Hào Môn Thừa Hoan - Chương 166

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 166: Đường hẹp, Gặp lại!

Trong hành lang công ty được trang hoàng xa hoa, tinh xảo, ngày chủ nhật vẫn nổi lên không khí làm việc căng thẳng nghiêm túc.
Lan Khê xuống máy bay, về nhà trọ, tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngủ không được mấy tiếng nhưng trong đầu toàn bộ đều là từ ngữ để giải thích trong bản kế hoạch, lúc sáng sớm đã bò dậy, rửa mặt xong thì đi đến công ty, tiếng giày cao uyển chuyển xuyên qua đại sảnh, mệt mỏi đi thang máy lên trên lầu.
"Thôi đi —— chủ nhật phải làm thêm giờ, sao mẹ không giết con đi?" Ánh mắt Kiều Khải Dương lười biếng lạnh lùng, chỉ khoác áo choàng tắm đứng trước cửa sổ, phun ra lời trách cứ lạnh lùng.
"Khải Dương, con đừng có lộn xộn, " giọng nói nhu hòa nhẹ than thở, hơi bất đắc dĩ, "Mẹ cho con vào đi đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy không phải để con ngày nào cũng chơi đùa. . . . . ."
"Con ngày nào cũng chơi đùa, Mẹ nhìn thấy rồi hả?" Khóe môi anh ta gợi lên sự u lãnh đáp lại, bóng dáng cao ngất đi rót nước.
"Bộ phận lập kế hoạch bên kia đã theo kịp, nếu không con cho rằng mẹ để con đến đi công ty lúc này. . . . . ."
Kiều Khải Dương hờ hững cầm nước uống, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thấy tòa nhà công ty ở phía đối diện, ánh mắt lạnh lùng, hẹp dài đột nhiên khóa chặt, hình như anh thấy được một bóng dáng quen thuộc, cảnh tượng Lan Khê đang vội vã đi vào trong thang máy bị anh thu vào đáy mắt.
"Mẹ nói bây giờ à?" Anh ta dùng giọng nói sâu xa hỏi.
". . . . . . ?"
"Được, Bây giờ con đi đây." Anh cúp điện thoại, ánh mắt thâm thúy hơi lộ ra vẻ nguy hiểm như báo săn .
—— cô ấy cũng làm thêm giờ à?
Cũng không quản ở đầu kia điện thoại, thái hậu nương nương có bao nhiêu khiếp sợ và kinh ngạc, một tay anh tìm kiếm dao cạo râu, một tay cầm áo sơ mi lên rồi đi vào phòng tắm, lâu rồi chưa có buổi sáng sớm chủ nhật nào bận rộn và nóng ruột như vậy.
***
Đứng trước bàn tròn, Lan Khê nói hết những suy nghĩ đã được sắp xếp ổn thỏa nói cho Branda nghe, Branda nhíu mày nghe xong rốt cuộc chân mày cũng hơi giãn ra, vỗ vỗ tay phân công: "Tiểu Kha đi kiểm tra thiết bị chiếu phim trong phòng họp, Linda vẽ đồ họa trên máy tính, Lan Khê, trong vòng ba giờ em phải hoàn thành bản sơ thảo, chị sẽ thúc giục người trong phòng tài vụ nhanh chóng phái người đến đây làm dự toán, Go Go Go!"
Trong lòng Lan Khê căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn nghiêm túc ngồi trước máy vi tính gõ chữ như trước.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Branda nói người phụ trách của phòng tài vụ mang cái ghế ngồi ở phía sau cô.
"Cô cảm thấy đối phương có thể chi nhiều nhất bao nhiêu tiền cho quảng cáo này?" Giọng nói trầm tĩnh chậm rãi truyền đến.
"Công ty bọn họ rất hào phóng, anh cứ tính toán dựa trên một trăm triệu đi, không có vấn đề."
"Nhân dân tệ hay đô la?" Giọng nói tiếp tục vang lên.
Lông mày Lan Khê nhíu lại, vừa gõ chữ vừa nhẹ giọng nói: "Trong lãnh thổ Trung Quốc, anh cho rằng như thế nào?"
"Tôi thấy rằng . . . . . cái áo khoác nhỏ vàng nhạt của em ngày hôm nay rất đẹp." Giọng nói khàn khàn êm ái đó tiến đến bên tai cô.
Lan Khê run lên, đánh nhầm mất một chữ.
Bình tĩnh xóa chữ sai đi, Ánh mắt của cô quét một vòng quanh màn hình máy tính u ám, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói: "Râu ria của anh không được cạo sạch sẽ, rất xấu xí đó."
Kiều Khải Dương cau mày, cánh tay thon dài khoác lên trên ghế sau lưng cô, nhốt chặt cô lại, muốn lại gần hôn cô nhưng lại cảm thấy không dám.
"Cũng không tình nguyện quay mặt lại nhìn tôi một cái à?" Anh lười biếng hỏi.
". . . . . ."
"Aiz, tôi tên là Kiều Khải Dương." Anh ta nhíu mày chặt hơn, đè nén cảm xúc khàn khàn nói.
". . . . . ."
"Sao em không nói gì vậy?" Anh siết chặt quả đấm, trên đó đã nổi gân xanh lên, sự kiên nhẫn nhanh chóng biến mất.
". . . . . ."
khuôn mặt nhỏ nhắn Lan Khê thoáng qua một tia ẩn nhẫn sau đó thì không kiên nhẫn nữa, lưu bản chính bản văn vào ổ đĩa, quyết định đi đến phòng hội nghị gõ tiếp, đứng dậy đối diện anh ta, trong đôi mắt thoáng hiện lên như gợn sóng mùa xuân, nhẹ giọng nói: "Không muốn làm việc thì không nên làm chậm trễ công việc của người khác, chúng tôi cũng rất vội, nếu như dự án này bị vuột mất, anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?"
Môi mỏng của Kiều Khải Dương khẽ nhếch, kinh ngạc, rốt cuộc không nói nên lời.
Lạnh lùng đá một phát lên ghế xoay của anh ta sang một bên, Lan Khê đứng dậy chạy đến phòng họp nhỏ, khi quay sang chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên một tia đau đớn, cái đá vừa rồi rất là đau, tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này thật sự nặng quá!
Cô nhân viên nhỏ ở bên cạnh nhìn thấy tranh chấp của bọn họ, lại gần nói với Lan Khê : "Không có ai nói cho em biết à? Cậu ta chính là con trai độc nhất của tổng giám đốc tài chính, nữ thành viên hội đồng quản trị đó!"
Trong lòng Lan Khê hơi kinh ngạc, từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước: "Không biết."
"Nhưng mà anh ấy nổi tiếng hoa tâm đó, " cô nhân viên nhỏ bĩu môi, mặt lại ửng đỏ, "Thấy một người yêu một người, Lan Khê, em cũng đừng để anh ấy lừa nhé."
Lan Khê không hiểu rõ ý định của người phụ nữ này, vừa mắng lại vừa yêu thích người ta, đây là đạo lý gì vậy?
"Dạ, vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lảng tránh, đẩy cửa đi vào phòng họp.
Từ khi vào công ty đến nay, đây là lần đầu tiên thức suốt đêm, rạng sáng thì quay về nhà trọ tắm rửa, sau đó lại đến đây.
Mọi thành viên trong bộ phận lập kế hoạch đều thức suốt đêm, nhưng vẫn cố gắng vốc nước lạnh để tinh thần của bản thân phấn chấn lên.
"Mười giờ đúng thì đối tác sẽ đến, Tiểu Kha, em đi kiểm tra lại thiết bị đi!" Branda nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ra chỉ thị, ngước mắt nhìn thấy Lan Khê đang im lặng nhìn bản kế hoạch, giẫm lên giày cao gót đi đến trước bàn của cô, "Em có vấn đề gì à?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê ngước lên, dịu dàng nở nụ cười: "Không có vấn đề."
Không có vấn đề.
Những lời này, rốt cuộc nửa giờ sau cô mới ý thức được rằng bản thân đã chắc chắn quá sớm.
Nhẹ nhàng ôm lấy mình, cô cảm thấy máy điều hòa nhiệt độ trong phòng họp mở thấp quá.
Nửa giờ sau, rốt cuộc đã có xe chạy đến lầu dưới của công ty, cô nhân viên nhỏ nhiều chuyện chạy ra cửa nhìn, liên tục hít khí lạnh, không chỉ phong thái phô trương lãng phí, còn có sắc mặt của người đàn ông đang sải bước đi đầu tiên thật là lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn khiến bọn họ cảm thấy hoảng hốt như nhìn thấy một ngôi sao sáng chói.
Đầu năm nay, khuôn mặt anh tuấn được thượng đế mài dũa đến mức không thể bắt bẻ cộng thêm quyền thế ngập trời và bối cảnh tập đoàn, tương đương với thần thoại đó.
DiglandYork, được sáng lập mười lăm năm trước, từ đó dẫn đầu giới tài chính nước Mĩ.
Bốn năm trước, sau khi trải qua khủng hoảng như sóng to gió lớn thì lặng lẽ đổi chủ, cố gắng làm lại từ đầu rồi gia nhập mười tổ chức lớn nhất thế giới, vượt trội ở mọi lĩnh vực, không ai có thể vượt qua.
Branda hít sâu một hơi, dẫn dắt đội ngũ ở phía sau ra nghênh đón.
Cửa kính cảm ứng tự động đột nhiên mở ra.
"Mộ tổng! !" Khuôn mặt nghiêm nghị vạn năm của Branda nâng lên nụ cười, sáng rỡ mà lễ phép, tiến lên bắt tay với anh, "Thật sự tôi không nghĩ tới ngài sẽ tự mình đến đây, mời đi bên này, ngồi nhìn khung cảnh xung quanh một chút, khi nào muốn bắt đầu bài thuyết minh kế hoạch chúng tôi sẽ. . . . ."
Mộ Yến Thần cũng không trả lời, ngược lại trợ lý ở bên cạnh cười lễ phép, làm động tác tay ngắt lời cô.
"Chúng tôi đang vội, cô Branda." Anh lễ phép giải thích.
Branda hơi lúng túng, nhanh chóng khôi phục bằng nụ cười xinh đẹp : "Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ tiến hành ngay lập tức. . . . . . Lan Khê!"
Cô gọi cô ấy, muốn cho cô ấy đi đến đây.
Nhưng sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Branda cau mày sốt ruột nhìn về phía sau, lại thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lan Khê đang đứng im lặng, bàn tay hơi siết chặt bản kế hoạch hoàn chỉnh, ánh mắt xuyên qua mọi người ở đây không biết đang nhìn đi đâu nữa.
Lan Khê lẳng lặng đứng đó, nhìn người kia từ đằng xa.
Cho đến bây giờ, cô chưa từng nghĩ rằng cuộc đời này còn có cơ hội gặp lại anh, khi tách ra cô cũng chỉ biết chào tạm biệt, cũng chỉ biết vĩnh viễn không thể gặp lại nhau.
Khoảng cách của trái tim, so với Thái Bình Dương còn xa hơn.
Cho dù bay qua, bơi sang, cũng không có biện pháp ở cùng nhau.
Một đêm đó, giữa lúc anh đang mồ hôi đầm đìa giữ chặt lấy cô, môi mỏng đặt lên vành tai nhạy cảm của cô, khàn giọng nói với cô: "Lan Khê, anh yêu em."
Nhưng đến hôm nay, đã qua bốn năm rồi.
Muôn sông nghìn núi.
Mộ Yến Thần cũng đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt trầm tĩnh lạnh lùng dời đi, bỏ qua ánh nhìn lấp lánh kia, dường như đang chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, giơ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, môi mỏng lạnh nhạt của anh khẽ mở: "Chưa chuẩn bị xong, vậy thì lần sau đi."
Nói xong, gót chân anh xoay tròn, định quay người rời đi.
Lòng Branda nhất thời nóng như lửa đốt: "Không phải đâu! Mộ tổng, chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ đã có thể!"
Ngay sau đó, sắc mặt cô khẽ trắng bệch, quay người lại, ra lệnh cho người của bộ phận lập kế hoạch chuẩn bị tốt bài thuyết trình, ánh mắt mang theo sự tức giận quét về phía Lan Khê, ý bảo cô nhanh chóng đi vào trong.
Lan Khê ngây ngốc, bị người ta đẩy đi vào, mãi đến khi đến trước máy chiếu phim, một tia sáng "vụt" lên chiếu lên trên mặt của cô, cô co rúm người nhắm mắt lại, lông mi thật dài hơi rung động, ý thức đột nhiên thanh tỉnh.
Nhưng không biết làm sao máy móc vẫn không thể khởi động, cả người Tiểu Kha, người thường phụ trách thiết bị nhất thời toát mồ hôi lạnh!
Lan Khê miễn cưỡng đứng ở bên cạnh, đôi mắt mở to, rướn người ra nhìn một chút rồi nhắc nhở: "Phích cắm nguồn."
Tiểu Kha chợt giật mình, chịu đựng cả người toàn mồ hôi lạnh, cắm phích cắm vào ổ, ngước mắt lên dành cho cô một ánh mắt cảm kích.
Ánh đèn trong phòng họp bị tắt đi, trong bóng tối, Lan Khê bị một luồng sáng mạnh mẽ bao phủ, tất cả ở phía dưới đều mờ mờ không nhìn rõ, chỉ có thể cảm nhận được vị trí chủ tọa, ánh nhìn lạnh lùng, sâu thẳm mang theo hơi thở mạnh mẽ và áp lực bức người tiến đến công kích, nặng nề dùng áp suất thấp bao phủ toàn bộ không khí xung quanh người.
Lan Khê hơi dừng lại, hai tay chống lên trên mặt bàn, bả vai thoáng siết chặt hết cỡ, lúc này mới nhẹ nhàng ngước mắt lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc