan Bác: “Có ăn cơm không? Có muốn làm chút gì cho hai đứa không?”
Nhan Bác hơi mỉm cười nói: “Không cần đâu ạ, chúng cháu tự làm được. Giúp bà cháu ngủ sớm đi ạ!”
Đợi người phụ nữ ấy đi khỏi, Tô Cẩn mới hỏi: “Người đó là ai thế?”
“Cô giúp việc nhà anh.” Nhan Bác nói một câu rồi đi vào bếp. “Em ngồi đây một lát, anh vào làm cái gì đó cho em ăn.”
Sau khi ăn qua loa bữa tối xong, Nhan Bác nói: “Em ngủ trong phòng anh nhé, hôm nay anh ngủ ở sofa.”
Tô Cẩn có chút e ngại, không ngờ anh lại nhường phòng cho cô.
Khi cô đặt lưng xuống giường, cũng đã là rạng sáng, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng trở mình mãi, cũng không sao ngủ được. Cô vốn nghĩ, lần đầu tiên đến nhà Nhan Bác sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, gặp phụ huynh của đối phương luôn là một thử thách rất lớn.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Ở đây cứ lạnh lẽo, thanh tịnh làm sao, chẳng giống một gia đình. Cô có hàng tá những thắc mắc muốn hỏi, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Sự vui mừng bỗng dịu đi đôi chút. Mong muốn sâu xa nhất của cô là được gặp người ấy, giờ phút này người ấy đang nằm trên sofa ngoài phòng khách, nhưng cô đột nhiên cảm thấy hai người như cách xa nhau nghìn trùng, chứ không phải chỉ một cánh cửa...
Đang mơ mơ màng màng thì có người đẩy cửa bước vào, cô mắt nhắm mắt mở thấy khuôn mặt quen thuộc của Nhan Bác, lập tức vui mừng kéo lấy tay anh.
“Không ngủ được à? Mau nghỉ đi, cả ngày đã mệt rồi.” Anh nằm xuống cạnh cô, hơi thở đều đều.
Tô Cẩn lỡ lời, cuối cùng không nhịn được, dè dặt hỏi: “Mẹ anh...”
“Bị tai biến mạch máu não, lần thứ ba rồi.” Nhan Bác quay lưng về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Lần thứ hai là bị vào năm ngoái. Lần đó, anh suýt nữa đã bỏ cuộc, may thay bà đã vượt qua được...” Giọng nói của anh xa xăm, như bồng bềnh trong đêm tối. “Mẹ anh rất kiên cường. Bác sĩ nói, đã phẫu thuật cắt bỏ một phần của một dây thần kinh trong não, nên bà không nhận ra ai cả. Nhưng anh biết, bà chắc chắn nhận ra anh…”
Tô Cẩn thấy sống mũi cay cay, cô ôm lấy anh từ phía sau: “Mẹ anh nhất định nhận ra anh.”
“Người ta đều nói, bố anh là một tham quan, ôm rất nhiều tiền của nhà nước trốn ra nước ngoài, sống ung dung, sung sướng, giờ vẫn chưa bị bắt. Bố anh đi rồi, họ hàng thân thích trước đây không còn muốn dính líu, quan hệ gì với nhà anh nữa. Lại thêm bệnh tình của mẹ anh ngày một nặng... Anh thực sự rất sợ, một ngày, mẹ sẽ bỏ anh mà đi, vậy thì anh sẽ chẳng còn gì nữa…”
Lần đầu tiên, giọng nói của Nhan Bác nghẹn ngào, trầm lắng như thế. Trái tim Tô Cẩn như bị ai đó P0'p chặt gần như nghẹn thở. Cô càng ôm anh chặt hơn, thì thầm vào tai anh: “Anh sẽ không mất hết đâu, còn có em mà, em sẽ mãi mãi ở bên anh...”
Nước mắt cô chảy xuống cổ, nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể.
Nhan Bác trở mình, kéo cô nép vào *** anh thì thầm: “Để anh ôm em một lúc.”
Cô dựa đầu vào *** anh, nằm gọn trong vòng tay, từ từ nhắm mắt lại. “Em ở bên anh, chúng mình sẽ cùng ngủ...”
Nếu có thể, cô hy vọng mãi được ở bên anh như thế này, cho đến khi đầu bạc răng long.
Khi yêu ai đó, người ta sẽ mơ ước một cuộc sống tương lai dành cho hai người.
Ban ngày, khi Nhan Bác ra khỏi nhà, Tô Cẩn ở lại giúp dọn dẹp nhà cửa hoặc đưa bà nội anh đi tản bộ, chuyện trò, đôi lúc lại ngồi bên giường mẹ anh, nói chuyện với bà.
Có lần, Tô Cẩn sáng sớm tỉnh dậy, nghe thấy bà Nhan ở trong phòng la hét gì đó, liền chạy vội sang xem, thấy cô giúp việc đang đứng dựa ở cửa không vào, vẻ mặt chán ghét và thản nhiên như không, nói: “Rên, rên cái gì? Cả ngày không biết rên cái gì nữa?!”
Tô Cẩn nghe thấy thế, những giọt nước mắt cứ thế chảy xuống, cô đẩy cô giúp việc ra khỏi phòng. Hóa ra bà Nhan tiểu tiện, Tô Cẩn bê một chậu nước, lau rửa sạch sẽ rồi thay cho bà một chiếc quần mới.
Tô Cẩn còn nhớ Nhan Bác đã từng nói với cô: “Bây giờ tìm một người chăm sóc người bị liệt toàn thời gian rất khó, cô ấy là người trụ được lâu nhất đấy.”
Trước khai giảng vài hôm, bố mẹ Tô Cẩn đưa ra một tối hậu thư, yêu cầu cô nhanh chóng quay về nhà. Tô Cẩn vì thế mới chịu rời khỏi nhà Nhan Bác.
Nhan Bác giúp cô mua vé tàu, tiễn cô ra ga, suốt dọc đường im lặng không nói gì.
Tỏ Cẩn tức giận nhìn anh. “Anh có thể làm gì đó có chút ý nghĩa hơn được không?”
Nhan Bác ngây ra một hồi, rồi nhanh chóng hiểu cô muốn nói gì, liền tủm tỉm cười. “Việc có ý nghĩa là việc gì?”
Tô Cẩn nhanh chóng kiễng chân, hôn một cái lên má anh, nghiêm túc nói: “Phải nhớ em, không được quá mệt mỏi, không được quá vất vả, em gọi điện anh không được không nghe máy.”
Nhan Bác gật đầu đồng ý.
Cô làm nũng nói: “Anh còn gì để nói với em không?”
“Còn mấy hôm nữa là vào năm học mới, đến lúc đó lại ngày ngày được gặp nhau rồi.”
Cô ngúng nguẩy không chịu đi, giọng ngoan cố nói: “Anh không nói, em sẽ không đi!”
Nhan Bác ghé vào tai cô thì thầm. Tô Cẩn lập tức đỏ bừng mặt, lườm anh một cái rồi nhanh chóng lên tàu.
Ngồi trên tàu, Tô Cẩn thấy mắt mình cay cay, nhớ lại lời Nhan Bác vừa nói, cô bất giác mỉm cười.
Anh nói: “Bà nội anh bảo, rất thích cô cháu dâu nhỏ này, bảo anh mau mau cưới em về.”
Giọng của anh dịu dàng, khi nói còn mang theo hơi thở rất gần, thổi vào tai cô buồn buồn, nhưng cảm giác thật ngọt ngào.
Về đến nhà, Tô Cẩn biết không thể giấu được bố mẹ, đành phải mở một cuộc họp gia đình long trọng, khai báo rõ ràng mấy ngày nay đi đâu, quan hệ giữa cô và Nhan Bác là thế nào, hoàn cảnh gia đình anh ra sao.
Bà Tô vừa nghe, đã tức giận đến tím tái mặt mày. “Con nói với mẹ là đi thăm mẹ của bạn học thì ra là chạy đến nhà người ta! Con mới lớn bằng từng này, đã biết lén lút thề non hẹn biển rồi...”
“Mẹ, mẹ đừng nói khó nghe như thế...” Cô lầm bầm.
Ông Tô cúi đầu, rút ra một ***, chầm chậm châm lửa rồi mới quay sang nói với bà Tô: “Đừng ngắt lời con, cứ để nó nói hết đã.”
Sau khi nghe Tô Cẩn kể tràng giang đại hải xong, ông nhả ra một hơi khói thuốc, chau mày hỏi: “Con cũng biết, bố trước nay chưa từng can dự vào quyết định của con. Trước đây, mỗi lần con làm việc gì không đúng, bố đều để sự việc xảy ra rồi mới dạy bảo con, con có biết tại sao không?”
Tô Cẩn cúi đầu, không nói gì.
“Đó là bởi vì bố hy vọng con nhớ kỹ những lời dạy đó, lần sau sẽ không tái phạm. Nhưng có một số chuyện không đơn giản như con nghĩ. Có những sai lầm không phải cứ sau khi con phạm phải thì có thể nhận được những lời dạy bảo, có thể gánh vác được hậu quả, con có biết không?”
Tô Cẩn cứng cỏi nhìn bố. “Con không làm việc gì sai trái... Tình yêu là cái gì, có thể bây giờ con thực sự chưa hiểu hết, nhưng con muốn ở bên anh ấy, mỗi ngày đều ở bên anh ấy, nhìn thấy anh ấy. Con biết tương lai còn có nhiều chuyện xảy ra, cũng có nhiều điều không được như mong muốn. Nhưng con đã hạ quyết tâm, cho dù phải chịu bao nhiêu cay đắng, tủi hờn, con cũng nguyện đi theo anh ấy.”
Ông Tô nghe xong thì thở dài một tiếng: “Đúng là con gái lớn thì không giữ được nữa!” Ông nói với hàm ý sâu xa: “Con bây giờ đã là một cô gái có chính kiến riêng, đây là việc của con và con cũng đã quyết định. Vậy thì sau này hậu quả thế nào con phải tự gánh chịu, con rõ chưa?”
Bà Tô hơi nổi cáu, nói: “Cái ông này, nói cái kiểu gì thế? Kiểu đâu mà chuyện nhỏ thì nghiêm khắc, chuyện lớn lại dung túng?!”
Ông Tô trấn an vợ, nhẹ giọng nói: “Nha đầu này nó lớn rồi, sao tôi có thể đánh nó như hồi còn bé nữa? Những việc này cứ để nó tự quyết định đi! Con nó cũng vừa nói đấy thôi, có việc gì sẽ tự gánh vác. Bà đừng lo lắng, bận tâm nữa.” Sau đó, ông lại quay sang Tô Cẩn nói: “Con yêu ai, bố đều tôn trọng, nhưng trước khi tốt nghiệp nghiêm cấm không được làm điều gì sai trái. Đó là quy định của bố mẹ, nghe rõ chưa?”
Tô Cẩn mặt đỏ tía tai gật đầu. Buổi tối, cô gọi điện kể cho Nhan Bác nghe mọi chuyện, anh nghe xong, tủm tỉm cười nói: “Anh sẽ thay mẹ giám sát và đốc thúc em, nhất định không để em làm việc gì xấu đâu.”
Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Tô Cẩn ngoan ngoãn ở nhà theo bà Tô học nấu ăn. Cô tiến bộ rất nhanh, ngay cả ông Tô cũng hết lòng ca ngợi tài nghệ của cô con gái R*ợ*u: “Đúng là hậu sinh khả úy! Đáng tiếc, lại nấu cho người khác ăn thôi!”
Vẻ mặt e thẹn, cô đến bên ông nũng nịu: “Sao lại thế được? Nếu bố thích, ngày nào con cũng nấu cho bố ăn.” Thế rồi cô đắc ý kể lại cho Nhan Bác nghe, như thể mình đang là cô gái hạnh phúc nhất.
Cô đã bắt đầu mơ ước và tưởng tượng đến mái ấm nhỏ dành cho hai người, có thể sẽ có nhiều khó khăn, nhưng chắc chắn sẽ tràn ngập hạnh phúc.
Khi yêu ai đó, người ta sẽ mơ ước một cuộc sống tương lai dành cho hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc