Hậu Cung Kế - Chương 132

Tác giả: Lý Hảo

Ngươi Trung Tâm
Edit: Chang Phi
Beta: Sutháiphi
Chỉ là lần ra oai phủ đầu này cũng không thành, ngược lại còn thành toàn cho Quý phi nương nương. Quý phi nương nương đáp đúng cả năm đề, còn rất hoàn mỹ. Làm mọi người cũng không thể nói gì hơn.
Sau đó là Đại Sở ra đề. Năm vị công chúa tiểu quốc có người đáp đúng, có người không đáp được. Quý phi nương nương ra đề, không có người nào đáp được làm cho sắc mặt các công chúa rất khó coi.
Tới lúc này tất cả mọi người đều đã biết, những người này vì tiến cung sống thoải mái một chút, lại dám khai đao với Quý phi nương nương. Chỉ là khai đao không có thành công ngược lại còn bị mất mặt. Cuối cùng các công chúa vẫn không nhịn được, còn muốn luận võ. Tất nhiên là Đại Sở không đồng ý, nói đùa các ngươi cho rằng đây là địa bàn của các ngươi sao?
"Đã ra năm cái đề rồi các ngươi vẫn còn muốn tiếp tục? Ở đây là Đại Sở không phải địa bàn các ngươi. Đừng quá phận, đây đều là các nương nương của chúng ta, sao có thể để cho các ngươi muốn nói cái gì thì chính là cái đấy?"
"Hoá ra Đại Nguyệt Quốc là quốc gia không nói tới danh dự. Đã như vậy rồi vẫn còn muốn so tài nữa sao?"
"Đã so thua rồi vẫn còn muốn so tiếp nếu lại thua nữa thì lại muốn so? Đại Sở chúng ta không có quyền nói chuyện hả? Thật quá đáng."
Mồm năm miệng mười như vậy, Triệu hoàng hậu cũng không ngăn cản, chờ mọi người nói đều không sai biệt lắm, mới nói với mọi người: "Tỷ thí lần này cũng đã xong rồi, nếu như có hứng thú thì để lần sau lại so. Đương nhiên, mấy người Quý phi hôm nay đã vất vả rồi, lần sau không cần tham gia vào chuyện này nữa."
Quý phi của một quốc gia, có thể ra mặt tỷ thí một lần là đã cho các ngươi mặt mũi. Chẳng lẽ còn tưởng lần nào cũng phải ra mặt, sau đó để cho các ngươi lấy lại mặt mũi sao?
Đúng là không rõ tình thế, phải biết rằng các ngươi là lại đây triều hạ. Chứ không phải lại đây diễu võ dương oai, bên này có thể cho các ngươi một cơ hội cho các ngươi cùng các quý nhân trong cung so một lần, cũng đã rất tốt rồi. Vậy mà vẫn còn muốn tiếp tục so?
Ai lại rảnh rỗi như vậy.
Đối với các công chúa muốn tiến cung làm phi tử, trong lòng mọi người đều không thoải mái. Có thể hạ mặt mũi của các nàng, các phi tần đều cao hứng.
Đương nhiên, sau khi Vương thái hậu biết kết quả chuyện này, có cao hứng hay không, cũng không được biết rồi.
Vương thái hậu thật ra không sợ các công chúa tiến cung làm phi tử. Dù sao đều con dâu của bà hoặc nhiều hoặc ít đều không có quan hệ. Tin tưởng, Hoàng Thượng cũng sẽ không để cho hoàng tử của những người này làm Thái tử. Như vậy chẳng phải là đem Đại Sở cho người có một nửa huyết thống của quốc gia khác làm chủ?
Chuyện như vậy, các đời lịch đại đều không cho phép, cho nên những người này tiến cung, đối với Vương thái hậu cũng không có một chút tổn thất nào. Nhưng lần này lại làm cho Vương thái hậu đối với Quý phi càng thêm kiêng kị. Vốn là muốn Quý phi bị mất mặt, ai biết thế nhưng lại thành cơ hội khiến nàng nổi danh.
"Ai gia thấy, từ sau chuyện này Hoàng Thượng càng sủng Võ thị hơn. Như vậy những người kia trong cung còn có đường sống nữa hay không?"
Cung ma ma nói: "Leo càng cao lúc ngã xuống càng đau. Đến lúc đó Quý phi nương nương còn có cái gì có thể dựa vào nữa? Nương nương ngài cứ yên tâm đi."
Quý phi đến nhà mẹ đẻ có lợi cũng không có, về sau cũng không làm được việc gì. Chỉ dựa vào sủng ái của Hoàng Thượng, có ích lợi gì đâu?
Huống chi, trong cung những nữ nhân không được sủng ái, hoặc nhiều hoặc ít đối với Quý phi nương nương đều rất ghen ghét. Bởi vì nàng được sủng ái, người khác không có cơ hội.
Đã sinh được hai hoàng tử rồi, còn bám lấy Hoàng Thượng không bỏ, đó là không cho người khác cơ hội.
Ngươi không cho người khác cơ hội, người khác không có cơ hội như vậy sao có thể không hận nàng? Chuyện lần này, tuy rằng làm cho Đại Sở hả giận. Nhưng làm nhiều việc như vậy, cũng không tránh khỏi bị người ghen ghét.
Vương Minh Nhã không nói gì, nàng làm khó mấy công chúa kia, nhưng lại bị Võ quý phi chiếm mất nổi bật. Mấy vấn đề còn lại, là Võ thị đáp, người khác không có cơ hội.
Chuyện lần này, quả thực chính là vì Võ thị có chuẩn bị, làm cho Võ thị càng thêm nổi bật. Lúc này, những người tính kế sau lưng xem như là xong rồi.
Bên Vương gia, Thừa Ân công cũng thật bực bội, không nghĩ tới mấy tiểu quốc lại vô dụng như vậy. Nói cái gì mà ra đề tuyệt đối làm cho Võ thị không đáp được, ai biết thế nhưng người ta lập tức đáp được, đây là khiến cho Võ thị càng thêm nổi danh.
Vốn dĩ muốn Võ thị bị xấu mặt, tốt nhất là liên lụy đến Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử. Làm cho bọn họ bởi vì mẫu phi này mà mất đi cơ hội làm Thái tử. Có một mẫu thân làm mất thể diện quốc gia, lúc nào cũng bị xấu mặt.
Ai biết thế nhưng lại thành như vậy. Võ Quý phi thông minh hơn người, Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử do nàng sinh ra khẳng định cũng sẽ giống nàng.
Về sau lúc chọn Thái tử, Tam hoàng tử nhất định sẽ không ai quên được. Biện pháp dĩ dật đãi lao(1) như vậy lại bị đám người tiểu quốc biến thành cái dạng này.
(1) Dĩ dật đãi lao (以逸待勞): là 1 trong 36 kế nghĩa là "lấy nhàn hạ để đối phó với mỏi mệt." Trong Trận Phì Thủy, Phù Kiên đem một triệu quân tấn công nhà Tấn. Tuy nhiên Tạ An, Tạ Huyền nắm vững tinh thần Dĩ dật đãi lao nên dùng quân Tấn ít hơn nhưng tinh nhuệ, có trật tự được nghỉ ngơi đánh cho Phù Kiên đại bại.
Với trình độ như vậy còn muốn tiến cung làm phi tần. Thừa Ân công đối với những người này đều không hài lòng. Loại chuyện này cũng làm không xong, còn muốn mình dẫn đến chỗ Thái hậu đúng là nằm mơ.
Hắn với bọn họ là trao đổi lợi ích, nếu các nàng có thể giúp đỡ áp đảo được Quý phi xuống, bên hắn có thể nghĩ cách làm cho Hoàng Thượng nạp các nàng. Nhưng cuối cùng các nàng không có hoàn thành nhiệm vụ vậy thì không trách hắn được.
Bên Thái Hậu cũng cho người nói, bảo mình ít tiếp xúc cùng những người này. Vừa lúc, xảy ra chuyện này hắn không gặp bọn họ nữa. Bất quá Hoàng Thượng lại biết mấy người tiểu quốc này, có người lui tới Thừa Ân công phủ bái phỏng. Cụ thể là làm chuyện gì, Hoàng Thượng cũng biết được đại khái.
Đối với loại người như Thừa Ân công chỉ nghĩ vì Vương gia mưu lợi mà không màng đến thể diện quốc gia, Hoàng Thượng rất không thích.
Chẳng lẽ Vương gia không có nghĩ tới, nếu Quý phi bị mất mặt mặt mũi Đại Sở cũng sẽ đẹp sao? Cho rằng chỉ là vấn đề của Quý phi và Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử thôi sao. Nhưng nó lại là tôn nghiêm của Đại Sở, người Vương gia đều không suy xét.
Quả nhiên là một lòng chỉ có người Vương gia. Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, đều muốn đem trở ngại của mình xoá bỏ. Đáng tiếc không có như ý nguyện của bọn họ, Vương gia không biết có bao nhiêu hối hận. Chính là bên Thái Hậu, cũng không cao hứng, một chút cũng không nghĩ đến vấn đề quốc thể.
Muốn đánh rớt Quý phi xuống, tốt nhất là vĩnh viễn không có cơ hội trở mình. Như vậy, các nàng sẽ thoải mái. Hoàng Thượng ngày càng không hài lòng với Vương gia, bất quá đều chôn ở đáy lòng. Nhưng lại càng hài lòng với Quý phi và Tam hoàng tử.
Đương nhiên đối với chuyện của mấy tiểu quốc, hắn đều đáp ứng giúp đỡ bọn họ xuất binh. Bất quá lại để cho nội các thương nghị rất nhiều điều kiện, giúp đỡ bọn họ đánh giặc nhưng là lại phải cho Đại Sở một ít đồ vật và thành trì.
Lần này mấy tiểu quốc lại đây là bởi vì có quốc gia mạnh muốn xâm phạm mấy tiểu quốc bọn họ. Trong khi đó sức chiến đấu của bọn họ không thể đối kháng, cho nên mới muốn mượn quân đội Đại Sở. Vốn dĩ nghĩ đưa mấy công chúa lại đây, Đại Sở là đại quốc từ trước đến nay chính là trừ bạo giúp kẻ yếu, giúp đỡ bọn họ đánh giặc, cũng là biểu hiện phong độ của đại quốc. Huống hồ bọn họ còn tặng người nhưng Đại Sở lần này đúng là công là công tư là tư, một chút cũng không hàm hồ.
Muốn Đại Sở xuất binh, được thôi, lấy ra thứ tốt tới đây trao đổi. Đừng gạt người, muốn dựa vào vài câu nói phong phạm đại quốc liền muốn Đại Sở xuất binh vô điều kiện sao? Mơ à.
Nào có cái chuyện tốt như vậy?
Hiện tại không phải thời điểm Đại Sở khoe khoang vũ lực, căn bản không cần xuất binh vô điều kiện. Cho nên muốn Đại Sở xuất binh, phải cấp quân lương, quân phí vẫn là xem trọng tình nghĩa láng giềng hoà thuận hữu hảo. Bằng không kể cả là bỏ ra nhiều chỗ tốt, Đại Sở cũng sẽ không xuất binh. Đại Sở binh lính đều là nhất đẳng, sao có thể để tùy tiện bị thiệt hại ở trong chiến tranh râu ria ấy?
Cho nên, mấy tiểu quốc đều phải ra điều kiện tốt, bằng không thì miễn bàn.
Thật coi người Đại Sở là kẻ ngốc sao, chỉ cần nói vài câu dễ nghe khen Đại sở một chút thì cái gì cũng có?
Đó là chuyện của vài năm trước rồi, hiện tại căn bản là không có chuyện tiện nghi như vậy xảy ra nữa.Trên mặt mấy sứ giả tiểu quốc đều xanh, lúc trước bọn họ đều mạnh miệng thề nhất định dùng cái giá nhỏ nhất để mời được quân đội Đại Sở. Đưa mấy công chúa tới đổi lại Đại Sở phải xuất binh, đây là có lời nhất. Phải biết rằng công chúa chính là kim chi ngọc diệp. Ai biết lại gặp phải tình huống như vậy. Mấy năm trước, hoàng đế dễ nói chuyện lắm mà?
Khen ngợi Đại Sở một hồi, sau đó lại tố khổ, Đại Sở liền giống như lão đại ca, xuất đầu giúp bọn tiểu đệ xả giận. Cái gì cũng không cần còn tỏ vẻ, có Đại Sở ta ở đây, bọn tiểu đệ các ngươi không cần sợ. Có khó khăn gì thì tới tìm đại ca. Thế nào vài năm qua đi, lão đại ca tốt đã trở nên như vậy, không cho chỗ tốt thì đừng hòng.
Muốn chỗ tốt, khác nào bảo bọn hắn cắt thịt ra. Nếu không bỏ ra chỗ tốt, mấy quốc gia khác luôn nhìn chằm chằm đến lúc đó bị diệt quốc, thì cái gì cũng không còn. Không còn biện pháp nào khác, thời gian bọn họ chờ không kịp. Bọn họ tính là muốn gả các công chúa đi, Nhưng sắp bị quốc gia khác đánh rồi, còn không mau tìm người. Nếu không đợi đến lúc trở về, nước cũng mất rồi, thì công chúa cũng không thể gọi là công chúa nữa.
Nhóm người Sứ giả suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều không thành công. Bởi vì lần này hoàng đế Đại Sở đã quyết tâm, một hai phải có được lợi ích mới có thể xuất binh. Nếu ai dám nói tốt cho tiểu quốc vậy để cho những người này đi giúp mấy tiểu quốc bày mưu tính kế đi.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, mấy sứ giả không có cách nào chỉ có thể đồng ý với điều kiện của Đại Sở. Lần này Đại Sở xuất binh sẽ có nhiều lợi ích hơn, còn có thể chiếm thêm vài thành trì. Biên cảnh Đại Sở cũng sẽ được mở rộng lại không phải chủ động xâm lược, mà người ta thỉnh bọn họ đi đánh giặc. Chuyện tốt như vậy, nhóm đàn ông có binh quyền đều tranh ςướק muốn đi.
Dù sao cũng không phải là đánh giặc ở quốc gia mình, giết được người cũng không phải người quốc gia mình còn có thể đoạt lại thật nhiều lợi ích cớ sao mà không đi?
Đánh thắng, còn có thể thăng quan tiến tước, cơ hội tốt như vậy không đi chính là đồ ngốc.
Vì thế bộ binh từ trên xuống dưới đều thống nhất muốn đi đánh giặc, lấy được ít công lao, đó là việc thật tốt. Nghe nói nơi bọn họ đánh, khắp nơi đều là phỉ thúy và đá quý. Đến lúc đó tùy tiện lấy về một ít đã đủ dùng cả đời.
Nhóm sứ giả tiểu quốc còn đang suy nghĩ biện pháp đưa mấy công chúa vào trong cung, tuy rằng phải bỏ thêm rất nhiều nhưng nếu mấy công chúa có thể tiến cung. Chỉ cần một người trong đó được sủng ái, sinh hoàng tử, sau này đối với quốc gia mình sẽ có nhiều chỗ tốt hơn.
Sau khi được sủng ái thổi gió bên gối Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cao hứng là có thể đáp ứng rất nhiều chuyện, đến lúc đó những tổn thất này chẳng phải là được bù đắp lại trở lại sao?
Ý tưởng của bọn hắn thật tốt đẹp còn nói mấy công chúa lại hâm mộ cuộc sống của Đại Sở nên muốn ở lại Đại Sở. Thái Hậu đến tìm Hoàng Thượng kiến nghị hắn vì tình hữu nghị láng giềng hoà thuận, cũng giữ mấy công chúa lại trong cung, chuyện này các đời lịch đại đều có.
Nhưng Hoàng Thượng lại nói: "Nếu hâm mộ cuộc sống của Đại Sở, vậy giữ lại làm con dâu Đại Sở đi."
Lời này vừa truyền ra trong kinh thành, rất nhiều nhà đều bắt đầu đính hôn cho các đệ tử vừa độ tuổi, vì sợ nhà mình sẽ bị tứ hôn. Phải biết rằng cưới con dâu là công chúa tiểu quốc, chỗ tốt một chút cũng không có.
Ở thời điểm hai quốc quan hệ tốt, con dâu công chúa cũng không giúp được nhà chồng cái gì. Chẳng lẽ còn có thể so quan hệ cùng quốc gia của công chúa tốt hơn người khác sao?
Như vậy chẳng phải là bị người nghi ngờ? Mà lúc quan hệ hai quốc gia không tốt, con dâu là công chúa lại là một quả bom, là củ khoai lang phỏng tay đến lúc đó là hưu hay là giết thì tốt hơn?
Cho nên, chỉ cần là gia đình có đầu óc, đều sẽ không cưới người như vậy làm con dâu. Đương nhiên cũng có những nhà " vì nước phân ưu ", của cải ít nhân mạch không có, có thể cưới công chúa tiểu quốc tốt xấu gì cũng có thể làm cho người hoàng gia nhớ kỹ nhà bọn họ, đây cũng lựa chọn không tồi.
Cho nên mấy công chúa này không cần lo không có nhà để gả đi. Cùng lắm thì Hoàng Thượng sẽ chủ động tứ hôn. Hoàng Thượng còn ban hôn cho một tộc nhân của Vương gia, chính là Đại Nguyệt Quốc công chúa.
Nếu Thái Hậu nói, vì hoà thuận hữu hảo láng giềng như vậy Vương gia là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, cũng nên vì quốc gia mà cống hiến, không phải sao?
Cho các ngươi cưới công chúa, cũng là vì hoà thuận hữu hảo với láng giềng đấy, các ngươi liền vui vui vẻ vẻ mà nhận đi. Làm cho Thừa Ân công tức nghẹn, Vương gia hắn nào muốn cưới công chúa đâu, đây không phải là tự mình tìm phiền toái sao?
Nhưng Hoàng Thượng đã hạ chỉ, không cưới cũng không được.
Người ta chính là theo lời nói của Thái Hậu nương nương mà làm đấy. Thái Hậu sau khi biết, tức giận đến không làm gì được, Hoàng Thượng thật là càng ngày càng ương ngạnh, không để Thái Hậu bà vào mắt.
Vương thái hậu bị nghẹn một hơi thật sự thành bệnh, Hoàng Thượng lại vấn an, cũng không cho Hoàng Thượng vào, có thể thấy được là thật sự tức giận với Hoàng Thượng.
"Ai gia bây giờ thể diện cũng không còn, hoàng đế không để vương gia vào mắt". Vương thái hậu nói.
Cung ma ma khuyên nhủ. "Nô tỳ nghe nói, Hoàng Thượng biết Thừa Ân công ngầm cùng sứ giả Đại Nguyệt Quốc tiếp xúc, còn thu không chỗ tốt cho nên mới tức giận. Lúc này mới đính hôn công chúa Đại Nguyệt Quốc với đệ tử Vương gia."
Vương thái hậu nghe xong, cũng bất chấp oán giận, hỏi: "Thật là như thế?"
"Còn không phải sao? Nô tỳ thấy Hoàng Thượng ngày thường cũng rất hiếu thuận. Lần này khẳng định là cảm thấy người Vương gia làm không tốt, mới như vậy. Nhưng Vương gia cưới một công chúa cũng không sao, chỉ cần hai nước còn giao hảo, công chúa chỉ có thể ở Vương gia an phận mà thôi."
Vương thái hậu thở dài: "Thừa Ân công làm việc bị người bắt được nhược điểm, chuyện này cũng không còn cách nào khác. Lần này là chúng ta quá nóng vội nghĩ có thể lập tức kéo Võ thị ngã xuống ngựa, vì dù sao cũng quan hệ đến thể diện quốc gia. Ai biết thế nhưng không có kéo được nàng xuống mà còn làm cho nàng ta càng thêm nổi bật! Thôi, cưới công chúa tiểu quốc thì công chúa tiểu quốc đi. Đại Nguyệt Quốc cũng không dám cùng Đại Sở đối chiến, Vương gia đệ tử nhiều ai gia cũng không tin, chỉ cưới một công chúa tiểu quốc, có thể kéo Vương gia suy sụp. Để cho hoàng đế xả giận cũng tốt, miễn cho đối với Vương gia oán hận càng sâu." Vương thái hậu suy nghĩ cẩn thận, bệnh cũng nhanh tốt lên.
Hôm sau, lúc Hoàng Thượng tới thăm bà cho người vào. Bà biết, có thể tức giận với Hoàng Thượng một chút, nhưng không thể luôn như vậy. Rốt cuộc hoàng đế mới là chủ của thiên hạ, có bao nhiêu việc còn phải do hoàng đế làm chủ. Bà là Thái Hậu cũng chỉ có thể dựa vào nhi tử là đương kim hoàng đế này thôi. Cho nên Vương thái hậu chủ động nói tới chuyện Thừa Ân công gặp gỡ sứ giả Đại Nguyệt Quốc.
"Cữu cữu ngươi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn tìm hiểu trước một chút ý đồ của bọn họ, sợ những người này có âm mưu quỷ kế, làm tổn hại lợi ích của Đại Sở. Cữu cữu ngươi trước kia cũng gặp qua người Đại Nguyệt Quốc, đối với bọn họ cũng quen thuộc một chút."
Hoàng Thượng gật đầu. "Chuyện này trẫm đã biết, mẫu hậu nghỉ ngơi thật tốt cho mau khỏi bệnh, mới là tin tức tốt đối với trẫm. Trẫm hiểu rõ khổ tâm của cữu cữu, hắn là thần tử Đại Sở tâm cũng hướng về Đại Sở. Trẫm đều rõ."
Tác giả có lời muốn nói: Vương gia thật sự nhận được một công chúa, ha ha ha!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc