Hào Môn Thừa Hoan - Chương 244

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 244: Anh định làm gì

Mí mắt Mộ Yến Thần giật giật!
Anh đi vào, phát hiện sắc mặt Lan Khê có phần tái nhợt, toàn thân vẫn còn đang run rẩy, có thể là do bị quá sợ hãi, cũng có thể là đang lo lắng cho tình hình của Kiều Khải Dương tới cực điểm,càng có thể là cô vẫn còn nhớ tới người lái và chiếc xe đã đột nhiên gây chuyện còn chạy trốn kia, cho dù thế nào, cũng là cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Mộ Yến Thần đi tới, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay đã được băng bó cẩn thận, bàn tay nhỏ nhắn của cô thật lạnh.
Vết trầy da kia, ngược lại không sao cả, cái đáng sợ là máu vẫn đang từng tí thấm ra ngoài.
"Không được cho cô ấy dùng bất cứ loại thuốc gì hết..." Mộ Yến Thần trầm thấp nói một tiếng, cúi người chạm vào cái trán của cô, chăm chú nhìn cô nói: "Anh phải ra ngoài một chuyến, em ở chỗ này nghỉ ngơi chờ anh trở lại, có làm được không?"
Lan Khê ngước mắt lên, những giọt lệ nóng bỏng đã dâng đầy ở trong mắt.
Mộ Yến Thần coi như cô đã đồng ý, đặt một nụ hôn thật mạnh ở trên trán cô, sau đó đứng dậy.
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân hơi hỗn loạn, lại thêm chút tiếng động dồn dập hỗn loạn của chiếc batoong rất rõ ràng.
Mộ Yến Thần ngước mắt lên nhìn thấy Mộ Minh Thăng đang đi vào.
"Con gái. . ." Sắc mặt của Mộ Minh Thăng nhìn đầy hoảng hốt, tiến lên phía trước cẩn thận xem xét vết thương của con gái: "Con sao vậy? Con gái, con có bị làm sao không? Bị đâm ở chỗ nào ? Ba vừa nghe a Phúc nói liền chạy ngay tới đây, ai đã ***ng vào con . . ."
"Tiên sinh, trước hết xin ngài đừng có gấp gấp... " y tá đang hỗ trợ việc băng bó nói chặn lại, "Con gái của ngài không có chuyện gì, ngài nhìn thấy đấy chỉ là trầy da một chút mà thôi, người thực sự bị thương nặng hiện còn đang cấp cứu ở trong phòng giải phẫu kia, phải đợi kết quả đưa ra xem thế nào đã."
"Sao. . ." Mộ Minh Thăng hai tay run run cầm chiếc batoong hơi siết lại, ánh mắt kinh hồn chưa trấn tĩnh nhìn về phía Lan Khê, "Yến Thần, con đã ở đó?"
"Mẹ tôi đâu?" Mộ Yến Thần giọng lạnh nhạt buông ra một câu hỏi.
"Mẹ con sao?" Mộ Minh Thăng kinh ngạc một lúc, "Mẹ con lại không đi cùng với ba đến đây, thời điểm buổi chiều nhà họ Nhan gọi điện thoại đến nói là có chuyện gì đấy, mẹ con đã cùng con gái của nhà họ Nhan đi ra ngoài rồi. . ."
Mộ Yến Thần gật gật đầu, nắm chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, bóng dáng cao ngất định đi ra.
"A, Yến Thần, con định đi đâu vậy? !"
Một cái nhìn lạnh lẽo quét lại, anh khàn giọng nói: "Ông tạm thời ở trong này trông chừng cô ấy, đừng để cho cô ấy xảy ra một chút chuyện gì! Cho dù ông không thích, cô ấy cũng là con gái ông, ông có thể ở trong này bảo vệ cô ấy tuyệt đối an toàn, được chứ?"
Gương mặt Mộ Minh Thăng nhanh chóng đỏ lên!
"Con nói vậy là có ý gì? Đây là con gái của ba mà, ba sinh ra nó, có ba ở đây, nơi này ai dám có tâm tư, hành động gì đối với nó được chứ? ! !"
Ngữ điệu của ông đầy hùng hồn và lo lắng, khiến sát khí trong con ngươi màu đỏ tươi của Mộ Yến Thần trở nên nhạt đi một ít.
"Được, " Anh khẽ nói, "Ba, con ra ngoài trước một chuyến."
Mí mắt Mộ Minh Thăng giật giật kịch liệt, có một chút dự cảm không tốt. Đứa con trai đã xa cách vài năm, một tiếng "Ba" này lại khiến trong lòng ông trở nên mềm yếu, trong đôi mắt già nua ***c ngầu lộ ra một tia sáng chói mắt.
Rốt cục Lan Khê đã có thể bình tĩnh trở lại sau sự khiếp sợ vừa qua, gương mặt nhỏ nhắn không còn quá khác biệt, nói giọng khàn khàn: "Anh..."
- - đến cùng anh định đi làm chuyện gì đây?
Sắc mặt Mộ Yến Thần bình tĩnh nhưng lại cực kỳ xanh mét, giờ phút này anh chậm rãi đi qua, hai tay chống ở hai bên cô nói: "Không được tùy tiện dùng bất cứ loại thuốc gì nghe không, gần đây thân thể em không được thoải mái, vẫn còn chưa kiểm tra được, ngay cả là các thứ thuốc có chất kháng sinh linh tinh gì đó cũng không được ***ng vào, biết không?"
Lan Khê nghe mà cảm thấy từ trong lời nói của anh lộ ra một chút hương vị nguy hiểm.
Bàn tay nhỏ bé run run của cô nhẹ nhàng phủ lên trên bàn tay to của anh.
Mộ Yến Thần nắm ngược lại bàn tay của cô, biết cha còn đang ở sau người nên không thể có những hành động vô cùng thân thiết đối với cô quá mức, chỉ duỗi cánh tay ôm lấy cô, truyền cho cô sức mạnh của mình, tiếp theo liền bứt ra, một thân cao ngất đi ra ngoài.
Bóng đêm, vừa mới buông xuống.
***
Mạc Như Khanh ngồi ở trên ghế sau tâm trạng rất bất an.
Đèn đường vừa lên, ánh sáng rực rỡ của thành phố cũng vụt lóe lên, nhưng bà lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Giờ phút này bà đã xử lý xong chuyện của nhà họ Nhan rồi, rồi bây giờ bà đang đuổi theo đến bệnh viện. Nhưng mà hiện giờ sự bất an lại càng lúc càng lớn, nhất là khi nghe a Phúc nói, người bị thương ở trong bệnh viện không phải là tiểu thư, mà là đồng nghiệp của tiểu thư, khi đó họ đang ở cùng với nhau, sự bất an trong lòng Mạc Như Khanh lại càng lớn hơn nữa.
Làm việc không thành!
Khóe mắt của bà tóe ra một tia sáng lạnh lẽo, sự buồn bực nổi lên, vốn định lấy điện thoại ra để gọi đi, nhưng suy đi nghĩ lại, bà lại cầm ở trong lòng bàn tay. Giờ phút này gọi điện thoại đi cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Đèn đỏ, xe dừng ở ngã tư đường.
"Phu nhân, " Lão Lưu lái xe nheo lại mắt nhìn nhìn về phía đối diện, mở miệng nói, "Người nhìn xem chiếc xe ở phía đối diện kia, có phải là xe của thiếu gia không?"
Một câu nói khiến trong lòng Mạc Như Khanh chợt run lên, vội vàng kéo hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra phía bên ngoài.
Cách xa khoảng mấy chục mét, một chiếc xe màu đen hình dáng đặc biệt, cho dù bóng đêm đã buông xuống cũng không che giấu được sự chói sáng rực rỡ của nó, người đàn ông ngồi bên trong mơ hồ không rõ, nhưng khi quay mặt lại thì lúc này thấy toả ra một chút sát khí, nhất định không chịu chấp nhận bỏ qua.
Trong lòng Mạc Như Khanh thoáng chốc giật giật! !
Bà cũng không xác định được rốt cục đó có phải là Yến Thần hay không... nhưng lúc này nó không ở trong bệnh viện, lại chạy ra đây để làm cái gì? Cho dù cảnh sát có định khởi tố điều tra chuyện này cũng không thể nhanh như vậy, trừ phi. . .
Không tốt...
Mạc Như Khanh vội vàng kéo cửa sổ xe cao lên, đèn xanh đèn đỏ luân phiên, trong nháy mắt, trên giao lộ nhiều chiếc xe đều bắt đầu khởi động. Bà cầm điện thoại thoáng run rẩy, nhanh chóng bấm một dãy số!
Âm thanh "Đô đô" thật dài âm thầm vang lên trong bóng đêm càng lúc càng dày, khiến bà lại càng sốt ruột đến khó chịu!
"Con bé này làm cái gì thế không biết. .." Mạc Như Khanh ngồi không yên, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một chút hoảng loạn, "Không phải là đã dặn nó đừng để lộ nhược điểm gì để cho người ta túm được rồi hay sao. . . Làm có chút chuyện mà không giải quyết được sạch sẽ, bây giờ vì sao ngay cả điện thoại cũng không nhận nữa chứ? !"
Lão Lưu sửng sốt: "
Phu nhân ngài. . . Ngài ... lúc này lại gọi điện thoại cho ai vậy?"
Đôi mắt lạnh lẽo của Mạc Như Khanh đảo qua một cái, trợn mắt nhìn lão! Lão Lưu biết mình đã vượt qúa giới hạn, cũng cụp mắt lại yên lặng không lên tiếng nữa.
Vẫn không gọi được.
Ngay sau lần gọi thứ ba Mạc Như Khanh liền cúp máy, ném điện thoại sang một bên, hơi thở đã bắt đầu không thuận rồi.
. . .
Nhan Mục Nhiễm biết rằng mình đã bị theo dõi.
Xe vừa chạy qua giao lộ thứ ba liền chợt bị một nhóm cảnh sát giao thông ra ngăn lại, cô ta định nhấn ga xông qua, vọt đi, nhưng xe ở phía trước lại vẫn không nhúc nhích!
Cảnh sát giao thông lễ độ chào hỏi, vừa định đi lên bảo cô ta đưa bằng lái xe để kiểm tra, trong đêm tối lại đột nhiên phát hiện ra, chiếc xe kia vậy mà đương nhiên đến cả biển số xe cũng không có! Sắc mặt chợt thay đổi, anh ta vừa cầm máy bộ đàm lên rồi nói gì đó, vừa bảo người khác kéo hàng rào ra chắn ngang đường, ngăn hết xe cộ đang lưu thông ở trên đường lại. Nhan Mục Nhiễm đã hoảng hốt, đến ngay tay lái cũng không cầm được nữa.
Trong lòng, một trận chua xót mãnh liệt kéo đến, cô ta gắt gao cắn môi, lái xe lùi lại một đoạn lớn... Trong lúc người qua đường còn đang cả kinh trố mắt lên nhìn, cô ta đạp ga đến mức lớn nhất, vòng xe qua trước mặt người đi đường, sau đó phá vây phóng ra ngoài, tức thì toàn bộ trên đường trở nên náo loạn ầm ĩ! !
"Đội trưởng Lý, Đội trưởng Lý! Chúng tôi đang ở giao lộ Vân Sơn, bên này phát hiện một chiếc màu đen không có giấy phép lái xe, cô ta vừa mới phóng qua rất nhanh... chúng tôi lập tức phái người truy đuổi!" Cảnh sát giao thông gào thét với máy bộ đàm.
Vừa mới tiến đến giao lộ, lại một cảnh hỗn loạn, thậm chí ngay cả tiếng còi cảnh sát cũng đã vang lên.
Nhan Mục Nhiễm lúc này đã hoảng sợ triệt để, cô ta vẫn nắm chặt tay lái, đến cả đèn xe cũng quên không bật lên, cứ ở trong bóng đêm mờ mịt, giống như đã bị điên vậy, đạp lút cần ga, chạy trốn! !
Không. . .
Cái này không phải là lỗi của cô ta. . .
Nếu như không bị câu chuyện lúc buổi chiều nay bức tới cực điểm, cô ta tuyệt đối ngay đến lo lắng cũng không phải lo lắng, trực tiếp đi tìm Mộ Lan Khê sau đó bất kể hậu quả đâm thẳng vào! !
Buổi chiều rõ ràng lúc còn ngồi ở nhà họ Mộ cô ta còn rất tốt, Mạc Như Khanh vân đạm phong khinh nói cô ta nóng vội, nói cô ta làm việc thiếu suy xét, ra tay rất trôi chảy, nhưng lại dốt nát nên để lộ ra điểm sơ hở làm cho người ta túm được! ! Trong lòng cô ta vốn đang uất ức, nhưng chỉ một phút đồng hồ sau, cô ta nhận được cuộc điện thoại do mẹ gọi tới, nói một trường tiểu học ở Thành Tây sau khi ăn trưa toàn thể học sinh lúc đó đều bị ngộ độc thức ăn, phải đưa đến bệnh viện gần đó. Chế độ ăn uống của căng tin trường học vừa mới cải cách, chuyện này thuộc trách nhiệm của cha cô ta. Trong nháy mắt, vụ ngộ độc kia đã lan ra ngoài tới 70%, toàn bộ các cấp bên kia đều bị chấn động! Cha cô ta phải theo người đi đến Viện Kiểm Sát, trong chuyện này nhân viên cấp cứu cũng bị điều tra truy cứu trách nhiệm tòng phạm!
Cô ta nghe được tin tức này xong, lúc đó dường như bị hôn mê, ngoại trừ tiếng của mẹ ở trong điện thoại gấp gáp đến độ sắp sửa khóc thành tiếng, cô ta không còn nghe thấy cái gì nữa! !
Cô ta nhớ lại, nhớ lại thời điểm giữa trưa, Mộ Yến Thần vân đạm phong khinh, đã từng nói với cô ta, nói rằng mẹ cô ta rất nhanh sẽ không còn tâm tư để quan tâm đến việc chung thân đại sự của cô ta nữa, bởi vì, còn có chuyện khác để bà ấy quan tâm hơn.
Cô ta luôn luôn lo sợ bất an vì biết sẽ có báo ứng, nhưng mà, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ đề phòng... sự báo ứng lại tới nhanh như vậy! Hơn nữa không phải là với cô, mà là với người cha mà cô ta vô cùng kính trọng!
Đúng vậy. . .
Cô ta đã hồ đồ rồi. . .
Cô ta vội vội vàng vàng trở về nhà nhưng lại không thể giúp được bất kỳ việc gì. Mạc Như Khanh cũng chỉ có thể ở bên cạnh an ủi mẹ cô ta. Trong lúc cô ta cảm thấy lần này trời cao sắp sập xuống rồi, đột nhiên Mạc Như Khanh cười khẩy, buông một câu nhàn nhạt: "Làm việc đã không đủ tàn nhẫn, không nhổ cỏ tận gốc, làm xong, tay lại không rửa sạch sẽ, giờ gặp báo ứng cô còn muốn trách ai đây?"
Cả người Nhan Mục Nhiễm đã suy sụp hẳn, trong đầu đều là bóng dáng của Mộ Yến Thần, trong đầu đều chỉ hiện lên vẻ mặt đầy tuấn dật lạnh như băng của anh, ở ngay trước mắt cô ta, gằn từng tiếng buông những lời nói lạnh lùng với cô ta, lời cảnh cáo của anh, thủ đoạn của anh, anh ra tay nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, khiến cô ta chỉ muốn hét lên tiếng thét chói tai! !
Sắc mặt trắng bệch, trước khi bỏ đi ra ngoài, cô ta đã để lại cho Mạc Như Khanh một câu nói: "Bà cứ chờ đấy, tôi sẽ đi nhổ cỏ tận gốc trở về cho bà xem!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc