Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi - Chương 108

Tác giả: Hạ San Hô

Chiếc xe thể thao màu đen vững vàng dừng ở trước cửa nhà trẻ quý tộc nổi tiếng trong trấn nhỏ ở miền nam, SKY mặc một bộ trang phục màu đen từ bên trong ghế tài xế bước xuống đi đến chỗ bảo vệ nhà trẻ, sau khi ghi tên mình ở chỗ bảo vệ thì đi vào bên trong!
Vừa đi vào, xa xa đã thấy bóng người nhỏ bé quen thuộc chạy về phía mình, cô ngồi chồm hổm xuống ,ôm đứa bé chạy đến trước mặt mình vào trong ***, hôn một cái lên đôi má của nó!
“ Tô Tô, làm sao mẹ có thời gian mà sang đây thăm con, không phải là xế chiều hôm nay mẹ phải khởi hành đi đến nơi nào sao?”Đứa bé ở trong *** cô kích động liên tục cọ xát, dùng giọng điệu mềm dẽo mở miệng nói, lời nói ra không giống chút nào là của một đứa bé bốn tuổi, hoàn toàn giống một tiểu đại nhân!
“Niệm Niệm, mẹ nói con bao nhiêu lần, không được gọi Tô Tô, gọi mẹ thôi!” SKY đỡ trán, có chút nhức đầu nói! “ Thôi, không nói chuyện này cùng với con nữa!” Nói nhiều lần như vậy mà bé cũng không chịu đổi cách xưng hô, cô thật sự không biết làm sao mà cô có thể sinh ra tên tiểu quỷ như vậy!
“Tô Tô, con có thể không cần phải đi học không?” Chớp đôi mắt đen, tiểu Tô Niệm bĩu môi làm ra vẻ đáng thương mở miệng!
“ Thế nào, có người khi dễ con sao?”Nghe được bé nói như vậy, cô cẩn thận kiểm tra toàn bộ thân thể của bé từ trên xuống dưới, chỉ sợ bé bị người khác ức hiếp làm bị thương!
“ Tô Tô, mẹ không cần phải lo lắng, con không ức hiếp người khác là tốt rồi, sao có thể có người ức hiếp con!Con chỉ cảm thấy thật nhàm chán thôi!”Thật ra thì tiểu Tô Niệm trong lòng thầm nghĩ tại sao những bạn nhỏ khác đều có cha mẹ, còn bé chỉ có mẹ thôi!Không phải là mẹ không tốt, mà là bé cũng muốn có một người cha, như vậy nếu mẹ không có thời gian, cha còn có thể dẫn bé đi chơi, mà những người bạn nhỏ khác cũng không cười bé… Nhưng mà,ở trước mặt mẹ, bé không dám nói chuyện này, bởi vì cậu Kiệt nói cho bé biết, ngàn vạn lần không được nói từ cha này, nếu không mẹ sẽ đau lòng! Bé đã từng hỏi qua cậu Kiệt, tại sao các bạn nhỏ khác có cha mà bé lại không có cha, cậu Kiệt chỉ im lặng cười cười, cũng không trả lời bé! Từ đó về sau, tiểu Tô Niệm cũng chưa từng hỏi lại!
Nguyên nhân bởi vì công việc mà SKY có lúc phải bôn ba khắp nơi, không có thời gian chăm sóc cho tiểu Tô Niệm, không thể làm gì khác hơn là tìm bảo mẫu phụ trách chăm sóc cho bé! Cho nên số lần dẫn bé đi chơi rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, đối với chuyện này, chính cô cũng rất áy náy, nhưng mà hết cách rồi, cô muốn kiếm tiền! Mà tiểu Tô Niệm so với những bạn nhỏ cùng trang lứa khác cũng là hiểu chuyện hơn nhiều lắm, chưa bao giờ khóc lóc làm khó cô!
Nghe lời nói non nớt của bé, khóe miệng SKY giật giật, một đứa trẻ như vậy lại nói với cô mình rất nhàm chán, bé biết cái gì gọi là nhàm chán sao?
“ Niệm Niệm, chúng ta đi tìm cô giáo của con, chờ một chút sẽ dẫn con đi chơi, buổi chiều mẹ phải đi đến Paris,có thể mấy ngày mới quay về, con phải ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời bà Quyền, biết không?”Bà Quyền là người mà SKY thuê về để làm bảo mẫu , thay cô chăm sóc cho tiểu Tô Niệm!Vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của tiểu Tô Niệm, SKY cẩn thận quan sát khuôn mặt non nớt có đường nét xuất xắc này, dường như có thể từ trên người bé thấy được hình bóng một người đàn ông khác!
Tiểu Tô Niệm nhìn chằm chằm gương mặt của mẹ mình, ánh mắt không động, đưa đôi tay nhỏ bé trắng nõn ra trước mặt cô lắc lắc!
“ Tô Tô, mẹ làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không?”Tiểu Tô Niệm nói xong, đưa tay nhỏ bé ra sờ lên trán của SKY, sau đó lại sờ trán của mình!
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi!” Lấy lại tinh thần, Tô Úy lắc đầu một cái, tại sao lại nhớ đến anh ta!Năm năm qua, cô vẫn mang theo tiểu Tô Niệm ở chỗ này , nơi này gọi là Provence,một trấn nhỏ ở miền nam nước Pháp, cô không muốn biết bất kỳ tin tức gì trong nước, cũng tận lực để cho mình ẩn náo ở một nơi khôngcho ai biết đến.
Nhưng có lúc, trong lúc lơ đãng vẫn nhớ đến một ít chuyện trước kia!
. . . . . .
*
Cùng lúc đó, tại phi trường quốc tế.
Hai bóng dáng cao lớn từ cửa phi trường bước ra ngoài, khiến cho hành khách các nước đang vội vàng tới lui trong phi trường một phen thổn thức!
Mấy người đàn ông nước Pháp mang giày Tây đi đến lối vào của phi trường thì dễ dàng bắt gặp người họ cần tìm, nhanh chóng đi về phía hai bóng người kia!
“ Xin chào, tôi là Kell, người phụ trách tập đoàn Khải Tư Đặc!”Người đàn ông nước Pháp đứng gần nhất sử dụng tiếng Trung không quá lưu loát giới thiệu về mình, lịch sự đưa tay về phía anh ta, ánh mắt không biến sắc quan sát người đàn ông trước mặt! Tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cao lớn bản lĩnh, không thể bỏ qua khí thế vương giả của anh ta, toàn thân tản ra khí chất lạnh lùng, làm cho người ta nhìn mà sợ!
“ Xin chào, tôi là Hạ Nam!” Hạ Nam lịch sự đưa tay ra bắt tay cùng anh ta, ánh mắt thản nhiên quan sát một vòng mấy người trước mặt Kell! Màu tóc vàng óng chói mắt, khuôn mặt thanh tú, phong cách nho nhã, lịch sự! Đôi mắt hẹp dài thoáng qua ánh sáng thông minh!
“ Hội nghị đã định vào chín giờ sáng mai, anh thấy như thế nào?”
“Được, không thành vấn đề!”
“ Vậy hiện tại tôi đưa anh đến khách sạn nghỉ ngơi!”
“ Vậy được, làm phiền anh vậy!”
. . . . . .
Màn đêm buông xuống, các toà nhà sang trọng trong thành phố lớn được bao phủ bởi ánh đèn nê ông chói mắt, có vẻ rất rực rỡ, xa hoa!
Trong phòng thương vụ VIP của khách sạn sang trọng thuộc tập đòan Khải Tư Đặc, Hạ Nam mặc áo choàng tắm màu đen ngồi dựa đầu trên ghế sô pha, nhẹ nhàng lắc lắc ly R*ợ*u trong tay, cặp mắt đen như mực nhìn về phía ánh sáng đèn nê ông chói mắt ngoài cửa sổ soi sáng cả bầu trời, trong mắt có chút tối tăm và ưu thương, ngay sau đó cả khuôn mặt cũng mang đầy vẻ lo lắng.
Năm năm rồi, không biết làm thế nào mà anh sống được đến bây giờ? Mỗi ngày anh giống như cái xác không hồn, sống trong sự tự trách thật nhiều! Có lúc thậm chí anh đã suy nghĩ, ban đầu là anh đã làm sai phải không?Nếu như ban đầu anh không làm như vậy, có phải cô vẫn còn bên cạnh anh, họ có thể sống bên nhau rất hạnh phúc ,thậm chí đã có thêm một hai đứa con nữa phải không?
Năm năm qua, anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của cô ấy, nhưng mà tin tức lần lượt truyền về càng làm cho anh thêm thất vọng, khiến cho anh từ từ mà trở nên ૮ɦếƭ lặng!
Mà mỗi lần yên tĩnh nhớ tới cô ấy, *** của anh sẽ mơ hồ đau đớn, giống như bị xé rách !
. . . . . .
Cùng lúc đó, trong một gian phòng khác trong khách sạn lại là một cảnh tượng khác.
Trong phòng, một hàng trang phục màu sắc không khác biệt lắm được treo ngay ngắn trên giá!
SKY đứng nhìn những bộ trang phục trước mặt, nói gì đó với phụ tá An Ny, trên mặt đều là vẻ nghiêm túc và nghiêm túc!
. . . . . .
“ Ngày mai nhất định nhớ kỹ những trang phục này phải được ra sàn diễn theo thứ tự, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm, bởi vì sai lầm một lần sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của cả buổi biểu diễn!” SKY dừng một chút mới mở miệng: “ Buổi biểu diễn thời trang ngày mai là do tập đoàn Khải Tư Đặc tài trợ, người tham dự sẽ rất nhiều, cho nên tôi sẽ không ra mặt, chỉ có thể vất vả cho cô rồi!” Lúc nói mang theo một chút áy náy không thể nhận ra! Năm năm qua, trong công việc, An Ny đã giúp đỡ cô không ít, tất cả các buổi họp báo của cô đều do cô ta ra mặt thay cô điều khiển, cô chỉ ở phía sau hậu trường! Mà cô ta chưa bao giờ có nửa câu oán hận, làm hết phận sự của mình, giúp cô xử lý tốt tất cả mọi chuyện!
“Tôi biết rồi, lão đại!”Nghe lời của SKY…, An Ny nhẹ giọng đáp lại, không nhịn được đưa mắt nhìn trên mặt của cô ấy, chỉ thấy vẻ lạnh nhạt trên gương mặt nhỏ nhắn, hiện tại không nhìn ra được một chút ý tưởng nào của cô ấy!
“ Ừ, cứ như vậy đi! Cô cũng về nghỉ trước đi!”
“ Ừm!” An Ny nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi ra ngoài, lúc đi đến cửa, không kiềm chế được quay đầu nhìn bóng dáng đi về phía cửa sổ sát đất, bắt gặp bóng lưng nhu mì cô đơn, hiu quạnh!Đối với lão đại của mình, cô có chút tò mò, cô rất ít thấy cô ấy cười, vĩnh viễn vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng mà cô có thể thấy được từ trên vầng trán của cô ấy một chút ưu thương cùng ảm đạm, dù rất cạn, cũng rất rõ ràng! Loại ưu thương, ảm đảm này giống như đã dung hợp trên người cô ấy trong thời gian dài, thấm vào đáy lòng, sâu tận xương tuỷ, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy thương xót!
. . . . . .
Bên ngoài, ánh sáng chói mắt của đèn nê ông lẳng lặng chiếu rọi lên bóng dáng nhỏ nhắn đang co ro thân thể, trán đổ mồ hôi hột, chân mày nhíu chặt,hơi mở miệng,khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo đồng thời thân thể khẽ run lên, chứng tỏ cô ta ngủ cũng không được yên ổn!Chỉ thấy động tác của cô càng lúc càng nhanh, như giật mình trong mộng tỉnh lại, bật ngồi dậy thở hổn hển, đôi mắt trong suốt lành lạnh dưới vầng sáng lờ mờ, mang chút tối tăm cùng lạnh lẽo như băng!
Dần dần, hơi thở của cô trở lại bình thường, chân không bước xuống đất, co rúc ở trên sô pha, ôm chặt thân thể của mình!
Năm năm qua, cô đã không nhớ rõ đã có bao nhiêu lần từ trong mộng tỉnh lại, sau đó cứ co ro như vậy, trợn tròn mắt cho đến lúc trời sáng! Năm đó trong hôn lễ anh ta đã nói một câu “ Tôi không đồng ý!”, câu nói đó đã trở thành ác mộng của cô, in sâu trong đầu, giống như là châm chọc cho hành động ngu ngốc ban đầu của mình, hoặc như là ở sâu trong tận đáy lòng đã đặt vào một hồi chuông, thỉnh thoảng nhắc nhở mình không nên tái phạm sai lầm lúc trước!
. . . . . .
Ngày thứ hai.
Trong phòng họp VIP của khách sạn, đang tiến hành một cuộc hội nghị hợp tác kinh doanh, vụ hợp tác này là giữa tập đoàn hạ Thị và tập đoàn Khải Tư Đặc.
Trong phòng họp, có mười lăm người trừ hai người Hạ Nam và Hách Văn Viễn là người Trung Quốc, còn lại đều là người pháp, cho nên khi thảo luận công việc đương nhiên là phải dùng tiếng Pháp!
. . . . . .
Sau khi hội nghị kết thúc, Hạ Nam đang chuẩn bị đi ra ngoài, Kell gọi anh ta lại, sử dụng tiếng Trung Quốc không được lưu loát nói với anh ta: “ Hạ tiên sinh, hiện tại anh có thời gian rảnh không?Nếu như có, hôm nay trong công ty đang tổ chức một buổi biểu diễn thời trang, anh có thể đi cùng đi với tôi !”
Nghe lời anh ta nói, Hạ Nam suy tư gật đầu, sau đó mấy người cùng nhau đi ra ngoài!
Mới vừa đi ra khỏi khách sạn, Hạ Nam giống như là cảm giác thấy được cái gì ở phía xa xa, chỉ thấy phía sau một chiếc xe taxi!Theo bản năng, anh xoa nhẹ nơi trái tim mình, cảm thấy nơi đó không bình thường nhanh chóng đập mạnh, có chút suy nghĩ sâu xa vội nhìn theo chiếc taxi ngày càng xa dần!
Tại sao lại như vậy chứ?Mới vừa rồi hình như chính mình cảm nhận được hơi thở của cô rồi, nhưng mà có thể sao? Hình như là không thể nào!
Có thể là mình quá nhớ cô ấy phải không?
Nghĩ đến đây thì bất đắc dĩ lắc đầu!
. . . . . .
Mà ngồi ở trong xe taxi, SKY dùng tiếng Pháp lưu loát nói ra địa điểm mình muốn đến, sau đó híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt nhanh chóng thoáng qua một bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ, theo bản năng cô vuốt vuốt đôi mắt mình,lúc mở mắt ra nhìn về nơi đó lần nữa thì đã không còn thấy bóng dáng kia đâu!
Cô thu hồi tầm mắt, khóe miệng châm chọc ngoắc lên!Làm sao anh ta có thể ở chỗ này chứ?Có phải là cô nhớ anh ta muốn điên rồi hay không?
Một giây kế tiếp, ý thức được suy nghĩ của mình, ở trong lòng hung hăng xem thường chính mình!
. . . . . .
Hai người họ ai cũng không nghĩ tới, sau năm năm xa cách, lần đầu tiên khoảng cách của hai người lại gần nhau như thế, họ cứ như vậy mà bỏ lỡ !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc