Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi - Chương 83

Tác giả: Hạ San Hô

“Hạ Tổng, Tổng giám đốc đã đi họp rồi, nếu không anh vào chờ một lát đi!” Giang Hạo vừa từ phòng tổng giám đốc đi ra thì nhìn thấy Hạ Nam ngoài thang máy. Đối với người đàn ông lạnh lùng tuấn mỹ này, Giang Họa đã biết anh ta là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, từng ở nước Mĩ một thời gian, cũng rất có danh tiếng ở New York, anh ta thường xuất hiện trong phòng làm việc của Tổng giám đốc cho nên vẫn cõ chút quen thuộc!
Hạ Nam nghe Giạng Hạo nói, gật đầu một cái rồi bước vào trong phòng làm việc cuả Tô Úy.
Tô Úy cầm tài liệu đi vào trong phòng, cho đến khi ngồi vào bàn làm việc cô cũng không phát hiện trong phòng mình có thêm một người!
“A.....!” Tô Úy ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông ngồi đối diện mình từ lúc nào, giật mình kêu một tiếng, “Anh tới từ lúc nào vây. Sao không gõ cửa?” Đợi khi đã bình tĩnh lại, Tô Úy liếc nhìn cửa phòng đã khép chặt, có chút oán giận nói!
Hạ Nam nhìn người phụ nữ đang cau có trước mặt, cũng không trả lời câu hỏi của cô, cũng không bởi vì lời của cô mà tức giận!
Tô Úy nhìn người đối diện không nói lời nào mà chỉ nhìn mình, có chút không hiểu nhìn anh!
“Anh đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi!” Chỉ thấy môi mỏng khẽ mở từ từ nói chuyện!
“À?”
“Em không nhìn thấy anh sao?”
“Em.......”
Trong chớp mắt, Hạ Nam đã đứng cạnh cô, nhẹ ấn mi tâm giúp cô!
“Đừng cau mày, anh sẽ đau lòng!” Tô Úy nghe thấy âm thanh dịu dàng vang lên bên tai, hơi thở ấm áp khẽ thổi qua tai khiến cô không tự chủ mà co rút! Mà lời của anh cũng khiến lòng cô run lên, ngay sau đó cảm thấy tim đập rộn lên như con nai nhảy tưng bừng.
“Hạ Nam, đừng làm bừa, đây là văn phòng đấy!” Tô Úy đẩy người đàn ông đang dính sát vào mình, nhỏ giọng nói xong, gương mặt dần trở nên đỏ ửng! Sao người này lúc nào cũng như vậy chứ? Dạo gần đây, hai người ôm ôm hôn hôn không ít, nhưng mỗi lần như vậy vẫn khiến cô rất ngượng ngùng, huống chi bây giờ còn đang ở văn phòng, nếu như có người đột nhiên tiến vào thì biết làm thế nào bây giờ, có muốn cô sống hay không đây?
Nhận thấy lời xin lỗi của cô, Hạ Nam rời khỏi vành tai của cô nhưng vẫn đứng đằng sau xoa nhẹ hai thái dương cho cô!
“Sắp tan làm chưa, chúng ta ăn cơm tối được chứ?”
“Em còn muốn làm thêm một chút, phải xử lí hết chỗ tài liệu này mới có thể xong việc!”, Sau khi Tô Úy tiếp nhận công ty quảng cáo mới phát hiện trên phương diện quản lí mình cũng chưa hiểu rõ lắm, cho nên dạo gần đây công việc của trở nên rất bận rộn, một đống tài liệu khiến cô ngày nào cũng nhức đầu, cô cảm thấy việc này còn khó hơn thiết kế rất nhiều!
“Những tài liệu này anh sẽ giúp em xử lí!” NHìn cô rối rắm, Hạ Nam êm ái nói.
“A.... ....buông em ra!” Trong chớp mắt, Hạ Nam đã ngồi vào chỗ cô đang ngồi, hơn nữa còn kéo cô ngồi trên đùi anh! NGồi trong lòng anh khiến cô mất tự nhiên, đặc biệt là dưới ௱ôЛƓ đột nhiên có cảm giác như bị vật cứng động vào khiến cô xấu hổ, giùng giằng muốn đứng dậy!
“Ngoan, đừng động!” Hạ Nam một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay xử lí tài liệu trên bàn, bắt đầu giải thích tài liệu cho cô.
... ...... ...... ....
Thành phố được bao bọc bởi ánh đèn nê ông tràn ngập khắp nơi, một chiếc xe thể thao Lamborghini chậm rãi đi từ bãi đỗ xe của tòa cao ốc Lam Lâm, hào vào dòng xe tấp nập ồn ào!
Bên trong xe không khí rất ấm, Tô Úy vừa lên xe không lâu đã ngủ thiếp đi!
Đến khi dừng đèn đỏ, Hạ Nam nhìn cô đang ngủ gà ngủ gật, nhẹ cười một tiếng!
Khi xe đến Dạ Oanh, anh ném chìa khóa xe cho nhân viên phục bị, nhẹ nhàng mở cửa bế người phụ nữ đang ngủ say đi vào bên trong!
Tô Úy như đã quá quen thuộc với vòng tay của anh, trong lòng anh cựa quậy như muốn tìm một tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục ngủ!
Hạ Nam nhìn Tô Úy trong lòng mình, bất đắc dĩ cười cười, trong mắt mang theo tia sáng dịu dàng và cưng chiều.
Ôm cô đi đến cửa, nhân viên phục vụ giúp anh kéo cửa, anh lịch sự gật đầu tỏ ý cám ơn!
“Đến rồi!” Hạ Vĩ Sâm thấy Hạ Nam, gật đầu một cái, khi ánh mắt chạm đến người đang ngủ trong vòng tay Hạ Nam đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó sáng tỏ, mập mờ cười với anh!
Hóa ra tiểu tử này hôm nay đột nhiên gọi cho mình bảo làm đồ ăn là muốn cho người phụ nữ của nó!
Anh quay người đi lên phòng riêng trên tầng 2!
Một bàn khách trong góc nhỏ của đại sảnh, luôn có một ánh mắt nhìn theo khi hai người bước vào.
“Ba, là anh Nam mà, sao ba không cho con đến chào anh ấy chứ?” Quý Thiên Nhu mê luyến nhìn Hạ Nam vừa đi mất.
“Con không nhìn thấy nó còn ôm theo một người phụ nữ trong lòng sao? Bây giờ con ra định sẽ làm gì?” Quý Vòng Thành hỏi ngược lại con mình! Con gái mình cái gì cũng tốt, chỉ tội là quá ngây thơ rồi, lại không thể suy nghĩ sâu xa.
Nghe được lời của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn của Qúy Thiên Nhu dần trầm xuống! Đúng vậy, anh Nam không thích cô ta, không thích một chút nào cho dù cô ta đến đó cũng chỉ thêm lúng túng thôi!
Tại sao người phụ nữ trong *** anh không phải là cô chứ, tại sao anh ấy không thích cô ta? Vốn chỉ cho Tô Úy chỉ là người bình thường, chú Hạ nhất định sẽ không đồng ý chuyện của hai người đó, nhưng không ngờ cô ta lại là con gái của tập đoàn Tô tị, vậy thì phần thắng của cô ta lại càng nhỏ! Nếu không có Tô Úy, có phải anh Nam sẽ thích cô ta rồi không? Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô ta trở nên vặn vẹo dữ tợn.
"Chú Hạ của con vừa gọi điện cho ba bảo chúng ta đến đó ăn một bữa cơm, có vẻ ông ấy rất hài lòng với con, có ý muốn làm thông gia!" Qúy Vòng Thanh không chú ý đến vẻ khác thường của con mình, trầm ngâm suy nghĩ nói! Bằng trực giác của ông, Hạ Vĩ Hào vẫn chưa nhận được sự đồng ý của Hạ Nam, hơn nữa Hạ Nam tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, so với Hạ Vĩ Hào chỉ có hơn chứ không có kém, sẽ không dễ dàng bị sắp xếp như vậy! Cho nên chuyện này bây giờ còn chờ sự quyết định! Ông cũng rất vui khi thấy hai nhà kết làm thông gia, nếu như vậy, đối với sự phát triển của hai công ty đều là chuyện tốt!
"Thật sao ba?" Nghe lời của ba, ánh mắt của Qúy Thiên Nhu dần sáng lên, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp hiện lên nụ cười ngọt ngào!
Qúy Vòng Thành còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn con gái như đã đi vào cõi thần tiên, có chút bất đắc dĩ không đành lòng lắc đầu! Mấy ngày trước Hạ Vĩ Hào gọi điện đến, ông cũng chưa đồng ý bởi còn muốn xem xét tình thế, mặc dù ông cũng rất vui vẻ với chuyện này, nhưng ông vẫn còn lo cho hạnh phúc của con gái! Xem ra bây giờ con gái đã hãm quá sâu với Hạ Nam rồi, vậy ông chỉ có thể tận lực thỏa mãn con mình! Mà Hạ Nam....
Qúy Vòng Thành không tiếng động thở dài không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng suy nghĩ không biết nên làm thế nào!
Cho đến không lâu về sau, nhìn con gái vì Hạ Nam mà trở nên điên cuồng, ông mới phát hiện mình đã phạm sai lầm đến mức nào!
...............
Khi Hạ Nam tới phòng bao, anh nhẹ nhàng đặt Tô Úy xuống ghế salon, lại *** khoác xuống đắp cho cô, tăng nhiệt độ trong lòng rồi mới đi ra ngoài.
Thấy Hạ Vĩ Sâm đang đứng tựa bên hành lang, anh chậm rãi đi đến!
"Chú!"
"Không nhìn ra tên tiểu tử này cũng có lúc dịu dàng như vậy đấy!" Hạ Vĩ Sâm nhạo báng nói, "Con bé là em gái của Tô Minh Hiên sao?" năm đó bọn họ đã điều tra ra việc Hạ Nam gặp tập kích có liên quan đến Tô Minh Hiên! Nếu không đọc được báo cáo từ mấy ngày trước, thì ông cũng không thể nào biết được, nhưng bây giờ đã biết, chỉ sợ nhà họ Hạ sẽ không chấp nhận Tô Úy!
Nhưng không thể phủ nhận, bỏ qua thân phận thì Tô Úy là một cô bé rất tốt, khiêm tốn nhã nhặn, kín đáo, lạnh nhạt nhưng vẫn vô cùng hào phóng!
"Ừm!" Hạ Nam nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy cháu nghĩ sao?"
"Đã là quá khứ thì hãy để nó qua đi! Huống chi Tô Minh Hiên cũng vì cháu mà vẫn hôn mê bất tỉnh trong phòng chăm sóc đặc biệt!" Khi nói ra nhũng lời này, vẻ mặt Hạ Nam trở nên bi thương, đôi mắt đen nhìn chăm chú cửa phòng bao! "Hơn nữa Tô Úy cũng đã cản giúp cháu một viên đạn trong bữa tiệc ở Thịnh thế, nên coi đây là đã thanh toán xong đi!"
"A, vậy sao?" Hạ Vĩ Sâm nghe lời anh nói, trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu một cái, "Vậy cháu thật sự thích con bé hay chỉ là do cảm giác áy náy?"
"Trước khi biết cô ấy là em gái của Tô Minh Hiên cháu đã quen cô ấy!" Hạ Nam kiên định nói không một giây suy nghĩ! Bởi vì anh biết rõ, anh thật sự thích người con gái bên trong. Thật sự rất thích!
"Vậy là tốt rồi! Có thời gian thì đưa con bé về Bắc Kinh gặp ông cháu đi!" Hạ Vĩ Sâm nghe anh nói vậy thì cũng yên lòng: "Con bé có biết chuyện giữa cháu và anh trai nó không?"
"Cũng không biết!"
"Còn nữa, hãy chú ý bên ba cháu đấy! Nghe nói ông ấy đang điều tra về con bé, chú cũng đã tận lực che giấu rồi! Nhưng chỉ sợ đến lúc chuyện này lộ ra, Tô Úy sẽ không chấp nhận nổi, quan hệ của hai đứa sẽ trở nên nguy hiểm!" Hạ Vĩ Sâm thấy Hạ Nam lắc đầu thì dặn dò!
"Vâng! Cháu biết rồi!"
"Nghe nói lúc trước cháu đi Cáp Nhĩ Tân, bởi vì giật đồ của người ta mà bị ném vào đồn cảnh sát, đã có chuyện gì vậy?"
"Khụ khụ...." Nghe được lời của ông, Hạ Nam mất tự nhiên ho khan! Sau đó lảng tránh nói qua loa, "Tất cả đều là hiểu lầm!"
"Ồ! Thật sao?" Thấy cháu mình quẫn bách, ông cười cười, "Để chú xuống chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa!" Nói xong liền đi xuống lầu, còn Hạ Nam đi vào trong phòng!
Vừa đi vào bên trong, Hạ Nam đã thấy cô tỉnh dậy đang ngó nghiêng bốn phía, lờ đờ bò dậy!
“Sao em lại ở đây?”
“Chúng ta đến đây ăn cơm tối!”
“Ồ!”
“Em có thích anh không?”
“A!” Vừa mới đứng lên, âm thanh từ tính truyền vào bên tai! Thân thể của cô bị Hạ Nam xoay người ôm vào trong ***, hai chân giạng ra trên người anh! “Em.... ...” đối diện với đôi mắt đen, Tô Úy trừng mắt nhìn!
“Thôi, em không cần nói đáp an cho anh!” Hạ Nam ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, không nhịn được hôn lên đôi môi anh đào trước mặt, nhẹ nhàng *** cho thỏa thích! Đáp án này đối với anh cũng không quá quan trọng, chỉ cần anh thích cô là được rồi, cho dù hiện tại Tô Úy không thích anh cũng không sao, anh nhất định sẽ dần dần bước vào cuộc sống của cô, khiến cô dần dần thích anh, đối với chuyện này anh rất có tự tin!
“Ư......” Tô Úy phát ra tiếng than nhẹ, thân thể giùng giằng muốn xuống khỏi người anh, nhưng không nghĩ đến vừa mới giãy giụa đã bị kéo về, lần này cô không dám làm gì nữa bới vì cô cảm thấy *** có vật gì đó đang dần cứng lên.
Hạ Nam nhìn cô không dám động đậy, thân thể cứng ngắc, mặt đỏ bừng thì không khỏi khẽ cười! Môi mỏng chuyển qua vành tai cô khẽ ***, ngay sau đó âm thanh khàn ***c truyền đến bên tai cô, “Bảo bối, đây là phản ứng rất bình thường của một người đàn ông, mà em chính là người phụ nữ có thể khiến anh có phản ứng này!” Hai mươi mấy năm qua, cô là người phụ nữ có thể tiêu diệt sự tự chủ mà anh vẫn luôn kiêu ngạo, cô chính là khắc tinh, là độc dược của anh!
“Ưm, đừng nói nữa!” Một bàn tay nhỏ nhắn che miệng của anh, ngăn anh nói ra những lời nói khiến cô ngượng ngùng!
Chỉ là Tô Úy rất nhanh cảm thấy có gì không đúng, người đàn ông kia đúng là không nói gì nữa, nhưng môi lưỡi **** của anh lại khẽ *** tay cô, khiến tay của cô.... .......
“Thật là buồn!” Cô nhẹ giọng nói xong, định rút tay mình về, nửa đường lại bị chặn lại.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Hạ Nam rất nhanh bình tĩnh lại, giúp cô sửa sang quần áo, ôm cô đặt xuống ghế bên cạnh! Sau đó sửa lại nếp nhăn trên áo mình rồi mới mở miệng, “Vào đi!”
Tô Úy bị Hạ Nam ôm trên ghế salon còn đang cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ảo não gãi gãi tóc mình.
Nghe được câu trả lời, Hạ Vĩ Sâm mới dẫn mấy nhân viên phục vụ vào, mấy nhân viên phục vụ đặt thức ăn xuống rồi lần lượt đi ra!
“Đã xong rồi, hai người có thể dùng bữa!”
Hạ Nam cúi đầu nhìn người phụ nữ trên ghế salon, nhẹ nhàng ôm cô đến bên bàn ăn!
“Giới thiệu với em, đây là chú của anh!” Hạ Nam đứng cạnh Hạ Vĩ Sâm cúi đầu giới thiệu với cô.
“Xin chào, Tô tiểu thư!” Hạ Vĩ Sâm mỉm cười nhìn Tô Úy đang cúi đầu.
Nghe được âm thanh, Tô Úy ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, “Xin chào, cháu là Tô Úy!”
Hạ Vĩ Sâm cười gật đầu, rồi nói, “Vậy chú không quấy rầy hai đứa nữa!” Nói xong liền đi ra ngoài, còn nhân tiện đóng cửa!
Sau khi Hạ Vĩ Sâm đi, Hạ Nam ôm cô ngồi vào bàn ăn, bắt đầu gắp thức ăn cho cô.
Tô Úy nhìn bàn ăn tinh xảo trước mắt, ảo não trong nháy mắt liền tan biến, bắt đầu lao vào ăn.
Hạ Nam nhìn cô khẽ cười, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng và yêu thương!
... ...... ....
Sau khi ăn cơm tối, Hạ Nam dưới sự cương quyết của Tô Úy, đành phải đưa cô về nhà.
TRước cửa nhà, Tô Úy vừa xuống xe định bước vào thì đột nhiên bị một bàn tay ấm áp giữ lại, dưới ánh đèn yếu ớt nhìn bàn tay đang dắt mình đi, cô ngước lên nhìn tên đầu sỏ, thì nhận được ánh mắt vô tội đáp lại, “Nếu không ôm em buổi tối anh sẽ không ngủ được, cho nên để anh ở lại đi!” Nói xong liền lôi cô vào trong nhà!
“Ai....” Tô Úy im lặng liếc nhìn người đàn ông đang nắm kéo mình đi, nói không ôm cô không ngủ được, vậy trước kia chẳng phải là ngày ngày không ngủ được sao? Có quỷ mới tin!
Đến trong phòng, Hạ Nam tự nhiên dắt cô lên tầng, giống như anh mới là chủ nhân của nơi này, còn Tô Úy chỉ là khách!
“Căn phòng bên trái!” Thấy anh định đi sang bên phải, cô mở miệng nhắc nhở!
... ...... ...... .........
Trong phòng ngủ, Tô Úy ngồi im trên giường đọc tạp chí thời trang, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phòng tắm, mặc dù đây không phải lần đâu tiên cô và người đàn ông này nằm chung giường nhưng cô vẫn rất hồi hộp, hít sâu một hơi, cô vén chăn nằm xuống, có thể là do mệt sắp ૮ɦếƭ nên vừa mới nằm xuống hai mắt đã nhíu lại.
... ...... ...... .......
Đợi đến khi Hạ Nam tắm xong, đi tới trước giường đã thấy cô co ro một đống, ngủ rất ngon rồi!
Hạ Nam thở dài một tiếng, điều chỉnh lại tư thế ngủ cho cô, rồi anh cũng vén một góc chăn nghiêng người nằm xuống ôm lấy cô vào lòng!
Hạ Nam nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trong *** đột nhiên cảm thấy không hề buồn ngủ, hơn nữa *** còn trào lên một trận khô nóng! Hạ Nam cười khổ, đây không phải là tự *** mình sao? Có thể nhìn nhưng không thể ăn! Vừa rồi nhẽ ra anh nên nói với cô: anh không em thì không ngủ được, anh ôm em rồi thì lại càng không ngủ được!
... ...... .......
Sáng hôm sau, Tô Úy mở hai mắt thì nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang đặt eo mình ra, đang muốn đứng dậy thì đã bị lôi về, trời đất quay cuồng, cô bị giam dưới ***g *** rắn chắc!
Đang muốn nói chuyện, đôi môi đã bị phủ lên, cô cảm thấy người đàn ông kia như muốn cắn xé mình, trên môi đau đớn khiến cô không khỏi nhíu mày! Người đàn ông nay, sao lại thích cắn người như vậy, là cẩu sao? Ngay sau đó cô cảm nhận nụ hôn dần trở nên dịu dàng!
“Chào buổi sáng!” Chờ đến khi cô không còn thở nôi, anh mới nhẹ nhàng buông ra, thâm thúy nhìn cô!
Tô Úy thở hổn hển, hung hăng nhìn anh!
“Em ngủ thêm đi, anh đi làm đồ ăn sáng!” Khi cô còn đang hung hăng trừng mắt nhìn anh, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên! Nói xong vẫn còn không quên xoa đầu cô như chó cảnh, ngay sau đó anh đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài
“Rầm!” Cửa bị đẩy ra, Tô Úy nhìn ra của thì thấy Lăng Tuyết Nhi cười xấu xa đi đến gần cô!
“Nói, có phải hai người đã làm chuyện xấu gì trong này không? Lăng Tuyết Nhi mập mờ nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, còn không quên nháy mắt với cô một cái.
“Cái gì cơ?” Tô Úy mở to mắt vô tội hỏi ngược lại.
“Hai người....đã đến bước nào rồi?”
“Bước gì cơ? Chả hiểu cậu đang nói gì nữa!” Tô Úy nghe lời của bạn, im lặng liếc cô ấy một cái rồi đứng dậy thay quần áo!
“A, chẳng lẽ hai người đã làm rồi sao?”
“Vậy, anh ta có mang Durex không vậy? (khụ, Durex là mọt hãng BCS rất nổi tiếng nha mọi người. Các nàng có thể hỏi bác Gúc để biết thêm chi tiết)
“Không mang cũng không sao, có thể mua ***, dù sao cậu còn nhỏ như vậy, mang thai cũng không phải là tốt!”
... ...... ...
Tô Úy nghe Tuyết Nhi tự biên tự diễn, khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, thật choáng nha, lời này mà cũng có thể nói ra sao?
“A, mặt cậu đỏ rồi kìa! Ôi, thật là!” Lăng Tuyết Nhi thấy Tô Úy bình thường lạnh nhạt như vậy mà bây giờ lại xấu hổ!
“Cậu nói cái gì vậy? Bọn tớ còn chưa có làm gì hết, tớ vẫn còn là xử nữ!” Sau khi gào xong, mặt Tô Úy lại càng đỏ hơn, bởi vì không biết một bóng dáng cao lớn đã đứng trước phòng ngủ từ lúc nào.
Lăng Tuyết Nhi đầu tiên là sững sờ sau đó cười cười từ từ bước ra khỏi phòng, khi đi ngang qua Hạ Nam còn nhẹ nhàng buông một câu, “Ai, hai người đúng là quá cổ hủ. thời buổi này con thuần khiết ôm nhau ngủ!” Nói xong trọng tâm liền thở dài, thật ra thì người nói ra câu này cũng chỉ là một cô gái chưa trải đời mà thôi, chưa gì đã làm như mình thành thục vậy rồi!
Tuy là nói nhỏ nhưng vẫn đủ để người trong phòng nghe được, Tô Úy nghe xong càng thêm xấu hổ, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ nào mà chui xuống cho xong, cô bi thống cúi đầu, cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là bạn xấu! Mà Hạ Nam đang đứng ở cửa cũng chỉ khẽ cười một tiếng!
“Đi thôi! Xuống ăn điểm tâm đã!” Hạ Nam đi tới bên cạnh ôm Tô Úy đang cúi đầu lên, nhẹ nói!
“Cái đó, ..... bạn em nói bậy đấy, anh đừng để ý!” Tô Úy ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của anh vội vàng giải thích, chỉ sợ anh lại hiểu lầm cái gì!
“Không sao, lời cô ấy nói anh cũng thấy rất đúng!”
Nghe lời trong miệng anh thoát ra, cô lại bắt đầu ngẩn ngơ! Ngay sau đó xấu hổ dậm chân, thoát khỏi vòng tay của anh chạy nhanh xuống nhà!
Nhìn người con gái đang vò tung tóc mình, anh có chút bất đắc dĩ nhún vai một cái! Có trời mới biết anh muốn cô đến mức nào, nhưng từ trước đến giờ lòng tự trọng của anh rất cao, nếu cô không cam tâm tình
nguyện, cho dù chỉ là một chút xíu giãy giụa từ chối anh cũng sẽ lập tức dừng lại, anh biết cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, anh nhất định sẽ chờ đến khi cô cho cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn phải chờ đến khi cô cho anh một cái danh phận nữa! Cho nên anh muốn nhanh chóng lừa cô về nhà, chỉ khi đó Tô Úy mới thực sự là của anh.
................
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Nam đưa cô đến công ty trước rồi mới vòng về tập đoàn Hạ thị.
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Nam không tiếp tục xuất hiện, ngay cả điện thoại cũng không gọi đến.
Tô Úy ngơ ngẩn ngồi trước bàn làm việc nhìn điện thoại, đưa tay muốn cầm lên rồi lại rụt về!
Đúng lúc ấy điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, Tô Úy nhìn cũng không nhìn lập tức nhận máy, đang muốn mở miệng, đã nghe thấy âm thanh của La Tân Hàn, "Chiều nay đến phòng họp của Thinh Thế, bước đầu đã chọn được 15 công ty, trong đó có Minh Nguyệt, cả 14 nhà phụ trách của 14 công ty còn lại cũng sẽ đến, chuẩn bị cẩn thận! Sau khi sàng lọc sẽ chỉ còn ba công ty, sau đó từ ba công ty đấy sẽ lựa chọn một đối tác!"
"Ừm!" Tô Úy không còn hơi sức đáp lời, vốn còn tưởng là Hạ Nam gọi đến. May mà còn chưa nói gì, nếu không liền mất mặt ૮ɦếƭ rồi!
"Sao thế, anh thấy em có vẻ hơi lạ!"
"Có gì lạ đâu, em rất tốt!" Noi xong không đợi bên kia nói gì thêm đã vội dập máy!
Mà trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thế, La Tần Hàn nghe tiếng điện thoại tút tút tút chỉ biết im lặng! Hình như là anh ta chưa làm gì chọc đến cô ấy hết!
Đúng là lòng phụ nữ như mò kim đáy bẻ, đúng là khó hiểu mà!
Tô Úy ảo não nằm bò lên bàn, gãi gãi mái tóc của mình, sau đó xoay ghế lại đối diện với cửa sổ, trong mắt thoáng qua sự phiền não!
Cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cô đứng dậy lấy áo khoác ngoài vắt trên ghế rồi đi ra ngoài!
"Tổng giám đốc, cô đi đâu vậy?" Giạng Hạo vừa đi tới thấy Tô Úy ra thang máy mới hỏi, nhưng cô coi như không nghe thấy tiếp tục bước vào thang máy vừa mở ra!
Nhìn Tổng giám đốc biến mất trước mặt mình, Giang Hạo liếc nhìn tập tài liệu trong tay thật ra thì anh ta còn chưa kịp nói: Tổng giám đốc, có tài liệu cần cô kí tên!
Sau khi Tô Úy ra khỏi công ty, thơ thẩn đi trên lối đi bộ, đi tới đi lui đột nhiên nghe thấy câu, "Cẩn thận!", suy nghĩ lập tức bị kéo lại.
Nhìn chiếc xe sắp đâm vào mình vội phanh gấp, theo bản năng cô lùi về sau mấy bước, nhưng không ngờ loạng choạng thế nào mà té ngã xuống đất!
Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng chửi rủa, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô.
"Cô có sao không?" Cô ấy nhàn nhạt nói xong, vươn tay muốn đỡ cô dậy!
"Tôi tên là Giản Diệp!" Giản Diệp nói xong, vương tay nhẹ nhàng bắt tay cô, không biết vì sao khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, Giản Diệp có cảm giác rất quen thuộc, "Lần sau đi trên đường nên cẩn thận nếu không sẽ rất nguy hiểm!"
Tô Úy nhẹ gật đầu một cái, ngay sau đó không biến sắc quan sát người phụ nữ trước mặt, chiếc áo khoác nhẹ thoải mái bao lấy vóc người cao gầy, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lùng khiến người tiếp xúc cảm thấy không thoải mái.
Hai người im lặng quan sát đối phương.
Bầu trời lâu rồi không trong sáng
Vẫn giữ mãi nụ cười của em
Đã khóc rồi
Nhưng vẫn không thể chôn vùi tội lỗi của em
Cánh diều mắc kẹt trên bầu trời ảm đạm
Nỗi khát khao vẫn chờ đợi để cứu giúp
Tôi kéo dây diều, ôn lại sự dịu dàng mà em trao
Nỗi cô đơn đã bị cách ly sang một phía
Cười vào những lời hứa mà anh không dám thốt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Tô Úy hoàn hồn, liếc nhìn số điện thoại gọi đến thì lập tức dập máy! Anh tưởng chỉ cần anh gọi đến là em phải nghe sau! Hừ hừ! Không thèm nhận!
Vừa mới cất đi, điện thoại lại đổ chuông, lại dập máy, lại vang lên,....hành động đó cứ lặp đi lặp lại mấy lần cô mới phát hiện ra trước mặt mình còn một người nữa, lập tức tắt máy!
Giản Diệp nghe tiếng chuông, đầu tiên là ngẩn ngơ rồi lập tức trở về dáng vẻ lạnh nhạt.
"Tôi có việc phải đi trước, nếu như có thời gian có thể đến Công ty quảng cáo Minh Nguyệt tòa nhà Lam Lâm tìm tôi, đến lúc đó nhất định tôi sẽ mời cô ăn cơm!" Tô Úy nói xong liền khoát tay, rồi xoay người nhanh chóng chạy về công ty mình!
Để lại Giản Diệp im lặng nhìn theo bóng dáng xa dần!
Tô Úy?
Qua một hồi lâu, Giản Diệp khôi phục vẻ mặt lạnh tanh sau đó xoay người rời đi!
Có lẽ không ai phát hiện vẻ mặt của hai người giống nhau đến mức nào!
Hai người đều có vẻ mặt lạnh nhạt nhưng không hoàn toàn giống nhau, Tô Úy sự lạnh nhạt tỏa ra từ đôi mắt trong suốt không một gợn sóng, mà Giản Diệp lại thể hiện trên khuôn mặt! Hơn nữa, trên người Tô Úy tỏa ra khí chất ưu nhã mà vẫn rất cao quý, mà Giản Diệp - một sát thủ lãnh tình nên chỉ có sự lạnh lùng ૮ɦếƭ chóc.
Tô Úy vừa tới cửa tòa nhà Lam Lâm đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn cách đó không xa, cô giận dỗi xoay người rời đi.
“Bảo bối, em muốn đi đâu?” Hạ Nam thấy cô quay người, vội vàng chạy tới ngăn cô lại.
“Ai là bảo bối của anh? Đừng có gọi linh tinh!” Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt, bĩu môi nói.
“Ha ha! Là em chứ còn ai chứ!” Hạ Nam thấy cái miệng nhỏ chu lên của cô thì cười tủm tỉm, dịu dàng ôm người phụ nữ trước mặt vào *** mình!
“Buông em ra!” Tô Úy vùng vẫy đập tay lên *** anh!
“Đừng động nữa, nếu không anh sẽ lập tức hôn em ngay tại đây!” Hạ Nam ôm chặt cô thêm, nhẹ nói bên tai cô!
Tô Úy im lặng mặc anh ôm, nhắm chặt hai mắt lại!
Hạ Nam nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, bất đắc dĩ thở dài!
Như vậy mà cũng ngủ được!
Nhẹ nhàng ôm ngang cô lên đi đến chỗ để xe cách đó không xa, chỉ thấy người phụ nữ trong lòng anh cựa mình mấy cái để tìm tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ!
Đặt cô lên ghế phía sau, đắp chiếc áo khoác ngoài của mình lên người cô rồi tăng nhiệt độ máy sưởi!
Sau khi làm xong những việc này, Hạ Nam nghiêng người dựa vào sườn xe, châm một ***, chỉ một lát sau tàn thuốc đã rơi đầy trên đất! Trong con mắt đã từng trải qua bao thâm trầm trên thương trường kia giờ đây trở nên bén nhọn, trên người anh tỏa ra hơi thở mịt mù khó hiểu.
... ...... ........
Trong phòng họp Thịnh thế quốc tế, xung quanh có rất nhiều máy quay. Phòng họp rất rộng nhưng đồ trang trí cũng không nhiều lắm, trừ chiếc bàn dài hơn 10m và ghế da được sắp xếp xung quanh, cũng chỉ có một chiếc ti vi màn hình phẳng cực lớn được treo trên tường, cả phòng họp nhìn rất trống trải.
Cửa phòng bị đẩy ra, một nhóm người lần lượt vào chỗ ngồi!
La Tân Hàn ngồi ở vị trí chủ vị, conm ngươi lười biếng đảo quanh một vòng mười mấy người phụ trách bên trong, nhìn thấy một người thì ngẩn ra, ngay sau đó liền trở về như cũ.
Cũng đúng thôi, lần này Thịnh thế công khai tìm đối tác, lợi nhuận có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được! Cho dù là công ty có lớn đến mức nào cũng hi vọng có thể hợp tác với Thịnh thế, bởi vì chuyện này có thể mang đến lợi ích rất lớn cho công ty họ!
Chỉ là.......hôm nay có vẻ anh ta sẽ được xem một màn kịch vui!
Đợi sau khi tất cả ngồi vào ghế của minh, La Tân Hàn liếc nhìn một chỗ ngồi để trống, hàng lông mày khẽ cau lại!
“La Tổng, có thể bắt đầu được chưa?” Một cán bộ cao cấp đứng bên cạnh hỏi La Tân Hàn.
“Chờ một chút, tôi gọi điện thoại đã” Nói xong liền đứng dậy ra khỏi phòng họp! Mặc dù vị cán bộ cấp cao kia không hiểu, nhưng lãnh đạo đã nói như vậy thì bọn họ cũng không dám có ý kiến gì!
La Tân Hàn nghe tin tức vừa được truyền đến, trên mặt không còn sự bất cần đời mà âm trầm cúp điện thoại, ngay sau đó gọi điện cho một người khác!
Sau khi cúp điện thoại, La Tân Hàn trầm tư vài giây sau đó đi vào phòng họp, anh ta trầm giọng nói, “Thật xin lỗi, buổi hội nghị hôm nay phải hủy bỏ, chúng tôi sẽ thông báo thời gian cho các vị sau!” Nói xong không nghe mọi người nghị luận, quay ra nhìn Hạ Nam ra dấu cho anh!
Khi nhìn thấy anh ta bước vào, trong lòng Hạ Nam đã có dự cảm xấu, nhận được ánh mắt của anh ta, anh đứng dậy đi theo, để lạ một đám người quay ra nhìn nhau.
La Tân Hàn vừa ra đến thang máy đã trầm giọng nói, “Tô Úy bị bắt cóc rồi!”
Hạ Nam nghe được lời anh ta, trong lòng lập tức hỗn loạn, chưa bao giờ anh hoảng hốt như thế này! Nhưng anh rất nhanh lấy lại tỉnh táo, bởi anh biết rõ anh không thể sợ hãi, bảo bối của anh vẫn đang chờ anh đến đón!
Anh lập tức gọi điện, bên kia vừa nhận máy, anh đã nói, “Tô Úy bị bắt cóc rồi, triệu tập mọi người đi tìm cô ấy ngay!”, Nói xong liền cúp điện thoại.
Sắc mặt hai người trong thang máy đều âm u, không khí nặng nề khiến nhiệt độ trong thang mấy cũng giảm xuống mấy độ.
“Cám ơn!” Khi La Tân Hàn định bước ra ngoài, thì nghe thấy lời cảm ơn lạnh lùng của người kia, mặc dù lạnh, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất thật.
“Không cần cảm ơn tôi........tôi biết cô ấy hi vọng tôi sẽ làm như vậy!”, Đúng, cô ấy nhất định sẽ rất hi vọng! Bởi khi cô ấy thay anh ta cản một phát S***g kia đã thể hiện rõ vị trí của người đàn ông này trong lòng cô ấy!
Từ Thịnh thế ra ngoài, hai người liền chia nhau hành động!
Mà sau khi Sở Khiếu Nhiên ở biệt thự Tây Giao nghe được tin tức, cũng lập tức lao xe ra đường lớn!
Trong lúc đó, mấy tổ chức đồng loạt mở cuộc điều tra, cuối cùng đồn cảnh sát cũng phái không ít người đi tìm!
Trong một kho hàng cũ ẩm ướt khó chịu, một bóng dáng nhỏ nhắn co ro một góc, có lẽ vì đã hôn mê nên cô gái đó chỉ nằm yên không nhúc nhích, mái tóc đen che kín khuôn mặt.
Tô Úy dần dần lấy lại ý thức, cảm thấy tay chân mình bị trói, toàn thân vô lực, cô cố ngẩng đầu híp mắt quan sát bốn phía, phát hiện nơi này là một kho hàng đã cũ, xung quanh là hàng hóa lẫn lộn chất bừa bãi, cách chỗ cô ngồi không xa có một cái bàn gỗ sập xẹ, hình như trên bàn còn một hộp gì đó, xem tình hình này có lẽ cô bị bắt cóc rồi!
Trong đầu thoáng qua hình ảnh ba năm về trước, Tô Úy đột nhiên cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch, kích động muốn tháo dây trói.
Hạ Nam, tới cứu em, mau tới cứu em!
Tô Úy trong lòng lặng lẽ cầu xin, mặc dù biết cơ hội là rất nhỏ bé nhưng cô vẫn ôm hi vọng!
Mà Hạ Nam bên kia không có chút tin tức nào về Tô Úy cơ hồ như rơi vào trạng thái điện cuồng, đôi mắt đỏ rực. trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, ngay cả những người bạn tốt cũng không dám tới gần anh!
Đột nhiên, anh như cảm nhận được điều gì, trong lòng hoảng hốt, hai tay ôm chặt lấy ***.
Điện thoại trước mặt bỗng đổ chuông, chỉ trong một giây anh đã nhận máy, nghe được tin tức bên kia báo về, anh nhanh chóng chạy ra ngoài, mấy người đằng sau cũng vội chạy theo!
“Bùm!” Cửa chính của kho hàng rách nát bị đẩy ra, ngay sau đó có mấy người đi đến!
Nghe thấy có tiếng động, Tô Úy ngẩng đầu lên, thấy một đám người đang bước về phía cô không khỏi rụt vào trong góc!
“Chính là cô nàng này sao, đúng là mỹ nữ, *** vừa trắng nõn lại trơn mềm...” MỘt người đàn ông đầu trọc ngồi xổm xuống, tay của hắn sờ lên gò má cô khiến Tô Úy cảm thấy buồn nôn.
“Thả tôi ra...” Tô Úy ghét bỏ nói.
“Sao chúng tôi có thể thả cô đây? Có người đã trả giá rất cao để chúng tôi đến chăm sóc cô em đấy!”
Nghe được lời nói của tên đầu trọc, mấy tên đằng sau cũng nở nụ cười thô bỉ.
“Là ai đã thuê các người?” Tô Úy ép mình trấn tĩnh lại, lạnh giọng hỏi.
Chợt nghe thấy âm thanh lạnh lùng của cô, mấy người đàn ông kia không khỏi kinh ngạc!
“Chúng tôi là người có lương tâm, không thể tiết lộ điều gì ra ngoài!”
“Không phải các anh cần tiền sao, được, chỉ cần các anh thả tôi ra, nhất định tôi sẽ trả các anh gấp mười lần số tiền các anh được nhận!” Tô Úy lạnh lùng nói với người đàn ông đầu trọc trước mặt mình!
“Vốn là vì tiền, nhưng bây giờ chúng tôi lại có hứng thú với thân thể cô em hơn! Ha ha, mấy người nói xem có đúng không?”
“Đúng vậy, mấy người đó đồng thanh nói xong, liền dán chặt mắt vào người cô!”
Tô Úy nhìn trời đã tối ở bên ngoài, khẩn trương nắm chặt tay, khuôn mặt tái nhợt giờ đây là càng trở nên trắng bệch.
“Chỉ cần cô em giúp chúng tôi chơi vui một chút, nhất định chúng tôi sẽ thả cô em đi!” người đàn ông kia nói xong đã bị một người cắt đứt, “Người kia nói muốn cô ta ૮ɦếƭ không thấy xác!”
“Dù sao cũng phải ૮ɦếƭ, vậy hãy để cho mấy anh thoải mái đã!”
“Đừng có đến gần....!” Tô Úy nhặt mạnh thủy tinh ở phía sau lên cắt đứt sợi dây, sau đó ngồi dậy giơ miếng thủy tinh về phía bọn họ!
“Ha ha, đủ cay mới có mùi vị!” Mấy người nhìn lên người phụ nữ trước mặt, không sợ chút nào mảnh thủy tinh trong tay cô, ngược lại càng đến gần cô hơn.
Tô Úy nhìn đám người đang tiến lại gần mình, sợ hãi bước lùi về phía sau, cho đến khi đập lưng vào bức tường lạnh lẽo, cô hoảng sợ mở lớn đôi mắt!
“Đến đây đi, chơi với mấy anh một lúc!” Khi nói chuyện, mấy người đàn ông đã đi đến bên người cô, một tên giật mảnh thủy tinh từ tay Tô Úy, còn mấy tên khác bắt đầu xe rách quần áo trên người cô!
“Không, buông tôi ra...” Tô Úy nhìn áo khoác ngoài bị xé rách, toàn thân run lên vì kinh hoàng và sợ hãi.
... ...... .......
Cửa kho hàng cũ nát bị đẩy ra, Hạ Nam xuất hiện trong bóng tối, không nghe thấy bất kì âm thanh gì trong kho hàng, anh chậm rãi đi vào, thân thể run lên, anh hi vọng bảo bối của anh sẽ xuất hiện biết nhường nào, hy vọng anh đã không đến muôn......
Khi nhìn thấy quần áo công sở và đồng hồ đeo tay của cô bừa bãi trên mặt đất, tim anh như bị ai xé nát, anh đến chậm......anh là đồ khốn kiếp, anh đã đến chậm!
Hạ Nam quỳ trên mặt đất run rẩy nhặt đồng hồ của cô lên, một tay không ngừng tự tát lên mặt mình.
Lúc ấy có lẽ cô ấy đã rất sợ, thế nhưng anh lại không ở bên cạnh cô! Là anh không tốt! Nhớ đến nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng anh đau đớn như bị ngàn vạn mũi tiêm đâm vào người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc