Hào Môn Đoạt Tình - Chương 38

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Trong tác phẩm truyện ngắn của Henry- một trong những tác giả người Mỹ nổi tiếng với chủ nghĩa hiện thực phê phán có nhắc đến : “Đời người là do khóc nức nở, khóc thút thít và mỉm cười tạo thành, mà khóc thút thít chiếm phần lớn trong đó….”
Phó Cảnh Ca vẫn luôn cảm thấy lời này hết sức chính xác
Rất nhiều khi, cô đè nén khóc nức nở, gượng cười, chỉ có thể trốn ở một góc mà người khác không nhìn thấy thỉnh thoảng khóc thút thít
Nhất là ở trước mặt Mộ Dung Khiêm, bởi vì khóc chỉ làm cô càng trở nên yếu đuối mà thôi. Vì những thời khắc bị bức không thể không khóc đã làm cô mất thể diện không thôi
“Em không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Không giống như thường ngày, mới tiến vào phòng đã trực tiếp ném cô lên giường, Phó Cảnh Ca ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm
Giữa bọn họ hẳn là không có chuyện gì để nói!. Trong lòng cô thầm nghĩ
“Xem ra, tối nay tình cũ không rủ cũng tới, để lòng tự tin của cô tăng lên gấp bội a” Ném áo khoác ngoài trên người xuống, tiện tay ném qua một bên, Mộ Dung Khiêm đi tới bên giường, cái cô gái này, hiếm có thời điểm trở về phòng, lại không sợ anh a!
“Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau ở cửa mà thôi” Thì ra hắn nhìn thấy được, thấy thì thế nào, cô đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, không sợ nửa đêm quỷ đến gõ cửa
Dĩ nhiên cô sẽ không nói cho hắn biết, nửa đêm cô xuống uống nước thấy trong vườn hoa có bóng người nên mới đi ra ngoài, cô không có ngu như vậy
“Lúc nửa đêm ***ng nhau ở cửa?” Mộ Dung Khiêm cúi người kìm chặt cằm của cô, bắt cô ngẩng đầu lên :
“Phó Cảnh Ca, đây đúng là lý do thật khéo a!”
“Mộ Dung Khiêm, anh đừng dùng vẻ mặt như đã bắt gian tại giường để nhìn tôi, giữa tôi và anh ta luôn luôn trong sạch” Phó Cảnh Ca cười khổ :
“Hôm nay tôi thật sự có lời muốn nói với anh”
Sắc mặt của Mộ Dung Khiêm rất khó coi, nhưng mà Phó Cảnh Ca lại cảm thấy mình thật sự có dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh như vậy
Môi mỏng vẽ ra nụ cười châm chọc : “Phó Cảnh Ca, em muốn nói gì?”
"Chúng ta, ly hôn đi!"
Lời nói muốn nói rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng có thể nói ra miệng, Phó Cảnh Ca cho là lòng của mình có thể buông lỏng, nhưng sau khi nói ra, thì một cỗ sợ hãi không biết tên xâm nhập khiến lòng nàng bất an
Dường như không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Khiêm trở nên xanh mét, giống như đang tiêu hóa lời nói của cô, thật lâu sau, giống như dã thú liếc nhìn cô :
“Em nói cái gì?. Em nói lại lần nữa xem?”
Người phụ nữ này muốn nói ly hôn với anh?. Cô dám nói ly hôn với anh?
Hắn tựa hồ bị lời của cô chọc tức, trên trán xuất hiện những mạch máu li ti, trên mu bàn tay đang kiềm chặt cằm của cô cũng hiện đầy gân xanh
“Tôi nói, chúng ta hãy ly hôn đi” Đôi mắt sáng trong của cô, bình tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại làm cho giận dữ trong lòng hắn trầm xuống
"Là thật."
Cô chăm chú nhìn anh nói : “Tôi không muốn tiếp tục như vậy, lúc trước tôi…. Tôi hạ quyết tâm nếu như không chiếm được cũng muốn sống bên cạnh anh ấy, nhưng bây giờ, tôi mệt mỏi! Không muốn theo đuổi những thứ không thuộc về mình nữa. Tôi không biết vì sao 3 năm trước anh lại coi trọng tôi, vì sao lại muốn kiên trì cưới tôi, đối với mấy chuyện này, hiện tại tôi không muốn nghĩ đến nữa….”
Thanh âm của cô có chút nghẹn ngào, những năm gần đây bản thân đều tự mình chịu đựng đau khổ cùng chua xót trong lòng, đối với đoạn hôn nhân này đều khiến bọn họ đều đau khổ
“Giữa chúng ta thật sự nên kết thúc, tôi bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này, cuộc sống từng thuộc về tôi, những người ở đây, anh, và ân oán với nhà Mộ Dung, không còn quan hệ gì với tôi nữa, từ đây về sau chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau nữa…”
Cô run giọng nói xong, đau khổ cùng cảm giác khó thở đều dâng lên trong lòng, nước mắt cuối cùng cũng tràn mi. Lần đầu tiên, cô tỉnh táo mà khóc trước mặt anh, về sau sẽ không như thế nữa
Hai mắt Mộ Dung Khiêm nhìn thẳng vào cô, nhìn người phụ nữ đang khóc đến hoa lê đái vũ trước mặt, hồi lâu sắc mặt mới âm trầm mở miệng nói :
“Ly hôn, không thiếu nợ lẫn nhau?”
Cứ suy nghĩ như muốn phủi sạch toàn bộ quan hệ với anh?. Không có cửa đâu, anh giận đến sắc mặt cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ :
“Phó Cảnh Ca, cô đừng mơ, từ ngày cô bắt đầu vào nhà Mộ Dung, cô nên hiểu, không thể nào ly hôn. Nhà Mộ Dung sẽ không để mất thể diện, quan trọng hơn là Phó gia nhà các người cũng không để mất mặt, cô không sợ sẽ bại lộ thân phận con gái riêng của Phó gia sao?”
Đúng vậy, cô chính là con gái riêng của Phó gia. Hơn nữa, thân phận con gái riêng này vĩnh viễn không thể biến mất. Cô là con gái của tổng giám đốc Thượng Hoa quốc tế Phó Tu Diên, lại không phải là con gái của ông ta với vợ chính sinh ra, mà là với em vợ.
Thật là tình tiết hết sức cẩu huyết a! trong lúc chị gái mang thai, em gái thường xuyên đi lại thăm hỏi, thường xuyên qua lại, dì nhỏ tuổi trẻ xinh đẹp, hiển nhiên trở thành đối tượng để anh rể trước giờ phong lưu thành tính chiếm đoạt
Nói là gặp dịp thì chơi cũng được, tâm đầu ý hợp cũng được, kết quả là em gái lỡ lầm mang thai, chị gái không đành lòng để cho em gái đi Pa' thai, thầm nghĩ chờ cho mình sinh đứa bé ra rồi ly hôn
Đáng tiếc mẹ ruột của cô vì khó sinh mà qua đời, mà người cô vốn nên gọi là dì 2 thì trở thành mẹ của cô. Điều bí mật này đã che giấu suốt 22 năm, toàn bộ suốt 22 năm
Nếu như không phải Mộ Dung Khiêm đem bí mật này ra uy hiếp ép buộc cô kết hôn, thì cho dù là đến ૮ɦếƭ, cô cũng sẽ không biết. Nhưng, vì sao lại muốn ép cô như vậy?
Cô không muốn tin nhưng mà hắn đã sớm chuẩn bị một chồng tư liệu khiến cho cô trong nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục
Đó không phải là chuyện xưa, đó là chân trướng. Chuyện xấu như vậy, làm sao có thể công khai ra ngoài?
“Tôi không nợi anh cái gì”
Cho tới bây giờ bị sỉ nhục, phẫn hận, sợ hãi, giờ phút này giống như thùng S***g nổ tung trong đầu Phó Cảnh Ca. làm cô không cách nào kiềm chế được, kích động kêu khóc, dùng sức đẩy hắn :
“Vì sao, vì sao anh lại muốn đối xử với cô như vậy?. Vì sao?”
Biết rõ cô yêu người đàn ông khác, hắn dù ૮ɦếƭ cũng muốn trói cô lại bên người
Mới đầu, cô trúc trắc bất lực, hắn càng cứng rắn làm càn, lại càng không biết tiết chế. Cô không thuận theo, hắn càng ép buộc cô, cô phản kháng hắn bắt cô cầu xin tha thứ. Cô lúc nào cũng bị giày vò đến sống không bằng ૮ɦếƭ, lại không dám phản kháng đòi hỏi thái quá của hắn
Hắn cho rằng cho dù cả đời này cô không yêu hắn, hắn cũng muốn chiếm lấy cô làm của riêng cả đời. Nhưng mà, hôm nay, người phụ nữ luôn luôn không dám phản kháng trước mặt anh, thế nhưng lại đề xuất muốn ly hôn?
Tại sao? Tại sao? Nếu như trên đời này tất cả những câu hỏi tại sao đều có đáp án, vậy thì sẽ không có nhiều đau khổ bủa vây lấy con người?
Được rồi, nếu cô không thương, sẽ mãi mãi không thể nào yêu, vậy thì tiếp tục để cho cô hận anh đi!
Hận! Nếu như chỉ có hận mới có thể khắc sâu trong lòng không bao giờ quên, không cách nào nhớ, như vậy sẽ để cô hận nhiều hơn một chút. . . Anh cúi đầu, bá đạo chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô.
“Ừ. . . . . .” Phó Cảnh Ca tức giận, không ngừng đánh vào bả vai rộng rãi của người con trai bên cạnh, trên người anh đắt giá nhất là chiếc áo sơ mi, lại đang bị con mèo hoang nhỏ cào cấu.
Đôi mắt người con trai hiện rõ sự tức giận, hiển nhiên tối nay anh bị cô chọc giận thành công, dùng một sức lực hung hãn bắt lấy hai tay của cô, đè cô ngã xuống giường.
Vừa nóng bỏng vừa thô lỗ không ngừng hôn cô, như gió lốc lại có mưa rào rơi xuống, giống như muốn đem cả người cô nuốt vào trong bụng, vừa giống như muốn hoàn toàn hủy diệt cô.
Phó Cảnh Ca đẩy không ra lại tránh không được sức mạnh của anh, cô bỏ qua giãy giụa cùng chống cự, cứng ngắc nằm yên, hoàn toàn để mặc cho anh.
Áo quần trở nên xốc xếch, lộ ra bờ *** trắng lung linh và mềm mại, lưỡi của anh thuận lợi đi vào trong miệng của cô, bàn tay gấp gáp sờ nắn đường cong tuyệt mỹ, *** đang ngọ nguậy.
Anh muốn cô, điên cuồng muốn cô!
Nhưng điều Mộ Dung Khiêm không nghĩ tới chính là, đột nhiên cô nâng cổ lên, hướng về phía anh đặt một nụ hôn sâu, đang lúc anh vẫn còn chưa hết ngạc nhiên với sự chủ động của cô thì môi lưỡi bỗng dưng đau xót. . . . . .
Mèo hoang nhỏ lộ ra chiếc răng nhọn, đang dùng lực cắn anh!
Đau đớn cùng mùi máu tanh, *** như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy sạch hoàn toàn lý trí của anh.
Anh không chút để ý, tùy tiện để cô cắn loạn một mạch, bàn tay tiếp tục mở quần áo trong – vật ngăn cản cuối cùng của cô và anh, khi anh cởi ra được, chân mảnh khảnh của cô lại bắt đầu đạp đá lung tung, nhưng anh vẫn im lặng tách nó ra. . . . . .
Thật sâu! Nặng nề! Thật là đau!
Đột nhiên đôi mắt đẹp của Phó Cảnh Ca trợn tròn nhìn anh, miệng nhỏ còn đang bận cắn anh liền buông lỏng, cơ thể đau đến rung rẫy.
Thật sự rất đáng hận, rất đáng hận!
Anh phải để cho cô thật sự cảm nhận được đau đớn! Thân thể còn chưa khởi động cứ như vậy bị. . . . . . Mặc dù không là lần đầu tiên bị anh cứng răn đi vào như thế, nhưng trong lòng vẫn là uất ức.
Mới vừa hoàn thành việc để mình quên đi một người, bây giờ trong tâm trí cô không có nữa điểm tâm tư cho chuyện nam nữ, lại bị đưa tới nơi này, bị người đàn ông này ức hiếp, làm sao cô không uất ức cho được?
Nhưng người đàn ông phía trên căn bản không cảm nhận được sự uất ức của cô.
Bao nhiêu năm kế tiếp, bọn họ ở cùng nhau trên giường, đã trải qua rất nhiều trận kích tình kịch liệt.
Anh càng dùng sức, càng hăng say, cô cũng không chịu yếu thế mà dùng hết sức cấu anh, cắn anh. . . . . . Giống như tất cả yêu hận lẫn lộn đan xe trong lòng một con thú nhỏ, lựa chọn dùng nguyên thủy nhất *** cùng võ lực, không muốn tiếp tục sống trong thù hận.
Qua một trận “yêu đương” kịch liệt, cả hai đều bị tổn hại.
Cô mệt mỏi nằm dưới người anh, giống như một đứa con nít thích an tĩnh không muốn nói chuyện, đôi mắt to mang đầy đau thương lặng lẽ nhìn chăm chú vào trong không trung.
Môi của anh đều là vết thương, trong miệng tất cả đều là mùi máu tươi, khắp bả vai và cánh tay là những vết cắn sâu cạn không giống nhau. Cô gái này, lần này không nhường nhịn chút nào cả.
“Anh còn muốn như thế nào. . . . .?” Thật lâu sâu, cắn người rồi vẫn cảm thấy không cam lòng, con mèo hoang nhỏ uất ức khóc đuổi người. "Tại sao còn chưa đi? Anh tránh ra. . . . . ."
Bắp thịt căng phồng, hai cánh tay cô cố gắng tách anh ra khỏi cơ thể mình, anh lại như người trên cao nhìn chăm chú cô đang ở phía dưới, lấy một ánh mắt thầm trách nhìn chằm chằm cô.
"Tôi chán ghét anh. . . . . . chán ghét ૮ɦếƭ đi". Từng giọt nước mắt giống như trân châu lăn dài xuống, đôi môi bị hôn sưng đỏ mọng ngọa nguậy, như đinh chém sắt thổ lộ tiếng lòng: "Tôi nhất định muốn ly hôn với anh, tôi muốn anh đi ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . . ."
Tiếng khóc thúc thít tựa như tiếng nũng nịu của cô! Thì ra Phó Cảnh Ca không chỉ dùng nét mặt lạnh nhạt nhìn anh, mà Phó Cảnh Ca chỉ là đang tỏ ra cao ngạo chứ thật ra trong lòng lại rất yếu đuối, thì ra cũng có lúc Phó Cảnh Ca khóc như con mèo nhỏ. . . . . .
Nhưng tất cả những điều này, đều là sau khi nói ly hôn với anh mới biểu hiện ra. Thì ra hai chữ “ly hôn” thật sự dồn người ra vào chân tường, bắt người ta phải sống thật là mình.
Không khách khí nắm lấy cằm nhỏ của cô, nhìn vào một mảnh lớn trong tròng mắt, anh lạnh lùng nói với cô: "Đừng nằm mơ, anh sẽ không bỏ qua cho em, cả đời em cũng đừng nghĩ tới chạy trốn anh."
Phó Cảnh Ca khó tin nhìn chằm chằm anh, không thể tin anh lại nói như vậy.
Tại sao không chịu bỏ qua cô? Tại sao cuộc đời cô lại chịu hết tất cả loại chuyện này?
Hận thù mãnh liệt giống như là trong đêm tối có một chiếc gai độc của cây Tử Đằng, từ trong lòng cô mọc ra, cuốn lấy khắp cơ thể, xâm nhập huyết quản của cô, trong mắt cô sự hận thù cũng như ẩn như hiện, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, bất bình kêu to: "Anh còn muốn như thế nào? Có phải hay không tôi ૮ɦếƭ đi thì anh mới có thể bỏ qua cho tôi?"
Thay vì sống khó chịu như vậy, cô thật sự muốn liều mạng. Dù sao cũng sẽ không có người thật quan tâm đến cô!
"Làm sao được chứ?" Anh chọc tức cô, ngược lại vẻ mặt lười biếng, đưa tay lên má phấn gỡ một sợi tóc trên mặt cô, còn có dư thừa lòng rỗi rãnh trêu chọc cô, hình như càng trêu chọc khiến cô nổi giận anh càng vui vẻ.
"Em mới vừa rồi cũng không P0'p ૮ɦếƭ được anh, anh như thế nào lại *** em? Như thế nào chịu. . . . . . bỏ qua anh em?" Anh tà ác nói, vừa dứt lời, cả người anh liền ***
“Không!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, theo bản năng quay người muốn chạy trốn. Một lần nữa, cô thật sự sẽ ૮ɦếƭ mất!
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã đem cô ôm lấy, bão táp lần nữa lại tới. . . . . .
Bàn tay đặt lên mặt của cô, hôn rất sâu cái miệng nhỏ nhắn. . . . . . Trong phòng ngủ lại một lần nữa vang lên đàn ông gầm nhẹ, phụ nữ thở dốc. . . . . . Coi như tất cả không có ngày mai, anh chỉ nghĩ hung hăng đem người phụ nữ đang nằm phía dưới làm cho hư, cho mệt mỏi, để cô muốn đi cũng không đi được. . . . . .
Dám nói ly hôn với anh, thì đảm bảo phải gánh chịu hậu quả. . . . . .
Ban đêm, trong một căn phòng nhà Mộ Dung, lại xảy ra một loạt những cảnh tượng khác. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc