Hàng xóm bá đạo - Chương 28

Tác giả: Gấu Động Kinh

Cuối giờ, Phong phải ở lại để tập kịch. Thư thì xe đạp bị hỏng nên đành phải lủi thủi đi bộ về một mình.
Nghĩ đến hành động của mình tối qua, nó lại thấy bản thân đúng là tội tày trời!
Lỡ như “cô ấy” trong lời nói có tình cảm với Phong thì sao? Như vậy không phải nó sẽ trở thành kẻ phá đám?
Lúc nhìn Phong quay đi, quả thực Thư chỉ muốn chạy theo mà ôm gã từ phía sau, hỏi bâng quơ y chang gã:
- ” Là tớ thì không được sao? ”
Nhưng nó không dám.
Phong đứng trước mặt nó nói yêu người khác thì bảo bản thân lấy đâu ra tự tin mà bày tỏ tình cảm? Mặt nó cũng không dày đến vậy!
Hơn nữa, từ sau khi đi dã ngoại về, thái độ của Phong quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Nó cứ nghĩ chỉ giận dỗi vài ngày kiểu gì gã cũng qua làm huề.
Tuy nhiên, là nó quá ỉ vào Phong, tự cho rằng gã sẽ luôn đối xử với nó như trước.
Không, dòng đời đổi thay, con người thay đổi. Chỉ là muốn hay không muốn, chứ không có chuyện ngăn được hay không.
Chắc…Phong cũng cảm thấy nó nhiễu sự và rắc rối.
” Tớ luôn cưng chiều người con gái ấy, bao che cho cổ, luôn muôn trong mắt cô ấy chỉ có tớ. Mọi người suy nghĩ thế nào không quan trọng, tớ rất muốn biết cảm giác của cô ấy đối với tớ. Nhưng tớ sợ bản thân không biết lúc nào đã trở thành không khí xung quanh cô ấy. Không có trọng lượng, rất nhẹ…rất vô hình. Tớ phải làm thế nào? Liệu tớ phải làm sao thì người đó mới dành tình cảm cho tớ? ”
Thư lắc lắc đầu thật mạnh. Lời nói đó cứ vang mãi trong đầu nó làm nó không thể ngừng nghĩ vẫn vơ.
Nghĩ đến Phong thích người khác…
Haiz! Giờ giải thích vẫn còn kịp, quay lại vẫn kịp, nhưng mà nó chẳng muốn làm điều đó!
Ích kỉ một chút…không ૮ɦếƭ ai!
Đi được một quãng, Thư phát hiện ra có gì đó không đúng, nó ngoái nhìn sang bên cạnh.
- Hi! – Duy đi ngay cạnh vai trái của nó, cậu mỉm cười giơ hai ngón tay thành hình chữ ” V “.
Duy đã đi theo sau Thư suốt, thấy nó lững tha lững thững nên thử rón rén đứng bên cạnh xem có phát hiện ra không. Nhưng đi cả quãng đường nói dài không dài nhưng nói ngắn không phải ngắn mà nó không hay biết.
Đúng thật, Thư đang trầm tư suy nghĩ.
- Ông…sao lại ở đây? – Thư ngạc nhiên hỏi – Không đi “xế hộp” sao mà lại đi bộ thế này!?
Duy xoay người lại, gác hai tay ra sau gáy, vừa đi ngược vừa đi ngược vừa khảng khái đáp:
- Hờ, thì thỉnh thoảng cũng phải vận động gân cốt tí cho ” vui – khoẻ – có ích ” chớ!
Thật ra, cậu nhìn thấy Thư ra về một mình nên không thèm suy nghĩ mà gọi điện cho tài xế không cần phải đế đón nữa rồi cứ thế đi theo nó. Nhưng cậu không muốn nói ra việc này.
Thư bụp miệng, đưa tay đập tét vào lưng Duy:
- Ông thật là! Xàm quá! Mà ông đi cùng tôi từ bao giờ mà tôi không phát hiện ra nhỉ?
- Ừm…từ lúc bà vừa bắt đầu nghĩ đến ông Phong.
- Ơ?!
Thư cả người cứng đờ, nó không ngờ cậu lại đưa ra cái đáp án kinh người đó.
- Ha ha – Duy phẩy phẩy cánh tay – Tôi chỉ đoán đại không ngờ bà nghệt mặt ra thế. Thì ra tôi đoán chuẩn quá trời luôn!
Thư cười ảm đạm, cúi xuống nhìn từng bước chân của mình.
- Bà…tại sao bà cứ luôn nghĩ về cậu ta? – Giọng nói của Duy bỗng dưng trầm hẳn.
Thư mờ mịt ngước nhìn Duy. Cậu ta cũng nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc làm nó có cảm giác bất an.
Nó nắm nhàu vạt áo, miệng lắp bắp:
- Ông…tôi không hiểu ý ông…
Duy nắm trụ vai Thư, cúi xuống ngang tầm mắt nó:
- Bà không chắc chắn Phong có thích mình hay không thì tốt nhất đừng nghĩ nữa! “Yêu đơn phương” – một loại tình cảm rất mệt mỏi. Đến một lúc nào đó khi mà bà không thể giữ tình cảm đó trong lòng nữa, nó sẽ đạt đến đỉnh điểm giới hạn. Bà sẽ càng tham lam và ích kỉ, muốn độc chiếm thật nhiều…
Lời nói này như một đòn mạnh đánh vào tận đáy lòng Thư. Nó ngạc nhiên không biết nói gì hơn lúc này.
Mặc nó có nghe hay không, Duy vẫn nói tiếp:
- Bà muốn nói ra tình cảm của mình nhưng lại không dám. Bà không tự tin về bản thân. Rồi bà sẽ càng cố gắng kìm nén, muốn quên đi nhưng không cách nào quên. Người ta nói, muốn quên đi tình cũ thì hãy tìm tình yêu mới. Do đó…làm bạn gái tôi đi!
Thư ngây ngốc quan nét mặt Duy. Khuôn mặt kia không mang chút ý đùa giỡn thường ngày nào, tất cả đều rất chân thật.
- Tôi nói thật lòng đấy! Nếu như Thư cần ai đó để quên đi cậu ta. Hãy đến với tôi…hãy lợi dụng tôi đi! Được không?
- Ông… – Thư mím môi rồi né mặt nhìn đi nơi khác – …xin lỗi, tôi không thể! Tôi không thể ở bên cạnh ông mà lòng hướmg tới người khác. Tôi xin lỗi…tôi không quên được! Cho dù Phong không để ý đến tôi thì tôi vẫn yêu cậu ấy!
Duy nhìn Thư hồi lâu, không hiểu sao lời nói của người con gái đã xỏ mũi cậu năm ấy lại vang lên trong tâm trí.
Cõ lẽ vì giống nhau…
Quá giống!
Tất cả đều chỉ có Phong và Phong!
Tên đấy thì có gì tốt chứ?!
- Ha…haha – Duy quay lưng đi, cười như giễu chính bản thân mình – …biết mà! Bà là đứa con gái ngu ngốc!
Ngày ấy hay bây giờ. Tất cả đều như nhau, cậu đã thua cũng bởi một người…
Ngày đó, ngày Duy chứng kiến sự thật mà bấy lâu cậu không hay biết. Cậu đã hỏi người cậu yêu – người con gái xin đẹp mang khuôn mặt thiên thần:
” Linh, anh vẫn muốn nghe, em có yêu anh nhiều không? ”
Cô ấy do dự, nhưng vẫn đáp lại:
” À…ừ, yêu lắm! ”
” Vậy để anh hôn em nhé? ”
” Ừ. ”
” Mãi yêu anh nhé? ”
” Ừ. ”
” …Em thật độc ác, anh biết cả rồi. Còn giả vờ làm gì! ”

Vẻ mặt giả vờ thánh thiện, giả vờ tội lỗi. Duy muốn xé nát mặt nạ đó! Nhất là khi giọng nói trong trẻo đầy gai lại từ đôi môi xinh đẹp đó…
” Xin lỗi Duy, em đã không thể dối lòng được. Em xin lỗi đã phản bội anh, em yêu Phong. Cho dù anh ấy không biết em là ai, cho dù anh ấy không để ý đến em nhưng em vẫn yêu anh ấy. Em xin lỗi… ”
” Haha…Biết mà! Em là đứa con gái ngu ngốc! Mặt thì xinh mà nói dối không kém ai! Yêu phát điên để rồi hồn nhiên phản bội. Chia tay đi, không ai trả casting cho em diễn tiếp cuốn phim tình cảm đã mục nát đâu! ”
Duy luôn hiểu một luật bất thành văn: đồng xu hai mặt nhưng một giá trị, còn con người một mặt nhưng hai lòng. Cho nên, cậu không níu kéo.
Tự nghĩ lại, bản thân bấy giờ nói lời chia tay rất dễ dàng. Giống như bây giờ vậy…từ bỏ rất dễ.
Dù vậy, trong lòng luôn đau đáu một bóng ma quá khứ.
Có người từng nói: ” Yêu cũng giống như hai người cầm hai đầu dây nịt và kéo căng, một người buông tay thì người còn lại sẽ đau.
Trách ai kia? Luôn là chính cậu đi hỏi những điều bản thân đã biết tỏng kia mà?
Duy chọn im lặng, sượt qua Thư và thẳng thừng quay người bước đi. Cậu rẽ vào khúc cua đầu đường để đi thẳng tới trạm xe bus.
Thư vẫn còn chôn chân tại đó, thậm chí tế bào thần kinh còn chưa hoạt động hết năng suất để thích ứng với những bất ngờ vừa ập đến.
- Thư!!! Hôm nay có trong cặp có cái gì ăn được “hôm” cưng?
Thư vừa đặt được cái mu bàn chân trái vào cửa lớp, đã thấy Duy từ đâu xông tới ôm vai bá cổ đòi ăn như kiểu ૮ɦếƭ đói năm bốn lăm. Cảnh tượng này đã lâu nó không thấy, không ngờ giờ đây lại có cơ hội “tái kiến”. Duy lại như ngày nào, trên mặt mang vẻ tươi cười khốn nạn, độ phởn còn tăng hơn theo hệ số mũ so với trước.
Nhưng mà…ở tình trạng này thì hơi kì kì!
Thư nhìn cái người đang hì hục cắm đầu cắm cổ lục cặp nó rồi vứt đồ đạc tùm lum trên sàn lớp học thì nghệt mặt tự hỏi:
” Có đúng người này hôm qua vừa mới tỏ tình với mình không? Sao tình với yêu bay mé đi đâu rồi? ”
Thậm chí, chiều qua Duy còn nghỉ học không phép làm Thư cứ lo cậu ta thất tình nghĩ quẩn.
૮ɦếƭ thật!
Có lẽ do Thư xem phim “hường phấn” nhiều quá nên độ hoang tưởng nó ngấm vào máu rồi!
Thôi, dù sao như vậy cũng tốt! Nhưng…ôi xong rồi thôi đồ ăn! Kì này húp cháo!
Duy sau khi mò mẫm được món đồ mà mình cần thì cậu ta nhắm mắt nhắm mũi tống tĩ cả đống đồ vào cặp rồi mang trả lại cho Thư.
Cậu nhân lúc đó, cúi đầu xuống thì thầm bên tai nó:
- Bà đừng dùng ánh mắt thương hại kia với tôi rồi tự mình cảm nhận cảm giác ban phát lòng tốt. Tôi vẫn ổn, con người không thể sống ૮ɦếƭ chỉ vì tình được!
Duy sượt qua vai Thư, cầm đồ ăn sáng của nó về chỗ mở ra ăn như “người”.
Thư nhún vai, xụ mặt ôm cặp về chỗ ngồi.
Cũng yên tâm phần nào, nhưng vấn đề nan giải bây giờ là lấy gì nhét bụng giờ? Cạp đất ăn chắc?!
Nếu nhìn thoáng qua, ai cũng nghĩ rằng Duy rất yêu đời và không lo không nghĩ. Nhưng để ý kĩ sẽ thấy động tác của cậu rất cứng nhắc và gượng ghịu.
Thật phải cố gắng biết bao nhiêu mới có thể liến thoáng cười cười nói nói như vầy!
Cả chiều hôm qua, Duy nghỉ học tự do để…không làm gì cả! Cậu trải chiếu trúc nằm bên bờ biển, trên vách đá cao, ϲởí áօ sơ mi đắp kín đầu. Cứ nằm thế cả chiều, nghe tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ, nhắm hờ mắt và suy nghĩ.
Kết quả cho chuyến đi này là Duy đã bị những người ở gần đấy tưởng nhầm là thằng bệnh trốn trại. Ngoài ra, cậu còn được một “món quà trời ban” là từ cổ xuống bụng đen xì xì và đỏ ửng lên.
Đó là một biểu hiện điên khùng của một kẻ thất tình đang trong thời điểm bộc phát bấn loạn.
Mất nửa ngày trời chỉ để nhận ra mình thật thừa thãi.
Dù vậy, cậu đã đưa ra được quyết định vĩ đại của cuộc đời là phải quay lại quỷ đạo vốn có.
Duy cứ nghĩ rằng mình sẽ giống như mấy thằng con trai trong phim tình cảm Hàn Quốc nhũn nhão vì tình nhưng không ngờ rằng cậu lại chỉ cần nửa ngày trời là quá đủ để bình tâm.
” Người ta không yêu mình thì mình tự yêu bản thân! Thất tình là việc không thiếu. Cho nên đã thất tình phải thất theo cách của mình! ” – Đó là điều mà Duy đã rút ra được sau khi hít no đủ khí trời.
Tuy nhiên, lòng đi một hướng, miệng nói một đường. Nhủ lòng không yêu mà tim vẫn đập. Nhìn người con gái mình yêu, cảm giác muốn độc chiếm lại bùng lên khôn nguôi.
૮ɦếƭ tiệt! Kiếm đâu cái cơ sở chữa bệnh yêu cơ chứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay