Hào Môn Thừa Hoan - Chương 263

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 263: Anh có dám tới không?

Phó Ngôn Bác đã không kịp nói ra câu giải thích.
Chiếc cúc áo kiểu cung đình tinh xảo gài ở cổ áo hình như bị kéo căng làm ông ta khó chịu, nhịp thở không sao thông thuận nổi, sắc mặt ông ta xanh mét cúi đầu xuống nói tiếp: "Tiên sinh Mộ Yến Thần, ngài có biết hoàng gia Anh ở Luân Đôn vị trí thế nào không?"
Mộ Yến Thần lạnh nhạt không nói gì.
Phó Ngôn Bác cười cười, tao nhã lạnh lùng nói: "Ở Los Angeles có lẽ tôi không biết nên làm thế nào với ngài, nhưng ở đây, ở trên mảnh đất này ngài không đấu nổi với tôi đâu. Điều kiện tôi đưa ra ngàì tùy ý lựa chọn, chúng ta dùng tiếng Trung Quốc nói chuyện với nhau, R*ợ*u mời hay là R*ợ*u phạt, ngài hãy lựa chọn đi, thế nào?"
Lúc này tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.
"Sớm nghe nói là có khách ở quê nhà của ông lạc bước đến chơi, vừa mới từ giáo đường trở về nên tôi thuận đường đến thăm, vị này xưng hô thế nào đây?" Công chúa Isha Laurie mặc trang phục kiểu cung đình rất nặng nề đi tới, làn váy tầng tầng lớp lớp rườm rà lướt qua lớp thảm trải đất màu xanh thẫm, lộ ra hương vị tao nhã, ngay cách nhìn người khác cũng theo kiểu bề trên ngẩng cao đầu liếc nhìn người dưới, ánh mắt đảo qua Mộ Yến Thần liền dừng lại một chút, rồi lại dời đi, dừng lại ở chỗ chồng mình.
Phó Ngôn Bác cười yếu ớt, trước hết đi qua nắm lấy bàn tay của bà ta khẽ đặt nụ hôn sau đó đỡ bà ta ngồi xuống, giới thiệu lai lịch Mộ Yến Thần.
Isha gật gật đầu, quay người ngồi xuống rồi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông cao to mang theo một chút khủng pố, đang đứng ở trong phòng khách, ý tứ hàm xúc: "Kerr đâu rồi? Lúc ta vừa đến đây đã nhìn thấy con xuống xe, hôm nay con cũng đến thăm cha con sao?"
So với bà, con trai lẽ ra phải đến sớm hơn một bước mới đúng.
Mà lúc này, trong nháy mắt, ánh mắt như chớp giật của người đàn ông dường như muốn chống đỡ lại ánh mắt của Mộ Yến Thần khiến bầu không khí trong phòng khách bắt đầu tỏa ra luồng sát khí đầy nguy hiểm
Phó Minh Lãng đứng ở trong phòng khách mắt nheo lại, khóe môi tuấn dật thả ra một tiếng cười mang theo sát khí lạnh lẽo!
Là hắn.
Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, nhớ tới tên họ của hắn.
Không trách được lúc đầu ở nghe thấy cái tên Phó Ngôn Bác anh cảm thấy quen quen...Anh nhớ tới trận chiến đã qua với M&R, nhớ tới Phó Minh Lãng đã từng mang thân phận hoàng tộc dẫn đầu tập đoàn tài chính dứt khoát tham gia vụ án muốn đưa Lan Khê vào chỗ ૮ɦếƭ. Anh lại liên tưởng đến... toàn bộ địa giới của Hoàng thất phải lớn đến đâu mới có thể cùng một lúc dung nạp được hai người đàn ông họ Phó này?
Hóa ra...
Hóa ra là thế!
Phó Minh Lãng chậm rãi bước qua, một cánh tay chống ở phía trước chỗ ngồi của Mộ Yến Thần, trong nụ cười tươi lộ ra mùi vị khát máu: "Trên đường đuổi theo, tôi không nghĩ rằng lại được gặp cố nhân (người quen cũ) ở tại ngưỡng cửa nhà này ... Tôi còn đang rất hiếu kỳ vì sao anh lại có thể chạy tới nơi này. Anh muốn đến nói chuyện làm ăn với gia tộc nhà tôi sao? Cha, người đồng ý rồi hả ?"
Ánh mắt phóng đến giống như một mũi tên, Phó Ngôn Bác lạnh nhạt ngồi xuống, cười cười: "Còn đang thương thuyết."
"Vậy ngài không biết rằng nguyên nhân mà M&R của con khi tiến quân vào Los Angeles, mỗi bước đi là một bước gian nan nối tiếp, cũng bởi vì có sự tồn tại DiglandY­ork do hắn lãnh đạo hay sao? Hiện tại ngài còn muốn con hợp tác với hắn hả?"
Phó Minh Lãng quay đầu lại gắt gao nhìn Mộ Yến Thần chằm chằm: “... Chẳng bằng để cho hắn và con liều ૮ɦếƭ một trận, ngươi ૮ɦếƭ ta sống."
"Kerr, con có chuyện gì vậy?" Isha sa sầm mặt xuống.
"Mẹ, ngài không biết nguyên nhân mà Rella xảy ra tai nạn xe cộ ở Luân Đôn năm đó sao? Đó là vì người đàn ông này... Chính là người này, là - hắn - làm." Hắn nghiến răng nói, bàn tay nắm chặt lại vang lên tiếng lạch cạch.
Sắc mặt Isha cũng thoáng chốc thay đổi.
"Kerr, trước tiên con hãy ngồi xuống đã." Bà duy trì phong độ khuyên giải an ủi.
"Không, " Phó Minh Lãng cự tuyệt cắt ngang lời nói, trong con ngươi vằn lên tia máu đỏ tươi, cái nhìn đầy vẻ khát máu, môi mỏng khẽ mở, "Hôm nay hắn đừng hòng nghĩ đi ra khỏi nơi này, trừ phi hắn lưu mạng sống lại."
"Kerr!" Phó Ngôn Bác chợt gầm nhẹ, quát lớn một tiếng, vẻ mặt chứa đựng sự nghiêm khắc nặng nề.
Mặc dù cha hắn đối xử với người khác luôn luôn hiền lành, nổi tiếng là người quân tử trong giới quý tộc nước Anh, nhưng cũng bởi vì cha hắn rất ít khi tức giận nên mới được người khác kính trọng. Phó Minh Lãng thường xuyên chọc cho mẹ mình tức giận, nhưng rất ít chọc để cho cha bị tức giận.
Bàn tay hắn đang nắm chặt, liền lạnh lùng buông lỏng ra, đi trở về chỗ ngồi bên mẹ mình, ngồi xuống.
"Thời gian đến bữa tối chỉ còn một lúc nữa, không bằng mọi ân oán cá nhân trước đây chúng ta bỏ qua hết, ngài đã đến đây, để tôi đưa ngài đi dạo khắp trong trang viên một chút, có được không?" Phó Ngôn Bác cười hỏi.
Có thể để bản thân sống cùng với hoàng tộc không chút huyết thống một cách thành thạo như thế, cũng vang danh đã làm cho người khác phải kính trọng, mấy năm nay Phó Ngôn Bác phả rất vất vả, dè dặt, cẩn thận, cũng không đến nỗi bị công toi, từ khi kết hôn cho tới tận bây giờ, đúng là không dễ dàng gì.
Ân oán cá nhân, nghe thì có vẻ như là nói với Phó Minh Lãng, thực ra là nói đến chuyện dây dưa của ông ta và Tô Nhiễm Nguyệt ngày ấy.
Nhắm mắt lại, Mộ Yến Thần lạnh lùng dời ánh mắt đi chỗ khác: "Được."
. . .
Sau cơn mưa, trời lạnh thấu xương.
Phó Ngôn Bác cười yếu ớt đưa Mộ Yến Thần đi dạo, giống như lúc trước hoàn toàn không hề phát sinh cuộc tranh luận với vợ con mình vậy. Ông ta ra sức giới thiệu tất cả mọi thứ ở trong trang viên với vẻ kiêu ngạo. Ngồi ở bên trong chiếc xe ngựa ẩm ướt, đắp một chiếc thảm thật dầy, Phó Ngôn Bác để lộ rõ sự cao quý của tầng lớp quý tộc, sau khi đi hết quãng đường xóc nảy ấy thì Mộ Yến Thần đã hiểu rõ ràng, Phó Ngôn Bác chỉ muốn hỏi anh một điều, anh có hài lòng với trang viên này hay không.
Ngón tay thon dài cứng đờ của Mộ Yến Thần khẽ chống vào nơi huyệt Thái Dương.
"Không hài lòng lắm." Mộ Yến Thần hờ hững khạc ra một câu nói, đi xuống xe ngựa.
Sắc mặt Phó Ngôn Bác trắng bệch ra...
Đi xuống xe theo anh, một lần nữa ông ta khôi phục lại nụ cười yếu ớt: "Ở vùng ngoại thành tôi còn có hơn ngàn mẫu đất lúc này đang cho thuê làm nông trường, chuyên sản xuất các loại nông sản phẩm trồng trọt chăn nuôi, một năm số lượng thu được cũng rất khả quan, so với việc ngài và Kerr dốc sức buôn bán ở trên thương trường cũng không hề kém, ngài có thích thú với điều này không?"
Mộ Yến Thần cười lạnh, ngoái đầu nhìn lại khen: "Phó tiên sinh thật hào phóng."
Phó Ngôn Bác thoáng lúng túng.
"Lúc đầu tôi cũng đã từng hỏi Nhiễm Nguyệt muốn gì... Nhưng bà ấy cũng không muốn cái gì hết, tôi cũng chỉ có thể đưa bà ấy đi xa khỏi quê hương mà thôi." Phó Ngôn Bác buông thõng đôi tay.
"Không phải là bà ấy không muốn, mà là thứ bà ấy muốn ngài không thể cho nổi."
Phó Ngôn Bác cũng cười lạnh: "Cũng vậy thôi, thứ đó bà ấy cũng cho nổi hay sao? Nếu như tôi nhớ không lầm, chồng của bà ấy là quân nhân, đã kết hôn với quân nhân... thì sự trừng phạt việc Ng*ai t*nh theo quân hôn sẽ làm cho cả gia tộc của bà ấy phải hổ thẹn, liệu bà ấy có bằng lòng bỏ đi hay không?"
"Ông đã hỏi chưa?" Mộ Yến Thần nheo mắt lại.
Phó Ngôn Bác lúng túng quay mặt đi, sắc mặt rất mất tự nhiên.
"Ông chưa từng hỏi, làm sao biết được bà ấy không cho nổi? Ông chưa từng thử qua, làm sao biết được kết quả lựa chọn của bà ấy sẽ tốt hơn hay là còn kém hơn hiện tại?"
Phó Ngôn Bác đang ngắm nghía quả óc chó trong tay, chợt nắm chặt lại phát ra tiếng lách cách, tay khẽ run.
Hồi lâu ông ta mới nói: "Mộ tiên sinh, tôi nói một lần cuối cùng, tôi không biết người phụ nữ họ Tô mà ngài nói ra đó là ai, ngoại trừ Kerr, ngoài ra tôi cũng không có con gái... Nhiều năm đã trôi qua như thế, đến cả một lần liên lạc giữa hai chúng tôi cũng không hề có, đứa con kia nói không chừng có khi là của một người đàn ông nào đó... Ngài thử nói xem...?"
Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt.
Gật đầu một cái, dường như anh định xoay người rời đi, Phó Ngôn Bác cau mày, ông ta còn chưa nghe được đáp án từ trong miệng anh, định đuổi theo thì sau đó chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ập tới, bóng người to lớn cao ngất trước mặt đột nhiên xoay lại, "Bụp!" một tiếng, một quả đấm hung dữ đã nện vào cằm của ông ta! !
". . ." Gương mặt Phó Ngôn Bác bị thương nặng, ông ta bụm mặt lui về phía sau mấy bước lảo đảo ngã ở bên cạnh xe ngựa! Nước bùn bắn tung tóe lên trên quần áo, sự đau nhức khiến ông ta che miệng run rẩy không phát ra được tiếng nào.
"Lan Khê không phải một thứ đồ gì đó, không phải là người để cho nhà các người, bất cứ ai không muốn thì sẽ ném cho người đàn ông nào đó. . . Một người phụ nữ đã từng yêu ông, thế mà trong mắt ông bà ấy lại có thể hèn hạ đến như vậy hay sao? Ông thật đê tiện, ngay cả con gái ruột thịt của mình ông cũng nhục mạ như vậy sao?"
Anh xoay người lại, vừa chậm rãi nói hết câu.
Phó Ngôn Bác nằm rạp trên mặt đất, hai cánh tay run rẩy, nhưng vẫn duy trì tư thế cao quý ưu nhã như cũ. Ông ta bò dậy từ trên mặt cỏ tràn đầy nước bùn, lau khóe miệng.
Mộ Yến Thần cười lạnh: "Tôi không phải là người quá coi trọng thân phận, nhưng cũng xem như còn biết chừng mực... Chảy máu cũng không nhiều, chỉ có điều ông sẽ bị đau mất mấy ngày. Không nhận cũng được... Người trong nhà của ông mà không chịu để yên cho cô ấy... Tôi, Mộ Yến Thần này sẽ nhanh chóng đến ngay."
Anh lạnh lùng xoay người rời đi.
". . . Cậu chờ một chút." Phó Ngôn Bác khàn giọng nói.
Ông ta thở hổn hển, dường như bị nứt xương nên đau nhức kinh khủng, hai hàm răng cắn chặt làm một cũng không thể át được cái đau, rung giọng nói: "Cậu họ Mộ. . . Cậu là con trai của Mộ Minh Thăng, chồng của bà ấy. . . Cậu. . ."
Ngón tay giơ lên trong không khí chỉ vào Mộ Yến Thần hồi lâu, theo đó ánh mắt cũng trở nên nhấp nháy dữ dội, lúc này không cần nói cũng hiểu.
Khi anh vừa mới thốt ra miệng cái tên "Lan Khê" này, cái kiểu nói thân mật đó không sao hình dung nổi.
Ánh mắt Phó Ngôn Bác càng mở lớn, tựa như đã hiểu vì sao Mộ Yến Thần không kể đường xa vạn dặm chạy tới Luân Đôn tìm ông ta. Ông ta biết, với tư tưởng tuân thủ nghiêm ngặt nghiêm cẩn ở Trung Quốc, loại hành vi kia bọn họ có bao nhiêu điên cuồng, có bao nhiêu đại nghịch bất đạo.
Nhiễm Nguyệt. . .
Con gái của Nhiễm Nguyệt và ông ta. . .
Tiếng giục ngựa nhẹ nhàng truyền đến, đạp trên sân cỏ **** hướng về phía bên này càng ngày càng gần. Phó Minh Lãng hung hăng dùng roi ngựa vụt vào người giúp việc theo sát bên cạnh, "Chát!" Một tiếng thét thê lương vang lên, cú đánh đã xé rách quần áo của người đó!
"Lúc này mà mày còn muốn đi sao?" Hắn giục ngựa đi vòng quanh bên cạnh Mộ Yến Thần mấy vòng.
Một nụ cười lạnh khát máu giống như quỷ Satan tràn ra trên môi, đôi mắt hắn mang theo sát khí gắt gao nhìn Mộ Yến Thần, nói : "Mẹ tao nói không được động thủ ***, để tay dính máu ở trên vùng đất của cha tao, câu này tao nghe. Nhưng bà ấy cũng không nói tao không thể làm việc gì khác. Mộ Yến Thần, so với nhà tao rốt cuộc mày có chỗ nào hơn người, mà có thể làm cho người phụ nữ suốt mấy năm qua tao nâng niu yêu thương ở trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt đã yêu thích mày..."
Phó Minh Lãng cầm roi ngựa chỉ vào chóp mũi Mộ Yến Thần, càn rỡ cười lạnh: "Mày có dám tới hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc