Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi - Chương 31

Tác giả: Hạ San Hô

Ngày mai phải trở về thành phố A rồi, còn một đêm cuối cùng, Tô Úy liền nháo đòi ra ngoài xem cảnh đêm ở thành phố C, Hạ Nam chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý đi theo cô!
Hạ Nam gọi điện hỏi bạn bè ở thành phố này, nơi nào có cảnh đêm đẹp nhất, nhận được đáp án: dĩ nhiên là một ngọn núi ở vùng ngoại ô, trên đỉnh núi có thể ngắm cảnh đêm rất đẹp!
Ban đêm, Hạ Nam lái chiếc Maybach đưa Tô Úy đến ngọn núi kia! Dọc đường đi, khuôn mặt tinh xảo nhỏ bé lộ rõ vẻ hưng phấn! Thật ra dù cô đã lớn như vậy, nhưng chưa từng có đi xem cảnh đem muộn như vậy còn là cùng với một người đàn ông!
Hạ Nam nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, không nhịn được cười bất đắc dĩ đưa tay ra vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng cưng chiều cười!
“Đừng xoa tóc của tôi á…., rối hết cả rồi!” Tô Úy bắt được bàn tay đang làm loạn trên đầu mình, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm anh nói! Đang muốn kéo tay anh ra, lại không nghĩ đến anh trở tay nắm thật chặt bàn tay cô! Cúi đầu nhìn bàn tay bị anh nắm, đang muốn giãy giụa, lại nghe thấy âm thanh bên cạnh chậm rãi chuyền đến: “Tôi đang lái xe, nếu không muốn xảy ra tại nạn thì đừng có lộn xộn!”
Ngầng đầu nhìn lên đôi mắt đen thâm thúy, trong nháy mắt có chút ngơ ngẩn, ngay sau đó tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe! Nơi này là đường núi, bên ngoài trời đã đen kịt, ánh sáng yếu ớt trải dài khắp ngọn núi yên tĩnh, trong tầm mắt chỉ thấy cây cỏ lùi lại phía sau!
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
Vào giờ phút này, hàng vạn suy nghĩ nảy ra trong đầu cô, nhớ tới khoảng thời gian trước kia trên mặt không còn chút sự hưng phấn nào, trong mắt chỉ ẩn chứa nỗi cô đơn cùng ưu thương nhàn nhạt, khóe miệng nâng lên một độ cong châm chọc, giống như người con gái phấn khích vừa rồi không phải là cô!
Cảm thấy bàn tay đang nắm chặt mình rất ấm, quay đầu nhìn về phía gò má tuấn mỹ, trong con ngươi mang một tia nhàn nhạt nghiêm túc và nghi ngờ, chăm chú nhìn kỹ! Cảm thấy tầm mắt đặt trên người mình, Hạ Nam quay mặt sang , nhìn lại ánh mắt của cô, đó là ánh mắt nhu hòa cùng cưng chiều!
Cho đến khi lên tới đỉnh núi, Tô Úy nhìn một loạt động tác của Hạ Nam, có chút kinh ngạc! Không ngờ, một người đàn ông như Hạ Nam lại có thể tỉ mỉ và chu đáo như vậy! Anh dùng một chiếc khăn trải bàn in hoa trải lên mặt đất, bên trên bày một ít đồ ăn cùng chai rượu đỏ, hai ly cao cổ! Mặc dù đơn giản, nhưng lại có một tư vị rất khác.
Đèn xe chiếu đến chỗ bọn họ đang ngồi, hai người ngồi cạnh nhau, trong tay cầm một ly rượu, hai cái ly thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, vang dội giữa núi rừng!
Bởi vì chỗ bọn họ ngồi khá cao có thể nhìn toàn cảnh thành phố phồn hoa vào ban đêm! Nhìn cả thành phố, những tòa nhà rực rỡ muôn màu, có đèn nê ông lấp lánh, những tấm biển quảng cáo lấp lánh chói mắt, phía dưới đường có vô số xe cộ đi lại, mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh đêm ở đây rất đẹp!
“Anh nói xem, có phải tôi đã sai……Sai lầm rồi không? Có phải nên sớm buông tay, tôi biết rõ người đó không yêu mình….nhưng vẫn cố chấp cho rằng chỉ cần bỏ là được, anh sẽ thấy được……” Lúc cô đang nói nhỏ khóe mắt trượt xuống một giọt nước, sau đó tựa đầu vào иgự¢ anh, nhắm mắt lại!
Hạ Nam nhìn cô đang nằm trong иgự¢ mình, bất đắc dĩ cười cười, đem cô ôm chặt hơn vào trong иgự¢, con người đen như mực thoáng qua một tia thương yêu! Cô nói nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy, trong lòng bỗng cảm thấy rung động! Thật là một cô gái ngốc nghếch, hôn nhẹ lên đôi mi nhíu chặt của cô, hôn lên khóe mắt đang ngập đầy nước mắt! Cứ như vậy ngồi, để cô tựa vào иgự¢ của anh!
Hạ Nam đã trải qua khóa huấn luyện đặc thù, nghe thấy âm thanh nhỏ phát ra anh đã nhận ra hơi thở nguy hiểm, anh lập tức lay nhẹ Tô Úy tỉnh lại! Tô Úy mở to mắt nhìn anh, nhìn anh đưa ngón tay đặt lên trước môi mình ra dấu im lặng, lập tức tỉnh táo lại không ít, theo tầm mắt của anh nhìn về phía cách đó không xa!
Còn chưa kịp nhìn thấy gì, Tô Úy đã cảm thấy mình bị ôm bổng lên, trong chớp mắt đã đi vào trong xe. Một giây kế tiếp liền nghe thấy một hồi tiếng súng vang vọng khắp núi rừng, Tô Úy thoáng chốc bị dọa cho mặt mày trắng bệch, thét chói tai! Hạ Nam động tác lưu loát lật người đến ghế tài xế, khởi động động cơ, chiếc xe lập tức lao ra ngoài!
“Nhanh thắt dây an toàn vào!” Hạ Nam nhìn sắc mặt cô bị dọa đến trắng bệch, ngồi im không nhúc nhích trên ghế, bởi vì xe đi quá nhanh thiếu chút nữa là bị đập đầu, đau lòng nói qua!
Tô Úy kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, bình tĩnh lấy lại lí trí, nhanh chóng thắt dây an toàn! Quay đầu nhìn mấy chiếc xe màu đen đang bám chặt phía sau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng súng bắn, theo bản năng che kín lỗ tai, cúi đầu ôm thật chặt lấy cơ thể đang run rẩy! Hạ Nam nhìn qua kính thấy cô đang ngồi co người lại tâm can như bị ai đó rút ra! Đưa một tay nhẹ vỗ lưng Tô Úy, một tay kia thì cầm tay lái, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay thể hiện sự tức giận của anh lúc này!
Cảm thấy xúc cảm trên lưng, Tô Úy ngẩng đầu cười với anh, nhưng là nụ cười trông rất khó coi!
Đáng ૮ɦếƭ! Nếu để anh biết là ai làm, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó! Trên mặt tràn ngập sự lo lắng, chân mày nhíu chặt lại!
Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org
Mở hộc giữ đồ, liếc nhìn khẩu súng màu đen, lại nhìn đến tiểu nữ nhân đang cuộn tròn trên ghế, mặt không biến sắc đóng hộp giữ đồ lại!
Bây giờ anh quá may mắn vì tối nay ra ngoài bằng chiếc Maybach số lượng có hạn này, chiếc xe này cho dù là sườn xe, cửa sổ thủy tinh, hay là bánh xe cũng đều dùng chất liệu chống đạn để chế tạo, mày là lúc ấy có ý tưởng này, thật sự không nghĩ đến có lúc cần dùng đến, đặc biệt còn là trong tình huống này!
Tốc độ không những không giảm mà còn tiếp tục nhấn ga, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại!
Ở trên đỉnh núi, từ xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao sang trọng đang bị mấy chiếc xe hơi thể thao bám theo rất chặt, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng súng chói tai!
Tô Úy mở hai mắt ra, phát hiện bốn phía đều là màu trắng, còn ngửi thấy mùi thuốc thoảng thoảng, trên cánh tay còn đang cắm mũi tiêm, rất rõ ràng cô đang ở bệnh viện! Muốn ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực nào nữa, đầu còn cảm thấy mở mịt!
“Bảo bối, em đã tỉnh! Em muốn ngồi dậy à, để tôi ôm em!” Nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó là âm thanh có vẻ lo âu và gấp gáp truyền đến, ngay sau đó một gương mặt tuấn tú có vẻ mệt mỏi đập vào mắt, trong con ngươi mang đầy vẻ tự trách và lo lắng!
“Sao tôi lại ở đây?” Tô Úy bị anh ôm dậy, còn giúp cô cẩn thận nâng cao đầu giường lên, để cho cô tựa vào chiếc gối mềm! Nhìn tròng mắt đen hỏi, lại phát hiện giọng nói của mình hơi khàn đi!
“Bảo bối, thật xin lỗi!” Hạ Nam nắm tay phải của cô tự trách nói!
Tô Úy nhớ lại chuyên vừa xảy ra, dùng tay vuốt nhẹ khuôn mặt của anh, cười cười! Sau đó dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói cho anh biết: “Không sao, không phải em đã không sao rồi sao? Huống chi đây cũng là chuyện anh không muốn!”
Có phải em đói bụng rồi không? Tôi đã mua cháo thịt nạc cho em rồi đây,em ăn một chút đi!”
Tô Úy gật đầu, cô bây giờ cũng hơi đói bụng!
Ăn cháo xong, nhìn sắc trời bên ngoài thì phát hiện đã tối lắm rồi! Đang muốn mở miệng, đã nghe thấy âm thanh trầm thấp của Hạ Nam: “Chúng ta đã về thành phố A. đây là bệnh viện ba của Kiệt, bây giờ đã là buổi tối rồi, em đã ngủ một ngày một đêm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc