Hạnh Phúc Không Ngừng - Chương 12

Tác giả: Mộc Phạn

Ẩn Trúc chưa từng nghĩ đến việc chia tay, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để sự bắt đầu đó được lâu bền và hợp lý hơn.
Đúng thế, sự mê hoặc! Ngô Dạ Lai vẫn luôn nghĩ anh chỉ bị mê hoặc trong chốc lát nên mới vụng về ôm Ẩn Trúc vào lòng sau khi kéo cô đang khóc lóc thảm thiết như thế xuống xe, mới cùng cô lên xe buýt, đến ga tàu mua vé, và tiễn cô lên xe trong hoàn cảnh mập mờ không rõ ràng như thế này, mới thừa nhận cô là bạn gái sau chuyến thăm vòng vèo của cô và cũng duy trì luôn thân phận đó cho tới khi tốt nghiệp.
Chuyến thăm lần đó của Phùng Ẩn Trúc, có thể được coi là hành động sáng suốt chợt lóe lên của một thiên tài.
Trước khi đi, cô không biết có thể về kịp giờ thể dục sáng thứ hai không, nên cô còn nhờ các bạn cùng phòng giấu giúp. Dĩ nhiên là họ cũng biết cô đi đâu. Thế nên sau khi Ẩn Trúc quay về liền bị ép phải kể chi tiết cuộc gặp gỡ với chàng tình nhân bí mật này.
Mấy người bọn họ đều thuộc loại giỏi ăn nói nhưng lại kém về khoản hành động, vì vậy tuy mạnh mồm bạo miệng nhưng đều không có kinh nghiệm thực tế. Ẩn Trúc đương nhiên ngại không dám kể về cái ôm bất ngờ của anh, chỉ lựa chọn những chi tiết bình thường để kể cho các bạn.
"Làm quân nhân có rất nhiều cái hay", mặc dù Ẩn Trúc biết rõ hoàn cảnh thực tế nơi Ngô Dạ Lai đang học, nhưng vẫn không kìm được việc cô muốn nói về những mặt cô cho là tốt, ai cũng có chút sĩ diện trong tính cách mà. "Anh ấy đi mua vé không cần phải xếp hàng, lại còn có cửa riêng cho quân nhân, khi chờ tàu cũng có phòng chờ riêng, thích lắm".
"Đấy là để đền bù cho sự vất vả của họ", Thạch Chỉ, cô bạn hễ mở miệng nói là khiến người khác phải hoảng hốt, lại còn ưa tranh luận. Cô ấy có người thân đang là quân nhân nên cũng tương đối hiểu về cuộc sống của họ, "Nói một cách nghiêm túc thì anh ấy là học viên, chỉ mới được một nửa thân phận của quân nhân thôi, còn cậu càng không có tư cách gì, đến ăn theo cũng không phải, đúng không?".
Trong thư gửi cho Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc kể lại hết nội dung cuộc trò chuyện của họ. Cô muốn đỏng đảnh một chút. Ngô Dạ Lai chỉ là ôm nhẹ cô một cái rồi buông ra ngay, cũng không có lời nào giải thích cho hành động chăm sóc đó. Còn cô, chỉ vì cái ôm đó mà đã cười ngốc nghếch suốt dọc đường về, sau vô số lần hồi tưởng lại cô ngày càng cảm thấy hình như là đã vui mừng quá sớm. Chẳng qua là anh thấy cô khóc nức nở nên mới làm vậy để an ủi cô mà thôi. Vì vậy cô muốn hỏi anh, rốt cuộc cô có được coi là người đặc biệt bên cạnh anh không?
Ngô Dạ Lai không trả lời ngay, nhưng trong lá thư của anh không hề né tránh câu hỏi của Ẩn Trúc.
"Nếu như anh chỉ được tính là một nửa quân nhân thì em cũng có tư cách ấy như anh."
Khi Ẩn Trúc được coi là đuổi kịp cái đuôi của yêu sớm, thực sự khiến những cô bạn đang cô đơn vô cùng ngưỡng mộ. Khi đó, bọn họ đều tự nhận mình là các cô nương, nói sự đào hoa của Ẩn Trúc có thể làm bọn họ đào hoa lây. Quả thật, ngoài Diệp Hồng Ca kén cá chọn canh, kiên quyết giữ vững trận địa, những người còn lại đều lần lượt theo chân Ẩn Trúc. Giờ nghĩ lại, Ẩn Trúc không biết nên tuyên dương tấm gương nào cho phải.
Bản thân Ẩn Trúc lại luôn không có động tĩnh gì, cô không tham gia bất cứ buổi tụ tập nào có tính chất giao lưu, những hoạt động trong trường, nếu trốn được là trốn. Cô nghĩ thời gian chỉ nên dùng vào duy nhất một việc có ý nghĩa, đấy là đi thăm Ngô Dạ Lai.
Nói là đi thăm anh, nhưng sau khi được lĩnh giáo sự lợi hại của Vương đội trưởng kia, cô không dám tự ý vào trường gây phiền phức cho anh nữa, đành phải đợi Ngô Dạ Lai có cơ hội ra ngoài rồi mới gặp mặt nhau. Hồi đó, ký túc xá nơi Ngô Dạ Lai ở còn chưa lắp điện thoại, hai người muốn gặp nhau là phải hẹn trước một tuần, mà bắt buộc phải là do Ngô Dạ Lai chủ động gọi điện đến. Nhưng tỉ lệ Ngô Dạ Lai gọi điện có thể so sánh với tần suất xuất hiện của sao băng, chỉ xảy ra trong những tình huống cực kỳ đặc biệt. Vì vậy, thời gian mà anh có thể ra ngoài, phần lớn đều dựa vào phán đoán của Ẩn Trúc, còn gặp được hay không đều phải nghe theo sự sắp xếp của Chúa.
Ẩn Trúc cũng coi là có chút lanh lợi tinh ranh, cô sẽ viết thư báo trước cho Ngô Dạ Lai ngày mà cô sẽ tới, sau đó đến một nhà trọ nhỏ ở gần trường đợi, đợi đến mười giờ sáng mà anh không ra, cô sẽ tự mình đi thăm quan thành phố X.
Suốt bốn năm, Ẩn Trúc không dám nói mình đã đi khắp các ngõ ngách của thành phố X, nhưng những danh lam thắng cảnh điển hình thì cũng có thể nói là gần như đã đi hết. Có khi, thứ mà cô mang về chỉ là tấm vé tàu và những ghi chép vụn vặt sau cả chặng đường dài mệt mỏi. Nhân khẩu thường trú của phòng ký túc xá - Diệp Hồng Ca cũng phải buồn thay cô, "Mình không muốn nghe văn tả cảnh hay các câu chuyện lịch sử nữa, lần này liệu có nhân vật nào là người xuất hiện không?"
Ẩn Trúc vẫn còn cố cãi cứng: "Sao lại không có nhân vật, cậu phải để ý chứ!".
"Phùng Ẩn Trúc, cậu cứ cố chấp như người già thế, sau này đừng nói chị em không nhắc nhở cậu nhé. Thời gian với sức lực ấy, dùng vào việc học để giành học bổng còn có ích hơn, các văn bằng chứng chỉ tự dưng chạy tới tìm cậu chắc? Đàn ông, có kẻ nào đáng tin đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn dựa vào bản thân mình hay sao. Mình thấy người này của cậu, muốn dựa có khi cũng chẳng tìm thấy anh ta mà dựa."
Phùng Ẩn Trúc sao lại không biết rằng tất cả đều phải cố gắng chứ? Nhưng cô không tài giỏi như Diệp Hồng Ca, chứng chỉ Ngoại ngữ, Tin học cầm đầy tay, gần đây còn tích cực chuẩn bị thi luật, định tốt nghiệp xong là thi vào Tư pháp, một con người học hành điên cuồng.
Thấy Phùng Ẩn Trúc vẫn không để ý, Diệp Hồng Ca đành nói: "Biết là cậu một lòng một dạ với anh ta, chỉ cần đi theo anh ta là đủ. Nhưng Phùng Ẩn Trúc, nhìn sự tiến bộ của các chị em khác trong phòng chúng ta, rồi nhìn lại tốc độ của cậu, việc mà cậu nghiêm túc làm cũng được coi là \'kiểu mẫu\' đấy!"
Ẩn Trúc nổi giận, "Sao lại có kẻ nói chuyện không biết xấu hổ như cậu chứ!" Mấy người bọn họ kẻ thì định kỳ ra ngoài ở, kẻ thì ra hẳn ngoài cùng tận hưởng tình yêu với bạn trai, nói một cách hoa mỹ thì là "Chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh", cũng là muốn sau khi tốt nghiệp có một chốn đi về, thẳng thắn ra thì tất cả cũng chỉ là lý do muốn có thế giới riêng của hai người. So với họ, Ẩn Trúc và Ngô Dạ Lai chỉ mới dừng lại ở giai đoạn nắm tay là thấy sự lạc hậu của họ rồi.
"Mình còn lo lắng thừa cho cậu chắc? Hai người các cậu không sâu sắc cũng chẳng nhạt nhẽo, không nóng không lạnh, thế sau khi tốt nghiệp thì định thế nào? Anh ta vào bộ đội rồi, cậu vẫn định tiếp tục theo đuổi, thích thú với việc thỉnh thoảng lại gặp nhau một lần chắc? Cậu phải hỏi anh ta cho rõ ràng, lý do tại sao lại gặp nhau như thế?"
"Đến cậu cũng nói như thế, thì sao mình dám hỏi anh ấy. Xa cách như thế, gặp mặt một lần đâu có dễ dàng gì, cho dù là kỳ nghỉ cũng chỉ được gặp nhau được có một, hai lần, tới giờ mình còn chưa đến nhà anh ấy, anh ấy cũng không chịu đến nhà mình", cô không biết liệu có phải là có vấn đề không, nhưng có những chuyện cô không thể ép anh, cũng không thể thay mặt anh được. Ẩn Trúc dù có vui sướng nhiệt huyết tới đâu, sau mấy năm cũng dần dần nguội lạnh, phải chịu đựng và sưởi ấm cho anh.
"Mình nói với cậu là cũng đến lúc phải quyết tâm rồi. Nên làm như thế nào, đây là thời điểm then chốt."
Ý của Diệp Hồng Ca là muốn Ẩn Trúc chia tay với Ngô Dạ Lai. Cô ấy không biết học ở trường quân sự thì bận rộn thế nào, có nhiều việc bị hạn chế ra sao, cô ấy chỉ biết lần nào Ẩn Trúc cũng vội vàng, vui sướng chạy đi gặp anh ta, còn anh bạn Ngô Dạ Lai này dù có thuận đường về nhà, cũng chưa một lần ghé qua trường thăm Ẩn Trúc. Người khác Diệp Hồng Ca không biết, nhưng mấy người bạn cùng phòng đều có ấn tượng không tốt đẹp gì về anh ta. Mỗi lần nhận được điện thoại anh ta gọi tới, bọn họ đều vô cùng vồn vã, cứ như sợ mình nhận điện không nhiệt tình thì sẽ làm giảm tính tích cực của người gọi điện vậy.
Ẩn Trúc chưa từng nghĩ đến việc chia tay, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để sự bắt đầu đó được lâu bền và hợp lí hơn.
Bản thân cô còn chưa nghĩ xong vấn đề mấu chốt là ở đâu thì La Linh nói một câu khiến người trong mộng bừng tỉnh, "Các cậu đừng cho rằng giờ mình đang chịu quá nhiều thiệt thòi, nếu tớ không như vậy thì làm sao thoát ra để khẳng định vị trí của mình được".
Bạn trai của La Linh làm cho một công ty nghiên cứu phần mềm, là thạc sỹ tốt nghiệp từ trường Đại học Q ra, điều kiện rất tốt, chỉ có điều rất bận, "Căn cứ vào thời gian, tốc độ của anh ấy thì có lẽ đến năm sáu mươi tuổi cũng không có thời gian mà yêu đương".
"Thế cậu không sợ sau này cậu sẽ hối hận à, anh ta lớn hơn cậu nhiều tuổi như thế?", Ẩn Trúc thừa nhận mình là gái tỉnh lẻ nên quan niệm yêu đương thật sự không thể theo kịp tốc độ của các bạn.
"Tương lai? Không có hiện tại thì sao có tương lai đây? Nếu không giữ lấy anh ấy thì sau này mình mới phải hối hận."
Trước kỳ nghỉ hè, Ẩn Trúc luôn dằn vặt vì vấn đề này, là chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng, hay là không nỡ hy sinh đứa trẻ để bắt được con sói? Có điều, cô cũng không buồn phiền lâu, một mặt cô vô cùng tin tưởng vào khả năng tự kiềm chế của Ngô Dạ Lai, mặt khác cô muốn bắt sói thì thực sự phải trải qua rất nhiều bước. Cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào trong việc này, vì vậy việc quyến rũ cũng chỉ là nói để đấy thôi.
Nhưng thế nào gọi là như có thần linh giúp đỡ? Chính là khi Ẩn Trúc gần như mất hy vọng về tâm nguyện này thì Ngô Dạ Lai lại được đưa tới trước mặt cô.
Ngô Dạ Lai đổi tàu tại Bắc Kinh, phải ở lại một đêm. La Linh và mấy cô bạn cùng phòng sao có thể bỏ qua một cơ hội như thế này chứ, người nào người nấy cùng người thân đến đón tiếp Ngô Dạ Lai đầy long trọng. Sau vài lần cụng ly, Ngô Dạ Lai đã gục. Giúp Ẩn Trúc đưa Ngô Dạ Lai về phòng khách ở ký túc xá xong, La Linh nhìn Ẩn Trúc cười đầy ẩn ý, "Ăn được hay không, đều phụ thuộc cả vào cậu đấy".
Diệp Hồng Ca huých La Linh một cái, "Ẩn Trúc, mau theo mình về, đừng nghe cậu ấy nói bậy".
La Linh cũng uống không ít, "Sao mình lại nói bậy chứ?", cô ấy chỉ vào Ngô Dạ Lai lúc này đang nằm trên giường, gần như đã không còn biết gì nữa, nói: "Chuyện này nghiêm túc đấy, cậu đã hao tốn không ít sức lực vì anh ta, đợi đến khi anh ta hiểu ra chắc là phải đợi đến thời kỳ Kỷ Băng Hà sau đấy. Mình nói cho cậu biết, hoặc là cậu phải liều, mặc kệ cứ biến anh ta thành người của mình trước đã; Hoặc là thôi đi, buông νũ кнí đầu hàng đi! Quân Phi nhà chúng ta chẳng phải vẫn đang giữ thân như ngọc đợi cậu đấy sao?". Mấy năm gần đây Thẩm Quân Phi thường xuyên tới chơi, mỗi lần đến, dù Ẩn Trúc có ở đó hay không thì anh đều mời mấy người bạn cùng phòng của cô ra ngoài ăn. Mặc dù anh chưa từng nói ra, nhưng chỉ thoáng nhìn cũng biết tình cảm của anh là dành cho Ẩn Trúc. Lần nào nghỉ hè rồi nhập học, mà không đi theo ân cần, chăm sóc cho Ẩn Trúc? Bạn trai của La Linh cũng có ấn tượng rất tốt đối với Thẩm Quân Phi, anh nói với khả năng hiện giờ của Thẩm Quân Phi, vào làm ở một công ty lớn sau khi tốt nghiệp không phải chuyện khó.
"Đâu phải vấn đề là hai chọn một!", Diệp Hồng Ca bị La Linh kéo đi, để lại Ẩn Trúc một mình ngồi ngẩn ngơ bên giường suy nghĩ.
Sau khi vào đại học, Thẩm Quân Phi như biến thành một người hoàn toàn khác, Thẩm Quân Phi lười biếng ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là một Thẩm Quân Phi tích cực trong học tập và cuộc sống. Mặc dù anh thường xuyên tới thăm cô, nhưng anh chưa bao giờ nói cho dù chỉ là một lời ấm áp khiến người khác phải hiểu lầm.
Trước giờ, anh vẫn đóng vai trò một người bạn thân quan tâm chăm sóc cho cô, chứ hoàn toàn không giống như một người đang chờ đợi ai, mặc dù Ẩn Trúc cũng biết là anh đối xử với cô quá tốt.
Vấn đề quan trọng trước mắt chính là vấn đề liên quan đến Ngô Dạ Lai, giờ này không thể về ký túc xá được nữa. "Làm hay không làm? Mà làm thì làm thế nào?", Ẩn Trúc cũng uống hai cốc bia, gió ngoài trời thổi thốc vào làm cô hơi nhức đầu, phải suy nghĩ một vấn đề khó như thế này, càng khiến cô thấy đau đầu như đang phải học thuộc lòng các điều khoản luật.
Tắm rửa, mặc quần áo xong, Ẩn Trúc cầm một chiếc khăn mặt ấm lau mặt và tay cho Ngô Dạ Lai, sau đó nằm xuống bên cạnh anh. Không làm gì cả, không cần phải làm gì cả, cho dù sau này chia tay, có được một đêm như thế này, cũng là một hồi ức đẹp.
Ẩn Trúc khẽ nắm tay Ngô Dạ Lai, và cứ thế thi*p đi trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Giữa đêm, Ẩn Trúc cảm thấy rất nóng và khát, mơ hồ đưa tay ra lần tìm chiếc cốc bên cạnh mình. Bên cạnh làm gì có cái cốc nào của cô, chỉ có Ngô Dạ Lai còn đang nóng hơn cả cô kia.
Ẩn Trúc ấn lên người anh nhổm dậy, định trèo ra bên ngoài. Vô tình trong lúc cúi đầu, bắt gặp ngay ánh mắt của Ngô Dạ Lai khiến cô sợ hãi giật mình, mới nhớ ra là mình hiện đang ở đâu. Ánh mắt Ngô Dạ Lai lạnh lẽo, không hề giống ánh mắt của người đang say.
"Phùng Ẩn Trúc, em vội vàng đến thế sao?", Ngô Dạ Lai túm lấy đôi tay Ẩn Trúc đang ấn lên người mình, kéo cô nằm xuống. Ẩn Trúc ngã sấp lên иgự¢ anh, "Em chỉ muốn...".
"Muốn thế nào? Thế này, hay thế này?", đầu tiên Ngô Dạ Lai hôn Ẩn Trúc một cái, rồi đột nhiên lùa tay vào trong váy cô, nhéo cho cô một cái rất đau, "Anh biết em vẫn luôn bất chấp tất cả, không biết đến điểm dừng, chỉ không ngờ đến việc này mà em cũng dám!".
Ẩn Trúc hốt hoảng, Ngô Dạ Lai ôm chặt lấy cô làm cô không thể cử động được. Chân cô ra sức đạp, nhưng có cảm giác như đạp phải cột xi măng vậy, ngón chân cô đau quá nên phải vội vàng co chân lại, "Anh hiểu lầm rồi. Ngô Dạ Lai, anh nghe em nói đã! Đừng cử động, nghe em nói...".
Mặc dù nhìn Ngô Dạ Lai có vẻ như đã tỉnh táo, nhưng đầu anh lúc này vẫn đang ong ong. Những lời Ẩn Trúc nói bên tai, anh không nghe ra là ý gì, chỉ thấy ồn ào. Anh nhổm người dậy, lật Ẩn Trúc nằm xuống phía dưới mình, "Đừng la nữa, yên nào!". Bàn tay anh ốp vào mặt Ẩn Trúc, thực ra là anh muốn bịt miệng cô lại, nhưng đang ngái ngủ lại chuếnh choáng hơi men nên anh chỉ tiện xòe tay ra bịt miệng để không phải nghe thấy tiếng cô nói nữa là được.
Ẩn Trúc cảm thấy bàn tay của Ngô Dạ Lai vừa to vừa cứng, nhưng cũng nóng rực như hòn than trên lửa, nếu không cô đã nghĩ đây là một bàn tay của Rô - bốt rồi. Cô phải cố hít thở qua các kẽ ngón tay anh nên chỉ một lúc sau, tay của Ngô Dạ Lai vừa ướt vừa ngứa làm trái tim anh cũng bắt đầu loạn nhịp.
Ngô Dạ Lai vội vàng rút tay về, cuống cuồng lau lòng bàn tay mình vào ga giường, nhưng cái cảm giác dính nháp ấy đã chảy vào tận trái tim anh. Lau khô lòng bàn tay xong, ý thức về sự tồn tại lại càng thêm mạnh, giống như cổ họng anh đang khô khốc, nóng như thiêu như đốt.
Ngô Dạ Lai không kìm được mong muốn tìm một thứ gì ươn ướt để giải tỏa cơn khát của mình, bất giác nhổm người dậy.
Ẩn Trúc thấy anh đã thả lỏng người, liền lăn người xuống giường, muốn nhanh chóng ngồi dậy. Động tác như thế đối với cô cũng có thể được coi là nhanh nhẹn rồi. Nhưng trên thực tế, cô tay chân yếu đuối, cộng thêm việc vừa kháng cự với Ngô Dạ Lai, thể lực cũng tiêu hao quá nửa, vì vậy, động tác lật người lúc nãy của cô cứ như một thước phim quay chậm. Giống như bộ phim đang chiếu bị dừng hình vậy, thực hiện xong động tác đó làm người ta hoàn toàn rơi vào ảo giác, rồi lại mới tiếp tục động tác tiếp theo.
Ẩn Trúc bị cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi xâm chiếm, cô thôi không giằng co nữa, nằm sấp xuống gối, chỉ muốn cứ thế mà ngủ luôn. Cô tự thôi miên chính mình rằng đây là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ thôi... Trong giấc mơ anh hôn cô và rất mãnh liệt... Nhưng sức nặng trên nguời khiến cô bừng tỉnh, tất cả đều là thật. Ẩn Trúc nghĩ tới câu nói trước đó của Ngô Dạ Lai nên cô biết nếu còn do dự không quyết định chỉ mang tới kết quả mất cả chỉ lẫn chài. Ngô Dạ Lai chưa chắc đã hiểu cô sẽ không can thiệp vào tình yêu của anh, bản thân ở trước mặt anh còn lo lắng hão huyền cho danh dự của anh.
Đã làm thì phải làm đến cùng, Ẩn Trúc quyết định không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nghe theo lời khuyên của La Linh để anh ấy thành người của mình đã rồi tính tiếp. Nhưng ai mà chẳng biết, nói thì dễ mà làm thì khó chứ, Ẩn Trúc ân hận vì đã không nhờ La Linh chỉ dạy cho vài chiêu.
Ẩn Trúc còn đang suy nghĩ ௱ôЛƓ lung không nhận ra bàn tay của Ngô Dạ Lai đã thả lỏng ra từ lúc nào. Tay anh vô tình chạm vào da thịt Ẩn Trúc, sự tiếp xúc lần này khác hoàn toàn với cảm giác của sự tiếp xúc trước đó. Lần trước anh còn đang tức giận và muốn bắt nạt cô, Ngô Dạ Lai nhìn chằm chằm vào mắt và quan sát từng biểu hiện trên nét mặt cô. Còn lần này, anh không nhìn cô, nhưng vẫn cảm nhận được sự mát mượt của da thịt. Cảm giác này hòa quyện với cảm giác của sự tiếp xúc từ lần trước đó khiến Ngô Dạ Lai không thể kìm chế được.
Cuối cùng Ngô Dạ Lai cũng không khống chế được cảm xúc của mình. Anh biết, không phải là hơi men làm anh mất đi ý thức mà nói cho cùng là do anh đã không kìm chế được bản thân trước sự cám dỗ. Dù là ngày mai khi trời sáng, anh cũng vẫn không nhìn ra được cô nàng Phùng Ẩn Trúc này rốt cuộc có điểm nào có thể cám dỗ anh.
Còn Ẩn Trúc, do phải chịu đau đớn nên cô không hề cảm nhận được sự thích thú. Ngược lại, cô cuộn tròn người nằm quay lưng lại với Ngô Dạ Lai, tự xét lại bản thân sao lại tự tìm cách đày đọa bản thân mình như thế. Cơn ác mộng còn tệ hơn cả sự đau đớn là dù biết rõ anh vẫn luôn lạnh nhạt với cô, nhưng khi dâng hiến cho nhau, anh cũng không hề tỏ ra một chút ngọt ngào say đắm nào. Điều này thật sự làm Ẩn Trúc cảm thấy tổn thương và thất vọng.
Buổi sáng, Ngô Dạ Lai quần áo chỉnh tề, thở dài nói với Ẩn Trúc: "Dậy đi, còn phải quay về trường em lấy hành lý nữa, khéo lại lỡ tàu bây giờ!".
Bình thường Ẩn Trúc nghe giọng điệu trong câu nói của anh thì không cảm thấy gì, nhưng lúc này, cô có cảm giác bên trong câu nói chứa đựng sự nhẫn nhịn bất lực. Cô nén đau ngồi dậy, "Anh đi đi, hôm nay em không về nữa".
"Nếu em thấy không khỏe, anh sẽ đi đổi lại vé tàu sang ngày mai", sắc mặt trắng bệch của Ẩn Trúc khiến anh lo lắng. Ngô Dạ Lai muốn hỏi cô xem có phải trong lúc cuồng nhiệt anh đã vô tình khiến cô bị thương ở đâu không, nhưng lại ngại không dám hỏi.
"Không cần. Anh đi đi", lần đầu tiên Ẩn Trúc kiên quyết như thế khi ở trước mặt Ngô Dạ Lai.
"Em lại làm sao thế?"
"Thế nào gọi là \'Em lại làm sao?\' ", câu đầu tiên Ẩn Trúc còn hỏi với ý nghi vấn, đến câu thứ hai là có ý muốn chất vấn rồi, "Em làm sao! Là em vội vàng lao vào lòng anh, đều là em tự làm cả!"
"Chẳng phải là anh say sao?", Ngô Dạ Lai không ngờ chỉ một câu nói trong lúc say của anh mà Ẩn Trúc lại nghi nhớ trong lòng như vậy, lại còn nói ra vào những lúc như thế này.
Rõ ràng là Ngô Dạ Lai muốn giải thích về việc anh nói nhầm nhưng Ẩn Trúc lại nghe thành một ý khác. Anh say nên mới xảy ra chuyện tối hôm qua; Anh say nên dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải do anh cố ý.
"Ngô Dạ Lai", Ẩn Trúc giận quá bật cười, nhanh chóng khôi phục khả năng đối đáp nhanh nhạy của mình, "Cứ cho là tôi không biết xấu hổ mà tự tìm đến anh đi, sao tôi lại thấy chúng ta cũng cùng một giuộc cả, một đôi cẩu nam nữ tham lam".
Ngô Dạ Lai lúc đầu mới nghe thì nhíu mày, nhìn vào đôi mắt đang mở to của Ẩn Trúc, chỉ một lúc sau anh đột nhiên phá lên cười, "Phùng Ẩn Trúc, có phải em đã nói sai rồi không, cỡ như em thì nên dùng câu: \'lấy một chọi hai\' mới đúng chứ".
Thật ra anh chỉ muốn đùa một chút, dù sao tình cảnh này anh cũng chưa gặp phải bao giờ. Đây cũng là lần đầu tiên Phùng Ẩn Trúc tức giận với anh. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chia tay với Ẩn Trúc, ít nhất thì từ nay về sau sẽ không nghĩ đến vấn đề chia tay nữa, làm rồi thì phải chịu trách nhiệm, nhưng rõ ràng anh đã đùa không đúng lúc.
"Khá khen cho anh vì đã tìm được một câu nói rất thích hợp, một chọi hai, một chọi hai, hay...", giọng Ẩn Trúc nhỏ dần, cô nghĩ đến việc trong mắt anh chỉ có hình ảnh cô vội vàng muốn dâng hiến làm cô bỗng chốc quên mất là mình phải nói gì.
Ẩn Trúc cầm váy, ra sức vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, nhưng dù có cố sức thế nào cũng không có hiệu quả. Cô cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, mặc váy lên người, "Vậy để em đi, Ngô Dạ Lai, em đi đây". Cô tự nhủ đi rồi quyết không bao giờ ngoảnh lại.
Phùng Ẩn Trúc gắng gượng lê tấm thân đau nhức với tâm trạng mệt mỏi và nỗi thất vọng bước ra khỏi cuộc đời của Ngô Dạ Lai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc