Hào Môn Thừa Hoan - Chương 94

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 94: Em yêu anh không?

Tư thế của ai người tạo đà cho Mộ Yến Thần đi vào thật sâu, Lan Khê mệt lả gập cong người muốn lui ra sau, nhưng anh rít chặt lưỡi cô lại, truyền hơi thở cho cô, sau đó thẳng lưng xông tới chỗ mẫn cảm nhất.
Khoái cảm kinh người đột ngột đánh tới, toàn thân Lan Khê run rẩy, mồ hôi túa ra khắp người.
Tiếng thét chói tai nơi đầu lưỡi đều đi vào sâu trong cổ họng anh.
Biên độ luật động của Mộ Yến Thần đột nhiên hòa hoãn lại, chậm rãi đẩy vào nơi sâu nhất của Lan Khê, nghiền qua nghiền lại nhiều lần. Môi anh liên tục hoạt động, hôn khắp người cô xong còn hỏi cảm giác của cô như thế nào. Những ngôn ngữ trần trụi phát ra từ miệng anh suýt ép Lan Khê đến tuyệt cảnh.
"Muốn anh dùng lực mạnh hơn không? Hửm?" Ngón tay vùi sâu vào mái tóc dài, Mộ Yến Thần đè nén khát vọng, khàn giọng hỏi cô.
Mỗi một cú nhướn người đều tới sát điểm mẫn cảm nhất, nhìn thân thể người con gái phía dưới dày đặc những vết hôn, anh gắt gao giảm lại tốc độ, cố ý không cho cô đạt được cao triều. Lan Khê bị anh ђàภђ ђạ đến phát khóc.
Cô căn bản còn quá non nớt, trong những chuyện này tuyệt đốikhôngxứng làm đối thủ của anh.
Trước giờ cô luôn ở thế bị động, chưa thể bỏ hết những gánh nặng trên vai để giao mình hoàn toàn cho anh, anh luôn phải cưỡng chiếm, yêu cầu, đòi hỏi thì cô mới có thể chậm rãi nở rộ ra, để anh chiếm hết mọi thứ tốt đẹp.
"Trả lời đi, em có muốn hay không?" Mộ Yến Thần cố nén mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán, âm thanh khàn ᴆục , hung hăng mài qua điểm mẫn cảm, nhìn cô run lên rồi chậm rãi thoái lui.
Cảm giác trống rỗng hư vô tự nhiên mà đến.
Lan Khê nức nở nắm chặt cánh tay anh, lưng đau eo mỏi vô cùng, nhưng cảm giác trống rỗng này làm cô không nhịn nỗi, thật sự không biết bản thân đang muốn gì, muốn anh mau một chút, mạnh một tí, đừng ђàภђ ђạ cô nữa. Nhưng những lời này…sao có thể nói ra miệng được.
"Muốn. . . . . . Anh hai, em muốn. . . . . ." Cô khóc ra thành tiếng, chủ động thẳng lưng dây dưa cùng anh, không cho anh rời đi.
Sự co rút bất ngờ của cô là đòn trí mạnh với anh, sống lưng Mộ yến Thần vọt qua dòng điện nóng, đôi mắt vì sung huyết trở nên đỏ tươi, chuyển đôi chân nhỏ từ khuỷu tay lên trên vai, đè mạnh hông cô, dũng mãnh thúc sâu vào!
Lan Khê thét lên chói tai.
Cảm giác thỏa mãn tăng vọt lên , Mộ Yến Thần không kiêng dè gì nữa, giữ chặt eo cô điên cuồng tiến công, động tác cuồng dã, sự thắt chặt của cô đem đến cho anh luồng khoái cảm tuyệt vời. Càng về sau anh lại càng mất kiểm soát , xoay mặt cô lại, hôn mạnh vào môi cô, ngậm chặt đầu lưỡi cô, dẫn cả hai lên đến thiên đường khoái lạc.
Thời điểm cuối cùng Lan Khê bị anh ép đến ngộp thở, anh nghiền ép đến từng tia khí trong phổi cô phải cùng anh trầm luân. . . . . . Cô kịch liệt run rẩy, nước mắt lăn trên hai má, anh dùng ngón tay lau đi, nhắm mắt, buông mình tận hưởng sự vui sướng mà cô dâng hiến.
***
Sau cuộc hoan ái, hai chân Lan Khê căng nhức đến mức không khép lại được.
Không biết mấy giờ nhưng chắc chắn đã rất khuya, hai cơ thể vẫn giao vào nhau, toàn thân Lan Khê sềnh sệch mồ hôi, bứt rứt khẽ lên tiếng kháng nghị, Mộ yến Thần động đậy người, chỉnh máy điều hòa tăng lên vài độ.
"Lạnh không?" Giọng anh trầm khàn, phả rơi hơi thở còn vương mùi ái dục.
Anh đắp tây trang lên người cô, mặt trên thoảng thoảng mùi hương bạc hà lẫn vào mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lan Khê mệt mỏi khẽ mở mí mắt ra, đập vào mắt cô là cổ áo sơ mi trắng tinh của anh, nút áo bằng kim loại phát ra màu sắc trang nhã, cô lấy tay sờ lên, vuốt vuốt, đêm nồng cháy dần dịu lại.
Ánh mắt Mộ yến Thần vẫn luôn theo sát mọi động tĩnh của cô, đột nhiên nhớ lại câu hỏi của Nhi*p Minh Hiên, anh cúi đầu đến gần môi cô, hỏi thật nhỏ: "Lan Khê, yêu anh không?"
Mối quan hệ này rốt cuộc có phải mình anh đơn phương hay không?
Anh thật sự rất muốn biết tình cảm của Lan Khê dành cho anh, có bao nhiêu phần là yêu. Đây là một động lực to lớn tiếp thêm dũng khí cho anh đi hết quãng đường gian nan này.
Nếu không sẽ có ngày mọi thứ đều tan thành bọt biển, anh đem tất cả dâng hết cho cô, còn cô lại ngoảnh mặt ngó lơ.
Câu hỏi vừa thốt ra, gương mặt anh hoàn toàn tái nhợt.
Vì không xác định được đáp án của cô, nên hỏi xong anh liền hối hận.
Lan Khê đột ngột cứng mình, lông mi khẽ run lên, vừa muốn trả lời thì đôi môi đã bị ngậm chặt. Ánh mắt Mộ yến Thần căng thẳng, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ mặt cô, nụ hôn nồng nàn hóa giải mọi ngôn ngữ của cô.
Đừng nói.
Cái gì cũng đừng nói.
Một chuỗi tiếng động truyền đến, liên tục vang lên.
Thanh âm phát ra từ túi áo của tây trang đang đắp lên người Lan Khê. Cả người cô co rúm lại, ánh mắt lóe lên tia hoảng sợ, không biết giờ này ai lại gọi điện cho anh.
Mộ Yến Thần bất động vài giây, lát sau sờ vào túi, rút điện thoại ra. Không biết vô tình hay cố tính, lúc tay anh tiến vào khẽ xẹt qua một bên ✓ú nhỏ, Lan Khê run mạnh lên, mặt đỏ ửng, nép người vào lòng anh, xoa dịu tâm trạng căng thẳng của Mộ Yến Thần.
"A lô?" Anh không nhìn số đã nhận luôn.
"Mộ Yến Thần." Là giọng nói khàn khàn của phụ nữ.
Hàng lông mi khẽ nhíu lại, mím chặt môi ra vẻ bất mãn
Anh không nói chuyện, thật sự cũng chẳng biết là ai đang gọi điện, cũng không thèm để ý.
"Mộ yến Thần, em gọi điện muốn xin lỗi anh " Phía bên kia, Nhan Mục Nhiễm trầm ngâm ngắm mình qua chiếc gương sáng, ánh mắt lóe lên sự nhẫn nhịn: "Thật xin lỗi, em biết mình không nên tự chủ trương trong việc nhận lời với mẹ anh, em thật sự sai rồi. Em đã giải thích mọi việc với bác gái, em gái anh chắc là không cẩn thận chứ không cố ý làm bỏng em. Nhưng mà. . . . . . Mộ yến Thần, em thật sự muốn biết, vì sao anh cần tìm người diễn một màn kịch này?"
"Em rõ ràng không làm gì quá đáng, lại xui xẻo bị thương, vì sao anh còn tức giận?" Nhan Mục Nhiễm cắn môi, hốc mắt vì ấm ức mà đỏ lên, nắm chặt điện thoại, nặng nề hỏi.
Lan Khê ngoan ngoãn nằm trong иgự¢ anh, nhiệt độ ngón tay cô đang dần lạnh đi, nhưng không dám làm phiền cuộc gọi của anh.
Ánh mắt Mộ yến Thần ảm đạm rũ xuống, nhìn cô đầy thương tiếc, chuẩn bị tắt máy, anh không có kiên nhẫn nghe người phụ nữ bên kia nói làm xàm những chuyện nhảm nhí.
Nhan Mục Nhiễm phát hiện ra sự trầm mặc vô tình của anh, nghẹn ngào gọi lớn: "Anh khoan hãy tắt máy !"
Câu nói đậm chất thê lương, chính cô ta cũng không hiểu vì sao.
Cô ta chưa bao giờ phải luống cuống, sợ hãi như bây giờ.
Cô ta biết rõ người đàn ông này vốn bạc tình, lãnh khốc. Nếu cô ta cố chấp làm phiền đến anh, trêu chọc anh, anh sẽ chặt đứt những cơ hội mà hai người có thể giáp mặt, vĩnh viễn là người xa lạ.
Nở nụ cười nhợt nhạt, Nhan Mục Nhiễm rưng rưng nói: "Mộ Yến Thần, anh không nói thì để em tự suy đoán vậy—— thật ra nguyên do rất đơn giản, anh không phải không muốn kết hôn, cũng không phải yêu một cô gái có gia cảnh không tương xứng với mình, anh rõ ràng. . . . . . Rõ ràng chính là yêu phải người mà anh không được yêu! Anh căn bản không được phép ᴆụng vào cô ấy. Em nói đúng không? !"
Giọng điệu khàn khàn ẩn chứa dũng khí “ đập nồi dìm thuyền”. ( nguyên văn là Phá Phủ Trầm Châu: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Lúc này Mộ Yến Thần mới có chút phản ứng, chậm rãi ngước mắt, ánh mắt rét lạnh như băng.
Anh lẳng lặng tự hỏi, không biết người phụ nữ này dựa vào điều gì lại đưa ra kết luận như vậy, cô ta rốt cuộc biết được những gì, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, giọng nói vẫn bình tĩnh, đầy từ tính: "Thì sao?"
Cô ta muốn cái gì?
Hai chữ ngắn gọn, trong nháy mắt đưa Nhan Mục Nhiễm vào đường cùng!
Cô ta nhất thời cứng họng, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên nói điều gì, sợ hãi liên tục xông lên đầu, ý tứ trong lời nói của Mô yến Thần là gì? Anh không phủ nhận. . . . . . Vẫn điềm nhiên như chẳng có gì to tát!
"Cho nên em không hề nhìn lầm?" Nhan Mục Nhiễm cắn nát đôi môi, con ngươi đen ngập tràn sự khi*p sợ cùng rung động, "Đêm hôm đó, anh cùng em gái anh. . . . . ."
"Cô theo dõi tôi?" Anh bén nhọn bắt được phần then chốt, giọng điệu trở nên cực kì nguy hiểm.
Ánh mắt Nhan Mục Mục Nhiễm rét run lên, tay vò nát drap giường, nhanh miệng giải thích: "Em không cố ý!"
Ánh mắt Mộ yến Thần càng lạnh lùng hơn rất nhiều.
"Hiện tại hai người ở cùng một chỗ?” Nhan Mục Nhiễm lớn mật suy đoán, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, ngó đồng hồ treo trên tường, "Hiện tại đã mười hai giờ rưỡi, bác gái nói hai người chưa trở về, không lẽ hai người thật sự ở chung ?"
Cô ta không thể tưởng tượng nổi, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ ở cùng nhau, sẽ làm ra những việc gì??
Cô ta thấy được ánh mắt Mộ Yến Thần khi nhìn Lan Khê, ánh mắt đó không phải là của một người anh trai dành cho cô em gái, mà là của một người đàn ông say mê khát vọng người phụ nữ mình yêu thương! Thời gian này bọn họ ở chung một chỗ có thể làm gì đây, vấn đề này không khó để suy đoán.
"Mộ Yến Thần, hai người sao dám làm như vậy. . . . . ." Giọng nói run rẩy, cô ta chau mày, gào thét, "Đó là em gái anh, nó vẫn còn là học sinh, hai người đang hành động trái với lẽ trời, nó có thể bị đuổi học đó !"
"Cô muốn làm gì?" Giọng nói chua chát của cô ta kích thích Mộ yến Thần, anh lạnh lùng ngắt lời cô ta, mang theo sự đe dọa nguy hiểm.
Nhan Mục Nhiễm cứng người, chậm chạp tiêu hóa ý tứ của anh, đau xót cùng đắng lòng liên tục trào dâng!
Trong chớp mắt, cô ta hoàn toàn hiểu được ý tứ của anh.
Trong suy nghĩ của anh, nhất định cho rằng cô ta đang tính lợi dụng chuyện này để uy Hi*p anh, anh sẽ nghĩ Nhan Mục Nhiễm là loại người có thể lấy tiền đồ của một cô bé ra đùa giỡn, vì ham muốn của bản thân mà nhẫn tâm phá nát tương lai của người khác, để họ cả đời mang theo vết nhơ!
"Mộ yến Thần, anh không cần suy bụng ta ra bụng người, " Cả người như bị tăng xông, liên tục run rẩy, cô ta cắn răng nghiến lợi: "Anh cho rằng tôi muốn làm gì? Không phải ai cũng xấu như anh nghĩ. . . . . . Đối với anh, chỉ có người anh yêu là bảo vật, còn những người phụ nữ khác toàn là rác rưởi hay sao?"
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống, môi bị răng cắn nát đã rướm máu, Nhan Mục Nhiễm cảm thấy thật bi ai: "Tôi chỉ muốn được đến gần anh hơn. . . . . . Nhưng anh chính là một khối băng vô hồn, anh đem tôi dẫm đạp dưới chân, tôi cũng cắn răng khúm núm nhẫn nhịn, vì sao anh vẫn không chịu cho tôi cơi hội??"
—— Ai có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng của cô ta không?
Không gian trong xe êm ả như tiếng nước chảy, Mộ yến Thần cuối cùng cũng hiểu cô ta dài dòng lâu như vậy cũng chỉ là một kiểu biến tướng của việc thổ lộ. Chuyện như vậy, anh đã gặp quá nhiều.
Rất xin lỗi.
Anh rất muốn nói xin lỗi cô ta. Hơn nữa về sau, cô ta chắc chắn sẽ không cơ hội như hôm nay nữa.
Lạnh lùng đem di động bên tai dời đi, tắt máy, màn hình hiện ra câu hỏi có muốn lưu số điện thoại này vào danh sách đen hay không, anh không chút đắn đo, trực tiếp nhấn nút “ok”.
Nhét điện thoại vào túi, âm thanh bén nhọn, chát chúa kia rốt cuộc cũng biến mất, nhẹ cả tai.
.
Lan Khê im lặng nép vào lòng anh, có dự cảm không tốt về cuộc gọi vừa rồi, tuy cô không nghe được nội dung những vẫn nghe được âm thanh phụ nữ rít gào. Khuôn mặt cô tái nhợt, nhất thời chưa đoán được người vừa gọi điện là ai, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện không tốt.
Mộ Yến Thần ôm sát thân thể cô lên, hai khuỷu tay vòng thật chắc, ấn lên mặt cô nụ hôn nhẹ, nói thật nhỏ: "Chúng ta đi về."
Ngủ trong xe cả đêm chắc chắn sẽ không thoải mái.
Lan Khê cảm thấy bộ иgự¢ trần của mình cọ xát mạnh vào áo sơ mi của anh, chất vải lành lạnh kích thích cô run lên, hai cánh tay trắng nõn quấn chặt cổ anh, cảm xúc phức tạp ẩn hiện trên khuôn mặt.
"Điện thoại của ai thế anh?" Cô ngập ngừng hỏi.
"Của một người không quan trọng." Câu trả lời thật đơn giản.
Lan Khê dừng một chút, muốn mở miệng hỏi"Vậy tại sao nói chuyện lâu thế?" , nhưng lời đến miệng vẫn không thể phát ra ngoài.
Cô không muốn trước mặt anh thể hiện cô quá lo lắng được mất.
Khoác tây trang của anh, Lan Khê muốn quay lại ghế phó lái mặc lại quần áo của mình. Nhưng Mộ Yến Thần không đồng ý, hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng dụ dỗ, bảo rằng gần sắp tới nhà rồi, không cần mặc lại quần áo, tới nơi anh sẽ ôm cô lên. Lan Khê bị anh dụ lâu thật lâu mới chịu thỏa hiệp, cả người đau nhức và mệt mỏi, nằm bất động trong lòng anh, ánh mắt mơ màng nhìn anh phát động xe, rẽ tay lái về hướng nhà của hai người.
Ánh mắt Mộ yến Thần dần trầm xuống, anh vẫn chưa xác định được Nhan Mục Nhiễm sẽ có hành động gì, nhưng tính anh vốn không thích bị người khác uy hi*phay cò kè mặc cả. Nếu cô ta dám làm, thì anh sẽ bồi tới cùng.
Môi mỏng lạnh lùng mím chặt, chuyển tay lái, con ngươi âm u như hút tất cả màn đêm đen tối vào đáy mắt sâu.
***
Nhan Mục Nhiễm cắn chặt môi, mắt liên tục lóe lên, suýt nữa đã bật khóc.
Anh cúp.
Anh thế nhưng thật sự cúp máy.
Nhan Mục Nhiễm không cam lòng, tiếp tục bấm dãy số của anh, nhưng lần này ngay cả tràng tiếng “tút, tút” cũng không nghe được, trực tiếp nhắc nhở cô ta điện thoại không cách nào thông được
Nhan Mục Nhiễm run mạnh lên, hiểu rõ không cách nào thông được nghĩa là gì.
Anh dứt khoát cắt đứt, không cho cô ta bất kì cơ hội nào.
Nhan Mục Nhiễm gọi mấy lần thì kết quả vẫn thế. Cô ta suy nghĩ hồi lâu rồi lục danh bạ tìm số của Nhi*p Minh Hiên, điện thoại vừa thông, giọng cô ta đã nấc lên: "Anh Minh Hiên. . . . . . Anh hãy giúp em với. . . . . ."
Nước mắt nóng bỏng mãnh liệt kéo tới, cô ta nghẹn ngào: "Em thật sự lún sâu rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc